Thanh Dương gạt phắt tay hắn ra,gằn giọng:
- Ngươi mới hôi hám!Cả nhà ngươi đều hôi hám!
Lăng Báo gật gù cười nhạt rồi bất ngờ ôm tim khuỵu xuống:
- Ách~Tim tao đau quá man…
Thanh Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng nhưng bắt gặp Lăng Báo bị trói trong nhà kia cũng đang quằn quại ú ớ kêu đau thì nàng lại hốt hoảng quỳ xuống vỗ lưng cho hắn:
- Cố gắng lên!Để ta vận công điều khí cho ngươi!
Lăng Báo gạt tay nàng ra,thanh âm yếu ớt nói:
- Không ích gì đâu…Tâm bệnh phải dùng đúng thuốc.
Nghe đến đây Thanh Dương liền biết là hắn đang làm trò con bò.Nàng tức giận vỗ lên lưng hắn một cái,mắng:
- Bớt diễn kịch!Có tin ta một chưởng…
- Ahhhh Grừừừ~
Hắn rống lên từng hồi thảm thiết khiến Lăng Báo bị trói trong xó nhà cũng rú lên theo,nước mắt nước mũi văng tùm lum,bên dươi mơ hồ có chất lỏng hôi thối chảy ra.
- Ta nói!Ta nói là được chứ gì?
Bị đối phương nắm được nhược điểm,Thanh Dương không còn cách nào khác ngoài làm theo lời hắn:
- Ngươi không có hôi.Cả nhà ngươi đều không hôi.
- Ahh…
Thấy hắn lại chuẩn bị rống lên,Thanh Dương gấp đến mức đôi mắt màu hoàng kim phủ một tầng hơi nước:
- Rốt cục ngươi muốn ta nói cái gì?
- Nói là:Lão công đẹp trai uy phong mạnh mẽ siêu cấp vũ trụ.
Hắn bỗng đứng thẳng lưng như thể những cảnh quằn quại vừa rồi chỉ là ảo giác.Sau khi phủi sạch bụi đất bám trên đầu gối thì hắn lắc đầu chán nản nói:
- Xem ra nàng vẫn cần thời gian để nhận ra sự ưu tú của ta.
Thanh Dương hít sâu mấy lần mới có thể kiềm chế không đánh hắn một trận,nhưng cũng không nhịn được xách lỗ tai hắn hung hăng nói:
- Còn nói nhảm?Có tin ta…
Nàng nói được một nửa thì giật mình thu tay lại.Không chỉ vẻ ngoài mà cảm giác cũng rất giống khiến Thanh Dương trong khoảnh khắc quên mất kẻ trước mặt là Lăng Báo chứ không phải đệ tử của nàng.
(Mày điên rồi Thanh Dương ơi!Giờ đến cả đệ tử của mình cũng không nhận ra sao?)
- …
Hắn ngẩn ngơ nhìn Thanh Dương rồi lại sờ cái tai sưng đỏ cười cười một lúc sau đó nói:
- Được rồi.Ta cho nàng vào nói chuyện với đệ tử,nhưng chỉ một thoáng thôi đấy.
Nghe vậy nàng vội chạy vào căn nhà tăm tối kia,vừa đặt chân đến cửa thì ngay lập tức mùi máu tanh xộc vào mũi khiến nàng nhíu chặt chân mày.
- Thanh Tẩy!
Linh khí tạo thành một luồng gió xoáy đẩy hết mùi tanh hôi ra ngoài.Một tu sĩ Kim Đan dùng linh lực bừa bãi như thế này phóng mắt khắp Tu Chân Giới chắc cũng không tìm được người thứ hai.
- Ừm.Thơm quá.Đúng là mùi của nàng.
- Vô sỉ!
Thanh Dương hừ lạnh một tiếng,dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa.
- Tiểu bảo bối,con gắng gượng lên.Ta nhất định sẽ đưa con ra khỏi đây.
Hắn ho khan một tiếng,buồn bực kêu lên:
- Này,ta còn chưa có chết đâu.Ta mới là người sẽ cùng nàng trở về,còn gã thì cả đời ở lại Lăng gia nghe chưa?
Thanh Dương không nhịn được quay lại gắt um lên:
- Ít nhất cũng phải bố trí cho thằng bé một chỗ tốt hơn chớ!
Hắn nhún vai:
- Hảo lơ~Khi nào nàng trở thành thê tử của ta thì gã sẽ có nhà cao cửa rộng để ở.
Thanh Dương cắn chặt răng ngọc,gằn giọng:
- Ngươi chớ ép người quá đáng!
Hắn tiến sát lại gần áp ngực lên lưng Thanh Dương,cái mũi tinh tế thưởng thức hương thơm từ cơ thể nàng sau đó bày ra một vẻ mặt thỏa mãn,nhếch miệng nói:
- Ta cứ ép nàng đấy!Nàng làm gì được ta?Nên nhớ bùa chú vẫn còn lưu trên ngực ta chưa có gỡ xuống đâu.
Thanh Dương căm hận nhìn hắn,gằn giọng:
- Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Hắn ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười:
- Ta đã như vậy vì nàng từ rất lâu rồi.
Thanh Dương ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu ý của hắn là gì.Bốn mắt nhìn nhau,hai trái tim đồng thời lệch nhịp,khung cảnh bỗng trở nên vô cùng ám muội.
- Ưm…ưm…
Thanh Dương bị tiếng rên rỉ đau đớn của Lăng Báo kéo trở về thực tại,nàng giật mình chạy đến kiểm tra thương thế của gã.Tuy cả người toàn máu nhưng kì thực gã bị thương rất ít,phần lớn đều là hoảng sợ quá độ khiến cho huyết mạch rối loạn,thất khiếu đổ máu.
- Hôm qua trên mặt tiểu bảo bối làm gì có vết thương này?Là ngươi làm?
Hắn thờ ơ liếc nhìn vết xước dài bằng ngón tay trỏ kéo dài từ gò má tới cằm của Lăng Báo,chặc lưỡi:
- Là do nàng thôi.
Thanh Dương nghi hoặc lặp lại:
- Do ta?
- Nếu hôm qua nàng không vuốt mặt tên đệ tử cưng của nàng thì ta đã không cho gã cái bạt tai đấy.
Trong mắt hắn lóe lên một tia hung ác:
- Trước mặt ta thân thiết với nam nhân khác.Nàng nói xem không phải tại nàng thì tại ai?
Chát~
Con giun xéo lắm cũng quằn,Thanh Dương từ ngày hôm qua đến giờ luôn bị hắn áp chế,cuối cùng không nhịn được cho hắn một cái bạt tai.Đòn này của nàng đánh ra trong vô thức nên tốc độ rất tầm thường,uy lực cũng không mạnh,chỉ cần là người học võ đều có thể dễ dàng tránh được nhưng hắn lại ăn nguyên bàn tay của nàng vào mặt,có lẽ là do quá phế vật.
Ngay lập tức uy áp kinh người phủ xuống khiến gian nhà run rẩy như sắp sụp đổ,Thanh Dương sắc mặt tái nhợt vội thủ thế bảo vệ đệ tử đang bị trói chặt.
- Không phải sợ!Tên giúp việc lên cơn ấy mà.
Hắn cười ha hả tiến đến ôm lấy eo thon của Thanh Dương,tay còn lại nhăm nhe tiến đến bộ ngực cao vút thì bị năm ngón tay thon dài bóp chặt làm vang lên những tiếng “rắc rắc” rợn người.Nàng gầm khẽ:
- Ngươi chán sống?
Hắn thổi vào tai Thanh Dương một ngụm khí lạnh,cười khẩy:
- Tim của ta và đệ tử nàng tương thông.Đừng nói là là chết,dù tim ta chỉ đập loạn nhịp thì gã cũng không sống nổi đâu.
Một bên là cường giả áp bức,một bên là tiếng rên rỉ đau đớn của đệ tử,Thanh Dương tâm cứng đến mấy cuối cùng cũng buông xuôi rồi,bàn tay cũng dần dần thả lỏng.
- Khặc khặc~Sờ rất đã tay đấy!
Gã quăng ánh mắt căm hận về phía khuôn mặt cười dâm uế của hắn,đôi mắt chứa đầy lửa hận sắc bén như một thanh bảo đao,chỉ tiếc là không dùng để giết người được.
- Ngươi xông vào là tìm chết!
Minh Thần ngăn Ngạo Nam đang tức đến đỏ mắt nhảy vào làm loạn.Tuy bản thân cũng rất phẫn nộ nhưng với trí tuệ của gã đương nhiên đã đoán được phần nào tình huống hiện tại.Đối phương có cả con tin lẫn cao thủ bảo vệ,liều lĩnh lao vào chưa chắc cứu được người mà có khi còn gây thêm phiền phức cho sư thúc.
- Đi.Trước tiên phải báo tin cho sư phụ!
Ngạo Nam siết chặt nắm đấm đứng ì ra khiến Minh Thần phải rất cố gắng mới kéo gã đi được.Cái cảm giác sau lưng bị một ánh mắt lạnh lùng quan sát khiến gã lôi Ngạo Nam đi một mạch không dám quay đầu lại.
Mỉa mai làm sao,ngày trước bọn họ hoài nghi hắn bị đoạt xác,giờ thì thực sự đã bị người ta đoạt xác rồi.
…
- Sư phụ!Sư phụ!
Ngạo Nam suy sụp ngồi trên bậc thềm ôm gối cúi đầu,thanh âm nhàn nhạt nói:
- Không cần gọi.Một khi lão bế quan thì ai gọi cũng không được đâu.
Từ ngày đầu gặp Ngạo Nam đến giờ Minh Thần đã chứng kiến đủ mọi trạng thái cảm xúc của gã,cũng nhận định gã là một thằng tưng tửng khùng hết thuốc chữa.Thế nhưng giờ đây thấy gã chán nản tới mức độ này khiến nội tâm Minh Thần vốn đã loạn nay lại càng loạn thêm,nhất thời không biết phải làm gì.
Mặc dù được coi là thiên tài số một trong môn phái nhưng Minh Thần cũng chỉ là một cây kiếm chưa nhuốm máu,cùng lắm chỉ xuống núi làm vài nhiệm vụ chứ chưa từng thực sự xông xáo giang hồ,đối với những loại âm mưu quỷ kế của đám tiểu nhân hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó.
- Không sao.Trước tiên tìm sư thúc bàn bạc giải pháp cứu hắn.
Minh Thần rất nhanh khôi phục tinh thần.Với năng lực của sư thúc cộng thêm bọn họ hỗ trợ,cứu ra một người cũng không phải là không thể.Dù sao thì vừa rồi gã cũng chỉ cảm nhận thấy duy nhất một luồng uy áp.
Chỉ một luồng uy áp nhưng đó là uy áp của Nguyên Anh cao thủ.Nguyên Anh so với Kim Đan cao hơn một tầng,so với Luyện Khí cao hơn hai tầng,nhưng đây sao có thể coi như bài toàn 1 + 2 = 3.Một tu sĩ Nguyên Anh cho dù không có tuyệt kĩ đặc biệt,chỉ dựa vào thân thể đã trải qua lôi kiếp tôi luyện dùng một đấm cũng có thể đánh chết một tu sĩ Kim Đan kì đỉnh phong.Luyện Khí thì càng không phải nói,trên người mỗi tên nhấn một cái rồi truyền linh khí vào là kết cục chỉ có nổ banh xác.
Bất quá ngây thơ cũng tốt,ngây thơ giúp con người ta dám làm những chuyện mà người thường không dám làm,còn thành hay bại thì còn phải xem vận khí của ngươi tốt hay xấu.
Minh Thần mang theo sự ngây thơ ấy xoay gót tiến về phía Hậu Phong mà đi.Được mười bước gã nhận ra Ngạo Nam không đi theo thì quay đầu ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Ngạo Nam nghe vậy thì thở dài thườn thượt,gã liếc nhìn Minh Thần,nói:
- Kết cục bây giờ đều do ta mà ra.
(Con hàng này lại lên cơn điên khùng gì đây?)
Minh Thần tuy có chút mất kiên nhẫn nhưng giờ đập gã một trận thì cũng chẳng giải quyết được gì,đành phải tiến lại ngồi xổm trước mặt Ngạo Nam lựa lời khuyên giải:
- Ngươi tự trách mình cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Ngạo Nam thở dài thêm cái nữa rồi lẩm bẩm:
- Hắn và sư thúc đang sống rất tốt.Đều tại ta đột nhiên lên cơn điên khùng hại hắn rơi vào hiểm cảnh,còn hại sư thúc bị tên rác rưởi kia ô nhục.Ta…Khốn khiếp…Khốn khiếp…
Minh Thần nhìn gã siết chặt Linh Tủy khiến ngón tay kêu lên răng rắc mà tâm trạng cũng rối bời theo.Tuổi trẻ khí thịnh,hiếu động tò mò một chút cũng là lẽ thường tình,dù sao thì sự thay đổi của hắn cũng quá kinh khủng đi,giống như một hòn đá đột nhiên biến thành kim cương thì sao có thể không tò mò cho được.
Nhưng chính vì sự tò mò này mới dẫn đến kết cục rối ren hiện giờ,về lí thì đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn,về tình thì cũng chỉ là một sự ngẫu nhiên tình cờ,nhưng không thể vì vậy mà không cảm thấy ân hận.
Giống như một đứa trẻ thích thú quan sát tổ chim nhưng vô tình làm vỡ mất ổ trứng,nhìn đôi chim bố mẹ đau khổ kêu khóc đứa trẻ có thể không ân hận sao?Không sao?Vậy thì thật đáng buồn vì trên đời lại nhiều thêm một thứ cặn bã.
