Quả cây gai.
Lại là quả cây gai.
Trong rừng cây phong, một thân ảnh kiều nhỏ mảnh khảnh chật vật né tránh.
Vấn Nhi cúi đầu bước đi, một quả lại một quả bắn tới trên người nàng, nàng cắn môi đỏ mọng, không vì đau đớn mà kêu lên tiếng, vùi đầu hướng phía trước chạy hai bước.
Thủy chung né tránh nam hài ở một bên, không biết tại vì sao mà so với hai ngày trước quả cây gai càng nhiều hơn, dự trữ càng nhiều “Đạn dược”, khi nàng tiến vào tầm bắn, liền triển khai công kích kịch liệt, quả cây gai giống trận mưa nhỏ hạ xuống, mỗi một quả bắn đến đều chuẩn xác đánh trúng nàng.
“Dừng tay!” Nàng nhẹ giọng kêu, bị đánh đau, nàng cảm thấy ủy khuất, trong mắt xuất hiện hơi nước.
Nam hài không để ý tới, nắm lên quả cây gai, kéo chặt ná, liên tục tiến công.
Cuối cùng, ở dưới sự công kích mạnh mẽ, Vấn Nhi chân bị vấp, suýt nữa sẽ ngã sấp xuống, vì bảo vệ cái giỏ đựng đồ ăn trong tay, nàng vội vàng ngồi xuống dưới nền đất.
Quả cây gai bắn đến không đếm được, như những hạt mưa đánh vào trên người nàng, nàng cúi thấp đầu, ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt cái giỏ đựng đồ ăn, cũng không nhúc nhích, chờ nam hài bắn xong quả cây gai trong tay .
Hắn chắc cũng sắp bắn xong đi?
Hưu hưu, thanh âm ở bên tai nàng vang lên không ngừng, quả cây gai va chạm trên da thịt, tạo ra đau đớn, vài chỗ bị bắn mấy lần, đau rát vô cùng. Nàng hoài nghi, ngày mai trên thân mình đại khái sẽ có không ít vết bầm tím.
Từ nhỏ da thịt liền trắng nõn nà, chịu không nổi đau, hơi dùng chút sức sẽ lưu lại dấu, huống chi là gặp được sự công kích đáng sợ như thế —-
Từ nhỏ?!
Hai chữ này hiện lên trong tâm trí, làm cho nàng mày liễu nhíu lại, cực lực muốn bắt lấy từ sự suy nghĩ đó có thể nhớ ra được điều gì, nhưng lại phí công phí sức không nhớ nổi
Ở trong đầu tràn ngập sương mù dày đặc, tuy có hơi tiêu tán một chút, nhưng lại như cũ mơ hồ không rõ, giống như muốn hồi tưởng một giấc mộng cũ nhiều năm trước, trí nhớ muốn thoát phá mà không thể nối liền, đều như là khuyết thiếu một chút đoạn ngắn vậy, vô luận như thế nào chính là nghĩ không ra —-
Không biết từ khi nào, quả cây gai như mưa kia chợt đình chỉ.
Vấn Nhi hơi hơi ngẩn người, cẩn thận mở mắt, lo lắng hay không muốn quay đầu đi coi.
Nàng bị đánh cho rất đau, thật sự có một chút sợ hãi, này có phải hay không chính là quỷ kế của đối phương, nghĩ lừa cho nàng ngẩng đầu lên.
“Ngươi ở trong này làm cái gì?” thanh âm lạnh như băng vang lên, ở trong rừng cây phong có vẻ phá lệ chói tai.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy nam hài đã bị một người cao to túm lấy, nâng lên giữa không trung, liều mình giãy giụa, một tay còn cầm cái ná.
Là Hoắc Ưng.
Hắn mặc xiêm y vải thô, tóc dài được búi cao, chỉ cần dùng một tay liền túm được nam hài, con ngươi đen lãnh lệ vô tình nhìn đảo qua nam hài, vẻ mặt phẫn nộ .
Nam hài không đáp, dùng sức giãy giụa, hai mắt trừng Hoắc Ưng tràn đầy chán ghét, lại oán hận.
Con ngươi đen thâm u chuyển hướng nhìn, nhìn về phía Vấn Nhi trên người đầy quả cây gai.
“Hắn công kích ngươi?” Hắn hỏi, mày rậm nhăn lại, cuối cùng biết, vì sao nàng mỗi lần đưa cơm đến, luôn có vẻ có chút chật vật.
“Ách —-” Nàng cắn môi đỏ mọng, vẫn bảo hộ đồ ăn trong tay, không biết nên trả lời ra sao, đôi mắt trong suốt mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của hắn, có chút bối rối.
Hắn đang tức giận sao? Nếu nàng thừa nhận, hắn sẽ xử phạt đứa nhỏ kia ra sao?
Đã ở trong sơn trại mấy ngày, Vấn Nhi nghe qua nhiều lắm, mọi người nói chuyện tích Hoắc Ưng thưởng phạt phân minh, hắn được mọi người rất kính nể, hắn đối xử bình đẳng, tuyệt không xử phạt sai người. Với tính thiện lương , làm cho nàng quên mất đau đớn khi bị công kích, ngược lại bắt đầu lo lắng cho nam hài kia.
“Nói chuyện!” tiếng chất vấn rít gào bay vào trong tai nàng.
Thân hình kiều nhỏ có chút run run, nàng liên tiếp hít sâu, hai bả vai mảnh khảnh run rẩy, nhìn thẳng về phía cặp con ngươi đen kia.
“Không, hắn chính là trêu đùa ta một chút.” Nàng kiên quyết nói, không có nhìn thấy tiểu nam hài không ngớt giãy giụa, khi nghe thấy câu trả lời của nàng, trên mặt hiện lên kinh ngạc.
Hoắc Ưng nheo lại ánh mắt, nhanh đánh giá nàng.
“Nói dối.” Hắn lạnh lùng nói, căn bản không tin.
Trên da thịt trắng nõn không tì vết kia, đã muốn hiện lên không ít hồng ngân, rõ ràng là bị quả cây fai đả thương, nếu chính là trêu đùa, như thế nào biến thành như vậy? Tiểu nữ nhân này, căn bản là đang che dấu cho tội phạm!
Vấn Nhi co rúm lại một chút, không dám nhiều lời, chính là trợn to mắt bất an nhìn hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú bình thản kia, lại có khí thế làm cho người ta run run, từ trên người hắn phóng xạ mà ra, nàng hai chân run run, nhưng không có khí lực né ra, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Hoắc Ưng trên cao nhìn xuống dưới, hơi thở nóng rực phun tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên của nàng
“Không được lại gạt ta, biết không?” Hắn thanh âm rất thấp, thậm chí còn có cảm giác ôn nhu, nhưng đôi con ngươi đen lại tràn ngập lửa giận phẫn nộ .
Nàng lập tức gật đầu.
Ông trời, nàng thà rằng mạo hiểm đi chọc giận một đầu sư tử, cũng không nguyện chọc giận hắn!
Mỗi một câu của hắn, từng ánh mắt nhìn của hắn, đều tuyên cáo hắn vô tình tàn nhẫn, nếu nàng thật sự lừa gạt hắn, hắn có thể hay không động thủ bóp chết nàng!?
Một cỗ hàn ý lạnh lạnh vây lấy trên cổ nàng, Vấn Nhi nhịn không được lui lui cổ.
Hoắc Ưng ly khai tầm mắt, không lại trừng tiểu nữ nhân đang lạnh run nữa, mà ngược lại nhìn trở lại trên tay, nhìn nam hài nãy giờ lặng yên đã buông tha không giãy giụa nữa .
