Từ khi bước vào biệt thự Trần Gia mọi thứ dường như đã thay đổi hẳn.Cuộc đời nó như bước bước sang một trang mới.Ngay từ cái ngày đi học nó cũng nếm đủ “sự lợi hại” của Trần Ân Hàn rồi
“Phu nhân có phải con vẫn được đi học hay không?”Tiếng nói đáng yêu của một cô gái 16 tuổi vang lên,vui sướng nhảy cẫng lên.Bà âm thầm,dịu dàng xoa nhẹ đầu nó yêu thương “Ừ”một tiếng.
Ê đồ ngốc kia có cần phải vui sướng đến như thế hay không?Chỉ là được đi học thôi có gì mà to tát Trần Ân Hàn kênh kiệu bước đến hếch cằm nói.Tính chất Giả Nai nhượng bộ cả nó cũng bắt đầu từ đây,chỉ cúi đầu mà không nói câu gì chính thức là đang cười thầm trong bụng bày mưu tính kế sau khi bà dời đi.Bà cười mang theo vẻ đôn hậu ngày thường nói... Tiểu Hàn...tại sao lại bắt nạt Tiểu Di như thế con là con trai nhường con bé một chút không phải tốt hơn hay sao? Nghe thấy mà tức điên cả người Mẹ đang bênh con bé đó hay sao chứ?,Chẳng phải đang nói mình nhỏ mọn? Lấy đầu ngón tay chỉ vào mặt mình ai oán nói Con?Mẹ à chẳng qua mẹ chưa lĩnh giáo được tài ăn nói của con nhóc này thôi.Nhưng so với con còn thua xa... tinh nghịch nháy mắt cười.
nghe những lời kia chính nó còn đang cố nhịn cười bịt mồm để không kêu ra tiếng.Chỉ là không muốn xen vào nữa bà đứng dậy lắc đầu cười đi ra ngoài.Bây giờ mới chính là lúc nó Lên trầu
Anh nói ai là đồ ngốc anh nói tôi nghe thử xem... Đứng thẳng lên liếc mắt không kể lớn nhỏ nói
Đương nhiên nói đồ ngốc...là..Mi Cố ý nhấn mạnh từ cuối
-A...Cậu chủ cao cao tại thượng của tôi ơi cậu xem lại cậu đi ngốc còn cứ tưởng mình thông minh lắm...Tự luyến chính là tự luyến quá mà...hahahaha.Lắc đầu trêu trọc cười lớn
-Mi...được lắm để xem đi học ta sẽ hành hạ mi thế nào.Dùng ánh mắt như muốn nói'Hãy đợi đấy mà tức giận quay ra ngoài.
Cũng chẳng kém cạnh nó đương nhiên không phải dễ dàng như thế bon chen thêm một câu Thỉnh giáo
---------------------------------------------------------------------------!@#$%^&*+ :?------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau...
Nó Phan Thiên Di dậy từ rất sớm để chuẩn bị đi học chẳng bù cho tên cậu chủ lười biếng kia đến 6h30' rồi còn chưa muốn dậy.Chính nó hôm nay được phái lên để thúc dục cậu chủ dậy đi học.Người ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ nó là cô hai nhà họ Trần nhưng thực tế là không phải thế chuyện này phải kể đến khi nó mới chỉ 6 tuổi cả gia đình hạnh phúc bên nhau bỗng nhiên lại ập đến 1 vụ hỏa hoạn ba mẹ nó đều không qua khỏi chỉ có mình nó sống sót cùng một đứa em gái song sinh chỉ nó và mẹ biết sự tồn tại của đứa em này.Con bé được đưa đi khi còn rất nhỏ theo hủ tục phong kiến ngày xưa gia đình sinh được một cặp song sinh để cả 2 đứa cùng tồn tại trong 1 gia đình thì gia đình đó sẽ gặp phải hậu họa không thể tưởng tượng nổi.Năm nó bố nó cương quyết vứt bỏ đi 1 đứa con nhưng không đành lòng người con mà do chính mình sinh ra người mẹ nào cũng không thể làm được lén lút tay dắt theo 1 đứa trẻ dấu ở dưới hầm nhà kho không ai để ý tới.Nhưng đến một ngày Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra không thể dấu mãi được bị bại lộ chính tay ông đã mang đứa bé đi cho một nhà dân thường làm mẹ nó khóc suốt mấy ngày trời không ăn không ngủ.2 đứa bé giống nhau y như đúc không đành lòng bị kéo tách nhau ra khóc lớn.Trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con không thể quyết định được việc gì theo ý của mình,thời gian thấm thoát cũng trôi qua vết thương rồi cũng lại lành,quá khứ vẫn chỉ là quá khứ không hơn không kém.Nhưng trong tiềm thức của nó vẫn mãi có hình bóng của đứa em nhỏ này. Nếu nói là chết rồi thì phải thấy xác cứ theo phương châm này nó quyết định khi nào có đủ điều kiện sẽ đi tìm đứa em là người thân duy nhất của nó.
