Mưa!
Vạn vạn giọt mưa li ti vui đùa trong gió.
Hôm nay là một ngày đầu xuân se lạnh.
Chút mưa phùn vương vấn trên tóc người qua lại chẳng làm họ e ngại cuộc chơi của ngày đầu năm mới. Mai vàng khoe sắc, đào thắm duyên nồng, cả đất trời như hòa cùng một nhịp với lòng người.
Trên một tầng lầu hoa lệ trong Vân thành, một lục y nữ tử đang chống cằm lên chiếc bàn bên cửa sổ nhìn xuống dòng người qua lại dưới lòng đường. Mái tóc huyền đổ xuống bờ vai mỏng manh thon nhỏ. Trên làn tóc mềm mại, một chiếc trâm cài đơn giản bằng bạch ngọc càng tôn thêm vẻ xinh đẹp của nàng. Làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh xắn, môi tựa anh đào, đôi mắt trong trẻo vừa mang chút tinh nghịch lại vừa mang phần đằm thắm. Không còn là thiếu nữ thích rong chơi năm nào với búi tóc cao cách điệu, lúc này nàng đã trở thành một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Nàng chính là Vân Tuyết.
“Tiểu Bạch à, ngươi nói xem khi nào Long ca sẽ tới đón ta.” Vân Tuyết không biết từ lúc nào đã cầm cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống khẽ hỏi.
Cây trâm vẫn im lìm không tiếng trả lời, Vân Tuyết thoáng nở nụ cười rồi xoay xoay cây trâm, đôi mắt có chút buồn nhìn xuống lòng đường.
“…”
“Nàng lại nhớ tới Long ca của nàng…” Hình như một tiếng thở dài đâu đó vang lên trong gió.
Trên một đồng cỏ bát ngát xanh rờn, một thân cây cao vút chọc thẳng lên nền trời thăm thẳm. Dưới gốc cây lúc này một cánh cửa mộc mạc khẽ mở ra. Sau đó xuất hiện bên ngoài cánh cửa là một chàng trai ước chừng mười tám tuổi, mi thanh mục tú, khoác một bộ lam bào gọn gàng sạch sẽ. Chàng trai nhắm mắt lại khẽ hít một hơi dài lương khí sau đó đôi mắt khẽ mở, đôi môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ vô sầu vô lo. Chàng trai này tất nhiên là Nhạc Vân.
“Vậy mà ta ở bên cạnh nàng năm năm rồi…” Nhạc Vân mỉm cười lẩm bẩm.
Bàn chân khẽ động, thân hình Nhạc Vân tựa như làn gió lướt đi trên mặt cỏ. Bàn chân khẽ đạp nhẹ nhàng trên từng nhánh cỏ mỏng manh, cứ thế thân thể hắn vẽ nên một đường thẳng tắp từ thân cây Cổ Huyền Mộc về tới tận cửa ngôi nhà gỗ phía xa. Hắn chính là vừa sử dụng một môn khinh công cao thâm của Tiêu Dao Cung - Tiêu Dao Thần Bộ.
“Chào thiếu gia” Mộc Nhân vẫn vang lên lời nói khô khốc như mọi ngày.
“Chào Mộc Nhân” Nhạc Vân cười đáp.
Bước vào thư phòng, khẽ lật giở một tờ giấy trắng, Nhạc Vân nhanh chóng cầm bút bắt đầu phác họa một bức chân dung mới. Bức vẽ chân dung này không biết là bức vẽ thứ bao nhiêu của hắn trong thời gian qua.
Mấy khắc thời gian trôi qua, một bức chân dung tuyệt mỹ đã hiện lên trước mặt Nhạc Vân. Chỉ thấy một mỹ nữ mái tóc buông dài, lục y mềm mại đang ngồi ngắm cảnh hoa đào rơi. Khuôn mặt mỹ nữ hiện lên nụ cười như ánh nắng ban mai thuần khiết. Mỹ nữ này không ai khác chính là Vân Tuyết.
Thoáng mỉm cười, Nhạc Vân dừng bút rồi thân hình như quỷ mị nhanh chóng lướt vội ra ngoài vườn hoa trước nhà. Một thanh kiếm gỗ dài ba thước, rộng ba tấc không biết tự lúc nào đã xuất hiện trong tay hắn.
Thanh kiếm nhanh chóng vẽ lên một vòng tròn mang đầy bóng kiếm ẩn hiện quanh thân thể hắn. Mũi bàn chân hắn khẽ điểm nhẹ nhàng trên đầu một vài cánh hoa đang nở, rồi cả thân hình hắn như cơn lốc cuốn theo một trời đầy kiếm ảnh lên cao gần ba trượng. Hàng ngàn kiếm ảnh từ muôn ngàn phương vị đâm ra như thể lưu tinh cản nguyệt xé nát nền trời. Những cánh hoa đầy màu sắc trong vườn bị kiếm ý cắt gọt như thể mưa sa rơi lả tả phủ khắp sân vườn.
