Tử Lan đứng tại chỗ, đây là lần thực chiến đầu tiên, nàng cảm thấy hơi lo lắng cho họ. Một canh giờ sau, những người này đều đồng loạt về đến nơi. Nàng đợi thêm khoảng một nén nhang nữa rồi nói. “Lộ Hằng, báo cáo kết quả”.
“Bẩm quân sư, quân địch có hai người, toàn quân bị diệt, bên ta tổn thất năm người”. Lộ Hằng nhanh chóng báo cáo.
“Tốt”. Tử Lan nghiêm khắc nói.“Đây là lần đầu tiên nên khó tránh khỏi sơ sót, sau này các ngươi sẽ là những người tiến vào những nơi không binh lính nào dám tới, tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, vì thế không thể có một sai lầm nào như hôm nay nữa, rõ chưa?”.
“Rõ “. Một trăm mười lăm người còn lại dõng dạc đáp lời.
“Từ bây giờ cho đến khi có chiến trận, các ngươi vẫn theo bố trí trước đó để luyện tập, ta sẽ để Ám Dạ giám sát. Phải nhớ, không được nghỉ ngới bất kì ngày nào, đao kiếm đều phải mài thường xuyên mới có thể luôn luôn sắc bén. Các ngươi không được tự phụ cho thành công hôm nay mà càng phải thận trọng hơn nữa trong tương lai, rõ chưa?”
“Rõ”. Tất cả đồng thanh đáp.
“Tốt, từ hôm nay, một trăm mười lăm người các ngươi là những thành viên đầu tiên của nhánh quân tinh nhuệ Sất Nhận quân. Mọi thứ vẫn như cũ, do Lộ Hằng chỉ huy và Mục Tàng tham mưu”.
Một trăm mười lăm người khi nghe đến tên nhanh quân của mình thì mừng rỡ vô cùng, họ là những người ưu tú nhất.
“Sất Nhận! Sất Nhận! Sất Nhận!”. Họ hô to tên nhánh quân ba lần, tất cả đều cảm thấy tự hào vô cùng, những gì họ có hôm nay là do người quân sư trước mắt này ban cho, họ mãi mãi biết ơn điều đó.
Tử Lan thấy những người này tràn đầy nhiệt huyết thì bản thân nàng cũng thấy ngực mình nóng hổi, muốn cùng sát cánh bên họ, tuy nhiên, nàng vẫn còn những nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm.
“Được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi, mai lại tiếp tục luyện tập”. Tử Lan ôn hòa cười nói
***
Hơn nửa tháng đi theo huấn luyện cho Sất Nhận, Tử Lan đều không được nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, người cơ hồ có cảm giác gầy đi một vòng. Thừa Mạc dù rất đau lòng nhưng chính hắn cũng rất bận rộn nên cả hai rất ít có thời gian bên nhau. Sau một ngày nghỉ ngơi thoải mái, Tử Lan đến quân doanh, từ khi đặt chân đến Lạc Phượng thành, nàng chưa hề đến quân doanh, mọi thứ đều là do Thừa Mạc làm chủ. Trong quân doanh đã có bố trí một góc riêng cho Sất Nhận quân. Tử Lan đến xem xét tình hình sinh hoạt của họ như thế nào, thấy ổn cả thì mời tiến đến soái trướng. Khi nàng vừa đến nơi thì nghe bên trong truyền ra tiếng nói
-Vương gia, quân sư từ lúc đến đây chưa từng vào doanh trại, như vậy làm sao nắm rõ tình hình quân tình. Chưa kể Sất Nhận quân luyện tập như thế nào, mục đích là gì cũng không ai biết, hôm nay nếu quân sư không đến cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục, chúng ta sẽ không để yên.
Tử Lan cười mỉm, chỉ là những thành phần không phục, chắc lại nghĩ Thừa Mạc dẫn nàng đến chả để làm gì, lấy nàng ra để khiêu khích quyền uy của Thừa Mạc. Nói thẳng ra họ không hề nể trọng Thừa Mạc.
“Quách Hạ tướng quân, nếu tướng quân có thắc mắc gì cứ việc hỏi thẳng tại hạ, không cần làm khó Vương gia”. Tử Lan nhấc rèm đi vào.
“Mặc Quân”. Nét mặt lạnh nhạt của Thừa Mạc ánh lên một chút ôn nhu.
“Tham kiến Vương gia”. Tử Lan cúi người hành lễ.
“Mặc Quân đến đây là để?”. Tường Hách lên tiếng hỏi.
“Tại hạ đến xem sinh hoạt hằng ngày của Sất Nhận”. Tử Lan đáp lời.
