Vân thành lúc này đường phố đèn hoa rực rỡ, nhất là khu chợ phía nam lại càng nhộn nhịp, đông vui. Một “ngày mới” lại bắt đầu với nhiều người. Ở trước cửa tiệm của Phương lão, Nhạc Vân đang ngồi dựa vào chiếc ghế dài nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Vẻ mặt hắn có chút hưởng thụ không khí chợ đêm sầm uất này.
“Tiểu tử, ngươi nhàn nhã quá nhỉ!” Giọng Phương lão kèm theo chút tiếu ý vang lên.
“Lão còn nói sao, mấy hôm ở đây ta chả có việc gì để làm.” Nhạc Vân tươi cười đáp.
“Cũng đúng, thời gian này vốn rất ít người mua bán ma hạch, số ngươi xem như sung sướng khi được ta nhận vào làm lúc này.” Phương lão phì phò tẩu thuốc nói.
“Cũng nhờ Phương lão chỉ bảo.” Nhạc Vân mỉm cười đáp.
“Ngươi thay đổi cũng thật nhanh” Phương lão nhận xét.
“Ta thay đổi?” Nhạc Vân có chút không hiểu.
“Không, phải nói ngươi thích ứng với cuộc sống thật nhanh, làm ta có chút ngạc nhiên.” Phương lão nhìn Nhạc Vân nói.
“Thật thế sao?” Nhạc Vân hỏi lại.
“Thế nào, chả lẽ ngươi cho rằng không đúng. Chỉ mới bảy tám ngày ngươi đã thông thạo nhiều thứ ở Đông Châu. Ánh mắt của ngươi cũng cho thấy ngươi đã hiểu và nắm bắt được rất nhiều thứ ở Đông Châu này.” Phương lão tủm tỉm cười nói.
“Cái này…” Nhạc Vân có chút mờ mịt, không biết vì sao Phương lão lại nhận xét về hắn như thế.
“Được rồi, không cần biết ngươi có lai lịch thế nào, chỉ cần người mà Phương Hữu Sinh ta đã nhận thì ta sẽ hoàn toàn tin tưởng.” Phương lão giọng nói có chút khí thế.
“Cám ơn lão.” Nhạc Vân đáp. Hắn mặc dù không biết ý của Phương lão lúc này thế nào nhưng những ngày ở tiệm của Phương lão thật sự là không có gì phải âu lo.
Phương lão chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh Nhạc Vân một đoạn rồi cất tiếng hỏi: “Ngươi có dự định gì sau này?”
“Ngao du thiên hạ” Nhạc Vân lập tức đáp lại.
“Ha hả, giấc mộng thật là lớn” Phương lão cười sảng khoái nói.
“Thế nào là ngao du thiên hạ?” Phương lão hỏi lại.
“Đọc vạn cuốn sách, đi vạn nẻo đường, hiểu vạn đời người, thấu triệt sinh tử, tiêu diêu tự tại.” Nhạc Vân rành rọt đáp. Đây vốn là châm ngôn của các đời cung chủ Tiêu Dao Cung.
“Hay! Thật không ngờ ngươi còn ít tuổi mà kiến thức có chút hơn người.” Phương lão khen.
“Chỉ là ta đọc được từ trong sách cổ thôi.” Nhạc Vân thành thật trả lời.
“Mỗi cuốn sách là một đời người, ngươi đọc được càng nhiều thì càng giúp con đường tương lai của ngươi rộng mở.” Phương lão lúc này phong thái không khác gì cao nhân đắc đạo, vẻ gian thương biến mất tự khi nào.
Nhạc Vân nhạc nhiên nhìn biểu hiện hum nay của Phương lão khẽ mỉm cười.
“Xem ra số ta không tệ, mới bước chân vào đời đã gặp được người tốt”. Nhạc Vân thầm nhủ.
“Được rồi, đêm nay ta lại đi uống rượu cùng bạn cũ. Ngươi cứ trông cửa tiệm như mọi hôm là được.” Phương lão khẽ phất áo đứng dậy nói.
“Được” Nhạc Vân đáp.
Nhìn bóng dáng Phương lão xa dần trong tầm mắt Nhạc Vân cảm thấy có chút ấm lòng. Tuy chưa đầy mười hôm ở cùng nhưng Phương lão hay trò chuyện cùng hắn, chỉ dẫn rất nhiều thứ trong cuộc sống cho hắn. Ngoài gia gia ra thì có lẽ Phương lão là người thứ hai hay chỉ bảo hắn như vậy.
“Gia gia, nếu giờ này người còn trên đời thì thật tốt” Nhạc Vân ngước mắt lên bầu trời đêm khẽ cảm thán một câu.
“Là sao băng sao?” Đúng lúc Nhạc Vân đang cảm thán thì ánh mắt hắn bị thu hút bởi một vệt sáng đang rơi xuống từ bầu trời.
“Sao băng sao lại rơi xuống chỗ này vậy?” Nhạc Vân ánh mắt có chút ngu ngốc.
Dõi theo tầm nhìn của Nhạc Vân lúc này “sao băng” kia ngày càng hiện rõ. Chỉ là Nhạc Vân lúc này cả người như hóa đá, ánh mắt sáng ngời nhìn lên nền trời.
