Ô Long Thành là một tòa thành nhỏ nằm cách kinh đô khoảng mười ngày đường.Tuy không phải giàu có gì nhưng đa phần cuộc sống cũng coi như sung túc,ngày ngày đều yên ổn trôi qua.Ngoại trừ thỉnh thoảng thấy vài tên ăn cắp vặt thì cũng không có tệ nạn gì tới ám tòa thành này.
Thế nhưng ít ai biết Ô Long Thành cũng từng có một thời nổi danh xa gần.Được rất nhiều võ lâm hào kiệt ghé qua,thậm chí hoàng thượng cũng cử người tới mua vũ khí trong thành.Tiếc là vật cực tất phản,sau khi xuống dốc thì những gì còn lại chỉ là cái bóng xác xơ của quá khứ.
Mà nếu chỉ có cái bóng xác xơ thôi thì cũng bỏ qua đi,đằng này lại còn khóc lóc gào rú cả đêm.Người trong thành không ai không biết trang viên nhà họ Đông Phương có ma,thế nhưng âm khí ở nơi đó quá nặng.Bao nhiêu thầy pháp cao tay cũng phải chào thua,Thiên Kiếm Môn cũng từ chối chạm vào vũng nước đục này.Kết quả là những hộ dân lân cận đều phải dọn đi hết,hình thành một dãy nhà hoang không có chút sinh khí nào,là chốn thiên đường của lũ thú hoang trong thành.
Tuy nhiên trên đời làm gì có cái gì là miễn phí.Ăn nhờ ở đậu thì đương nhiên phải làm việc cho người ta,đây là đạo lí tối căn bản.Âm hay dương cũng đều là như vậy.
- Trang viên này trước đây thuộc về một đúc kiếm thế gia nổi tiếng trong thành.Sau một lần biến cố thì trở thành vật vô chủ.Lão phu đã mua lại nó với giá mười vạn lạng.Bây giờ nếu đại nhân muốn mua thì tiểu nhân chỉ xin một vạn lạng.
- Trang viên này không chỉ rộng lớn mà ở trung tâm còn có căn nhà ba gian không chỉ đẹp mà còn rất hợp phong thủy.Ngươi bán với giá rẻ như vậy…Không phải nơi đây có gì mờ ám đấy chứ?
Trên đời không thiếu những kẻ làm giàu trên mồ mả người khác.Vì một chữ tiền đến người thân còn dám làm hại nữa là dăm ba cái cô hồn dã quỷ,chỉ cần có người thì mua thì ắt sẽ có kẻ dám rao bán.Lão già đảo mắt một vòng rồi cười gượng gạo:
- Làm gì có.Đại nhân nghĩ nhiều rồi.Ngài xem,quanh đây đến một bóng người cũng không có thì xảy ra được chuyện gì chứ.
- …
Người đàn ông trung niên là loại người gì,há lại bị qua mặt bởi cái trình độ nói phét dở tệ của lão già kia.Bất quá trang viên này thực sự quá tuyệt,tuy là nhiều năm không có ai sửa chữa nên nhiều chỗ bị mục nát,hư hỏng nhưng vẫn không mất đi cái vẻ huy hoàng thuở xưa.
- Được.Đây là ngân phiếu một vạn.Ngươi cầm lấy rồi mau đi đi.
Lão già phấn khởi nhận ngân phiếu rồi không đợi người đàn ông trung niên nói liền quay lưng bỏ đi.Lão đi được vài bước tử tế cho tới khi ra đến cửa thì vùng chạy như bị ma đuổi.Lúc này đôi nam nữ kia cũng không rảnh để ý đến lão mà tình tứ dựa sát vào nhau đi tới căn nhà ba gian.
- Tiểu Phụng Hoàng,nàng thấy nơi này được chứ?
- Ngạo lang,chàng thật xấu chết.Một nơi vừa cũ vừa bẩn thế này…
- Vừa cũ vừa bẩn thì sao?Chẳng phải như vậy thì càng làm tăng thêm tình thú à?
