“Anh… có phải đã biết trước tin nội bộ không?”
Hoắc An Lan hỏi.
Nếu không họ không thể hiểu được Lý Thần vì sao vừa ra tay đã có thể bóp chặt được một cơ hội hoàn hảo như vậy.
Buổi sáng anh mua cổ phiếu của PCCW, buổi trưa tin tức vô cùng tốt đã nổ ra từ PCCW.
Dù là kẻ ngốc cũng đều biết rằng trong điều kiện thuận lợi như vậy, cổ phiếu của PCCW sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon với tất cả mọi người.
Ngay cả phía điều hành cấp cao của PCCW cũng phải nhanh chóng mua lại cổ phiếu, điều này không phải chứng tỏ rằng bọn họ không muốn người khác kiếm được một khoản tiền lớn sao?
Nếu không phải tình cảnh bắt buộc, hơn nữa lợi ích quá lớn, làm sao các cổ đông đó có thể có mặt mũi nói rằng mình sẽ tự mua lại cổ phiếu trong tay các nhà đầu tư chứ.
Chỉ là, nếu như bây giờ không phải bị điên, không thể nào có người bán ra được.
Chuyện như vậy, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Hoắc An Lan tuyệt đối sẽ không tin.
Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.
Nếu như không phải có tin tức nội bộ, thì là có khả năng dự đoán tương lai.
Không còn lời giải thích nào hợp lý hơn nữa cả.
“Sáng nay tôi đang đọc tạp chí trong phòng VIP, đúng lúc xem được một cuốn tạp chí Châu Âu, có báo cáo rằng cùng với sự phổ biến của mạng 2G, các công ty viễn thông châu Âu đang tìm cách hợp tác với các công ty viễn thông ở các nước khác”.
“Vì vậy, theo xu hướng công ty viễn thông tiến vào Châu Âu, PCCW vừa hay là người có thế mạnh này”.
“Các khoản lỗ trước đây từ các khoản đầu tư của PCCW thực tế không phải vì bọn họ muốn mua lại công ty của đối thủ, mà là nhắm vào các bằng sáng chế về công mạng 2G do công ty đối tác nắm giữ”.
“Trước mắt là thua lỗ, nhưng về lâu dài, những bằng sáng chế này sẽ mang lại lợi nhuận ngoài sức tưởng tượng. Đây là tầm nhìn xa trông rộng của bố con nhà họ Lý, khả năng thiết lập bố cục của bố con nhà họ Lý trong giới thương nghiệp chắc chắn thuộc hàng bậc nhất trong giới nhà giàu ở Hồng Kông”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe Lý Thần nói như đang nghe kể chuyện ma, trong lòng chấn động: “Vì vậy anh dựa vào một tờ tạp chí có thể mua được ở bất kỳ đâu trên đường với giá mấy tệ, đoán ra được việc PCCW nhất định sẽ bùng nổ lớn?”
“90%, còn 10% là do may mắn. Dù sao nếu như Lý Khải đột nhiên lên cơn, quyết định tổ chức buổi họp báo vào ngày mai, cho dù ngày mai tăng mạnh thế nào đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng phải bò quanh Sở giao dịch rồi”.
Lý Thần nhún vai, đương nhiên anh không thể nói cho hai anh em nhà họ Hoắc biết rằng 10% còn lại là do sự chênh lệch về thời gian, giống như hôm nay vậy.
Dù sao việc giá cổ phiếu của PCCW liên tục rớt xuống là một thử thách lớn để Lý Khải chứng minh năng lực của mình.
Vì vậy anh ấy tiếp tục sử dụng tất cả những gì tốt nhất để chứng minh tài năng kinh doanh của mình.
Lý Khải không thể chờ được nữa, còn Lý Thần trở thành người ngồi im chờ cá cắn câu.
Hoắc Hoàn Vũ mãn nguyện cảm thán một tiếng.
Anh ta biết mà, biết ngay mà.
Đi theo Lý Thần, anh chàng này nhất định là đang giả bộ trước mặt đối thủ.
Bây giờ trong lòng anh ta nóng lòng muốn nhanh chóng ăn xong, quay về nhìn vẻ mặt của Lý Minh Đường, sau đó nhân cơ hội chế nhạo anh ta một phen.
Không đúng, bản thân kiến thức còn nông cạn, cần phải học hỏi thêm nhiều, nhìn xem thái độ của Lý Thần đối với Lý Minh Đường như thế nào đã!
Nghĩ tới dáng vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng của Lý Minh Đường sáng nay, Hoắc Hoàn Vũ kích động vô cùng.
Cái kiểu tát vào mặt người khác sau khi bị coi khinh này giống như đang ở sa mạc nắng nóng thì một chai nước mát lạnh rơi xuống vậy, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Khi cả nhóm quay lại phòng VIP, còn mười phút nữa mới bắt đầu thị trường buổi chiều.
Mà rõ ràng, Lý Minh Đường ở lì trong phòng VIP không ra ngoài, đương nhiên không biết tin tức vừa mới xảy ra giữa trưa.
Anh ta vắt chéo hai chân, nhìn Lý Thần bước từ cửa vào, cười khinh bỉ nói: “Tao còn tưởng mày là con rùa rụt cổ, trực tiếp bơi về đại lục rồi”.
Lý Thần điềm nhiên ngồi xuống ghế sofa, nói: “Cảnh tôi bơi quay về e là anh không nhìn thấy được đâu, tuy nhiên hôm nay chúng tôi có phúc được tận hưởng cảnh anh bò quanh Sở giao dịch cũng coi như là một chuyện may mắn rồi”.
