Gần như ngay lập tức, số lượng nhân thủ xung quanh Thừa Mạc và Tử Lan tăng lên đột ngột. Tử Y chau mày, tay chạm vào nhuyễn kiếm bên hông, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
-Người đến không có hảo ý – Tử Lan cười đến xán lạn – Chẳng hay vương gia đã có đối sách gì chưa?
Thừa Mạc liếc nhìn Tử Lan đầy thâm ý nhưng không hề đáp lại. Tử Lan mỉm cười đáp lại cái nhìn của Thừa Mạc sau đó lại rút ra một mũi tên nhỏ, lần này thì ko cần nhìn, nàng phóng mũi tên về phía cây đại thụ bên tay phải, mũi tên thành công găm vào yết hầu của sát thủ. Sau động thái đó của Tử Lan, sát thủ đồng loạt tiến lên, có khoảng 30 người, và mục tiêu không ai khác chính là Tử Lan. Nàng không hề nao núng rút chiếc trường tiên đeo bên hông ra, chiếc trường tiên đỏ thẫm vung lên đầy mạnh mẽ, từng roi rơi xuống là da tróc thịt bong, xung quang nàng và Thừa Mạc gần như tạo ra một vòng tròn không kẻ nào xâm phạm. Tử Y và Thiên Trì cũng lao vào cuộc. Tuy hiên sát thủ không phải hạng tầm thường, là tử sĩ nên Tử Y và Thiên Trì cũng hải cố hết sức.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Tử Lan chau mày nhìn thấy Tử Y và Thiên Trì dần đuối sức. Nàng nhanh chóng rút tiêu ngọc trong ống tay áo ra thổi một đoạn ngắn. Nhưng một đoạn ngắn đó là quá đủ để những kẻ đó lợi dụng. Một ám tiễn nhắm thẳng hướng nàng phi tới, hai thủ vệ không hề hay biết, tình huống nguy hiểm gần kề. Trong lòng nàng thầm nhủ, chắc là tránh không được nên vẫn kiên trì tiếng tiêu, nhằm cố gắng hóa giải cục diện bế tắc. Song, nàng ngàn vạn lần không ngờ, Thừa Mạc đang bận rộn đối phó hai ba tên thích khách lại dùng khinh công bay đến ngồn vững chắc trên lưng ngụa ngay phía sau nàng, mà hai tay chàng không hề nhàn rỗi đang bận kết liễu hai tên sát thủ đang nhăm nhe tiến tới. Khi Tử Lan nghe được tiếng ám tiễn cắm vào lưng Thừa Mạc, lúc này nàng mới choàng tỉnh. Sau tiếng tiêu của nàng, khoảng chừng nửa khắc sau, có năm người mặc thâm y bay tới tham gia vào cuộc chiến, nhờ sự trợ giúp của những người này, phía Tử Lan dần lấy lại thế thương phong. Tử Lan dùng tay đỡ Thừa Mạc:
-Vương gia không sao chứ?
Thừa Mạc không đáp mà chỉ không nhanh không chậm dùng khinh công đáp lên lưng ngựa của mình. Tử Lan quét mắt về phía gốc cây không xa, một khí tức mạnh mẽ hơn đám sát thủ này đang hiện diện, hắn còn cố ý đè thấp hơi thở nên nàng không phát hiện dẫn tới mất cảnh giác. Tử Lan ngưng tụ nội công, nhìn cũng không nhìn bất ngờ đánh một chưởng phong về phía đó. Nhưng người kia do nội công không tầm thường nên chỉ trọng thương, hắn tức tốc dùng khinh công tháo chạy, nàng vừa định đuổi theo thì Thừa Mạc lên tiếng:
-Đừng đuổi
Tử Lan chùn bước quay nhìn Thừa Mạc, ánh mắt như có như không nhìn phía sau lưng hăn, nàng nói:
-Đa tạ vương gia cứu mạng, ơn này tiểu nữ ghi nhớ trong lòng.