Chân mày của Minh Thần hơi nhíu lại rồi lại giãn ra,ấy là bởi tâm trạng của gã đang thay đổi cực nhanh.Trước nay cuộc sống chỉ xoay quanh luyện tập rồi đối chiến,sau đó lại luyện tập khắc khổ hơn…Đối với nhưng chuyện tâm lí tình cảm này thực sự là không biết phải làm thế nào.Cuối cùng gã hạ quyết tâm,thanh âm nghiêm nghị nói:
- Ngạo Nam,ta biết ngươi rất ân hận.Thấy cảnh tượng đấy lòng ta cũng như lửa đốt nhưng ta ở ngoài sáng,địch ở trong tối.Việc quan trọng cần làm là phải giải cứu hắn khỏi Lăng gia,sau đó chúng ta sẽ cùng với sư thúc tiêu diệt tên cường giả Nguyên Anh kia.Đến khi mọi chuyện ổn thỏa ta và ngươi sẽ đến trước mặt hai người họ bồi tội,ngươi...
- Bồi con mẹ ngươi.Thích bồi thì tự đi mà bồi!
Ngạo Nam đứng dậy xoa xoa cái mũi,hừ lạnh nói:
- Lão tử chỉ nói ra cho đầu óc thanh thản thôi.Ngươi nghĩ ta cần ngươi an ủi?Mẹ khỉ,ngươi đánh giá mình hơi cao rồi đấy!
Diễn biến đầy bất ngờ này khiến Minh Thần ngây người một lúc lâu,mãi cho đến khi Ngạo Nam từ phía xa nói vọng lên thì gã mới giật mình trở về thực tại.
- Tên tiểu tử này…Thật đúng là không thể ưa nổi!
Minh Thần phẫn nộ nhấc chân giậm mạnh xuống tạo thành một cái hố sâu hơn nửa mét rồi mới dùng Phi Hành Thuật cấp tốc đuổi theo Ngạo Nam.
Ầm~
Tiểu Trà giật mình kêu một tiếng,kinh hãi nhìn hai thiếu niên vừa xô cửa đổ ầm vào nhà.Hai thiếu niên này đương nhiên là Minh Thần và Ngạo Nam,chỉ là lúc này bọn họ đang túm lấy cổ áo của nhau mà đấm đá loạn thành một đoàn khiến người ta không nhịn được liên tưởng đến hai tên lưu manh.
Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Trà làm giảm bớt chiến ý của Minh Thần,gã buông cổ áo Ngạo Nam ra sau đó lau đi vết máu trên khóe miệng,lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ liệu hồn đấy.
Ngạo Nam trừng mắt nhìn Minh Thần,trong đó có một bên mắt đã tím bầm như gấu trúc:
- Lão tử rất sợ hãi a!
Trông thấy hai người giống như sắp sửa lao vào đánh nhau lần nữa,Tiểu Trà vội chạy vào giữa vươn tay ngăn cản bọn họ:
- Sao tự nhiên lại đến đây đánh nhau?Thần tiên tỷ tỷ trông thấy sẽ không vui đâu!
Ngạo Nam nhìn Minh Thần,Minh Thần nhìn Ngạo Nam,Ngạo Nam trừng mắt với Minh Thần.Minh Thần cũng hung hăng trừng lại.Cứ liên tục như vậy cho đến khi Tiểu Trà đã bắt đầu mất kiên nhẫn thì Minh Thần mới chịu thua,đồng nghĩa với việc sẽ là người giải thích toàn bộ.
- Không thể nào!
Tiểu Trà kinh hãi kêu lên:
- Người chứ đâu phải quần áo?Sao có thể đổi qua đổi lại được?
Minh Thần bưng lấy trán không biết trả lời ra làm sao.Tu chân giới có lịch sử lâu đời,các loại tiên thuật cùng bí pháp đâu chỉ có ngàn vạn,vậy nên kĩ năng đầu tiên của tu chân giả không phải cảm nhận linh khí mà là bỏ đi chấp niệm trong đầu để thích ứng với những quái sự mà mình sẽ gặp phải.
Khá tốt,vẫn còn có Ngạo Nam giải vây cho gã:
- Nha đầu ngốc,chuyện lạ trên đời có rất nhiều,ngươi biết hết được sao?Bớt nói nhảm,mau gọi sư thúc ra đây!
Bị Ngạo Nam giáo huấn một phen làm cho Tiểu Trà có chút không phục cùng tức tối chu ra miệng nhỏ:
- Thần tiên tỷ tỷ vẫn còn chưa về.Mà huynh nói đại ca bị hoán đổi với người khác,vậy đại ca bây giờ thế nào?
Nghĩ đến hắn cả ngày dính lấy sư thúc hết ôm tay lại đến ôm eo,hết “sư nương” lại đọc lệch thành “nương tử” mà giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác nhục nhã nàng.Ngạo Nam chầm chậm phun ra một chữ:
- Thảm.
Tiểu Trà lo lắng nói:
- Hôm qua thần tiên tỷ tỷ nhận được một bức thư sau đó vội vàng rời đi,khi trở về thì vẻ mặt u sầu cả buổi tối không nói một câu.Lẽ nào là vì chuyện này?
Hai người nghe vậy vội thúc giục Tiểu Trà lấy bức thư đó ra.Bức thư đã bị vò nát đủ thấy thời điểm nhận lá thư này Thanh Dương kích động tới mức nào,trên thư chỉ nguệch ngoạc bốn chữ “Khốn tại Lăng gia”.
Ngạo Nam cau mày lẩm bẩm:
- Nét chữ này…quen quen…
Minh Thần nhìn đi nhìn lại bức thư,xác nhận không có gì đặc biệt mới bắt đầu suy luận:
- Hắn đang bị bọn chúng giữ làm con tin thì không đời nào lại có thể gửi thư ra ngoài.Lẽ nào Lăng gia tự tin đến mức chủ động nhắn sư thúc tới?
- Cái này cũng có khả năng.Cao thủ của bọn chúng có tu vi còn cao hơn sư thúc kia mà.
Tiểu Trà sốt sắng nói:
- Chúng ta phải làm gì đó đi chứ!
Ngạo Nam buồn bực day day thái dương:
- Thì bọn này qua là để bàn kế sách đây thây.Cơ mà có thấy sư thúc đâu!
…
Thanh Dương lảo đảo rời khỏi Lăng gia.Cả một buổi chiều bị hắn hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần,giờ đây bản thân nàng đã có thể dùng từ suy sụp để hình dung.Cũng may là hắn cố chấp muốn bái đường thành thân với nàng,bằng không nếu hắn dùng tính mạng Tinh Vũ ra uy hiếp ép nàng lên giường với hắn thì nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Nàng chống tay vào một thân cây ven đường sau đó nôn ra cả mật xanh mật vàng,thân thể tiên nhân tuy mạnh thế nhưng trải qua mấy ngày liên tiếp uống rượu trừ bữa lại thêm tinh thần thương tổn quá độ thì dù trâu bò đến mấy cũng phải gục.
- Con gái con đứa say xỉn bét nhè!Thật chẳng ra làm sao!
- Trang cái gì nữ hiệp này nọ.Quá mất mặt rồi!
- Nữ nhân thì đừng bắt chước nam nhân uống rượu.
- Đây chẳng phải nữ nhân phá hoại mấy hôm trước sao?
- Tiểu mỹ nhân cần ca đưa về không?
- Đưa con mẹ ngươi.Tránh.
Thanh Dương mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhưng nàng không còn đủ tỉnh táo để nhìn xem đó là ai nữa.Một cơn choáng váng ập đến khiến Thanh Dương vô lực gục xuống,cũng chẳng còn khí lực để tránh khỏi bãi nôn vừa rồi của mình.
- Nữ nhân ngốc.Suy yếu tới mức này còn cố sống cố chết đòi đi.
Nàng cảm thấy thân thể không ngã xuống mặt đất lạnh lẽo như tưởng tượng mà thay vào đó phiêu phiêu như đang bay,ý thức cũng theo cảm giác vi diệu đó mà dần dần bị hòa tan.
- Tiểu bảo bối…Tiểu bảo bối…
Thanh Dương mơ màng tỉnh dậy,chỉ cảm thấy cổ họng khô đắng giống như đã nói mơ suốt mấy canh giờ.Nàng bước xuống giường rồi nhìn căn phòng một lượt,cả căn phòng toàn là đồ nội thất làm từ gỗ quý,lại bày biện đầy những vật phẩm trân quý những rõ ràng là phòng của một tên nhị thế tổ nào đó.
(Mình vẫn chưa rời khỏi Lăng gia?)
Thanh Dương bưng lấy trán.Nàng chỉ nhớ là sau khi chửi hắn một trận rồi đi khỏi Lăng gia thì nội thương trong cơ thể tái phát sau đấy thì cái gì cũng không nhớ.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi rùng mình.Vội vàng mở cổ áo kiểm tra bên trong,may mắn không có dấu hiệu bị xâm phạm.
Xâm phạm.
Trước đây tiểu bảo bối rất thích chơi đùa với ngực nàng,hại ngực nàng mỗi sáng đều đầy vết đỏ.Khi ấy nàng thường trách hắn quá nghịch ngợm,còn bây giờ…
(Ngốc!Ngốc!Ngốc!Nghĩ cái gì vậy chứ!Nhất định sẽ cứu được hắn mà.)
Nàng vỗ mấy cái lên mặt lấy lại tinh thần rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng,cảnh giác nhìn xung quanh một lúc rồi mới thận trọng rời đi.Vốn nàng có thể dùng thần thức để tránh chạm mặt Lăng Báo nhưng vẫn nên hạn chế kích động tới thế lực đang ẩn mình tại Lăng gia thì hơn.
Thanh Dương không biết rằng khi nàng đang rón rén bước đi như ăn trộm thì trong bóng tối có hai cặp mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của nàng.Tuy nhiên chúng không làm gì cả,chỉ im lặng quan sát nàng cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt.
- Nữ nhân này…Không tệ.
- Còn phải nói.
- Nhưng so ra vẫn kém Hân Di.
- Ngưng ảo tưởng.
- Ngươi không hiểu.Để ta kể cho ngươi nghe…
- Dừng.Ngươi đã kể bốn lần rồi.
- Đó là vào một ngày mùa thu,khi đất trời đã bắt đầu chuyển lạnh…
…
- Gia chủ có lệnh,không ai được phép ra ngoài.
Thanh Dương ngây ngốc nhìn hai tên canh cửa lại dám bát nháo với mình,hai ngón tay chụm lại tụ thành một lưỡi kiếm vô hình.Nàng chịu đựng đám người Lăng gia này quá đủ rồi.
- Thanh Dương tiên tử xin dừng bước!
Lăng Long không biết nấp ở lùm bụi nào vội vàng chạy tới hổn hển nói:
- Xin tiên tử nghe tôi giải thích.Chuyện này thực sự không liên quan gì đến Lăng gia!
Nàng quăng cho Lăng Long ánh mắt lạnh thấu xương khiến gã hơi rén nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại thì đành phải cắn răng,ôm quyền nói:
- Từ đầu đến cuối chuyện này đều do nghịch tử Lăng Báo sắp đặt.Nếu tiên tử muốn cứu đồ đệ thì chúng tôi xin được hiến kế.
Thanh Dương trầm mặc hồi lâu.Nhìn bộ dáng sợ đến mồ hôi đầm đìa,đôi tay già nua run lẩy bẩy của Lăng Báo thì có thể thấy gã không phải đang giả bộ.
- Nói.
Lăng Long nghe vậy thì thở phào:
- Vậy…có thể tha cho Lăng gia?
Ngữ khí Thanh Dương lạnh lẽo như hàn băng khiến những người xung quanh không rét mà run:
- Nói kế,không nói nhảm.
…
Ở đại sảnh,Lăng Long căng thẳng cầm chén trà một lúc lâu chưa dám nhấp miệng,còn Đường Thiên thì ngồi nhắm mắt dưỡng thần.Thời gian bình đạm trôi qua,cuối cùng Đường Thiên mở mắt,gã lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Đã lâu ta chưa quay lại căn phòng này.
Lăng Long bật cười khô khốc:
- Ha ha~Đúng vậy.
- Đấy cũng là lần duy nhất ta đặt chân đến đây.Đám tang của Hân Di…Ta vẫn cảm thấy nó quá sơ sài.
Khuôn mặt của Lăng Long đã có chút tái đi:
- Khi đó kinh tế Lăng gia thực sự không tốt.Cho dù cái thân già này chết thì cũng chỉ được như vậy thôi.
Đường Thiên cười lớn:
- Nhận bốn nghìn lượng tiền sính lễ mà vẫn còn nghèo sao?À không,phải nói là tiền mua đứt một mạng người mới đúng!
- Đại tiên à,chuyện gì qua nên để nó qua đi.
Ầm~
Đường Thiên vỗ lên bàn đánh nó tan thành bụi phấn,ấm chén bên trên cũng bị linh lực chấn vỡ vụn.Khí thế của cường giả Nguyên Anh phủ khắp đại sảnh khiến gian nhà kêu lên răng rắc như sắp sụp đổ.
Tưởng là gã sẽ nổi điên hủy đi Lăng gia sau đó phất tay áo cưỡi mây đạp gió bay đi nhưng không.Đường Thiên chỉ hít sâu vài hơi rồi khôi phục lại vẻ lạnh nhạt:
- Hôm nay ngươi gọi ta gấp như vậy là có chuyện gì?Sẽ không đơn giản chỉ là uống trà thôi chứ?