Hai người vừa quấn lấy nhau nói lời đường mật vừa tiến vào trong nhà.Thực ra không phải vì đầu gã bị lừa đá mà tự nhiên bỏ một vạn lạng bạc ra mua cái trang viên tồi tàn này.Chỉ đơn giản là người ở nơi cao luôn có những sở thích không ai hiểu nổi.Hơn nữa lần này gã tới là muốn bí mật ghé thăm thằng con trời đánh,càng ít người biết thì càng bớt được nhiều phiền phức không đáng có.
Đang say mê hôn hít thì đột nhiên người đàn ông trung niên trông thấy thứ gì đó,kinh hãi đến mức trợn trừng hai mắt:
- Nơi này…Tại sao…
Trông thấy tình lang khiếp hãi như vậy thì nữ nhân kia bèn tò mò nhìn lại phía sau.Rất nhanh trên khuôn mặt thanh tú của cô ta cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Bên trong căn nhà ba gian vốn tưởng là sẽ bám đầy mạng nhện cùng bụi đất,không thì cũng là đồ đạc mục nát vất ngổn ngang khắp nơi.Ấy thế nhưng thời điểm này chính mắt họ trông thấy người hầu kẻ hạ đứng đầy trong căn nhà ba gian,đồ đạc từ cái bàn cái ghế đến mấy món đồ trang trí làm bằng đồng thau cũng đều bóng loáng như mới.
Ở chính giữa nhà có một cái giường lớn tràn ngập một thứ mây ngũ sắc như thật như ảo.Trên đám mây đó lại là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế mặc chiếc áo lụa mỏng tang đang chống tay lên đầu như đang ngủ.Người phụ nữ dường như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ,nàng từ từ mở mắt nhìn xoáy vào hai người.
………………
Ô Long Thành gần đây đột nhiên xuất hiện một căn bệnh lạ.Từ người già đến trẻ nhỏ,từ nam cho đến nữ đều có thể nhiễm bệnh.Ban đầu là sốt cao trong vài giờ,tiếp theo bệnh nhân sẽ bị bại liệt tạm thời nằm ngay đơ như người chết trong khoảng nửa tiếng.Sau đó bật dậy đi đứng sinh hoạt như bình thường,chỉ là đôi mắt lúc nào cũng mở trừng trừng cũng việc đi lang thang khắp thành như cái xác không hồn khiến không chỉ người ngoài mà ngay cả người nhà cũng không chịu nổi.
Đã vậy người nhiễm còn không thể ăn uống,cứ nuốt vào bao nhiêu liền nôn ra bấy nhiêu.Từ đêm qua là bắt đầu có người nhiễm bệnh,đến trưa nay nạn nhân đã gầy như xác ve.Nếu để sang ngày hôm sau thì chết đói cũng không phải không có khả năng.
Cũng vì lí do này mà mới sáng sớm trước cửa các y quán trong thành đều đã có một hàng dài những người đi khám bệnh.Có người ở giai đoạn đầu nên còn có thể tự đi.Có kẻ thì được gia đình buộc dây lên người rồi dắt đi,vừa đợi khám bệnh vừa nôn tung tóe khắp nơi.
Tuy trong thành không thiếu y sư nhưng đa phần đều chưa từng thấy căn bệnh lạ này.Sốt cao thì có thể hiểu là trúng gió độc,đột tử có thể hiểu là hàn khí chạy vào tâm mạch mà chết.Thế nhưng đã chết lại còn sống lại,không chỉ sống lại mà còn đi,chạy phăm phăm trong khi mới vài giờ trước còn nằm liệt giường không động nổi một ngón tay.Đây còn có thể gọi là bệnh sao?Rõ ràng là thi biến (*),thi biến chạy giữa ban ngày a!
(*) Thi biến:Người chết sống lại,trở thành cương thi.
Có bệnh thì vái tứ phương.Đám người trong thành đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn thân nhân chết dần chết mòn.Rất nhanh người bệnh được chuyển tới Thiên Kiếm Sơn,không phải họ mong đám tiên nhân Thiên Kiếm Sơn có thể chỉ bệnh (Mà sự thật là ngoài luyện đan ra thì đám đó hoàn toàn không biết chữa bệnh).Họ đến đây là vì hai cái y quán nằm sát nhau dưới chân núi Thiên Kiếm: Tứ Linh Y Quán và Kim Ngân Y Quán.
