Thấy Thương Ngôn kinh nghi bất định, Vân Hách Liên Thiên liền chỉ người đang cười tủm tỉm kia, nói một câu “Trì Mặc Khinh Hàn.” xem như giới thiệu.
Thương Ngôn giật mình thầm nghĩ, e rằng đây chính là người mà Thương Lan luôn tâm tâm niệm niệm muốn tìm, cũng chính là người đã bị Thương Lan cướp lấy nội đan nên phải trọng nhập luân hồi. Cũng không biết vì sao hắn lại không tiếp tục đầu thai chuyển thế, đột nhiên lại khôi phục chân thân? Tiếp tục nghĩ thì y dần bình tĩnh, có lẽ vì kiếp luân hồi của hắn đã kết, một lần nữa tu tiên viên mãn. Như thế cũng giải thích cho việc một nhân vật như vậy mới có thể khiến cho Vân Hách Liên Thiên luôn luôn ẩn tu lại đại động kiền qua (làm lớn chuyện) mà đặc biệt đến dẫn hắn đi. Bằng không nếu chỉ là luân hồi bình thường, Vân Hách Liên Thiên cũng sẽ không xuất hiện ở phủ đệ của hắn.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thương Ngôn liền trầm xuống. Nguyên lại hắn trở về địa phương bọn họ gặp mặt không phải vì y, hắn chỉ vì Trì Mặc Khinh Hàn a…
“Đã lâu không gặp, Tiểu Thương Ngôn đã lớn thế này rồi.” Trì Mặc Khinh Hàn không để ý đến thái độ lãnh đạm của Vân Hách Liên Thiên, vẫn cười tủm tỉm như trước mà hết nhìn Vân Hách Liên Thiên lại nhìn Thương Ngôn, cuối cùng bỗng nhiên cảm thán một câu như vậy.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Thương Ngôn khó hiểu hỏi, y xác định trước kia chưa từng gặp hắn. Phong tư dung mạo thế này, nếu như y từng gặp thì nhất định sẽ có ấn tượng, trừ phi là…
Trì Mặc Khinh Hàn nghe xong câu hỏi của Thương Ngôn thì biểu cảm trở nên cổ quái, liếc mắt nhìn sang Vân Hách Liên Thiên, ý cười lập tức càng thêm sâu, “Ai a, Tiểu Thương Ngôn thật sự quá vô tình mà. Nhà ngươi hồi đó chỉ nho nhỏ một đoàn thế này.” Nói xong còn dùng tay miêu tả độ lớn, “Trước kia ta còn thường xuyên ôm ngươi, hiện tại trưởng thành rồi thì lại không thèm nhớ đến ta nữa.”
Thương Ngôn kinh hãi, nháy mắt ngây người. Lời này của Trì Mặc Khinh Hàn chẳng phải có nghĩa là nói hắn mới chính là đã thu dưỡng y trước đây… Người trước kia luôn luôn tìm kiếm, đột nhiên lấy phương thức thế này xuất hiện ngược lại khiến cho Thương Ngôn không biết phải làm sao. Bất quá cẩn thận nghĩ lại, liên hệ tiền căn hậu quả, sự tình trước kia y không có cách nào lý giải nay đều được sáng tỏ. Thì ra hắn đột nhiên bỏ rơi y là bởi vì hắn rơi vào vòng luân hồi, cho nên bây giờ mới không cần y nữa…
Trì Mặc Khinh Hàn chính là người mà y đã tìm hơn nửa đời, vô luận tình cảm của y đối với hắn có phải là thích hay không, cái loại quyến luyến khi được thu dưỡng từ bé lẫn cảm giác không cam lòng khi bị vứt bỏ đều đã khiến người này khắc sâu vào tâm khảm Thương Ngôn, không thể bị xóa nhòa. Có thể nói người này chính là vết mực đậm màu nhất trong sinh mệnh Thương Ngôn.