- Chuyện này…
Lăng Long ngập ngừng một lát rồi nói:
- Ta muốn hỏi Di Hồn Đại Pháp của ngài có phải thật không?Lăng Báo tuy không ra gì nhưng nó không bao giờ dám làm những chuyện vuốt râu hùm như vậy!
Đường Thiên đứng dậy chắp tay sau lưng liếc nhìn Lăng Long:
- Vậy ngươi nghĩ đó là mưu kế của đứa trẻ mười ba tuổi kia?Nếu thế thì thời điểm hắn lẻn ra được đã chạy thục mạng về sư môn,cớ gì phải gửi thư sau đó quay trở về Lăng gia?
- Cái này…Ai mà biết hắn có âm mưu quỷ kế gì?
Lăng Long dần đuối lí,Đường Thiên càng nhân cơ hội mà đẩy mạnh thế công:
- Bắt chước phong thái của một người không phải chuyện dễ dàng.Mà các ngươi cũng đâu thiếu gì cách để kiểm chứng hắn có phải hàng thật hay không.
Lăng Long cười khổ:
- Đúng là vậy.Nhưng còn chưa kịp thử thì hắn đã gửi thư gọi Thanh Dương tiên tử đến đây,bọn ta còn biết làm thế nào nữa!
Đường Thiên nhún vai:
- Đấy là vấn đề của các ngươi.Mà kết duyên được với người của Thiên Kiếm Môn với Lăng gia chỉ lợi chứ không hại.Đáng lí ra các ngươi phải tích cực hỗ trợ hắn mới phải.
Lăng Long có chút cạn lời.Chẳng lẽ lại giải thích là vì lão cũng muốn thu Thanh Dương làm tiểu thiếp?Lại nói,nữ nhân đẹp như vậy mà để rơi vào tay thằng thiểu năng như Lăng Báo thì cũng quá đáng tiếc rồi!
- Ta có điều này không biết có nên nói hay không…Ngài bảo rằng sẽ bảo hộ Lăng gia,vậy tại sao lại không có hành động nào ngăn cản Lăng Báo?Ngài thừa biết đó là hành vi tự sát còn gì!
Đường Thiên lạnh lùng nói:
- Ta chỉ ngăn cản những nguy cơ trực tiếp,còn nguy hiểm tiềm tàng các ngươi phải tự lo.
Lăng Long phẫn uất kêu lên:
- Ngài làm vậy là không tận tâm!
- Chưa giết hết các ngươi đã là tận tâm lắm rồi.
Trước thành phần gàn dở thế này Lăng Long chỉ còn biết cúi đầu im lặng.
(Khốn khiếp!Đường Thiên,hôm nay lão tử tiễn ngươi xuống âm phủ gặp mặt con tiện nữ ấy!)
Đang hung hăng chửi thầm thì Lăng Long đột nhiên nhớ đến điều gì đó ngẩng đầu lén lút nhìn Đường Thiên.Rất may là gã vẫn bình thản chắp tay sau lưng,ánh mắt nhìn về phía bầu trời đen kịt không trăng không sao.
(Hết hồn.Cứ tưởng mấy tên tiên nhân thực sự biết đọc suy nghĩ chớ.Hi vọng Lăng Hổ đã dụ được thằng đó ra chỗ khác.)
Lăng Long cố tỏ ra bình tĩnh nhấp một ngụm trà thì Đường Thiên bỗng nói một câu khiến lão phun hết nước trà ra ngoài:
- Thiên hôn địa ám,rất thích hợp cho bọn tiểu tặc lén lút.Có lẽ ta nên kiểm tra một vòng xem sao.
Không để Lăng Long kịp ngăn cản,ngón tay Đường Thiên khẽ động,lập tức trường kiếm đeo bên hông bay khỏi vỏ hóa thành một tia chớp lao vụt đi.
…
Kẽo kẹt~
Trong bóng tối có ba bóng đen đẩy cửa nhà kho tiến vào,bọn họ giống như bóng ma lướt đi không tiếng động đủ thấy cả ba người đều là cao thủ.
Lăng Báo đang ngủ gà ngủ gật bỗng thấy cửa bị đẩy ra theo bản năng định rú lên nhưng bị một bàn tay thô ráp chặn ngay cửa miệng.
- Đừng làm ồn.Bọn ta đến cứu ngươi.
Lăng Báo khẽ gật đầu.Ngay lập tức hắc y nhân vác gã lên vai như bao gạo sau đó quay sang đồng bọn:
- Đi.
Ba người cấp tốc chạy ra khỏi nhà gỗ,tuy nhiên mới đi được vài bước bọn họ bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh quất vào mặt đau rát.
- Để ta!
Trước thế công hung hiểm như vậy mà cứ đứng đờ ra thì chẳng khác nào chờ chết.Bởi vậy một hắc y nhân rút ra trường kiếm bên hông lướt tới đối đầu với trường kiếm đang xé không bay đến.
(Lão tử luyện kiếm từ năm mười tuổi,không tin đánh không lại một thanh kiếm vô chủ!)
Gã cắn răng nghĩ,nội lực được thôi động tới cực đại khiến cơ bắp trên người gã căng phồng lên:
- Hủy Thiên Diệt Địa!
Trường kiếm trong tay gã chuẩn xác đánh mạnh vào thanh kiếm đang bay đến ý định đánh nó rơi xuống đất.Tuy nhiên nếu công kích của tu sĩ Nguyên Anh mà dễ phá như vậy thì người đời còn tu tiên làm quái gì.Chỉ thấy một tia lửa lóe lên sau đó kiếm trong tay hắc y nhân phản lực đánh văng đi còn bản thân gã thì bị trường kiếm xuyên qua ngực chết tươi.
Trường kiếm không dừng lại,kéo theo thân thể hắc y nhân lao về phía căn nhà gỗ khiến nó nổ tanh bành,vụn gỗ văng tung tóe bắn vào miệng mấy tên hắc y nhân nhưng chúng chẳng còn đủ tỉnh táo để ngậm miệng lại nữa.
Một cây kiếm không người sử dụng lại có thể thuấn sát một bậc thầy kiếm thuật,sao lại có thể hư cấu đến như vậy chứ hả?
Cuối cùng vẫn là hắc y nhân cầm đầu tỉnh táo nhất,gã nhổ vụn gỗ trong miệng ra sau đó gầm lên:
- Chạy!
Dứt lời gã liền xoay người vắt chân lên cổ mà chạy.Hắc y nhân còn lại cũng sực tỉnh vội vã đuổi theo đồng bọn,khi nhận nhiệm vụ chúng cứ nghĩ tòa thành nhỏ thế này chắc cũng không có cao thủ.Ai ngờ…
Trường kiếm sau khi phá hủy gian nhà gỗ thì chuyển hướng tiếp tục rượt theo đám hắc y nhân.
- Lăng Long!Ta X con mẹ ngươi!!!
Hắc y nhân rống lớn sau đó quăng Lăng Báo cho đồng bọn.Người kia không kịp phản ứng nên Lăng Báo “bịch” một tiếng rơi mạnh xuống nền đất,bất quá gã không mấy bận tâm mà nhìn thủ lĩnh ngơ ngác nói:
- Đại ca,huynh định làm gì?
Hắc y nhân cười nhạt nói:
- Chẳng phải ta luôn nói chạy không phải là cách sao?
- Đại ca!Thứ này không đùa được đâu!Huynh không thấy nó vừa mới…
Tên thủ lĩnh trầm giọng:
- Ta chưa từng thất hứa với đệ đúng không? Ta đã hứa xong vụ này sẽ dùng tiền thưởng dẫn đệ đi kĩ viện giải ngố.Vậy nên mau đi đi.
Hắc y nhân tê tâm liệt phê gào lên:
- Đại ca…
- Cút!
Hắc y nhân nhìn trường kiếm đang vun vút lao đến rồi lại nhìn đại ca,cuối cùng gã cắn răng nói:
- Đừng chết!
Dứt lời liền nắm lấy Lăng Báo đang nằm một đống dưới đất chạy vụt đi.Đại ca đã hi sinh để đổi mạng cho gã,nếu cứ gào mồm lên đòi ở lại thì thật đúng là não chỉ để trồng cây.
Tên thủ lĩnh mỉm cười nhìn hắc y nhân kia mang theo Lăng Báo chạy đi sau đó ngưng thần đối phó với thanh kiếm đã tới rất gần.Không biết có phải là ảo giác không mà gã cảm giác hình như thanh kiếm cố tình thả chậm tốc độ để gã diễn màn sướt mướt vừa rồi.
- Tới!Lão tử cho thanh sắt rỉ nhà ngươi nếm mùi Thiếu Lâm La Hán Quyền!
Lăng gia chỉ có thể tính là giàu khi so sánh trong phạm vi Ô Long Thành,quy mô của trang viên cũng không gọi là lớn nhưng trong mắt gã hắc y nhân lúc này thì nó chẳng khác gì địa ngục không lối thoát.
- Con mẹ nó!Đều tại tên nhị thế tổ nhà ngươi!
Hắc y nhân nhấc Lăng Báo lên định quăng gã xuống đất cho bõ tức thì bỗng nghe thấy thanh âm xé gió truyền đến.Trường kiếm lấp lóe trong bóng ngoài ra còn vật gì đó mắc trên thân kiếm,tới gần gã mới kinh hãi nhận ra đó là đầu của đại ca bị trường kiếm đâm từ sau gáy xuyên qua đỉnh đầu.Cái đầu vẫn còn chưa ráo máu,theo chuyển động của trường kiếm vẽ ra một vệt máu dài trên mặt đất.
Sau một tiếng thét kì quái,hắc y nhân thuận tay ném Lăng Báo về phía mũi kiếm sắc nhọn:
- Khốn khiếp!Đi chết đi!
Tưởng rằng làm vậy sẽ câu được chút thời gian,ngờ đâu trường kiếm vẫn thẳng tắp xuyên qua cánh tay của Lăng Báo và rít lên những thanh âm chết chóc lao về phía tên hắc y nhân.
- Không!Khoan đ…
Chưa dứt lời thì trường kiếm đã cắt cái lưỡi của gã làm đôi,trong chưa đầy một giây tiếp theo lưỡi kiếm quay cuồng múa may chém thân thể của hắc y nhân thành một đống thịt nát lộp bộp rơi xuống đất.
- Ưm~Ưm~
Một cánh tay bị chém văng khiến Lăng Báo đau đến toát mồ hôi lạnh đầm đìa,nếu không phải vì trong miệng bị nhét một mớ rẻ rách thì gã đã gào ầm lên vì đau rồi.Nói để biết vậy thôi chứ đứng trước lưỡi kiếm của Đường Thiên thì dù hét khản cả họng cũng chẳng ai dám đứng ra bảo kê cho gã.
Sau khi chém nát nhừ hắc y nhân,trường kiếm chậm rãi xoay mũi kiếm về phía Lăng Báo.
(Ôi mèn ơi…)
Mặt Lăng Báo méo xệch,gã cố gắng bỏ chạy nhưng đôi chân cứ run lên bần bật khiến gã loay hoay mãi mà vẫn không đứng lên được.
Xẹt~
Tại thời điểm mũi kiếm chỉ còn cách mặt Lăng Báo một đốt ngón tay thì trường kiếm bỗng dừng lại đột ngột.Thân kiếm khẽ vặn vẹo như đang cân nhắc sau đó bẻ hướng bay vụt đi,chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
- Mẹ nó!Thì ra ngươi ở chỗ này,hại lão tử đi tìm ngươi khắp nơi!
Lăng Hổ lật đật chạy tới túm cổ Lăng Báo nhấc lên,kinh ngạc nói:
- Tay ngươi đâu?Mà thôi cũng chẳng quan trọng.Mau theo ta đi gặp Thanh Dương tiên tử!
May mắn cho Lăng Hổ là gã chậm chân,nếu đến sớm hơn một chút thì có khi đã tiêu đời dưới lưỡi kiếm của Đường Thiên rồi chứ đâu còn mạng mà đứng đấy hô to gọi nhỏ.
Không lâu trước đó.
- Đường huynh,tôi nghĩ không kẻ nào ngu dại tới mức đấy đâu.
Đường Thiên cười khẩy nói:
- Vậy mà ta lại phát hiện vài con chuột nhắt đấy.
Ngón tay Đường Thiên vung vẩy trông rất buồn cười nhưng Lăng Long lại không tài nào cười nổi.Ngự kiếm phi hành,cách không giết địch,giờ này có lẽ đám sát thủ lão thuê đã thành thịt viên rồi.
Lăng Long đoán không sai,tuy rằng Đường Thiên cách đám hắc y nhân cả cây số nhưng với thần thức của Nguyên Anh thì đám giang hồ cắc ké đó chẳng khác nào chuột bọ trong tủ kính chờ bị chém giết.
Tại thời điểm Đường Thiên định xử luôn tên Lăng Báo để hắn bớt diễn trò thì bỗng một cơn ớn lạnh từ phía sau ập đến.Gã phản ứng cực nhanh thu hồi linh lực sau đó xoay người tung một chưởng về phía sau,linh khí hóa thành bát quái trận đồ hiểm hiểm chặn lại đường kiếm lăng lệ kia.
Huyền Thiết Kiếm đánh trúng tường khí phát ra những tiếng lanh lảnh như kim loại va chạm,phản kình hất văng Thanh Dương vào một cột trụ khiến gian nhà thoáng run rẩy.
Đường Thiên chậm rãi xắn tay áo,bình thản nói:
- Nữ nhân này thật không biết phép tắc.Trước khi đánh ít nhất cũng phải chào hỏi đã chứ!
Thanh Dương ổn định lại thân thể,ngữ khí lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không phải tên đeo mặt nạ.Gã ta là gì của ngươi?