- Há miệng xem nào.
Huyền Vũ ngồi đợi nửa ngày mà người bệnh vẫn không có động tĩnh gì.Lúc này người nhà thấy đằng sau còn có gần hai chục người đang đợi thì sốt ruột nói:
- Bố tôi đã mất tri giác.Nếu muốn kiểm tra thì làm phiền đại phu động chân tay một phen.Bốp~
Huyền Vũ nghe vậy thì vung tay vả ngang một cái.Lâp tức cái cằm của ông lão kia hạ xuống để lộ cái lưỡi xám ngắt nứt nẻ.
- Con bé này!Mày…
Người nhà ông lão thấy vậy vừa kì lạ vừa bực,đang định mắng vốn thì gã bị ánh mắt lạnh lẽo của Huyền Vũ chiếu một cái dọa cho bủn rủn cả tay chân.
- Ta chữa.Hay các ngươi chữa?
Huyền Vũ không đợi gã trả lời.Dùng cái kìm lôi lưỡi của ông lão kia ra quan sát một chút,lại lật mí mắt dòm qua dòm lại một hồi.Cuối cùng thở dài nói:
- Bị ám rồi.Là quỷ ám.
Ở căn nhà kế bên hắn cũng đang xem bệnh cho người ta,chỉ là cách xem bệnh có chút kì lạ.Tay phải,hắn cầm trên tay một tô canh gà vừa thổi vừa húp.Tay trái,hắn cầm một cây gậy sắt vừa đi vừa gõ lên lưng.
(Hôm qua nhân cơ hội con bé Trà chạy xuống núi liền làm một chuyến tàu nhanh,định khi nào nó về thì thôi.Ai dè nó đi một mạch đến tận tối mới về,cũng không biết đã bắn bao nhiêu pháo.Ầyzzzz,cái thân xác này xem ra vẫn không theo kịp linh hồn.Mới làm có nửa ngày mà lưng đã đau như vậy.Dương Dương không biết đã xuống giường được chưa nhỉ?Hi vọng nàng có thể gắng gượng.Chứ con bé này khôn như quỷ,nếu để nó nghi ngờ thì có mà bốc cám ăn vã.)
- Đại phu.Bệnh tình của cẩu tử…
- À.Không việc gì.Chỉ bị trúng tà thôi.
Hắn cười nhạt phẩy tay như thể thằng bé vừa bị muỗi đốt.
- Oán linh này đã có chút pháp lực.Sử dụng trận pháp để ám người.Xem ra trước khi chết bản lĩnh cũng không tệ.
- Chỉ là một chút tà thuật nho nhỏ.Không chết được.
Hắn và Huyền Vũ đồng thời đưa ra suy luận của mình.Tuy hai người cách nhau một khoảng không gian khá xa thế nhưng đối với chuyện này đều có hiểu biết.Chỉ là thái độ của hai vị y sư không bằng cấp chứng chỉ này có chút khác biệt.
- Đây là thuật Thông Khiếu.Xem ra con quỷ muốn tìm kiếm thứ gì đó trong thành.Vậy nên mới đem tà thuật truyền lung tung.Kẻ yếu vía nếu nhìn trực tiếp vào mắt vật bị ám đều sẽ bị trúng tà.
- Chắc là chơi với mấy con thú hoang nên bị dính chưởng rồi.Cơ mà dính một lần thì lần sau sẽ không dính nữa.Yên tâm.
- Để giải tà thuật này khá phức tạp.Trước mắt ta cần nghiên cứu thêm.Các ngươi mang người về đi.
Tuy Huyền Vũ tạm thời chưa biết tà thuật vận hành ra sao,nhưng nếu chỉ tạm thời áp chế để bệnh nhân giữ được tính mạng thì nàng hoàn toàn có thể dùng pháp lực để thực hiện.Bất quá trước cửa có đến gần hai mươi người đang đứng xếp hàng.Nếu đem pháp lực truyền vào từng người thì nàng chết khô là cái chắc.
- Cái này không khó.Tát vài ba cái là được.