Nhạc Vân tung mình trên cao múa hết đường kiếm rồi nhẹ nhàng đáp mình xuống trước sân nhà. Nhìn một trời hoa lá tơi tả trước nhà hắn khẽ lẩm bẩm: “Tại sao Tiêu Dao Kiếm Pháp ta luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi mà vẫn chưa đạt đến một chữ “tĩnh”. Lẽ nào tâm cảnh của ta chưa đạt đến cảnh giới vô niệm.”
“Chẳng lẽ là vì nàng sao…?” Nhạc Vân khẽ lẩm bẩm.
Tiêu Dao tâm cảnh lập tức được mở ra, Tiêu Dao Định Thần Thuật như một dòng nước mát nhanh chóng gột rửa tâm tình của hắn. Nhạc Vân nhanh chóng ngồi xếp bằng trước sân nhà, đôi mắt khẽ nhắm lại tĩnh tâm nhập định.
“Ài, thật là nàng...mà cũng là do ta…” Một lúc sau Nhạc Vân khẽ mở mắt thì thầm.
…
Dòng kí ức suốt năm năm tu luyện nhanh chóng hiện ra.
Đó là một buổi tối hai năm về trước.
Nhạc Vân lúc này vừa tròn mười sáu, đêm nay hắn đang ngồi luyện chữ trong thư phòng bên trong Hỗn Nguyên Trâm.
Chiếc đèn bàn hình rồng nhả châu nuốt ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu trắng soi sáng căn phòng. Bàn tay Nhạc Vân cẩn thận viết từng nét bút, lúc này hắn đang tập viết bốn chữ “Ngạo Tiếu Hồng Trần” phỏng theo bức tranh nơi phòng ngủ.
Thời gian trôi qua, sau khi đã viết được mấy đợt, hắn lại theo thói quen suốt ba năm nay đó là kiểm tra tình hình thế giới bên ngoài. Ba tháng một lần hắn đều kiểm tra bên ngoài để biết được mình đang ở đâu. Lần trước hắn biết mấy năm mình ở một nơi tên là Vân thành. Mọi chuyện hắn biết cũng từ mấy câu chuyện linh tinh của người qua đường, vào những lúc Vân Tuyết đi dạo chơi.
“Nhập” một đoạn pháp quyết nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn. Tâm thần hắn nhanh chóng nối liền với Hỗn Nguyên Trâm.
“Tiểu Bạch à, cha ta hôm nay lại mắng ta vì không để tâm tu luyện.” Vân Tuyết ngồi trước bàn trang điểm khẽ cầm cây trâm ngọc nói.
“Ồ, mấy năm rồi thì ra cô nương kia đã thay đổi thế này.” Nhạc Vân có chút kinh diễm nhìn Vân Tuyết.
Lúc này Vân Tuyết đang xõa mái tóc dài đen nhánh xuôi xuống bờ vai mềm, qua mấy năm kể từ ngày gặp mặt ở Nam Giang thành, trông nàng càng ngày càng xinh đẹp.
“Không ngờ gần ba năm mới nhìn thấy cô nương này.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
Cái này cũng không trách hắn được. Thời gian ba năm hắn đều chuyên tâm tu luyện, mỗi lần tâm thần hắn nối với Hỗn Nguyên Trâm xem xét bên ngoài cũng chỉ là trong chốc lát nên rất ít có cơ hội nhìn thấy Vân Tuyết. Chỉ là hôm nay trùng hợp mới thấy được mặt nàng.
“Tiểu Bạch, ngươi là món đồ đi theo ta lâu nhất ngươi có biết không? Bọn Tiểu Hồng, Tiểu Lục bị ta ném vào xó từ đời nào rồi.” Vân Tuyết vừa nói vừa lục lọi trong ngăn bàn hai cây trâm màu đỏ và màu xanh điêu khắc tinh xảo rồi gõ gõ vào Hỗn Nguyên Trâm ra chiều thích thú.
Nhạc Vân nhìn hành động của Vân Tuyết thì tâm thần nở nụ cười. “Cô gái này thật thú vị.” Hắn nghĩ.
…
Cứ thế thời gian trôi qua, hắn thường xuyên dành chút thời gian buổi tối nghe Vân Tuyết nói chuyện linh tinh với mình.Có nhiều đêm liên tục nàng chẳng nói chuyện với Tiểu Bạch. Có đêm nàng lại nói rất nhiều. Còn có đêm hắn đơn giản hắn chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt nàng. Chẳng biết từ lúc nào hắn đã trở thành cái bóng lặng lẽ ở bên cạnh nàng. Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết được.
“Tiểu Bạch à, ngươi nói xem Long ca là người thế nào”
“Tiểu Bạch à, sinh nhật Long ca ta nên tặng cái gì bây giờ?”
“Tiểu Bạch à, hôm nay đi chơi cùng Long ca thật là vui.”