“Quân sư, ngươi rốt cuộc cũng tới doanh trại rồi sao?”. Quách Hạ mỉa mai.
“Thứ nhất, việc thao luyện binh sĩ đã có các tướng lãnh và Vương gia lo, tại hạ văn nhược, về mảng này so ra kém với chúng tướng lĩnh nên tại hạ sẽ không múa rìu qua mắt thợ”. Tử Lan không nhanh không chậm đáp trả. “Thứ hai, mưu sĩ chỉ phát huy tác dụng khi quyết định kế sách, hướng đi hoặc kế hoạch tác chiến, hiện tại chiến sự vẫn chưa nổ ra, tại hạ lại vô dụng ở mảng này. Thứ ba, tại hạ trong thời gian vừa qua huấn luyện cho Sất Nhận, quả thực không thể phân thân. Kính xin các vị tướng quân tha lỗi”.
Lời Tử Lan nói ra, có tình có lý, không ai có thể phản bác được, Quách Hạ nghẹn một bụng hỏa không phát được thì sẵng giọng:“Không biết Sất Nhận là huấn luyện kiểu gì mà lại tiêu tốn hết thời gian của quân sư?”
“Cái này…” .Tử Lan liếc nhìn Thừa Mạc, nói: “Thiên cơ bất khả lộ”.
Vốn Quách Hạ còn muốn nói nữa nhưng Tường Hách đã lên tiếng trước. “Không thể nói quân sư không đóng góp gì được, kế hoạch phân bố kho lương và điều quân lên núi Triêu Nhan đều là ý của quân sư, các ngươi không hiểu rõ thì đừng trách quân sư”.
“Cho dù là như vậy, hắn không có công lao gì lại được chễm chệ ở ghế quân sư, bắt chúng ta phải nghe lệnh, chúng ta không phục”. Quách Hạ vẫn bướng bỉnh nói.
Cái này là lời nói có gai, chỉ cây dâu mắng cây hòe, mượn việc bất mãn với Tử Lan để thể hiện sự bất mãn với Thừa Mạc. Chúng tướng lĩnh khác tuy không nói ra nhưng cũng ngầm thừa nhận những gì Quách Hạ nói. Tử Lan nghe vậy thì nhíu mày. “Vậy các hạ muốn tại hạ làm gì?”. Tử Lan vẫn ôn nhuận hỏi.
“Nếu trong vòng hai mươi chiêu ngươi có thể đánh thắng ta vậy Quách Hạ ta sẽ cam nguyện nghe theo lệnh của ngươi, không cãi nửa lời”. Nhìn vẻ văn nhược của Tử Lan, Quách Hạ cao ngạo nói.
Khi nghe đến đây, những người khác đều lộ ra thần sắc hả hê, chỉ có riêng Thừa Mạc và Tường Hách vẫn giữ khuôn mặt khó lường. Tường Hách nghĩ thầm: “Tên Quách Hạ này đúng là tìm đường chết mà”.
Tử Lan nghe vậy cũng nở 1 nụ cười quỷ dị: “Được, quân tử nhất ngôn”.
“Tứ mã nan truy”. Quách Hạ đập tay thề với Tử Lan
“Nếu vậy chúng ta chuyển địa điểm ra sân tập để tất cả binh lính đều thấy được”. Thừa Mạc nói một câu, thể hiện hắn chấp nhận cuộc thách đấu này.
***
Võ trường chật kín người, vây quanh Tử Lan và Quách Hạ. “Quân sư, mời chọn binh khí”. Quách Hạ cầm trên tay thanh trường thương, khách sáo nói với Tử Lan.
Tử Lan đến bên giá, tùy tiện chọn một thanh trường kiếm sau đó tiến vào giữa võ trường, đối diện với Quách Hạ. Vừa lúc này, một trăm mười lăm người của Sất Nhận quân, bao gồm cả Bạch Dạ đã đến võ trường.
“Quân sư, nhất định phải thắng a~”. Sất Nhận quân đứng bên ngoài nhao nhao nói.
Tử Lan thấy họ không luyện tập mà quay về cả đây thì dùng ánh mắt sắc bén liếc về phía Lộ Hằng, Mục Tàng và Bạch Dạ cảnh cáo. Tuy nhiên lại không che được khóe miệng hơi kéo lên. Lúc này Lộ Hằng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tử Lan thì nói nhỏ với Mục Tàng. “Chúng ta trốn tập, có khi nào lát sẽ bị quân sư xử lí không?”. Nói xong còn dùng 1 ngón tay làm động tác kết liễu.
“Sẽ không”. Mục Tàng híp híp mắt cười nói.