Nghe người nhà bệnh nhân vừa khóc vừa hỏi thảm thương vô cùng,hắn bèn thật thà đáp.Thấy họ có vẻ chưa tin,hắn bèn tiến lại gần đứa bé rồi thẳng tay tát liền mấy cái.
Hắn ra tay rất điềm tĩnh,bình thản,thậm chí là cực kì thuần thục.Cảm tưởng nếu không dành cả đời để đánh người thì tuyệt đối không thể có phong thái tát người tiêu sái đến như vậy.Hai thanh âm chói tai vang lên,sau đó là tiếng trẻ con ô ô khóc rống:
- Ô ô…Phụ thân…Mẫu thân…Má con đau…Đói bụng nữa…Ô ô…
Người nhà đứa trẻ mừng tới rơi nước mắt.Nên biết thời cổ đại y học kém phát triển nên bệnh tật liên miên,nuôi lớn một đứa trẻ thật sự rất không dễ dàng.Một chút bệnh vặt cũng có thể khiến một đứa nhóc mười mấy tuổi chết bất đắc kì tử.Gia đình này lại hiếm muộn,cúng bái khắp nơi mới có được đứa bé này.Nếu như nó không may chết đi thì thật không biết vợ chồng họ có thể sống tiếp được hay không.
- Thần y!Quả là thần y!Đa tạ!Đa tạ!
Bọn họ nói lời khách khí chán chê thì mới nhận ra còn mấy chục người đang chờ đằng sau.Hai người vội trả tiền cho hắn.Bất quá hắn chỉ nhận bốn đồng tiền,số còn lại nhất quyết gửi lại bọn họ.Cuối cùng hắn phải dọa nếu tiếp tục kì kèo sẽ trả lại tà thuật lên người thằng bé thì họ mới chịu rời đi.
Lúc này đã có một vài kẻ tát người thân để khỏi phải vào chữa.Một số thậm chí còn lầm bầm chửi phiền phức rồi dắt người thân trở về.Hiển nhiên là nếu chỉ cần tát vài cái thì chẳng ai lại muốn tới y quán làm gì cho nhọc xác lại tốn tiền.
Bất quá,cái tát của người thường và của một kẻ lăn lộn trong bốn nghìn kiếp luân hồi có thể giống nhau sao?
Đương nhiên là không.
Giống thế đéo nào được!
Thế nhưng ít ai biết Ô Long Thành cũng từng có một thời nổi danh xa gần.Được rất nhiều võ lâm hào kiệt ghé qua,thậm chí hoàng thượng cũng cử người tới mua vũ khí trong thành.Tiếc là vật cực tất phản,sau khi xuống dốc thì những gì còn lại chỉ là cái bóng xác xơ của quá khứ.
Mà nếu chỉ có cái bóng xác xơ thôi thì cũng bỏ qua đi,đằng này lại còn khóc lóc gào rú cả đêm.Người trong thành không ai không biết trang viên nhà họ Đông Phương có ma,thế nhưng âm khí ở nơi đó quá nặng.Bao nhiêu thầy pháp cao tay cũng phải chào thua,Thiên Kiếm Môn cũng từ chối chạm vào vũng nước đục này.Kết quả là những hộ dân lân cận đều phải dọn đi hết,hình thành một dãy nhà hoang không có chút sinh khí nào,là chốn thiên đường của lũ thú hoang trong thành.
Tuy nhiên trên đời làm gì có cái gì là miễn phí.Ăn nhờ ở đậu thì đương nhiên phải làm việc cho người ta,đây là đạo lí tối căn bản.Âm hay dương cũng đều là như vậy.
- Trang viên này trước đây thuộc về một đúc kiếm thế gia nổi tiếng trong thành.Sau một lần biến cố thì trở thành vật vô chủ.Lão phu đã mua lại nó với giá mười vạn lạng.Bây giờ nếu đại nhân muốn mua thì tiểu nhân chỉ xin một vạn lạng.
- Trang viên này không chỉ rộng lớn mà ở trung tâm còn có căn nhà ba gian không chỉ đẹp mà còn rất hợp phong thủy.Ngươi bán với giá rẻ như vậy…Không phải nơi đây có gì mờ ám đấy chứ?