- Mặt nạ?Trước nay ta chưa từng có hứng thú giao tiếp với mấy kẻ kì quặc như thế.
Thanh Dương kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Vậy thì tại sao tiểu bảo bối lại ở trong tay ngươi?
- Tiểu bảo bối?Thằng nào vậy?
Đường Thiên ngẩn ngơ một lúc sau đó ồ lên:
- Ý ngươi là hắn?Gọi một tên khó ưa như hắn là tiểu bảo bối,khẩu vị của ngươi cũng mặn thật đấy!
Thái độ cợt nhả của Đường Thiên khiến Thanh Dương kẽ nhíu mày.Nàng quét kiếm xuống đất sau đó lướt về phía Đường Thiên,Huyền Thiết Kiếm vung lên những tiếng ong gong như thể đang đòi mạng khiến Lăng Long đứng gần đó dựng hết cả tóc gáy.
Tu vi của đối phương chỉ dừng ở Kim Đan trung kì đỉnh phong nhưng kiếm chiêu lăng lệ khiến Đường Thiên không thể không đề phòng.Hai tay gã xoay tròn điên cuồng điều khiển linh khí tạo thành thái cực đồ,kiếm chiêu của Thanh Dương khi đánh vào thái cực đồ thì giống như chạm phải khối bông mềm không tài nào phát kình được.
Không thể trực diện đối đầu,Thanh Dương bèn dùng thân pháp mau lẹ vòng ra phía sau đối thủ.Đường Thiên biết nàng sẽ làm như vậy nên đã chuẩn bị sẵn,tay trái ngưng tụ linh lực sau đó bất ngờ dùng tốc độ cực nhanh xoay người tung chưởng.
Nói thì dài dòng chứ loạt động tác trên chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.Sau một tiếng nổ vang là khói bụi mịt mù bao phủ cả đại sảnh,vài miếng ngói lộp bộp rơi xuống làm vang lên nhưng âm thanh chói tai.
(Xem ra tiên tử không địch lại gã.Ta vẫn nên chạy trước thì hơn!)
Lăng Long nắm bắt tình huống rất nhanh,rất quyết đoán dựa theo trí nhớ mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi đại sảnh.
Khói bụi tan đi,cả hai đối thủ mỗi người đứng một góc nhà nhìn nhau chằm chằm.Tuy nhiên trong pha so đấu vừa rồi ai thiệt hơn đã thấy rõ,cánh tay phải của Thanh Dương lệch hẳn đi trong khi Đường Thiên chỉ bị rạch một vết máu trên lòng bàn tay,tuy nhiên dường như gã không mấy hào hứng khi đối đầu với một đối thủ không cùng đẳng cấp:
- Tay phải của ngươi hết xài được rồi.Không cần đánh nữa.
Thanh Dương cắn răng nói:
- Không làm vậy thì ngươi chịu thả hắn sao?
Đường Thiên nhún vai:
- Phức tạp lắm.Cơ mà nếu có bản lĩnh thì cứ lôi hắn đi,ta không cản ngươi.
(Chuyện gì xảy ra với cái nhà này vậy!?)
Hàng loạt tình tiết kì quái đột ngột nhảy ra khiến Thanh Dương rối hết cả não.Tuy nhiên đối phương là cường giả Nguyên Anh,nếu muốn giết một tu sĩ Kim Đan như nàng thì cũng chẳng cần phải tốn công lừa gạt.
Thanh Dương cẩn trọng ra khỏi đại sảnh,trong suốt quá trình đó tay nàng vẫn lăm lăm trường kiếm và không quên quăng cho Đường Thiên ánh mắt đầy nghi hoặc.Cho tới khi xác nhận là gã không có ý định truy sát thì Thanh Dương mới xoay người dùng Phi Hành Thuật bay đi,lúc này nàng mới cảm nhận được cơn đau nhức thấu xương truyền đến từ cánh tay phải.
Dùng thần thức quét một vòng,Thanh Dương nhanh chóng phát hiện Lăng Hổ và Lăng Báo đang dắt díu nhau ở cách đó không xa.Điều đáng lo ngại là còn có một kẻ thứ ba đang tiến đến với tốc độ cực nhanh.
- Đứng lại!Ngươi định làm gì?
Thanh Dương lao vụt xuống nhanh đến mức người bên dưới nghe được cả tiếng y phục của nàng đón gió kêu lên phần phật.Sau khi tiếp đất nàng chĩa mũi kiếm về phía hắn đang mặt mày hung ác chạy tới.
Hắn không chút sợ hãi nghiêng đầu tránh né mũi kiếm,tay trái vung ra tước đoạt Huyền Thiết Kiếm từ tay Thanh Dương,tay phải hắn nắm lấy cổ tay nàng đưa lên trước mặt,gằn giọng nói:
- Tay cũng gãy rồi còn cậy mạnh!Là tên đó làm?
Lăng Hổ đang lôi xềnh xệch Lăng Báo đi mệt đến bở hơi tai bỗng thấy thân ảnh yêu kiều thì vô cùng vui mừng tưng bừng phấn khởi,cơ mà bắt gặp hắn đang nắm tay Thanh Dương đã vậy hai bên còn nhìn nhau đắm đuối khiến gã tức muốn thổ huyết.
(Tên khốn này…Chẳng phải ta đã phun thuốc mê vào phòng hắn rồi sao?Chẳng lẽ tiệm đó bán thuốc dởm?)
Không chấp nhận việc bao công sức hì hục xách theo Lăng Báo nãy giờ trở thành vô nghĩa,Lăng Hổ nhảy ra tung một chưởng vào ngực hắn đồng thời quay sang nói với Thanh Dương:
- Tiên tử,ta đã cứu được người rồi.Chúng ta mau…
Lăng Hổ bỗng ngừng lại.Một cơn thốn không thể tả bắt nguồn từ ngón tay út sau đó như một luồng điện lan tỏa khiến Lăng Hổ đau tới co quắp người lại,gã lắp bắp:
- Đau…đau…đau…
Hắn buông ngón út của Lăng Hổ ra sau đó tiện chân bồi thêm một cước khiến gã té chổng vó,lạnh lùng nạt:
- Con mẹ nó người lớn nói chuyện trẻ con qua chỗ khác chơi.
Thanh Dương phân vân không biết nên giúp ai.Một bên là kẻ thù đem đệ tử của nàng ra uy hiếp,một bên là người thân của kẻ thù đem đệ tử của nàng ra uy hiếp nhưng lại tìm cách cứu đệ tử của nàng.Tại sao cái cốt truyện này lại càng lúc càng trở nên hoang đường như vậy?
Cuối cùng Thanh Dương quyết định tiến đến đưa tay trái tới trước mặt Lăng Hổ mà không đếm xỉa đến ánh mắt như sắp phóng ra lửa của hắn:
- Đừng hiểu nhầm.Đây chỉ là để cảm ơn ngươi đã cứu tiểu bảo bối.
(Ha ha~Lão cha cứ ngồi làm việc bằng mồm thì ăn thua gì.Cứ phải xông xáo như ta thì mới tán được gái chứ!)
Lăng Hổ hí hứng nắm lấy tay Thanh Dương mượn lực ngồi dậy.Vừa há miệng chuẩn bị tán tỉnh vài câu thì Lăng Báo vốn đang im lìm bỗng nhiên gào ầm lên như phải bả khiến cơ hội duy nhất của gã vèo một cái biến mất vô tung vô ảnh.
- Tiểu bảo bối!Con bị sao vậy?Mau nói đi,đừng làm sư phụ sợ!
Thanh Dương quỳ xuống bên cạnh Lăng Báo hoảng sợ nắm lấy tay gã,lại phát hiện nơi đó chỉ còn nửa ống tay áo,bên trong lớp vải là một mảnh máu thịt đầm đìa.
Hắn chắp tay sau mông đủng đỉnh bước tới cười nhạt nói:
- Sao rồi?Được sư phụ đến đón vui quá à?
Lăng Báo nằm sấp dưới đất quăng ánh mắt căm hận về phía hắn,quả tim giống như bị bóp nghẹt khiến mạch máu trong người gã căng nứt ra đau đớn không muốn sống,mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả hai bên thái dương.
- Mau thu lại bùa phép của ngươi,bằng không…
Sức mạnh của tu sĩ Kim Đan không thể coi thường,Thanh Dương dù chỉ dùng tay vẫn có thể túm cổ hắn nhấc bổng lên.Chỉ thấy hắn bị nhấc khỏi mặt đất như một con nhái không chút sức phản kháng,thế nhưng con nhái đó lại không hề tỏ ra sợ hãi sức mạnh của nàng chút nào:
- Có phải cảm thấy quả tim lúc đập lúc không,huyết áp lúc tăng lúc hạ, căng cơ,mạch máu trương nứt?
Lăng Báo đáp lại bằng một tiếng rên rỉ yếu ớt,trông gã lúc này đã giống như một miếng bèo mới vớt dưới sông lên.
Thái độ tưng tửng của hắn khiến Thanh Dương dần cảm thấy bất lực,nàng cay đắng nhìn Lăng Báo nằm một đống một bãi dưới mặt đất.Giá mà ngày xưa trong giờ Bùa chú nàng chịu học hành chăm chỉ thì đã không rơi vào tình huống khó đỡ này.
Tiểu bảo bối gần đây có chút thay đổi khiến nàng quên mất hắn chỉ mới mười ba tuổi.Một đứa trẻ dù biểu hiện xuất sắc đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi,sao có thể không cần đến sự bảo hộ của người lớn.Thế nhưng lần hắn ở trên võ đài bị đánh bầm dập nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn,hắn mất đi Đồng Tử Công nàng cũng chẳng giúp được gì,lúc hắn bị nhốt tại Lăng gia chịu biết bao khổ sở mà nàng thậm chí còn không hay biết,còn lần này…
Thanh Dương cắn răng nói:
- Rốt cục thì ngươi muốn gì?
Hắn bình thản đáp như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời:
- Đương nhiên là cưới nàng.Chỉ cần nàng chịu làm vợ ta thì boom,mọi đau đớn của đệ tử nàng sẽ biến mất.
Thấy Thanh Dương vẫn còn phân vân,hắn bồi thêm:
- Có vẻ đệ tử của nàng không chịu đựng được lâu hơn nữa đâu.
Lăng Hổ vất vả lắm mới chỉnh lại được ngón tay út bị lệch khớp,đứng từ xa lớn miệng chửi bới:
- Tiên tử đừng nghe thằng ngu ấy nói nhảm!Hôn nhân là chuyện hệ trọng,đâu cần vì một tên tiểu tử mà hi sinh bản thân.Nếu tiên tử thiếu đồ đệ thì ta có thể thay hắn…
- Ta đồng ý.
Thanh Dương bỗng thả hắn xuống sau đó nói một câu khiến mọi người như hóa đá,ngay cả hắn cũng bị quyết định này của nàng làm cho bất ngờ.Hắn cứ nghĩ là sẽ phải cò kè thêm một lúc nữa mới khiến nàng đồng ý,có lẽ khủng hoảng liên tiếp ập đến đã khiến nàng không kiên cường nổi nữa.
Tưởng hắn đang cố tình im lặng để đùa bỡn nàng,Thanh Dương rơm rớm nước mắt gào lên:
- Ngươi còn chưa vừa lòng hả dạ à?Còn không mau qua đó giải bùa chú!
Hắn vô thức tránh ánh mắt của Thanh Dương,bước chân ngập ngừng tiến lại gần Lăng Báo đang nằm hấp hối rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người hắn tung một chưởng vào lưng Lăng Báo khiến huyết mạch của gã vốn đang căng nứt lại phải chịu áp lực đau đến mức gào ầm lên như heo bị chọc tiết.
- Ngươi làm gì!?
Thanh Dương kinh hãi la lên,đang định chạy lại ngăn cản thì một người đã nhanh hơn lao vụt đến vung miêu chảo về phía hắn.
Lăng Hổ giận quá hóa cuồng dùng võ công gia truyền hung hăng đánh về phía hắn,miệng hung hăng chửi bới:
- Lại dám giành nữ nhân với lão tử!Đi chết đi!
Kể cũng tội cho Lăng Hổ,nửa đêm nửa hôm chật vật xách theo Lăng Báo mệt bở hơi tai hi vọng tranh thủ được chút tình cảm của Thanh Dương mà ngờ đâu tự nhiên thằng đệ nhảy ra cuỗm hết sự chú ý của mỹ nữ.Đã thế lại còn cầu hôn thành công nữ thần của gã trong một nốt nhạc,hiện thực phũ phàng cứ đập bem bép vào mặt thế thì thử hỏi làm sao gã không giận được cơ chứ!
- Chó sói sớt gà cồ!
Tâm trạng Thanh Dương tệ,tâm trạng hắn cũng tệ,mà tâm trạng hắn đã tệ thì đứa nào dây vào hắn cũng sẽ tệ không kém.Chỉ thấy hắn túm cổ Lăng Báo ném về phía Lăng Hổ khiến hai thằng đụng nhau cái “rầm” sau đó nặng nề té xuống đất.
- Cái…
Nhìn Lăng Báo rơi xuống đất khiến Thanh Dương sợ tới đờ cả người.Huyết mạch đang căng phồng mà bị va đập mạnh như vậy thì nát bấy hết còn gì!
- Ta đã điều hòa huyết áp cho gã rồi,không chết đâu mà sợ.Tuy nhiên ta chỉ vô hiệu bùa chú trong vài canh giờ thôi,nếu muốn hóa giải hoàn toàn…
Hắn nhếch miệng cười gian xảo:
- Vậy thì mau chuẩn bị làm tân nương đi!
