Mà Thư Tuấn có nửa số binh quyền, lại cấy kết với Thiên Nhan quốc. Không mấy ngày nữa sẽ bắt đầu quấy rầy dân chúng ở biên giới Thiên Trạch. Ý đồ tiến binh đến Thiên Trạch.
Trên triều đình, một tay Tiêu Cẩn Du ném tấu chương trong tay, dùng sức vỗ bàn một cái, ‘ba’ một tiếng, khiến tất cả quan viên tâm lập tức giật thót, xem ra hoàng thượng rất tức giận.
“Nhan Quốc thật lớn mật, dám phạm vào lãnh thổ Thiên Trạch ta.” Hai tay hắn đặt ở trên ghế rồng, khẽ dùng sức.
“Các khanh có đối sách gì?” Mắt phượng chợt lóe, nhìn về phía dưới, khí thế uy nghiêm của quân vương hiển thị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Nhan Quốc đem mười vạn binh lực ngay sát biên giới, lòng muông dạ thú, chúng ta nên sớm tính toán, để ngừa bọn họ tiếp tục quấy rối dân chúng nước ta.”
Một tên đại thần đi ra, chắp tay đề nghị với hoàng đế.
Tiêu Cẩn Du gật đầu một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Lê Hân đứng ở vị trí đầu tiên, khẽ thở dài, xuất binh rất dễ, thực lực của Thiên Trạch lớn hơn Nhan Quốc, mà Nhan Quốc mới vừa nội loạn, xuất binh lúc này, vô luận thiên thời, địa lợi hay nhân hòa đều tốt cả. Nhưng phải phái ai làm chủ tướng đây? Thiên Trạch dĩ nhiên có không ít binh tướng, nhưng người hắn thấy an toàn nhất là Lê Hân, nhưng bây giờ Lê Hân lại nửa chết nửa sống thế này, đâu còn có bộ dạng Huyền Vũ đại tướng quân. Hắn như vậy mà còn mang binh, lấy binh lực bọn họ cũng nhất định sẽ thắng, nhưng hắn không yên lòng. Nếu có tổn thấtvì tính mạng của tướng sĩ, hắn cũng không đành lòng.
“Vậy các khanh cho rằng ai nên lĩnh quân làm tướng?” Hắn hỏi đại thần phía dưới, muốn hỏi kế hoạch tạm thời của bọn họ.
Nói thật, phái Lê Hân mang binh, hắn không yên lòng, tướng sĩ không yên lòng, hắn lại càng không yên.
Lại có một vị đại thần đi ra, chắp tay.”Thần cho rằng chủ soái lần này, không phải ai khác ngoài Lê Hân tướng quân.”
Tiêu Cẩn Du giận tái mặt, hung ác trợn mắt nhìn tên đại thần kia một cái, không nói ra điều gì. Vị đại thần kia bị hắn trừng rụt đầu một cái, thật sự không hiểu mình nói sai chỗ nào. Ông nhìn hoàng thượng một chút, lại nhìn Lê Hân vẫn cúi đầu không nói, không nhịn được thở dài một tiếng, người xưa có câu gần vua như gần cọp, tâm vua khó dò.
“Hoàng thượng.” Lê Hân đột nhiên mở miệng, tiến lên phía trước, quỳ xuống đất, “Thần nguyện ý lãnh binh.”
Tiêu Cẩn Du nheo lại hai tròng mắt, nhìn cặp mắt vô thần của Lê Hân, nói: “Ngươi thật sự nguyện ý? Không có miễn cưỡng?” Hắn cho gã một cơ hội, hắn là hoàng đế, vua không nói đùa, hơn nữa hai nước giao chiến cũng không phải là chuyện có thể nói đùa.
“Thần nguyện ý, chết cũng không chối từ.” khóe miệng Lê Hân lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cười có chút miễn cưỡng, lại có chút ý vị đặc biệt.
“Cửu đệ, ngươi có ý kiến gì không?” Tiêu Cẩn Du vô lực nhìn về phía nam tử vẫn im hơi lặng tiếng.
ánh mắt Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, bạch y, tóc bạch kim, khuôn mặt tuyệt mĩ.
Hắn chỉ nhàn nhạt cúi đầu, nhìn về phía Lê Hân, khóe miệng nhẹ nhàng bĩu một cái, sau đó môi mở ra.
“Hoàng huynh, Thần Đệ nguyện cùng Lê tướng quân dẫn dắt binh lính.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, lại làm cho tất cả mọi người nghe được rõ ràng, hắn quyết định chứ không phải là chờ lệnh. Hơn nữa giọng nói cực kì khí phách.
Tiêu Cẩn Du cắn răng, cuối cùng biết lời nói trong ngự thư phòng lúc trước là thật, Thanh Hàn vốn định làm vậy, mà tất cả cũng đều trong tầm tay hắn. Nhị hoàng tử lên ngôi, Nhan Quốc khai chiến Thiên Trạch, còn có chuyện lần này hắn muốn dẫn binh.
Hắn xoay tròn cặp mắt, tựa vào ghế rồng, đôi tay đặt ở trên đùi, bây giờ Lê Hân chênh lệch quá xa so với lúc trước, nếu như có Thanh Hàn ở bên cạnh, cùng an toàn thêm mấy phần. Hắn thật đúng là không có lý do để từ chối.
