Có gì vui?
Dọc đường Tiểu Trà cứ ngâm nga mấy bài dân ca ngớ ngẩn khiến hắn cảm thấy cực kì khó hiểu.Vừa rồi khi hắn kêu đi theo thì thái độ rõ ràng còn rất miễn cưỡng,vì cái gì đột nhiên trở nên cao hứng như vậy?
Tiểu Trà cười hì hì tập tễnh chạy lại gần hắn:
- Không nghĩ ra chủ nhân trông cà lơ phất phơ như vậy nhưng lại là một người lương thiện a.Nhìn chủ nhân làm việc tốt,Tiểu Ngưu cảm thấy rất hưng phấn a!
- Người phụ nữ đó...80% khả năng sau này sẽ bị ta giết,cứu chỉ là bởi hôm nay tâm trạng của ta đang rất không tệ.Mà ngươi làm người không thích lại thích làm trẻ trâu à?
Tiểu Trà không thèm đếm xỉa đến lời của hắn,thay vào đó nó ồ lên như vừa nhớ ra chuyện gì:
- Phải rồi!Lần đầu gặp chủ nhân nói là sẽ lấy lại chiếc quạt...
Nó cuống quít mở cổ áo ra,cánh tay đen đúa cho vào lục lọi một hồi sau đó đó lấy ra một chiếc quạt rồi dâng hai tay cho hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn cây quạt một lúc rồi khịt mũi:
- Ngươi giữ lại mà dùng.Sau này đừng cất đồ trong áo như thế nữa.
Tiểu Trà vội chạy theo kêu lên oai oái:
- Không có bẩn,không có hôi đâu mà!Thật,thề!
Hắn khẽ lắc đầu:
- Ta không có thói quen nhận lại đồ đã cho.Nếu ngươi không thích,ném đi đâu cũng được.
Tiểu Trà nhìn cái quạt,chỉ thấy vật này được thiết kế tinh xảo đẹp đẽ,xoè quạt ra thì đập vào mắt là một mặt vẽ huyết hoa,một mặt vẽ rừng kiếm,vừa có vẻ đẹp hùng vĩ lại vừa phảng phất khí thế lăng lệ,quả đúng là một tuyệt tác.
Ngay cả kẻ ít học như nó còn cảm nhận được chiếc quạt không tầm thường,vậy thì giá trị thực của vật này còn cao đến đâu nữa?Nghĩ vậy thôi đã đủ khiến tay nó run rẩy chứ đừng nói đến việc ném đi.Đắn đo một hồi cuối cùng Tiểu Trà quyết định nhét quạt vào trong áo,sau này có dịp sẽ tìm cách bí mật trả lại cho hắn.
Hắn thấy vậy thì buồn bực gãi đầu,hữu khí vô lực nói:
- Ầy~Ngươi là con gái,không nên tuỳ tiện giấu đồ vào trong áo như vậy.
- Nhưng nô tỳ chỉ có bên trong là sạch sẽ a!Trang phục đã mấy ngày không giặt,rất bẩn thỉu!
Lời lẽ chân thành của Tiểu Trà khiến hắn không biết nói sao cho phải,cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng rồi vác mặt mo rảo bước trở về Hậu Phong.
Vừa thoáng trông thấy căn nhà nhỏ thì Tiểu Trà liền cảm nhận được một cơn ớn lạnh tập kích khiến nó không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
- Vì đặc trưng địa lý nên nhiệt độ ở đây luôn dao động trong khoảng từ 4 đến 13 độ C.Mặc tạm đi,vào tới trong nhà sẽ ấm hơn một chút.
Hắn cởi áo khoác lên người của Tiểu Trà sau đó bước đi mặc kệ biểu cảm ngây ngốc của nó.
- Chủ nhân...Thế này không được đâu...
Tiểu Trà khôi phục tinh thần,hốt hoảng cởi hắc y chạy theo định mặc lên người hắn.Bỗng nó thấy cảnh vật trước mắt hoa lên,thân thể bị một lực lượng vô hình kéo đi khiến nó mất đi trọng tâm sau đó đổ ầm xuống.
Thân thể ngã sấp xuống nền đất lạnh lẽo khiến nó không nhịn được kêu đau,đến khi choáng váng qua đi thì nó mới phát hiện bản thân đã bị hắc y trói thành một khối.Hắc y vừa dày vừa bền chắc khiến nó không tài nào cựa quậy.
- Bảo ngươi mặc ngươi cứ mặc.Tại sao ngay từ nhỏ đã cứng đầu như vậy?
Hắn nắm lấy tay áo rồi dắt Tiểu Trà đi.Nó cảm thấy hắn đã bắt đầu có chút bực nên thức thời không nói gì thêm nữa,chỉ cúi đầu lặng im đi theo hắn.
Chợt nó cảm thấy hắc y truyền đến từng trận run rẩy,ngập ngừng hỏi:
- Chủ nhân,ngài lạnh sao?
- Đương nhiên là lạnh.Ta đâu phải quái vật,có thể không lạnh được sao?
Hắn đứng quay lưng lại khiến Tiểu Trà không thể nhìn ra biểu cảm,thế nhưng ngữ điệu lại phảng phất giống như không chút nào để ý khiến trong lòng nó dâng lên một cỗ tang thương.Niên kỷ của hắn so với nó không lớn hơn bao nhiêu,thế nhưng thái độ lạnh nhạt lại làm người khác không nhịn được tự hỏi hắn đã trải qua cái tao ngộ gì.
- Tại sao chủ nhân lại tốt với nô tỳ như vậy?
Hắn làm như không nghe thấy câu hỏi của Tiểu Trà,lặng im không đáp.Tại thời điểm nó thất vọng cúi đầu thì hắn bỗng lên tiếng:
- Trên đời không có gì tự nhiên,toàn bộ đều là do nhân quả.Ai đối xử với ta ra sao thì ta đáp trả như vậy,đâu rảnh đi quản ngươi nhớ hay không nhớ.
Câu trả lời của hắn khiến Tiểu Trà rơi vào một mảnh mờ mịt,cảm thấy muốn hỏi thêm rất nhiều điều,thế nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cơ mà nó cũng không còn cơ hội hỏi nọ kia nữa vì lúc này cả hai đã đứng trước căn nhà gỗ.Hắn vươn tay đẩy cửa,nhiệt khí ấm áp từ căn phòng phả ra khiến Tiểu Trà cảm thấy cực kì dễ chịu.
- Ân~Sao lại về muộn như...
Thanh âm vui sướng truyền ra,sau đó một luồng hương thơm ập đến trước mặt nó.Tiểu Trà ngưng thần nhìn thì nhận ra trước mặt là một cô gái rất xinh đẹp,mà đợt gió thơm vừa rồi là bởi nàng chạy vụt đến mà thành,thế nhưng chẳng biết vì sao nàng ta chỉ vừa mới đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại.
Choang~
Trong khoảnh khắc thất thần Thanh Dương đánh rơi chồng bát trên tay xuống đất vỡ tan.Thanh âm chói tai giúp nàng thanh tỉnh không ít,tay phải vung lên đánh ra một luồng nhu kình khiến cánh cửa đóng sầm lại.
Tiểu Trà không nhịn được kêu lên:
- Oa~Thật xinh đẹp a!Nô tỳ tuy chưa thấy qua nhiều mĩ nữ nhưng nô tỳ cảm thấy trên đời ít ai có thể đẹp hơn nàng.
- Nói ngược rồi.Phải là:Trên đời thấy qua nhiều mĩ nữ,duy chỉ có nàng là đẹp nhất!
