Nhà hàng..
Trần Nam Dương nhìn bộ dáng như hận không thể ăn hết nhà hàng của cô thì bật cười, lắc đầu nói
- Em ăn nhiều vậy sao không mập?
Trong tâm hắn lại thầm ai oán, ăn nhiều sao lại gầy như thế? Em gầy sao anh ăn được?
Cô chớp mắt, vui vẻ cười
- Nhiều người mong như em mà không được đấy! Anh đẹp trai, nói mới nhớ. Bạn gái anh đâu?
Hắn cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô
- Anh chưa có. Nguyệt, hay em làm bạn gái anh đi?
Phụt
- Khụ khụ..
Vừa nhấp ly nước xong cô đã phun hết ra, chật vật ho khan, ánh mắt nhìn hắn ai oán
- Anh đẹp trai, đừng đùa. Anh nhiều người theo như vậy, mắc gì muốn em làm bạn gái
Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô không ngừng lải nhải, hắn móc điện thoại, nhân lúc cô không để ý chụp lại, khuôn mặt đầy ý cười
- Nguyệt, ăn cơm đi
Nhìn phục vụ chật vật bưng lên biết bao nhiêu đồ ăn, hắn lại lắc lắc đầu. Trong não lại nghĩ đến cảnh cô gái nào đó nằm trên giường, yêu kiều gọi 1 tiếng 'Dương' thì tâm tình càng sảng khoái
- Anh đẹp trai?
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn huơ huơ trước mặt hắn, thấy hắn không phản ứng liền tăng âm lượng
- Anh đẹp trai! Anh đẹp trai! ANH ĐẸP TRAI!
Hắn hoàn hồn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà hồng lên của cô, nhìn cô cười áy náy
- Anh xin lỗi, anh không tập trung.
Cô lườm hắn không thèm đáp lời, cúi xuống bắt đầu cặm cụi ăn. Miệng nhỏ vì dầu mỡ mà bóng loáng, hắn ngồi đối diện lại âu sầu nhìn. Đôi lúc cau mày khi thấy cô không chú ý cắn trúng môi, đôi khi lại cười nhìn cô dùng tay ăn gà rán.
Trịnh Như Nguyệt thấy hắn không ăn mà cứ nhìn mình, cô trừng mắt quát
- Nhìn cái gì? Không được giành với em!
Trần Nam Dương nhìn hành động bảo vệ đồ ăn của cô, không nhịn được cười ra tiếng. Khuôn mặt đẹp trai thần thánh vì nụ cười kia thì bừng sáng, chói lóa khiến cô lấy tay che, miệng làu bàu
- Chói chết em. Muốn cười thì vô nhà vệ sinh mà cười.
Bàn tay thon dài hiện rõ các khớp xương của hắn đưa lên má cô, nhéo mạnh
- Nha đầu, dám nói anh như thế?
- Aa đau đau, bỏ ra nhanh
Hắn càng dùng lực, đôi má trắng mịn vì vậy mà đỏ lên. Đôi mắt đen láy của cô vì đau mà ngập nước, mếu máo
- Anh đẹp trai...em sai rồi..aa..
Nhìn khuôn mặt như sắp khóc của cô, hắn không đành lòng thả tay
- Ăn đi. Ăn xong đi khách sạn với anh.
Cô chớp mắt...
Hết chap 2
Đoán xem họ đi khách sạn làm gì :))
Đề cử cho Vee nhann ><
Trần Nam Dương nhìn bộ dáng như hận không thể ăn hết nhà hàng của cô thì bật cười, lắc đầu nói
- Em ăn nhiều vậy sao không mập?
Trong tâm hắn lại thầm ai oán, ăn nhiều sao lại gầy như thế? Em gầy sao anh ăn được?
Cô chớp mắt, vui vẻ cười
- Nhiều người mong như em mà không được đấy! Anh đẹp trai, nói mới nhớ. Bạn gái anh đâu?
Hắn cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô
- Anh chưa có. Nguyệt, hay em làm bạn gái anh đi?
Phụt
- Khụ khụ..
Vừa nhấp ly nước xong cô đã phun hết ra, chật vật ho khan, ánh mắt nhìn hắn ai oán
- Anh đẹp trai, đừng đùa. Anh nhiều người theo như vậy, mắc gì muốn em làm bạn gái
Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô không ngừng lải nhải, hắn móc điện thoại, nhân lúc cô không để ý chụp lại, khuôn mặt đầy ý cười
- Nguyệt, ăn cơm đi
Nhìn phục vụ chật vật bưng lên biết bao nhiêu đồ ăn, hắn lại lắc lắc đầu. Trong não lại nghĩ đến cảnh cô gái nào đó nằm trên giường, yêu kiều gọi 1 tiếng 'Dương' thì tâm tình càng sảng khoái
- Anh đẹp trai?
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn huơ huơ trước mặt hắn, thấy hắn không phản ứng liền tăng âm lượng
- Anh đẹp trai! Anh đẹp trai! ANH ĐẸP TRAI!
Hắn hoàn hồn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà hồng lên của cô, nhìn cô cười áy náy
- Anh xin lỗi, anh không tập trung.
Cô lườm hắn không thèm đáp lời, cúi xuống bắt đầu cặm cụi ăn. Miệng nhỏ vì dầu mỡ mà bóng loáng, hắn ngồi đối diện lại âu sầu nhìn. Đôi lúc cau mày khi thấy cô không chú ý cắn trúng môi, đôi khi lại cười nhìn cô dùng tay ăn gà rán.
Trịnh Như Nguyệt thấy hắn không ăn mà cứ nhìn mình, cô trừng mắt quát
- Nhìn cái gì? Không được giành với em!
Trần Nam Dương nhìn hành động bảo vệ đồ ăn của cô, không nhịn được cười ra tiếng. Khuôn mặt đẹp trai thần thánh vì nụ cười kia thì bừng sáng, chói lóa khiến cô lấy tay che, miệng làu bàu
- Chói chết em. Muốn cười thì vô nhà vệ sinh mà cười.
Bàn tay thon dài hiện rõ các khớp xương của hắn đưa lên má cô, nhéo mạnh
- Nha đầu, dám nói anh như thế?
- Aa đau đau, bỏ ra nhanh
Hắn càng dùng lực, đôi má trắng mịn vì vậy mà đỏ lên. Đôi mắt đen láy của cô vì đau mà ngập nước, mếu máo
- Anh đẹp trai...em sai rồi..aa..
Nhìn khuôn mặt như sắp khóc của cô, hắn không đành lòng thả tay
- Ăn đi. Ăn xong đi khách sạn với anh.
Cô chớp mắt...
Hết chap 2
Đoán xem họ đi khách sạn làm gì :))
Đề cử cho Vee nhann ><
/21
|