Nàng nhớ cảm giác chán nản khi biết chàng là Vương gia, nàng nhớ cả cảm giác hồi hộp khi đứng ở ngã tư đường nhìn xe ngựa của chàng lướt qua, gió thổi màn che để lộ gương mặt nhìn nghiêng vô cùng tuấn tú của chàng. Nàng nhớ cảm giác khi phụ thân nâng Nhị nương lên làm bình thê và bị bà ta cấm cửa, nàng đã cố trốn ra để chờ chiếc xe ngựa của chàng đi qua tuyến đường đó rồi bị bắt lại và phạt quỳ trong sân suốt một đêm. Những tình cảm non nớt đó nhanh chóng mất dần đi theo tháng ngày. Từ từ nàng không còn trông mong gì nữa.
Tiếng mở cửa vang lên khiến nàng giật mình. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thừa Mạc hiện lên trong ánh nến, đôi mắt nhuốm màu lo lắng:
-Nàng không sao chứ?
Tử Lan lắc đầu, đôi mắt đượm buồn, không biết có phải do tiếp nhận những kí ức đó không mà nàng chợt muốn khóc. Nàng nói nhỏ, như tự nói với mình:
-Nếu ta nói ta không phải là Lan muội muội thực sự của huynh, huynh có tin không?
-Đó cũng chỉ là một cái tên mà thôi – Thừa Mạc nói – Dù là ai thì vẫn mang trái tim như vậy.
Tử Lan hơi ngạc nhiên, nàng cảm nhận được tim mình run lên từng hồi. Nàng nhận ra mình nhìn chàng hơi lâu nên vội quay đi.
-Ta ngất đi bao lâu?
-Khỏang chừng hơn hai canh giờ. – Thừa Mạc đáp – Ta bắt mạch thấy nàng không có gì khác thường, nàng thấy không khỏe ở đâu ?
-Không sao – Tử Lan nói – Không có gì nghiêm trọng, hơi thiếu ngủ thôi. Ta bắt mạch cho ngươi.
-Thuốc nàng mang tới đã sắp xếp gọn gàng, ta cũng báo với đại ca nàng rồi – Thừa Mạc vừa chìa tay ra vừa nói.
Tử Lan yên lặng bắt mạch rồi nói :
-Hàn độc đã giải không sai biệt lắm – Tử Lan đứng dậy đến bàn, nương theo ánh nến viết ra một phương thuốc đưa cho Thừa Mạc – Cho hạ nhân sắc theo đơn thuốc này. Mỗi ngày uống hai lần, sau khi ăn sáng và trước khi đi ngủ. Vì trong thành phần thuốc phải có máu của ta nên ngươi nên chuẩn bị một viện cho ta ở lại đây đi, tốt nhất là chuẩn bị cho cả sư nương và sư tẩu của ta nữa.
-Sư nương của nàng xuất sơn ? – Thừa Mạc ngạc nhiên hỏi – Vì Ma giáo ?
-Ngươi cũng biết ? – Tử Lan hỏi lại.
-Chuyện đó cả giang hồ đều biết – Thừa Mạc lạnh nhạt nói – Ta cũng có thể suy luận 1 chút – giọng nói của chàng rất lạnh lùng.
-Nếu có Thanh Phong Huyền Đan thì quá trình trị liệu sẽ nhanh hơn – Tử Lan nói – Ta còn đang định nói sư phụ lấy cho ta chơi thì bị cướp rồi.
-Sư phụ nàng liệu có chịu mang bảo vật trấn môn ra để muội dùng cho người ngoài như ta không – Thừa Mạc bật tiếng cười trầm tháp nói.
-Cho ta thì là của ta, ta muốn làm gì cũng là quyền của ta – Tử Lan đắc ý nói.
-Sư phụ nàng chiều nàng tới vậy ? – Thừa Mạc ngạc nhiên hỏi.
-Cái này…. Một lời khó nói - Tử Lan cười thần bí – Ta đói bụng, muốn ăn cơm.
-Đi theo ta nào – Thừa Mạc cười nói.
Một bàn cao lương mỹ vị được bày trong vườn dưới ánh trăng khuyết và những cọc đèn lồng xung quanh. Một khung cảnh lãng mạn đến không thể lãng mạn hơn. Tử Lan nghĩ, nếu có một chút nhạc có lẽ sẽ giống như thần tiên quyến lữ không nhuốm bụi trần rồi. Món ăn ngon không cưỡng lại được, nàng tích cực ăn rồi thỏa mãn nhấp một chút rượu cảm khái nói.
-Cơm nhà ngươi ăn thật ngon a~
-Nếu nàng muốn có thể ăn cả đời – Thừa Mạc buột miệng nói.