Thương Ngôn bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay của Vân Hách Liên Thiên bên cạnh, bởi vì một khắc trước y cư nhiên lại dao động, dẫu chỉ là một khắc ngắn ngủi thế nhưng y rõ ràng đã dao động. Tình cảm của và Vân Hách Liên Thiên tuy rằng kinh tâm động phách, sinh ly tử biệt, phong hồi lộ chuyển (quanh co khúc khuỷu), y cũng đã từng tự hỏi bản thân có thật sự thích Vân Hách Liên Thiên hay không; chẳng qua từ khi bọn họ quen biết đến nay cũng chỉ hai năm, so sánh với mối quan hệ giữa y và Trì Mặc Khinh Hàn đã tồn tại từ khi y bắt đầu có trí nhớ, vạn năm là thứ mà cảm tình vài năm có thể thay thế sao? Giờ khắc này Thương Ngôn không khỏi mê mang…
Biểu tình của Thương Ngôn hiển nhiên bị Vân Hách Liên Thiên và Trì Mặc Khinh Hàn thu cả vào mắt. Hiểu được Thương Ngôn sinh ra hiểu lầm lớn đối với lời nói của mình, Trì Mặc Khinh Hàn nhất thời muốn mở miệng giải thích, hắn cũng không muốn bởi vì một trò đùa nho nhỏ của mình mà khiến cho tình cảm của hai người họ sản sinh rạn nứt, nhưng lại phải nuốt xuống trước ánh mắt của Vân Hách Liên Thiên. Trì Mặc Khinh Hàn chẳng qua chỉ muốn trêu đùa Thương Ngôn một chút, không ngờ tới y thật sự hiểu lầm, mà Vân Hách Liên Thiên lại không hề có ý tứ làm sáng tỏ sự việc.
Trì Mặc Khinh Hàn chỉ có thể cười khổ trong lòng, mong rằng trò đùa của hắn lần này ngàn vạn lần đừng hại Thương Ngôn thê thảm là được. Hơn nữa, cầu cho Thương Ngôn ngàn vạn lần không được làm ra chuyện ngu ngốc, bằng không với trình độ cứng rắn của Vân Hách Liên Thiên thì chỉ sợ…
“Khụ” Trì Mặc Khinh Hàn ho nhẹ một tiếng, hóa giải giây phút xấu hổ ngắn ngủi này, “Không quấy rầy các ngươi ân ái nữa, ta đi trước.”
“Vội đi tìm hắn?” Vân Hách Liên Thiên thản nhiên nói, “Yên tâm, chỉ là một đạo Cửu Thiên Thần Lôi mà thôi, không chết được. Nếu không thì một viên liên tâm của ngươi còn không bằng cho cẩu ăn.”
Thương Ngôn và Trì Mặc Khinh Hàn đồng loạt đổ mồ hôi. Thương Ngôn là do từ trước đến nay chưa từng nghe Vân Hách Liên Thiên nói chuyện với ngữ khí như thế, chỉ sợ Thương Lan thật sự chọc hắn giận rồi… Trì Mặc Khinh Hàn thì lại âm thầm kêu khổ, chuyện đã lâu đến như vậy mà cơn thịnh nộ của Vân Hách Liên Thiên đối với Thương Lan vẫn chưa tiêu a…. Bất quá lúc này Trì Mặc Khinh Hàn tuyệt đối không dám tiếp lời, chỉ có thể sờ sờ cái mũi đứng im lặng. Có trời mới biết Vân Hách Liên Thiên liệu có thể trong cơn tức giận mà giết chết Thương Lan hay không.
Tuy rằng hắn và Vân Hách Liên Thiên vốn là đồng nguyên song sinh, thế nhưng thực lực cả hai lại là cách xa vạn dặm. Thực lực để khi dễ Thương Ngôn Thương Lan thì hắn hiển nhiên không cần phải nói đến, thế nhưng bảo hắn ngăn cản Vân Hách Liên Thiên giết Thương Lan, vậy thì xin thứ lỗi hắn bất lực, không thể nào ngăn nổi a. Trì Mặc Khinh Hàn cũng chỉ có lúc này mới có thể cảm thán hối hận tại sao trước kia không chịu chuyên tâm tu luyện, thế nhưng chỉ là nghĩa thoáng qua rồi lại lập tức lắc đầu, chỉ có nhân tài như Vân Hách Liên Thiên mới có thể tu luyện không ngừng nghỉ a. Người khác chỉ nhìn vào căn nguyên cường đại của hắn, lại không để ý đến trình độ chăm chỉ tu luyện của hắn quả thực chính là không có tiên yêu nào theo kịp.
“Thế nào? Đau lòng? Đau lòng thì vừa rồi giả chết làm gì?” Vân Hách Liên Thiên cũng không quản Trì Mặc Khinh Hàn trả lời mà nói tiếp.