Thừa Mạc không buồn trả lời, không ai biết hắn đang cố gắng áp chế hàn độc từ ám tiễn vừa nãy. Song hắn lại không chút hối hận nào khi đã cản mũi tên đó. Nàng, chẳng biết từ lúc nào, đã tự nhiên bén rễ trong lòng hắn, rất sâu, không tài nào dễ dàng nhổ bỏ. Chắc hẳn nàng cũng đã quên cuộc gặp mặt năm ấy cùng lời hứa của hắn dành cho nàng. Không chỉ vì bức thư tay của Hạ thượng thư đêm hôm đó, hắn cam tâm tình nguyên bảo vệ nàng.
Sau khi đã tiêu diệt hoàn toàn đối phương, năm người kia biến mất ngay lập tức. Tử Lan nhìn sang Thừa Mạc, bộ trường bào màu trắng vẫn luôn không dính chút tì vết nay lại có một khoảng máu loang lổ, một cỗ đau lòng dâng lên. Ngay khi nàng định lên tiếng nói hắn nên về nghĩ ngơi thì Tử Hàn và Tường Hách phi ngựa tới.Nhìn bộ dáng của Bạch Dạ và Lam Y cùng biểu tình nghiêm nghị của Tường Hách, chắc chắn bên họ cũng bị tập kích.
-Muội không sao chứ? – Tử Hàn lo lắng hỏi.
-Nhân lực bao nhiêu? – Tử Lan lắc đầu rồi hỏi Bạch Dạ.
-Thưa tiểu thư, khoảng 20 người – Bạch Dạ chắp tay đáp.
-Đại ca và Thế tử không sao là tốt rồi – Tử Lan nói, sau đó nàng nhìn về phía trước. – Phía bên kia, cũng nên có kết quả rồi – Nàng nói nhỏ.
-Muội nói gì? – Tử Hàn hỏi lại.
-Không có gì – Tử Lan mỉm cười nói – Đại ca và Thế tử có muốn đi săn tiếp không?
-Đi chứ - Tử Hàn cười – Ta còn muốn tìm Ngân Hồ cho muội.
Tử Lan định nói rằng Thừa Mạc bị thương nên muốn cùng về với hắn thì Thừa Mạc lại đột nhiên nói
-Muốn gặp Ngân Hồ thì phải có duyên mới được.
Tử Lan nghe vậy thì nhìn về phía Thừa Mạc, chàng đang tập trung nhìn về một phía, Tử Lan thấy vậy nhìn theo ánh mắt chàng. Một bóng trắng nhỏ đang núp sau lùm cây, dương đôi mắt đen láy nhìn nàng.
-Ngân Hồ - Tử Hàn la lên khe khẽ.
Tử Lan thử di chuyển, ánh mắt Ngân Hồ vẫn đi theo nàng, Tử Lan xuống ngựa, chầm chậm đến gần, Ngân Hồ thấy vậy, ánh mắt dường như sáng hơn một chút. Tử Lan đưa tay về phía Ngân Hồ, nó chầm chậm đến gần rồi liếm vào tay Tử Lan. Lúc nãy do cầm roi quá chặt mà tay nàng có một lằn rướm máu, nhờ nước bọt của Ngân Hồ mà dần khép miệng. Tử Lan xoa xoa đầu nó, Ngân Hồ rên nhỏ rồi nằm ngửa ra cho nàng xoa bụng. Tử Lan thu tay lại nói:
-Cảm ơn ngươi, giờ ngươi đi đi.
Tử Lan đứng dậy định đi thì Ngân Hồ phóng một bước mạnh mẽ, chính xác đáp trên vai nàng, nó dụi dụi vào cổ nàng rồi ngoan ngoãn nằm ngủ trên vai nàng, chiếc đuôi quấn quanh cổ nàng như một chiếc khăn choàng lông.
-Có vẻ như Hạ tiểu thư là người có duyên. – Thừa Mạc bỏ lại một câu rồi giục ngựa đi.
-Có Ngân Hồ rồi – Thế tử nhìn Tử Lan một cái thật sâu rồi quay ngựa – Về thôi, nơi này không an toàn.
-Được – Tử Hàn đồng ý rồi nhìn Tử Lan lên ngựa, cả ba cùng đi về.