Nụ cười của hắn loé lên trong khoảnh khắc khiến Tiểu Trà thoáng ngây người.Còn tưởng hắn là một cái người tưng tửng vĩnh viễn vô cảm như Hồ Quang Hiếu,không ngờ tại thời điểm cởi trần giữa cái lạnh cắt da này lại có thể chứng kiến hắn hiếm hoi một lần nhoẻn miệng cười.
- Nhưng tại sao thời tiết lạnh như vậy mà trang phục trên người nàng chỉ có hai mảnh,đã thế còn mỏng gần như trong suốt a.Ta không được học nhiều nhưng đại khái cũng biết...Ừm~Biết cái gì mà “Lam lữ phụ phụ bất tương lân”,lại còn cái gì mà “Lộ một khối đậu phụ so với thất thân còn muốn nhục nhã hơn”...Nói chung là nàng thật can đảm a,nếu bảo nô tỳ ăn mặc như vậy có khi cả đời nô tỳ cũng không dám gặp người.
(Thật là một cái không hiểu gì tiểu oa nhi...)
Hắn ngượng ngùng gãi đầu,cảm thấy vẫn là không nên giải thích cho nó thì hơn.
Hôm nay không biết Thanh Dương kiếm đâu ra một cái trang phục vũ nữ Ba Tư khoác lên người,vải lụa mỏng tang vốn đã vô cùng kích thích lại kết hợp với thân thể lồi lõm gợi cảm khiến hắn phải cố gắng lắm mới không xịt máu mũi.Nội tâm không khỏi mừng thầm khi đi cùng hắn là cái đứa nhỏ này,nếu đổi lại là Ngạo Nam thì có lẽ kiếp này gã sẽ phải chết vì lỡ thấy quá nhiều.
Cánh cửa một lần nữa mở ra,Thanh Dương bây giờ đã khoác trên người một bộ y phục màu tím kín cổng cao tường,đồng thời đôi mắt đẹp của nàng còn không ngừng u oán nhìn chằm chằm khiến mặt già của hắn không khỏi nóng lên.
Cái này rõ ràng là lỗi của hắn không cãi đi đâu được.Ai bảo hắn đang yên đang lành tự dưng mang về một cái xa lạ tiểu nha đầu làm gì.Xem ra lần này da mặt mỏng của Thanh Dương đã bị đả kích không nhẹ.
Hắn cúi gằm mặt xuống,cười gượng nói:
- Làm phiền người giúp ta tắm rửa cho con bé này,trang phục thì lấy đồ của ta đắp lên là được.Ầy~Người đừng nhìn ta như thế,ta nhất định sẽ dùng hết tinh lực để hậu tạ mà.Với lại,ta cũng tiếc không thua gì người đâu.
Thanh Dương đỏ mặt,khẽ gắt lên:
- Hổng thèm!Quỷ mới cần ngươi hậu tạ!Tiểu oa nhi,qua đây!
Nó thấy bộ dáng của Thanh Dương hung dữ như vậy thì rụt cổ lại,không nhịn được nghĩ thầm:
(Nghe nói trên Thiên Kiếm Sơn toàn bộ đều là tiên nhân.Quả nhiên là danh bất hư truyền,thay áo thật nhanh a.Bất quá có vẻ tiên nhân có chút hung,thật hoài nghi lát nữa nàng có hay không lấy roi quất đít ta...)
Nghĩ là vậy nhưng chủ nhân đã phân phó nên Tiểu Trà không còn cách nào khác là phải lẽo đẽo theo sau mĩ nữ hung hăng kia.
Mà kể cũng lạ,cái nhà nhìn bên ngoài thì bé tẹo thế nhưng đi lòng vòng mãi vẫn không thấy điểm cuối.Mĩ nữ áo tím dẫn nó quẹo trái rẽ phải một hồi thì mới đến một gian phòng mịt mờ hơi nước,khắp nơi đều là hương dầu tắm nồng nàn.
- Cởi áo ra.
Thanh âm lành lạnh của Thanh Dương vang lên khiến nó không nhịn được khẽ run rẩy,đôi tay rụt rè cởi chiếc áo cũ nát để lộ bờ vai gầy cùng xương quai xanh duyên dáng.
(Cái tên tiểu sắc lang này không biết từ đâu bốc tới một cái tiểu yêu tinh.Tuy có hơi lôi thôi lếch thếch nhưng nếu dưỡng dục tử tế thì sớm muộn cũng thành mĩ nhân a.Tuổi đời lại còn trẻ như vậy,so với ta một cái nữ nhân vừa già khắm khú vừa hung hăng...)
Thanh Dương càng nghĩ càng cảm thấy bi ai,khoé mắt không nhịn được dâng lên một tầng sương mờ.Nó tuy tinh mắt trông thấy thế nhưng ở trong nhà tắm hơi nước mịt mù nên,không để ý lắm,với lại người bình thường cũng chẳng có ai khóc vì bị hơi nước bay vào mắt đâu.
- Ngồi xuống.
Nó một lần nữa nghe thấy tiên nữ ra lệnh,thế nhưng vì thanh âm của nàng lúc này đã nhu hoà hơn không ít nên nó cũng cảm thấy có chút an tâm.Hai tay nhanh nhẹn cởi nốt cái quần sau đó ngoan ngoãn ngồi bệt xuống đất.
Thanh Dương cầm xô nước dội lên người nó,nước ấm rửa trôi bụi bẩn trên thân thể khiến nó dễ chịu tới mức khẽ rên một tiếng.
Nước tẩy trôi chất bẩn để lộ da thịt trắng hồng từng khối,tuy làm việc vất vả lại thêm ăn uống không đầy đủ khiến thân thể có chút gầy yếu nhưng nếu chăm sóc tử tế thì qua mấy ngày liền hoá thành một cái trắng mập xinh xắn tiểu nha đầu là cái chắc.
- Thật là một cái xinh đẹp tiểu nha đầu.Hắn là từ nơi nào tìm thấy ngươi?
Nó còn chưa kịp mở miệng thì Thanh Dương đã nói tiếp:
- Mà cho dù ngươi có từ nơi nào tới thì cũng nhất định phải nghe lời hắn rõ chưa?Hắn là một tiểu tử rất nhạy cảm,nếu ngươi không ngoan hắn sẽ cảm thấy phi thường không vui.
Nó nhớ lại vẻ mặt chán chết của hắn,xem ra không có lúc nào là hắn không “phi thường không vui” a.Tuy là rất muốn chỉnh lại lời của Thanh Dương thế nhưng nghe được trong thanh âm của nàng tràn đầy quan tâm,lại khiến cho một cái đứa bé chưa từng nếm qua tình thương cha mẹ như nó không nhịn được cảm thấy nghẹn ngào:
- Thần tiên tỷ tỷ,tỷ có vẻ rất quan tâm đến chủ nhân a!
Thanh Dương nghe vậy khuôn mặt cũng lộ ra một tia mơ màng:
- Ai kêu hắn khờ khạo như vậy...Thật là một cái khiến người ta không thể không lo tiểu hài tử!
- Ắt xì~
Hắn xoa xoa cái mũi,vừa dọn dẹp mảnh bát vỡ lăn lóc dưới sàn vừa buồn bực thì thầm với chính mình:
- Con mẹ nó không phải có ai đang nói xấu lão tử đấy chứ?Tại sao lại hắt hơi liên tục như vậy?
Hắn đổ mảnh bát vào một mảnh vải dày rồi buộc lại sau đó ném vào một cái giỏ tre để khi nào có việc xuống núi thì mang đi vất.Thời nào cũng có cái ưu nhược riêng,nếu trong thời đại công nghệ xe rác đi đến từng nhà để phun khói thì ở thời đại thân thiện với môi trường này chỉ mỗi việc đem bao rác đi vất cũng phải cuốc bộ tới rụng cẳng.