Nương theo làn gió đêm thổi nhẹ, một bóng hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ hiện dần ra trong tầm mắt của hắn. Lục y mềm mại bay theo gió, mái tóc huyền mượt mà buông nhẹ trên bờ vai mỏng, cổ kiếm dưới chân tỏa ra chút ánh sáng màu bạc dịu nhẹ khiến nàng chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
“Là nàng…” Nhạc Vân đứng dậy khẽ lẩm bẩm
Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là dáng hình ấy. Lúc này Vân Tuyết đang đứng trước cửa tiệm của Phương lão chừng mươi trượng. Ánh mắt nàng nhanh chóng chú ý đến sự xuất hiện của Nhạc Vân trước cửa.
Gót chân nàng nhẹ bước về phía cửa tiệm. Mỗi một bước chân của nàng lại khiến tim hắn nhảy loạn một nhịp.
“Ta phải làm gì bây giờ?” Đầu óc hắn lúc này có chút bối rối.
Trong lúc Nhạc Vân còn đang loạn dòng suy nghĩ thì Vân Tuyết đã đến trước cửa tiệm. Nàng có chút hiếu kỳ đánh giá Nhạc Vân bởi lúc này hắn đang ngây ngốc đứng như trời chồng giữa cửa.
“Là ngươi?” Không hiểu vì sao Vân Tuyết lại hỏi câu đầu tiên như thế.
“Là ta.” Nhạc Vân hạ ý thức thốt lên câu trả lời.
Im lặng.
Cả hai người có chút ngỡ ngàng nhìn nhau.
“Tại sao ta lại trả lời như thế?” Nhạc Vân trong tâm giật mình với câu trả lời của chính mình.
“Là ta..ta là người bán hàng ở tiệm này.” Nhạc Vân có chút ngập ngừng nói
“À..” Vân Tuyết khẽ thốt ra vẻ đã hiểu.
“Cô nương muốn mua gì sao?” Nhạc Vân lúc này mở ra Tiêu Dao tâm cảnh áp chế xuống cảm xúc của mình, điềm nhiên nói.
“Ta muốn xem qua một chút.” Vân Tuyết nói rồi bước thẳng vào cửa tiệm.
“Ta vốn là khách quen” Vân Tuyết nói vội một câu như thể muốn giải thích thắc mắc cho Nhạc Vân.
Bước theo phía sau Vân Tuyết, cả hai người nhanh chóng tiến vào bên trong cửa tiệm. Ánh đèn ma hạch chiếu rọi cả không gian bên trong cửa tiệm làm Nhạc Vân nhìn rõ hơn dáng người của Vân Tuyết.
“Không ngờ sớm như thế đã gặp lại nàng.” Nhạc Vân thoáng qua một tia vui mừng. Hắn cứ nghĩ rằng phải lâu nữa mới gặp lại nàng vì hắn có ý định rời Đông Châu về trấn Hoàng Sơn thăm mộ gia gia.
“Phương lão bản không có nhà sao?” Vân Tuyết lúc này đứng trước một giá ma hạch màu lam nhạt khẽ cất tiếng hỏi.
“Phương lão vừa đi uống rượu cùng bạn cũ.” Nhạc Vân thành thật trả lời. Giọng nói của hắn lúc này vì đang ở trong Tiêu Dao tâm cảnh nên có phần không mặn không nhạt.
Vân Tuyết nghe thế thì khẽ “ừ” một tiếng rồi lại cầm mấy viên ma hạch lên xem xét, có vẻ nàng đang đùa nghịch với mấy viên ma hạch này hơn là chọn hàng để mua.
“Ngươi tên gì?” Vân Tuyết hỏi.
“Tại hạ Nhạc Vân.” Nhạc Vân đáp.
“Nhạc Vân…” Vân Tuyết khẽ lẩm bẩm như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
“Ngươi biết ta là ai không? Biết vì sao hôm nay ta lại đến đây không?” Vân Tuyết khẽ mỉm cười nhìn Nhạc Vân hỏi.
“Ta không biết” Nhạc Vân khẽ đáp, ánh mắt hắn không dám nhìn vào Vân Tuyết.
“Cạch” Tiếng cửa lớn đóng lại vang lên bên tai của Nhạc Vân.
Nhạc Vân chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một đường kiếm lạnh lẽo đã kề bên cổ hắn. Chỉ thấy một cây cổ kiếm điêu khắc tinh xảo tỏa ra hàn quang lành lạnh đang được Vân Tuyết nắm chặt trong tay. Lưỡi kiếm không sắc nhưng lại khiến Nhạc Vân có chút áp bách về tâm thần, có lẽ đây mới là điều đặc biệt của cây kiếm này.
“Vân Tuyết cô nương làm thế này là có ý gì?” Nhạc Vân hỏi. Nhưng vì đang trong Tiêu Dao tâm cảnh nên giọng hắn chẳng có gì là sợ hãi mà rất bình thản.
Nhìn biểu tình của Nhạc Vân, Vân Tuyết thoáng chút kinh ngạc, bởi thanh cổ kiếm của nàng không tạo ra được chút uy hiếp nào với Nhạc Vân.
“Ngươi biết ta tên Vân Tuyết sao? Như vậy Tiểu Bạch cũng nằm trong tay ngươi rồi.” Vân Tuyết lạnh nhạt nói.
“Giao ra Tiểu Bạch ta sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện này nếu không đừng trách ta độc ác.” Vân Tuyết quát nhẹ. Lúc này phong thái của nàng có chút giống với tiểu ma nữ năm xưa.
“Vân cô nương, chắc là có gì nhầm lẫn, ta không biết cái gì là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cả. Việc ta biết tên nàng vốn là từ Vân Tình tiểu thư.” Nhạc Vân đáp.