Trên triều đình, một tay Tiêu Cẩn Du ném tấu chương trong tay, dùng sức vỗ bàn một cái, ‘ba’ một tiếng, khiến tất cả quan viên tâm lập tức giật thót, xem ra hoàng thượng rất tức giận.
“Nhan Quốc thật lớn mật, dám phạm vào lãnh thổ Thiên Trạch ta.” Hai tay hắn đặt ở trên ghế rồng, khẽ dùng sức.
“Các khanh có đối sách gì?” Mắt phượng chợt lóe, nhìn về phía dưới, khí thế uy nghiêm của quân vương hiển thị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Nhan Quốc đem mười vạn binh lực ngay sát biên giới, lòng muông dạ thú, chúng ta nên sớm tính toán, để ngừa bọn họ tiếp tục quấy rối dân chúng nước ta.”
Một tên đại thần đi ra, chắp tay đề nghị với hoàng đế.
Tiêu Cẩn Du gật đầu một cái, lúc quay đầu nhìn về phía Lê Hân đứng ở vị trí đầu tiên, khẽ thở dài, xuất binh rất dễ, thực lực của Thiên Trạch lớn hơn Nhan Quốc, mà Nhan Quốc mới vừa nội loạn, xuất binh lúc này, vô luận thiên thời, địa lợi hay nhân hòa đều tốt cả. Nhưng phải phái ai làm chủ tướng đây? Thiên Trạch dĩ nhiên có không ít binh tướng, nhưng người hắn thấy an toàn nhất là Lê Hân, nhưng bây giờ Lê Hân lại nửa chết nửa sống thế này, đâu còn có bộ dạng Huyền Vũ đại tướng quân. Hắn như vậy mà còn mang binh, lấy binh lực bọn họ cũng nhất định sẽ thắng, nhưng hắn không yên lòng. Nếu có tổn thấtvì tính mạng của tướng sĩ, hắn cũng không đành lòng.
“Vậy các khanh cho rằng ai nên lĩnh quân làm tướng?” Hắn hỏi đại thần phía dưới, muốn hỏi kế hoạch tạm thời của bọn họ.
Nói thật, phái Lê Hân mang binh, hắn không yên lòng, tướng sĩ không yên lòng, hắn lại càng không yên.
Lại có một vị đại thần đi ra, chắp tay.”Thần cho rằng chủ soái lần này, không phải ai khác ngoài Lê Hân tướng quân.”
Tiêu Cẩn Du giận tái mặt, hung ác trợn mắt nhìn tên đại thần kia một cái, không nói ra điều gì. Vị đại thần kia bị hắn trừng rụt đầu một cái, thật sự không hiểu mình nói sai chỗ nào. Ông nhìn hoàng thượng một chút, lại nhìn Lê Hân vẫn cúi đầu không nói, không nhịn được thở dài một tiếng, người xưa có câu gần vua như gần cọp, tâm vua khó dò.
“Hoàng thượng.” Lê Hân đột nhiên mở miệng, tiến lên phía trước, quỳ xuống đất, “Thần nguyện ý lãnh binh.”
Tiêu Cẩn Du nheo lại hai tròng mắt, nhìn cặp mắt vô thần của Lê Hân, nói: “Ngươi thật sự nguyện ý? Không có miễn cưỡng?” Hắn cho gã một cơ hội, hắn là hoàng đế, vua không nói đùa, hơn nữa hai nước giao chiến cũng không phải là chuyện có thể nói đùa.
“Thần nguyện ý, chết cũng không chối từ.” khóe miệng Lê Hân lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cười có chút miễn cưỡng, lại có chút ý vị đặc biệt.
“Cửu đệ, ngươi có ý kiến gì không?” Tiêu Cẩn Du vô lực nhìn về phía nam tử vẫn im hơi lặng tiếng.
ánh mắt Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, bạch y, tóc bạch kim, khuôn mặt tuyệt mĩ.
Hắn chỉ nhàn nhạt cúi đầu, nhìn về phía Lê Hân, khóe miệng nhẹ nhàng bĩu một cái, sau đó môi mở ra.
“Hoàng huynh, Thần Đệ nguyện cùng Lê tướng quân dẫn dắt binh lính.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, lại làm cho tất cả mọi người nghe được rõ ràng, hắn quyết định chứ không phải là chờ lệnh. Hơn nữa giọng nói cực kì khí phách.
Tiêu Cẩn Du cắn răng, cuối cùng biết lời nói trong ngự thư phòng lúc trước là thật, Thanh Hàn vốn định làm vậy, mà tất cả cũng đều trong tầm tay hắn. Nhị hoàng tử lên ngôi, Nhan Quốc khai chiến Thiên Trạch, còn có chuyện lần này hắn muốn dẫn binh.
Hắn xoay tròn cặp mắt, tựa vào ghế rồng, đôi tay đặt ở trên đùi, bây giờ Lê Hân chênh lệch quá xa so với lúc trước, nếu như có Thanh Hàn ở bên cạnh, cùng an toàn thêm mấy phần. Hắn thật đúng là không có lý do để từ chối.
/324
|