“Vân Thiên…” Vừa rồi hắn gần như đã nhảy dựng lên. Khi đó, nếu hắn thật sự che chở cho Thương Lan thì chỉ sợ giáng xuống không phải chỉ là một đạo Cửu Thiên Thần Lôi. Trỉ Mặc Khinh Hàn oán thầm không thôi nhưng ngoài miệng lại nói, “Sự kiện kia cũng không thể trách toàn bộ đều do Thương Lan, ngươi…”
“Dù sao cũng không phải là Liên Tâm của ta, không cần ta quản nhỉ?” Vân Hách Liên Thiên hừ lạnh một tiếng, cắt lời Trì Mặc Khinh Hàn, bỏ mặc hắn mà kéo tay Thương Ngôn rời đi. Dù sao người này luôn luôn không nhịn được mà mềm lòng đi nhìn Thương Lan mang trọng thương, hắn cũng không quản được. Hắn chẳng qua chỉ là tức giận Trì Mặc Khinh Hàn khi ấy không chịu nghe lời của hắn, nhất định muốn trọng nhập luân hồi, vì khoản nợ này nên hắn mới giận chó đánh mèo mà trút lên người kẻ được tính là nửa thủ phạm – Thương Lan.
Thương Ngôn ngẩn ngơ để cho Vân Hách Liên Thiên kéo đi, ngay cả việc Trì Mặc Khinh Hàn không đi cùng bọn họ cũng không phát hiện. Lúc này y không những mơ hồ vì tình cảm của chính mình mà còn trong trạng thái hoảng hốt, làm sao còn rảnh rỗi mà đi quản chuyện giữa Trì Mặc Khinh Hàn và Thương Lan. Thẳng đến khi bọn họ quay trở lại Hồng Tụ Thiêm Hương, đón hai tiểu tử bị Vân Hách Liên Thiên bỏ lại ở đó trở về thì Thương Ngôn mới hồi phục tinh thần.
Cũng không biết Vân Hách Liên Thiên dùng pháp thuật gì mà khiến cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ bị vây trong căn phòng mà Trì Mặc Khinh Hàn chuyển thế, mặc kệ bọn nó gây sức ép thế nào cũng không thoát ra được. Không thấy bóng dáng của Vân Hách Liên Thiên khiến cho Tiểu Tam Tiểu Tứ đều gấp lên, nghĩ rằng hắn lại bỏ rơi bọn nó. Thế nên khi vừa thấy thân ảnh của Vân Hách Liên Thiên, Tiểu Tam ngay lập tức không màng tất thảy, liều mạng cắn góc áo của Vân Hách Liên Thiên, sống chết không chịu buông.
Nhìn hai tiểu tử song sinh Tiểu Tam và Tiểu Tứ, nét lãnh mạc trên gương mặt của Vân Hách Liên Thiên rốt cuộc cũng hiện lên một chút ôn nhu, quay đầu sang muốn chạm vào Thương Ngôn, mỉm cười định nói chuyện với y. Thương Ngôn mới vừa hồi thần, có người muốn đụng vào y thì hiển nhiên sẽ tránh né theo bản năng. Vân Hách Liên Thiên khựng lại một chốc, ý cười nhàn nhạt lập tức đóng băng, hắn không để lại dấu vết mà xoay người lại ôm lấy Tiểu Tam đang quấn mình không buông.
