Thừa Phong nhìn nàng giống như một tiên tử tắm trong ánh trăng, nét mặt nhu hòa, có thể thấy sống mũi cao cao cùng đôi mi hơi run rẩy. Võ Vương gia lại thấy nàng trông giống như một vỏ kiếm đẹp đẽ, nhưng bề ngoài đẹp đẽ đó là để che giấu thanh lợi kiếm sắc bén bên trong. Riêng Thừa Mạc lại thấy nàng như một nụ sen trắng mới nở, cao ngạo nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Dù không ai nói gì nhưng tất cả họ đều tự nhiên dừng lại ngắm nhìn.
Tử Lan nhận thấy có người tới nên mở mắt ra, thấy rõ ràng là ba vị Vương gia thì phúc thân hành lễ:
-Tử Lan tham kiến Thái tử, Võ Vương gia, Tuân Úc Vương gia.
-Miễn lễ - Thừa Phong vội nói nhưng không tiện tiến đến đỡ nàng.
-Không ngờ lại gặp Thái tử và hai vị Vương gia ở đây, tiểu nữ xin cáo lui, không làm phiền nhã hứng của ba vị - Tử Lan nhã nhặn nói rồi không đợi Thái tử cho phép, nàng vội lui đi.
-Chúng ta dọa nàng sợ rồi? – Thái tử hỏi hai vị huynh đệ của mình một cách bất đắc dĩ.
-Thái tử, huynh động tâm rồi? – Võ Vương gia vỗ vai đại ca, từ trước đến nay quan hệ của họ vẫn rất thân thiết.
Thừa Phong cười không nói, chỉ hơi im lặng nhìn theo bóng áo nàng khuất sau hành lang. Lúc này Thái tử hoàn toàn không nhận ra cái chau mày rất khẽ và nét mặt lạnh băng của Thừa Mạc.
-Đó không phải là người huynh có thể động đến – Võ Vương gia đưa ra một câu nhận xét.
-Đệ nói vậy là sao? – Thái tử hỏi lại, ngay cả Thừa Mạc cũng tò mò nhìn Võ Vương gia.
-Vỏ kiếm có thể đẹp nhưng thanh kiếm bên trong như thế nào mới là quan trọng – Võ Vương gia nhìn theo hương Tử Lan đi, thâm sâu nói – Cẩn thận bị thương mình là không tốt.
-Đệ đúng là yêu võ đến si rồi – Thái tử cười cười như không để ý.
-Thần đệ mệt mỏi, xin phép Thái tử và Nhị Hoàng huynh – Thừa Mạc lạnh nhạt nói, sau đó cẩn thận đẩy xe lăn đi.
Khi chàng vừa đến khúc ngoặt, lại thấy Tử Lan đang chờ ở đó. Khi nhìn thấy bóng lưng nàng, tâm tình không tốt lúc nãy lập tức bị quét sạch.
-Nàng làm gì ở đây – Giọng Thừa Mạc lạnh nhạt nhưng ôn nhu vang lên sau lưng làm Tử Lan giật mình.
-Ta đợi Vương gia – Tử Lan quay lại nói.
Ánh trăng từ bên ngoài chếch vào hành lang làm nửa khuôn mặt Thừa Mạc chìm đắm trong ánh trăng, nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối làm Tử Lan không nhìn rõ được nét mặt của chàng, nhưng nghe giọng chàng thì có vẻ tâm tình chàng đang tốt?
-Đợi ta? – Khóe miệng Thừa Mạc gợi lên một độ cong như có như không chàng hỏi – Có việc gì à?
-Ở đây không tiện nói – Tử Lan nhìn xung quanh.
-Vậy theo ta nào – Thừa Mạc hơi đi lên trước, Tử Lan đi theo sau, rất tự nhiên đặt tay lên tay nắm, đẩy xe cho chàng. Dường như cảm thấy sức nặng của chiếc xe, Tử Lan chợt dừng lại ngồi xổm xuống bên cạnh Thừa Mạc. Chàng thấy vậy lên tiếng hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Tử Lan không vội trả lời mà nhìn đăm đăm vào bánh xe ghỗ của Thừa Mạc, sau khi xem xét kĩ lưỡng nàng hơi chau mày nói với Thừa Mạc:
-Vương gia có thể cho ta xem tay của người không?