Khi Tử Hàn phi ngựa đi trước, Tường Hách đi phía sau nói với nàng:
-Ta hi vọng Tử Lan muội sẽ cho ta lời giải thích.
-Tường đại ca – Tử Lan mỉm cười – Muội sẽ.
Tường Hách nhìn Tử Lan rồi đi lên trước. Tử Lan giục ngựa theo sau. Bên trong sân bắn đang loạn thành một đoàn. Từ khi các nàng bắt đầu đi săn thì chung quanh trảng đất đã được dựng thêm rất nhiều lều để mọi người nghỉ ngơi. Võ vương gia bị thương hiện đang ở trong lều của mình cho thái y chữ trị nhưng quan trọng là bắt được một sát thủ, hắn hiện đang bị thẩm vấn. Long nhan đại nộ.
-Võ vương gia không sao chứ? – Tử Lan hỏi Tử Hàn.
-Bị thương ngoài da – Tử Hàn nói - nhưng hình như trúng độc. – Ánh mắt Tử Hàn đăm chiêu.
Tử Lan nghe đến độc thì lòng chợt nguội lạnh, “không hay rồi”, nàng nói nhỏ rồi nhanh chóng bước về phia lều của Thừa Mạc, quên luôn cả chào Tử Hàn.
-Muội đi đâu vậy? – Tử Hàn thấy lạ nên đuổi theo.
-Tuân Úc vương gia có chắn cho muội một đao, muội lo lắng – Tử Lan cố giấu tâm tình hoang mang của mình, nói với Tử Hàn – Đại ca ở đây thám thính tin tức đi, có việc cần muội thì hãy gọi.
-Được – Tử Hàn nói – Chuyển lời với Tuân Úc vương, ta sẽ đến cảm tạ ngài ấy sau.
Tử Lan cười yếu ớt rồi gia tăng bước chân, chỉ thoáng chốc là đến lều của chàng. Thiên Trì đang đứng ở cửa canh gác thấy Tử Lan đến thì gập người hành lễ nói.
-Hạ tiểu thư có việc cần tìm vương gia?
-Vương gia ở bên trong chứ? – Tử Lan dợm bước muốn tiến vào, lòng nàng như lửa đốt, không có thời gian đôi co với Thiên Trì.
-Người đến không có hảo ý – Tử Lan cười đến xán lạn – Chẳng hay vương gia đã có đối sách gì chưa?
Thừa Mạc liếc nhìn Tử Lan đầy thâm ý nhưng không hề đáp lại. Tử Lan mỉm cười đáp lại cái nhìn của Thừa Mạc sau đó lại rút ra một mũi tên nhỏ, lần này thì ko cần nhìn, nàng phóng mũi tên về phía cây đại thụ bên tay phải, mũi tên thành công găm vào yết hầu của sát thủ. Sau động thái đó của Tử Lan, sát thủ đồng loạt tiến lên, có khoảng 30 người, và mục tiêu không ai khác chính là Tử Lan. Nàng không hề nao núng rút chiếc trường tiên đeo bên hông ra, chiếc trường tiên đỏ thẫm vung lên đầy mạnh mẽ, từng roi rơi xuống là da tróc thịt bong, xung quang nàng và Thừa Mạc gần như tạo ra một vòng tròn không kẻ nào xâm phạm. Tử Y và Thiên Trì cũng lao vào cuộc. Tuy hiên sát thủ không phải hạng tầm thường, là tử sĩ nên Tử Y và Thiên Trì cũng hải cố hết sức.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Tử Lan chau mày nhìn thấy Tử Y và Thiên Trì dần đuối sức. Nàng nhanh chóng rút tiêu ngọc trong ống tay áo ra thổi một đoạn ngắn. Nhưng một đoạn ngắn đó là quá đủ để những kẻ đó lợi dụng. Một ám tiễn nhắm thẳng hướng nàng phi tới, hai thủ vệ không hề hay biết, tình huống nguy hiểm gần kề. Trong lòng nàng thầm nhủ, chắc là tránh không được nên vẫn kiên trì tiếng tiêu, nhằm cố gắng hóa giải cục diện bế tắc. Song, nàng ngàn vạn lần không ngờ, Thừa Mạc đang bận rộn đối phó hai ba tên thích khách lại dùng khinh công bay đến ngồn vững chắc trên lưng ngụa ngay phía sau nàng, mà hai tay chàng không hề nhàn rỗi đang bận kết liễu hai tên sát thủ đang nhăm nhe tiến tới. Khi Tử Lan nghe được tiếng ám tiễn cắm vào lưng Thừa Mạc, lúc này nàng mới choàng tỉnh. Sau tiếng tiêu của nàng, khoảng chừng nửa khắc sau, có năm người mặc thâm y bay tới tham gia vào cuộc chiến, nhờ sự trợ giúp của những người này, phía Tử Lan dần lấy lại thế thương phong. Tử Lan dùng tay đỡ Thừa Mạc:
-Vương gia không sao chứ?
