Vân quốc. Tây Mạc xa xôi.
Mười chín năm trước.
Bên một dòng suối trên một ốc đảo trù phú, một đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau ngắm nhìn phong cảnh.
Cành lá đung đưa trong gió.
Tiếng nước róc rách len lỏi qua từng kẽ đá.
Ánh chiều tà uể oải hắt xuống nhân gian vài tia nắng yếu ớt.
“Vũ ca, chàng nói xem sau này nếu sinh con gái chúng ta sẽ đặt tên là gì?” Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi vắt chân nơi bờ đá cất tiếng hỏi.
“Thủy Nhi, tại sao nàng biết chúng ta sẽ sinh con gái?” Một thanh niên tuấn tú lúc này đang dựa đầu lên vai nữ tử hỏi lại. Thanh niên này chính là Trần Vũ, lúc này hắn mới hai mươi mốt tuổi.
“Hứ…, sau này chắc chắn sẽ là con gái, muội muốn đứa đầu tiên phải là con gái.” Nữ tử nũng nịu nói. Nữ tử này chính là con gái của cốc chủ Vạn Xà Cốc, tên Đặng Thủy Nhi, năm nay mười tám tuổi.
“Phải, phải…đứa đầu tiên sẽ là con gái.” Trần Vũ đành phải cười cười đáp lại.
“Chàng định đặt tên cho con gái của chúng ta là gì?” Thủy Nhi tiếp tục câu chuyện.
“Nếu là con gái thì cứ gọi là Bích Nhu đi.” Trần Vũ mắt lim lim vùi đầu vào mái tóc mềm mại của Thủy Nhi khẽ nói.
“Ai, sao chàng lại bắt đầu ngủ rồi.” Thủy Nhi khẽ gắt.
“Ngày mai ta phải quay về kinh thành rồi.” Trần Vũ giọng nói mang theo chút tiếc nuối.
“Chàng ngủ đi.” Thủy Nhi khẽ cười.
Liếc mắt nhìn tình lang bên cạnh, Thủy Nhi đôi mắt tràn đầy nhu tình. Nàng còn nhớ rõ hai năm về trước, cha nàng từ sa mạc cứu được một thanh niên rồi đưa về cốc chăm sóc. Thanh niên này tên Trần Vũ, mi thanh mục tú, dáng vẻ đường hoàng. Thời gian sinh sống ở trong cốc thanh niên này còn tỏ ra là một người đa mưu túc trí, lễ độ khiêm nhường. Ngay cả chính cha nàng vốn khó tính nhưng đối với người thanh niên này lại tràn đầy hảo cảm.
Như định mệnh an bài, chẳng bao lâu sau lần gặp gỡ đầu tiên. Nàng và hắn đã quấn quýt bên nhau như thần tiên quyến lữ. Tình yêu đầu đời khiến trái tim thiếu nữ của nàng luôn trong trạng thái đập loạn nhịp. Những ngày nàng và hắn bên nhau là những ngày tươi đẹp nhất của nàng từ lúc sinh ra. Mẹ nàng mất sớm, cha nàng lại là cốc chủ nên từ nhỏ tính nàng vốn cô ngạo, thế mà từ ngày gặp hắn nàng đã trở thành một cô gái nhu mì. Đến cha nàng lúc nhận thấy sự thay đổi của nàng cũng lắc đầu khẽ than: ”Nuôi bao năm khôn lớn lại sắp phải để cho người khác được tiện nghi rồi.” Những lúc ấy nàng lại đỏ bừng khuôn mặt. Nếu là trước đây nghe cha nàng nói như vậy nàng đã nhõng nhẽo cãi lại rồi.
“Vũ ca, vì chàng Thủy Nhi có thể làm tất cả.”
…
……
Vân quốc. Kinh thành Vân Đô.
Mười bảy năm trước.
Trời đêm không chút mây mờ.
Trăng sáng vằng vặc.
Giữa hồ Vọng Nguyệt, trong mái đình rêu phong cổ kính, hai bóng người đang đứng đối diện với nhau. Ánh trăng uốn lượn theo từng cột đá rồi hắt vội lên khuôn mặt mỗi người chút ánh sáng bàng bạc.
“Vũ ca, chàng không thể theo muội về Tây Mạc?” Tiếng nữ tử nhẹ nhàng cất lên trong đêm vắng.
“Thủy Nhi, là ta có lỗi với nàng.” Thanh niên kia ngập ngừng cất tiếng.
Hai người này chẳng ai khác chính là Trần Vũ và Thủy Nhi.