“Hừ, chết đến nơi vẫn còn ra vẻ vô can.” Vân Tuyết hừ lạnh nói.
“Nói, có chịu giao ra Tiểu Bạch hay là để ta động thủ” Vân Tuyết nói xong lưỡi kiếm lại nhích thêm một chút vào cổ Nhạc Vân.
“Cái gì là Tiểu Bạch?” Nhạc Vân hỏi. Chỉ có điều giọng nói của hắn chẳng có chút gì là sợ hãi. Điều đó càng khiến Vân Tuyết kinh nghi hơn.
“Hừ, cây trâm bạch ngọc mà hơn bảy hôm trước ngươi đã lấy trộm ở…ở trong phòng ta” Vân Tuyết có chút ngập ngừng khi nói đến câu này.
“Là cây trâm này sao? Tại sao tỷ muội nhà nàng lại làm khó ta chỉ vì cây trâm này.” Nhạc Vân mặc kệ mũi kiếm khẽ rút từ trên búi tóc một cây trâm đơn giản bằng bạch ngọc.
“Đưa ta xem” Vân Tuyết quát nhẹ.
“Được” Nhạc Vân khẽ cầm cây trâm giơ ra trước mặt Vân Tuyết.
“Ngươi không sợ sao?” Vân Tuyết thấy biểu tình của Nhạc Vân thì ngạc nhiên hỏi. Nàng tuy không phải người ác tâm nhưng một người bị kiếm kề cạnh cổ mà vẫn giữ được phong thái nhàn nhã như thế này khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
“Ta biết cô nương là người tốt.” Nhạc Vân mỉm cười đáp.
“Ngươi…” Vân Tuyết nghe Nhạc Vân nói thế thì không biết phải nói thế nào nữa. Hôm nay chỉ vì Tiểu Bạch mà nàng mới nghĩ ra cách làm “cường đạo” thế này mà thôi.
“Hừ, mồm mép khá lắm.” Vân Tuyết nói thêm một câu rồi cầm lấy cây trâm.
“Rắc” Cây trâm vừa vào tay Vân Tuyết đã bị nàng bẻ thành hai nửa.
Nhạc Vân thấy thế thì biết có chuyện, ngay lập tức Tiêu Dao Định Thần Thuật bao phủ lấy toàn thân, một chút thần thức của hắn nhanh chóng bao phủ lấy mũi kiếm của Vân Tuyết sau đó hắn giả vờ giật mình nói: “Vân cô nương, sao ngươi lại phá hỏng trâm cài của ta?”
“Hừ, còn dám lừa dối ta, ngươi cho rằng việc ngươi đi mua một chiếc trâm cài để đánh tráo không ai hay biết sao?” Vân Tuyết hậm hực nói.
“A, hỏng rồi, không ngờ bị theo dõi.” Nhạc Vân trong lòng buồn phiền không thôi.
“Ta không biết ngươi làm thế nào trộm đi Tiểu Bạch nhưng chỉ cần ngươi giao ra Tiểu Bạch ta hứa sẽ không truy cứu gì thêm nữa. Thậm chí có thể cho ngươi nhiều lợi lộc.” Vân Tuyết giọng dụ dỗ.
Nhạc Vân nhìn biểu hiện của nàng không hiểu sao trên môi hắn lại nở nụ cười. Có lẽ thời gian ở cạnh nàng khá lâu hắn biết rõ nàng là người thế nào, tính tình ra sao. Dù nàng hơn hắn vài tuổi nhưng hắn cảm thấy nàng còn trẻ con hơn so với hắn nhiều. Dẫu sao hắn cũng là người tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật nên tâm cảnh trầm ổn hơn nàng nhiều.
“Ngươi cười ta?” Vân Tuyết có chút khó hiểu vì biểu hiện của Nhạc Vân.
“Vân cô nương, chiếc trâm cài này vốn là di vật của gia gia ta, điều này ta đã nói với Vân Tình tiểu thư từ trước rồi. Mong cô nương hiểu cho.” Nhạc Vân không biết phải làm sao nữa đành rút ra trong người Hỗn Nguyên Trâm rồi nói.
“Trâm này tên gọi Hỗn Nguyên Trâm, vốn là di vật của gia gia. Ta không thể đem nó giao cho người khác.” Nhạc Vân lại nói.
Vân Tuyết nhìn cây trâm ngọc trong tay Nhạc Vân đôi mắt có chút sáng lên. Nàng tuy không dám chắc đó có phải là Tiểu Bạch không nhưng trong tâm nàng lại nói cho nàng biết cây trâm kia rất thân thuộc với nàng.
“Ngươi đưa cây trâm này cho ta xem thử, nếu không phải ta không truy cứu thêm gì nữa.” Vân Tuyết nhìn cây trâm trong tay Nhạc Vân nói.
“Vân cô nương thứ lỗi, từ lúc gia gia mất, trâm này không rời ta nửa bước.” Nhạc Vân bình thản đáp.
“Ngươi…là ngươi ép ta.” Vân Tuyết bực mình quát to.
Một luồng uy áp bỗng từ cổ kiếm phát ra làm Nhạc Vân thoáng giật mình. Bởi luồng uy áp này có khả năng trói buộc cực mạnh, khiến toàn thân hắn có chút khó chịu.
“Không ngờ cổ kiếm này thật quái dị.” Nhạc Vân có chút tò mò.