“…”
Mỗi lần nghe nàng nhắc đến “Long ca” lòng Nhạc Vân lại có chút khó chịu. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại trỗi dậy những cảm giác khó hiểu như thế. Tiêu Dao Định Thần Thuật vốn là một môn tu tâm, tĩnh thần vô cùng huyền diệu nhưng cũng không thể giúp hắn thoát khỏi những tia xao động khó chịu kia.
“Từ nay có lẽ ta không nên gặp nàng.” Lời nói này hắn thốt ra vào năm thứ tư trong Hỗn Nguyên Trâm. Cũng từ đó hắn bắt đầu họa chân dung của nàng.
…
Hiện tại.
Trước sân nhà đầy hoa rơi.
Nhạc Vân tung mình đứng dậy, Tiêu Dao Định Thần Thuật nhanh chóng bao phủ tâm cảnh của hắn. Không gian xung quanh hắn dập dờn lay động, sau đó chỉ thấy thân thể hắn tựa như tan biến vào không gian. Dường như cả thân thể hắn đã hòa cùng nhịp đập của tự nhiên, trở thành một bộ phận của thiên địa.
Khẽ thở ra một hơi Nhạc Vân lẩm bẩm: “Tiêu Dao Định Thần Thuật quả là ảo diệu, thảo nào từ xưa đến nay luôn bị hắc đạo nhòm ngó.”
“Nửa năm nữa ta có thể hội tụ chân nguyên bắt đầu bước vào Hoàng Chân Cảnh rồi. Lúc đó cũng là lúc rời khỏi nàng.” Nhạc Vân nghĩ thầm.
Bốn năm trước .
Đỉnh Phù Vân.
Lúc này trên một sườn núi cao ngập tầng mây, hai người đàn ông đang đứng trước một cái đài bằng đá hoa cương trắng, điêu khắc hình một tiên nữ cưỡi mây xuất trần thoát tục. Dưới chân tiên nữ là một khối cầu được tạc nhiều đồ án cổ xưa nằm trên một trụ đá cao ngang thân người. Phía trên trụ đá khắc ba chữ “Dẫn Tiên Đài”, nét chữ ẩn hiện thần quang.
“Dương thúc, mấy chục năm chờ đợi cuối cùng chúng ta cũng chuẩn bị tiến vào Đông Châu.” Một trung niên trạc tuổi tứ tuần mặc bộ quần áo sang trọng nói. Người trung niên này không ai khác chính là Trần Vũ.
“Ha hả, cũng chỉ là sống lâu hơn người thường một chút mà thôi.” Dương Vĩ cười đáp.
“Dương thúc nói phải, nếu không vì gia tộc đã sớm ổn định ở Đông Châu thì ta cũng không muốn rời khỏi nơi này.” Trần Vũ cảm thán.
“Chúng ta đi thôi.” Dương Vĩ híp mắt nói.
“Được.” Trần Vũ đáp.
Bấy giờ đứng trước Dẫn Tiên Đài, hai người tiến về trước một bước sau đó tay phải nhanh chóng vận chuyển chân nguyên áp vào khối cầu đầy hoa văn đồ án trước mặt. Lúc chân nguyên của hai người vừa đi vào khối cầu, từng hoa văn đồ án trên khối cầu bắt đầu phát sáng. Ánh sáng trên từng đồ án theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt, một sát na sau đó hai đồ án hình chữ nhật nhanh chóng huyễn hóa thành hai tấm phù bằng ánh sáng màu trắng, huyền phù trước mặt Trần Vũ cùng Dương Vĩ.
Trên cả hai tấm phù lúc này đều ghi ba chữ “Thông Hành Phù” màu vàng nhấp nháy. Sau vài cái chớp mắt lơ lửng trước mặt hai người Thông Hành Phù nhanh chóng dán chặt vào giữa ngực áo của hai người.
“Bồng” Không gian khẽ chấn động một chút rồi từ phía sau Dẫn Tiên Đài một con đường đầy mây mù ẩn hiện nhanh chóng hiện ra. Hai người khẽ mỉm cười nhìn nhau rồi nhanh chóng vận chuyển thân mình nhanh chóng lao về con đường phía trước. Chốc lát thân hình hai người đã khuất bóng trong làn mây.
o00o
Hiện tại, tại một không gian nào đó.
Vào một buổi sáng sớm.
Trong một rừng cây cổ thụ nằm phía đông của một đồng cỏ lớn, một bóng ảnh màu lam như quỷ mị luồn lách qua lại giữa từng thân cây. Mỗi một lần mũi chân hắn điểm nhẹ trên một cành lá nhỏ là một lần bóng ảnh hắn lại biến ảo phương vị. Một thanh kiếm gỗ trong tay phối hợp với thân hình hắn múa lên từng trận cuồng phong khiến cành lá rung động đung đưa trong gió. Kiếm ý dạt dào phát ra bốn phương tám hướng kèm theo kiếm ảnh bao phủ không gian hơn mười trượng xung quanh hắn. Ấy thế mà sau khi đường kiếm kết thúc không có chiếc là nào rơi, không có nhánh hoa nào rụng, khung cảnh lại yên bình như nó vốn có.