Quách Hạ thấy Tử Lan đã chọn xong binh khí thì nói: “Quân sư, hạ tướng sẽ không nương tay”.
“Bẩm quân sư, quân địch có hai người, toàn quân bị diệt, bên ta tổn thất năm người”. Lộ Hằng nhanh chóng báo cáo.
“Tốt”. Tử Lan nghiêm khắc nói.“Đây là lần đầu tiên nên khó tránh khỏi sơ sót, sau này các ngươi sẽ là những người tiến vào những nơi không binh lính nào dám tới, tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, vì thế không thể có một sai lầm nào như hôm nay nữa, rõ chưa?”.
“Rõ “. Một trăm mười lăm người còn lại dõng dạc đáp lời.
“Từ bây giờ cho đến khi có chiến trận, các ngươi vẫn theo bố trí trước đó để luyện tập, ta sẽ để Ám Dạ giám sát. Phải nhớ, không được nghỉ ngới bất kì ngày nào, đao kiếm đều phải mài thường xuyên mới có thể luôn luôn sắc bén. Các ngươi không được tự phụ cho thành công hôm nay mà càng phải thận trọng hơn nữa trong tương lai, rõ chưa?”
“Rõ”. Tất cả đồng thanh đáp.
“Tốt, từ hôm nay, một trăm mười lăm người các ngươi là những thành viên đầu tiên của nhánh quân tinh nhuệ Sất Nhận quân. Mọi thứ vẫn như cũ, do Lộ Hằng chỉ huy và Mục Tàng tham mưu”.
Một trăm mười lăm người khi nghe đến tên nhanh quân của mình thì mừng rỡ vô cùng, họ là những người ưu tú nhất.
“Sất Nhận! Sất Nhận! Sất Nhận!”. Họ hô to tên nhánh quân ba lần, tất cả đều cảm thấy tự hào vô cùng, những gì họ có hôm nay là do người quân sư trước mắt này ban cho, họ mãi mãi biết ơn điều đó.
Tử Lan thấy những người này tràn đầy nhiệt huyết thì bản thân nàng cũng thấy ngực mình nóng hổi, muốn cùng sát cánh bên họ, tuy nhiên, nàng vẫn còn những nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm.
“Được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi, mai lại tiếp tục luyện tập”. Tử Lan ôn hòa cười nói
***
Hơn nửa tháng đi theo huấn luyện cho Sất Nhận, Tử Lan đều không được nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, người cơ hồ có cảm giác gầy đi một vòng. Thừa Mạc dù rất đau lòng nhưng chính hắn cũng rất bận rộn nên cả hai rất ít có thời gian bên nhau. Sau một ngày nghỉ ngơi thoải mái, Tử Lan đến quân doanh, từ khi đặt chân đến Lạc Phượng thành, nàng chưa hề đến quân doanh, mọi thứ đều là do Thừa Mạc làm chủ. Trong quân doanh đã có bố trí một góc riêng cho Sất Nhận quân. Tử Lan đến xem xét tình hình sinh hoạt của họ như thế nào, thấy ổn cả thì mời tiến đến soái trướng. Khi nàng vừa đến nơi thì nghe bên trong truyền ra tiếng nói
-Vương gia, quân sư từ lúc đến đây chưa từng vào doanh trại, như vậy làm sao nắm rõ tình hình quân tình. Chưa kể Sất Nhận quân luyện tập như thế nào, mục đích là gì cũng không ai biết, hôm nay nếu quân sư không đến cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục, chúng ta sẽ không để yên.
Tử Lan cười mỉm, chỉ là những thành phần không phục, chắc lại nghĩ Thừa Mạc dẫn nàng đến chả để làm gì, lấy nàng ra để khiêu khích quyền uy của Thừa Mạc. Nói thẳng ra họ không hề nể trọng Thừa Mạc.
“Quách Hạ tướng quân, nếu tướng quân có thắc mắc gì cứ việc hỏi thẳng tại hạ, không cần làm khó Vương gia”. Tử Lan nhấc rèm đi vào.
“Mặc Quân”. Nét mặt lạnh nhạt của Thừa Mạc ánh lên một chút ôn nhu.
“Tham kiến Vương gia”. Tử Lan cúi người hành lễ.
“Mặc Quân đến đây là để?”. Tường Hách lên tiếng hỏi.
“Tại hạ đến xem sinh hoạt hằng ngày của Sất Nhận”. Tử Lan đáp lời.
“Quân sư, ngươi rốt cuộc cũng tới doanh trại rồi sao?”. Quách Hạ mỉa mai.