(Ầyzzz~Lát nữa còn phải đi học a,thật quá con mẹ nó phiền.Hôm nay còn chưa cùng Dương Dương làm nháy nào,thân thể bứt rứt vãi chưởng...)
Ngồi phịch xuống ghế,cảm nhận thân thể nhỏ yếu vô lực khiến hắn có một chút buồn bực.
(Ở cái level thấp thế này thì luyện Kim Chung Trạo là tốt nhất rồi,không cần bàn cãi gì nữa.Thế nhưng sức phòng thủ cao quá thì lại khó chết,mà không chết thì Cửu Tử khó mà luyện thành.Mà nếu Cửu Tử luyện không đâu vào đâu thì lấy đâu ra nội lực để mà xài phi đao?Không xài được phi đao mà gặp phải mấy thằng cục súc như Ngạo Nam thì có mà bốc cám ăn vã.Âm Dương Kì Kinh thì tạm thời chưa có thời gian rảnh để luyện,mà có luyện thì kinh mạch bây giờ cũng không chịu nổi.Con mẹ nó sao tương lai của lão tử lại mịt mờ như vậy?)
(Phải rồi,còn vụ con bé kia nữa.Quên béng mất là bây giờ ta còn đang là ăn nhờ ở đậu nhà vợ,bây giờ phải làm cách gì để kiếm tiền đây?Buôn vũ khí,chuyển giao công nghệ,vay vốn ngân hàng...mấy cái này xem ra đều không có tác dụng ở thời đại này.Phải làm gì để kiếm tiền bây giờ?)
Đang miên mang suy nghĩ thì bất ngờ có tiếng bước chân kéo hắn trở về thực tại.Một cái thanh thuần xinh đẹp tiểu cô nương khoác trên mình một bộ bạch y rụt rè bước ra,mái tóc ngắn hơi ướt ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng khiến người khác không khỏi nổi lên một loại ham muốn bắt nó lại hung hăng cưng nựng một phen.
Bộ bạch y này là Thanh Dương mua cho hắn,hắn vẫn luôn cất dưới đáy tủ dự định khi nào trở thành một cái đại hiệp thì lôi ra mặc nhưng chắc là không bao giờ có cái cơ hội đấy nữa rồi.Ngược lại con bé mặc bộ này cũng khá vừa vặn,nhìn kĩ thì cũng rất ra dáng một cái tiểu nữ hiệp.
- Ra ăn cơm đi,ta có chuyện muốn nói với hắn.
Nó nghe vậy thì sung sướng reo lên một tiếng rồi chạy ra bàn ăn bỏ lại hắn đơn độc trước ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Dương.
- Ừm~Sư nương thật giỏi,tẩy một cái ăn mày thành một cái trắng hồng tiểu cô n...
Hắn chưa nói hết câu thì cái má đã bị Thanh Dương hung hăng nhéo tới biến dạng,nàng trầm giọng quát:
- Khá khen cho một cái hoa tâm đại củ cải(*) tiểu quỷ đầu,chỉ vừa mới hở ra một chút đã xách ngay về một cái trắng hồng tiểu mĩ nhân!
(*):Hoa tâm là đào hoa,củ cải là phần dưới của đàn ông)
- Ách!Oan uổng quá,ta chỉ là nhón tay làm phúc thôi mà!Một cái tiểu oa nhi không cha không mẹ vất vưởng ngoài đường không phải rất tội nghiệp sao?
Thanh Dương thấy hắn đau tới chảy nước mắt thì ác tâm mềm nhũn,không nhịn được ôm lấy hắn,cũng không dám nói gì vì sợ nếu mở miệng sẽ ngay lập tức mắng hắn một trận tơi bời mất.
(Không ngờ nữ nhân ăn giấm chua xong lại đáng sợ như thế!Suýt nữa thì ta bị véo chết rồi!)
Hắn cố nhịn đau để thả thính chứ để giấm chua quá thì Thanh Dương bị ung thư mất:
- Nương tử đừng ghen,ta đối với Tiểu Trà hoàn toàn không có ý gì cả.Nàng mới là người ta yêu nhất trên đời.Hôm nay sáng sớm đã phải đi cùng đám cô hồn kia nửa ngày khiến ta nhớ nàng tới bồn chồn hết cả người rồi,hay là nàng giúp ta đỡ bồn chồn được không?
Lời của hắn tuy thô tục hết mức lại thêm sến chết người không đền mạng nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì vẻ nghiêm túc khiến Thanh Dương không khỏi rối tinh rối mù.Giá mà hắn cười một tiếng thì nàng mới có thể vỗ lên mặt hắn mà nhắc hắn chớ có nói đùa,chứ hắn cứ nghiêm túc như vậy thì nàng biết từ chối ra làm sao?
- Dẻo miệng.Ta nấu đồ ăn cũng không có bỏ thêm đường a!
Hắn bắt chước ngữ điệu của Thanh Dương,nói:
- Ăn nàng một đêm còn ngọt hơn mười năm ăn đường a.
- Ăn cái đầu con!Bại hoại,dâm tặc!
- Khặc khặc~Đã nghiện lại còn ngại.
Hắn tham lam hấp thụ mùi hương trên người Thanh Dương,đôi tay ngắn ngủn dùng sức ôm chặt eo thon khiến hai thân thể giống như hoà làm một.
Thanh Dương bỗng cảm thấy một cỗ dục hoả rục rịch trong cơ thể,hoảng sợ kêu lên:
- Không nên...Còn có một cái...tiểu oa nhi a...
- Chỉ làm một chuyến tàu nhanh thôi.Đừng để nó thấy là được.
- Nhưng...
Hắn rướn người dùng môi chặn lại lời nói của Thanh Dương,hai tay phát lực bế nàng lên theo tư thế “Dâng Hoa Kính Phật”.Cả hai vừa vong tình hôn hít vừa rón rén vượt qua phòng tuyến lỏng lẻo của Tiểu Trà,đứa đang say sưa ngắm đồ ăn mà quay lưng về phía bọn hắn rồi nhanh chân chạy vào một gian phòng sau đó đóng sầm cửa lại.
Tiểu Trà đứng ngay ngắn ở mộ bên lau nước miếng suốt hai tiếng đồng hồ thì mới thấy bọn hắn bước ra.Chẳng hiểu tại sao Thanh Dương mới vừa rồi còn mạnh khoẻ mà lúc này khuôn mặt đỏ hồng,mái tóc có chút hỗn loạn,còn hắn thì cả người tràn đầy mùi hương nữ tính,ở gần cổ hình như cũng nhiều thêm một cái dấu răng.
Mà kì quái ở chỗ cước bộ của cả hai người đều có vẻ phù phiếm vô lực,thậm chí đôi chân đẹp của Thanh Dương thỉnh thoảng còn hơi run run.Lạ ghê!
- Hử?Sao ngươi vẫn chưa ăn?
Hắn dìu Thanh Dương bước ra,nhìn thấy bàn ăn vẫn còn nguyên thì không khỏi cảm thấy kì quái.
- Không dám a!Chủ nhân chưa động đũa,Tiểu Ngưu sao dám dĩ hạ phạm thượng!
Tiểu Trà hoảng hốt kêu lên khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút khó xử.Quả là một cái có nguyên tắc tiểu oa nhi a.
- Tiểu Ngưu?Đây là tên nàng vốn có hay do con đặt?