Bấy giờ bàn tay khác của Vân Tuyết đã chộp đến trước ngực Nhạc Vân để cướp lấy cây trâm ngọc. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra bởi khi nàng sắp chụp được cây trâm thì thân hình Nhạc Vân đã quỷ dị biến mất tại chỗ làm nàng chụp vào khoảng không.
Sau giây phút giật mình, Vân Tuyết định thần lại thì đã thấy Nhạc Vân lùi về trước cửa lớn, bàn tay hắn đang đẩy cửa bước ra ngoài.
“Ngươi…đứng lại cho ta.” Vân Tuyết quát rồi lao nhanh ra phía cửa chính.
“Vân tiểu thư, ta lúc này trong người còn có chuyện quan trọng cần làm. Sau này trở lại Vân thành ta sẽ tìm nàng nói chuyện.” Nhạc Vân hướng Vân Tuyết mỉm cười nói. Lúc này hắn đang trong Tiêu Dao tâm cảnh nên nụ cười của hắn có chút phong thái bất phàm, chẳng khác nào cao nhân đắc đạo đang mỉm cười nhìn nhân thế.
Vân Tuyết nhìn biểu tình của Nhạc Vân không hiểu sao thân hình chậm lại, trong lòng nàng bỗng xuất hiện cảm giác bỏ mặc không muốn đuổi theo nữa. Nàng đâu biết rằng đấy là tác dụng của Tiêu Dao Định Thần Thuật khiến tâm cảnh nàng thay đổi.
Nhạc Vân nói xong thì thân hình nhanh chóng lướt vội ra bên ngoài, hắn lúc này thật lòng muốn rời khỏi Vân thành một thời gian để trở về trấn Hoàng Sơn. Chỉ là hắn không ngờ phải “chạy trốn” trong màn đêm thế này.
“Nhạc tiểu tử, ngươi làm gì như ma đuổi thế.” Lúc Nhạc Vân định dùng Tiêu Dao Thần Bộ chạy đi thì tiếng nói của Phương lão vang lên bên tai.
“Ách, Phương lão, ta phải rời khỏi đây một thời gian.” Nhạc Vân lướt đến bên cạnh Phương lão nói vội.
“Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì ta đây có thể gánh vác giúp ngươi.” Phương lão cười cười. Có vẻ việc quan trọng của Nhạc Vân không làm lão để ý.
“Tiểu tặc, ngươi chớ có chạy.” Lúc này tiếng Vân Tuyết lại vang lên.
“Ách, ngươi làm gì lại đụng đến nha đầu này?” Phương lão có chút ngạc nhiên.
“Phương lão ta phải đi bây giờ.” Nhạc Vân có chút vội vã.
“Đi cái gì, đứng ở đây ta giải quyết giúp cho ngươi.” Phương lão túm lấy vai áo Nhạc Vân rồi nói.
“Phương lão bá, mau bắt tên trộm kia lại cho ta” Vân Tuyết hét to.
“Xảy ra chuyện gì?” Phương lão nhìn Nhạc Vân kì quái hỏi.
“Phương lão, sau này có dịp ta sẽ giải thích cùng lão.” Nhạc Vân khẽ đáp rồi lập tức thi triển Tiêu Dao Thần Bộ, thân hình nhanh chóng thoát khỏi tay Phương lão lao vút về phía xa của khu chợ.
“Thân pháp thật cao minh” Phương lão giật mình. Đây là lần đầu tiên lão thấy Nhạc Vân thi triển chút võ công.
“Gia gia, mau bắt tên trộm kia lại.” Ở phía sau Vân Tuyết bỗng hét to một tiếng như vậy.
“Ai, lại thế nữa rồi.” Phương lão nghe Vân Tuyết gọi thế thì trên môi nở nụ cười khổ.
Trong lúc này, Nhạc Vân đang lướt đi vùn vụt về phía cổng khu chợ. Hắn đang rất ghét cái cảm giác chạy trốn này. Nhưng nếu không chạy đi thì không biết đối diện với nàng thế nào, giải thích với nàng ra sao?
“Mọi chuyện cứ như một trò đùa, làm sao ta có thể nói với nàng thời gian qua ta luôn ở bên cạnh nàng được?” Nhạc Vân tự cười chính mình.
“Hỗn Nguyên Trâm ta càng không thể đem cho người khác. Con đường tu luyện sau này còn phải phụ thuộc vào nó.”
“Tại sao một cây trâm quá đỗi bình thường lại khiến tỷ tỷ nàng chú ý?” Nhạc Vân lại liên miên suy nghĩ. Bởi theo lý mà nói, Hỗn Nguyên Trâm vốn không khác gì một cây trâm rẻ tiền bán ở lề đường, không có chút gì gọi là đặc biệt. Thế mà Vân Tình chỉ nhìn một cái đã nhận ra.
Hắn nào biết được Vân Tình vốn mang trong mình chút pháp lực kỳ lạ có thể nhận biết những thứ nàng từng nhìn qua. Điều đặc biệt này của nàng cũng khá giống với thuật thôi toán nhưng ở mặt nào đó lại chính xác hơn nhiều.
“Tiểu huynh đệ, có thể đứng lại nói chuyện một chút không?” Trong lúc Nhạc Vân đang loạn nghĩ thì bên tai vang lên tiếng nói già nua. Hắn giật mình nhìn sang một bên thì thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang lướt đi bên cạnh hắn tự lúc nào. Lão già này hắn nhìn một cái lập tức nhận ra chính là Vân Đình năm xưa ở Nam Giang thành.