- Ngươi mới hôi hám!Cả nhà ngươi đều hôi hám!
Lăng Báo gật gù cười nhạt rồi bất ngờ ôm tim khuỵu xuống:
- Ách~Tim tao đau quá man…
Thanh Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng nhưng bắt gặp Lăng Báo bị trói trong nhà kia cũng đang quằn quại ú ớ kêu đau thì nàng lại hốt hoảng quỳ xuống vỗ lưng cho hắn:
- Cố gắng lên!Để ta vận công điều khí cho ngươi!
Lăng Báo gạt tay nàng ra,thanh âm yếu ớt nói:
- Không ích gì đâu…Tâm bệnh phải dùng đúng thuốc.
Nghe đến đây Thanh Dương liền biết là hắn đang làm trò con bò.Nàng tức giận vỗ lên lưng hắn một cái,mắng:
- Bớt diễn kịch!Có tin ta một chưởng…
- Ahhhh Grừừừ~
Hắn rống lên từng hồi thảm thiết khiến Lăng Báo bị trói trong xó nhà cũng rú lên theo,nước mắt nước mũi văng tùm lum,bên dươi mơ hồ có chất lỏng hôi thối chảy ra.
- Ta nói!Ta nói là được chứ gì?
Bị đối phương nắm được nhược điểm,Thanh Dương không còn cách nào khác ngoài làm theo lời hắn:
- Ngươi không có hôi.Cả nhà ngươi đều không hôi.
- Ahh…
Thấy hắn lại chuẩn bị rống lên,Thanh Dương gấp đến mức đôi mắt màu hoàng kim phủ một tầng hơi nước:
- Rốt cục ngươi muốn ta nói cái gì?
- Nói là:Lão công đẹp trai uy phong mạnh mẽ siêu cấp vũ trụ.
Hắn bỗng đứng thẳng lưng như thể những cảnh quằn quại vừa rồi chỉ là ảo giác.Sau khi phủi sạch bụi đất bám trên đầu gối thì hắn lắc đầu chán nản nói:
- Xem ra nàng vẫn cần thời gian để nhận ra sự ưu tú của ta.
Thanh Dương hít sâu mấy lần mới có thể kiềm chế không đánh hắn một trận,nhưng cũng không nhịn được xách lỗ tai hắn hung hăng nói:
- Còn nói nhảm?Có tin ta…
Nàng nói được một nửa thì giật mình thu tay lại.Không chỉ vẻ ngoài mà cảm giác cũng rất giống khiến Thanh Dương trong khoảnh khắc quên mất kẻ trước mặt là Lăng Báo chứ không phải đệ tử của nàng.
(Mày điên rồi Thanh Dương ơi!Giờ đến cả đệ tử của mình cũng không nhận ra sao?)
- …
Hắn ngẩn ngơ nhìn Thanh Dương rồi lại sờ cái tai sưng đỏ cười cười một lúc sau đó nói:
- Được rồi.Ta cho nàng vào nói chuyện với đệ tử,nhưng chỉ một thoáng thôi đấy.
Nghe vậy nàng vội chạy vào căn nhà tăm tối kia,vừa đặt chân đến cửa thì ngay lập tức mùi máu tanh xộc vào mũi khiến nàng nhíu chặt chân mày.
- Thanh Tẩy!
Linh khí tạo thành một luồng gió xoáy đẩy hết mùi tanh hôi ra ngoài.Một tu sĩ Kim Đan dùng linh lực bừa bãi như thế này phóng mắt khắp Tu Chân Giới chắc cũng không tìm được người thứ hai.
- Ừm.Thơm quá.Đúng là mùi của nàng.
- Vô sỉ!
Thanh Dương hừ lạnh một tiếng,dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa.
- Tiểu bảo bối,con gắng gượng lên.Ta nhất định sẽ đưa con ra khỏi đây.
Hắn ho khan một tiếng,buồn bực kêu lên:
- Này,ta còn chưa có chết đâu.Ta mới là người sẽ cùng nàng trở về,còn gã thì cả đời ở lại Lăng gia nghe chưa?
Thanh Dương không nhịn được quay lại gắt um lên:
- Ít nhất cũng phải bố trí cho thằng bé một chỗ tốt hơn chớ!
Hắn nhún vai:
- Hảo lơ~Khi nào nàng trở thành thê tử của ta thì gã sẽ có nhà cao cửa rộng để ở.
Thanh Dương cắn chặt răng ngọc,gằn giọng:
- Ngươi chớ ép người quá đáng!
Hắn tiến sát lại gần áp ngực lên lưng Thanh Dương,cái mũi tinh tế thưởng thức hương thơm từ cơ thể nàng sau đó bày ra một vẻ mặt thỏa mãn,nhếch miệng nói:
- Ta cứ ép nàng đấy!Nàng làm gì được ta?Nên nhớ bùa chú vẫn còn lưu trên ngực ta chưa có gỡ xuống đâu.
Thanh Dương căm hận nhìn hắn,gằn giọng:
- Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Hắn ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười:
- Ta đã như vậy vì nàng từ rất lâu rồi.
Thanh Dương ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu ý của hắn là gì.Bốn mắt nhìn nhau,hai trái tim đồng thời lệch nhịp,khung cảnh bỗng trở nên vô cùng ám muội.
- Ưm…ưm…
Thanh Dương bị tiếng rên rỉ đau đớn của Lăng Báo kéo trở về thực tại,nàng giật mình chạy đến kiểm tra thương thế của gã.Tuy cả người toàn máu nhưng kì thực gã bị thương rất ít,phần lớn đều là hoảng sợ quá độ khiến cho huyết mạch rối loạn,thất khiếu đổ máu.
- Hôm qua trên mặt tiểu bảo bối làm gì có vết thương này?Là ngươi làm?
Hắn thờ ơ liếc nhìn vết xước dài bằng ngón tay trỏ kéo dài từ gò má tới cằm của Lăng Báo,chặc lưỡi:
- Là do nàng thôi.
Thanh Dương nghi hoặc lặp lại:
- Do ta?
- Nếu hôm qua nàng không vuốt mặt tên đệ tử cưng của nàng thì ta đã không cho gã cái bạt tai đấy.
Trong mắt hắn lóe lên một tia hung ác:
- Trước mặt ta thân thiết với nam nhân khác.Nàng nói xem không phải tại nàng thì tại ai?
Chát~
Con giun xéo lắm cũng quằn,Thanh Dương từ ngày hôm qua đến giờ luôn bị hắn áp chế,cuối cùng không nhịn được cho hắn một cái bạt tai.Đòn này của nàng đánh ra trong vô thức nên tốc độ rất tầm thường,uy lực cũng không mạnh,chỉ cần là người học võ đều có thể dễ dàng tránh được nhưng hắn lại ăn nguyên bàn tay của nàng vào mặt,có lẽ là do quá phế vật.
Ngay lập tức uy áp kinh người phủ xuống khiến gian nhà run rẩy như sắp sụp đổ,Thanh Dương sắc mặt tái nhợt vội thủ thế bảo vệ đệ tử đang bị trói chặt.
- Không phải sợ!Tên giúp việc lên cơn ấy mà.
Hắn cười ha hả tiến đến ôm lấy eo thon của Thanh Dương,tay còn lại nhăm nhe tiến đến bộ ngực cao vút thì bị năm ngón tay thon dài bóp chặt làm vang lên những tiếng “rắc rắc” rợn người.Nàng gầm khẽ:
- Ngươi chán sống?
Hắn thổi vào tai Thanh Dương một ngụm khí lạnh,cười khẩy:
- Tim của ta và đệ tử nàng tương thông.Đừng nói là là chết,dù tim ta chỉ đập loạn nhịp thì gã cũng không sống nổi đâu.
Một bên là cường giả áp bức,một bên là tiếng rên rỉ đau đớn của đệ tử,Thanh Dương tâm cứng đến mấy cuối cùng cũng buông xuôi rồi,bàn tay cũng dần dần thả lỏng.
- Khặc khặc~Sờ rất đã tay đấy!
Gã quăng ánh mắt căm hận về phía khuôn mặt cười dâm uế của hắn,đôi mắt chứa đầy lửa hận sắc bén như một thanh bảo đao,chỉ tiếc là không dùng để giết người được.
- Ngươi xông vào là tìm chết!
Minh Thần ngăn Ngạo Nam đang tức đến đỏ mắt nhảy vào làm loạn.Tuy bản thân cũng rất phẫn nộ nhưng với trí tuệ của gã đương nhiên đã đoán được phần nào tình huống hiện tại.Đối phương có cả con tin lẫn cao thủ bảo vệ,liều lĩnh lao vào chưa chắc cứu được người mà có khi còn gây thêm phiền phức cho sư thúc.
- Đi.Trước tiên phải báo tin cho sư phụ!
Ngạo Nam siết chặt nắm đấm đứng ì ra khiến Minh Thần phải rất cố gắng mới kéo gã đi được.Cái cảm giác sau lưng bị một ánh mắt lạnh lùng quan sát khiến gã lôi Ngạo Nam đi một mạch không dám quay đầu lại.
Mỉa mai làm sao,ngày trước bọn họ hoài nghi hắn bị đoạt xác,giờ thì thực sự đã bị người ta đoạt xác rồi.
…
- Sư phụ!Sư phụ!
Ngạo Nam suy sụp ngồi trên bậc thềm ôm gối cúi đầu,thanh âm nhàn nhạt nói:
- Không cần gọi.Một khi lão bế quan thì ai gọi cũng không được đâu.
Từ ngày đầu gặp Ngạo Nam đến giờ Minh Thần đã chứng kiến đủ mọi trạng thái cảm xúc của gã,cũng nhận định gã là một thằng tưng tửng khùng hết thuốc chữa.Thế nhưng giờ đây thấy gã chán nản tới mức độ này khiến nội tâm Minh Thần vốn đã loạn nay lại càng loạn thêm,nhất thời không biết phải làm gì.
Mặc dù được coi là thiên tài số một trong môn phái nhưng Minh Thần cũng chỉ là một cây kiếm chưa nhuốm máu,cùng lắm chỉ xuống núi làm vài nhiệm vụ chứ chưa từng thực sự xông xáo giang hồ,đối với những loại âm mưu quỷ kế của đám tiểu nhân hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó.
- Không sao.Trước tiên tìm sư thúc bàn bạc giải pháp cứu hắn.
Minh Thần rất nhanh khôi phục tinh thần.Với năng lực của sư thúc cộng thêm bọn họ hỗ trợ,cứu ra một người cũng không phải là không thể.Dù sao thì vừa rồi gã cũng chỉ cảm nhận thấy duy nhất một luồng uy áp.
Chỉ một luồng uy áp nhưng đó là uy áp của Nguyên Anh cao thủ.Nguyên Anh so với Kim Đan cao hơn một tầng,so với Luyện Khí cao hơn hai tầng,nhưng đây sao có thể coi như bài toàn 1 + 2 = 3.Một tu sĩ Nguyên Anh cho dù không có tuyệt kĩ đặc biệt,chỉ dựa vào thân thể đã trải qua lôi kiếp tôi luyện dùng một đấm cũng có thể đánh chết một tu sĩ Kim Đan kì đỉnh phong.Luyện Khí thì càng không phải nói,trên người mỗi tên nhấn một cái rồi truyền linh khí vào là kết cục chỉ có nổ banh xác.
Bất quá ngây thơ cũng tốt,ngây thơ giúp con người ta dám làm những chuyện mà người thường không dám làm,còn thành hay bại thì còn phải xem vận khí của ngươi tốt hay xấu.
Minh Thần mang theo sự ngây thơ ấy xoay gót tiến về phía Hậu Phong mà đi.Được mười bước gã nhận ra Ngạo Nam không đi theo thì quay đầu ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Ngạo Nam nghe vậy thì thở dài thườn thượt,gã liếc nhìn Minh Thần,nói:
- Kết cục bây giờ đều do ta mà ra.
(Con hàng này lại lên cơn điên khùng gì đây?)
Minh Thần tuy có chút mất kiên nhẫn nhưng giờ đập gã một trận thì cũng chẳng giải quyết được gì,đành phải tiến lại ngồi xổm trước mặt Ngạo Nam lựa lời khuyên giải:
- Ngươi tự trách mình cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Ngạo Nam thở dài thêm cái nữa rồi lẩm bẩm:
- Hắn và sư thúc đang sống rất tốt.Đều tại ta đột nhiên lên cơn điên khùng hại hắn rơi vào hiểm cảnh,còn hại sư thúc bị tên rác rưởi kia ô nhục.Ta…Khốn khiếp…Khốn khiếp…
Minh Thần nhìn gã siết chặt Linh Tủy khiến ngón tay kêu lên răng rắc mà tâm trạng cũng rối bời theo.Tuổi trẻ khí thịnh,hiếu động tò mò một chút cũng là lẽ thường tình,dù sao thì sự thay đổi của hắn cũng quá kinh khủng đi,giống như một hòn đá đột nhiên biến thành kim cương thì sao có thể không tò mò cho được.
Nhưng chính vì sự tò mò này mới dẫn đến kết cục rối ren hiện giờ,về lí thì đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn,về tình thì cũng chỉ là một sự ngẫu nhiên tình cờ,nhưng không thể vì vậy mà không cảm thấy ân hận.
Giống như một đứa trẻ thích thú quan sát tổ chim nhưng vô tình làm vỡ mất ổ trứng,nhìn đôi chim bố mẹ đau khổ kêu khóc đứa trẻ có thể không ân hận sao?Không sao?Vậy thì thật đáng buồn vì trên đời lại nhiều thêm một thứ cặn bã.