Thấy vẻ mặt Thanh Dương có vẻ không hài lòng,hắn cười khổ nói:
- Tên nàng là Thanh Trà,thế nhưng lại thích coi bản thân là một con trâu.Về vấn đề này ta sẽ từ từ nắn chỉnh.Mà người tắm cho con bé lâu như vậy mà không biết nó tên gì sao?
(Còn chẳng phải toàn bộ đều nói về cái tên hoa tâm đại củ cải nhà ngươi...)
Thấy Thanh Dương cúi mặt cái gì cũng không nói,Tiểu Trà bèn lớn mật hô lên:
- Thời điểm trong nhà tắm thần tiên tỷ tỷ chỉ toàn khen ngợi chủ nhân a.Tuy là nô tỳ nghe xong cảm thấy không hoàn toàn là đúng nhưng có một người yêu thương ngài như vậy thì ngài quả thật là có phúc a!
Thanh Dương nghe vậy thì mặt ngọc đỏ bừng,cái mặt cúi thật sâu như muốn tự rúc đầu vào trong ngực,cố hết sức tránh khỏi ánh mắt mờ ám của hắn.
Nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng đáng yêu như vậy hắn không khỏi nổi lên một cỗ tà tâm muốn một lần nữa đẩy nàng ngã ra bàn hung hăng thân mật.Thế nhưng cảm nhận thân thể nàng vừa mới trải qua một trận vùi hoa dập liễu còn đang mềm nhũn dựa vào hắn thì hắn đành dùng hết sức kìm hãm máu huyết đang chạy ầm ầm,dù sao hắn cũng không phải một kẻ trong não chỉ toàn tinh trùng đâu.
- Ngồi xuống ăn cơm a.Vận động vất vả cả buổi chắc ai cũng đói rồi.Ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi.
Tiểu Trà sợ hãi lùi một bước,luôn miệng kêu lên:
- Nô tỳ không dám!Nô tỳ không dám!
Thanh Dương sinh hoạt bình dị đã quen,nay có thêm một cái nha hoàn không khỏi cảm thấy có chút thiếu tự nhiên.Hắn lại càng là không thích ứng được với cái kiểu cung cung kính kính này,buồn bực nói:
- Ngay từ đầu ta cũng không có yêu cầu ngươi làm nha hoàn,ngươi trưng cái bộ dáng này ra là để cho ai xem?Ngươi có thể ngoan ngoãn làm một cái tiểu muội cơ mà!
- Nhưng mà...nô tỳ ở nhà họ Pác chỉ thấy người ta làm nha hoàn tốt,chứ chưa từng thấy ai làm tiểu muội tốt cả.Nhỡ nô tỳ làm không tốt...
Hắn bưng cái trán,buồn bực gằn từng tiếng:
- Ta dạy ngươi là được.Giờ thì ngồi vào bàn ăn,hoặc là hôm nay ngươi khỏi ăn cơm.
Nhìn mặt hắn lầm lì như thế kia Tiểu Trà cũng không có can đảm thử xem hắn là đang nói thật hay nói giỡn,nhanh nhẹn ngồi xuống ghế bên cạnh Thanh Dương cười hì hì nói:
- Đại ca tốt,mong sau này được huynh chỉ bảo thêm a!
Tiểu Trà mới vừa cầm được đôi đũa lên thì chợt nhớ ra điều gì đó,liền quay sang hỏi:
- Tên của chủ...ý quên,đại ca là gì vậy?
Hắn đáp gọn lỏn:
- Tinh Vũ.
Tiểu Trà vội lẩm nhầm mấy lần cho khỏi quên rồi gắp đồ ăn nhét vào miệng,lúng búng nói:
- Tinh đại ca...Tên nghe hơi kì một chút nhưng cũng có vẻ dễ nhớ a.
Nó nuốt đồ ăn xuống rồi quay sang Thanh Dương,thật thà hỏi:
- Còn đại tẩu tên gì vậy?Oa!Sao hai người lại phun thức ăn ra,thật là mất vệ sinh!
Thanh Dương ho khan một lúc rồi run giọng đáp:
- Chớ hiểu nhầm.Ta với hắn không phải...cái quan hệ kia.Ta là sư phụ của hắn a.
- Nương tử.
Hắn lạnh lùng đính chính nhưng bị Thanh Dương hung hăng nhéo vào mông một cái nên đành phải buồn bực sửa lại:
- Nói nghịu,là sư nương.
- Có mà con cố tình ấy!
Thanh Dương ngượng ngùng gắt lên.
- Không đâu,là do hai từ này quá giống nhau.Sư nương,sư nương,nương tử.Đó,lại đọc nghịu rồi.
- Hừ!
Tiểu Trà ngồi ngay ngắn xem đôi vợ chồng trẻ cãi nhau một lúc rồi mới lên tiếng:
- Ủa?Vậy là sư phụ hay sư nương?
Hắn nhàn nhạt đáp:
- Sư phụ là đực,nương tử là cái.Việc này mà cũng phải hỏi sao?Ách~Đừng nhéo,ta thực sự là bị nghịu.
- Ủa,vậy thần tiên tỷ tỷ là sư nương hay là nương tử?
Hắn nghiêm giọng đáp:
- Đương nhiên là nương tử.
Lần này Thanh Dương không nhéo hắn nữa,thế nhưng vẻ mặt đượm buồn lại khiến hắn cảm thấy đau nhức gấp trăm lần:
- Con đừng tiếp tục đùa như vậy.Ta đã từng này tuổi,chưa kể còn là sư phụ con.Sao ta có thể mặt dày huỷ đi tiền đồ của con chứ...
Hắn nghe vậy thì không nhịn được tiến lại gần hôn lên trán Thanh Dương,ôn nhu nói:
- Ngốc.Huỷ tiền đồ thì còn hậu đồ,trung đồ,trái đồ,phải đồ.Thế nhưng không có nàng thì đời ta chỉ là đồ đồng nát.Không,ngay đến cả đồng nát cũng không bằng.
- Tại sao thần tiên tỷ tỷ lại khóc?Pác lão gia có một người vợ bé năm nay chỉ mới mười hai tuổi mà tiền đồ cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu?Lão gia còn nói người vợ bé kia là thần tài mang lại may mắn a!
Tiểu Trà ngây ngô nói khiến Thanh Dương không nhịn được rúc đầu vào ngực hắn im lặng khóc.Ở cái thời thế đảo điên này lão già lấy ấu nữ thì thiên hạ cũng ngoảnh mặt làm ngơ,thế nhưng tại sao nàng yêu hắn thì lại bị coi là trái với đạo lý,bị người đời khinh rẻ?
- Tiểu bảo bối.Ta muốn ở một mình,con cùng Tiểu Trà ra ngoài được không?Mang theo đồ ăn,đừng để mình bị đói.
Thanh âm nghẹn ngào của nàng kiên định tới mức trái ngược hoàn toàn với vẻ ôn nhu thường ngày khiến Tiểu Trà chỉ còn biết răm rắp làm theo.
- Con đừng lo,ta sẽ không làm gì dại dột đâu.Ta chỉ muốn...suy nghĩ một chút.
Hắn nghe vậy thì mới chịu buông Thanh Dương ra.Lúc này áo hắn đã bị ướt một góc nhỏ,thế nhưng linh hồn hắn thì từ lâu đã bị nước mắt của nàng làm cho ướt đầm đìa rồi.
Thanh Dương gạt nước mắt,cười gượng nói:
- Trong lớp nhớ cẩn thận.Đừng để bị sư bá làm khó dễ a!
Trên miệng hắn điểm một nụ cười nhạt,khẽ cúi đầu sau đó xoay người ly khai.