Thừa Mạc không hiểu chuyện gì nhưng cũng nghe lời chìa đôi tay mình ra cho Tử Lan xem. Khi nhìn thấy bàn tay đó, Tử Lan chợt cảm giác như có ai đó nhéo một cái thật đau vào tim mình. Lòng bàn tay Thừa Mạc có nhiều vết chai chứ không mềm mại giống như tay một Vương gia nên có, Tử Lan biết những vết chai đó là từ việc tự đẩy xe mà ra. Tử Lan cố kiềm xuống chút cảm giác chua xót trong lòng, đứng lên nói:
-Hôm khác sẽ tặng cho Vương gia chiếc xe lăn khác, chiếc này dùng không được tốt lắm.
Nói xong cũng không đợi Thừa Mạc hỏi rõ, nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn đi. Chỉ là nàng không ngờ, khoảnh khắc nàng dịu dàng nhìn vào bàn tay của Thừa Mạc đã bị người khác nhìn thấy, mà người đó không ai khác lại là Thái tử đương triều, Hách Liên Thừa Phong. Ánh mắt bất định nhìn bóng hai người dưới ánh trăng, hắn đột ngột quay đi, tiêu sái đi về viện mình.
Tử Lan vừa đẩy xe cho Thừa Mạc vừa nhỏ giọng nói chuyện:
-Băng Đồng và Thiên trì không đi cùng Vương gia sao? Để cho người tự đẩy xe thế này?
-Họ có việc – Thừa Mạc đáp ngắn gọn.
Tử Lan cũng không muốn hỏi, sau đó đẩy chàng về phía viện của Vương gia, bên trong viện của chàng có một cây tùng rất lớn. Nép dưới tán cây tùng, Tử Lan hỏi:
-Vương gia có thấy gì bất thường không?
-Hiện tại thì chưa – Thừa Mạc dùng tay vuốt vuốt nếp vải trên áo choàng sau đó nói – Nàng không cần khẩn trương, càng khẩn trương càng dễ hư việc.
-Ta biết – Tử Lan thở dài nói, nàng cũng không biết mình sao nữa, càng đến gần Nam Uyển nàng càng thấy khẩn trương, giống như có gì đó sắp xảy ra – Sắp tới mọi sự phức tạp, Vương gia không nên đi ra ngoài một mình như hôm nay nữa.
-Nàng lo lắng? – Kế cả trong bóng tối của cây tùng Tử Lan cũng thấy được đôi mắt sáng như sao của chàng.
-Vương gia là đối tác quan trọng, nếu như Vương gia có xảy ra chuyện gì thì ta sẽ rất khó xử - Tử Lan hắng giọng nói.
Trong bóng tối, dường như chàng có thể thấy khuôn mặt nàng hơi ngượng ngùng, ánh mắt yên ả như hồ nước hơi gợn sóng. Thừa Mạc đưa tay ra nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Tử Lan nói:
-Nàng phải cần thận hơn với Thái tử - Liếc nhìn nàng đầy sâu kín, Thừa Mạc nói – Trừ phi nàng muốn vị trí đó.
Tử Lan hơi chau mày, nhưng không phải bài xích cái nắm tay của Thừa Mạc mà vì nhớ tới vị Thái tử cao cao tại thượng kia cùng với cái nhìn sâu kín của Thái tử phi trong bữa tiệc lúc trước. Nhưng suy nghĩ của nàng dần dần bị hơi ấm ở tay làm lạc đi. Bàn tay chàng nhiều viết chai, cạ cạ vào lòng bàn tay mịn màng của nàng khiến lòng nàng ngứa theo. Theo bản năng, Tử Lan định rút tay lại nhưng Thừa Mạc làm sao cho phép. Chàng kéo bàn tay của nàng đặt lên môi hôn nhẹ rồi thích thú nhìn nàng quẫn bách thu tay về giấu ra sau lưng. Thừa Mạc quay xe về phía viện, vừa đi vừa nói:
-Trễ rồi, nàng đi nghỉ đi.
Nhìn theo bóng lưng thấm đẫm ánh trăng của chàng, trái tim đang nảy lên kịch liệt vì cái hôn nhẹ lúc nãy dần bình ổn lại. Tính cả kiếp trước thì bây giờ nàng cũng đã gần 30 tuổi. Đã thế nàng chưa bao giờ yêu đương nên trải nghiệm này đối với nàng vô cùng mới mẻ. Yêu đương? Vừa nghĩ đến đó Tử Lan lại giật mình. Có thể sao? Nàng buồn bã nhìn bàn tay bị chàng nắm. Chàng sạch sẽ như ánh trăng, còn tim nàng dường như quá khô cằn vì hận thù của cả 2 kiếp, nàng có xứng với chàng không? Tử Lan thầm nhủ, nhìn về phía viện Thừa Mạc, lúc này ánh trăng đột ngột nấp sau đám mây, không gian tối hẳn lại, giống như cõi lòng ảm đạm của nàng lúc này. Tử Lan vội vàng khinh công về viện, nương theo bóng tối nhập nhòe của vầng trăng bị che khuất mà về đến nơi.