Câu nói làm cả hai có chút ngượng ngùng. Tử Lan nhấp một ngụm rượu, đứng lên nhìn bầu trời đầy sao. Sau đó nàng đặt chén rượu xuống bàn, bất ngờ dùng khinh công bay đi, trong không trung Thừa Mạc vẫn nghe văng vẳng giọng nàng :
-Ngày mai ta sẽ mang đồ đạc sang đây, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị cho cẩn thận.
***
Nàng giữ đúng lời, sáng hôm sau mang theo sư nương và đại tẩu đến phủ Tuân Úc Vương nghỉ tạm. Các nàng ở Tùng viện, ngay bên cạnh Trúc viện của Thừa Mạc. Ngay khi nhìn thấy chàng, sư nương nàng ngay lập tức tiến đến bắt mạch sau đó lắc đầu nói :
-Thảo nào.
Sau đó nghênh ngang đi vào viện bỏ lại Thừa Mạc vô cùng hoang mang phía sau nhìn Tử Lan ý dò hỏi.
-Sư phụ nói, thảo nào sư muội phải dọn sang đây – Lan Nguyệt vừa cười tủm tỉm vừa nói sau đó cũng tự nhiên không kém bước vào viện, để lại mình Tử Lan đứng ngoài.
-Ngươi uống thuốc chưa ? – Tử Lan hỏi.
-Đang đợi nàng – Thừa Mạc cười nhẹ đáp.
-Được, đi uống thuốc – Tử Lan đẩy xe Thừa Mạc về phía Trúc viện - Thuốc dẫn ta dặn đã lấy được chưa ?
-Người của ta không phải thần thánh – Thừa Mạc bật cười – Những loại thuốc đó không hề dễ tìm.
-Ta đã ghi rõ địa điểm, cách lấy, cách bảo quản rồi cơ mà – Tử Lan hừ nhẹ nói – Người của ngươi quá chậm chạp.
Thừa Mạc lắc đầu cười không nói. Tử Lan thấy hắn như vậy cũng không hỏi tiếp mà bắt đầu dặn dò :
-Bắt đầu hôm nay ngươi phải ngâm nước thuốc một canh giờ, sau đó ta sẽ xoa bóp cho ngươi, lát nữa ta sẽ viết đơn thuốc, qua giờ cơm trưa sẽ bắt đầu ngâm.
-Được – Thừa Mạc đáp nhẹ.
Sau đó hai người không nói gì nữa, cho đến khi Tử Lan cực kì bình tĩnh dùng kim trích máu vào chén thuốc đen ngòm của Thừa Mạc thì chàng vội lên tiếng :
-Nếu ta tìm được tuyết liên có phải sẽ không cần nàng trích máu hay không ?
-Ngươi cho rằng tuyết liên rất dễ tìm ? – Tử Lan lạnh nhạt hỏi lại – Ngươi không được quên đã hứa gì với ta.
Thừa Mạc nhìn bàn tay trắng nõn của Tử Lan, chàng thấy đau lòng.
-Một khi ta đã quyết làm gì thì người khác không có cơ hội ngăn cả đâu.
-Đệ tử ta nói đúng đấy cậu trai trẻ ạ - Sư nương của nàng không biết từ bao giờ đã đến nói – Nó là đứa cực kì bướng bỉnh.
-Sư nương – Tử Lan ho nhẹ rồi hỏi – Cách con đã thảo luận với người tốt chứ ?
-Sẽ mất thời gian rất lâu đấy – Sắc mặt Vô Hà Tuyết nghiêm nghị nói – Độc thì dăm ba bữa có thể trị khỏi nhưng đôi chân đó thì….
-Gân cốt chưa bị thoái hóa, còn rất tốt – Tử Lan đáp – Con định hôm nay bắt đầu ngâm nước thuốc và bấm huyệt.
-Ta đi xem được không ? – Vô Hà Tuyết vội la lên – Thủ pháp bấm huyệt của con rất thú vị a~.
-Sư nương – Tử Lan nhìn người phụ nữ trung niên lại như thiếu nữ kia khinh thường nhắc – Hình tượng của người.
-A – Vô Hà Tuyết nhận ra mình thất thố nên vội thu hồi biểu tình lại, sau đó như nghĩ ra được cái gì, bà cười nham hiểm nhìn Tử Lan – Hình tượng là gì, có ăn được không ? Hơn nữa ở đây toàn người nhà, không có gì phải ngại.
-Sư nương nói vậy sai rồi – Tử Lan vẫn chưa biết mình chuẩn bị rơi vào bẫy của chính sư nương mình nên cười nói – đây là phủ Tuân Úc vương, là người lạ.