“Thứ nhất, việc thao luyện binh sĩ đã có các tướng lãnh và Vương gia lo, tại hạ văn nhược, về mảng này so ra kém với chúng tướng lĩnh nên tại hạ sẽ không múa rìu qua mắt thợ”. Tử Lan không nhanh không chậm đáp trả. “Thứ hai, mưu sĩ chỉ phát huy tác dụng khi quyết định kế sách, hướng đi hoặc kế hoạch tác chiến, hiện tại chiến sự vẫn chưa nổ ra, tại hạ lại vô dụng ở mảng này. Thứ ba, tại hạ trong thời gian vừa qua huấn luyện cho Sất Nhận, quả thực không thể phân thân. Kính xin các vị tướng quân tha lỗi”.
Lời Tử Lan nói ra, có tình có lý, không ai có thể phản bác được, Quách Hạ nghẹn một bụng hỏa không phát được thì sẵng giọng:“Không biết Sất Nhận là huấn luyện kiểu gì mà lại tiêu tốn hết thời gian của quân sư?”
“Cái này…” .Tử Lan liếc nhìn Thừa Mạc, nói: “Thiên cơ bất khả lộ”.
Vốn Quách Hạ còn muốn nói nữa nhưng Tường Hách đã lên tiếng trước. “Không thể nói quân sư không đóng góp gì được, kế hoạch phân bố kho lương và điều quân lên núi Triêu Nhan đều là ý của quân sư, các ngươi không hiểu rõ thì đừng trách quân sư”.
“Cho dù là như vậy, hắn không có công lao gì lại được chễm chệ ở ghế quân sư, bắt chúng ta phải nghe lệnh, chúng ta không phục”. Quách Hạ vẫn bướng bỉnh nói.
Cái này là lời nói có gai, chỉ cây dâu mắng cây hòe, mượn việc bất mãn với Tử Lan để thể hiện sự bất mãn với Thừa Mạc. Chúng tướng lĩnh khác tuy không nói ra nhưng cũng ngầm thừa nhận những gì Quách Hạ nói. Tử Lan nghe vậy thì nhíu mày. “Vậy các hạ muốn tại hạ làm gì?”. Tử Lan vẫn ôn nhuận hỏi.
“Nếu trong vòng hai mươi chiêu ngươi có thể đánh thắng ta vậy Quách Hạ ta sẽ cam nguyện nghe theo lệnh của ngươi, không cãi nửa lời”. Nhìn vẻ văn nhược của Tử Lan, Quách Hạ cao ngạo nói.
Khi nghe đến đây, những người khác đều lộ ra thần sắc hả hê, chỉ có riêng Thừa Mạc và Tường Hách vẫn giữ khuôn mặt khó lường. Tường Hách nghĩ thầm: “Tên Quách Hạ này đúng là tìm đường chết mà”.
Tử Lan nghe vậy cũng nở 1 nụ cười quỷ dị: “Được, quân tử nhất ngôn”.
“Tứ mã nan truy”. Quách Hạ đập tay thề với Tử Lan
“Nếu vậy chúng ta chuyển địa điểm ra sân tập để tất cả binh lính đều thấy được”. Thừa Mạc nói một câu, thể hiện hắn chấp nhận cuộc thách đấu này.
***
Võ trường chật kín người, vây quanh Tử Lan và Quách Hạ. “Quân sư, mời chọn binh khí”. Quách Hạ cầm trên tay thanh trường thương, khách sáo nói với Tử Lan.
Tử Lan đến bên giá, tùy tiện chọn một thanh trường kiếm sau đó tiến vào giữa võ trường, đối diện với Quách Hạ. Vừa lúc này, một trăm mười lăm người của Sất Nhận quân, bao gồm cả Bạch Dạ đã đến võ trường.
“Quân sư, nhất định phải thắng a~”. Sất Nhận quân đứng bên ngoài nhao nhao nói.
Tử Lan thấy họ không luyện tập mà quay về cả đây thì dùng ánh mắt sắc bén liếc về phía Lộ Hằng, Mục Tàng và Bạch Dạ cảnh cáo. Tuy nhiên lại không che được khóe miệng hơi kéo lên. Lúc này Lộ Hằng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tử Lan thì nói nhỏ với Mục Tàng. “Chúng ta trốn tập, có khi nào lát sẽ bị quân sư xử lí không?”. Nói xong còn dùng 1 ngón tay làm động tác kết liễu.
“Sẽ không”. Mục Tàng híp híp mắt cười nói.
Quách Hạ thấy Tử Lan đã chọn xong binh khí thì nói: “Quân sư, hạ tướng sẽ không nương tay”.
/69
|