Một luồng nhu kình từ mũi bàn chân hắn bắn ra trên đầu một nhánh cây nhỏ, Nhạc Vân tung mình lên cao khẽ lộn mấy vòng rồi hạ xuống nền cỏ dưới đất. Mũi chân lại khẽ điểm mấy lần, thân hình hắn như thể u hồn lướt đi trên đồng cỏ. Hôm nay là ngày hắn chuyển hóa chân khí thành chân nguyên, chính thức bước vào cảnh giới của người tu đạo.
“Thì ra Tiêu Dao Quyết luyện đến lúc biến đổi chân nguyên sẽ hình thành phong linh căn.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Phong linh căn…đi mây về gió, kết hợp với Tiêu Dao Thần Bộ quả đúng là công pháp để ngao du thiên hạ.” Nhạc Vân mỉm cười.
“Két” tiếng cửa trên thân cây Cổ Huyền Mộc được mở ra, Nhạc Vân nhanh chóng trở lại thư phòng bên trong Hỗn Nguyên Trâm. Sau đó hắn bước đến một giá sách cao nhất phòng rồi từ trên đó lấy xuống một cuốn sách cổ đã ngả màu năm tháng.
“Để xem rốt cuộc trong cuốn sách này có gì mà phải cần có chân nguyên mới mở được.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
Đôi bàn tay hắn nhanh chóng dồn chân nguyên vào cuốn sách, chỉ thấy xung quanh tay hắn không khí có chút nhộn nhạo. Trang sách đầu tiên lật mở, Nhạc Vân nhanh chóng lướt qua trang sách đầu tiên, sau đó mắt hắn nhanh chóng dời đến bốn chữ to tướng trong trang sách: “Tiêu Dao Tình Kiếp.”
“Tiêu Dao Tình Kiếp” Nhạc Vân lẩm bẩm, tuy trong từ điển của hắn chưa rõ chữ tình là gì nhưng tiêu đề cuốn sách này cũng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
“Cung chủ đời thứ nhất. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới vô niệm, tâm tình biến đổi, vô dục vô cầu, vân du tứ hải bỏ lại sau lưng hình bóng của nàng. Hơn ngàn năm đạt đến đỉnh cao tâm cảnh mới nhìn lại sai lầm ngày trước nhưng không thể bổ cứu.”
“Cung chủ đời thứ hai. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật được bày mươi năm, tâm tình biến đổi, phong lưu thành thói, không khống chế được tư niệm gây nên bao sóng gió trong cuộc đời.”
“Cung chủ đời thứ tư. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới thứ ba, tâm tình biến đổi, chỉ yêu nam sắc, thành kẻ biến thái, dành suốt cuộc đời còn lại để khống chế tư niệm, pháp lực thông huyền cũng không thể bổ cứu.”
“Cung chủ đời thứ bảy. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới cuối cùng, si luyến hình bóng nàng, vì nàng mà chiến mười ba lộ anh hùng, đạp bằng phép tắc nhưng cuối cùng vẫn không có được trái tim nàng. Dành cuộc đời còn lại bế quan tĩnh mịch.”
“Cung chủ đời thứ mười một. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới thứ năm, tâm tình biến đổi, yêu thích cả nam lẫn nữ, muôn vàn thống khổ, dành trọn cuộc đời vân du tứ hải không màng đại đạo.
“Cung chủ đời thứ mười hai. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới thứ chín, tâm tình biến đổi, sa vào ma đạo, dành hơn ngàn năm để phá bỏ tâm ma. Cuối đời tĩnh tu sám hối.
“Cái này…cái này…” Nhạc Vân đọc mấy dòng này tâm tình có chút hoang mang. Mười ba đời cung chủ thì đã có sáu bảy đời vì Tiêu Dao Định Thần Thuật mà tâm tình biến đổi, không còn giữ được tâm tính bản thân. Hơn nữa mỗi đời đều tu luyện đến một cảnh giới khác nhau.
Lật giở những trang tiếp theo Nhạc Vân lại cảm thán một câu bởi phía sau đều là ghi chép của những đời cung chủ khác về tình kiếp của họ.
“Bước vào Thần Chân Cảnh, pháp lực thông huyền, thăm dò luân hồi truy tìm bóng nàng nhưng vô vọng.”
“Trải qua bao gian khổ, ở bên cạnh nàng bảy năm thì thọ nguyên của nàng cạn kiệt. Một mình cô độc vân du tứ hải.”
“Cùng nàng truy cầu thiên đạo, gặp phải ma đạo không thể bảo vệ được nàng. Cuối đời pháp lực tinh tiến nhưng tâm không thể quên được nàng. Bảy trăm năm tiếp theo một người một kiếm trừ ma vệ đạo.”
Đọc một lượt những điều ghi chép Nhạc Vân thoáng chút mơ hồ suy nghĩ.
“Liệu ta sau này có giống như các cung chủ đời trước không? Thật sự có thể vân du tứ hải, ngạo tiếu hồng trần sao?”