“Nếu lại còn làm như thế nữa, ta liền đem ngươi ném xuống núi.” Hoắc Ưng nói, miệng âm ngoan tàn khốc.
Nam hài như cũ lặng yên.
Hoắc Ưng không kiên nhẫn, đưa tay kéo nam hài tới trước mắt. “Có nghe thấy không?!” Hắn cánh tay dài run lên, hung ác trừng nam hài, ngữ khí dữ dằn, làm cho Vấn Nhi ở ngoài vài thước cũng suýt nữa bị dọa quỳ rạp trên mặt đất.
Biểu tình dữ tợn thu được công hiệu, nam hài không tình nguyện gật đầu, trong mắt oán hận lại càng đậm hơn trước một chút.
Hoắc Ưng không có buông tay, ngược lại xoay người nhấc bổng nam hài, hướng thạch bàn dưới cây đại thụ đi đến.
“Đem đồ ăn mang đến đây.” Hắn đầu cũng không quay lại quát.
Vấn Nhi vội vàng cầm cái giỏ đựng đồ ăn, chạy chậm bước đi theo sau, nhanh chóng đem chung cháo ăn sáng thanh đạm, và bát đũa đặt lên trên thạch bàn, sợ động tác chậm một chút, thì sẽ phải nghe tiếng rít gào dọa người kia.
Hoắc Ưng buông tay, buông nam hài trong tay xuống, ở bên cạnh thạch bàn ngồi xuống.
Được tự do, nam hài lập tức nghĩ muốn chạy đi . Nhưng là, chân đều còn chưa bước, phía sau liền truyền đến tiếng la đầy lạnh như băng .
“Ngồi xuống.”
Thùng thùng hai tiếng.
Không chỉ là nam hài kia, ngay cả Vấn Nhi đều lập tức ngồi xuống ghế đá
“Lưu lại ăn cơm.” Hoắc Ưng ra mệnh lệnh .
Nam hài bảo trì im lặng, mặc dù không có can đảm chạy đi, lại vẫn có thái độ kháng nghị tiêu cực.
Vấn Nhi ở một bên, thấp thỏm ngồi không yên trên ghế, bị không khí lặng yên ép tới không thở nổi. Nàng suy nghĩ, đôi mắt trong suốt ở trên bàn dạo qua một vòng, cuối cùng tìm được lý do tốt tạm thời rời đi.
“Xin đợi chờ, ta, ta lại đi lấy một bộ bát đũa nữa.” Nàng vội vàng nói, chân nhỏ bước nhanh, bay nhanh né ra.
Ở dưới cây đại thụ, nam hài cùng nam nhân vẫn là lặng yên không nói.
Khi thân ảnh kiều nhỏ tiến vào phòng bếp, đầu bếp nữ chính đang múc nước vo gạo.
“Đại nương, thỉnh lại cho ta một bộ bát đũa nữa.” Vấn Nhi thở dốc, tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực.
“Bát đũa? Ngươi muốn thêm một bộ bát đũa nữa làm cái gì?” Phương đại nương ngẩng đầu lên hỏi, trong tay còn đang bóc củ tỏi.
Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, trừng lớn ánh mắt. “ Vấn Nhi, chẳng lẽ là trại chủ lưu ngươi lại ăn cơm?” Trại chủ sẽ muốn có người bồi dùng cơm? Oa! Xem ra trời muốn nổi bão đây !
Nữ đầu bếp mặt nhăn lại, hoài nghi Vấn Nhi là đã ăn mật báo nên mới có can đảm như thế , nếu không chính là thật sự bị ngã đến hỏng cả đầu. Nếu không, có người bình thường nào, dám cùng trại chủ ngồi cùng bàn?
Hai má trắng nõn mịn màng đỏ ửng, Vấn Nhi huy động hai tay, vội vàng giải thích.
“Không, không phải, bát đũa là để cho một nam hài, trại chủ lưu hắn dùng cơm.”
Lời này vừa nói ra, không khí tại phòng bếp nháy mắt phục hồi, mỗi người đều vẻ mặt cổ quái, không hề nói nhiều, coi như chưa nghe thấy lời này, quay đầu đi làm việc tiếp
Xảy ra chuyện gì? Nàng nói sai cái gì sao?
Vấn Nhi trong đầu cảm thấy hoang mang, phát giác không khí khác thường, mắt to trong suốt thay phiên nhìn mọi người, lại không có người nguyện ý nhìn nàng, tất cả lảng tránh ánh mắt của nàng .
Phương đại nương đánh vỡ lặng yên, biểu tình cũng thực không được tự nhiên. “ Nha, ta đã biết, bát đũa ở trong tủ bát , ở bên phải phía dưới bên kia, chính ngươi lấy đi.” Nàng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục bóc củ tỏi.
“Cám ơn đại nương” Vấn Nhi nhẹ giọng nói, mở tủ bát ra , lấy ra bát đũa. Trước khi đi, nàng lại dừng lại cước bộ, trở lại đặt câu hỏi: “Đại nương, ngươi có biết nam hài kia là ai không?”
Động tác bóc củ tỏi dừng một chút. “Kia —- đó là tiểu thiếu gia.”
“Tiểu thiếu gia?”
“Đệ đệ của trại chủ .”
Đệ đệ? Hoắc Ưng ngay cả đối với thân nhân của bản thân , cũng là bộ dáng vô tình lạnh như băng kia sao?
Vấn Nhi gật gật đầu, đi được hai bước lại dừng lại. “Sao bình thường cũng chưa thấy hắn? Hắn không ở cùng trại chủ sao?”
Lời này vừa nói ra, trong phòng bếp vang lên tiếng bát đũa rơi vỡ , không ít người khiếp sợ quá độ, đánh rơi khay bát xuống đất.
Nàng kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy những người đó đang cúi đầu, ngồi xổm trên đất nhặt mảnh vụn
Phương đại nương thần sắc cứng đờ. “Hắn…… Ách, tiểu thiếu gia cùng nương của hắn ở sau núi .”
“Sao không được ở cùng một chỗ?” Vấn Nhi đương nhiên hỏi. Thân nhân không phải đều nên ở tại cùng với nhau một nơi sao?
Cặp tay đang bóc tỏi kia không ngừng kịch liệt run run, Phương đại nương mặt xám như tro tàn, không biết nên trả lời như thế nào, không ngừng hối hận đã thay tiểu cô nương này đặt một cái tên không tốt như thế
“Ngô, đó là —- đó là ý tứ của trại chủ.” Nàng hàm hồ nói, một mặt vẫy tay đuổi người, thanh âm có chút không được tự nhiên. “Tốt lắm, tốt lắm, đừng cứ đứng ở chỗ này nói chuyện nữa, mau đưa bát đũa đến đó đi, đừng làm cho trại chủ đợi lâu.”
“Vâng.” Vấn Nhi lấy bát đũa, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra phòng bếp.
Nhưng chờ nàng xuyên qua rừng cây phong , trở lại dưới gốc cây đại thụ , lại phát hiện một lớn một nhỏ kia, vẫn không nói chuyện, cũng không nhìn nhau, chính là vẫn giống như khi nàng rời đi, ngồi bất động ở tại chỗ như núi. Hai đôi mắt đen có chút giống nhau , thậm chí chưa từng nhìn về phía đối phương, từ đầu tới đuôi nhìn như không thấy.
Sao lại có việc như vậy?
Nghi vấn ở trong lòng nàng đảo quanh, lại không có dũng khí bật thốt lên. Nàng đem một bộ bát đũa khác đưa cho nam hài, mắt to trong suốt đảo quanh, thay phiên xem hai người.