Dọc đường Tiểu Trà cứ ngâm nga mấy bài dân ca ngớ ngẩn khiến hắn cảm thấy cực kì khó hiểu.Vừa rồi khi hắn kêu đi theo thì thái độ rõ ràng còn rất miễn cưỡng,vì cái gì đột nhiên trở nên cao hứng như vậy?
Tiểu Trà cười hì hì tập tễnh chạy lại gần hắn:
- Không nghĩ ra chủ nhân trông cà lơ phất phơ như vậy nhưng lại là một người lương thiện a.Nhìn chủ nhân làm việc tốt,Tiểu Ngưu cảm thấy rất hưng phấn a!
- Người phụ nữ đó...80% khả năng sau này sẽ bị ta giết,cứu chỉ là bởi hôm nay tâm trạng của ta đang rất không tệ.Mà ngươi làm người không thích lại thích làm trẻ trâu à?
Tiểu Trà không thèm đếm xỉa đến lời của hắn,thay vào đó nó ồ lên như vừa nhớ ra chuyện gì:
- Phải rồi!Lần đầu gặp chủ nhân nói là sẽ lấy lại chiếc quạt...
Nó cuống quít mở cổ áo ra,cánh tay đen đúa cho vào lục lọi một hồi sau đó đó lấy ra một chiếc quạt rồi dâng hai tay cho hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn cây quạt một lúc rồi khịt mũi:
- Ngươi giữ lại mà dùng.Sau này đừng cất đồ trong áo như thế nữa.
Tiểu Trà vội chạy theo kêu lên oai oái:
- Không có bẩn,không có hôi đâu mà!Thật,thề!
Hắn khẽ lắc đầu:
- Ta không có thói quen nhận lại đồ đã cho.Nếu ngươi không thích,ném đi đâu cũng được.
Tiểu Trà nhìn cái quạt,chỉ thấy vật này được thiết kế tinh xảo đẹp đẽ,xoè quạt ra thì đập vào mắt là một mặt vẽ huyết hoa,một mặt vẽ rừng kiếm,vừa có vẻ đẹp hùng vĩ lại vừa phảng phất khí thế lăng lệ,quả đúng là một tuyệt tác.
Ngay cả kẻ ít học như nó còn cảm nhận được chiếc quạt không tầm thường,vậy thì giá trị thực của vật này còn cao đến đâu nữa?Nghĩ vậy thôi đã đủ khiến tay nó run rẩy chứ đừng nói đến việc ném đi.Đắn đo một hồi cuối cùng Tiểu Trà quyết định nhét quạt vào trong áo,sau này có dịp sẽ tìm cách bí mật trả lại cho hắn.
Hắn thấy vậy thì buồn bực gãi đầu,hữu khí vô lực nói:
- Ầy~Ngươi là con gái,không nên tuỳ tiện giấu đồ vào trong áo như vậy.
- Nhưng nô tỳ chỉ có bên trong là sạch sẽ a!Trang phục đã mấy ngày không giặt,rất bẩn thỉu!
Lời lẽ chân thành của Tiểu Trà khiến hắn không biết nói sao cho phải,cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng rồi vác mặt mo rảo bước trở về Hậu Phong.
Vừa thoáng trông thấy căn nhà nhỏ thì Tiểu Trà liền cảm nhận được một cơn ớn lạnh tập kích khiến nó không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
- Vì đặc trưng địa lý nên nhiệt độ ở đây luôn dao động trong khoảng từ 4 đến 13 độ C.Mặc tạm đi,vào tới trong nhà sẽ ấm hơn một chút.
Hắn cởi áo khoác lên người của Tiểu Trà sau đó bước đi mặc kệ biểu cảm ngây ngốc của nó.
- Chủ nhân...Thế này không được đâu...
Tiểu Trà khôi phục tinh thần,hốt hoảng cởi hắc y chạy theo định mặc lên người hắn.Bỗng nó thấy cảnh vật trước mắt hoa lên,thân thể bị một lực lượng vô hình kéo đi khiến nó mất đi trọng tâm sau đó đổ ầm xuống.
Thân thể ngã sấp xuống nền đất lạnh lẽo khiến nó không nhịn được kêu đau,đến khi choáng váng qua đi thì nó mới phát hiện bản thân đã bị hắc y trói thành một khối.Hắc y vừa dày vừa bền chắc khiến nó không tài nào cựa quậy.
- Bảo ngươi mặc ngươi cứ mặc.Tại sao ngay từ nhỏ đã cứng đầu như vậy?
Hắn nắm lấy tay áo rồi dắt Tiểu Trà đi.Nó cảm thấy hắn đã bắt đầu có chút bực nên thức thời không nói gì thêm nữa,chỉ cúi đầu lặng im đi theo hắn.
Chợt nó cảm thấy hắc y truyền đến từng trận run rẩy,ngập ngừng hỏi:
- Chủ nhân,ngài lạnh sao?
- Đương nhiên là lạnh.Ta đâu phải quái vật,có thể không lạnh được sao?
Hắn đứng quay lưng lại khiến Tiểu Trà không thể nhìn ra biểu cảm,thế nhưng ngữ điệu lại phảng phất giống như không chút nào để ý khiến trong lòng nó dâng lên một cỗ tang thương.Niên kỷ của hắn so với nó không lớn hơn bao nhiêu,thế nhưng thái độ lạnh nhạt lại làm người khác không nhịn được tự hỏi hắn đã trải qua cái tao ngộ gì.
- Tại sao chủ nhân lại tốt với nô tỳ như vậy?
Hắn làm như không nghe thấy câu hỏi của Tiểu Trà,lặng im không đáp.Tại thời điểm nó thất vọng cúi đầu thì hắn bỗng lên tiếng:
- Trên đời không có gì tự nhiên,toàn bộ đều là do nhân quả.Ai đối xử với ta ra sao thì ta đáp trả như vậy,đâu rảnh đi quản ngươi nhớ hay không nhớ.
Câu trả lời của hắn khiến Tiểu Trà rơi vào một mảnh mờ mịt,cảm thấy muốn hỏi thêm rất nhiều điều,thế nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cơ mà nó cũng không còn cơ hội hỏi nọ kia nữa vì lúc này cả hai đã đứng trước căn nhà gỗ.Hắn vươn tay đẩy cửa,nhiệt khí ấm áp từ căn phòng phả ra khiến Tiểu Trà cảm thấy cực kì dễ chịu.
- Ân~Sao lại về muộn như...
Thanh âm vui sướng truyền ra,sau đó một luồng hương thơm ập đến trước mặt nó.Tiểu Trà ngưng thần nhìn thì nhận ra trước mặt là một cô gái rất xinh đẹp,mà đợt gió thơm vừa rồi là bởi nàng chạy vụt đến mà thành,thế nhưng chẳng biết vì sao nàng ta chỉ vừa mới đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại.
Choang~
Trong khoảnh khắc thất thần Thanh Dương đánh rơi chồng bát trên tay xuống đất vỡ tan.Thanh âm chói tai giúp nàng thanh tỉnh không ít,tay phải vung lên đánh ra một luồng nhu kình khiến cánh cửa đóng sầm lại.
Tiểu Trà không nhịn được kêu lên:
- Oa~Thật xinh đẹp a!Nô tỳ tuy chưa thấy qua nhiều mĩ nữ nhưng nô tỳ cảm thấy trên đời ít ai có thể đẹp hơn nàng.
- Nói ngược rồi.Phải là:Trên đời thấy qua nhiều mĩ nữ,duy chỉ có nàng là đẹp nhất!
