“Trẫm muốn hợp tác với ngươi, hay nói cách khác là với Tuân Úc Vương”. Hoàng Phủ Thất quay lại chính sự nói. “Chắc mấy ngày nay ngươi cũng biết tình hình trong kinh, Nhị Hoàng tử khắp nơi đối địch với Thái tử, trẫm đã không còn sức khỏe như xưa”.
“Ngươi muốn ta giúp Thái tử lên ngôi thuận lợi?”. Tử Lan hỏi nhưng ngữ khí là khẳng định. “Tại sao ta phải làm vậy?”
“Nếu ngươi chấp thuận, Hành quốc cùng Vân quốc sẽ kí hiệp ước hòa bình trăm năm, vĩnh viễn không xâm phạm nhau”. Hoàng Phủ Thất đáp.
“Ta có chút không hiểu. Không phải hai người đó là huynh đệ ruột sao?”. Tử Lan thật không hiểu chỗ này lắm.
“Là lỗi của trẫm”. Hoàng Phủ Thất thở dài. “Hai đứa nó cũng không phải là anh em ruột.” Sau đó Hoàng Phủ Thất bắt đầu kể một câu chuyện cung đình bí sử.
Hoàng Phủ Thất lên ngôi được ba mươi năm, ba mươi năm này Hành quốc phát triển thuận lợi. Nhưng không ai biết thực ra Nhị Hoàng tử không phải con ruột của ông, là con trai Hoàng huynh của Hoàng Phủ Thất. Khi đó vốn là vị hoàng huynh này lên ngôi nhưng Hoàng Phủ Thất dùng một số ám chiêu nên người kia mất đi, chỉ còn lại một đứa nhỏ vừa mới sinh là Hoàng Phủ Duẫn. Sau, Hoàng Phủ Thất thấy áy náy nên giữ nó lại nuôi dưới gối Hoàng hậu. Không biết có phải trời phạt hắn thí huynh diệt đệ để lên ngôi vua hay không mà lại chỉ để hắn có một đứa con trai. Gần đây không biết người nào tiết lộ sự việc năm đó với Hoàng Phủ Duẫn mà hắn lại trở nên bạo ngược hơn, phân nửa số triều thần cũng không biết vì sao lại hướng về Hoàng Phủ Duẫn. Xét về công về tư, Hoàng Phủ Thất đều nghĩ Thái tử bây giờ rất xứng đáng lên ngôi vua. Hoàng Phủ Tường làm người ôn hòa, nhân nghĩa nhưng cũng không thiếu quyết đoán, tâm trí trưởng thành và giỏi giang hơn Hoàng Phủ Duẫn. Nhưng Hoàng Phủ Duẫn lại không cam lòng, rõ ràng là ngôi vị của hắn, tại sao lại để Hoàng Phủ Tường ngồi.
“Là lỗi của trẫm, không nên quá khoan dung với hắn”. Hoàng Phủ Thất âm trầm nói.
Quả nhiên là người trong Hoàng thất, vô cùng lãnh tâm lãnh tình. Tử Lan chỉ cảm thán trong lòng rồi nói. “Chuyện này được thôi, sắp tới Tuân Úc Vương sẽ đến đây, Bệ hạ hãy để Thái tử tiếp đón, lúc đó chúng ta thuận tiện ủng hộ Thái tử, những người kia cũng sẽ e dè hơn. Đồng thời có thể sẽ có những hành động không ngờ, chỉ cần chúng ta bắt nhược điểm này tróc nã những người đó là được”.
“Tốt, đến lúc đó sẽ kí kết hiệp định, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”. Hoàng Phủ Thất vui mừng nói. Không phải hắn không ra tay trừ khử đám người kia, mà là hắn muốn con trai hắn lên ngôi an toàn hơn một chút. Hành quốc nay không bằng xưa, sau này nếu có xung đột với Vân quốc chưa chắc đã thắng. Vân quốc ngày xưa có Võ Vương gia anh dũng thiện chiến, lại có Bàng Sĩ đóng ở biên quan, nay còn có thêm Tuân Úc Vương gia thanh thế cực kì lớn, vừa mới ra quân Bạch quốc đã xếp mũi chịu sào. Vân quốc bây giờ còn có thêm Bạch quốc đằng sau, thực lực đã cực kì mạnh, chưa kể phía Nam Hải quốc còn có Võ Vương gia trấn thủ, rất nhanh đã là vật trong túi của Vân quốc. Nếu như vậy, dùng một cái hiệp định, bảo đảm an toàn cho Hành quốc nuôi binh cũng không có gì thiệt cả.