Nhất định một ngày nào đó chị sẽ tìm được em...
“Phu nhân có phải con vẫn được đi học hay không?”Tiếng nói đáng yêu của một cô gái 16 tuổi vang lên,vui sướng nhảy cẫng lên.Bà âm thầm,dịu dàng xoa nhẹ đầu nó yêu thương “Ừ”một tiếng.
Ê đồ ngốc kia có cần phải vui sướng đến như thế hay không?Chỉ là được đi học thôi có gì mà to tát Trần Ân Hàn kênh kiệu bước đến hếch cằm nói.Tính chất Giả Nai nhượng bộ cả nó cũng bắt đầu từ đây,chỉ cúi đầu mà không nói câu gì chính thức là đang cười thầm trong bụng bày mưu tính kế sau khi bà dời đi.Bà cười mang theo vẻ đôn hậu ngày thường nói... Tiểu Hàn...tại sao lại bắt nạt Tiểu Di như thế con là con trai nhường con bé một chút không phải tốt hơn hay sao? Nghe thấy mà tức điên cả người Mẹ đang bênh con bé đó hay sao chứ?,Chẳng phải đang nói mình nhỏ mọn? Lấy đầu ngón tay chỉ vào mặt mình ai oán nói Con?Mẹ à chẳng qua mẹ chưa lĩnh giáo được tài ăn nói của con nhóc này thôi.Nhưng so với con còn thua xa... tinh nghịch nháy mắt cười.
nghe những lời kia chính nó còn đang cố nhịn cười bịt mồm để không kêu ra tiếng.Chỉ là không muốn xen vào nữa bà đứng dậy lắc đầu cười đi ra ngoài.Bây giờ mới chính là lúc nó Lên trầu
Anh nói ai là đồ ngốc anh nói tôi nghe thử xem... Đứng thẳng lên liếc mắt không kể lớn nhỏ nói
Đương nhiên nói đồ ngốc...là..Mi Cố ý nhấn mạnh từ cuối
-A...Cậu chủ cao cao tại thượng của tôi ơi cậu xem lại cậu đi ngốc còn cứ tưởng mình thông minh lắm...Tự luyến chính là tự luyến quá mà...hahahaha.Lắc đầu trêu trọc cười lớn
-Mi...được lắm để xem đi học ta sẽ hành hạ mi thế nào.Dùng ánh mắt như muốn nói'Hãy đợi đấy mà tức giận quay ra ngoài.
Cũng chẳng kém cạnh nó đương nhiên không phải dễ dàng như thế bon chen thêm một câu Thỉnh giáo
---------------------------------------------------------------------------!@#$%^&*+ :?------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau...
Nó Phan Thiên Di dậy từ rất sớm để chuẩn bị đi học chẳng bù cho tên cậu chủ lười biếng kia đến 6h30' rồi còn chưa muốn dậy.Chính nó hôm nay được phái lên để thúc dục cậu chủ dậy đi học.Người ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ nó là cô hai nhà họ Trần nhưng thực tế là không phải thế chuyện này phải kể đến khi nó mới chỉ 6 tuổi cả gia đình hạnh phúc bên nhau bỗng nhiên lại ập đến 1 vụ hỏa hoạn ba mẹ nó đều không qua khỏi chỉ có mình nó sống sót cùng một đứa em gái song sinh chỉ nó và mẹ biết sự tồn tại của đứa em này.Con bé được đưa đi khi còn rất nhỏ theo hủ tục phong kiến ngày xưa gia đình sinh được một cặp song sinh để cả 2 đứa cùng tồn tại trong 1 gia đình thì gia đình đó sẽ gặp phải hậu họa không thể tưởng tượng nổi.Năm nó bố nó cương quyết vứt bỏ đi 1 đứa con nhưng không đành lòng người con mà do chính mình sinh ra người mẹ nào cũng không thể làm được lén lút tay dắt theo 1 đứa trẻ dấu ở dưới hầm nhà kho không ai để ý tới.Nhưng đến một ngày Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra không thể dấu mãi được bị bại lộ chính tay ông đã mang đứa bé đi cho một nhà dân thường làm mẹ nó khóc suốt mấy ngày trời không ăn không ngủ.2 đứa bé giống nhau y như đúc không đành lòng bị kéo tách nhau ra khóc lớn.Trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con không thể quyết định được việc gì theo ý của mình,thời gian thấm thoát cũng trôi qua vết thương rồi cũng lại lành,quá khứ vẫn chỉ là quá khứ không hơn không kém.Nhưng trong tiềm thức của nó vẫn mãi có hình bóng của đứa em nhỏ này. Nếu nói là chết rồi thì phải thấy xác cứ theo phương châm này nó quyết định khi nào có đủ điều kiện sẽ đi tìm đứa em là người thân duy nhất của nó.
Nhất định một ngày nào đó chị sẽ tìm được em...
/10
|