Thương Ngôn lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, vừa rồi y đã làm cái gì? Thương Ngôn hoảng hốt muốn giải thích với Vân Hách Liên Thiên, y không phải cố ý né tránh hắn, y chỉ là… chỉ là tâm loạn mà thôi. Thế nhưng Thương Ngôn lại chỉ há miệng thở dốc, chung quy không có gì để giải thích. Y không rõ liệu Vân Hách Liên Thiên có nhận ra được động tác lui về phía sau nhỏ bé của y hay không, kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết vừa rồi chính mình rốt cuộc có né tránh Vân Hách Liên Thiên hay không, vì thế nên tốt nhất vẫn không nên giải thích gì, miễn cho càng nói càng nguy…
***
Trở lại căn nhà nho nhỏ ngày xưa của bọn họ, Thương Ngôn kỳ thật có chút ngoài ý muốn. Y vốn nghĩ rằng Vân Hách Liên Thiên sẽ dẫn mình quay trở về Thương Lãng Vân phủ, dù sao nơi này đối với y mà nói là địa phương chứa đựng biết bao kỷ niệm tốt đẹp, thế nhưng đối với Vân Hách Liên Thiên thì kỳ thật lại không có ý nghĩa gì. Người mà hắn thật sự để ý, chỉ sợ chính là Trì Mặc Khinh Hàn. Xem thái độ của hắn đối với Thương Lan là có thể minh bạch. Hắn càng tức giận, càng trừng phạt Thương Lan thì càng nói lên độ trọng yếu của Trì Mặc Khinh Hàn trong lòng của hắn, bằng không nếu chỉ là một người không quan trọng thì hắn cần gì phải ghi hận tự hại thủ hạ của mình…
Có đôi khi, Thương Ngôn thậm chí hâm mộ Tiểu Tam, kẻ giờ phút này đã bị biến lại thành một đoàn nho nhỏ mà rúc vào lòng Vân Hách Liên Thiên làm nũng, thế nhưng cũng không chịu buông lỏng vòm miệng đang cắn chặt y phục của hắn, tựa như sợ chỉ cần nhả ra thôi thì người này lại lập tức biến mất không thấy. Ngay cả Tiểu Tam cũng có thể biểu đạt nỗi bất an không muốn xa rời như vậy, Thương Ngôn y hiểu rõ rằng Vân Hách Liên Thiên là tồn tại không thể nào với tới. Y chỉ là đơn thuần thích Vân Hách Liên Thiên, xem hắn giống như thân nhân, đơn giản thích hắn, muốn cùng hắn chung sống một đời mà thôi.
Chẳng qua chính y lại không có biện pháp biểu lộ sự không yên cùng bất lực của mình. Rõ ràng người mình thích ở ngay trước mắt, thế nhưng y lại tựa như không thể thân cận. Hơn nữa, y còn hổ thẹn vì một khắc dao động khi biết Trì Mặc Khinh Hàn nguyên lai là người từng thu dưỡng mình khi nãy. Y rõ ràng thích Vân Hách Liên Thiên đến như vậy, thậm chí lúc hắn chết đi, y sẵn sàng cam nguyện buông tha cho sinh mệnh gần như vô hạn mà đi theo hắn cùng chết. Tại sao lại vì một cái cố nhân mà dao động, không phải đã nói rằng không muốn tìm hắn nữa sao? Đây giống như một cái gai chặn ngang giữa yết hầu, thời thời khắc khắc nhắc nhở y rằng, tình cảm của chính mình đối với Vân Hách Liên Thiên kỳ thật dường như không kiên trinh bất dịch giống như tưởng tượng của y…
Thương Ngôn suy nghĩ hỗn loạn, nghĩa rất nhiều nhưng lại tựa như không nghĩ gì, tay thì vẫn lặp lại máy móc động tác thường ngày, mở chăn, trải giường, sau đó chui vào. Thẳng qua một hồi lâu, Thương Ngôn mới phát hiện Vân Hách Liên Thiên cũng không giống như ngày xưa mà lên giường, cùng y đồng sàn cộng chẩm, tuy rằng cả hai người bọn họ đều không cần ngủ.
Không thể nghi ngờ rằng Thương Ngôn thích cảm giác như thế, dù cho không làm bất cứ thứ gì, Vân Hách Liên Thiên chỉ cần lẳng lặng nằm bên cạnh y thì cũng đủ để khiến y cảm thấy dị thường ngọt ngào, dù rằng người này không giống như Hách Liên Vân Thiên sẽ ôm hông của y, vỗ về tấm lưng nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lên bờ môi khao khát. Lúc trước, khi Vân Hách Liên Thiên lần đầu tiên lên giường cùng ngủ với y thì Thương Ngôn quả thực có thể dùng cụm “thụ sủng nhược kinh” để mà hình dung.
Thế nhưng hiện tại, Vân Hách Liên Thiên vẫn duy trì tư thế một tay chống đầu, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, không hề có ý tứ muốn lên giường ngủ cùng y, cho dù đây hoàn toàn không cần thiết, chẳng qua dạo gần đây hắn đều đi qua ngủ cùng y. Thương Ngôn cảm thấy được Vân Hách Liên Thiên trở nên xa cách, không lẽ là bởi vì động tác né tránh theo bản năng kia của mình đã khiến hắn tổn thương, cho nên hắn mới…
Nhìn Vân Hách Liên Thiên nhắm mắt định thần, bàn tay lại khi có khi không mà thuận mao cho Tiểu Tam Tiểu Tứ, trong lòng Thương Ngôn lại là bất an đến cực điểm, hối hận cũng tới cực điểm, vô thức mà đưa tay vuốt ve phần bụng của mình. Nơi đó, chính là hài tử của bọn họ.
