Trần Nam Dương đùng đùng lôi Trịnh Như Nguyệt về nhà, không nói không rằng kéo cô quăng lên giường, tức giận nghiến răng
- Hắn có phải thích em?
Cô ngu ngơ chớp mắt hạnh, nhăn trán lấy tay chống lên ngực hắn tạo khoảng cách, không vui nói
- Người ta là anh họ em, thích gì mà thích.
- Anh em họ kết hôn được!
Trịnh Như Nguyệt không tin được trừng mắt nhìn
- A? Thì ra anh em họ kết hôn được, thật tốt quá!
Hắn mặt đen như đít nồi, hung hăng cúi đầu cắn vào cổ cô, thanh âm giận dỗi
- Không được nghĩ bậy!
- Em đâu có!
Cơ thể nhỏ nhắn bị một sức nặng đè lên, hơi thở ấm áp của hắn quanh quẩn bên tai khiến cơ thể cô không tự chủ run rẩy
- Anh không thích hắn~ em phải tránh xa hắn ra~
Cô bật cười, tay dơ lên đẩy đầu hắn ra khỏi cổ, giả bộ suy nghĩ
- Anh ấy là anh họ của em, tránh xa thì hơi...
Hắn lập tức nhổm người dậy, cụp mắt vô cùng ủy khuất
- Anh hờn! Anh hờn anh hờn!
- Anh hờn ai?
Trần Nam Dương đang muốn nói hờn cô, nhớ đến mấy ngày nay bản thân ăn chay đến vô cùng khổ cực == lập tức chuyển đối tượng
- Anh hờn ba anh! ( người con có hiếu nhất năm đã được tìm thấy!)
Trịnh Như Nguyệt không thèm để ý đến lời nói dối lòng của hắn == trực tiếp dơ tay đẩy người phía trên, cười khinh bỉ
- Em sẽ chuyển những lời này đến ba nuôi dùm anh! Thế nhé
Hắn giật mình chồm người dậy, lập tức đè cô dưới thân trừng mắt quát
- Em dám đi?
- Em dám!
Trần Nam Dương nhanh như chớp cúi đầu ngậm lấy môi cô điên cuồng mút, lưỡi luồn vào bên trong cạy mở hàm răng trắng bóc cùng lưỡi của cô dây dưa.
Trịnh Như Nguyệt bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị, há miệng muốn quát lại thuận lợi cho hắn đưa lưỡi vào sâu hơn, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cằm tạo thành một đường dài vô cùng dâm mỹ.
Tay hắn bắt đầu không yên phận sờ mó cơ thể nhỏ nhắn của cô, thò tay vào bên trong mân mê chiếc áo ngực màu đen, cố tình xoa đi xoa lại khiến Trịnh Như Nguyệt ngứa ngáy vặn vẹo thân hình, miệng bị bịt kín chỉ có thể a a mấy tiếng không thành lời.
Áo quá vướng víu, không nên mặc!
Chỉ tiêu vừa đưa ra, bàn tay Trần Nam Dương lập tức xé nát váy của cô, tay kia vòng ra phía sau lưng cô cởi đi khóa móc, đôi gò bồng trắng như sữa hiện ra ngoài không khí xinh đẹp diễm lệ, cực kì kích thích giác quan.
Rời khỏi đôi môi mềm mại thơm ngát, lưỡi hắn chạy dài một đường xuống cổ, xương quai xanh, sau đó dừng lại ở đôi gò bồng đáng yêu. Nụ hoa anh đào đỏ hồng nằm giữa một vùng tuyết trắng nhiễm một vài vệt nước 'bí ẩn', vì sự tiếp xúc kì lạ mà se lại
- Ưmm...ha..đừng..
Trịnh Như Nguyệt khó khăn thở hổn hển, cơ thể truyền đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, bên dưới u cốc vì thế đã có chút ẩm ướt, hai chân của cô không tự chủ chà sát vào nhau.
Hắn nhìn biểu hiện khó chịu của cô thì hài lòng cười buông tha cho nụ hoa trong miệng, hôn 1 đường dọc theo vùng bụng phẳng lì xuống phía dưới hông, dùng răng cắn nhẹ nơi xương chậu nhạy cảm cười khẽ
- Em xem em, nhạy cảm như vậy?
- Ư..không..mm..
Trịnh Như Nguyệt vì kích thích mà thở dốc, bộ ngực non mềm phập phồng theo từng nhịp thở của cô rung rinh trong không khí, thu hút ánh mắt của Trần Nam Dương.
Hắn không nhịn được đưa tay xoa nắn đôi gò bồng nhẵn mịn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác êm ái dễ chịu khiến bên dưới của hắn sinh ra phản ứng, tiểu đệ đệ bên trong đã dương cờ rục rịch muốn chui ra ngoài hưởng thụ.
