Lúc Trịnh Như Nguyệt tỉnh dậy đã là buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu bên cửa sổ khiến căn phòng ấm áp hẳn
Cô dụi mắt xoa xoa eo, đau khổ lắc đầu
Eo này, có khi nào gãy luôn không?
- Haz~~
- Thở dài cái gì?
Trần Nam Dương buồn cười ngồi xuống cạnh cô, vươn tay xoa xoa mái tóc đen dài, híp mắt
- Thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài
Trịnh Như Nguyệt thoải mái hừ hừ trong miệng, nheo mắt liếc hắn
- Đi đâu? Không đi, em mệt!
- Sao lại mệt?
Hắn giả bộ ngây thơ chớp mắt, trong lòng lại cười đến nở hoa
Không phải thành tích của hắn thì ai?
Như Nguyệt khinh thường lừ mắt
- Coi như uống rượu làm càn đi
- Cái gì?
Hắn đen mặt nghiến răng, chớp mắt liền cúi đầu nhắm đúng cổ cô hung hăng cắn đến
- A!
Như Nguyệt kinh hô vung tay quơ loạn xạ, quát
- Anh là chó sao? Đụng tí là cắn
Trần Nam Dương day đi day lại cổ cô đến rướm máu, hài lòng buông cổ cô ra gật gật đầu
- Xem như trừng phạt, đi thôi.
Hắn bế bổng cô lên đi hướng phòng tắm, cô vừa thấy liền trợn mắt dãy dụa
- Anh cút! Em tự làm
Hắn cúi đầu lườm
- Cơ thể em có gì anh chưa nhìn?
- Anh...
Trần Nam Dương bế cô đặt vào bồn tắm, ôn nhu giúp cô lau người
- Một chút ra ngoài ăn tối, sau đó sẽ dẫn em đi chơi
Trịnh Như Nguyệt từ chối cho ý kiến mặc hắn ăn đậu hũ, khoanh tay đặt trên đầu gối hưởng thụ
- Ừm, tùy anh
______________
Trần Nam Dương dẫn cô tới 1 nhà hàng 2 tầng, không quá sang trọng nhưng cực kì ấm áp, khách hàng cười nói vui vẻ cực kì ôn hòa
Cô nhìn hắn khẽ cảm thán, thì ra anh đẹp trai thích những nơi ấm cúng a~
Hắn quay đầu nhìn cô cười ôn nhã
- Đói chưa? Đi, qua bên kia
Phục vụ dẫn cô và hắn tới 1 bàn cạnh cửa sổ sát đất ngồi, cô bị anh chàng phục vụ nhìn đến thủng luôn rồi ==
Hắn ngồi đối diện mặt đen không khác gì bao công, hắng giọng
- Cho 1 gan ngỗng xào măng, 1 đĩa mực nướng, 2 phần bò bít tết, 1 phần sa lát, 1 chai rượu vang năm 1885
- Ơ..dạ có ngay
Anh phục vụ ú ớ ghi chép, lúc rời đi còn không quên liếc nhìn cô thêm mấy cái khiến Trần Nam Dương đỏ mắt
Chụp lấy tay cô đang đặt trên bàn nắm chặt, hắn trừng mắt
- Đồ đào hoa nhà em!
Cô trợn mắt
- Em không có!
Hắn hừ lạnh siết chặt tay cô không nói gì, cô rút không được đành bỏ mặt để hắn nắm
Hoàn chap :))
Sao vàng tạo động lực cho ta đi mấy cậu :v
Cô dụi mắt xoa xoa eo, đau khổ lắc đầu
Eo này, có khi nào gãy luôn không?
- Haz~~
- Thở dài cái gì?
Trần Nam Dương buồn cười ngồi xuống cạnh cô, vươn tay xoa xoa mái tóc đen dài, híp mắt
- Thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài
Trịnh Như Nguyệt thoải mái hừ hừ trong miệng, nheo mắt liếc hắn
- Đi đâu? Không đi, em mệt!
- Sao lại mệt?
Hắn giả bộ ngây thơ chớp mắt, trong lòng lại cười đến nở hoa
Không phải thành tích của hắn thì ai?
Như Nguyệt khinh thường lừ mắt
- Coi như uống rượu làm càn đi
- Cái gì?
Hắn đen mặt nghiến răng, chớp mắt liền cúi đầu nhắm đúng cổ cô hung hăng cắn đến
- A!
Như Nguyệt kinh hô vung tay quơ loạn xạ, quát
- Anh là chó sao? Đụng tí là cắn
Trần Nam Dương day đi day lại cổ cô đến rướm máu, hài lòng buông cổ cô ra gật gật đầu
- Xem như trừng phạt, đi thôi.
Hắn bế bổng cô lên đi hướng phòng tắm, cô vừa thấy liền trợn mắt dãy dụa
- Anh cút! Em tự làm
Hắn cúi đầu lườm
- Cơ thể em có gì anh chưa nhìn?
- Anh...
Trần Nam Dương bế cô đặt vào bồn tắm, ôn nhu giúp cô lau người
- Một chút ra ngoài ăn tối, sau đó sẽ dẫn em đi chơi
Trịnh Như Nguyệt từ chối cho ý kiến mặc hắn ăn đậu hũ, khoanh tay đặt trên đầu gối hưởng thụ
- Ừm, tùy anh
______________
Trần Nam Dương dẫn cô tới 1 nhà hàng 2 tầng, không quá sang trọng nhưng cực kì ấm áp, khách hàng cười nói vui vẻ cực kì ôn hòa
Cô nhìn hắn khẽ cảm thán, thì ra anh đẹp trai thích những nơi ấm cúng a~
Hắn quay đầu nhìn cô cười ôn nhã
- Đói chưa? Đi, qua bên kia
Phục vụ dẫn cô và hắn tới 1 bàn cạnh cửa sổ sát đất ngồi, cô bị anh chàng phục vụ nhìn đến thủng luôn rồi ==
Hắn ngồi đối diện mặt đen không khác gì bao công, hắng giọng
- Cho 1 gan ngỗng xào măng, 1 đĩa mực nướng, 2 phần bò bít tết, 1 phần sa lát, 1 chai rượu vang năm 1885
- Ơ..dạ có ngay
Anh phục vụ ú ớ ghi chép, lúc rời đi còn không quên liếc nhìn cô thêm mấy cái khiến Trần Nam Dương đỏ mắt
Chụp lấy tay cô đang đặt trên bàn nắm chặt, hắn trừng mắt
- Đồ đào hoa nhà em!
Cô trợn mắt
- Em không có!
Hắn hừ lạnh siết chặt tay cô không nói gì, cô rút không được đành bỏ mặt để hắn nắm
Hoàn chap :))
Sao vàng tạo động lực cho ta đi mấy cậu :v
/21
|