Thương Ngôn giật mình thầm nghĩ, e rằng đây chính là người mà Thương Lan luôn tâm tâm niệm niệm muốn tìm, cũng chính là người đã bị Thương Lan cướp lấy nội đan nên phải trọng nhập luân hồi. Cũng không biết vì sao hắn lại không tiếp tục đầu thai chuyển thế, đột nhiên lại khôi phục chân thân? Tiếp tục nghĩ thì y dần bình tĩnh, có lẽ vì kiếp luân hồi của hắn đã kết, một lần nữa tu tiên viên mãn. Như thế cũng giải thích cho việc một nhân vật như vậy mới có thể khiến cho Vân Hách Liên Thiên luôn luôn ẩn tu lại đại động kiền qua (làm lớn chuyện) mà đặc biệt đến dẫn hắn đi. Bằng không nếu chỉ là luân hồi bình thường, Vân Hách Liên Thiên cũng sẽ không xuất hiện ở phủ đệ của hắn.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thương Ngôn liền trầm xuống. Nguyên lại hắn trở về địa phương bọn họ gặp mặt không phải vì y, hắn chỉ vì Trì Mặc Khinh Hàn a…
“Đã lâu không gặp, Tiểu Thương Ngôn đã lớn thế này rồi.” Trì Mặc Khinh Hàn không để ý đến thái độ lãnh đạm của Vân Hách Liên Thiên, vẫn cười tủm tỉm như trước mà hết nhìn Vân Hách Liên Thiên lại nhìn Thương Ngôn, cuối cùng bỗng nhiên cảm thán một câu như vậy.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Thương Ngôn khó hiểu hỏi, y xác định trước kia chưa từng gặp hắn. Phong tư dung mạo thế này, nếu như y từng gặp thì nhất định sẽ có ấn tượng, trừ phi là…
Trì Mặc Khinh Hàn nghe xong câu hỏi của Thương Ngôn thì biểu cảm trở nên cổ quái, liếc mắt nhìn sang Vân Hách Liên Thiên, ý cười lập tức càng thêm sâu, “Ai a, Tiểu Thương Ngôn thật sự quá vô tình mà. Nhà ngươi hồi đó chỉ nho nhỏ một đoàn thế này.” Nói xong còn dùng tay miêu tả độ lớn, “Trước kia ta còn thường xuyên ôm ngươi, hiện tại trưởng thành rồi thì lại không thèm nhớ đến ta nữa.”
Thương Ngôn kinh hãi, nháy mắt ngây người. Lời này của Trì Mặc Khinh Hàn chẳng phải có nghĩa là nói hắn mới chính là đã thu dưỡng y trước đây… Người trước kia luôn luôn tìm kiếm, đột nhiên lấy phương thức thế này xuất hiện ngược lại khiến cho Thương Ngôn không biết phải làm sao. Bất quá cẩn thận nghĩ lại, liên hệ tiền căn hậu quả, sự tình trước kia y không có cách nào lý giải nay đều được sáng tỏ. Thì ra hắn đột nhiên bỏ rơi y là bởi vì hắn rơi vào vòng luân hồi, cho nên bây giờ mới không cần y nữa…
Trì Mặc Khinh Hàn chính là người mà y đã tìm hơn nửa đời, vô luận tình cảm của y đối với hắn có phải là thích hay không, cái loại quyến luyến khi được thu dưỡng từ bé lẫn cảm giác không cam lòng khi bị vứt bỏ đều đã khiến người này khắc sâu vào tâm khảm Thương Ngôn, không thể bị xóa nhòa. Có thể nói người này chính là vết mực đậm màu nhất trong sinh mệnh Thương Ngôn.