Tử Lan cùng Hiên Viên Nhuận ra khỏi Cần Chính điện. Tử Lan biết suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Thất, tuy nhiên bản thân nàng cũng ghét chiến tranh, vì vậy nếu đổi được một cái hiệp định thì bản thân nàng cũng rất hài lòng. Điều này hẳn là lão hoàng đế trong cung Vân quốc cũng đồng tình. Trước đây lúc nàng hay ra vào nói chuyện cùng hắn cũng đã nói qua chuyện này.
“Hóa ra Mặc Quân là Hạ Tử Lan, Vương phi của Tuân Úc Vương”. Hiên Viên Nhuận khẽ nói.
Việc người này nhận ra sự thật nhanh như vậy Tử Lan cũng không quá bất ngờ. “Tuy nhiên ta có chút nuối tiếc, thật rất muốn tranh tài với ngươi trên chiến trường lần nữa”. Tử Lan nói.
“Nhuận thực ra cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng đó là mong muốn ích kỉ của Nhuận, không thể để quốc gia chịu tội”. Hiên Viên Nhuận cười, sâu trong mắt hắn ánh lên một tia tiếc nuối khó nhận thấy, không biết là vì không được tranh tài hay là vì cảm thấy nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy lại đã thuộc về người khác.
“Ta cùng Thừa Mạc chỉ có nhiệm vụ ủng hộ thôi, còn xử lý đám người kia phải là ngươi làm rồi, cực khổ”. Tử Lan cười cười nói.
“Đó là việc Nhuận nên làm”. Hiên Viên Nhuận mỉm cười nói.
Sau đó hai người không nói gì thêm về đến Lê viện. Qua hôm sau, Thái tử được Hoàng thượng ra chỉ sẽ đón tiếp Tuân Úc Vương gia. Ngay chiều tối hôm đó Thừa Mạc đã đến Vũ Phách, ở bên ngoài thành gặp Tử Lan đợi sẵn, Tử Lan đã xóa hết mọi dịch dung, cả hai người cùng nhau tiến vào Vũ Phách thành.
“Mấy ngày nay có ăn uống đầy đủ không?”. Thừa Mạc thương yêu hỏi người trong lòng.
“Bọn hắn làm sao dám bỏ đói ta”. Tử Lan làm ổ trong ngực hắn ậm ừ đáp. “Mọi việc phía Vân quốc đã xử lý xong?”
“Ừ, Người kia có ý định thoái ngôi cho Thái tử, trước khi đi ta đã bàn với Thái tử về việc phía Hành quốc bên này nên chúng ta cứ việc tiến hành theo kế hoạch. Ta cũng nói thời gian tới sẽ không về kinh nữa, Thái tử nên tự lo.” Thừa Mạc nói chậm rãi.
“Chàng đoán được Hoàng Phủ Thất sẽ đề nghị liên minh?”. Điều này Tử Lan hơi ngạc nhiên.
Thừa Mạc chỉ cười không đáp, trong mắt Tử Lan như vậy là xác nhận suy nghĩ của nàng. Tử Lan cảm than một tiếng: “Chàng không làm vua quả thật hơi uổng”.
“Nếu ta làm vua sẽ không có thời gian ngao du cùng nàng”. Thừa Mạc yêu thương hôn nhẹ lên gò má thiên hạ trong lòng.
Tử Lan ngọt ngào cười.
***
Hoàng Phủ Tường đứng chờ ở cổng thành hồi lâu mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi tới. Ngồi đánh xe là hai cô nương như hoa như ngọc, theo xung quanh chỉ có ba thị vệ cưỡi ngựa nhưng võ công bất phàm, vũ khí hiên ngang. Hoàng Phủ Tường nhìn thấy chiếc xe ngựa có phần giản dị nhưng không hề buông lỏng trong lòng. Hiện nay cả tứ quốc đều biết, xe ngựa đen, phía trước xe ngựa treo linh đang ngọc bội cùng một chiếc chuông gió bạc là dấu hiệu đặc thù của đệ nhất quân sư Bách Lý Thần – Bách Lý Mặc Quân. Xe ngựa đến trước mặt Hoàng Phủ Tường thì dừng lại. Từ bên trong đi ra là một thanh niên cực kì tuấn mỹ, chỉ là biểu cảm quá mức lạnh lùng phần nào che mất nét đẹp của người này. Tuy nhiên đến khi người này đưa tay vào trong màn dẫn người thứ hai ra thì khuôn mặt lại hiện lên nét ôn nhu khó thấy.