-Sai rồi, sai rồi – Vô Hà Tuyết đến bên Thừa Mạc nói – Cậu trai trẻ này nhìn kiểu gì cũng rất hợp ý ta, con chọn hiền tế không tồi đâu.
-Hiền tế ? – Tử Lan trợn mắt hỏi lại – Sư nương đừng đùa.
Tiếng mở cửa vang lên khiến nàng giật mình. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thừa Mạc hiện lên trong ánh nến, đôi mắt nhuốm màu lo lắng:
-Nàng không sao chứ?
Tử Lan lắc đầu, đôi mắt đượm buồn, không biết có phải do tiếp nhận những kí ức đó không mà nàng chợt muốn khóc. Nàng nói nhỏ, như tự nói với mình:
-Nếu ta nói ta không phải là Lan muội muội thực sự của huynh, huynh có tin không?
-Đó cũng chỉ là một cái tên mà thôi – Thừa Mạc nói – Dù là ai thì vẫn mang trái tim như vậy.
Tử Lan hơi ngạc nhiên, nàng cảm nhận được tim mình run lên từng hồi. Nàng nhận ra mình nhìn chàng hơi lâu nên vội quay đi.
-Ta ngất đi bao lâu?
-Khỏang chừng hơn hai canh giờ. – Thừa Mạc đáp – Ta bắt mạch thấy nàng không có gì khác thường, nàng thấy không khỏe ở đâu ?
-Không sao – Tử Lan nói – Không có gì nghiêm trọng, hơi thiếu ngủ thôi. Ta bắt mạch cho ngươi.
-Thuốc nàng mang tới đã sắp xếp gọn gàng, ta cũng báo với đại ca nàng rồi – Thừa Mạc vừa chìa tay ra vừa nói.
Tử Lan yên lặng bắt mạch rồi nói :
-Hàn độc đã giải không sai biệt lắm – Tử Lan đứng dậy đến bàn, nương theo ánh nến viết ra một phương thuốc đưa cho Thừa Mạc – Cho hạ nhân sắc theo đơn thuốc này. Mỗi ngày uống hai lần, sau khi ăn sáng và trước khi đi ngủ. Vì trong thành phần thuốc phải có máu của ta nên ngươi nên chuẩn bị một viện cho ta ở lại đây đi, tốt nhất là chuẩn bị cho cả sư nương và sư tẩu của ta nữa.
-Sư nương của nàng xuất sơn ? – Thừa Mạc ngạc nhiên hỏi – Vì Ma giáo ?
-Ngươi cũng biết ? – Tử Lan hỏi lại.
-Chuyện đó cả giang hồ đều biết – Thừa Mạc lạnh nhạt nói – Ta cũng có thể suy luận 1 chút – giọng nói của chàng rất lạnh lùng.
-Nếu có Thanh Phong Huyền Đan thì quá trình trị liệu sẽ nhanh hơn – Tử Lan nói – Ta còn đang định nói sư phụ lấy cho ta chơi thì bị cướp rồi.
-Sư phụ nàng liệu có chịu mang bảo vật trấn môn ra để muội dùng cho người ngoài như ta không – Thừa Mạc bật tiếng cười trầm tháp nói.
-Cho ta thì là của ta, ta muốn làm gì cũng là quyền của ta – Tử Lan đắc ý nói.
-Sư phụ nàng chiều nàng tới vậy ? – Thừa Mạc ngạc nhiên hỏi.
-Cái này…. Một lời khó nói - Tử Lan cười thần bí – Ta đói bụng, muốn ăn cơm.
-Đi theo ta nào – Thừa Mạc cười nói.
Một bàn cao lương mỹ vị được bày trong vườn dưới ánh trăng khuyết và những cọc đèn lồng xung quanh. Một khung cảnh lãng mạn đến không thể lãng mạn hơn. Tử Lan nghĩ, nếu có một chút nhạc có lẽ sẽ giống như thần tiên quyến lữ không nhuốm bụi trần rồi. Món ăn ngon không cưỡng lại được, nàng tích cực ăn rồi thỏa mãn nhấp một chút rượu cảm khái nói.
-Cơm nhà ngươi ăn thật ngon a~
-Nếu nàng muốn có thể ăn cả đời – Thừa Mạc buột miệng nói.
Câu nói làm cả hai có chút ngượng ngùng. Tử Lan nhấp một ngụm rượu, đứng lên nhìn bầu trời đầy sao. Sau đó nàng đặt chén rượu xuống bàn, bất ngờ dùng khinh công bay đi, trong không trung Thừa Mạc vẫn nghe văng vẳng giọng nàng :
-Ngày mai ta sẽ mang đồ đạc sang đây, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị cho cẩn thận.