“Vũ ca, tim muội giờ này đang rất đau.” Thủy Nhi giọng nói khó khăn phát ra. Nàng đang cố giữ cho nước mắt mình không rơi.
“Thủy Nhi, hãy cho ta chút thời gian sau đó ta sẽ về Tây Mạc tạ lỗi cùng muội cùng nhạc phụ.” Trần Vũ giọng nói man mác buồn.
“Không được, lần này chàng không theo muội trở về thì mãi mãi sau này đừng bao giờ đặt chân đến Tây Mạc. Cha muội sẽ không tha thứ cho chàng…” Thủy Nhi giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Thủy Nhi, ta…” Trần Vũ rất muốn giải thích nhưng lời vừa ra đến miệng thì không thể thốt ra. Trong lòng hắn lúc này cũng tràn đầy đau khổ. Chỉ vì gia tộc mà hắn phải hi sinh hạnh phúc của bản thân mình. Cuộc đời luôn có những biến số mà người trong cuộc không có hoặc không đủ dũng khí để gạt bỏ. Với hắn lúc này thì sự tồn vong của gia tộc là điều quan trọng nhất.
“Chàng đã có gia đình êm ấm, một người con gái miền hoang dã như muội có lẽ chỉ khiến chàng thêm gánh nặng.” Thủy Nhi quay mặt đi, lẩn tránh ánh mắt của Trần Vũ, giọng nó có phần chua xót.
“Thủy Nhi, những ngày cùng muội ở Tây Mạc là những ngày khắc cốt ghi tâm của Trần Vũ ta. Dù biển cạn đá mòn lòng Trần Vũ ta chỉ có mình muội.” Trần Vũ đột nhiên bước tới ôm lấy Thủy Nhi thì thầm.
Vẫn là vòng tay ấm áp này. Vẫn là nhịp đập rộn ràng này. Vẫn là hơi thở quen thuộc này. Trái tim nàng thời khắc này như muốn tan chảy. Nàng muốn hận, nàng muốn quên đi kẻ đã phụ tình nàng nhưng sao lí trí nàng không chiến thẳng nổi con tim.
“Muội phải trở về…” Thủy Nhi dịu dàng nói, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang an ủi tình lang.
“Không, hãy ở lại với ta, ta không muốn mất nàng thêm lần nào nữa.” Trần Vũ vòng tay càng xiết chặt.
“Vũ ca, chàng biết là không thể.” Thủy Nhi giọng khẽ nói. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Buông tay!
Thật sự phải buông tay sao!
Một tà áo trắng khẽ nhu động, đôi chân nhỏ bé khẽ đạp nhẹ trên từng chiếc lá sen mỏng manh trôi nổi giữa mặt hồ. Thủy Nhi như làn gió thoảng lướt đi trong gió, vóc người tuyệt mĩ, tóc dài tung bay, bạch y như tuyết, nàng lúc này chẳng khác nào cửu thiên tiên nữ rời khỏi nhân gian bay về chín tầng trời.
“Vũ ca, đời này Thủy Nhi chỉ có mình chàng.” Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên vừa gần gũi lại vừa xa xôi giữa đêm trăng vắng lặng.
Trần Vũ ngơ ngác đứng nhìn theo bóng hình nàng mờ dần trong đêm tối. Hắn muốn đuổi theo nàng, giữ chặt tay nàng nhưng hắn đã không thể làm thế.
“Thủy Nhi…” Trần Vũ thầm gọi.
Trên mặt hồ, mùi hương thơm dịu của hoa sen khiến lòng người dịu lại. Những giọt sương đêm vương trên từng cành lá đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh tô điểm mặt hồ. Là giọt sương hay là những giọt nước mắt của ai đó vấn vương lại chốn kinh thành phồn hoa?! Chẳng ai biết được!
“Là Trần gia ta có lỗi với nàng.” Một giọng nói có phần lớn tuổi khẽ vang lên. Không biết tự lúc nào bên cạnh Trần Vũ đã xuất hiện một trung niên trạc tuổi ngũ tuần.
“Cha, người…” Trần Vũ khẽ nói.
Hóa ra người đàn ông trung niên này là Trần Cảnh, gia chủ của Trần gia.
“Là ta sợ nàng sẽ gây ra điều gì đó bất lợi cho con nhưng thật không ngờ…” Trần Cảnh khuôn mặt nhu hòa nói.