“Xem ra hôm nay chạy không được rồi.” Nhạc Vân nở nụ cười khổ.
“Tiểu tử, ngươi nhàn nhã quá nhỉ!” Giọng Phương lão kèm theo chút tiếu ý vang lên.
“Lão còn nói sao, mấy hôm ở đây ta chả có việc gì để làm.” Nhạc Vân tươi cười đáp.
“Cũng đúng, thời gian này vốn rất ít người mua bán ma hạch, số ngươi xem như sung sướng khi được ta nhận vào làm lúc này.” Phương lão phì phò tẩu thuốc nói.
“Cũng nhờ Phương lão chỉ bảo.” Nhạc Vân mỉm cười đáp.
“Ngươi thay đổi cũng thật nhanh” Phương lão nhận xét.
“Ta thay đổi?” Nhạc Vân có chút không hiểu.
“Không, phải nói ngươi thích ứng với cuộc sống thật nhanh, làm ta có chút ngạc nhiên.” Phương lão nhìn Nhạc Vân nói.
“Thật thế sao?” Nhạc Vân hỏi lại.
“Thế nào, chả lẽ ngươi cho rằng không đúng. Chỉ mới bảy tám ngày ngươi đã thông thạo nhiều thứ ở Đông Châu. Ánh mắt của ngươi cũng cho thấy ngươi đã hiểu và nắm bắt được rất nhiều thứ ở Đông Châu này.” Phương lão tủm tỉm cười nói.
“Cái này…” Nhạc Vân có chút mờ mịt, không biết vì sao Phương lão lại nhận xét về hắn như thế.
“Được rồi, không cần biết ngươi có lai lịch thế nào, chỉ cần người mà Phương Hữu Sinh ta đã nhận thì ta sẽ hoàn toàn tin tưởng.” Phương lão giọng nói có chút khí thế.
“Cám ơn lão.” Nhạc Vân đáp. Hắn mặc dù không biết ý của Phương lão lúc này thế nào nhưng những ngày ở tiệm của Phương lão thật sự là không có gì phải âu lo.
Phương lão chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh Nhạc Vân một đoạn rồi cất tiếng hỏi: “Ngươi có dự định gì sau này?”
“Ngao du thiên hạ” Nhạc Vân lập tức đáp lại.
“Ha hả, giấc mộng thật là lớn” Phương lão cười sảng khoái nói.
“Thế nào là ngao du thiên hạ?” Phương lão hỏi lại.
“Đọc vạn cuốn sách, đi vạn nẻo đường, hiểu vạn đời người, thấu triệt sinh tử, tiêu diêu tự tại.” Nhạc Vân rành rọt đáp. Đây vốn là châm ngôn của các đời cung chủ Tiêu Dao Cung.
“Hay! Thật không ngờ ngươi còn ít tuổi mà kiến thức có chút hơn người.” Phương lão khen.
“Chỉ là ta đọc được từ trong sách cổ thôi.” Nhạc Vân thành thật trả lời.
“Mỗi cuốn sách là một đời người, ngươi đọc được càng nhiều thì càng giúp con đường tương lai của ngươi rộng mở.” Phương lão lúc này phong thái không khác gì cao nhân đắc đạo, vẻ gian thương biến mất tự khi nào.
Nhạc Vân nhạc nhiên nhìn biểu hiện hum nay của Phương lão khẽ mỉm cười.
“Xem ra số ta không tệ, mới bước chân vào đời đã gặp được người tốt”. Nhạc Vân thầm nhủ.
“Được rồi, đêm nay ta lại đi uống rượu cùng bạn cũ. Ngươi cứ trông cửa tiệm như mọi hôm là được.” Phương lão khẽ phất áo đứng dậy nói.
“Được” Nhạc Vân đáp.
Nhìn bóng dáng Phương lão xa dần trong tầm mắt Nhạc Vân cảm thấy có chút ấm lòng. Tuy chưa đầy mười hôm ở cùng nhưng Phương lão hay trò chuyện cùng hắn, chỉ dẫn rất nhiều thứ trong cuộc sống cho hắn. Ngoài gia gia ra thì có lẽ Phương lão là người thứ hai hay chỉ bảo hắn như vậy.
“Gia gia, nếu giờ này người còn trên đời thì thật tốt” Nhạc Vân ngước mắt lên bầu trời đêm khẽ cảm thán một câu.
“Là sao băng sao?” Đúng lúc Nhạc Vân đang cảm thán thì ánh mắt hắn bị thu hút bởi một vệt sáng đang rơi xuống từ bầu trời.
“Sao băng sao lại rơi xuống chỗ này vậy?” Nhạc Vân ánh mắt có chút ngu ngốc.
Dõi theo tầm nhìn của Nhạc Vân lúc này “sao băng” kia ngày càng hiện rõ. Chỉ là Nhạc Vân lúc này cả người như hóa đá, ánh mắt sáng ngời nhìn lên nền trời.
Nương theo làn gió đêm thổi nhẹ, một bóng hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ hiện dần ra trong tầm mắt của hắn. Lục y mềm mại bay theo gió, mái tóc huyền mượt mà buông nhẹ trên bờ vai mỏng, cổ kiếm dưới chân tỏa ra chút ánh sáng màu bạc dịu nhẹ khiến nàng chẳng khác nào tiên nữ giáng trần.