Vạn vạn giọt mưa li ti vui đùa trong gió.
Hôm nay là một ngày đầu xuân se lạnh.
Chút mưa phùn vương vấn trên tóc người qua lại chẳng làm họ e ngại cuộc chơi của ngày đầu năm mới. Mai vàng khoe sắc, đào thắm duyên nồng, cả đất trời như hòa cùng một nhịp với lòng người.
Trên một tầng lầu hoa lệ trong Vân thành, một lục y nữ tử đang chống cằm lên chiếc bàn bên cửa sổ nhìn xuống dòng người qua lại dưới lòng đường. Mái tóc huyền đổ xuống bờ vai mỏng manh thon nhỏ. Trên làn tóc mềm mại, một chiếc trâm cài đơn giản bằng bạch ngọc càng tôn thêm vẻ xinh đẹp của nàng. Làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh xắn, môi tựa anh đào, đôi mắt trong trẻo vừa mang chút tinh nghịch lại vừa mang phần đằm thắm. Không còn là thiếu nữ thích rong chơi năm nào với búi tóc cao cách điệu, lúc này nàng đã trở thành một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Nàng chính là Vân Tuyết.
“Tiểu Bạch à, ngươi nói xem khi nào Long ca sẽ tới đón ta.” Vân Tuyết không biết từ lúc nào đã cầm cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống khẽ hỏi.
Cây trâm vẫn im lìm không tiếng trả lời, Vân Tuyết thoáng nở nụ cười rồi xoay xoay cây trâm, đôi mắt có chút buồn nhìn xuống lòng đường.
“…”
“Nàng lại nhớ tới Long ca của nàng…” Hình như một tiếng thở dài đâu đó vang lên trong gió.
Trên một đồng cỏ bát ngát xanh rờn, một thân cây cao vút chọc thẳng lên nền trời thăm thẳm. Dưới gốc cây lúc này một cánh cửa mộc mạc khẽ mở ra. Sau đó xuất hiện bên ngoài cánh cửa là một chàng trai ước chừng mười tám tuổi, mi thanh mục tú, khoác một bộ lam bào gọn gàng sạch sẽ. Chàng trai nhắm mắt lại khẽ hít một hơi dài lương khí sau đó đôi mắt khẽ mở, đôi môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ vô sầu vô lo. Chàng trai này tất nhiên là Nhạc Vân.
“Vậy mà ta ở bên cạnh nàng năm năm rồi…” Nhạc Vân mỉm cười lẩm bẩm.
Bàn chân khẽ động, thân hình Nhạc Vân tựa như làn gió lướt đi trên mặt cỏ. Bàn chân khẽ đạp nhẹ nhàng trên từng nhánh cỏ mỏng manh, cứ thế thân thể hắn vẽ nên một đường thẳng tắp từ thân cây Cổ Huyền Mộc về tới tận cửa ngôi nhà gỗ phía xa. Hắn chính là vừa sử dụng một môn khinh công cao thâm của Tiêu Dao Cung - Tiêu Dao Thần Bộ.
“Chào thiếu gia” Mộc Nhân vẫn vang lên lời nói khô khốc như mọi ngày.
“Chào Mộc Nhân” Nhạc Vân cười đáp.
Bước vào thư phòng, khẽ lật giở một tờ giấy trắng, Nhạc Vân nhanh chóng cầm bút bắt đầu phác họa một bức chân dung mới. Bức vẽ chân dung này không biết là bức vẽ thứ bao nhiêu của hắn trong thời gian qua.
Mấy khắc thời gian trôi qua, một bức chân dung tuyệt mỹ đã hiện lên trước mặt Nhạc Vân. Chỉ thấy một mỹ nữ mái tóc buông dài, lục y mềm mại đang ngồi ngắm cảnh hoa đào rơi. Khuôn mặt mỹ nữ hiện lên nụ cười như ánh nắng ban mai thuần khiết. Mỹ nữ này không ai khác chính là Vân Tuyết.
Thoáng mỉm cười, Nhạc Vân dừng bút rồi thân hình như quỷ mị nhanh chóng lướt vội ra ngoài vườn hoa trước nhà. Một thanh kiếm gỗ dài ba thước, rộng ba tấc không biết tự lúc nào đã xuất hiện trong tay hắn.
Thanh kiếm nhanh chóng vẽ lên một vòng tròn mang đầy bóng kiếm ẩn hiện quanh thân thể hắn. Mũi bàn chân hắn khẽ điểm nhẹ nhàng trên đầu một vài cánh hoa đang nở, rồi cả thân hình hắn như cơn lốc cuốn theo một trời đầy kiếm ảnh lên cao gần ba trượng. Hàng ngàn kiếm ảnh từ muôn ngàn phương vị đâm ra như thể lưu tinh cản nguyệt xé nát nền trời. Những cánh hoa đầy màu sắc trong vườn bị kiếm ý cắt gọt như thể mưa sa rơi lả tả phủ khắp sân vườn.