Trên đời không thiếu những kẻ làm giàu trên mồ mả người khác.Vì một chữ tiền đến người thân còn dám làm hại nữa là dăm ba cái cô hồn dã quỷ,chỉ cần có người thì mua thì ắt sẽ có kẻ dám rao bán.Lão già đảo mắt một vòng rồi cười gượng gạo:
- Làm gì có.Đại nhân nghĩ nhiều rồi.Ngài xem,quanh đây đến một bóng người cũng không có thì xảy ra được chuyện gì chứ.
- …
Người đàn ông trung niên là loại người gì,há lại bị qua mặt bởi cái trình độ nói phét dở tệ của lão già kia.Bất quá trang viên này thực sự quá tuyệt,tuy là nhiều năm không có ai sửa chữa nên nhiều chỗ bị mục nát,hư hỏng nhưng vẫn không mất đi cái vẻ huy hoàng thuở xưa.
- Được.Đây là ngân phiếu một vạn.Ngươi cầm lấy rồi mau đi đi.
Lão già phấn khởi nhận ngân phiếu rồi không đợi người đàn ông trung niên nói liền quay lưng bỏ đi.Lão đi được vài bước tử tế cho tới khi ra đến cửa thì vùng chạy như bị ma đuổi.Lúc này đôi nam nữ kia cũng không rảnh để ý đến lão mà tình tứ dựa sát vào nhau đi tới căn nhà ba gian.
- Tiểu Phụng Hoàng,nàng thấy nơi này được chứ?
- Ngạo lang,chàng thật xấu chết.Một nơi vừa cũ vừa bẩn thế này…
- Vừa cũ vừa bẩn thì sao?Chẳng phải như vậy thì càng làm tăng thêm tình thú à?
Hai người vừa quấn lấy nhau nói lời đường mật vừa tiến vào trong nhà.Thực ra không phải vì đầu gã bị lừa đá mà tự nhiên bỏ một vạn lạng bạc ra mua cái trang viên tồi tàn này.Chỉ đơn giản là người ở nơi cao luôn có những sở thích không ai hiểu nổi.Hơn nữa lần này gã tới là muốn bí mật ghé thăm thằng con trời đánh,càng ít người biết thì càng bớt được nhiều phiền phức không đáng có.
Đang say mê hôn hít thì đột nhiên người đàn ông trung niên trông thấy thứ gì đó,kinh hãi đến mức trợn trừng hai mắt:
- Nơi này…Tại sao…
Trông thấy tình lang khiếp hãi như vậy thì nữ nhân kia bèn tò mò nhìn lại phía sau.Rất nhanh trên khuôn mặt thanh tú của cô ta cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Bên trong căn nhà ba gian vốn tưởng là sẽ bám đầy mạng nhện cùng bụi đất,không thì cũng là đồ đạc mục nát vất ngổn ngang khắp nơi.Ấy thế nhưng thời điểm này chính mắt họ trông thấy người hầu kẻ hạ đứng đầy trong căn nhà ba gian,đồ đạc từ cái bàn cái ghế đến mấy món đồ trang trí làm bằng đồng thau cũng đều bóng loáng như mới.
Ở chính giữa nhà có một cái giường lớn tràn ngập một thứ mây ngũ sắc như thật như ảo.Trên đám mây đó lại là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế mặc chiếc áo lụa mỏng tang đang chống tay lên đầu như đang ngủ.Người phụ nữ dường như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ,nàng từ từ mở mắt nhìn xoáy vào hai người.
………………
Ô Long Thành gần đây đột nhiên xuất hiện một căn bệnh lạ.Từ người già đến trẻ nhỏ,từ nam cho đến nữ đều có thể nhiễm bệnh.Ban đầu là sốt cao trong vài giờ,tiếp theo bệnh nhân sẽ bị bại liệt tạm thời nằm ngay đơ như người chết trong khoảng nửa tiếng.Sau đó bật dậy đi đứng sinh hoạt như bình thường,chỉ là đôi mắt lúc nào cũng mở trừng trừng cũng việc đi lang thang khắp thành như cái xác không hồn khiến không chỉ người ngoài mà ngay cả người nhà cũng không chịu nổi.