Thừa Mạc không đáp mà chỉ không nhanh không chậm dùng khinh công đáp lên lưng ngựa của mình. Tử Lan quét mắt về phía gốc cây không xa, một khí tức mạnh mẽ hơn đám sát thủ này đang hiện diện, hắn còn cố ý đè thấp hơi thở nên nàng không phát hiện dẫn tới mất cảnh giác. Tử Lan ngưng tụ nội công, nhìn cũng không nhìn bất ngờ đánh một chưởng phong về phía đó. Nhưng người kia do nội công không tầm thường nên chỉ trọng thương, hắn tức tốc dùng khinh công tháo chạy, nàng vừa định đuổi theo thì Thừa Mạc lên tiếng:
-Đừng đuổi
Tử Lan chùn bước quay nhìn Thừa Mạc, ánh mắt như có như không nhìn phía sau lưng hăn, nàng nói:
-Đa tạ vương gia cứu mạng, ơn này tiểu nữ ghi nhớ trong lòng.
Thừa Mạc không buồn trả lời, không ai biết hắn đang cố gắng áp chế hàn độc từ ám tiễn vừa nãy. Song hắn lại không chút hối hận nào khi đã cản mũi tên đó. Nàng, chẳng biết từ lúc nào, đã tự nhiên bén rễ trong lòng hắn, rất sâu, không tài nào dễ dàng nhổ bỏ. Chắc hẳn nàng cũng đã quên cuộc gặp mặt năm ấy cùng lời hứa của hắn dành cho nàng. Không chỉ vì bức thư tay của Hạ thượng thư đêm hôm đó, hắn cam tâm tình nguyên bảo vệ nàng.
Sau khi đã tiêu diệt hoàn toàn đối phương, năm người kia biến mất ngay lập tức. Tử Lan nhìn sang Thừa Mạc, bộ trường bào màu trắng vẫn luôn không dính chút tì vết nay lại có một khoảng máu loang lổ, một cỗ đau lòng dâng lên. Ngay khi nàng định lên tiếng nói hắn nên về nghĩ ngơi thì Tử Hàn và Tường Hách phi ngựa tới.Nhìn bộ dáng của Bạch Dạ và Lam Y cùng biểu tình nghiêm nghị của Tường Hách, chắc chắn bên họ cũng bị tập kích.
-Muội không sao chứ? – Tử Hàn lo lắng hỏi.
-Nhân lực bao nhiêu? – Tử Lan lắc đầu rồi hỏi Bạch Dạ.
-Thưa tiểu thư, khoảng 20 người – Bạch Dạ chắp tay đáp.
-Đại ca và Thế tử không sao là tốt rồi – Tử Lan nói, sau đó nàng nhìn về phía trước. – Phía bên kia, cũng nên có kết quả rồi – Nàng nói nhỏ.
-Muội nói gì? – Tử Hàn hỏi lại.
-Không có gì – Tử Lan mỉm cười nói – Đại ca và Thế tử có muốn đi săn tiếp không?
-Đi chứ - Tử Hàn cười – Ta còn muốn tìm Ngân Hồ cho muội.
Tử Lan định nói rằng Thừa Mạc bị thương nên muốn cùng về với hắn thì Thừa Mạc lại đột nhiên nói
-Muốn gặp Ngân Hồ thì phải có duyên mới được.