Nhạc Vân tung mình trên cao múa hết đường kiếm rồi nhẹ nhàng đáp mình xuống trước sân nhà. Nhìn một trời hoa lá tơi tả trước nhà hắn khẽ lẩm bẩm: “Tại sao Tiêu Dao Kiếm Pháp ta luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi mà vẫn chưa đạt đến một chữ “tĩnh”. Lẽ nào tâm cảnh của ta chưa đạt đến cảnh giới vô niệm.”
“Chẳng lẽ là vì nàng sao…?” Nhạc Vân khẽ lẩm bẩm.
Tiêu Dao tâm cảnh lập tức được mở ra, Tiêu Dao Định Thần Thuật như một dòng nước mát nhanh chóng gột rửa tâm tình của hắn. Nhạc Vân nhanh chóng ngồi xếp bằng trước sân nhà, đôi mắt khẽ nhắm lại tĩnh tâm nhập định.
“Ài, thật là nàng...mà cũng là do ta…” Một lúc sau Nhạc Vân khẽ mở mắt thì thầm.
…
Dòng kí ức suốt năm năm tu luyện nhanh chóng hiện ra.
Đó là một buổi tối hai năm về trước.
Nhạc Vân lúc này vừa tròn mười sáu, đêm nay hắn đang ngồi luyện chữ trong thư phòng bên trong Hỗn Nguyên Trâm.
Chiếc đèn bàn hình rồng nhả châu nuốt ngọc đang tỏa ra ánh sáng màu trắng soi sáng căn phòng. Bàn tay Nhạc Vân cẩn thận viết từng nét bút, lúc này hắn đang tập viết bốn chữ “Ngạo Tiếu Hồng Trần” phỏng theo bức tranh nơi phòng ngủ.
Thời gian trôi qua, sau khi đã viết được mấy đợt, hắn lại theo thói quen suốt ba năm nay đó là kiểm tra tình hình thế giới bên ngoài. Ba tháng một lần hắn đều kiểm tra bên ngoài để biết được mình đang ở đâu. Lần trước hắn biết mấy năm mình ở một nơi tên là Vân thành. Mọi chuyện hắn biết cũng từ mấy câu chuyện linh tinh của người qua đường, vào những lúc Vân Tuyết đi dạo chơi.
“Nhập” một đoạn pháp quyết nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn. Tâm thần hắn nhanh chóng nối liền với Hỗn Nguyên Trâm.
“Tiểu Bạch à, cha ta hôm nay lại mắng ta vì không để tâm tu luyện.” Vân Tuyết ngồi trước bàn trang điểm khẽ cầm cây trâm ngọc nói.
“Ồ, mấy năm rồi thì ra cô nương kia đã thay đổi thế này.” Nhạc Vân có chút kinh diễm nhìn Vân Tuyết.
Lúc này Vân Tuyết đang xõa mái tóc dài đen nhánh xuôi xuống bờ vai mềm, qua mấy năm kể từ ngày gặp mặt ở Nam Giang thành, trông nàng càng ngày càng xinh đẹp.
“Không ngờ gần ba năm mới nhìn thấy cô nương này.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
Cái này cũng không trách hắn được. Thời gian ba năm hắn đều chuyên tâm tu luyện, mỗi lần tâm thần hắn nối với Hỗn Nguyên Trâm xem xét bên ngoài cũng chỉ là trong chốc lát nên rất ít có cơ hội nhìn thấy Vân Tuyết. Chỉ là hôm nay trùng hợp mới thấy được mặt nàng.
“Tiểu Bạch, ngươi là món đồ đi theo ta lâu nhất ngươi có biết không? Bọn Tiểu Hồng, Tiểu Lục bị ta ném vào xó từ đời nào rồi.” Vân Tuyết vừa nói vừa lục lọi trong ngăn bàn hai cây trâm màu đỏ và màu xanh điêu khắc tinh xảo rồi gõ gõ vào Hỗn Nguyên Trâm ra chiều thích thú.
Nhạc Vân nhìn hành động của Vân Tuyết thì tâm thần nở nụ cười. “Cô gái này thật thú vị.” Hắn nghĩ.
…
Cứ thế thời gian trôi qua, hắn thường xuyên dành chút thời gian buổi tối nghe Vân Tuyết nói chuyện linh tinh với mình.Có nhiều đêm liên tục nàng chẳng nói chuyện với Tiểu Bạch. Có đêm nàng lại nói rất nhiều. Còn có đêm hắn đơn giản hắn chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt nàng. Chẳng biết từ lúc nào hắn đã trở thành cái bóng lặng lẽ ở bên cạnh nàng. Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết được.
“Tiểu Bạch à, ngươi nói xem Long ca là người thế nào”
“Tiểu Bạch à, sinh nhật Long ca ta nên tặng cái gì bây giờ?”
“Tiểu Bạch à, hôm nay đi chơi cùng Long ca thật là vui.”