***
Nàng giữ đúng lời, sáng hôm sau mang theo sư nương và đại tẩu đến phủ Tuân Úc Vương nghỉ tạm. Các nàng ở Tùng viện, ngay bên cạnh Trúc viện của Thừa Mạc. Ngay khi nhìn thấy chàng, sư nương nàng ngay lập tức tiến đến bắt mạch sau đó lắc đầu nói :
-Thảo nào.
Sau đó nghênh ngang đi vào viện bỏ lại Thừa Mạc vô cùng hoang mang phía sau nhìn Tử Lan ý dò hỏi.
-Sư phụ nói, thảo nào sư muội phải dọn sang đây – Lan Nguyệt vừa cười tủm tỉm vừa nói sau đó cũng tự nhiên không kém bước vào viện, để lại mình Tử Lan đứng ngoài.
-Ngươi uống thuốc chưa ? – Tử Lan hỏi.
-Đang đợi nàng – Thừa Mạc cười nhẹ đáp.
-Được, đi uống thuốc – Tử Lan đẩy xe Thừa Mạc về phía Trúc viện - Thuốc dẫn ta dặn đã lấy được chưa ?
-Người của ta không phải thần thánh – Thừa Mạc bật cười – Những loại thuốc đó không hề dễ tìm.
-Ta đã ghi rõ địa điểm, cách lấy, cách bảo quản rồi cơ mà – Tử Lan hừ nhẹ nói – Người của ngươi quá chậm chạp.
Thừa Mạc lắc đầu cười không nói. Tử Lan thấy hắn như vậy cũng không hỏi tiếp mà bắt đầu dặn dò :
-Bắt đầu hôm nay ngươi phải ngâm nước thuốc một canh giờ, sau đó ta sẽ xoa bóp cho ngươi, lát nữa ta sẽ viết đơn thuốc, qua giờ cơm trưa sẽ bắt đầu ngâm.
-Được – Thừa Mạc đáp nhẹ.
Sau đó hai người không nói gì nữa, cho đến khi Tử Lan cực kì bình tĩnh dùng kim trích máu vào chén thuốc đen ngòm của Thừa Mạc thì chàng vội lên tiếng :
-Nếu ta tìm được tuyết liên có phải sẽ không cần nàng trích máu hay không ?
-Ngươi cho rằng tuyết liên rất dễ tìm ? – Tử Lan lạnh nhạt hỏi lại – Ngươi không được quên đã hứa gì với ta.
Thừa Mạc nhìn bàn tay trắng nõn của Tử Lan, chàng thấy đau lòng.
-Một khi ta đã quyết làm gì thì người khác không có cơ hội ngăn cả đâu.
-Đệ tử ta nói đúng đấy cậu trai trẻ ạ - Sư nương của nàng không biết từ bao giờ đã đến nói – Nó là đứa cực kì bướng bỉnh.
-Sư nương – Tử Lan ho nhẹ rồi hỏi – Cách con đã thảo luận với người tốt chứ ?
-Sẽ mất thời gian rất lâu đấy – Sắc mặt Vô Hà Tuyết nghiêm nghị nói – Độc thì dăm ba bữa có thể trị khỏi nhưng đôi chân đó thì….
-Gân cốt chưa bị thoái hóa, còn rất tốt – Tử Lan đáp – Con định hôm nay bắt đầu ngâm nước thuốc và bấm huyệt.
-Ta đi xem được không ? – Vô Hà Tuyết vội la lên – Thủ pháp bấm huyệt của con rất thú vị a~.
-Sư nương – Tử Lan nhìn người phụ nữ trung niên lại như thiếu nữ kia khinh thường nhắc – Hình tượng của người.
-A – Vô Hà Tuyết nhận ra mình thất thố nên vội thu hồi biểu tình lại, sau đó như nghĩ ra được cái gì, bà cười nham hiểm nhìn Tử Lan – Hình tượng là gì, có ăn được không ? Hơn nữa ở đây toàn người nhà, không có gì phải ngại.
-Sư nương nói vậy sai rồi – Tử Lan vẫn chưa biết mình chuẩn bị rơi vào bẫy của chính sư nương mình nên cười nói – đây là phủ Tuân Úc vương, là người lạ.
-Sai rồi, sai rồi – Vô Hà Tuyết đến bên Thừa Mạc nói – Cậu trai trẻ này nhìn kiểu gì cũng rất hợp ý ta, con chọn hiền tế không tồi đâu.
-Hiền tế ? – Tử Lan trợn mắt hỏi lại – Sư nương đừng đùa.
/69
|