Nụ cười của hắn loé lên trong khoảnh khắc khiến Tiểu Trà thoáng ngây người.Còn tưởng hắn là một cái người tưng tửng vĩnh viễn vô cảm như Hồ Quang Hiếu,không ngờ tại thời điểm cởi trần giữa cái lạnh cắt da này lại có thể chứng kiến hắn hiếm hoi một lần nhoẻn miệng cười.
- Nhưng tại sao thời tiết lạnh như vậy mà trang phục trên người nàng chỉ có hai mảnh,đã thế còn mỏng gần như trong suốt a.Ta không được học nhiều nhưng đại khái cũng biết...Ừm~Biết cái gì mà “Lam lữ phụ phụ bất tương lân”,lại còn cái gì mà “Lộ một khối đậu phụ so với thất thân còn muốn nhục nhã hơn”...Nói chung là nàng thật can đảm a,nếu bảo nô tỳ ăn mặc như vậy có khi cả đời nô tỳ cũng không dám gặp người.
(Thật là một cái không hiểu gì tiểu oa nhi...)
Hắn ngượng ngùng gãi đầu,cảm thấy vẫn là không nên giải thích cho nó thì hơn.
Hôm nay không biết Thanh Dương kiếm đâu ra một cái trang phục vũ nữ Ba Tư khoác lên người,vải lụa mỏng tang vốn đã vô cùng kích thích lại kết hợp với thân thể lồi lõm gợi cảm khiến hắn phải cố gắng lắm mới không xịt máu mũi.Nội tâm không khỏi mừng thầm khi đi cùng hắn là cái đứa nhỏ này,nếu đổi lại là Ngạo Nam thì có lẽ kiếp này gã sẽ phải chết vì lỡ thấy quá nhiều.
Cánh cửa một lần nữa mở ra,Thanh Dương bây giờ đã khoác trên người một bộ y phục màu tím kín cổng cao tường,đồng thời đôi mắt đẹp của nàng còn không ngừng u oán nhìn chằm chằm khiến mặt già của hắn không khỏi nóng lên.
Cái này rõ ràng là lỗi của hắn không cãi đi đâu được.Ai bảo hắn đang yên đang lành tự dưng mang về một cái xa lạ tiểu nha đầu làm gì.Xem ra lần này da mặt mỏng của Thanh Dương đã bị đả kích không nhẹ.
Hắn cúi gằm mặt xuống,cười gượng nói:
- Làm phiền người giúp ta tắm rửa cho con bé này,trang phục thì lấy đồ của ta đắp lên là được.Ầy~Người đừng nhìn ta như thế,ta nhất định sẽ dùng hết tinh lực để hậu tạ mà.Với lại,ta cũng tiếc không thua gì người đâu.
Thanh Dương đỏ mặt,khẽ gắt lên:
- Hổng thèm!Quỷ mới cần ngươi hậu tạ!Tiểu oa nhi,qua đây!
Nó thấy bộ dáng của Thanh Dương hung dữ như vậy thì rụt cổ lại,không nhịn được nghĩ thầm:
(Nghe nói trên Thiên Kiếm Sơn toàn bộ đều là tiên nhân.Quả nhiên là danh bất hư truyền,thay áo thật nhanh a.Bất quá có vẻ tiên nhân có chút hung,thật hoài nghi lát nữa nàng có hay không lấy roi quất đít ta...)
Nghĩ là vậy nhưng chủ nhân đã phân phó nên Tiểu Trà không còn cách nào khác là phải lẽo đẽo theo sau mĩ nữ hung hăng kia.
Mà kể cũng lạ,cái nhà nhìn bên ngoài thì bé tẹo thế nhưng đi lòng vòng mãi vẫn không thấy điểm cuối.Mĩ nữ áo tím dẫn nó quẹo trái rẽ phải một hồi thì mới đến một gian phòng mịt mờ hơi nước,khắp nơi đều là hương dầu tắm nồng nàn.
- Cởi áo ra.
Thanh âm lành lạnh của Thanh Dương vang lên khiến nó không nhịn được khẽ run rẩy,đôi tay rụt rè cởi chiếc áo cũ nát để lộ bờ vai gầy cùng xương quai xanh duyên dáng.
(Cái tên tiểu sắc lang này không biết từ đâu bốc tới một cái tiểu yêu tinh.Tuy có hơi lôi thôi lếch thếch nhưng nếu dưỡng dục tử tế thì sớm muộn cũng thành mĩ nhân a.Tuổi đời lại còn trẻ như vậy,so với ta một cái nữ nhân vừa già khắm khú vừa hung hăng...)
Thanh Dương càng nghĩ càng cảm thấy bi ai,khoé mắt không nhịn được dâng lên một tầng sương mờ.Nó tuy tinh mắt trông thấy thế nhưng ở trong nhà tắm hơi nước mịt mù nên,không để ý lắm,với lại người bình thường cũng chẳng có ai khóc vì bị hơi nước bay vào mắt đâu.
- Ngồi xuống.
Nó một lần nữa nghe thấy tiên nữ ra lệnh,thế nhưng vì thanh âm của nàng lúc này đã nhu hoà hơn không ít nên nó cũng cảm thấy có chút an tâm.Hai tay nhanh nhẹn cởi nốt cái quần sau đó ngoan ngoãn ngồi bệt xuống đất.
Thanh Dương cầm xô nước dội lên người nó,nước ấm rửa trôi bụi bẩn trên thân thể khiến nó dễ chịu tới mức khẽ rên một tiếng.
Nước tẩy trôi chất bẩn để lộ da thịt trắng hồng từng khối,tuy làm việc vất vả lại thêm ăn uống không đầy đủ khiến thân thể có chút gầy yếu nhưng nếu chăm sóc tử tế thì qua mấy ngày liền hoá thành một cái trắng mập xinh xắn tiểu nha đầu là cái chắc.
- Thật là một cái xinh đẹp tiểu nha đầu.Hắn là từ nơi nào tìm thấy ngươi?
Nó còn chưa kịp mở miệng thì Thanh Dương đã nói tiếp:
- Mà cho dù ngươi có từ nơi nào tới thì cũng nhất định phải nghe lời hắn rõ chưa?Hắn là một tiểu tử rất nhạy cảm,nếu ngươi không ngoan hắn sẽ cảm thấy phi thường không vui.
Nó nhớ lại vẻ mặt chán chết của hắn,xem ra không có lúc nào là hắn không “phi thường không vui” a.Tuy là rất muốn chỉnh lại lời của Thanh Dương thế nhưng nghe được trong thanh âm của nàng tràn đầy quan tâm,lại khiến cho một cái đứa bé chưa từng nếm qua tình thương cha mẹ như nó không nhịn được cảm thấy nghẹn ngào:
- Thần tiên tỷ tỷ,tỷ có vẻ rất quan tâm đến chủ nhân a!
Thanh Dương nghe vậy khuôn mặt cũng lộ ra một tia mơ màng:
- Ai kêu hắn khờ khạo như vậy...Thật là một cái khiến người ta không thể không lo tiểu hài tử!
- Ắt xì~
Hắn xoa xoa cái mũi,vừa dọn dẹp mảnh bát vỡ lăn lóc dưới sàn vừa buồn bực thì thầm với chính mình:
- Con mẹ nó không phải có ai đang nói xấu lão tử đấy chứ?Tại sao lại hắt hơi liên tục như vậy?
Hắn đổ mảnh bát vào một mảnh vải dày rồi buộc lại sau đó ném vào một cái giỏ tre để khi nào có việc xuống núi thì mang đi vất.Thời nào cũng có cái ưu nhược riêng,nếu trong thời đại công nghệ xe rác đi đến từng nhà để phun khói thì ở thời đại thân thiện với môi trường này chỉ mỗi việc đem bao rác đi vất cũng phải cuốc bộ tới rụng cẳng.