Đã vậy người nhiễm còn không thể ăn uống,cứ nuốt vào bao nhiêu liền nôn ra bấy nhiêu.Từ đêm qua là bắt đầu có người nhiễm bệnh,đến trưa nay nạn nhân đã gầy như xác ve.Nếu để sang ngày hôm sau thì chết đói cũng không phải không có khả năng.
Cũng vì lí do này mà mới sáng sớm trước cửa các y quán trong thành đều đã có một hàng dài những người đi khám bệnh.Có người ở giai đoạn đầu nên còn có thể tự đi.Có kẻ thì được gia đình buộc dây lên người rồi dắt đi,vừa đợi khám bệnh vừa nôn tung tóe khắp nơi.
Tuy trong thành không thiếu y sư nhưng đa phần đều chưa từng thấy căn bệnh lạ này.Sốt cao thì có thể hiểu là trúng gió độc,đột tử có thể hiểu là hàn khí chạy vào tâm mạch mà chết.Thế nhưng đã chết lại còn sống lại,không chỉ sống lại mà còn đi,chạy phăm phăm trong khi mới vài giờ trước còn nằm liệt giường không động nổi một ngón tay.Đây còn có thể gọi là bệnh sao?Rõ ràng là thi biến (*),thi biến chạy giữa ban ngày a!
(*) Thi biến:Người chết sống lại,trở thành cương thi.
Có bệnh thì vái tứ phương.Đám người trong thành đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn thân nhân chết dần chết mòn.Rất nhanh người bệnh được chuyển tới Thiên Kiếm Sơn,không phải họ mong đám tiên nhân Thiên Kiếm Sơn có thể chỉ bệnh (Mà sự thật là ngoài luyện đan ra thì đám đó hoàn toàn không biết chữa bệnh).Họ đến đây là vì hai cái y quán nằm sát nhau dưới chân núi Thiên Kiếm: Tứ Linh Y Quán và Kim Ngân Y Quán.
- Há miệng xem nào.
Huyền Vũ ngồi đợi nửa ngày mà người bệnh vẫn không có động tĩnh gì.Lúc này người nhà thấy đằng sau còn có gần hai chục người đang đợi thì sốt ruột nói:
- Bố tôi đã mất tri giác.Nếu muốn kiểm tra thì làm phiền đại phu động chân tay một phen.Bốp~
Huyền Vũ nghe vậy thì vung tay vả ngang một cái.Lâp tức cái cằm của ông lão kia hạ xuống để lộ cái lưỡi xám ngắt nứt nẻ.
- Con bé này!Mày…
Người nhà ông lão thấy vậy vừa kì lạ vừa bực,đang định mắng vốn thì gã bị ánh mắt lạnh lẽo của Huyền Vũ chiếu một cái dọa cho bủn rủn cả tay chân.
- Ta chữa.Hay các ngươi chữa?
Huyền Vũ không đợi gã trả lời.Dùng cái kìm lôi lưỡi của ông lão kia ra quan sát một chút,lại lật mí mắt dòm qua dòm lại một hồi.Cuối cùng thở dài nói:
- Bị ám rồi.Là quỷ ám.
Ở căn nhà kế bên hắn cũng đang xem bệnh cho người ta,chỉ là cách xem bệnh có chút kì lạ.Tay phải,hắn cầm trên tay một tô canh gà vừa thổi vừa húp.Tay trái,hắn cầm một cây gậy sắt vừa đi vừa gõ lên lưng.
(Hôm qua nhân cơ hội con bé Trà chạy xuống núi liền làm một chuyến tàu nhanh,định khi nào nó về thì thôi.Ai dè nó đi một mạch đến tận tối mới về,cũng không biết đã bắn bao nhiêu pháo.Ầyzzzz,cái thân xác này xem ra vẫn không theo kịp linh hồn.Mới làm có nửa ngày mà lưng đã đau như vậy.Dương Dương không biết đã xuống giường được chưa nhỉ?Hi vọng nàng có thể gắng gượng.Chứ con bé này khôn như quỷ,nếu để nó nghi ngờ thì có mà bốc cám ăn vã.)