Chân mày của Minh Thần hơi nhíu lại rồi lại giãn ra,ấy là bởi tâm trạng của gã đang thay đổi cực nhanh.Trước nay cuộc sống chỉ xoay quanh luyện tập rồi đối chiến,sau đó lại luyện tập khắc khổ hơn…Đối với nhưng chuyện tâm lí tình cảm này thực sự là không biết phải làm thế nào.Cuối cùng gã hạ quyết tâm,thanh âm nghiêm nghị nói:
- Ngạo Nam,ta biết ngươi rất ân hận.Thấy cảnh tượng đấy lòng ta cũng như lửa đốt nhưng ta ở ngoài sáng,địch ở trong tối.Việc quan trọng cần làm là phải giải cứu hắn khỏi Lăng gia,sau đó chúng ta sẽ cùng với sư thúc tiêu diệt tên cường giả Nguyên Anh kia.Đến khi mọi chuyện ổn thỏa ta và ngươi sẽ đến trước mặt hai người họ bồi tội,ngươi...
- Bồi con mẹ ngươi.Thích bồi thì tự đi mà bồi!
Ngạo Nam đứng dậy xoa xoa cái mũi,hừ lạnh nói:
- Lão tử chỉ nói ra cho đầu óc thanh thản thôi.Ngươi nghĩ ta cần ngươi an ủi?Mẹ khỉ,ngươi đánh giá mình hơi cao rồi đấy!
Diễn biến đầy bất ngờ này khiến Minh Thần ngây người một lúc lâu,mãi cho đến khi Ngạo Nam từ phía xa nói vọng lên thì gã mới giật mình trở về thực tại.
- Tên tiểu tử này…Thật đúng là không thể ưa nổi!
Minh Thần phẫn nộ nhấc chân giậm mạnh xuống tạo thành một cái hố sâu hơn nửa mét rồi mới dùng Phi Hành Thuật cấp tốc đuổi theo Ngạo Nam.
Ầm~
Tiểu Trà giật mình kêu một tiếng,kinh hãi nhìn hai thiếu niên vừa xô cửa đổ ầm vào nhà.Hai thiếu niên này đương nhiên là Minh Thần và Ngạo Nam,chỉ là lúc này bọn họ đang túm lấy cổ áo của nhau mà đấm đá loạn thành một đoàn khiến người ta không nhịn được liên tưởng đến hai tên lưu manh.
Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Trà làm giảm bớt chiến ý của Minh Thần,gã buông cổ áo Ngạo Nam ra sau đó lau đi vết máu trên khóe miệng,lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ liệu hồn đấy.
Ngạo Nam trừng mắt nhìn Minh Thần,trong đó có một bên mắt đã tím bầm như gấu trúc:
- Lão tử rất sợ hãi a!
Trông thấy hai người giống như sắp sửa lao vào đánh nhau lần nữa,Tiểu Trà vội chạy vào giữa vươn tay ngăn cản bọn họ:
- Sao tự nhiên lại đến đây đánh nhau?Thần tiên tỷ tỷ trông thấy sẽ không vui đâu!
Ngạo Nam nhìn Minh Thần,Minh Thần nhìn Ngạo Nam,Ngạo Nam trừng mắt với Minh Thần.Minh Thần cũng hung hăng trừng lại.Cứ liên tục như vậy cho đến khi Tiểu Trà đã bắt đầu mất kiên nhẫn thì Minh Thần mới chịu thua,đồng nghĩa với việc sẽ là người giải thích toàn bộ.
- Không thể nào!
Tiểu Trà kinh hãi kêu lên:
- Người chứ đâu phải quần áo?Sao có thể đổi qua đổi lại được?
Minh Thần bưng lấy trán không biết trả lời ra làm sao.Tu chân giới có lịch sử lâu đời,các loại tiên thuật cùng bí pháp đâu chỉ có ngàn vạn,vậy nên kĩ năng đầu tiên của tu chân giả không phải cảm nhận linh khí mà là bỏ đi chấp niệm trong đầu để thích ứng với những quái sự mà mình sẽ gặp phải.
Khá tốt,vẫn còn có Ngạo Nam giải vây cho gã:
- Nha đầu ngốc,chuyện lạ trên đời có rất nhiều,ngươi biết hết được sao?Bớt nói nhảm,mau gọi sư thúc ra đây!
Bị Ngạo Nam giáo huấn một phen làm cho Tiểu Trà có chút không phục cùng tức tối chu ra miệng nhỏ:
- Thần tiên tỷ tỷ vẫn còn chưa về.Mà huynh nói đại ca bị hoán đổi với người khác,vậy đại ca bây giờ thế nào?
Nghĩ đến hắn cả ngày dính lấy sư thúc hết ôm tay lại đến ôm eo,hết “sư nương” lại đọc lệch thành “nương tử” mà giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác nhục nhã nàng.Ngạo Nam chầm chậm phun ra một chữ:
- Thảm.
Tiểu Trà lo lắng nói:
- Hôm qua thần tiên tỷ tỷ nhận được một bức thư sau đó vội vàng rời đi,khi trở về thì vẻ mặt u sầu cả buổi tối không nói một câu.Lẽ nào là vì chuyện này?
Hai người nghe vậy vội thúc giục Tiểu Trà lấy bức thư đó ra.Bức thư đã bị vò nát đủ thấy thời điểm nhận lá thư này Thanh Dương kích động tới mức nào,trên thư chỉ nguệch ngoạc bốn chữ “Khốn tại Lăng gia”.
Ngạo Nam cau mày lẩm bẩm:
- Nét chữ này…quen quen…
Minh Thần nhìn đi nhìn lại bức thư,xác nhận không có gì đặc biệt mới bắt đầu suy luận:
- Hắn đang bị bọn chúng giữ làm con tin thì không đời nào lại có thể gửi thư ra ngoài.Lẽ nào Lăng gia tự tin đến mức chủ động nhắn sư thúc tới?
- Cái này cũng có khả năng.Cao thủ của bọn chúng có tu vi còn cao hơn sư thúc kia mà.
Tiểu Trà sốt sắng nói:
- Chúng ta phải làm gì đó đi chứ!
Ngạo Nam buồn bực day day thái dương:
- Thì bọn này qua là để bàn kế sách đây thây.Cơ mà có thấy sư thúc đâu!
…
Thanh Dương lảo đảo rời khỏi Lăng gia.Cả một buổi chiều bị hắn hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần,giờ đây bản thân nàng đã có thể dùng từ suy sụp để hình dung.Cũng may là hắn cố chấp muốn bái đường thành thân với nàng,bằng không nếu hắn dùng tính mạng Tinh Vũ ra uy hiếp ép nàng lên giường với hắn thì nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Nàng chống tay vào một thân cây ven đường sau đó nôn ra cả mật xanh mật vàng,thân thể tiên nhân tuy mạnh thế nhưng trải qua mấy ngày liên tiếp uống rượu trừ bữa lại thêm tinh thần thương tổn quá độ thì dù trâu bò đến mấy cũng phải gục.
- Con gái con đứa say xỉn bét nhè!Thật chẳng ra làm sao!
- Trang cái gì nữ hiệp này nọ.Quá mất mặt rồi!
- Nữ nhân thì đừng bắt chước nam nhân uống rượu.
- Đây chẳng phải nữ nhân phá hoại mấy hôm trước sao?
- Tiểu mỹ nhân cần ca đưa về không?
- Đưa con mẹ ngươi.Tránh.
Thanh Dương mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhưng nàng không còn đủ tỉnh táo để nhìn xem đó là ai nữa.Một cơn choáng váng ập đến khiến Thanh Dương vô lực gục xuống,cũng chẳng còn khí lực để tránh khỏi bãi nôn vừa rồi của mình.
- Nữ nhân ngốc.Suy yếu tới mức này còn cố sống cố chết đòi đi.
Nàng cảm thấy thân thể không ngã xuống mặt đất lạnh lẽo như tưởng tượng mà thay vào đó phiêu phiêu như đang bay,ý thức cũng theo cảm giác vi diệu đó mà dần dần bị hòa tan.
- Tiểu bảo bối…Tiểu bảo bối…
Thanh Dương mơ màng tỉnh dậy,chỉ cảm thấy cổ họng khô đắng giống như đã nói mơ suốt mấy canh giờ.Nàng bước xuống giường rồi nhìn căn phòng một lượt,cả căn phòng toàn là đồ nội thất làm từ gỗ quý,lại bày biện đầy những vật phẩm trân quý những rõ ràng là phòng của một tên nhị thế tổ nào đó.
(Mình vẫn chưa rời khỏi Lăng gia?)
Thanh Dương bưng lấy trán.Nàng chỉ nhớ là sau khi chửi hắn một trận rồi đi khỏi Lăng gia thì nội thương trong cơ thể tái phát sau đấy thì cái gì cũng không nhớ.
Nghĩ đến đây nàng không khỏi rùng mình.Vội vàng mở cổ áo kiểm tra bên trong,may mắn không có dấu hiệu bị xâm phạm.
Xâm phạm.
Trước đây tiểu bảo bối rất thích chơi đùa với ngực nàng,hại ngực nàng mỗi sáng đều đầy vết đỏ.Khi ấy nàng thường trách hắn quá nghịch ngợm,còn bây giờ…
(Ngốc!Ngốc!Ngốc!Nghĩ cái gì vậy chứ!Nhất định sẽ cứu được hắn mà.)
Nàng vỗ mấy cái lên mặt lấy lại tinh thần rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng,cảnh giác nhìn xung quanh một lúc rồi mới thận trọng rời đi.Vốn nàng có thể dùng thần thức để tránh chạm mặt Lăng Báo nhưng vẫn nên hạn chế kích động tới thế lực đang ẩn mình tại Lăng gia thì hơn.
Thanh Dương không biết rằng khi nàng đang rón rén bước đi như ăn trộm thì trong bóng tối có hai cặp mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của nàng.Tuy nhiên chúng không làm gì cả,chỉ im lặng quan sát nàng cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt.
- Nữ nhân này…Không tệ.
- Còn phải nói.
- Nhưng so ra vẫn kém Hân Di.
- Ngưng ảo tưởng.
- Ngươi không hiểu.Để ta kể cho ngươi nghe…
- Dừng.Ngươi đã kể bốn lần rồi.
- Đó là vào một ngày mùa thu,khi đất trời đã bắt đầu chuyển lạnh…
…
- Gia chủ có lệnh,không ai được phép ra ngoài.
Thanh Dương ngây ngốc nhìn hai tên canh cửa lại dám bát nháo với mình,hai ngón tay chụm lại tụ thành một lưỡi kiếm vô hình.Nàng chịu đựng đám người Lăng gia này quá đủ rồi.
- Thanh Dương tiên tử xin dừng bước!
Lăng Long không biết nấp ở lùm bụi nào vội vàng chạy tới hổn hển nói:
- Xin tiên tử nghe tôi giải thích.Chuyện này thực sự không liên quan gì đến Lăng gia!
Nàng quăng cho Lăng Long ánh mắt lạnh thấu xương khiến gã hơi rén nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại thì đành phải cắn răng,ôm quyền nói:
- Từ đầu đến cuối chuyện này đều do nghịch tử Lăng Báo sắp đặt.Nếu tiên tử muốn cứu đồ đệ thì chúng tôi xin được hiến kế.
Thanh Dương trầm mặc hồi lâu.Nhìn bộ dáng sợ đến mồ hôi đầm đìa,đôi tay già nua run lẩy bẩy của Lăng Báo thì có thể thấy gã không phải đang giả bộ.
- Nói.
Lăng Long nghe vậy thì thở phào:
- Vậy…có thể tha cho Lăng gia?
Ngữ khí Thanh Dương lạnh lẽo như hàn băng khiến những người xung quanh không rét mà run:
- Nói kế,không nói nhảm.
…
Ở đại sảnh,Lăng Long căng thẳng cầm chén trà một lúc lâu chưa dám nhấp miệng,còn Đường Thiên thì ngồi nhắm mắt dưỡng thần.Thời gian bình đạm trôi qua,cuối cùng Đường Thiên mở mắt,gã lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Đã lâu ta chưa quay lại căn phòng này.
Lăng Long bật cười khô khốc:
- Ha ha~Đúng vậy.
- Đấy cũng là lần duy nhất ta đặt chân đến đây.Đám tang của Hân Di…Ta vẫn cảm thấy nó quá sơ sài.
Khuôn mặt của Lăng Long đã có chút tái đi:
- Khi đó kinh tế Lăng gia thực sự không tốt.Cho dù cái thân già này chết thì cũng chỉ được như vậy thôi.
Đường Thiên cười lớn:
- Nhận bốn nghìn lượng tiền sính lễ mà vẫn còn nghèo sao?À không,phải nói là tiền mua đứt một mạng người mới đúng!
- Đại tiên à,chuyện gì qua nên để nó qua đi.
Ầm~
Đường Thiên vỗ lên bàn đánh nó tan thành bụi phấn,ấm chén bên trên cũng bị linh lực chấn vỡ vụn.Khí thế của cường giả Nguyên Anh phủ khắp đại sảnh khiến gian nhà kêu lên răng rắc như sắp sụp đổ.
Tưởng là gã sẽ nổi điên hủy đi Lăng gia sau đó phất tay áo cưỡi mây đạp gió bay đi nhưng không.Đường Thiên chỉ hít sâu vài hơi rồi khôi phục lại vẻ lạnh nhạt:
- Hôm nay ngươi gọi ta gấp như vậy là có chuyện gì?Sẽ không đơn giản chỉ là uống trà thôi chứ?