(Ầyzzz~Lát nữa còn phải đi học a,thật quá con mẹ nó phiền.Hôm nay còn chưa cùng Dương Dương làm nháy nào,thân thể bứt rứt vãi chưởng...)
Ngồi phịch xuống ghế,cảm nhận thân thể nhỏ yếu vô lực khiến hắn có một chút buồn bực.
(Ở cái level thấp thế này thì luyện Kim Chung Trạo là tốt nhất rồi,không cần bàn cãi gì nữa.Thế nhưng sức phòng thủ cao quá thì lại khó chết,mà không chết thì Cửu Tử khó mà luyện thành.Mà nếu Cửu Tử luyện không đâu vào đâu thì lấy đâu ra nội lực để mà xài phi đao?Không xài được phi đao mà gặp phải mấy thằng cục súc như Ngạo Nam thì có mà bốc cám ăn vã.Âm Dương Kì Kinh thì tạm thời chưa có thời gian rảnh để luyện,mà có luyện thì kinh mạch bây giờ cũng không chịu nổi.Con mẹ nó sao tương lai của lão tử lại mịt mờ như vậy?)
(Phải rồi,còn vụ con bé kia nữa.Quên béng mất là bây giờ ta còn đang là ăn nhờ ở đậu nhà vợ,bây giờ phải làm cách gì để kiếm tiền đây?Buôn vũ khí,chuyển giao công nghệ,vay vốn ngân hàng...mấy cái này xem ra đều không có tác dụng ở thời đại này.Phải làm gì để kiếm tiền bây giờ?)
Đang miên mang suy nghĩ thì bất ngờ có tiếng bước chân kéo hắn trở về thực tại.Một cái thanh thuần xinh đẹp tiểu cô nương khoác trên mình một bộ bạch y rụt rè bước ra,mái tóc ngắn hơi ướt ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng khiến người khác không khỏi nổi lên một loại ham muốn bắt nó lại hung hăng cưng nựng một phen.
Bộ bạch y này là Thanh Dương mua cho hắn,hắn vẫn luôn cất dưới đáy tủ dự định khi nào trở thành một cái đại hiệp thì lôi ra mặc nhưng chắc là không bao giờ có cái cơ hội đấy nữa rồi.Ngược lại con bé mặc bộ này cũng khá vừa vặn,nhìn kĩ thì cũng rất ra dáng một cái tiểu nữ hiệp.
- Ra ăn cơm đi,ta có chuyện muốn nói với hắn.
Nó nghe vậy thì sung sướng reo lên một tiếng rồi chạy ra bàn ăn bỏ lại hắn đơn độc trước ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Dương.
- Ừm~Sư nương thật giỏi,tẩy một cái ăn mày thành một cái trắng hồng tiểu cô n...
Hắn chưa nói hết câu thì cái má đã bị Thanh Dương hung hăng nhéo tới biến dạng,nàng trầm giọng quát:
- Khá khen cho một cái hoa tâm đại củ cải(*) tiểu quỷ đầu,chỉ vừa mới hở ra một chút đã xách ngay về một cái trắng hồng tiểu mĩ nhân!
(*):Hoa tâm là đào hoa,củ cải là phần dưới của đàn ông)
- Ách!Oan uổng quá,ta chỉ là nhón tay làm phúc thôi mà!Một cái tiểu oa nhi không cha không mẹ vất vưởng ngoài đường không phải rất tội nghiệp sao?
Thanh Dương thấy hắn đau tới chảy nước mắt thì ác tâm mềm nhũn,không nhịn được ôm lấy hắn,cũng không dám nói gì vì sợ nếu mở miệng sẽ ngay lập tức mắng hắn một trận tơi bời mất.
(Không ngờ nữ nhân ăn giấm chua xong lại đáng sợ như thế!Suýt nữa thì ta bị véo chết rồi!)
Hắn cố nhịn đau để thả thính chứ để giấm chua quá thì Thanh Dương bị ung thư mất:
- Nương tử đừng ghen,ta đối với Tiểu Trà hoàn toàn không có ý gì cả.Nàng mới là người ta yêu nhất trên đời.Hôm nay sáng sớm đã phải đi cùng đám cô hồn kia nửa ngày khiến ta nhớ nàng tới bồn chồn hết cả người rồi,hay là nàng giúp ta đỡ bồn chồn được không?
Lời của hắn tuy thô tục hết mức lại thêm sến chết người không đền mạng nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì vẻ nghiêm túc khiến Thanh Dương không khỏi rối tinh rối mù.Giá mà hắn cười một tiếng thì nàng mới có thể vỗ lên mặt hắn mà nhắc hắn chớ có nói đùa,chứ hắn cứ nghiêm túc như vậy thì nàng biết từ chối ra làm sao?
- Dẻo miệng.Ta nấu đồ ăn cũng không có bỏ thêm đường a!
Hắn bắt chước ngữ điệu của Thanh Dương,nói:
- Ăn nàng một đêm còn ngọt hơn mười năm ăn đường a.
- Ăn cái đầu con!Bại hoại,dâm tặc!
- Khặc khặc~Đã nghiện lại còn ngại.
Hắn tham lam hấp thụ mùi hương trên người Thanh Dương,đôi tay ngắn ngủn dùng sức ôm chặt eo thon khiến hai thân thể giống như hoà làm một.
Thanh Dương bỗng cảm thấy một cỗ dục hoả rục rịch trong cơ thể,hoảng sợ kêu lên:
- Không nên...Còn có một cái...tiểu oa nhi a...
- Chỉ làm một chuyến tàu nhanh thôi.Đừng để nó thấy là được.
- Nhưng...
Hắn rướn người dùng môi chặn lại lời nói của Thanh Dương,hai tay phát lực bế nàng lên theo tư thế “Dâng Hoa Kính Phật”.Cả hai vừa vong tình hôn hít vừa rón rén vượt qua phòng tuyến lỏng lẻo của Tiểu Trà,đứa đang say sưa ngắm đồ ăn mà quay lưng về phía bọn hắn rồi nhanh chân chạy vào một gian phòng sau đó đóng sầm cửa lại.
Tiểu Trà đứng ngay ngắn ở mộ bên lau nước miếng suốt hai tiếng đồng hồ thì mới thấy bọn hắn bước ra.Chẳng hiểu tại sao Thanh Dương mới vừa rồi còn mạnh khoẻ mà lúc này khuôn mặt đỏ hồng,mái tóc có chút hỗn loạn,còn hắn thì cả người tràn đầy mùi hương nữ tính,ở gần cổ hình như cũng nhiều thêm một cái dấu răng.
Mà kì quái ở chỗ cước bộ của cả hai người đều có vẻ phù phiếm vô lực,thậm chí đôi chân đẹp của Thanh Dương thỉnh thoảng còn hơi run run.Lạ ghê!
- Hử?Sao ngươi vẫn chưa ăn?
Hắn dìu Thanh Dương bước ra,nhìn thấy bàn ăn vẫn còn nguyên thì không khỏi cảm thấy kì quái.
- Không dám a!Chủ nhân chưa động đũa,Tiểu Ngưu sao dám dĩ hạ phạm thượng!
Tiểu Trà hoảng hốt kêu lên khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút khó xử.Quả là một cái có nguyên tắc tiểu oa nhi a.
- Tiểu Ngưu?Đây là tên nàng vốn có hay do con đặt?