“…”
Mỗi lần nghe nàng nhắc đến “Long ca” lòng Nhạc Vân lại có chút khó chịu. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại trỗi dậy những cảm giác khó hiểu như thế. Tiêu Dao Định Thần Thuật vốn là một môn tu tâm, tĩnh thần vô cùng huyền diệu nhưng cũng không thể giúp hắn thoát khỏi những tia xao động khó chịu kia.
“Từ nay có lẽ ta không nên gặp nàng.” Lời nói này hắn thốt ra vào năm thứ tư trong Hỗn Nguyên Trâm. Cũng từ đó hắn bắt đầu họa chân dung của nàng.
…
Hiện tại.
Trước sân nhà đầy hoa rơi.
Nhạc Vân tung mình đứng dậy, Tiêu Dao Định Thần Thuật nhanh chóng bao phủ tâm cảnh của hắn. Không gian xung quanh hắn dập dờn lay động, sau đó chỉ thấy thân thể hắn tựa như tan biến vào không gian. Dường như cả thân thể hắn đã hòa cùng nhịp đập của tự nhiên, trở thành một bộ phận của thiên địa.
Khẽ thở ra một hơi Nhạc Vân lẩm bẩm: “Tiêu Dao Định Thần Thuật quả là ảo diệu, thảo nào từ xưa đến nay luôn bị hắc đạo nhòm ngó.”
“Nửa năm nữa ta có thể hội tụ chân nguyên bắt đầu bước vào Hoàng Chân Cảnh rồi. Lúc đó cũng là lúc rời khỏi nàng.” Nhạc Vân nghĩ thầm.
Bốn năm trước .
Đỉnh Phù Vân.
Lúc này trên một sườn núi cao ngập tầng mây, hai người đàn ông đang đứng trước một cái đài bằng đá hoa cương trắng, điêu khắc hình một tiên nữ cưỡi mây xuất trần thoát tục. Dưới chân tiên nữ là một khối cầu được tạc nhiều đồ án cổ xưa nằm trên một trụ đá cao ngang thân người. Phía trên trụ đá khắc ba chữ “Dẫn Tiên Đài”, nét chữ ẩn hiện thần quang.
“Dương thúc, mấy chục năm chờ đợi cuối cùng chúng ta cũng chuẩn bị tiến vào Đông Châu.” Một trung niên trạc tuổi tứ tuần mặc bộ quần áo sang trọng nói. Người trung niên này không ai khác chính là Trần Vũ.
“Ha hả, cũng chỉ là sống lâu hơn người thường một chút mà thôi.” Dương Vĩ cười đáp.
“Dương thúc nói phải, nếu không vì gia tộc đã sớm ổn định ở Đông Châu thì ta cũng không muốn rời khỏi nơi này.” Trần Vũ cảm thán.
“Chúng ta đi thôi.” Dương Vĩ híp mắt nói.
“Được.” Trần Vũ đáp.
Bấy giờ đứng trước Dẫn Tiên Đài, hai người tiến về trước một bước sau đó tay phải nhanh chóng vận chuyển chân nguyên áp vào khối cầu đầy hoa văn đồ án trước mặt. Lúc chân nguyên của hai người vừa đi vào khối cầu, từng hoa văn đồ án trên khối cầu bắt đầu phát sáng. Ánh sáng trên từng đồ án theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt, một sát na sau đó hai đồ án hình chữ nhật nhanh chóng huyễn hóa thành hai tấm phù bằng ánh sáng màu trắng, huyền phù trước mặt Trần Vũ cùng Dương Vĩ.
Trên cả hai tấm phù lúc này đều ghi ba chữ “Thông Hành Phù” màu vàng nhấp nháy. Sau vài cái chớp mắt lơ lửng trước mặt hai người Thông Hành Phù nhanh chóng dán chặt vào giữa ngực áo của hai người.
“Bồng” Không gian khẽ chấn động một chút rồi từ phía sau Dẫn Tiên Đài một con đường đầy mây mù ẩn hiện nhanh chóng hiện ra. Hai người khẽ mỉm cười nhìn nhau rồi nhanh chóng vận chuyển thân mình nhanh chóng lao về con đường phía trước. Chốc lát thân hình hai người đã khuất bóng trong làn mây.
o00o
Hiện tại, tại một không gian nào đó.
Vào một buổi sáng sớm.
Trong một rừng cây cổ thụ nằm phía đông của một đồng cỏ lớn, một bóng ảnh màu lam như quỷ mị luồn lách qua lại giữa từng thân cây. Mỗi một lần mũi chân hắn điểm nhẹ trên một cành lá nhỏ là một lần bóng ảnh hắn lại biến ảo phương vị. Một thanh kiếm gỗ trong tay phối hợp với thân hình hắn múa lên từng trận cuồng phong khiến cành lá rung động đung đưa trong gió. Kiếm ý dạt dào phát ra bốn phương tám hướng kèm theo kiếm ảnh bao phủ không gian hơn mười trượng xung quanh hắn. Ấy thế mà sau khi đường kiếm kết thúc không có chiếc là nào rơi, không có nhánh hoa nào rụng, khung cảnh lại yên bình như nó vốn có.