“Chào mừng Tuân Úc Vương đến với Hành quốc”. Hoàng Phủ Tường dùng lễ ngang hàng đối đãi.
“Thái tử”. Thừa Mạc chỉ gật đầu nhẹ trả lễ rồi không nói gì thêm nữa.
“Xin phép mời Vương gia và Vương phi theo ta về dịch quán”. Hoàng Phủ Tường mỉm cười nói.
“Nghe nói Hiên Viên Nhuận công tử có một biệt viện rất đẹp, ta đây rất muốn ghé qua”. Tử Lan cười khúc khích cất tiếng nói. Giọng nói thanh thúy như tiếng suối chảy rất dễ nghe.
“Cái này…”. Hoàng Phủ Tường nhìn về phía Hiên Viên Nhuận bên cạnh.
Hiên Viên Nhuận nãy giờ vẫn còn đang nhìn dung nhan thật sự của người kia, khi nhận được ánh mắt dò hỏi của Hoàng Phủ Tường thì liền cười nhẹ đáp: “Đó là vinh dự của Nhuận. Tuy nhiên vì không biết Vương gia và Vương phi sẽ đến, Nhuận sợ sẽ khó tránh được sai sót. Hay là Vương gia, Vương phi hãy tiến cung trước, để Nhuận có thêm chút thời gian chuẩn bị?”.
“Được, tiến cung trước”. Tử Lan cười cười, khẽ tựa vào người bên cạnh, hiển nhiên nhìn từ ngoài vào thì có vẻ nàng rất hài lòng, tình cảm phu thê cũng rất thâm hậu. Tuy nhiên thực chất là do nàng cảm thấy người bên cạnh bắt đầu tỏa khí lạnh nên dùng hành động này trấn an hắn trước. Sau khi đôi bên thỏa thuận xong liền lên xe ngựa chầm chậm tiến về Hoàng cung. Vừa mới buông rèm xe ngựa thì khuôn mặt Thừa Mạc lập tức đanh lại. Hắn biết Tử Lan và Hiên Viên Nhuận coi như là có chút ít giao tình. Hơn nữa thời gian vừa rồi khi hắn không ở cạnh nàng thì lại xuất hiện một Hiên Viên Nhuận. Tử Lan lại chủ động yêu cầu đến ở biệt viện của tên kia. Ánh mắt ái mộ của Hiên Viên Nhuận dành cho Tử Lan mặc dù được che dấu kĩ nhưng cũng không qua khỏi mắt hắn. Vì thế hắn mất hứng là đương nhiên.
“Dịch quán kia ta biết, rất xấu, ta lại thích Lê Viện của Hiên Viên Nhuận, rất yên tĩnh”. Tử Lan nhìn khuôn mặt đen đi của Thừa Mạc vội giải thích. “Ta muốn nơi ở cùng chàng cũng nên có sự riêng tư, thanh tịnh, chàng vốn thích thanh tĩnh mà. Nếu được ta đã đến biệt viện của Linh U Cung nhưng cũng không thể quét mặt mũi của người ta, dù sao mình cũng là khách”.
Thừa Mạc nhìn người trong lòng giương to đôi mắt đen láy, vội vội vàng vàng giải thích thì thở dài, hắn không có cách nào trách nàng được, hắn cũng biết lý do của nàng khi đến Lê viện. Nhưng mà hắn…. Thôi quên đi, đời này hắn xác định thua trên tay giai nhân này rồi. Song hắn cũng không kiềm được mà dặn dò: “Sau này cách xa Hiên Viên Nhuận một chút”.
“Được”. Tử Lan sảng khoái đồng ý, nàng cũng không thích dây dưa cùng một chỗ với tên giảo hoạt đó.