Kiên nhẫn dò tay xuống phía bên trong u cốc, vách tường non mềm bị dị vật xa lạ xâm phạm kịch liệt co rút, chủ nhân của nó cũng phát ra những tiếng rên rỉ mê người
- Đừng...tha cho..em..ưmm...
Hắn xấu xa thăm dò bên trong u cốc, cảm giác ấm áp mềm mại khiến hạ thân hắn càng cứng rắn kêu gào muốn ra ngoài. Trần Nam Dương rướn người yêu thương hôn khắp mặt cô, đặt lên môi 1 cô nụ hôn sâu, ánh mắt nhìn Trịnh Như Nguyệt đầy sủng nịnh
- Nếu em hứa tránh xa hắn, anh sẽ...
Hắn cố tình kéo dài câu nói, hoàn hảo thấy người bên dưới hé mắt nhìn mình
- Em..hứa..
Nở nụ cười u ám đáng sợ, tay hắn lặng lẽ thoát ra dây lưng quần, giải thoát cho cự vật đã sớm cương cứng, mắt vẫn dán chặt trên người cô
- Tốt lắm, chúng ta tiếp tục!
Cô mở bừng mắt cảm nhận phía bên trong có thứ to lớn xâm nhập, vách tường non mềm co rút ôm lấy cự vật xa lạ, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn ngửa đầu oán trách
- Anh..rõ ràng kêu..không làm nữa..mà..ưmmm..ư..
Cảm nhận phía trong co không ngừng mút lấy tiểu đệ đệ của bản thân, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhìn người phía dưới híp mắt cười
- Anh có nói sao?
- Anh..a..ưm..
Cự vật đưa càng xâu vào bên trong khiến cả hai không ngừng thở dốc, móng tay Trịnh Như Nguyệt khảm xâu vào bờ vai rộng của hắn tạo thành những vệt đỏ dài, nơi giao nhau giữa hai người không ngừng chảy ra mật dịch sóng sánh dâm mỹ. Bên trong phòng không ngừng truyền đến những tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân cùng tiếng thở dốc thô xuyễn của nam nhân, tạo nên khung cảnh 'hài hòa đến lạ'.
Hoàn chap :)
Chap này tặng cho mấy bạn đã bình luận chap trước của Vee ^^
H lần này được hơn mấy lần trước nhỉ?:v
Có lẽ tuần sau ta hơi bận, các cậu có ý kiến về truyện hay góp ý thì cứ viết ở dưới :)
Sẽ ngược na9 and nư9 1 vài chap nhé :3
Hic hic cho ta cái nhận xét đii
~Vee~
- Hắn có phải thích em?
Cô ngu ngơ chớp mắt hạnh, nhăn trán lấy tay chống lên ngực hắn tạo khoảng cách, không vui nói
- Người ta là anh họ em, thích gì mà thích.
- Anh em họ kết hôn được!
Trịnh Như Nguyệt không tin được trừng mắt nhìn
- A? Thì ra anh em họ kết hôn được, thật tốt quá!
Hắn mặt đen như đít nồi, hung hăng cúi đầu cắn vào cổ cô, thanh âm giận dỗi
- Không được nghĩ bậy!
- Em đâu có!
Cơ thể nhỏ nhắn bị một sức nặng đè lên, hơi thở ấm áp của hắn quanh quẩn bên tai khiến cơ thể cô không tự chủ run rẩy
- Anh không thích hắn~ em phải tránh xa hắn ra~
Cô bật cười, tay dơ lên đẩy đầu hắn ra khỏi cổ, giả bộ suy nghĩ
- Anh ấy là anh họ của em, tránh xa thì hơi...
Hắn lập tức nhổm người dậy, cụp mắt vô cùng ủy khuất
- Anh hờn! Anh hờn anh hờn!
- Anh hờn ai?
Trần Nam Dương đang muốn nói hờn cô, nhớ đến mấy ngày nay bản thân ăn chay đến vô cùng khổ cực == lập tức chuyển đối tượng
- Anh hờn ba anh! ( người con có hiếu nhất năm đã được tìm thấy!)
Trịnh Như Nguyệt không thèm để ý đến lời nói dối lòng của hắn == trực tiếp dơ tay đẩy người phía trên, cười khinh bỉ
- Em sẽ chuyển những lời này đến ba nuôi dùm anh! Thế nhé
Hắn giật mình chồm người dậy, lập tức đè cô dưới thân trừng mắt quát
- Em dám đi?
- Em dám!
Trần Nam Dương nhanh như chớp cúi đầu ngậm lấy môi cô điên cuồng mút, lưỡi luồn vào bên trong cạy mở hàm răng trắng bóc cùng lưỡi của cô dây dưa.
Trịnh Như Nguyệt bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị, há miệng muốn quát lại thuận lợi cho hắn đưa lưỡi vào sâu hơn, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cằm tạo thành một đường dài vô cùng dâm mỹ.