Chỉ thấy một lớn một nhỏ này, đồng thời cùng bưng bát đũa lên , trên mặt cùng đồng dạng không có biểu tình gì, có nề nếp động thủ, lặng yên ăn đồ ăn.
Không khí ngột ngạt thật sự! Con ngươi đen của Hoắc Ưng , so với dĩ vãng càng thêm âm trầm, lạnh lẽo, Vấn Nhi chịu không nổi sự lặng yên kỳ lạ này, tính toán hồi lâu, mới cố gắng đè nén sự sợ hãi mở miệng.
“Ách, thời tiết hôm nay thật đẹp.” Nàng suy nghĩ đã lâu, quyết định chọn đề tài thời tiết để nói.
Lặng yên.
Không có người lên tiếng trả lời, hai người này thực không nể mặt, chẳng những không có đáp lời, thậm chí lười ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái.
Vấn Nhi chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng. “ Phương đại nương hôm qua có nói với ta sắp đến Trung thu !” ánh mắt trong suốt trộm ngắm hai người, quan sát phản ứng.
Vẫn là lặng yên.
Không có người trả lời nàng, cứ như mục đích của bọn họ là cố gắng ăn cho xong, rất nhanh đem đồ ăn trên bàn trở thành hư không, giống như ăn vào miệng không phải là cháo, mà là đồ ăn hảo hạng.
Vấn Nhi nhịn không được, xoay người mỉm cười với nam hài . “Ăn ngon sao?” Xem bộ dáng của hắn, như là đã muốn đói bụng lắm.
Nam hài lúc này, cuối cùng không hề vùi đầu vào ăn nữa, ngẩng đầu lên, bất quá cũng là chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Vấn Nhi chống cằm, không chút nào để ý vẫn tiếp tục cười cười.
Tiểu quỷ khẽ hừ một tiếng, cũng chỉ há mồm giật giật không tiếng động, không biết là hắn đang thầm mắng cái gì. Hắn không hề quan tâm nàng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nghĩ mau chút mau ăn cho xong, sau đó sẽ rời đi, tránh xa Hoắc Ưng.
Vấn Nhi cảm thấy thật mất mặt, âm thầm thở dài. Nàng quay sang nhìn về phía Hoắc Ưng.
Chỉ thấy hắn vẫn như bình thường khi nàng lui tới, chuyên tâm ăn đồ ăn, giống như lúc bình thường bên cạnh không có thêm hai người .
Hôm nay hắn thực bạo phát, khí thế cuồng dã không kềm chế được, vẫn phóng xạ mà ra, làm cho người ta kinh sợ. Theo bên cạnh nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hắn liếc mắt nhìn một cái cái, ánh nắng chiếu lung linh xuống hình dáng của hắn, làm cho nàng nhìn có chút ngây người.
Nàng chưa bao giờ gặp qua, nam nhân so với hắn tuấn lãng hơn , cuồng dã sinh mạnh mẽ quyết đoán, tất cả đều tạo lên sự hấp dẫn không thể chống cự nổi, làm cho tầm mắt của nàng không tự chủ được cứ truy đuổi theo bóng dáng hắn—-
Bên khóe miệng của hắn có dính một hạt cơm trắng, tuy biểu hiện của hắn vẫn làm người ta cảm thấy khiếp sợ, nhưng Vấn Nhi nhìn hạt cơm tẻ chướng mắt kia, không hiểu bỗng dưng có một cỗ xúc động, nghĩ vươn tay ra gạt nó xuống .
“A!” Cổ tay đột nhiên bị lực đạo cường đại chế trụ, nàng mới lấy lại được tinh thần, phát hiện bản thân thật sự đã vươn tay ra.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hắn thanh âm tức giận quát hỏi, hai tròng mắt đen vẫn đông lạnh trừng nàng.
Vấn Nhi không tự chủ được ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại bị hắn cố tình nắm chặt, căn bản không thể động đậy.
“Ách, ngươi, khóe miệng của ngươi —-” Nàng nhỏ giọng nói, xấu hổ đến lạnh run run.
Hoắc Ưng mặt không chút thay đổi, sau khi nhìn nàng một hồi lâu, mới buông tay ra, trong hai tròng mắt u ám, hiện lên một đốm lửa nhỏ.
Vấn Nhi khẩn cấp rút tay về, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, cúi đầu rũ mắt, không dám lại xằng bậy. Bị hắn nắm chặt cổ tay, có chút đau, có một chút nóng nóng, như là còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.
Gió núi thổi qua, mang đến mùi thơm ngát trong rừng cây phong, một chiếc lá phong đỏ rực theo gió thổi bay đến, rơi xuống gần chân nàng.
Vấn Nhi nhặt lá cây phong đó lên, đặt vào lòng bàn tay non mềm thưởng thức, hai má vẫn là đỏ bừng. Một bên hai người còn đang dùng cơm, trừ bỏ ngoài tiếng vang nhấm nuốt đồ ăn, nàng chỉ nghe thấy thanh âm tim đập thình thịch của chính mình
Lá phong đỏ tươi chuyển a chuyển, ánh mắt trong suốt lặng lẽ nâng lên, nàng nhịn không được lại trộm ngắm.
Kỳ thật, bộ dạng huynh đệ hai người bọn họ rất giống nhau, chính là nhìn ở góc độ này Hoắc Ưng âm trầm và lạnh lùng, đệ đệ có vẻ chưa thoát được tính trẻ con, làn da trắng mượt mà, nếu hắn đừng học lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như Hoắc Ưng, thoạt nhìn thật đúng là rất đáng yêu !
“Ngươi năm nay mấy tuổi?” Vấn Nhi không chịu nổi im lặng, không khí ngột ngạt không tiếng động, nhịn không được lại mở miệng.
Nam hài ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, khinh thường không để ý tới nàng, tự mình cầm chiếc đũa thật dài, ở trong bát cháo ngô cà rốt lật tới lật lui, đem cà rốt gắp hết ra ngoài bát, cẩn thận đặt lên trên một cái đĩa nhỏ .
Cà rốt được gắp ra rất nhanh tích thành một tòa núi nhỏ.
“Không thể như vậy, kiêng ăn là không tốt.” Vấn Nhi nhíu mày liễu, “Phải ăn cà rốt mới có thể cao lớn a, ngươi xem ca của ngươi —-” Nàng ngón tay chỉ Hoắc Ưng, nghĩ muốn lấy hắn làm ví dụ.
Ở đối diện bên kia bàn, không biết khi nào cũng một tòa núi nhỏ cà rốt.
Vấn Nhi im bặt, tay ở giữa không trung bởi vì xấu hổ mà cứng đờ, không biết nên hay không nên thu hồi lại
Hoắc Ưng nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo cử chỉ của nàng, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn không chuyển ngón tay ngọc, trong mắt hỏa diễm toát ra.
Hắn nhìn cử chỉ của nàng, thong thả cắn một miếng hành trắng tinh trong bát, tinh tế nhấm nuốt.
Tiếng cười nhỏ quỷ dị từ chỗ hắn truyền, làm Vấn Nhi quẫn bách lùi ngón tay về, hai má lại lần nữa đỏ bừng
“Ách —- ta đã nói sai rồi” Nàng nhẹ giọng nói, trong lòng bối rối cực kỳ. Hắn ngay cả không có mở miệng, chính là cặp con ngươi đen kia, đã làm cho tim nàng đập gia tốc.
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, phảng phất so với đồ ăn này, nàng ngược lại là càng ngon miệng hơn món ngon, mà hắn rất muốn , rất muốn nuốt nàng —-
Đệ đệ ở một bên cuối cùng ăn xong, buông bát đũa xuống, lớn tiếng thở ra.