Tử Lan nhận thấy có người tới nên mở mắt ra, thấy rõ ràng là ba vị Vương gia thì phúc thân hành lễ:
-Tử Lan tham kiến Thái tử, Võ Vương gia, Tuân Úc Vương gia.
-Miễn lễ - Thừa Phong vội nói nhưng không tiện tiến đến đỡ nàng.
-Không ngờ lại gặp Thái tử và hai vị Vương gia ở đây, tiểu nữ xin cáo lui, không làm phiền nhã hứng của ba vị - Tử Lan nhã nhặn nói rồi không đợi Thái tử cho phép, nàng vội lui đi.
-Chúng ta dọa nàng sợ rồi? – Thái tử hỏi hai vị huynh đệ của mình một cách bất đắc dĩ.
-Thái tử, huynh động tâm rồi? – Võ Vương gia vỗ vai đại ca, từ trước đến nay quan hệ của họ vẫn rất thân thiết.
Thừa Phong cười không nói, chỉ hơi im lặng nhìn theo bóng áo nàng khuất sau hành lang. Lúc này Thái tử hoàn toàn không nhận ra cái chau mày rất khẽ và nét mặt lạnh băng của Thừa Mạc.
-Đó không phải là người huynh có thể động đến – Võ Vương gia đưa ra một câu nhận xét.
-Đệ nói vậy là sao? – Thái tử hỏi lại, ngay cả Thừa Mạc cũng tò mò nhìn Võ Vương gia.
-Vỏ kiếm có thể đẹp nhưng thanh kiếm bên trong như thế nào mới là quan trọng – Võ Vương gia nhìn theo hương Tử Lan đi, thâm sâu nói – Cẩn thận bị thương mình là không tốt.
-Đệ đúng là yêu võ đến si rồi – Thái tử cười cười như không để ý.
-Thần đệ mệt mỏi, xin phép Thái tử và Nhị Hoàng huynh – Thừa Mạc lạnh nhạt nói, sau đó cẩn thận đẩy xe lăn đi.
Khi chàng vừa đến khúc ngoặt, lại thấy Tử Lan đang chờ ở đó. Khi nhìn thấy bóng lưng nàng, tâm tình không tốt lúc nãy lập tức bị quét sạch.
-Nàng làm gì ở đây – Giọng Thừa Mạc lạnh nhạt nhưng ôn nhu vang lên sau lưng làm Tử Lan giật mình.
-Ta đợi Vương gia – Tử Lan quay lại nói.
Ánh trăng từ bên ngoài chếch vào hành lang làm nửa khuôn mặt Thừa Mạc chìm đắm trong ánh trăng, nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối làm Tử Lan không nhìn rõ được nét mặt của chàng, nhưng nghe giọng chàng thì có vẻ tâm tình chàng đang tốt?
-Đợi ta? – Khóe miệng Thừa Mạc gợi lên một độ cong như có như không chàng hỏi – Có việc gì à?
-Ở đây không tiện nói – Tử Lan nhìn xung quanh.
-Vậy theo ta nào – Thừa Mạc hơi đi lên trước, Tử Lan đi theo sau, rất tự nhiên đặt tay lên tay nắm, đẩy xe cho chàng. Dường như cảm thấy sức nặng của chiếc xe, Tử Lan chợt dừng lại ngồi xổm xuống bên cạnh Thừa Mạc. Chàng thấy vậy lên tiếng hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Tử Lan không vội trả lời mà nhìn đăm đăm vào bánh xe ghỗ của Thừa Mạc, sau khi xem xét kĩ lưỡng nàng hơi chau mày nói với Thừa Mạc:
-Vương gia có thể cho ta xem tay của người không?
Thừa Mạc không hiểu chuyện gì nhưng cũng nghe lời chìa đôi tay mình ra cho Tử Lan xem. Khi nhìn thấy bàn tay đó, Tử Lan chợt cảm giác như có ai đó nhéo một cái thật đau vào tim mình. Lòng bàn tay Thừa Mạc có nhiều vết chai chứ không mềm mại giống như tay một Vương gia nên có, Tử Lan biết những vết chai đó là từ việc tự đẩy xe mà ra. Tử Lan cố kiềm xuống chút cảm giác chua xót trong lòng, đứng lên nói:
-Hôm khác sẽ tặng cho Vương gia chiếc xe lăn khác, chiếc này dùng không được tốt lắm.