Tay hắn bắt đầu không yên phận sờ mó cơ thể nhỏ nhắn của cô, thò tay vào bên trong mân mê chiếc áo ngực màu đen, cố tình xoa đi xoa lại khiến Trịnh Như Nguyệt ngứa ngáy vặn vẹo thân hình, miệng bị bịt kín chỉ có thể a a mấy tiếng không thành lời.
Áo quá vướng víu, không nên mặc!
Chỉ tiêu vừa đưa ra, bàn tay Trần Nam Dương lập tức xé nát váy của cô, tay kia vòng ra phía sau lưng cô cởi đi khóa móc, đôi gò bồng trắng như sữa hiện ra ngoài không khí xinh đẹp diễm lệ, cực kì kích thích giác quan.
Rời khỏi đôi môi mềm mại thơm ngát, lưỡi hắn chạy dài một đường xuống cổ, xương quai xanh, sau đó dừng lại ở đôi gò bồng đáng yêu. Nụ hoa anh đào đỏ hồng nằm giữa một vùng tuyết trắng nhiễm một vài vệt nước 'bí ẩn', vì sự tiếp xúc kì lạ mà se lại
- Ưmm...ha..đừng..
Trịnh Như Nguyệt khó khăn thở hổn hển, cơ thể truyền đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, bên dưới u cốc vì thế đã có chút ẩm ướt, hai chân của cô không tự chủ chà sát vào nhau.
Hắn nhìn biểu hiện khó chịu của cô thì hài lòng cười buông tha cho nụ hoa trong miệng, hôn 1 đường dọc theo vùng bụng phẳng lì xuống phía dưới hông, dùng răng cắn nhẹ nơi xương chậu nhạy cảm cười khẽ
- Em xem em, nhạy cảm như vậy?
- Ư..không..mm..
Trịnh Như Nguyệt vì kích thích mà thở dốc, bộ ngực non mềm phập phồng theo từng nhịp thở của cô rung rinh trong không khí, thu hút ánh mắt của Trần Nam Dương.
Hắn không nhịn được đưa tay xoa nắn đôi gò bồng nhẵn mịn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác êm ái dễ chịu khiến bên dưới của hắn sinh ra phản ứng, tiểu đệ đệ bên trong đã dương cờ rục rịch muốn chui ra ngoài hưởng thụ.
Kiên nhẫn dò tay xuống phía bên trong u cốc, vách tường non mềm bị dị vật xa lạ xâm phạm kịch liệt co rút, chủ nhân của nó cũng phát ra những tiếng rên rỉ mê người
- Đừng...tha cho..em..ưmm...
Hắn xấu xa thăm dò bên trong u cốc, cảm giác ấm áp mềm mại khiến hạ thân hắn càng cứng rắn kêu gào muốn ra ngoài. Trần Nam Dương rướn người yêu thương hôn khắp mặt cô, đặt lên môi 1 cô nụ hôn sâu, ánh mắt nhìn Trịnh Như Nguyệt đầy sủng nịnh
- Nếu em hứa tránh xa hắn, anh sẽ...
Hắn cố tình kéo dài câu nói, hoàn hảo thấy người bên dưới hé mắt nhìn mình
- Em..hứa..
Nở nụ cười u ám đáng sợ, tay hắn lặng lẽ thoát ra dây lưng quần, giải thoát cho cự vật đã sớm cương cứng, mắt vẫn dán chặt trên người cô
- Tốt lắm, chúng ta tiếp tục!
Cô mở bừng mắt cảm nhận phía bên trong có thứ to lớn xâm nhập, vách tường non mềm co rút ôm lấy cự vật xa lạ, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn ngửa đầu oán trách
- Anh..rõ ràng kêu..không làm nữa..mà..ưmmm..ư..
Cảm nhận phía trong co không ngừng mút lấy tiểu đệ đệ của bản thân, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhìn người phía dưới híp mắt cười
- Anh có nói sao?
- Anh..a..ưm..
Cự vật đưa càng xâu vào bên trong khiến cả hai không ngừng thở dốc, móng tay Trịnh Như Nguyệt khảm xâu vào bờ vai rộng của hắn tạo thành những vệt đỏ dài, nơi giao nhau giữa hai người không ngừng chảy ra mật dịch sóng sánh dâm mỹ. Bên trong phòng không ngừng truyền đến những tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân cùng tiếng thở dốc thô xuyễn của nam nhân, tạo nên khung cảnh 'hài hòa đến lạ'.
Hoàn chap :)
Chap này tặng cho mấy bạn đã bình luận chap trước của Vee ^^
H lần này được hơn mấy lần trước nhỉ?:v
Có lẽ tuần sau ta hơi bận, các cậu có ý kiến về truyện hay góp ý thì cứ viết ở dưới :)
Sẽ ngược na9 and nư9 1 vài chap nhé :3
Hic hic cho ta cái nhận xét đii
~Vee~
/21
|