Để xóa tan đi bầu không khí xấu hổ, Vấn Nhi quay đầu đi, lại thử dẫn hắn mở miệng.
“Ngươi tên là gì?” Nàng đặt câu hỏi.
Nam hài vẻ mặt khó chịu, trừng mắt nhìn nàng, không có ý muốn trả lời.
“Ngươi có thể gọi ta là Vấn Nhi.” Trên mặt có mỉm cười thân mật .
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu kia vẫn là trừng nàng.
Vấn Nhi không chịu thua, không ngừng cố gắng, căn bản mặc kệ đối phương sắc mặt càng lúc càng không kiên nhẫn.
“Kỳ thật, Vấn Nhi không phải là tên thật của ta, nhưng là ta ngã xuống vách núi, bị ngã thương ở đầu, nghĩ không ra tên của mình , Vấn Nhi là Phương đại nương thay ta đặt tên.” Nàng e lệ mỉm cười, lại tiến sát vào một chút. “Đúng rồi, đại nương nói, ngươi cùng nương của ngươi ở tại sau —-”
Nói còn chưa nói hoàn, nam hài mạnh nhảy dựng lên, phẫn nộ gạt phăng bát đũa ở trên bàn. Rầm một tiếng, bát ở trên bàn toàn bộ vỡ thành mảnh nhỏ, hai đôi núi nhỏ cà rốt, cũng đều bị gạt tung xuống đất.
Có vẻ như hất đổ bát đũa vẫn còn chưa hết giận , nam hài thân thủ còn dùng sức đẩy Vấn Nhi ra, lập tức xoay người chạy đi, thoát đi hiện thường phạm tội
Vấn Nhi không hề phòng bị, cả người bị đẩy ngã xuống đất, có vẻ phá lệ chật vật.
“Sao lại xảy ra như vậy?” Nàng hỏi, đầu bị ngã choáng váng mà hoa mắt. Xảy ra chuyện gì? Nàng nói sai cái gì sao?
Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp. “ Hắn hận ta.”
“A?” Vấn Nhi quay đầu lại, hai tròng mắt kinh ngạc , nhìn Hoắc Ưng cuối cùng cũng mở miệng.
Hắn mặt không chút thay đổi, nhìn xuống nàng.
“Vì sao?” Nàng không chút suy nghĩ, phản xạ tính hỏi.
“Bởi vì ta giết cha hắn.” Hắn vẻ mặt hờ hững, miệng bình thản.
“Nha.”
Thì ra là thế.
Vấn Nhi lên tiếng, đứng dậy, bàn tay nhỏ bé phủi phủi tro bụi trên quần áo, vỗ vài cái mới đột nhiên nhớ ra.
“Ngươi giết cha của hắn? Nhưng, nhưng là —- cha hắn, không phải là ngươi…… Cha?” Nàng vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt trừng thật lớn.
Hoắc Ưng không có trả lời, lặng yên nhìn nàng, trong con ngươi đen thâm u không có áy náy, không có bi thương, có chăng chỉ là biểu hiện lạnh như băng như trước
Hắn giết cha sao?
Vấn Nhi tay nhỏ bé khẽ vuốt ngực, trong lòng sự kinh ngạc đan xen cùng bối rối, yết hầu có chút khô khốc, khó thở. “Ngươi…… Ngươi gạt ta.” Nàng nói nhỏ, không muốn tin tưởng.
Hắn giết phụ thân của chính mình? Hắn làm như thế là làm chuyện bội luân nghịch thiên ý?
“Không có.” thân hình cao lớn rời đi ghế đá, chậm rãi hướng nàng đi tới, mỗi từng bước đi, cảm giác uy hiếp liền tăng thêm một phần.
“Là hiểu lầm……” Không biết vì cái gì, nàng không ngừng thay hắn tìm lý do chính đáng.
“Không phải.” Hoắc Ưng đánh gãy lời của nàng, miệng cùng ánh mắt đều tuyên cáo hắn vô tình.
Chính là, hắn đã cứu nàng a!
Vấn Nhi cố lấy dũng khí, ngửa đầu nhìn hắn.
“Không…… Ta không tin……” Nàng quật cường nói, thanh âm lại đang run rẩy.
Trong đôi mắt như chim ưng của Hoắc Ưng hiện lên một tia tinh quang, trào phúng cười nhạo hai tiếng .
“Ngươi không tin?” Hắn cực khinh cực khinh hỏi, hô hấp phả vào hai má của nàng
“Ta —- ta……” Cảm nhận được áp lực tức giận của Hoắc Ưng , nàng khiếp đảm lui từng bước, cơ hồ đã nghĩ xoay người né ra.
Trong mắt hiện lên sự tức giận, hắn đột nhiên ra tay, gần như thô bạo nắm lấy cằm của nàng, đem nàng kéo mạnh vào trong lòng. Nháy mắt, khoảng cách giữa hai người hóa thành không có một khe hở, nàng đã bị hắn gắt gao kiềm chế vào trong ngực.
Trong ngực kiên cố của hắn, cơ hồ làm nàng đau, nàng hô nhỏ một tiếng, bối rối giãy dụa, lại chính là càng làm gia tăng ma sát da thịt giữa hai người .
Vấn Nhi mẫn cảm phát hiện, da thịt toàn thân hắn nóng nóng, phả vào thân thể mềm mại của nàng.
Hắn ôm thật chặt, nàng thậm chí khó có thể hô hấp, mỗi một lần thở dốc, liền cảm giác hắn lại tới gần một ít.
“Ngô —-” Nàng phát ra tiếng hô thấp như chú mèo con, gấp đến độ cơ hồ muốn khóc.
Hoắc Ưng không cho nàng thối lui, cúi người gần sát khuôn mặt thanh lệ kia, hai tròng mắt nheo lại, lạnh giọng ngoan tuyệt mở miệng:
“Ta giết hắn, tự tay lấy đao, đâm thẳng vào ngực hắn, một lần lại một lần, thẳng đến khi hắn ngã xuống đất mới dừng—-” Hắn tựa vào bên tai nàng, kể lại chuyện cũ tàn khốc ngày đó.
“Nhưng…… Nhưng ngươi đã cứu ta……” Vấn Nhi trong mắt ánh lệ quang, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì hắn làm đau nàng.
Thân hình cao lớn kề sát nàng, bỗng dưng cứng đờ, trong cặp con ngươi đen kia, hiện lên gợn sóng —-
Đột nhiên, từ phía chân trời truyền ra liên tiếp tiếng động nhỏ chói tai.
Hoắc Ưng ngẩng đầu lên, biến sắc, chỉ thấy chi tên lệnh (cái dùng để bắn hiệu lệnh a ) xẹt qua trời xanh, phát ra âm thanh nhỏ liên tiếp. Theo âm thanh kia, cả tòa sơn trại xôn xao cả lên, các nam nhân rống lên một tiếng không dứt.
Cẩu Tử Thất lao ra rừng cây, thần sắc kích động, khẩn cấp chạy tới, một mặt còn kêu to: “Trại chủ, không tốt, Cán Sa Thành tấn công tới!”
Hoắc Ưng sắc mặt đột nhiên càng thêm lạnh lùng, buông Vấn Nhi ra, nhấc chân xoay người liền xông ra ngoài.
Nàng hai chân như nhũn ra, một tiếng phịch vang lên, ngã ngồi xuống đất, giống như người đáng thương bị rút xương , không thể di động, chỉ có thể giật mình nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn đi xa.