“Là nàng…” Nhạc Vân đứng dậy khẽ lẩm bẩm
Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là dáng hình ấy. Lúc này Vân Tuyết đang đứng trước cửa tiệm của Phương lão chừng mươi trượng. Ánh mắt nàng nhanh chóng chú ý đến sự xuất hiện của Nhạc Vân trước cửa.
Gót chân nàng nhẹ bước về phía cửa tiệm. Mỗi một bước chân của nàng lại khiến tim hắn nhảy loạn một nhịp.
“Ta phải làm gì bây giờ?” Đầu óc hắn lúc này có chút bối rối.
Trong lúc Nhạc Vân còn đang loạn dòng suy nghĩ thì Vân Tuyết đã đến trước cửa tiệm. Nàng có chút hiếu kỳ đánh giá Nhạc Vân bởi lúc này hắn đang ngây ngốc đứng như trời chồng giữa cửa.
“Là ngươi?” Không hiểu vì sao Vân Tuyết lại hỏi câu đầu tiên như thế.
“Là ta.” Nhạc Vân hạ ý thức thốt lên câu trả lời.
Im lặng.
Cả hai người có chút ngỡ ngàng nhìn nhau.
“Tại sao ta lại trả lời như thế?” Nhạc Vân trong tâm giật mình với câu trả lời của chính mình.
“Là ta..ta là người bán hàng ở tiệm này.” Nhạc Vân có chút ngập ngừng nói
“À..” Vân Tuyết khẽ thốt ra vẻ đã hiểu.
“Cô nương muốn mua gì sao?” Nhạc Vân lúc này mở ra Tiêu Dao tâm cảnh áp chế xuống cảm xúc của mình, điềm nhiên nói.
“Ta muốn xem qua một chút.” Vân Tuyết nói rồi bước thẳng vào cửa tiệm.
“Ta vốn là khách quen” Vân Tuyết nói vội một câu như thể muốn giải thích thắc mắc cho Nhạc Vân.
Bước theo phía sau Vân Tuyết, cả hai người nhanh chóng tiến vào bên trong cửa tiệm. Ánh đèn ma hạch chiếu rọi cả không gian bên trong cửa tiệm làm Nhạc Vân nhìn rõ hơn dáng người của Vân Tuyết.
“Không ngờ sớm như thế đã gặp lại nàng.” Nhạc Vân thoáng qua một tia vui mừng. Hắn cứ nghĩ rằng phải lâu nữa mới gặp lại nàng vì hắn có ý định rời Đông Châu về trấn Hoàng Sơn thăm mộ gia gia.
“Phương lão bản không có nhà sao?” Vân Tuyết lúc này đứng trước một giá ma hạch màu lam nhạt khẽ cất tiếng hỏi.
“Phương lão vừa đi uống rượu cùng bạn cũ.” Nhạc Vân thành thật trả lời. Giọng nói của hắn lúc này vì đang ở trong Tiêu Dao tâm cảnh nên có phần không mặn không nhạt.
Vân Tuyết nghe thế thì khẽ “ừ” một tiếng rồi lại cầm mấy viên ma hạch lên xem xét, có vẻ nàng đang đùa nghịch với mấy viên ma hạch này hơn là chọn hàng để mua.
“Ngươi tên gì?” Vân Tuyết hỏi.
“Tại hạ Nhạc Vân.” Nhạc Vân đáp.
“Nhạc Vân…” Vân Tuyết khẽ lẩm bẩm như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
“Ngươi biết ta là ai không? Biết vì sao hôm nay ta lại đến đây không?” Vân Tuyết khẽ mỉm cười nhìn Nhạc Vân hỏi.
“Ta không biết” Nhạc Vân khẽ đáp, ánh mắt hắn không dám nhìn vào Vân Tuyết.
“Cạch” Tiếng cửa lớn đóng lại vang lên bên tai của Nhạc Vân.
Nhạc Vân chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một đường kiếm lạnh lẽo đã kề bên cổ hắn. Chỉ thấy một cây cổ kiếm điêu khắc tinh xảo tỏa ra hàn quang lành lạnh đang được Vân Tuyết nắm chặt trong tay. Lưỡi kiếm không sắc nhưng lại khiến Nhạc Vân có chút áp bách về tâm thần, có lẽ đây mới là điều đặc biệt của cây kiếm này.
“Vân Tuyết cô nương làm thế này là có ý gì?” Nhạc Vân hỏi. Nhưng vì đang trong Tiêu Dao tâm cảnh nên giọng hắn chẳng có gì là sợ hãi mà rất bình thản.
Nhìn biểu tình của Nhạc Vân, Vân Tuyết thoáng chút kinh ngạc, bởi thanh cổ kiếm của nàng không tạo ra được chút uy hiếp nào với Nhạc Vân.
“Ngươi biết ta tên Vân Tuyết sao? Như vậy Tiểu Bạch cũng nằm trong tay ngươi rồi.” Vân Tuyết lạnh nhạt nói.
“Giao ra Tiểu Bạch ta sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện này nếu không đừng trách ta độc ác.” Vân Tuyết quát nhẹ. Lúc này phong thái của nàng có chút giống với tiểu ma nữ năm xưa.
“Vân cô nương, chắc là có gì nhầm lẫn, ta không biết cái gì là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cả. Việc ta biết tên nàng vốn là từ Vân Tình tiểu thư.” Nhạc Vân đáp.
“Hừ, chết đến nơi vẫn còn ra vẻ vô can.” Vân Tuyết hừ lạnh nói.