Tử Lan nghe vậy thì nhìn về phía Thừa Mạc, chàng đang tập trung nhìn về một phía, Tử Lan thấy vậy nhìn theo ánh mắt chàng. Một bóng trắng nhỏ đang núp sau lùm cây, dương đôi mắt đen láy nhìn nàng.
-Ngân Hồ - Tử Hàn la lên khe khẽ.
Tử Lan thử di chuyển, ánh mắt Ngân Hồ vẫn đi theo nàng, Tử Lan xuống ngựa, chầm chậm đến gần, Ngân Hồ thấy vậy, ánh mắt dường như sáng hơn một chút. Tử Lan đưa tay về phía Ngân Hồ, nó chầm chậm đến gần rồi liếm vào tay Tử Lan. Lúc nãy do cầm roi quá chặt mà tay nàng có một lằn rướm máu, nhờ nước bọt của Ngân Hồ mà dần khép miệng. Tử Lan xoa xoa đầu nó, Ngân Hồ rên nhỏ rồi nằm ngửa ra cho nàng xoa bụng. Tử Lan thu tay lại nói:
-Cảm ơn ngươi, giờ ngươi đi đi.
Tử Lan đứng dậy định đi thì Ngân Hồ phóng một bước mạnh mẽ, chính xác đáp trên vai nàng, nó dụi dụi vào cổ nàng rồi ngoan ngoãn nằm ngủ trên vai nàng, chiếc đuôi quấn quanh cổ nàng như một chiếc khăn choàng lông.
-Có vẻ như Hạ tiểu thư là người có duyên. – Thừa Mạc bỏ lại một câu rồi giục ngựa đi.
-Có Ngân Hồ rồi – Thế tử nhìn Tử Lan một cái thật sâu rồi quay ngựa – Về thôi, nơi này không an toàn.
-Được – Tử Hàn đồng ý rồi nhìn Tử Lan lên ngựa, cả ba cùng đi về.
Khi Tử Hàn phi ngựa đi trước, Tường Hách đi phía sau nói với nàng:
-Ta hi vọng Tử Lan muội sẽ cho ta lời giải thích.
-Tường đại ca – Tử Lan mỉm cười – Muội sẽ.
Tường Hách nhìn Tử Lan rồi đi lên trước. Tử Lan giục ngựa theo sau. Bên trong sân bắn đang loạn thành một đoàn. Từ khi các nàng bắt đầu đi săn thì chung quanh trảng đất đã được dựng thêm rất nhiều lều để mọi người nghỉ ngơi. Võ vương gia bị thương hiện đang ở trong lều của mình cho thái y chữ trị nhưng quan trọng là bắt được một sát thủ, hắn hiện đang bị thẩm vấn. Long nhan đại nộ.
-Võ vương gia không sao chứ? – Tử Lan hỏi Tử Hàn.
-Bị thương ngoài da – Tử Hàn nói - nhưng hình như trúng độc. – Ánh mắt Tử Hàn đăm chiêu.
Tử Lan nghe đến độc thì lòng chợt nguội lạnh, “không hay rồi”, nàng nói nhỏ rồi nhanh chóng bước về phia lều của Thừa Mạc, quên luôn cả chào Tử Hàn.
-Muội đi đâu vậy? – Tử Hàn thấy lạ nên đuổi theo.
-Tuân Úc vương gia có chắn cho muội một đao, muội lo lắng – Tử Lan cố giấu tâm tình hoang mang của mình, nói với Tử Hàn – Đại ca ở đây thám thính tin tức đi, có việc cần muội thì hãy gọi.
-Được – Tử Hàn nói – Chuyển lời với Tuân Úc vương, ta sẽ đến cảm tạ ngài ấy sau.
Tử Lan cười yếu ớt rồi gia tăng bước chân, chỉ thoáng chốc là đến lều của chàng. Thiên Trì đang đứng ở cửa canh gác thấy Tử Lan đến thì gập người hành lễ nói.
-Hạ tiểu thư có việc cần tìm vương gia?
-Vương gia ở bên trong chứ? – Tử Lan dợm bước muốn tiến vào, lòng nàng như lửa đốt, không có thời gian đôi co với Thiên Trì.
/69
|