Lại là quả cây gai.
Trong rừng cây phong, một thân ảnh kiều nhỏ mảnh khảnh chật vật né tránh.
Vấn Nhi cúi đầu bước đi, một quả lại một quả bắn tới trên người nàng, nàng cắn môi đỏ mọng, không vì đau đớn mà kêu lên tiếng, vùi đầu hướng phía trước chạy hai bước.
Thủy chung né tránh nam hài ở một bên, không biết tại vì sao mà so với hai ngày trước quả cây gai càng nhiều hơn, dự trữ càng nhiều “Đạn dược”, khi nàng tiến vào tầm bắn, liền triển khai công kích kịch liệt, quả cây gai giống trận mưa nhỏ hạ xuống, mỗi một quả bắn đến đều chuẩn xác đánh trúng nàng.
“Dừng tay!” Nàng nhẹ giọng kêu, bị đánh đau, nàng cảm thấy ủy khuất, trong mắt xuất hiện hơi nước.
Nam hài không để ý tới, nắm lên quả cây gai, kéo chặt ná, liên tục tiến công.
Cuối cùng, ở dưới sự công kích mạnh mẽ, Vấn Nhi chân bị vấp, suýt nữa sẽ ngã sấp xuống, vì bảo vệ cái giỏ đựng đồ ăn trong tay, nàng vội vàng ngồi xuống dưới nền đất.
Quả cây gai bắn đến không đếm được, như những hạt mưa đánh vào trên người nàng, nàng cúi thấp đầu, ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt cái giỏ đựng đồ ăn, cũng không nhúc nhích, chờ nam hài bắn xong quả cây gai trong tay .
Hắn chắc cũng sắp bắn xong đi?
Hưu hưu, thanh âm ở bên tai nàng vang lên không ngừng, quả cây gai va chạm trên da thịt, tạo ra đau đớn, vài chỗ bị bắn mấy lần, đau rát vô cùng. Nàng hoài nghi, ngày mai trên thân mình đại khái sẽ có không ít vết bầm tím.
Từ nhỏ da thịt liền trắng nõn nà, chịu không nổi đau, hơi dùng chút sức sẽ lưu lại dấu, huống chi là gặp được sự công kích đáng sợ như thế —-
Từ nhỏ?!
Hai chữ này hiện lên trong tâm trí, làm cho nàng mày liễu nhíu lại, cực lực muốn bắt lấy từ sự suy nghĩ đó có thể nhớ ra được điều gì, nhưng lại phí công phí sức không nhớ nổi
Ở trong đầu tràn ngập sương mù dày đặc, tuy có hơi tiêu tán một chút, nhưng lại như cũ mơ hồ không rõ, giống như muốn hồi tưởng một giấc mộng cũ nhiều năm trước, trí nhớ muốn thoát phá mà không thể nối liền, đều như là khuyết thiếu một chút đoạn ngắn vậy, vô luận như thế nào chính là nghĩ không ra —-
Không biết từ khi nào, quả cây gai như mưa kia chợt đình chỉ.
Vấn Nhi hơi hơi ngẩn người, cẩn thận mở mắt, lo lắng hay không muốn quay đầu đi coi.
Nàng bị đánh cho rất đau, thật sự có một chút sợ hãi, này có phải hay không chính là quỷ kế của đối phương, nghĩ lừa cho nàng ngẩng đầu lên.
“Ngươi ở trong này làm cái gì?” thanh âm lạnh như băng vang lên, ở trong rừng cây phong có vẻ phá lệ chói tai.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy nam hài đã bị một người cao to túm lấy, nâng lên giữa không trung, liều mình giãy giụa, một tay còn cầm cái ná.
Là Hoắc Ưng.
Hắn mặc xiêm y vải thô, tóc dài được búi cao, chỉ cần dùng một tay liền túm được nam hài, con ngươi đen lãnh lệ vô tình nhìn đảo qua nam hài, vẻ mặt phẫn nộ .
Nam hài không đáp, dùng sức giãy giụa, hai mắt trừng Hoắc Ưng tràn đầy chán ghét, lại oán hận.
Con ngươi đen thâm u chuyển hướng nhìn, nhìn về phía Vấn Nhi trên người đầy quả cây gai.
“Hắn công kích ngươi?” Hắn hỏi, mày rậm nhăn lại, cuối cùng biết, vì sao nàng mỗi lần đưa cơm đến, luôn có vẻ có chút chật vật.
“Ách —-” Nàng cắn môi đỏ mọng, vẫn bảo hộ đồ ăn trong tay, không biết nên trả lời ra sao, đôi mắt trong suốt mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của hắn, có chút bối rối.
Hắn đang tức giận sao? Nếu nàng thừa nhận, hắn sẽ xử phạt đứa nhỏ kia ra sao?
Đã ở trong sơn trại mấy ngày, Vấn Nhi nghe qua nhiều lắm, mọi người nói chuyện tích Hoắc Ưng thưởng phạt phân minh, hắn được mọi người rất kính nể, hắn đối xử bình đẳng, tuyệt không xử phạt sai người. Với tính thiện lương , làm cho nàng quên mất đau đớn khi bị công kích, ngược lại bắt đầu lo lắng cho nam hài kia.
“Nói chuyện!” tiếng chất vấn rít gào bay vào trong tai nàng.
Thân hình kiều nhỏ có chút run run, nàng liên tiếp hít sâu, hai bả vai mảnh khảnh run rẩy, nhìn thẳng về phía cặp con ngươi đen kia.
“Không, hắn chính là trêu đùa ta một chút.” Nàng kiên quyết nói, không có nhìn thấy tiểu nam hài không ngớt giãy giụa, khi nghe thấy câu trả lời của nàng, trên mặt hiện lên kinh ngạc.
Hoắc Ưng nheo lại ánh mắt, nhanh đánh giá nàng.
“Nói dối.” Hắn lạnh lùng nói, căn bản không tin.
Trên da thịt trắng nõn không tì vết kia, đã muốn hiện lên không ít hồng ngân, rõ ràng là bị quả cây fai đả thương, nếu chính là trêu đùa, như thế nào biến thành như vậy? Tiểu nữ nhân này, căn bản là đang che dấu cho tội phạm!
Vấn Nhi co rúm lại một chút, không dám nhiều lời, chính là trợn to mắt bất an nhìn hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú bình thản kia, lại có khí thế làm cho người ta run run, từ trên người hắn phóng xạ mà ra, nàng hai chân run run, nhưng không có khí lực né ra, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Hoắc Ưng trên cao nhìn xuống dưới, hơi thở nóng rực phun tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên của nàng
“Không được lại gạt ta, biết không?” Hắn thanh âm rất thấp, thậm chí còn có cảm giác ôn nhu, nhưng đôi con ngươi đen lại tràn ngập lửa giận phẫn nộ .
Nàng lập tức gật đầu.
Ông trời, nàng thà rằng mạo hiểm đi chọc giận một đầu sư tử, cũng không nguyện chọc giận hắn!
Mỗi một câu của hắn, từng ánh mắt nhìn của hắn, đều tuyên cáo hắn vô tình tàn nhẫn, nếu nàng thật sự lừa gạt hắn, hắn có thể hay không động thủ bóp chết nàng!?
Một cỗ hàn ý lạnh lạnh vây lấy trên cổ nàng, Vấn Nhi nhịn không được lui lui cổ.
Hoắc Ưng ly khai tầm mắt, không lại trừng tiểu nữ nhân đang lạnh run nữa, mà ngược lại nhìn trở lại trên tay, nhìn nam hài nãy giờ lặng yên đã buông tha không giãy giụa nữa .