“Nói, có chịu giao ra Tiểu Bạch hay là để ta động thủ” Vân Tuyết nói xong lưỡi kiếm lại nhích thêm một chút vào cổ Nhạc Vân.
“Cái gì là Tiểu Bạch?” Nhạc Vân hỏi. Chỉ có điều giọng nói của hắn chẳng có chút gì là sợ hãi. Điều đó càng khiến Vân Tuyết kinh nghi hơn.
“Hừ, cây trâm bạch ngọc mà hơn bảy hôm trước ngươi đã lấy trộm ở…ở trong phòng ta” Vân Tuyết có chút ngập ngừng khi nói đến câu này.
“Là cây trâm này sao? Tại sao tỷ muội nhà nàng lại làm khó ta chỉ vì cây trâm này.” Nhạc Vân mặc kệ mũi kiếm khẽ rút từ trên búi tóc một cây trâm đơn giản bằng bạch ngọc.
“Đưa ta xem” Vân Tuyết quát nhẹ.
“Được” Nhạc Vân khẽ cầm cây trâm giơ ra trước mặt Vân Tuyết.
“Ngươi không sợ sao?” Vân Tuyết thấy biểu tình của Nhạc Vân thì ngạc nhiên hỏi. Nàng tuy không phải người ác tâm nhưng một người bị kiếm kề cạnh cổ mà vẫn giữ được phong thái nhàn nhã như thế này khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
“Ta biết cô nương là người tốt.” Nhạc Vân mỉm cười đáp.
“Ngươi…” Vân Tuyết nghe Nhạc Vân nói thế thì không biết phải nói thế nào nữa. Hôm nay chỉ vì Tiểu Bạch mà nàng mới nghĩ ra cách làm “cường đạo” thế này mà thôi.
“Hừ, mồm mép khá lắm.” Vân Tuyết nói thêm một câu rồi cầm lấy cây trâm.
“Rắc” Cây trâm vừa vào tay Vân Tuyết đã bị nàng bẻ thành hai nửa.
Nhạc Vân thấy thế thì biết có chuyện, ngay lập tức Tiêu Dao Định Thần Thuật bao phủ lấy toàn thân, một chút thần thức của hắn nhanh chóng bao phủ lấy mũi kiếm của Vân Tuyết sau đó hắn giả vờ giật mình nói: “Vân cô nương, sao ngươi lại phá hỏng trâm cài của ta?”
“Hừ, còn dám lừa dối ta, ngươi cho rằng việc ngươi đi mua một chiếc trâm cài để đánh tráo không ai hay biết sao?” Vân Tuyết hậm hực nói.
“A, hỏng rồi, không ngờ bị theo dõi.” Nhạc Vân trong lòng buồn phiền không thôi.
“Ta không biết ngươi làm thế nào trộm đi Tiểu Bạch nhưng chỉ cần ngươi giao ra Tiểu Bạch ta hứa sẽ không truy cứu gì thêm nữa. Thậm chí có thể cho ngươi nhiều lợi lộc.” Vân Tuyết giọng dụ dỗ.
Nhạc Vân nhìn biểu hiện của nàng không hiểu sao trên môi hắn lại nở nụ cười. Có lẽ thời gian ở cạnh nàng khá lâu hắn biết rõ nàng là người thế nào, tính tình ra sao. Dù nàng hơn hắn vài tuổi nhưng hắn cảm thấy nàng còn trẻ con hơn so với hắn nhiều. Dẫu sao hắn cũng là người tu luyện Tiêu Dao Định Thần Thuật nên tâm cảnh trầm ổn hơn nàng nhiều.
“Ngươi cười ta?” Vân Tuyết có chút khó hiểu vì biểu hiện của Nhạc Vân.
“Vân cô nương, chiếc trâm cài này vốn là di vật của gia gia ta, điều này ta đã nói với Vân Tình tiểu thư từ trước rồi. Mong cô nương hiểu cho.” Nhạc Vân không biết phải làm sao nữa đành rút ra trong người Hỗn Nguyên Trâm rồi nói.
“Trâm này tên gọi Hỗn Nguyên Trâm, vốn là di vật của gia gia. Ta không thể đem nó giao cho người khác.” Nhạc Vân lại nói.
Vân Tuyết nhìn cây trâm ngọc trong tay Nhạc Vân đôi mắt có chút sáng lên. Nàng tuy không dám chắc đó có phải là Tiểu Bạch không nhưng trong tâm nàng lại nói cho nàng biết cây trâm kia rất thân thuộc với nàng.
“Ngươi đưa cây trâm này cho ta xem thử, nếu không phải ta không truy cứu thêm gì nữa.” Vân Tuyết nhìn cây trâm trong tay Nhạc Vân nói.
“Vân cô nương thứ lỗi, từ lúc gia gia mất, trâm này không rời ta nửa bước.” Nhạc Vân bình thản đáp.
“Ngươi…là ngươi ép ta.” Vân Tuyết bực mình quát to.
Một luồng uy áp bỗng từ cổ kiếm phát ra làm Nhạc Vân thoáng giật mình. Bởi luồng uy áp này có khả năng trói buộc cực mạnh, khiến toàn thân hắn có chút khó chịu.
“Không ngờ cổ kiếm này thật quái dị.” Nhạc Vân có chút tò mò.
Bấy giờ bàn tay khác của Vân Tuyết đã chộp đến trước ngực Nhạc Vân để cướp lấy cây trâm ngọc. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra bởi khi nàng sắp chụp được cây trâm thì thân hình Nhạc Vân đã quỷ dị biến mất tại chỗ làm nàng chụp vào khoảng không.