Thấy vẻ mặt Thanh Dương có vẻ không hài lòng,hắn cười khổ nói:
- Tên nàng là Thanh Trà,thế nhưng lại thích coi bản thân là một con trâu.Về vấn đề này ta sẽ từ từ nắn chỉnh.Mà người tắm cho con bé lâu như vậy mà không biết nó tên gì sao?
(Còn chẳng phải toàn bộ đều nói về cái tên hoa tâm đại củ cải nhà ngươi...)
Thấy Thanh Dương cúi mặt cái gì cũng không nói,Tiểu Trà bèn lớn mật hô lên:
- Thời điểm trong nhà tắm thần tiên tỷ tỷ chỉ toàn khen ngợi chủ nhân a.Tuy là nô tỳ nghe xong cảm thấy không hoàn toàn là đúng nhưng có một người yêu thương ngài như vậy thì ngài quả thật là có phúc a!
Thanh Dương nghe vậy thì mặt ngọc đỏ bừng,cái mặt cúi thật sâu như muốn tự rúc đầu vào trong ngực,cố hết sức tránh khỏi ánh mắt mờ ám của hắn.
Nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng đáng yêu như vậy hắn không khỏi nổi lên một cỗ tà tâm muốn một lần nữa đẩy nàng ngã ra bàn hung hăng thân mật.Thế nhưng cảm nhận thân thể nàng vừa mới trải qua một trận vùi hoa dập liễu còn đang mềm nhũn dựa vào hắn thì hắn đành dùng hết sức kìm hãm máu huyết đang chạy ầm ầm,dù sao hắn cũng không phải một kẻ trong não chỉ toàn tinh trùng đâu.
- Ngồi xuống ăn cơm a.Vận động vất vả cả buổi chắc ai cũng đói rồi.Ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi.
Tiểu Trà sợ hãi lùi một bước,luôn miệng kêu lên:
- Nô tỳ không dám!Nô tỳ không dám!
Thanh Dương sinh hoạt bình dị đã quen,nay có thêm một cái nha hoàn không khỏi cảm thấy có chút thiếu tự nhiên.Hắn lại càng là không thích ứng được với cái kiểu cung cung kính kính này,buồn bực nói:
- Ngay từ đầu ta cũng không có yêu cầu ngươi làm nha hoàn,ngươi trưng cái bộ dáng này ra là để cho ai xem?Ngươi có thể ngoan ngoãn làm một cái tiểu muội cơ mà!
- Nhưng mà...nô tỳ ở nhà họ Pác chỉ thấy người ta làm nha hoàn tốt,chứ chưa từng thấy ai làm tiểu muội tốt cả.Nhỡ nô tỳ làm không tốt...
Hắn bưng cái trán,buồn bực gằn từng tiếng:
- Ta dạy ngươi là được.Giờ thì ngồi vào bàn ăn,hoặc là hôm nay ngươi khỏi ăn cơm.
Nhìn mặt hắn lầm lì như thế kia Tiểu Trà cũng không có can đảm thử xem hắn là đang nói thật hay nói giỡn,nhanh nhẹn ngồi xuống ghế bên cạnh Thanh Dương cười hì hì nói:
- Đại ca tốt,mong sau này được huynh chỉ bảo thêm a!
Tiểu Trà mới vừa cầm được đôi đũa lên thì chợt nhớ ra điều gì đó,liền quay sang hỏi:
- Tên của chủ...ý quên,đại ca là gì vậy?
Hắn đáp gọn lỏn:
- Tinh Vũ.
Tiểu Trà vội lẩm nhầm mấy lần cho khỏi quên rồi gắp đồ ăn nhét vào miệng,lúng búng nói:
- Tinh đại ca...Tên nghe hơi kì một chút nhưng cũng có vẻ dễ nhớ a.
Nó nuốt đồ ăn xuống rồi quay sang Thanh Dương,thật thà hỏi:
- Còn đại tẩu tên gì vậy?Oa!Sao hai người lại phun thức ăn ra,thật là mất vệ sinh!
Thanh Dương ho khan một lúc rồi run giọng đáp:
- Chớ hiểu nhầm.Ta với hắn không phải...cái quan hệ kia.Ta là sư phụ của hắn a.
- Nương tử.
Hắn lạnh lùng đính chính nhưng bị Thanh Dương hung hăng nhéo vào mông một cái nên đành phải buồn bực sửa lại:
- Nói nghịu,là sư nương.
- Có mà con cố tình ấy!
Thanh Dương ngượng ngùng gắt lên.
- Không đâu,là do hai từ này quá giống nhau.Sư nương,sư nương,nương tử.Đó,lại đọc nghịu rồi.
- Hừ!
Tiểu Trà ngồi ngay ngắn xem đôi vợ chồng trẻ cãi nhau một lúc rồi mới lên tiếng:
- Ủa?Vậy là sư phụ hay sư nương?
Hắn nhàn nhạt đáp:
- Sư phụ là đực,nương tử là cái.Việc này mà cũng phải hỏi sao?Ách~Đừng nhéo,ta thực sự là bị nghịu.
- Ủa,vậy thần tiên tỷ tỷ là sư nương hay là nương tử?
Hắn nghiêm giọng đáp:
- Đương nhiên là nương tử.
Lần này Thanh Dương không nhéo hắn nữa,thế nhưng vẻ mặt đượm buồn lại khiến hắn cảm thấy đau nhức gấp trăm lần:
- Con đừng tiếp tục đùa như vậy.Ta đã từng này tuổi,chưa kể còn là sư phụ con.Sao ta có thể mặt dày huỷ đi tiền đồ của con chứ...
Hắn nghe vậy thì không nhịn được tiến lại gần hôn lên trán Thanh Dương,ôn nhu nói:
- Ngốc.Huỷ tiền đồ thì còn hậu đồ,trung đồ,trái đồ,phải đồ.Thế nhưng không có nàng thì đời ta chỉ là đồ đồng nát.Không,ngay đến cả đồng nát cũng không bằng.
- Tại sao thần tiên tỷ tỷ lại khóc?Pác lão gia có một người vợ bé năm nay chỉ mới mười hai tuổi mà tiền đồ cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu?Lão gia còn nói người vợ bé kia là thần tài mang lại may mắn a!
Tiểu Trà ngây ngô nói khiến Thanh Dương không nhịn được rúc đầu vào ngực hắn im lặng khóc.Ở cái thời thế đảo điên này lão già lấy ấu nữ thì thiên hạ cũng ngoảnh mặt làm ngơ,thế nhưng tại sao nàng yêu hắn thì lại bị coi là trái với đạo lý,bị người đời khinh rẻ?
- Tiểu bảo bối.Ta muốn ở một mình,con cùng Tiểu Trà ra ngoài được không?Mang theo đồ ăn,đừng để mình bị đói.
Thanh âm nghẹn ngào của nàng kiên định tới mức trái ngược hoàn toàn với vẻ ôn nhu thường ngày khiến Tiểu Trà chỉ còn biết răm rắp làm theo.
- Con đừng lo,ta sẽ không làm gì dại dột đâu.Ta chỉ muốn...suy nghĩ một chút.
Hắn nghe vậy thì mới chịu buông Thanh Dương ra.Lúc này áo hắn đã bị ướt một góc nhỏ,thế nhưng linh hồn hắn thì từ lâu đã bị nước mắt của nàng làm cho ướt đầm đìa rồi.
Thanh Dương gạt nước mắt,cười gượng nói:
- Trong lớp nhớ cẩn thận.Đừng để bị sư bá làm khó dễ a!
Trên miệng hắn điểm một nụ cười nhạt,khẽ cúi đầu sau đó xoay người ly khai.
/87
|