Một luồng nhu kình từ mũi bàn chân hắn bắn ra trên đầu một nhánh cây nhỏ, Nhạc Vân tung mình lên cao khẽ lộn mấy vòng rồi hạ xuống nền cỏ dưới đất. Mũi chân lại khẽ điểm mấy lần, thân hình hắn như thể u hồn lướt đi trên đồng cỏ. Hôm nay là ngày hắn chuyển hóa chân khí thành chân nguyên, chính thức bước vào cảnh giới của người tu đạo.
“Thì ra Tiêu Dao Quyết luyện đến lúc biến đổi chân nguyên sẽ hình thành phong linh căn.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Phong linh căn…đi mây về gió, kết hợp với Tiêu Dao Thần Bộ quả đúng là công pháp để ngao du thiên hạ.” Nhạc Vân mỉm cười.
“Két” tiếng cửa trên thân cây Cổ Huyền Mộc được mở ra, Nhạc Vân nhanh chóng trở lại thư phòng bên trong Hỗn Nguyên Trâm. Sau đó hắn bước đến một giá sách cao nhất phòng rồi từ trên đó lấy xuống một cuốn sách cổ đã ngả màu năm tháng.
“Để xem rốt cuộc trong cuốn sách này có gì mà phải cần có chân nguyên mới mở được.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
Đôi bàn tay hắn nhanh chóng dồn chân nguyên vào cuốn sách, chỉ thấy xung quanh tay hắn không khí có chút nhộn nhạo. Trang sách đầu tiên lật mở, Nhạc Vân nhanh chóng lướt qua trang sách đầu tiên, sau đó mắt hắn nhanh chóng dời đến bốn chữ to tướng trong trang sách: “Tiêu Dao Tình Kiếp.”
“Tiêu Dao Tình Kiếp” Nhạc Vân lẩm bẩm, tuy trong từ điển của hắn chưa rõ chữ tình là gì nhưng tiêu đề cuốn sách này cũng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
“Cung chủ đời thứ nhất. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới vô niệm, tâm tình biến đổi, vô dục vô cầu, vân du tứ hải bỏ lại sau lưng hình bóng của nàng. Hơn ngàn năm đạt đến đỉnh cao tâm cảnh mới nhìn lại sai lầm ngày trước nhưng không thể bổ cứu.”
“Cung chủ đời thứ hai. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật được bày mươi năm, tâm tình biến đổi, phong lưu thành thói, không khống chế được tư niệm gây nên bao sóng gió trong cuộc đời.”
“Cung chủ đời thứ tư. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới thứ ba, tâm tình biến đổi, chỉ yêu nam sắc, thành kẻ biến thái, dành suốt cuộc đời còn lại để khống chế tư niệm, pháp lực thông huyền cũng không thể bổ cứu.”
“Cung chủ đời thứ bảy. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới cuối cùng, si luyến hình bóng nàng, vì nàng mà chiến mười ba lộ anh hùng, đạp bằng phép tắc nhưng cuối cùng vẫn không có được trái tim nàng. Dành cuộc đời còn lại bế quan tĩnh mịch.”
“Cung chủ đời thứ mười một. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới thứ năm, tâm tình biến đổi, yêu thích cả nam lẫn nữ, muôn vàn thống khổ, dành trọn cuộc đời vân du tứ hải không màng đại đạo.
“Cung chủ đời thứ mười hai. Tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật đến cảnh giới thứ chín, tâm tình biến đổi, sa vào ma đạo, dành hơn ngàn năm để phá bỏ tâm ma. Cuối đời tĩnh tu sám hối.
“Cái này…cái này…” Nhạc Vân đọc mấy dòng này tâm tình có chút hoang mang. Mười ba đời cung chủ thì đã có sáu bảy đời vì Tiêu Dao Định Thần Thuật mà tâm tình biến đổi, không còn giữ được tâm tính bản thân. Hơn nữa mỗi đời đều tu luyện đến một cảnh giới khác nhau.
Lật giở những trang tiếp theo Nhạc Vân lại cảm thán một câu bởi phía sau đều là ghi chép của những đời cung chủ khác về tình kiếp của họ.
“Bước vào Thần Chân Cảnh, pháp lực thông huyền, thăm dò luân hồi truy tìm bóng nàng nhưng vô vọng.”
“Trải qua bao gian khổ, ở bên cạnh nàng bảy năm thì thọ nguyên của nàng cạn kiệt. Một mình cô độc vân du tứ hải.”
“Cùng nàng truy cầu thiên đạo, gặp phải ma đạo không thể bảo vệ được nàng. Cuối đời pháp lực tinh tiến nhưng tâm không thể quên được nàng. Bảy trăm năm tiếp theo một người một kiếm trừ ma vệ đạo.”
Đọc một lượt những điều ghi chép Nhạc Vân thoáng chút mơ hồ suy nghĩ.
“Liệu ta sau này có giống như các cung chủ đời trước không? Thật sự có thể vân du tứ hải, ngạo tiếu hồng trần sao?”
/27
|