Đi khoảng một nén nhang thì xe ngựa dừng lại, đã đến hoàng cung Hành quốc, từ đây họ phải đi bộ vào Cần Chính điện gặp Hoàng Phủ Thất.
“Ngươi muốn ta giúp Thái tử lên ngôi thuận lợi?”. Tử Lan hỏi nhưng ngữ khí là khẳng định. “Tại sao ta phải làm vậy?”
“Nếu ngươi chấp thuận, Hành quốc cùng Vân quốc sẽ kí hiệp ước hòa bình trăm năm, vĩnh viễn không xâm phạm nhau”. Hoàng Phủ Thất đáp.
“Ta có chút không hiểu. Không phải hai người đó là huynh đệ ruột sao?”. Tử Lan thật không hiểu chỗ này lắm.
“Là lỗi của trẫm”. Hoàng Phủ Thất thở dài. “Hai đứa nó cũng không phải là anh em ruột.” Sau đó Hoàng Phủ Thất bắt đầu kể một câu chuyện cung đình bí sử.
Hoàng Phủ Thất lên ngôi được ba mươi năm, ba mươi năm này Hành quốc phát triển thuận lợi. Nhưng không ai biết thực ra Nhị Hoàng tử không phải con ruột của ông, là con trai Hoàng huynh của Hoàng Phủ Thất. Khi đó vốn là vị hoàng huynh này lên ngôi nhưng Hoàng Phủ Thất dùng một số ám chiêu nên người kia mất đi, chỉ còn lại một đứa nhỏ vừa mới sinh là Hoàng Phủ Duẫn. Sau, Hoàng Phủ Thất thấy áy náy nên giữ nó lại nuôi dưới gối Hoàng hậu. Không biết có phải trời phạt hắn thí huynh diệt đệ để lên ngôi vua hay không mà lại chỉ để hắn có một đứa con trai. Gần đây không biết người nào tiết lộ sự việc năm đó với Hoàng Phủ Duẫn mà hắn lại trở nên bạo ngược hơn, phân nửa số triều thần cũng không biết vì sao lại hướng về Hoàng Phủ Duẫn. Xét về công về tư, Hoàng Phủ Thất đều nghĩ Thái tử bây giờ rất xứng đáng lên ngôi vua. Hoàng Phủ Tường làm người ôn hòa, nhân nghĩa nhưng cũng không thiếu quyết đoán, tâm trí trưởng thành và giỏi giang hơn Hoàng Phủ Duẫn. Nhưng Hoàng Phủ Duẫn lại không cam lòng, rõ ràng là ngôi vị của hắn, tại sao lại để Hoàng Phủ Tường ngồi.
“Là lỗi của trẫm, không nên quá khoan dung với hắn”. Hoàng Phủ Thất âm trầm nói.
Quả nhiên là người trong Hoàng thất, vô cùng lãnh tâm lãnh tình. Tử Lan chỉ cảm thán trong lòng rồi nói. “Chuyện này được thôi, sắp tới Tuân Úc Vương sẽ đến đây, Bệ hạ hãy để Thái tử tiếp đón, lúc đó chúng ta thuận tiện ủng hộ Thái tử, những người kia cũng sẽ e dè hơn. Đồng thời có thể sẽ có những hành động không ngờ, chỉ cần chúng ta bắt nhược điểm này tróc nã những người đó là được”.
“Tốt, đến lúc đó sẽ kí kết hiệp định, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”. Hoàng Phủ Thất vui mừng nói. Không phải hắn không ra tay trừ khử đám người kia, mà là hắn muốn con trai hắn lên ngôi an toàn hơn một chút. Hành quốc nay không bằng xưa, sau này nếu có xung đột với Vân quốc chưa chắc đã thắng. Vân quốc ngày xưa có Võ Vương gia anh dũng thiện chiến, lại có Bàng Sĩ đóng ở biên quan, nay còn có thêm Tuân Úc Vương gia thanh thế cực kì lớn, vừa mới ra quân Bạch quốc đã xếp mũi chịu sào. Vân quốc bây giờ còn có thêm Bạch quốc đằng sau, thực lực đã cực kì mạnh, chưa kể phía Nam Hải quốc còn có Võ Vương gia trấn thủ, rất nhanh đã là vật trong túi của Vân quốc. Nếu như vậy, dùng một cái hiệp định, bảo đảm an toàn cho Hành quốc nuôi binh cũng không có gì thiệt cả.