Thương Ngôn bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay của Vân Hách Liên Thiên bên cạnh, bởi vì một khắc trước y cư nhiên lại dao động, dẫu chỉ là một khắc ngắn ngủi thế nhưng y rõ ràng đã dao động. Tình cảm của và Vân Hách Liên Thiên tuy rằng kinh tâm động phách, sinh ly tử biệt, phong hồi lộ chuyển (quanh co khúc khuỷu), y cũng đã từng tự hỏi bản thân có thật sự thích Vân Hách Liên Thiên hay không; chẳng qua từ khi bọn họ quen biết đến nay cũng chỉ hai năm, so sánh với mối quan hệ giữa y và Trì Mặc Khinh Hàn đã tồn tại từ khi y bắt đầu có trí nhớ, vạn năm là thứ mà cảm tình vài năm có thể thay thế sao? Giờ khắc này Thương Ngôn không khỏi mê mang…
Biểu tình của Thương Ngôn hiển nhiên bị Vân Hách Liên Thiên và Trì Mặc Khinh Hàn thu cả vào mắt. Hiểu được Thương Ngôn sinh ra hiểu lầm lớn đối với lời nói của mình, Trì Mặc Khinh Hàn nhất thời muốn mở miệng giải thích, hắn cũng không muốn bởi vì một trò đùa nho nhỏ của mình mà khiến cho tình cảm của hai người họ sản sinh rạn nứt, nhưng lại phải nuốt xuống trước ánh mắt của Vân Hách Liên Thiên. Trì Mặc Khinh Hàn chẳng qua chỉ muốn trêu đùa Thương Ngôn một chút, không ngờ tới y thật sự hiểu lầm, mà Vân Hách Liên Thiên lại không hề có ý tứ làm sáng tỏ sự việc.
Trì Mặc Khinh Hàn chỉ có thể cười khổ trong lòng, mong rằng trò đùa của hắn lần này ngàn vạn lần đừng hại Thương Ngôn thê thảm là được. Hơn nữa, cầu cho Thương Ngôn ngàn vạn lần không được làm ra chuyện ngu ngốc, bằng không với trình độ cứng rắn của Vân Hách Liên Thiên thì chỉ sợ…
“Khụ” Trì Mặc Khinh Hàn ho nhẹ một tiếng, hóa giải giây phút xấu hổ ngắn ngủi này, “Không quấy rầy các ngươi ân ái nữa, ta đi trước.”
“Vội đi tìm hắn?” Vân Hách Liên Thiên thản nhiên nói, “Yên tâm, chỉ là một đạo Cửu Thiên Thần Lôi mà thôi, không chết được. Nếu không thì một viên liên tâm của ngươi còn không bằng cho cẩu ăn.”
Thương Ngôn và Trì Mặc Khinh Hàn đồng loạt đổ mồ hôi. Thương Ngôn là do từ trước đến nay chưa từng nghe Vân Hách Liên Thiên nói chuyện với ngữ khí như thế, chỉ sợ Thương Lan thật sự chọc hắn giận rồi… Trì Mặc Khinh Hàn thì lại âm thầm kêu khổ, chuyện đã lâu đến như vậy mà cơn thịnh nộ của Vân Hách Liên Thiên đối với Thương Lan vẫn chưa tiêu a…. Bất quá lúc này Trì Mặc Khinh Hàn tuyệt đối không dám tiếp lời, chỉ có thể sờ sờ cái mũi đứng im lặng. Có trời mới biết Vân Hách Liên Thiên liệu có thể trong cơn tức giận mà giết chết Thương Lan hay không.
Tuy rằng hắn và Vân Hách Liên Thiên vốn là đồng nguyên song sinh, thế nhưng thực lực cả hai lại là cách xa vạn dặm. Thực lực để khi dễ Thương Ngôn Thương Lan thì hắn hiển nhiên không cần phải nói đến, thế nhưng bảo hắn ngăn cản Vân Hách Liên Thiên giết Thương Lan, vậy thì xin thứ lỗi hắn bất lực, không thể nào ngăn nổi a. Trì Mặc Khinh Hàn cũng chỉ có lúc này mới có thể cảm thán hối hận tại sao trước kia không chịu chuyên tâm tu luyện, thế nhưng chỉ là nghĩa thoáng qua rồi lại lập tức lắc đầu, chỉ có nhân tài như Vân Hách Liên Thiên mới có thể tu luyện không ngừng nghỉ a. Người khác chỉ nhìn vào căn nguyên cường đại của hắn, lại không để ý đến trình độ chăm chỉ tu luyện của hắn quả thực chính là không có tiên yêu nào theo kịp.
“Thế nào? Đau lòng? Đau lòng thì vừa rồi giả chết làm gì?” Vân Hách Liên Thiên cũng không quản Trì Mặc Khinh Hàn trả lời mà nói tiếp.