Sau giây phút giật mình, Vân Tuyết định thần lại thì đã thấy Nhạc Vân lùi về trước cửa lớn, bàn tay hắn đang đẩy cửa bước ra ngoài.
“Ngươi…đứng lại cho ta.” Vân Tuyết quát rồi lao nhanh ra phía cửa chính.
“Vân tiểu thư, ta lúc này trong người còn có chuyện quan trọng cần làm. Sau này trở lại Vân thành ta sẽ tìm nàng nói chuyện.” Nhạc Vân hướng Vân Tuyết mỉm cười nói. Lúc này hắn đang trong Tiêu Dao tâm cảnh nên nụ cười của hắn có chút phong thái bất phàm, chẳng khác nào cao nhân đắc đạo đang mỉm cười nhìn nhân thế.
Vân Tuyết nhìn biểu tình của Nhạc Vân không hiểu sao thân hình chậm lại, trong lòng nàng bỗng xuất hiện cảm giác bỏ mặc không muốn đuổi theo nữa. Nàng đâu biết rằng đấy là tác dụng của Tiêu Dao Định Thần Thuật khiến tâm cảnh nàng thay đổi.
Nhạc Vân nói xong thì thân hình nhanh chóng lướt vội ra bên ngoài, hắn lúc này thật lòng muốn rời khỏi Vân thành một thời gian để trở về trấn Hoàng Sơn. Chỉ là hắn không ngờ phải “chạy trốn” trong màn đêm thế này.
“Nhạc tiểu tử, ngươi làm gì như ma đuổi thế.” Lúc Nhạc Vân định dùng Tiêu Dao Thần Bộ chạy đi thì tiếng nói của Phương lão vang lên bên tai.
“Ách, Phương lão, ta phải rời khỏi đây một thời gian.” Nhạc Vân lướt đến bên cạnh Phương lão nói vội.
“Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì ta đây có thể gánh vác giúp ngươi.” Phương lão cười cười. Có vẻ việc quan trọng của Nhạc Vân không làm lão để ý.
“Tiểu tặc, ngươi chớ có chạy.” Lúc này tiếng Vân Tuyết lại vang lên.
“Ách, ngươi làm gì lại đụng đến nha đầu này?” Phương lão có chút ngạc nhiên.
“Phương lão ta phải đi bây giờ.” Nhạc Vân có chút vội vã.
“Đi cái gì, đứng ở đây ta giải quyết giúp cho ngươi.” Phương lão túm lấy vai áo Nhạc Vân rồi nói.
“Phương lão bá, mau bắt tên trộm kia lại cho ta” Vân Tuyết hét to.
“Xảy ra chuyện gì?” Phương lão nhìn Nhạc Vân kì quái hỏi.
“Phương lão, sau này có dịp ta sẽ giải thích cùng lão.” Nhạc Vân khẽ đáp rồi lập tức thi triển Tiêu Dao Thần Bộ, thân hình nhanh chóng thoát khỏi tay Phương lão lao vút về phía xa của khu chợ.
“Thân pháp thật cao minh” Phương lão giật mình. Đây là lần đầu tiên lão thấy Nhạc Vân thi triển chút võ công.
“Gia gia, mau bắt tên trộm kia lại.” Ở phía sau Vân Tuyết bỗng hét to một tiếng như vậy.
“Ai, lại thế nữa rồi.” Phương lão nghe Vân Tuyết gọi thế thì trên môi nở nụ cười khổ.
Trong lúc này, Nhạc Vân đang lướt đi vùn vụt về phía cổng khu chợ. Hắn đang rất ghét cái cảm giác chạy trốn này. Nhưng nếu không chạy đi thì không biết đối diện với nàng thế nào, giải thích với nàng ra sao?
“Mọi chuyện cứ như một trò đùa, làm sao ta có thể nói với nàng thời gian qua ta luôn ở bên cạnh nàng được?” Nhạc Vân tự cười chính mình.
“Hỗn Nguyên Trâm ta càng không thể đem cho người khác. Con đường tu luyện sau này còn phải phụ thuộc vào nó.”
“Tại sao một cây trâm quá đỗi bình thường lại khiến tỷ tỷ nàng chú ý?” Nhạc Vân lại liên miên suy nghĩ. Bởi theo lý mà nói, Hỗn Nguyên Trâm vốn không khác gì một cây trâm rẻ tiền bán ở lề đường, không có chút gì gọi là đặc biệt. Thế mà Vân Tình chỉ nhìn một cái đã nhận ra.
Hắn nào biết được Vân Tình vốn mang trong mình chút pháp lực kỳ lạ có thể nhận biết những thứ nàng từng nhìn qua. Điều đặc biệt này của nàng cũng khá giống với thuật thôi toán nhưng ở mặt nào đó lại chính xác hơn nhiều.
“Tiểu huynh đệ, có thể đứng lại nói chuyện một chút không?” Trong lúc Nhạc Vân đang loạn nghĩ thì bên tai vang lên tiếng nói già nua. Hắn giật mình nhìn sang một bên thì thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang lướt đi bên cạnh hắn tự lúc nào. Lão già này hắn nhìn một cái lập tức nhận ra chính là Vân Đình năm xưa ở Nam Giang thành.
“Xem ra hôm nay chạy không được rồi.” Nhạc Vân nở nụ cười khổ.
/27
|