“Nếu lại còn làm như thế nữa, ta liền đem ngươi ném xuống núi.” Hoắc Ưng nói, miệng âm ngoan tàn khốc.
Nam hài như cũ lặng yên.
Hoắc Ưng không kiên nhẫn, đưa tay kéo nam hài tới trước mắt. “Có nghe thấy không?!” Hắn cánh tay dài run lên, hung ác trừng nam hài, ngữ khí dữ dằn, làm cho Vấn Nhi ở ngoài vài thước cũng suýt nữa bị dọa quỳ rạp trên mặt đất.
Biểu tình dữ tợn thu được công hiệu, nam hài không tình nguyện gật đầu, trong mắt oán hận lại càng đậm hơn trước một chút.
Hoắc Ưng không có buông tay, ngược lại xoay người nhấc bổng nam hài, hướng thạch bàn dưới cây đại thụ đi đến.
“Đem đồ ăn mang đến đây.” Hắn đầu cũng không quay lại quát.
Vấn Nhi vội vàng cầm cái giỏ đựng đồ ăn, chạy chậm bước đi theo sau, nhanh chóng đem chung cháo ăn sáng thanh đạm, và bát đũa đặt lên trên thạch bàn, sợ động tác chậm một chút, thì sẽ phải nghe tiếng rít gào dọa người kia.
Hoắc Ưng buông tay, buông nam hài trong tay xuống, ở bên cạnh thạch bàn ngồi xuống.
Được tự do, nam hài lập tức nghĩ muốn chạy đi . Nhưng là, chân đều còn chưa bước, phía sau liền truyền đến tiếng la đầy lạnh như băng .
“Ngồi xuống.”
Thùng thùng hai tiếng.
Không chỉ là nam hài kia, ngay cả Vấn Nhi đều lập tức ngồi xuống ghế đá
“Lưu lại ăn cơm.” Hoắc Ưng ra mệnh lệnh .
Nam hài bảo trì im lặng, mặc dù không có can đảm chạy đi, lại vẫn có thái độ kháng nghị tiêu cực.
Vấn Nhi ở một bên, thấp thỏm ngồi không yên trên ghế, bị không khí lặng yên ép tới không thở nổi. Nàng suy nghĩ, đôi mắt trong suốt ở trên bàn dạo qua một vòng, cuối cùng tìm được lý do tốt tạm thời rời đi.
“Xin đợi chờ, ta, ta lại đi lấy một bộ bát đũa nữa.” Nàng vội vàng nói, chân nhỏ bước nhanh, bay nhanh né ra.
Ở dưới cây đại thụ, nam hài cùng nam nhân vẫn là lặng yên không nói.
Khi thân ảnh kiều nhỏ tiến vào phòng bếp, đầu bếp nữ chính đang múc nước vo gạo.
“Đại nương, thỉnh lại cho ta một bộ bát đũa nữa.” Vấn Nhi thở dốc, tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực.
“Bát đũa? Ngươi muốn thêm một bộ bát đũa nữa làm cái gì?” Phương đại nương ngẩng đầu lên hỏi, trong tay còn đang bóc củ tỏi.
Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, trừng lớn ánh mắt. “ Vấn Nhi, chẳng lẽ là trại chủ lưu ngươi lại ăn cơm?” Trại chủ sẽ muốn có người bồi dùng cơm? Oa! Xem ra trời muốn nổi bão đây !
Nữ đầu bếp mặt nhăn lại, hoài nghi Vấn Nhi là đã ăn mật báo nên mới có can đảm như thế , nếu không chính là thật sự bị ngã đến hỏng cả đầu. Nếu không, có người bình thường nào, dám cùng trại chủ ngồi cùng bàn?
Hai má trắng nõn mịn màng đỏ ửng, Vấn Nhi huy động hai tay, vội vàng giải thích.
“Không, không phải, bát đũa là để cho một nam hài, trại chủ lưu hắn dùng cơm.”
Lời này vừa nói ra, không khí tại phòng bếp nháy mắt phục hồi, mỗi người đều vẻ mặt cổ quái, không hề nói nhiều, coi như chưa nghe thấy lời này, quay đầu đi làm việc tiếp
Xảy ra chuyện gì? Nàng nói sai cái gì sao?
Vấn Nhi trong đầu cảm thấy hoang mang, phát giác không khí khác thường, mắt to trong suốt thay phiên nhìn mọi người, lại không có người nguyện ý nhìn nàng, tất cả lảng tránh ánh mắt của nàng .
Phương đại nương đánh vỡ lặng yên, biểu tình cũng thực không được tự nhiên. “ Nha, ta đã biết, bát đũa ở trong tủ bát , ở bên phải phía dưới bên kia, chính ngươi lấy đi.” Nàng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục bóc củ tỏi.
“Cám ơn đại nương” Vấn Nhi nhẹ giọng nói, mở tủ bát ra , lấy ra bát đũa. Trước khi đi, nàng lại dừng lại cước bộ, trở lại đặt câu hỏi: “Đại nương, ngươi có biết nam hài kia là ai không?”
Động tác bóc củ tỏi dừng một chút. “Kia —- đó là tiểu thiếu gia.”
“Tiểu thiếu gia?”
“Đệ đệ của trại chủ .”
Đệ đệ? Hoắc Ưng ngay cả đối với thân nhân của bản thân , cũng là bộ dáng vô tình lạnh như băng kia sao?
Vấn Nhi gật gật đầu, đi được hai bước lại dừng lại. “Sao bình thường cũng chưa thấy hắn? Hắn không ở cùng trại chủ sao?”
Lời này vừa nói ra, trong phòng bếp vang lên tiếng bát đũa rơi vỡ , không ít người khiếp sợ quá độ, đánh rơi khay bát xuống đất.
Nàng kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy những người đó đang cúi đầu, ngồi xổm trên đất nhặt mảnh vụn
Phương đại nương thần sắc cứng đờ. “Hắn…… Ách, tiểu thiếu gia cùng nương của hắn ở sau núi .”
“Sao không được ở cùng một chỗ?” Vấn Nhi đương nhiên hỏi. Thân nhân không phải đều nên ở tại cùng với nhau một nơi sao?
Cặp tay đang bóc tỏi kia không ngừng kịch liệt run run, Phương đại nương mặt xám như tro tàn, không biết nên trả lời như thế nào, không ngừng hối hận đã thay tiểu cô nương này đặt một cái tên không tốt như thế
“Ngô, đó là —- đó là ý tứ của trại chủ.” Nàng hàm hồ nói, một mặt vẫy tay đuổi người, thanh âm có chút không được tự nhiên. “Tốt lắm, tốt lắm, đừng cứ đứng ở chỗ này nói chuyện nữa, mau đưa bát đũa đến đó đi, đừng làm cho trại chủ đợi lâu.”
“Vâng.” Vấn Nhi lấy bát đũa, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra phòng bếp.
Nhưng chờ nàng xuyên qua rừng cây phong , trở lại dưới gốc cây đại thụ , lại phát hiện một lớn một nhỏ kia, vẫn không nói chuyện, cũng không nhìn nhau, chính là vẫn giống như khi nàng rời đi, ngồi bất động ở tại chỗ như núi. Hai đôi mắt đen có chút giống nhau , thậm chí chưa từng nhìn về phía đối phương, từ đầu tới đuôi nhìn như không thấy.
Sao lại có việc như vậy?
Nghi vấn ở trong lòng nàng đảo quanh, lại không có dũng khí bật thốt lên. Nàng đem một bộ bát đũa khác đưa cho nam hài, mắt to trong suốt đảo quanh, thay phiên xem hai người.