- Chuyện này…
Lăng Long ngập ngừng một lát rồi nói:
- Ta muốn hỏi Di Hồn Đại Pháp của ngài có phải thật không?Lăng Báo tuy không ra gì nhưng nó không bao giờ dám làm những chuyện vuốt râu hùm như vậy!
Đường Thiên đứng dậy chắp tay sau lưng liếc nhìn Lăng Long:
- Vậy ngươi nghĩ đó là mưu kế của đứa trẻ mười ba tuổi kia?Nếu thế thì thời điểm hắn lẻn ra được đã chạy thục mạng về sư môn,cớ gì phải gửi thư sau đó quay trở về Lăng gia?
- Cái này…Ai mà biết hắn có âm mưu quỷ kế gì?
Lăng Long dần đuối lí,Đường Thiên càng nhân cơ hội mà đẩy mạnh thế công:
- Bắt chước phong thái của một người không phải chuyện dễ dàng.Mà các ngươi cũng đâu thiếu gì cách để kiểm chứng hắn có phải hàng thật hay không.
Lăng Long cười khổ:
- Đúng là vậy.Nhưng còn chưa kịp thử thì hắn đã gửi thư gọi Thanh Dương tiên tử đến đây,bọn ta còn biết làm thế nào nữa!
Đường Thiên nhún vai:
- Đấy là vấn đề của các ngươi.Mà kết duyên được với người của Thiên Kiếm Môn với Lăng gia chỉ lợi chứ không hại.Đáng lí ra các ngươi phải tích cực hỗ trợ hắn mới phải.
Lăng Long có chút cạn lời.Chẳng lẽ lại giải thích là vì lão cũng muốn thu Thanh Dương làm tiểu thiếp?Lại nói,nữ nhân đẹp như vậy mà để rơi vào tay thằng thiểu năng như Lăng Báo thì cũng quá đáng tiếc rồi!
- Ta có điều này không biết có nên nói hay không…Ngài bảo rằng sẽ bảo hộ Lăng gia,vậy tại sao lại không có hành động nào ngăn cản Lăng Báo?Ngài thừa biết đó là hành vi tự sát còn gì!
Đường Thiên lạnh lùng nói:
- Ta chỉ ngăn cản những nguy cơ trực tiếp,còn nguy hiểm tiềm tàng các ngươi phải tự lo.
Lăng Long phẫn uất kêu lên:
- Ngài làm vậy là không tận tâm!
- Chưa giết hết các ngươi đã là tận tâm lắm rồi.
Trước thành phần gàn dở thế này Lăng Long chỉ còn biết cúi đầu im lặng.
(Khốn khiếp!Đường Thiên,hôm nay lão tử tiễn ngươi xuống âm phủ gặp mặt con tiện nữ ấy!)
Đang hung hăng chửi thầm thì Lăng Long đột nhiên nhớ đến điều gì đó ngẩng đầu lén lút nhìn Đường Thiên.Rất may là gã vẫn bình thản chắp tay sau lưng,ánh mắt nhìn về phía bầu trời đen kịt không trăng không sao.
(Hết hồn.Cứ tưởng mấy tên tiên nhân thực sự biết đọc suy nghĩ chớ.Hi vọng Lăng Hổ đã dụ được thằng đó ra chỗ khác.)
Lăng Long cố tỏ ra bình tĩnh nhấp một ngụm trà thì Đường Thiên bỗng nói một câu khiến lão phun hết nước trà ra ngoài:
- Thiên hôn địa ám,rất thích hợp cho bọn tiểu tặc lén lút.Có lẽ ta nên kiểm tra một vòng xem sao.
Không để Lăng Long kịp ngăn cản,ngón tay Đường Thiên khẽ động,lập tức trường kiếm đeo bên hông bay khỏi vỏ hóa thành một tia chớp lao vụt đi.
…
Kẽo kẹt~
Trong bóng tối có ba bóng đen đẩy cửa nhà kho tiến vào,bọn họ giống như bóng ma lướt đi không tiếng động đủ thấy cả ba người đều là cao thủ.
Lăng Báo đang ngủ gà ngủ gật bỗng thấy cửa bị đẩy ra theo bản năng định rú lên nhưng bị một bàn tay thô ráp chặn ngay cửa miệng.
- Đừng làm ồn.Bọn ta đến cứu ngươi.
Lăng Báo khẽ gật đầu.Ngay lập tức hắc y nhân vác gã lên vai như bao gạo sau đó quay sang đồng bọn:
- Đi.
Ba người cấp tốc chạy ra khỏi nhà gỗ,tuy nhiên mới đi được vài bước bọn họ bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh quất vào mặt đau rát.
- Để ta!
Trước thế công hung hiểm như vậy mà cứ đứng đờ ra thì chẳng khác nào chờ chết.Bởi vậy một hắc y nhân rút ra trường kiếm bên hông lướt tới đối đầu với trường kiếm đang xé không bay đến.
(Lão tử luyện kiếm từ năm mười tuổi,không tin đánh không lại một thanh kiếm vô chủ!)
Gã cắn răng nghĩ,nội lực được thôi động tới cực đại khiến cơ bắp trên người gã căng phồng lên:
- Hủy Thiên Diệt Địa!
Trường kiếm trong tay gã chuẩn xác đánh mạnh vào thanh kiếm đang bay đến ý định đánh nó rơi xuống đất.Tuy nhiên nếu công kích của tu sĩ Nguyên Anh mà dễ phá như vậy thì người đời còn tu tiên làm quái gì.Chỉ thấy một tia lửa lóe lên sau đó kiếm trong tay hắc y nhân phản lực đánh văng đi còn bản thân gã thì bị trường kiếm xuyên qua ngực chết tươi.
Trường kiếm không dừng lại,kéo theo thân thể hắc y nhân lao về phía căn nhà gỗ khiến nó nổ tanh bành,vụn gỗ văng tung tóe bắn vào miệng mấy tên hắc y nhân nhưng chúng chẳng còn đủ tỉnh táo để ngậm miệng lại nữa.
Một cây kiếm không người sử dụng lại có thể thuấn sát một bậc thầy kiếm thuật,sao lại có thể hư cấu đến như vậy chứ hả?
Cuối cùng vẫn là hắc y nhân cầm đầu tỉnh táo nhất,gã nhổ vụn gỗ trong miệng ra sau đó gầm lên:
- Chạy!
Dứt lời gã liền xoay người vắt chân lên cổ mà chạy.Hắc y nhân còn lại cũng sực tỉnh vội vã đuổi theo đồng bọn,khi nhận nhiệm vụ chúng cứ nghĩ tòa thành nhỏ thế này chắc cũng không có cao thủ.Ai ngờ…
Trường kiếm sau khi phá hủy gian nhà gỗ thì chuyển hướng tiếp tục rượt theo đám hắc y nhân.
- Lăng Long!Ta X con mẹ ngươi!!!
Hắc y nhân rống lớn sau đó quăng Lăng Báo cho đồng bọn.Người kia không kịp phản ứng nên Lăng Báo “bịch” một tiếng rơi mạnh xuống nền đất,bất quá gã không mấy bận tâm mà nhìn thủ lĩnh ngơ ngác nói:
- Đại ca,huynh định làm gì?
Hắc y nhân cười nhạt nói:
- Chẳng phải ta luôn nói chạy không phải là cách sao?
- Đại ca!Thứ này không đùa được đâu!Huynh không thấy nó vừa mới…
Tên thủ lĩnh trầm giọng:
- Ta chưa từng thất hứa với đệ đúng không? Ta đã hứa xong vụ này sẽ dùng tiền thưởng dẫn đệ đi kĩ viện giải ngố.Vậy nên mau đi đi.
Hắc y nhân tê tâm liệt phê gào lên:
- Đại ca…
- Cút!
Hắc y nhân nhìn trường kiếm đang vun vút lao đến rồi lại nhìn đại ca,cuối cùng gã cắn răng nói:
- Đừng chết!
Dứt lời liền nắm lấy Lăng Báo đang nằm một đống dưới đất chạy vụt đi.Đại ca đã hi sinh để đổi mạng cho gã,nếu cứ gào mồm lên đòi ở lại thì thật đúng là não chỉ để trồng cây.
Tên thủ lĩnh mỉm cười nhìn hắc y nhân kia mang theo Lăng Báo chạy đi sau đó ngưng thần đối phó với thanh kiếm đã tới rất gần.Không biết có phải là ảo giác không mà gã cảm giác hình như thanh kiếm cố tình thả chậm tốc độ để gã diễn màn sướt mướt vừa rồi.
- Tới!Lão tử cho thanh sắt rỉ nhà ngươi nếm mùi Thiếu Lâm La Hán Quyền!
Lăng gia chỉ có thể tính là giàu khi so sánh trong phạm vi Ô Long Thành,quy mô của trang viên cũng không gọi là lớn nhưng trong mắt gã hắc y nhân lúc này thì nó chẳng khác gì địa ngục không lối thoát.
- Con mẹ nó!Đều tại tên nhị thế tổ nhà ngươi!
Hắc y nhân nhấc Lăng Báo lên định quăng gã xuống đất cho bõ tức thì bỗng nghe thấy thanh âm xé gió truyền đến.Trường kiếm lấp lóe trong bóng ngoài ra còn vật gì đó mắc trên thân kiếm,tới gần gã mới kinh hãi nhận ra đó là đầu của đại ca bị trường kiếm đâm từ sau gáy xuyên qua đỉnh đầu.Cái đầu vẫn còn chưa ráo máu,theo chuyển động của trường kiếm vẽ ra một vệt máu dài trên mặt đất.
Sau một tiếng thét kì quái,hắc y nhân thuận tay ném Lăng Báo về phía mũi kiếm sắc nhọn:
- Khốn khiếp!Đi chết đi!
Tưởng rằng làm vậy sẽ câu được chút thời gian,ngờ đâu trường kiếm vẫn thẳng tắp xuyên qua cánh tay của Lăng Báo và rít lên những thanh âm chết chóc lao về phía tên hắc y nhân.
- Không!Khoan đ…
Chưa dứt lời thì trường kiếm đã cắt cái lưỡi của gã làm đôi,trong chưa đầy một giây tiếp theo lưỡi kiếm quay cuồng múa may chém thân thể của hắc y nhân thành một đống thịt nát lộp bộp rơi xuống đất.
- Ưm~Ưm~
Một cánh tay bị chém văng khiến Lăng Báo đau đến toát mồ hôi lạnh đầm đìa,nếu không phải vì trong miệng bị nhét một mớ rẻ rách thì gã đã gào ầm lên vì đau rồi.Nói để biết vậy thôi chứ đứng trước lưỡi kiếm của Đường Thiên thì dù hét khản cả họng cũng chẳng ai dám đứng ra bảo kê cho gã.
Sau khi chém nát nhừ hắc y nhân,trường kiếm chậm rãi xoay mũi kiếm về phía Lăng Báo.
(Ôi mèn ơi…)
Mặt Lăng Báo méo xệch,gã cố gắng bỏ chạy nhưng đôi chân cứ run lên bần bật khiến gã loay hoay mãi mà vẫn không đứng lên được.
Xẹt~
Tại thời điểm mũi kiếm chỉ còn cách mặt Lăng Báo một đốt ngón tay thì trường kiếm bỗng dừng lại đột ngột.Thân kiếm khẽ vặn vẹo như đang cân nhắc sau đó bẻ hướng bay vụt đi,chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
- Mẹ nó!Thì ra ngươi ở chỗ này,hại lão tử đi tìm ngươi khắp nơi!
Lăng Hổ lật đật chạy tới túm cổ Lăng Báo nhấc lên,kinh ngạc nói:
- Tay ngươi đâu?Mà thôi cũng chẳng quan trọng.Mau theo ta đi gặp Thanh Dương tiên tử!
May mắn cho Lăng Hổ là gã chậm chân,nếu đến sớm hơn một chút thì có khi đã tiêu đời dưới lưỡi kiếm của Đường Thiên rồi chứ đâu còn mạng mà đứng đấy hô to gọi nhỏ.
Không lâu trước đó.
- Đường huynh,tôi nghĩ không kẻ nào ngu dại tới mức đấy đâu.
Đường Thiên cười khẩy nói:
- Vậy mà ta lại phát hiện vài con chuột nhắt đấy.
Ngón tay Đường Thiên vung vẩy trông rất buồn cười nhưng Lăng Long lại không tài nào cười nổi.Ngự kiếm phi hành,cách không giết địch,giờ này có lẽ đám sát thủ lão thuê đã thành thịt viên rồi.
Lăng Long đoán không sai,tuy rằng Đường Thiên cách đám hắc y nhân cả cây số nhưng với thần thức của Nguyên Anh thì đám giang hồ cắc ké đó chẳng khác nào chuột bọ trong tủ kính chờ bị chém giết.
Tại thời điểm Đường Thiên định xử luôn tên Lăng Báo để hắn bớt diễn trò thì bỗng một cơn ớn lạnh từ phía sau ập đến.Gã phản ứng cực nhanh thu hồi linh lực sau đó xoay người tung một chưởng về phía sau,linh khí hóa thành bát quái trận đồ hiểm hiểm chặn lại đường kiếm lăng lệ kia.
Huyền Thiết Kiếm đánh trúng tường khí phát ra những tiếng lanh lảnh như kim loại va chạm,phản kình hất văng Thanh Dương vào một cột trụ khiến gian nhà thoáng run rẩy.
Đường Thiên chậm rãi xắn tay áo,bình thản nói:
- Nữ nhân này thật không biết phép tắc.Trước khi đánh ít nhất cũng phải chào hỏi đã chứ!
Thanh Dương ổn định lại thân thể,ngữ khí lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không phải tên đeo mặt nạ.Gã ta là gì của ngươi?