- Đại phu.Bệnh tình của cẩu tử…
- À.Không việc gì.Chỉ bị trúng tà thôi.
Hắn cười nhạt phẩy tay như thể thằng bé vừa bị muỗi đốt.
- Oán linh này đã có chút pháp lực.Sử dụng trận pháp để ám người.Xem ra trước khi chết bản lĩnh cũng không tệ.
- Chỉ là một chút tà thuật nho nhỏ.Không chết được.
Hắn và Huyền Vũ đồng thời đưa ra suy luận của mình.Tuy hai người cách nhau một khoảng không gian khá xa thế nhưng đối với chuyện này đều có hiểu biết.Chỉ là thái độ của hai vị y sư không bằng cấp chứng chỉ này có chút khác biệt.
- Đây là thuật Thông Khiếu.Xem ra con quỷ muốn tìm kiếm thứ gì đó trong thành.Vậy nên mới đem tà thuật truyền lung tung.Kẻ yếu vía nếu nhìn trực tiếp vào mắt vật bị ám đều sẽ bị trúng tà.
- Chắc là chơi với mấy con thú hoang nên bị dính chưởng rồi.Cơ mà dính một lần thì lần sau sẽ không dính nữa.Yên tâm.
- Để giải tà thuật này khá phức tạp.Trước mắt ta cần nghiên cứu thêm.Các ngươi mang người về đi.
Tuy Huyền Vũ tạm thời chưa biết tà thuật vận hành ra sao,nhưng nếu chỉ tạm thời áp chế để bệnh nhân giữ được tính mạng thì nàng hoàn toàn có thể dùng pháp lực để thực hiện.Bất quá trước cửa có đến gần hai mươi người đang đứng xếp hàng.Nếu đem pháp lực truyền vào từng người thì nàng chết khô là cái chắc.
- Cái này không khó.Tát vài ba cái là được.
Nghe người nhà bệnh nhân vừa khóc vừa hỏi thảm thương vô cùng,hắn bèn thật thà đáp.Thấy họ có vẻ chưa tin,hắn bèn tiến lại gần đứa bé rồi thẳng tay tát liền mấy cái.
Hắn ra tay rất điềm tĩnh,bình thản,thậm chí là cực kì thuần thục.Cảm tưởng nếu không dành cả đời để đánh người thì tuyệt đối không thể có phong thái tát người tiêu sái đến như vậy.Hai thanh âm chói tai vang lên,sau đó là tiếng trẻ con ô ô khóc rống:
- Ô ô…Phụ thân…Mẫu thân…Má con đau…Đói bụng nữa…Ô ô…
Người nhà đứa trẻ mừng tới rơi nước mắt.Nên biết thời cổ đại y học kém phát triển nên bệnh tật liên miên,nuôi lớn một đứa trẻ thật sự rất không dễ dàng.Một chút bệnh vặt cũng có thể khiến một đứa nhóc mười mấy tuổi chết bất đắc kì tử.Gia đình này lại hiếm muộn,cúng bái khắp nơi mới có được đứa bé này.Nếu như nó không may chết đi thì thật không biết vợ chồng họ có thể sống tiếp được hay không.
- Thần y!Quả là thần y!Đa tạ!Đa tạ!
Bọn họ nói lời khách khí chán chê thì mới nhận ra còn mấy chục người đang chờ đằng sau.Hai người vội trả tiền cho hắn.Bất quá hắn chỉ nhận bốn đồng tiền,số còn lại nhất quyết gửi lại bọn họ.Cuối cùng hắn phải dọa nếu tiếp tục kì kèo sẽ trả lại tà thuật lên người thằng bé thì họ mới chịu rời đi.
Lúc này đã có một vài kẻ tát người thân để khỏi phải vào chữa.Một số thậm chí còn lầm bầm chửi phiền phức rồi dắt người thân trở về.Hiển nhiên là nếu chỉ cần tát vài cái thì chẳng ai lại muốn tới y quán làm gì cho nhọc xác lại tốn tiền.
Bất quá,cái tát của người thường và của một kẻ lăn lộn trong bốn nghìn kiếp luân hồi có thể giống nhau sao?
Đương nhiên là không.
Giống thế đéo nào được!
/87
|