Chỉ thấy một lớn một nhỏ này, đồng thời cùng bưng bát đũa lên , trên mặt cùng đồng dạng không có biểu tình gì, có nề nếp động thủ, lặng yên ăn đồ ăn.
Không khí ngột ngạt thật sự! Con ngươi đen của Hoắc Ưng , so với dĩ vãng càng thêm âm trầm, lạnh lẽo, Vấn Nhi chịu không nổi sự lặng yên kỳ lạ này, tính toán hồi lâu, mới cố gắng đè nén sự sợ hãi mở miệng.
“Ách, thời tiết hôm nay thật đẹp.” Nàng suy nghĩ đã lâu, quyết định chọn đề tài thời tiết để nói.
Lặng yên.
Không có người lên tiếng trả lời, hai người này thực không nể mặt, chẳng những không có đáp lời, thậm chí lười ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái.
Vấn Nhi chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng. “ Phương đại nương hôm qua có nói với ta sắp đến Trung thu !” ánh mắt trong suốt trộm ngắm hai người, quan sát phản ứng.
Vẫn là lặng yên.
Không có người trả lời nàng, cứ như mục đích của bọn họ là cố gắng ăn cho xong, rất nhanh đem đồ ăn trên bàn trở thành hư không, giống như ăn vào miệng không phải là cháo, mà là đồ ăn hảo hạng.
Vấn Nhi nhịn không được, xoay người mỉm cười với nam hài . “Ăn ngon sao?” Xem bộ dáng của hắn, như là đã muốn đói bụng lắm.
Nam hài lúc này, cuối cùng không hề vùi đầu vào ăn nữa, ngẩng đầu lên, bất quá cũng là chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Vấn Nhi chống cằm, không chút nào để ý vẫn tiếp tục cười cười.
Tiểu quỷ khẽ hừ một tiếng, cũng chỉ há mồm giật giật không tiếng động, không biết là hắn đang thầm mắng cái gì. Hắn không hề quan tâm nàng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nghĩ mau chút mau ăn cho xong, sau đó sẽ rời đi, tránh xa Hoắc Ưng.
Vấn Nhi cảm thấy thật mất mặt, âm thầm thở dài. Nàng quay sang nhìn về phía Hoắc Ưng.
Chỉ thấy hắn vẫn như bình thường khi nàng lui tới, chuyên tâm ăn đồ ăn, giống như lúc bình thường bên cạnh không có thêm hai người .
Hôm nay hắn thực bạo phát, khí thế cuồng dã không kềm chế được, vẫn phóng xạ mà ra, làm cho người ta kinh sợ. Theo bên cạnh nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hắn liếc mắt nhìn một cái cái, ánh nắng chiếu lung linh xuống hình dáng của hắn, làm cho nàng nhìn có chút ngây người.
Nàng chưa bao giờ gặp qua, nam nhân so với hắn tuấn lãng hơn , cuồng dã sinh mạnh mẽ quyết đoán, tất cả đều tạo lên sự hấp dẫn không thể chống cự nổi, làm cho tầm mắt của nàng không tự chủ được cứ truy đuổi theo bóng dáng hắn—-
Bên khóe miệng của hắn có dính một hạt cơm trắng, tuy biểu hiện của hắn vẫn làm người ta cảm thấy khiếp sợ, nhưng Vấn Nhi nhìn hạt cơm tẻ chướng mắt kia, không hiểu bỗng dưng có một cỗ xúc động, nghĩ vươn tay ra gạt nó xuống .
“A!” Cổ tay đột nhiên bị lực đạo cường đại chế trụ, nàng mới lấy lại được tinh thần, phát hiện bản thân thật sự đã vươn tay ra.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hắn thanh âm tức giận quát hỏi, hai tròng mắt đen vẫn đông lạnh trừng nàng.
Vấn Nhi không tự chủ được ngừng thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại bị hắn cố tình nắm chặt, căn bản không thể động đậy.
“Ách, ngươi, khóe miệng của ngươi —-” Nàng nhỏ giọng nói, xấu hổ đến lạnh run run.
Hoắc Ưng mặt không chút thay đổi, sau khi nhìn nàng một hồi lâu, mới buông tay ra, trong hai tròng mắt u ám, hiện lên một đốm lửa nhỏ.
Vấn Nhi khẩn cấp rút tay về, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, cúi đầu rũ mắt, không dám lại xằng bậy. Bị hắn nắm chặt cổ tay, có chút đau, có một chút nóng nóng, như là còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.
Gió núi thổi qua, mang đến mùi thơm ngát trong rừng cây phong, một chiếc lá phong đỏ rực theo gió thổi bay đến, rơi xuống gần chân nàng.
Vấn Nhi nhặt lá cây phong đó lên, đặt vào lòng bàn tay non mềm thưởng thức, hai má vẫn là đỏ bừng. Một bên hai người còn đang dùng cơm, trừ bỏ ngoài tiếng vang nhấm nuốt đồ ăn, nàng chỉ nghe thấy thanh âm tim đập thình thịch của chính mình
Lá phong đỏ tươi chuyển a chuyển, ánh mắt trong suốt lặng lẽ nâng lên, nàng nhịn không được lại trộm ngắm.
Kỳ thật, bộ dạng huynh đệ hai người bọn họ rất giống nhau, chính là nhìn ở góc độ này Hoắc Ưng âm trầm và lạnh lùng, đệ đệ có vẻ chưa thoát được tính trẻ con, làn da trắng mượt mà, nếu hắn đừng học lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như Hoắc Ưng, thoạt nhìn thật đúng là rất đáng yêu !
“Ngươi năm nay mấy tuổi?” Vấn Nhi không chịu nổi im lặng, không khí ngột ngạt không tiếng động, nhịn không được lại mở miệng.
Nam hài ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái, khinh thường không để ý tới nàng, tự mình cầm chiếc đũa thật dài, ở trong bát cháo ngô cà rốt lật tới lật lui, đem cà rốt gắp hết ra ngoài bát, cẩn thận đặt lên trên một cái đĩa nhỏ .
Cà rốt được gắp ra rất nhanh tích thành một tòa núi nhỏ.
“Không thể như vậy, kiêng ăn là không tốt.” Vấn Nhi nhíu mày liễu, “Phải ăn cà rốt mới có thể cao lớn a, ngươi xem ca của ngươi —-” Nàng ngón tay chỉ Hoắc Ưng, nghĩ muốn lấy hắn làm ví dụ.
Ở đối diện bên kia bàn, không biết khi nào cũng một tòa núi nhỏ cà rốt.
Vấn Nhi im bặt, tay ở giữa không trung bởi vì xấu hổ mà cứng đờ, không biết nên hay không nên thu hồi lại
Hoắc Ưng nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo cử chỉ của nàng, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn không chuyển ngón tay ngọc, trong mắt hỏa diễm toát ra.
Hắn nhìn cử chỉ của nàng, thong thả cắn một miếng hành trắng tinh trong bát, tinh tế nhấm nuốt.
Tiếng cười nhỏ quỷ dị từ chỗ hắn truyền, làm Vấn Nhi quẫn bách lùi ngón tay về, hai má lại lần nữa đỏ bừng
“Ách —- ta đã nói sai rồi” Nàng nhẹ giọng nói, trong lòng bối rối cực kỳ. Hắn ngay cả không có mở miệng, chính là cặp con ngươi đen kia, đã làm cho tim nàng đập gia tốc.
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, phảng phất so với đồ ăn này, nàng ngược lại là càng ngon miệng hơn món ngon, mà hắn rất muốn , rất muốn nuốt nàng —-
Đệ đệ ở một bên cuối cùng ăn xong, buông bát đũa xuống, lớn tiếng thở ra.