Tử Lan cùng Hiên Viên Nhuận ra khỏi Cần Chính điện. Tử Lan biết suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Thất, tuy nhiên bản thân nàng cũng ghét chiến tranh, vì vậy nếu đổi được một cái hiệp định thì bản thân nàng cũng rất hài lòng. Điều này hẳn là lão hoàng đế trong cung Vân quốc cũng đồng tình. Trước đây lúc nàng hay ra vào nói chuyện cùng hắn cũng đã nói qua chuyện này.
“Hóa ra Mặc Quân là Hạ Tử Lan, Vương phi của Tuân Úc Vương”. Hiên Viên Nhuận khẽ nói.
Việc người này nhận ra sự thật nhanh như vậy Tử Lan cũng không quá bất ngờ. “Tuy nhiên ta có chút nuối tiếc, thật rất muốn tranh tài với ngươi trên chiến trường lần nữa”. Tử Lan nói.
“Nhuận thực ra cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng đó là mong muốn ích kỉ của Nhuận, không thể để quốc gia chịu tội”. Hiên Viên Nhuận cười, sâu trong mắt hắn ánh lên một tia tiếc nuối khó nhận thấy, không biết là vì không được tranh tài hay là vì cảm thấy nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy lại đã thuộc về người khác.
“Ta cùng Thừa Mạc chỉ có nhiệm vụ ủng hộ thôi, còn xử lý đám người kia phải là ngươi làm rồi, cực khổ”. Tử Lan cười cười nói.
“Đó là việc Nhuận nên làm”. Hiên Viên Nhuận mỉm cười nói.
Sau đó hai người không nói gì thêm về đến Lê viện. Qua hôm sau, Thái tử được Hoàng thượng ra chỉ sẽ đón tiếp Tuân Úc Vương gia. Ngay chiều tối hôm đó Thừa Mạc đã đến Vũ Phách, ở bên ngoài thành gặp Tử Lan đợi sẵn, Tử Lan đã xóa hết mọi dịch dung, cả hai người cùng nhau tiến vào Vũ Phách thành.
“Mấy ngày nay có ăn uống đầy đủ không?”. Thừa Mạc thương yêu hỏi người trong lòng.
“Bọn hắn làm sao dám bỏ đói ta”. Tử Lan làm ổ trong ngực hắn ậm ừ đáp. “Mọi việc phía Vân quốc đã xử lý xong?”
“Ừ, Người kia có ý định thoái ngôi cho Thái tử, trước khi đi ta đã bàn với Thái tử về việc phía Hành quốc bên này nên chúng ta cứ việc tiến hành theo kế hoạch. Ta cũng nói thời gian tới sẽ không về kinh nữa, Thái tử nên tự lo.” Thừa Mạc nói chậm rãi.
“Chàng đoán được Hoàng Phủ Thất sẽ đề nghị liên minh?”. Điều này Tử Lan hơi ngạc nhiên.
Thừa Mạc chỉ cười không đáp, trong mắt Tử Lan như vậy là xác nhận suy nghĩ của nàng. Tử Lan cảm than một tiếng: “Chàng không làm vua quả thật hơi uổng”.
“Nếu ta làm vua sẽ không có thời gian ngao du cùng nàng”. Thừa Mạc yêu thương hôn nhẹ lên gò má thiên hạ trong lòng.
Tử Lan ngọt ngào cười.
***
Hoàng Phủ Tường đứng chờ ở cổng thành hồi lâu mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi tới. Ngồi đánh xe là hai cô nương như hoa như ngọc, theo xung quanh chỉ có ba thị vệ cưỡi ngựa nhưng võ công bất phàm, vũ khí hiên ngang. Hoàng Phủ Tường nhìn thấy chiếc xe ngựa có phần giản dị nhưng không hề buông lỏng trong lòng. Hiện nay cả tứ quốc đều biết, xe ngựa đen, phía trước xe ngựa treo linh đang ngọc bội cùng một chiếc chuông gió bạc là dấu hiệu đặc thù của đệ nhất quân sư Bách Lý Thần – Bách Lý Mặc Quân. Xe ngựa đến trước mặt Hoàng Phủ Tường thì dừng lại. Từ bên trong đi ra là một thanh niên cực kì tuấn mỹ, chỉ là biểu cảm quá mức lạnh lùng phần nào che mất nét đẹp của người này. Tuy nhiên đến khi người này đưa tay vào trong màn dẫn người thứ hai ra thì khuôn mặt lại hiện lên nét ôn nhu khó thấy.