“Vân Thiên…” Vừa rồi hắn gần như đã nhảy dựng lên. Khi đó, nếu hắn thật sự che chở cho Thương Lan thì chỉ sợ giáng xuống không phải chỉ là một đạo Cửu Thiên Thần Lôi. Trỉ Mặc Khinh Hàn oán thầm không thôi nhưng ngoài miệng lại nói, “Sự kiện kia cũng không thể trách toàn bộ đều do Thương Lan, ngươi…”
“Dù sao cũng không phải là Liên Tâm của ta, không cần ta quản nhỉ?” Vân Hách Liên Thiên hừ lạnh một tiếng, cắt lời Trì Mặc Khinh Hàn, bỏ mặc hắn mà kéo tay Thương Ngôn rời đi. Dù sao người này luôn luôn không nhịn được mà mềm lòng đi nhìn Thương Lan mang trọng thương, hắn cũng không quản được. Hắn chẳng qua chỉ là tức giận Trì Mặc Khinh Hàn khi ấy không chịu nghe lời của hắn, nhất định muốn trọng nhập luân hồi, vì khoản nợ này nên hắn mới giận chó đánh mèo mà trút lên người kẻ được tính là nửa thủ phạm – Thương Lan.
Thương Ngôn ngẩn ngơ để cho Vân Hách Liên Thiên kéo đi, ngay cả việc Trì Mặc Khinh Hàn không đi cùng bọn họ cũng không phát hiện. Lúc này y không những mơ hồ vì tình cảm của chính mình mà còn trong trạng thái hoảng hốt, làm sao còn rảnh rỗi mà đi quản chuyện giữa Trì Mặc Khinh Hàn và Thương Lan. Thẳng đến khi bọn họ quay trở lại Hồng Tụ Thiêm Hương, đón hai tiểu tử bị Vân Hách Liên Thiên bỏ lại ở đó trở về thì Thương Ngôn mới hồi phục tinh thần.
Cũng không biết Vân Hách Liên Thiên dùng pháp thuật gì mà khiến cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ bị vây trong căn phòng mà Trì Mặc Khinh Hàn chuyển thế, mặc kệ bọn nó gây sức ép thế nào cũng không thoát ra được. Không thấy bóng dáng của Vân Hách Liên Thiên khiến cho Tiểu Tam Tiểu Tứ đều gấp lên, nghĩ rằng hắn lại bỏ rơi bọn nó. Thế nên khi vừa thấy thân ảnh của Vân Hách Liên Thiên, Tiểu Tam ngay lập tức không màng tất thảy, liều mạng cắn góc áo của Vân Hách Liên Thiên, sống chết không chịu buông.
Nhìn hai tiểu tử song sinh Tiểu Tam và Tiểu Tứ, nét lãnh mạc trên gương mặt của Vân Hách Liên Thiên rốt cuộc cũng hiện lên một chút ôn nhu, quay đầu sang muốn chạm vào Thương Ngôn, mỉm cười định nói chuyện với y. Thương Ngôn mới vừa hồi thần, có người muốn đụng vào y thì hiển nhiên sẽ tránh né theo bản năng. Vân Hách Liên Thiên khựng lại một chốc, ý cười nhàn nhạt lập tức đóng băng, hắn không để lại dấu vết mà xoay người lại ôm lấy Tiểu Tam đang quấn mình không buông.
Thương Ngôn lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, vừa rồi y đã làm cái gì? Thương Ngôn hoảng hốt muốn giải thích với Vân Hách Liên Thiên, y không phải cố ý né tránh hắn, y chỉ là… chỉ là tâm loạn mà thôi. Thế nhưng Thương Ngôn lại chỉ há miệng thở dốc, chung quy không có gì để giải thích. Y không rõ liệu Vân Hách Liên Thiên có nhận ra được động tác lui về phía sau nhỏ bé của y hay không, kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết vừa rồi chính mình rốt cuộc có né tránh Vân Hách Liên Thiên hay không, vì thế nên tốt nhất vẫn không nên giải thích gì, miễn cho càng nói càng nguy…
***
Trở lại căn nhà nho nhỏ ngày xưa của bọn họ, Thương Ngôn kỳ thật có chút ngoài ý muốn. Y vốn nghĩ rằng Vân Hách Liên Thiên sẽ dẫn mình quay trở về Thương Lãng Vân phủ, dù sao nơi này đối với y mà nói là địa phương chứa đựng biết bao kỷ niệm tốt đẹp, thế nhưng đối với Vân Hách Liên Thiên thì kỳ thật lại không có ý nghĩa gì. Người mà hắn thật sự để ý, chỉ sợ chính là Trì Mặc Khinh Hàn. Xem thái độ của hắn đối với Thương Lan là có thể minh bạch. Hắn càng tức giận, càng trừng phạt Thương Lan thì càng nói lên độ trọng yếu của Trì Mặc Khinh Hàn trong lòng của hắn, bằng không nếu chỉ là một người không quan trọng thì hắn cần gì phải ghi hận tự hại thủ hạ của mình…
Có đôi khi, Thương Ngôn thậm chí hâm mộ Tiểu Tam, kẻ giờ phút này đã bị biến lại thành một đoàn nho nhỏ mà rúc vào lòng Vân Hách Liên Thiên làm nũng, thế nhưng cũng không chịu buông lỏng vòm miệng đang cắn chặt y phục của hắn, tựa như sợ chỉ cần nhả ra thôi thì người này lại lập tức biến mất không thấy. Ngay cả Tiểu Tam cũng có thể biểu đạt nỗi bất an không muốn xa rời như vậy, Thương Ngôn y hiểu rõ rằng Vân Hách Liên Thiên là tồn tại không thể nào với tới. Y chỉ là đơn thuần thích Vân Hách Liên Thiên, xem hắn giống như thân nhân, đơn giản thích hắn, muốn cùng hắn chung sống một đời mà thôi.