Hoắc An Lan hỏi.
Nếu không họ không thể hiểu được Lý Thần vì sao vừa ra tay đã có thể bóp chặt được một cơ hội hoàn hảo như vậy.
Buổi sáng anh mua cổ phiếu của PCCW, buổi trưa tin tức vô cùng tốt đã nổ ra từ PCCW.
Dù là kẻ ngốc cũng đều biết rằng trong điều kiện thuận lợi như vậy, cổ phiếu của PCCW sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon với tất cả mọi người.
Ngay cả phía điều hành cấp cao của PCCW cũng phải nhanh chóng mua lại cổ phiếu, điều này không phải chứng tỏ rằng bọn họ không muốn người khác kiếm được một khoản tiền lớn sao?
Nếu không phải tình cảnh bắt buộc, hơn nữa lợi ích quá lớn, làm sao các cổ đông đó có thể có mặt mũi nói rằng mình sẽ tự mua lại cổ phiếu trong tay các nhà đầu tư chứ.
Chỉ là, nếu như bây giờ không phải bị điên, không thể nào có người bán ra được.
Chuyện như vậy, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Hoắc An Lan tuyệt đối sẽ không tin.
Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.
Nếu như không phải có tin tức nội bộ, thì là có khả năng dự đoán tương lai.
Không còn lời giải thích nào hợp lý hơn nữa cả.
“Sáng nay tôi đang đọc tạp chí trong phòng VIP, đúng lúc xem được một cuốn tạp chí Châu Âu, có báo cáo rằng cùng với sự phổ biến của mạng 2G, các công ty viễn thông châu Âu đang tìm cách hợp tác với các công ty viễn thông ở các nước khác”.
“Vì vậy, theo xu hướng công ty viễn thông tiến vào Châu Âu, PCCW vừa hay là người có thế mạnh này”.
“Các khoản lỗ trước đây từ các khoản đầu tư của PCCW thực tế không phải vì bọn họ muốn mua lại công ty của đối thủ, mà là nhắm vào các bằng sáng chế về công mạng 2G do công ty đối tác nắm giữ”.
“Trước mắt là thua lỗ, nhưng về lâu dài, những bằng sáng chế này sẽ mang lại lợi nhuận ngoài sức tưởng tượng. Đây là tầm nhìn xa trông rộng của bố con nhà họ Lý, khả năng thiết lập bố cục của bố con nhà họ Lý trong giới thương nghiệp chắc chắn thuộc hàng bậc nhất trong giới nhà giàu ở Hồng Kông”.
Hoắc Hoàn Vũ nghe Lý Thần nói như đang nghe kể chuyện ma, trong lòng chấn động: “Vì vậy anh dựa vào một tờ tạp chí có thể mua được ở bất kỳ đâu trên đường với giá mấy tệ, đoán ra được việc PCCW nhất định sẽ bùng nổ lớn?”
“90%, còn 10% là do may mắn. Dù sao nếu như Lý Khải đột nhiên lên cơn, quyết định tổ chức buổi họp báo vào ngày mai, cho dù ngày mai tăng mạnh thế nào đi chăng nữa thì hôm nay tôi cũng phải bò quanh Sở giao dịch rồi”.
Lý Thần nhún vai, đương nhiên anh không thể nói cho hai anh em nhà họ Hoắc biết rằng 10% còn lại là do sự chênh lệch về thời gian, giống như hôm nay vậy.
Dù sao việc giá cổ phiếu của PCCW liên tục rớt xuống là một thử thách lớn để Lý Khải chứng minh năng lực của mình.
Vì vậy anh ấy tiếp tục sử dụng tất cả những gì tốt nhất để chứng minh tài năng kinh doanh của mình.
Lý Khải không thể chờ được nữa, còn Lý Thần trở thành người ngồi im chờ cá cắn câu.
Hoắc Hoàn Vũ mãn nguyện cảm thán một tiếng.
Anh ta biết mà, biết ngay mà.
Đi theo Lý Thần, anh chàng này nhất định là đang giả bộ trước mặt đối thủ.
Bây giờ trong lòng anh ta nóng lòng muốn nhanh chóng ăn xong, quay về nhìn vẻ mặt của Lý Minh Đường, sau đó nhân cơ hội chế nhạo anh ta một phen.
Không đúng, bản thân kiến thức còn nông cạn, cần phải học hỏi thêm nhiều, nhìn xem thái độ của Lý Thần đối với Lý Minh Đường như thế nào đã!
Nghĩ tới dáng vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng của Lý Minh Đường sáng nay, Hoắc Hoàn Vũ kích động vô cùng.
Cái kiểu tát vào mặt người khác sau khi bị coi khinh này giống như đang ở sa mạc nắng nóng thì một chai nước mát lạnh rơi xuống vậy, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Khi cả nhóm quay lại phòng VIP, còn mười phút nữa mới bắt đầu thị trường buổi chiều.
Mà rõ ràng, Lý Minh Đường ở lì trong phòng VIP không ra ngoài, đương nhiên không biết tin tức vừa mới xảy ra giữa trưa.
Anh ta vắt chéo hai chân, nhìn Lý Thần bước từ cửa vào, cười khinh bỉ nói: “Tao còn tưởng mày là con rùa rụt cổ, trực tiếp bơi về đại lục rồi”.
Lý Thần điềm nhiên ngồi xuống ghế sofa, nói: “Cảnh tôi bơi quay về e là anh không nhìn thấy được đâu, tuy nhiên hôm nay chúng tôi có phúc được tận hưởng cảnh anh bò quanh Sở giao dịch cũng coi như là một chuyện may mắn rồi”.
/541
|