“Chào mừng Tuân Úc Vương đến với Hành quốc”. Hoàng Phủ Tường dùng lễ ngang hàng đối đãi.
“Thái tử”. Thừa Mạc chỉ gật đầu nhẹ trả lễ rồi không nói gì thêm nữa.
“Xin phép mời Vương gia và Vương phi theo ta về dịch quán”. Hoàng Phủ Tường mỉm cười nói.
“Nghe nói Hiên Viên Nhuận công tử có một biệt viện rất đẹp, ta đây rất muốn ghé qua”. Tử Lan cười khúc khích cất tiếng nói. Giọng nói thanh thúy như tiếng suối chảy rất dễ nghe.
“Cái này…”. Hoàng Phủ Tường nhìn về phía Hiên Viên Nhuận bên cạnh.
Hiên Viên Nhuận nãy giờ vẫn còn đang nhìn dung nhan thật sự của người kia, khi nhận được ánh mắt dò hỏi của Hoàng Phủ Tường thì liền cười nhẹ đáp: “Đó là vinh dự của Nhuận. Tuy nhiên vì không biết Vương gia và Vương phi sẽ đến, Nhuận sợ sẽ khó tránh được sai sót. Hay là Vương gia, Vương phi hãy tiến cung trước, để Nhuận có thêm chút thời gian chuẩn bị?”.
“Được, tiến cung trước”. Tử Lan cười cười, khẽ tựa vào người bên cạnh, hiển nhiên nhìn từ ngoài vào thì có vẻ nàng rất hài lòng, tình cảm phu thê cũng rất thâm hậu. Tuy nhiên thực chất là do nàng cảm thấy người bên cạnh bắt đầu tỏa khí lạnh nên dùng hành động này trấn an hắn trước. Sau khi đôi bên thỏa thuận xong liền lên xe ngựa chầm chậm tiến về Hoàng cung. Vừa mới buông rèm xe ngựa thì khuôn mặt Thừa Mạc lập tức đanh lại. Hắn biết Tử Lan và Hiên Viên Nhuận coi như là có chút ít giao tình. Hơn nữa thời gian vừa rồi khi hắn không ở cạnh nàng thì lại xuất hiện một Hiên Viên Nhuận. Tử Lan lại chủ động yêu cầu đến ở biệt viện của tên kia. Ánh mắt ái mộ của Hiên Viên Nhuận dành cho Tử Lan mặc dù được che dấu kĩ nhưng cũng không qua khỏi mắt hắn. Vì thế hắn mất hứng là đương nhiên.
“Dịch quán kia ta biết, rất xấu, ta lại thích Lê Viện của Hiên Viên Nhuận, rất yên tĩnh”. Tử Lan nhìn khuôn mặt đen đi của Thừa Mạc vội giải thích. “Ta muốn nơi ở cùng chàng cũng nên có sự riêng tư, thanh tịnh, chàng vốn thích thanh tĩnh mà. Nếu được ta đã đến biệt viện của Linh U Cung nhưng cũng không thể quét mặt mũi của người ta, dù sao mình cũng là khách”.
Thừa Mạc nhìn người trong lòng giương to đôi mắt đen láy, vội vội vàng vàng giải thích thì thở dài, hắn không có cách nào trách nàng được, hắn cũng biết lý do của nàng khi đến Lê viện. Nhưng mà hắn…. Thôi quên đi, đời này hắn xác định thua trên tay giai nhân này rồi. Song hắn cũng không kiềm được mà dặn dò: “Sau này cách xa Hiên Viên Nhuận một chút”.
“Được”. Tử Lan sảng khoái đồng ý, nàng cũng không thích dây dưa cùng một chỗ với tên giảo hoạt đó.
Đi khoảng một nén nhang thì xe ngựa dừng lại, đã đến hoàng cung Hành quốc, từ đây họ phải đi bộ vào Cần Chính điện gặp Hoàng Phủ Thất.
/69
|