- Mặt nạ?Trước nay ta chưa từng có hứng thú giao tiếp với mấy kẻ kì quặc như thế.
Thanh Dương kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Vậy thì tại sao tiểu bảo bối lại ở trong tay ngươi?
- Tiểu bảo bối?Thằng nào vậy?
Đường Thiên ngẩn ngơ một lúc sau đó ồ lên:
- Ý ngươi là hắn?Gọi một tên khó ưa như hắn là tiểu bảo bối,khẩu vị của ngươi cũng mặn thật đấy!
Thái độ cợt nhả của Đường Thiên khiến Thanh Dương kẽ nhíu mày.Nàng quét kiếm xuống đất sau đó lướt về phía Đường Thiên,Huyền Thiết Kiếm vung lên những tiếng ong gong như thể đang đòi mạng khiến Lăng Long đứng gần đó dựng hết cả tóc gáy.
Tu vi của đối phương chỉ dừng ở Kim Đan trung kì đỉnh phong nhưng kiếm chiêu lăng lệ khiến Đường Thiên không thể không đề phòng.Hai tay gã xoay tròn điên cuồng điều khiển linh khí tạo thành thái cực đồ,kiếm chiêu của Thanh Dương khi đánh vào thái cực đồ thì giống như chạm phải khối bông mềm không tài nào phát kình được.
Không thể trực diện đối đầu,Thanh Dương bèn dùng thân pháp mau lẹ vòng ra phía sau đối thủ.Đường Thiên biết nàng sẽ làm như vậy nên đã chuẩn bị sẵn,tay trái ngưng tụ linh lực sau đó bất ngờ dùng tốc độ cực nhanh xoay người tung chưởng.
Nói thì dài dòng chứ loạt động tác trên chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.Sau một tiếng nổ vang là khói bụi mịt mù bao phủ cả đại sảnh,vài miếng ngói lộp bộp rơi xuống làm vang lên nhưng âm thanh chói tai.
(Xem ra tiên tử không địch lại gã.Ta vẫn nên chạy trước thì hơn!)
Lăng Long nắm bắt tình huống rất nhanh,rất quyết đoán dựa theo trí nhớ mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi đại sảnh.
Khói bụi tan đi,cả hai đối thủ mỗi người đứng một góc nhà nhìn nhau chằm chằm.Tuy nhiên trong pha so đấu vừa rồi ai thiệt hơn đã thấy rõ,cánh tay phải của Thanh Dương lệch hẳn đi trong khi Đường Thiên chỉ bị rạch một vết máu trên lòng bàn tay,tuy nhiên dường như gã không mấy hào hứng khi đối đầu với một đối thủ không cùng đẳng cấp:
- Tay phải của ngươi hết xài được rồi.Không cần đánh nữa.
Thanh Dương cắn răng nói:
- Không làm vậy thì ngươi chịu thả hắn sao?
Đường Thiên nhún vai:
- Phức tạp lắm.Cơ mà nếu có bản lĩnh thì cứ lôi hắn đi,ta không cản ngươi.
(Chuyện gì xảy ra với cái nhà này vậy!?)
Hàng loạt tình tiết kì quái đột ngột nhảy ra khiến Thanh Dương rối hết cả não.Tuy nhiên đối phương là cường giả Nguyên Anh,nếu muốn giết một tu sĩ Kim Đan như nàng thì cũng chẳng cần phải tốn công lừa gạt.
Thanh Dương cẩn trọng ra khỏi đại sảnh,trong suốt quá trình đó tay nàng vẫn lăm lăm trường kiếm và không quên quăng cho Đường Thiên ánh mắt đầy nghi hoặc.Cho tới khi xác nhận là gã không có ý định truy sát thì Thanh Dương mới xoay người dùng Phi Hành Thuật bay đi,lúc này nàng mới cảm nhận được cơn đau nhức thấu xương truyền đến từ cánh tay phải.
Dùng thần thức quét một vòng,Thanh Dương nhanh chóng phát hiện Lăng Hổ và Lăng Báo đang dắt díu nhau ở cách đó không xa.Điều đáng lo ngại là còn có một kẻ thứ ba đang tiến đến với tốc độ cực nhanh.
- Đứng lại!Ngươi định làm gì?
Thanh Dương lao vụt xuống nhanh đến mức người bên dưới nghe được cả tiếng y phục của nàng đón gió kêu lên phần phật.Sau khi tiếp đất nàng chĩa mũi kiếm về phía hắn đang mặt mày hung ác chạy tới.
Hắn không chút sợ hãi nghiêng đầu tránh né mũi kiếm,tay trái vung ra tước đoạt Huyền Thiết Kiếm từ tay Thanh Dương,tay phải hắn nắm lấy cổ tay nàng đưa lên trước mặt,gằn giọng nói:
- Tay cũng gãy rồi còn cậy mạnh!Là tên đó làm?
Lăng Hổ đang lôi xềnh xệch Lăng Báo đi mệt đến bở hơi tai bỗng thấy thân ảnh yêu kiều thì vô cùng vui mừng tưng bừng phấn khởi,cơ mà bắt gặp hắn đang nắm tay Thanh Dương đã vậy hai bên còn nhìn nhau đắm đuối khiến gã tức muốn thổ huyết.
(Tên khốn này…Chẳng phải ta đã phun thuốc mê vào phòng hắn rồi sao?Chẳng lẽ tiệm đó bán thuốc dởm?)
Không chấp nhận việc bao công sức hì hục xách theo Lăng Báo nãy giờ trở thành vô nghĩa,Lăng Hổ nhảy ra tung một chưởng vào ngực hắn đồng thời quay sang nói với Thanh Dương:
- Tiên tử,ta đã cứu được người rồi.Chúng ta mau…
Lăng Hổ bỗng ngừng lại.Một cơn thốn không thể tả bắt nguồn từ ngón tay út sau đó như một luồng điện lan tỏa khiến Lăng Hổ đau tới co quắp người lại,gã lắp bắp:
- Đau…đau…đau…
Hắn buông ngón út của Lăng Hổ ra sau đó tiện chân bồi thêm một cước khiến gã té chổng vó,lạnh lùng nạt:
- Con mẹ nó người lớn nói chuyện trẻ con qua chỗ khác chơi.
Thanh Dương phân vân không biết nên giúp ai.Một bên là kẻ thù đem đệ tử của nàng ra uy hiếp,một bên là người thân của kẻ thù đem đệ tử của nàng ra uy hiếp nhưng lại tìm cách cứu đệ tử của nàng.Tại sao cái cốt truyện này lại càng lúc càng trở nên hoang đường như vậy?
Cuối cùng Thanh Dương quyết định tiến đến đưa tay trái tới trước mặt Lăng Hổ mà không đếm xỉa đến ánh mắt như sắp phóng ra lửa của hắn:
- Đừng hiểu nhầm.Đây chỉ là để cảm ơn ngươi đã cứu tiểu bảo bối.
(Ha ha~Lão cha cứ ngồi làm việc bằng mồm thì ăn thua gì.Cứ phải xông xáo như ta thì mới tán được gái chứ!)
Lăng Hổ hí hứng nắm lấy tay Thanh Dương mượn lực ngồi dậy.Vừa há miệng chuẩn bị tán tỉnh vài câu thì Lăng Báo vốn đang im lìm bỗng nhiên gào ầm lên như phải bả khiến cơ hội duy nhất của gã vèo một cái biến mất vô tung vô ảnh.
- Tiểu bảo bối!Con bị sao vậy?Mau nói đi,đừng làm sư phụ sợ!
Thanh Dương quỳ xuống bên cạnh Lăng Báo hoảng sợ nắm lấy tay gã,lại phát hiện nơi đó chỉ còn nửa ống tay áo,bên trong lớp vải là một mảnh máu thịt đầm đìa.
Hắn chắp tay sau mông đủng đỉnh bước tới cười nhạt nói:
- Sao rồi?Được sư phụ đến đón vui quá à?
Lăng Báo nằm sấp dưới đất quăng ánh mắt căm hận về phía hắn,quả tim giống như bị bóp nghẹt khiến mạch máu trong người gã căng nứt ra đau đớn không muốn sống,mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả hai bên thái dương.
- Mau thu lại bùa phép của ngươi,bằng không…
Sức mạnh của tu sĩ Kim Đan không thể coi thường,Thanh Dương dù chỉ dùng tay vẫn có thể túm cổ hắn nhấc bổng lên.Chỉ thấy hắn bị nhấc khỏi mặt đất như một con nhái không chút sức phản kháng,thế nhưng con nhái đó lại không hề tỏ ra sợ hãi sức mạnh của nàng chút nào:
- Có phải cảm thấy quả tim lúc đập lúc không,huyết áp lúc tăng lúc hạ, căng cơ,mạch máu trương nứt?
Lăng Báo đáp lại bằng một tiếng rên rỉ yếu ớt,trông gã lúc này đã giống như một miếng bèo mới vớt dưới sông lên.
Thái độ tưng tửng của hắn khiến Thanh Dương dần cảm thấy bất lực,nàng cay đắng nhìn Lăng Báo nằm một đống một bãi dưới mặt đất.Giá mà ngày xưa trong giờ Bùa chú nàng chịu học hành chăm chỉ thì đã không rơi vào tình huống khó đỡ này.
Tiểu bảo bối gần đây có chút thay đổi khiến nàng quên mất hắn chỉ mới mười ba tuổi.Một đứa trẻ dù biểu hiện xuất sắc đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi,sao có thể không cần đến sự bảo hộ của người lớn.Thế nhưng lần hắn ở trên võ đài bị đánh bầm dập nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn,hắn mất đi Đồng Tử Công nàng cũng chẳng giúp được gì,lúc hắn bị nhốt tại Lăng gia chịu biết bao khổ sở mà nàng thậm chí còn không hay biết,còn lần này…
Thanh Dương cắn răng nói:
- Rốt cục thì ngươi muốn gì?
Hắn bình thản đáp như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời:
- Đương nhiên là cưới nàng.Chỉ cần nàng chịu làm vợ ta thì boom,mọi đau đớn của đệ tử nàng sẽ biến mất.
Thấy Thanh Dương vẫn còn phân vân,hắn bồi thêm:
- Có vẻ đệ tử của nàng không chịu đựng được lâu hơn nữa đâu.
Lăng Hổ vất vả lắm mới chỉnh lại được ngón tay út bị lệch khớp,đứng từ xa lớn miệng chửi bới:
- Tiên tử đừng nghe thằng ngu ấy nói nhảm!Hôn nhân là chuyện hệ trọng,đâu cần vì một tên tiểu tử mà hi sinh bản thân.Nếu tiên tử thiếu đồ đệ thì ta có thể thay hắn…
- Ta đồng ý.
Thanh Dương bỗng thả hắn xuống sau đó nói một câu khiến mọi người như hóa đá,ngay cả hắn cũng bị quyết định này của nàng làm cho bất ngờ.Hắn cứ nghĩ là sẽ phải cò kè thêm một lúc nữa mới khiến nàng đồng ý,có lẽ khủng hoảng liên tiếp ập đến đã khiến nàng không kiên cường nổi nữa.
Tưởng hắn đang cố tình im lặng để đùa bỡn nàng,Thanh Dương rơm rớm nước mắt gào lên:
- Ngươi còn chưa vừa lòng hả dạ à?Còn không mau qua đó giải bùa chú!
Hắn vô thức tránh ánh mắt của Thanh Dương,bước chân ngập ngừng tiến lại gần Lăng Báo đang nằm hấp hối rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người hắn tung một chưởng vào lưng Lăng Báo khiến huyết mạch của gã vốn đang căng nứt lại phải chịu áp lực đau đến mức gào ầm lên như heo bị chọc tiết.
- Ngươi làm gì!?
Thanh Dương kinh hãi la lên,đang định chạy lại ngăn cản thì một người đã nhanh hơn lao vụt đến vung miêu chảo về phía hắn.
Lăng Hổ giận quá hóa cuồng dùng võ công gia truyền hung hăng đánh về phía hắn,miệng hung hăng chửi bới:
- Lại dám giành nữ nhân với lão tử!Đi chết đi!
Kể cũng tội cho Lăng Hổ,nửa đêm nửa hôm chật vật xách theo Lăng Báo mệt bở hơi tai hi vọng tranh thủ được chút tình cảm của Thanh Dương mà ngờ đâu tự nhiên thằng đệ nhảy ra cuỗm hết sự chú ý của mỹ nữ.Đã thế lại còn cầu hôn thành công nữ thần của gã trong một nốt nhạc,hiện thực phũ phàng cứ đập bem bép vào mặt thế thì thử hỏi làm sao gã không giận được cơ chứ!
- Chó sói sớt gà cồ!
Tâm trạng Thanh Dương tệ,tâm trạng hắn cũng tệ,mà tâm trạng hắn đã tệ thì đứa nào dây vào hắn cũng sẽ tệ không kém.Chỉ thấy hắn túm cổ Lăng Báo ném về phía Lăng Hổ khiến hai thằng đụng nhau cái “rầm” sau đó nặng nề té xuống đất.
- Cái…
Nhìn Lăng Báo rơi xuống đất khiến Thanh Dương sợ tới đờ cả người.Huyết mạch đang căng phồng mà bị va đập mạnh như vậy thì nát bấy hết còn gì!
- Ta đã điều hòa huyết áp cho gã rồi,không chết đâu mà sợ.Tuy nhiên ta chỉ vô hiệu bùa chú trong vài canh giờ thôi,nếu muốn hóa giải hoàn toàn…
Hắn nhếch miệng cười gian xảo:
- Vậy thì mau chuẩn bị làm tân nương đi!
/87
|