Để xóa tan đi bầu không khí xấu hổ, Vấn Nhi quay đầu đi, lại thử dẫn hắn mở miệng.
“Ngươi tên là gì?” Nàng đặt câu hỏi.
Nam hài vẻ mặt khó chịu, trừng mắt nhìn nàng, không có ý muốn trả lời.
“Ngươi có thể gọi ta là Vấn Nhi.” Trên mặt có mỉm cười thân mật .
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu kia vẫn là trừng nàng.
Vấn Nhi không chịu thua, không ngừng cố gắng, căn bản mặc kệ đối phương sắc mặt càng lúc càng không kiên nhẫn.
“Kỳ thật, Vấn Nhi không phải là tên thật của ta, nhưng là ta ngã xuống vách núi, bị ngã thương ở đầu, nghĩ không ra tên của mình , Vấn Nhi là Phương đại nương thay ta đặt tên.” Nàng e lệ mỉm cười, lại tiến sát vào một chút. “Đúng rồi, đại nương nói, ngươi cùng nương của ngươi ở tại sau —-”
Nói còn chưa nói hoàn, nam hài mạnh nhảy dựng lên, phẫn nộ gạt phăng bát đũa ở trên bàn. Rầm một tiếng, bát ở trên bàn toàn bộ vỡ thành mảnh nhỏ, hai đôi núi nhỏ cà rốt, cũng đều bị gạt tung xuống đất.
Có vẻ như hất đổ bát đũa vẫn còn chưa hết giận , nam hài thân thủ còn dùng sức đẩy Vấn Nhi ra, lập tức xoay người chạy đi, thoát đi hiện thường phạm tội
Vấn Nhi không hề phòng bị, cả người bị đẩy ngã xuống đất, có vẻ phá lệ chật vật.
“Sao lại xảy ra như vậy?” Nàng hỏi, đầu bị ngã choáng váng mà hoa mắt. Xảy ra chuyện gì? Nàng nói sai cái gì sao?
Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp. “ Hắn hận ta.”
“A?” Vấn Nhi quay đầu lại, hai tròng mắt kinh ngạc , nhìn Hoắc Ưng cuối cùng cũng mở miệng.
Hắn mặt không chút thay đổi, nhìn xuống nàng.
“Vì sao?” Nàng không chút suy nghĩ, phản xạ tính hỏi.
“Bởi vì ta giết cha hắn.” Hắn vẻ mặt hờ hững, miệng bình thản.
“Nha.”
Thì ra là thế.
Vấn Nhi lên tiếng, đứng dậy, bàn tay nhỏ bé phủi phủi tro bụi trên quần áo, vỗ vài cái mới đột nhiên nhớ ra.
“Ngươi giết cha của hắn? Nhưng, nhưng là —- cha hắn, không phải là ngươi…… Cha?” Nàng vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt trừng thật lớn.
Hoắc Ưng không có trả lời, lặng yên nhìn nàng, trong con ngươi đen thâm u không có áy náy, không có bi thương, có chăng chỉ là biểu hiện lạnh như băng như trước
Hắn giết cha sao?
Vấn Nhi tay nhỏ bé khẽ vuốt ngực, trong lòng sự kinh ngạc đan xen cùng bối rối, yết hầu có chút khô khốc, khó thở. “Ngươi…… Ngươi gạt ta.” Nàng nói nhỏ, không muốn tin tưởng.
Hắn giết phụ thân của chính mình? Hắn làm như thế là làm chuyện bội luân nghịch thiên ý?
“Không có.” thân hình cao lớn rời đi ghế đá, chậm rãi hướng nàng đi tới, mỗi từng bước đi, cảm giác uy hiếp liền tăng thêm một phần.
“Là hiểu lầm……” Không biết vì cái gì, nàng không ngừng thay hắn tìm lý do chính đáng.
“Không phải.” Hoắc Ưng đánh gãy lời của nàng, miệng cùng ánh mắt đều tuyên cáo hắn vô tình.
Chính là, hắn đã cứu nàng a!
Vấn Nhi cố lấy dũng khí, ngửa đầu nhìn hắn.
“Không…… Ta không tin……” Nàng quật cường nói, thanh âm lại đang run rẩy.
Trong đôi mắt như chim ưng của Hoắc Ưng hiện lên một tia tinh quang, trào phúng cười nhạo hai tiếng .
“Ngươi không tin?” Hắn cực khinh cực khinh hỏi, hô hấp phả vào hai má của nàng
“Ta —- ta……” Cảm nhận được áp lực tức giận của Hoắc Ưng , nàng khiếp đảm lui từng bước, cơ hồ đã nghĩ xoay người né ra.
Trong mắt hiện lên sự tức giận, hắn đột nhiên ra tay, gần như thô bạo nắm lấy cằm của nàng, đem nàng kéo mạnh vào trong lòng. Nháy mắt, khoảng cách giữa hai người hóa thành không có một khe hở, nàng đã bị hắn gắt gao kiềm chế vào trong ngực.
Trong ngực kiên cố của hắn, cơ hồ làm nàng đau, nàng hô nhỏ một tiếng, bối rối giãy dụa, lại chính là càng làm gia tăng ma sát da thịt giữa hai người .
Vấn Nhi mẫn cảm phát hiện, da thịt toàn thân hắn nóng nóng, phả vào thân thể mềm mại của nàng.
Hắn ôm thật chặt, nàng thậm chí khó có thể hô hấp, mỗi một lần thở dốc, liền cảm giác hắn lại tới gần một ít.
“Ngô —-” Nàng phát ra tiếng hô thấp như chú mèo con, gấp đến độ cơ hồ muốn khóc.
Hoắc Ưng không cho nàng thối lui, cúi người gần sát khuôn mặt thanh lệ kia, hai tròng mắt nheo lại, lạnh giọng ngoan tuyệt mở miệng:
“Ta giết hắn, tự tay lấy đao, đâm thẳng vào ngực hắn, một lần lại một lần, thẳng đến khi hắn ngã xuống đất mới dừng—-” Hắn tựa vào bên tai nàng, kể lại chuyện cũ tàn khốc ngày đó.
“Nhưng…… Nhưng ngươi đã cứu ta……” Vấn Nhi trong mắt ánh lệ quang, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì hắn làm đau nàng.
Thân hình cao lớn kề sát nàng, bỗng dưng cứng đờ, trong cặp con ngươi đen kia, hiện lên gợn sóng —-
Đột nhiên, từ phía chân trời truyền ra liên tiếp tiếng động nhỏ chói tai.
Hoắc Ưng ngẩng đầu lên, biến sắc, chỉ thấy chi tên lệnh (cái dùng để bắn hiệu lệnh a ) xẹt qua trời xanh, phát ra âm thanh nhỏ liên tiếp. Theo âm thanh kia, cả tòa sơn trại xôn xao cả lên, các nam nhân rống lên một tiếng không dứt.
Cẩu Tử Thất lao ra rừng cây, thần sắc kích động, khẩn cấp chạy tới, một mặt còn kêu to: “Trại chủ, không tốt, Cán Sa Thành tấn công tới!”
Hoắc Ưng sắc mặt đột nhiên càng thêm lạnh lùng, buông Vấn Nhi ra, nhấc chân xoay người liền xông ra ngoài.
Nàng hai chân như nhũn ra, một tiếng phịch vang lên, ngã ngồi xuống đất, giống như người đáng thương bị rút xương , không thể di động, chỉ có thể giật mình nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn đi xa.
/10
|