Chẳng qua chính y lại không có biện pháp biểu lộ sự không yên cùng bất lực của mình. Rõ ràng người mình thích ở ngay trước mắt, thế nhưng y lại tựa như không thể thân cận. Hơn nữa, y còn hổ thẹn vì một khắc dao động khi biết Trì Mặc Khinh Hàn nguyên lai là người từng thu dưỡng mình khi nãy. Y rõ ràng thích Vân Hách Liên Thiên đến như vậy, thậm chí lúc hắn chết đi, y sẵn sàng cam nguyện buông tha cho sinh mệnh gần như vô hạn mà đi theo hắn cùng chết. Tại sao lại vì một cái cố nhân mà dao động, không phải đã nói rằng không muốn tìm hắn nữa sao? Đây giống như một cái gai chặn ngang giữa yết hầu, thời thời khắc khắc nhắc nhở y rằng, tình cảm của chính mình đối với Vân Hách Liên Thiên kỳ thật dường như không kiên trinh bất dịch giống như tưởng tượng của y…
Thương Ngôn suy nghĩ hỗn loạn, nghĩa rất nhiều nhưng lại tựa như không nghĩ gì, tay thì vẫn lặp lại máy móc động tác thường ngày, mở chăn, trải giường, sau đó chui vào. Thẳng qua một hồi lâu, Thương Ngôn mới phát hiện Vân Hách Liên Thiên cũng không giống như ngày xưa mà lên giường, cùng y đồng sàn cộng chẩm, tuy rằng cả hai người bọn họ đều không cần ngủ.
Không thể nghi ngờ rằng Thương Ngôn thích cảm giác như thế, dù cho không làm bất cứ thứ gì, Vân Hách Liên Thiên chỉ cần lẳng lặng nằm bên cạnh y thì cũng đủ để khiến y cảm thấy dị thường ngọt ngào, dù rằng người này không giống như Hách Liên Vân Thiên sẽ ôm hông của y, vỗ về tấm lưng nhẹ nhàng, ôn nhu hôn lên bờ môi khao khát. Lúc trước, khi Vân Hách Liên Thiên lần đầu tiên lên giường cùng ngủ với y thì Thương Ngôn quả thực có thể dùng cụm “thụ sủng nhược kinh” để mà hình dung.
Thế nhưng hiện tại, Vân Hách Liên Thiên vẫn duy trì tư thế một tay chống đầu, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, không hề có ý tứ muốn lên giường ngủ cùng y, cho dù đây hoàn toàn không cần thiết, chẳng qua dạo gần đây hắn đều đi qua ngủ cùng y. Thương Ngôn cảm thấy được Vân Hách Liên Thiên trở nên xa cách, không lẽ là bởi vì động tác né tránh theo bản năng kia của mình đã khiến hắn tổn thương, cho nên hắn mới…
Nhìn Vân Hách Liên Thiên nhắm mắt định thần, bàn tay lại khi có khi không mà thuận mao cho Tiểu Tam Tiểu Tứ, trong lòng Thương Ngôn lại là bất an đến cực điểm, hối hận cũng tới cực điểm, vô thức mà đưa tay vuốt ve phần bụng của mình. Nơi đó, chính là hài tử của bọn họ.
/55
|