Nói xong cũng không đợi Thừa Mạc hỏi rõ, nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn đi. Chỉ là nàng không ngờ, khoảnh khắc nàng dịu dàng nhìn vào bàn tay của Thừa Mạc đã bị người khác nhìn thấy, mà người đó không ai khác lại là Thái tử đương triều, Hách Liên Thừa Phong. Ánh mắt bất định nhìn bóng hai người dưới ánh trăng, hắn đột ngột quay đi, tiêu sái đi về viện mình.
Tử Lan vừa đẩy xe cho Thừa Mạc vừa nhỏ giọng nói chuyện:
-Băng Đồng và Thiên trì không đi cùng Vương gia sao? Để cho người tự đẩy xe thế này?
-Họ có việc – Thừa Mạc đáp ngắn gọn.
Tử Lan cũng không muốn hỏi, sau đó đẩy chàng về phía viện của Vương gia, bên trong viện của chàng có một cây tùng rất lớn. Nép dưới tán cây tùng, Tử Lan hỏi:
-Vương gia có thấy gì bất thường không?
-Hiện tại thì chưa – Thừa Mạc dùng tay vuốt vuốt nếp vải trên áo choàng sau đó nói – Nàng không cần khẩn trương, càng khẩn trương càng dễ hư việc.
-Ta biết – Tử Lan thở dài nói, nàng cũng không biết mình sao nữa, càng đến gần Nam Uyển nàng càng thấy khẩn trương, giống như có gì đó sắp xảy ra – Sắp tới mọi sự phức tạp, Vương gia không nên đi ra ngoài một mình như hôm nay nữa.
-Nàng lo lắng? – Kế cả trong bóng tối của cây tùng Tử Lan cũng thấy được đôi mắt sáng như sao của chàng.
-Vương gia là đối tác quan trọng, nếu như Vương gia có xảy ra chuyện gì thì ta sẽ rất khó xử - Tử Lan hắng giọng nói.
Trong bóng tối, dường như chàng có thể thấy khuôn mặt nàng hơi ngượng ngùng, ánh mắt yên ả như hồ nước hơi gợn sóng. Thừa Mạc đưa tay ra nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Tử Lan nói:
-Nàng phải cần thận hơn với Thái tử - Liếc nhìn nàng đầy sâu kín, Thừa Mạc nói – Trừ phi nàng muốn vị trí đó.
Tử Lan hơi chau mày, nhưng không phải bài xích cái nắm tay của Thừa Mạc mà vì nhớ tới vị Thái tử cao cao tại thượng kia cùng với cái nhìn sâu kín của Thái tử phi trong bữa tiệc lúc trước. Nhưng suy nghĩ của nàng dần dần bị hơi ấm ở tay làm lạc đi. Bàn tay chàng nhiều viết chai, cạ cạ vào lòng bàn tay mịn màng của nàng khiến lòng nàng ngứa theo. Theo bản năng, Tử Lan định rút tay lại nhưng Thừa Mạc làm sao cho phép. Chàng kéo bàn tay của nàng đặt lên môi hôn nhẹ rồi thích thú nhìn nàng quẫn bách thu tay về giấu ra sau lưng. Thừa Mạc quay xe về phía viện, vừa đi vừa nói:
-Trễ rồi, nàng đi nghỉ đi.
Nhìn theo bóng lưng thấm đẫm ánh trăng của chàng, trái tim đang nảy lên kịch liệt vì cái hôn nhẹ lúc nãy dần bình ổn lại. Tính cả kiếp trước thì bây giờ nàng cũng đã gần 30 tuổi. Đã thế nàng chưa bao giờ yêu đương nên trải nghiệm này đối với nàng vô cùng mới mẻ. Yêu đương? Vừa nghĩ đến đó Tử Lan lại giật mình. Có thể sao? Nàng buồn bã nhìn bàn tay bị chàng nắm. Chàng sạch sẽ như ánh trăng, còn tim nàng dường như quá khô cằn vì hận thù của cả 2 kiếp, nàng có xứng với chàng không? Tử Lan thầm nhủ, nhìn về phía viện Thừa Mạc, lúc này ánh trăng đột ngột nấp sau đám mây, không gian tối hẳn lại, giống như cõi lòng ảm đạm của nàng lúc này. Tử Lan vội vàng khinh công về viện, nương theo bóng tối nhập nhòe của vầng trăng bị che khuất mà về đến nơi.
/69
|