Dường như trước khi dư luận kịp phản ứng, hai công ty đã tiến hành bàn giao xong xuôi rồi.
Lúc này, mọi người nhìn Tô Đông Thăng bằng ánh mắt khác hoàn toàn.
Một số người thậm chí còn nghi ngờ rằng cái chết của Vạn Thủ Cường có liên quan đến ông ấy, nhưng chẳng ai có chứng cứ gì cả.
Sau cái chết của Vạn Thủ Cường, Tô Đông Thăng trở thành người dẫn đầu trong ngành siêu thị quốc gia, nhưng ông ấy không đề cập đến việc thiết lập các tiêu chuẩn của ngành, cũng không có ý định trở thành hội trưởng.
Thế là mọi người đều im lặng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những việc còn lại là làm thế nào để sáp nhật Cameron và tập đoàn Tô Thị, làm thế nào để phát huy sức mạnh của hai công ty trong thời gian ngắn, Lý Thần không can thiệp vào.
“Sao em cứ luôn cảm thấy hai người đang giấu em chuyện gì đó?”, Tô Vãn Thanh nghi ngờ nhìn Lý Thần, nói.
Lý Thần cười nói: “Em thông minh như vậy, làm gì có chuyện gì có thể qua mắt em được chứ?”
Tô Vãn Thanh không bị đánh lừa bởi những lời khen này của Lý Thần, hừ một tiếng, nói: “Mặc dù mấy ngày nay bố em rất bận, nhưng rõ ràng là tâm trạng cứ như trên mây, vui hơn trước rõ nhiều, nhìn thấy ai cũng cười không khép được miệng!”
“Vậy không tốt sao?”, Lý Thần cười đùa: “Em không thể cứ mong ông ấy ngày nào cũng cau mày phiền não được?”
“Đáng ghét”, Tô Vãn Thanh trừng mắt nhìn Lý Thần, thấy anh chàng này cứ cố tình gạt chủ đề sang một bên không chịu nói thẳng với mình cô cũng không truy cứu tới cùng.
“Hôm nay anh thật sự muốn đưa em tới trường sao?”, Tô Vãn Thanh đổi chủ đề khác, giọng điệu đầy chờ đợi hỏi.
“Đưa chứ, hôm nay anh rảnh, ngày mai bắt đầu bận rồi”, Lý Thần nói.
Đã nửa tháng kể từ chuyện của Cameron, hôm qua anh nhận được tin của nhà họ Ngô.
Nghe nói bên trên quyết định tổ chức bữa tiệc trước, nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Hoa Nghị Huynh Đệ chủ trì rồi.
Điều này khiến cho thời gian vốn đã cấp bách càng trở nên eo hẹp hơn, bất lực, Lý Thần chỉ đành dặn bên tập đoàn giải trí Thần Thanh ở Hồng Kông cử một lượng lớn nhân viên qua đây giúp đỡ.
Việc chuẩn bị tốt địa điểm, trang trí cũng như sắp xếp danh sách lịch trình, xác định đội hình khách mời, tất cả đều cần được báo cáo lên cấp trên phê duyệt sau khi đã xem xét kỹ lưỡng và toàn diện.
Có rất nhiều việc quan trọng mà những người bên dưới không thể làm được, bắt buộc Lý Thần phải theo dõi sát sao để có thể đưa ra quyết định kịp thời nhất, sau đó lập báo cáo cuối cùng và trình duyệt.
Ngày mai, việc cần làm đầu tiên là xác định danh sách khách mời, bên trên cũng cử người tới tham gia hội nghị vì vậy Lý Thần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc nói chuyện hai người đã đến đại học Yến Kinh.
Lúc này, mọi người nhìn Tô Đông Thăng bằng ánh mắt khác hoàn toàn.
Một số người thậm chí còn nghi ngờ rằng cái chết của Vạn Thủ Cường có liên quan đến ông ấy, nhưng chẳng ai có chứng cứ gì cả.
Sau cái chết của Vạn Thủ Cường, Tô Đông Thăng trở thành người dẫn đầu trong ngành siêu thị quốc gia, nhưng ông ấy không đề cập đến việc thiết lập các tiêu chuẩn của ngành, cũng không có ý định trở thành hội trưởng.
Thế là mọi người đều im lặng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những việc còn lại là làm thế nào để sáp nhật Cameron và tập đoàn Tô Thị, làm thế nào để phát huy sức mạnh của hai công ty trong thời gian ngắn, Lý Thần không can thiệp vào.
“Sao em cứ luôn cảm thấy hai người đang giấu em chuyện gì đó?”, Tô Vãn Thanh nghi ngờ nhìn Lý Thần, nói.
Lý Thần cười nói: “Em thông minh như vậy, làm gì có chuyện gì có thể qua mắt em được chứ?”
Tô Vãn Thanh không bị đánh lừa bởi những lời khen này của Lý Thần, hừ một tiếng, nói: “Mặc dù mấy ngày nay bố em rất bận, nhưng rõ ràng là tâm trạng cứ như trên mây, vui hơn trước rõ nhiều, nhìn thấy ai cũng cười không khép được miệng!”
“Vậy không tốt sao?”, Lý Thần cười đùa: “Em không thể cứ mong ông ấy ngày nào cũng cau mày phiền não được?”
“Đáng ghét”, Tô Vãn Thanh trừng mắt nhìn Lý Thần, thấy anh chàng này cứ cố tình gạt chủ đề sang một bên không chịu nói thẳng với mình cô cũng không truy cứu tới cùng.
“Hôm nay anh thật sự muốn đưa em tới trường sao?”, Tô Vãn Thanh đổi chủ đề khác, giọng điệu đầy chờ đợi hỏi.
“Đưa chứ, hôm nay anh rảnh, ngày mai bắt đầu bận rồi”, Lý Thần nói.
Đã nửa tháng kể từ chuyện của Cameron, hôm qua anh nhận được tin của nhà họ Ngô.
Nghe nói bên trên quyết định tổ chức bữa tiệc trước, nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Hoa Nghị Huynh Đệ chủ trì rồi.
Điều này khiến cho thời gian vốn đã cấp bách càng trở nên eo hẹp hơn, bất lực, Lý Thần chỉ đành dặn bên tập đoàn giải trí Thần Thanh ở Hồng Kông cử một lượng lớn nhân viên qua đây giúp đỡ.
Việc chuẩn bị tốt địa điểm, trang trí cũng như sắp xếp danh sách lịch trình, xác định đội hình khách mời, tất cả đều cần được báo cáo lên cấp trên phê duyệt sau khi đã xem xét kỹ lưỡng và toàn diện.
Có rất nhiều việc quan trọng mà những người bên dưới không thể làm được, bắt buộc Lý Thần phải theo dõi sát sao để có thể đưa ra quyết định kịp thời nhất, sau đó lập báo cáo cuối cùng và trình duyệt.
Ngày mai, việc cần làm đầu tiên là xác định danh sách khách mời, bên trên cũng cử người tới tham gia hội nghị vì vậy Lý Thần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc nói chuyện hai người đã đến đại học Yến Kinh.
/541
|