“Vũ nhi, trở về thôi…” Trần Cảnh giọng nói mang theo niềm quan tâm sâu sắc tới con trai của mình.
Hai bóng người nhanh chóng biến mất khỏi hồ Vọng Nguyệt. Không gian lại trở về với sự yên bình vốn có.
…
……
Vân quốc. Dưới chân núi Trấn Nam.
Hai nhóm người đang đối diện trong trong bầu không khí áp bức khó chịu. Một nhóm mấy chục người trong trang phục dạ hành quỷ dị. Một nhóm là gần trăm bảo tiêu đao kiếm sáng ngời. Tất nhiên đây là nhóm người của Trần gia tiêu cục và Vạn Xà Cốc.
“Thủy Nhi, thật sự là nàng.” Một trung niên trạc tuổi tứ tuần giọng run run lẩm bẩm.
“Bày trận.” Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.
“Vụt…vụt…” mấy chục người trong trang phục dạ hành, lưng đeo giỏ trúc bắt đầu thi triển khinh công đạp trên cành lá nhẹ nhàng di chuyển. Những người này không lao vào tấn công đoàn xe của Trần gia tiêu cục mà di chuyển theo những phương vị khác nhau. Trong chốc lát mấy chục người đã làm thành một vòng vây bao phủ lấy đoàn xe của Trần gia tiêu cục.
“Mọi người cẩn thận.” Dương Vĩ bình tĩnh hô lên.
Gần trăm bảo tiêu thấy nguy mà không loạn, nghe được tiếng nhắc nhở của Dương Vĩ liền ổn định vững chắc thân hình trên lưng ngựa. Trong tay đao kiếm nắm chặt trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bấy giờ đám người của Vạn Xà Cốc vừa ổn định phương vị lập tức xoay người đem giỏ trúc đặt xuống dưới chân mình. Nắp giỏ lật mở, cảm giác âm hàn lan tỏa ra xunh quanh khiến lòng người bất an.
“Phập…phập..” mấy tiếng động khe khẽ vang lên, không biết kẻ nào ra tay, chỉ thấy từng đám cỏ màu đỏ như máu đã cắm sâu vào lòng đất vây quanh đám người Trần gia tiêu cục. Nếu nhìn từ trên cao có thể nhận thấy những đám cỏ này đều được sắp xếp một cách có chủ ý. Bảy bảy bốn mươi chín đám cỏ xếp thành hai hình đa giác lồng vào nhau bao quanh lấy khu vực của Trần gia tiêu cục.
“Là Hóa Xà Thảo.” Trần Vũ giọng nói có phần ngưng trọng.
“Trần Vũ, hôm nay ta muốn xem xem ngươi làm thế nào thoát khỏi Vạn Xà Trận.” Tiếng nói khàn khàn kia cất lên sau đó hai bóng người xuất hiện phía trước con đường lớn.
Một người là một nam tử thân hình dong dỏng cao, mắt ưng mày kiếm, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy mị lực. Tuy nhiên người này làn da lúc trắng lúc xanh có vẻ như đang mang trọng bệnh hoặc đang tu luyện nội công tâm pháp tổn hao thân thể.
Người còn lại là một mỹ phụ kiều diễm tuổi chừng ba mươi, đôi mắt to tròn, lông mày lá liễu cong vút vừa mang chút e thẹn lại vừa ẩn tàng chút sát khí. Khuôn mặt nàng ngũ quan xinh xắn, tóc huyền búi cao, một chiếc trâm phượng bằng lục ngọc được điêu khắc tinh xảo đính gọn gàng trên đầu tóc càng tôn thêm vẻ quý phái. Nàng khoác một chiếc áo choàng màu hồng nhạt, mỏng như cánh ve. Bên trong là tà áo dài màu trắng ôm sát người để lộ ra những đường cong tuyệt đẹp, có thể xem nàng như một vưu vật hiếm có của thế gian.
“Thật là nàng…Thủy Nhi.” Trần Vũ vẻ mặt không kiềm chế được nét vui mừng.
“Thủy Nhi không phải cái tên ngươi thích gọi là gọi. Hôm nay ta đến đây để thực hiện lời hứa của mình mười bảy năm về trước.” Thủy Nhi lạnh nhạt nói.
“Thủy Nhi, nàng…” Trần Vũ tâm thần chợt động.
“Thủy Nhi, lỗi lầm của ta ta sẽ tự mình gánh chịu. Những người này không có liên quan, nàng hãy để họ đi.” Trần Vũ dịu dọng.
“Hừ, tất cả người của Trần gia hôm nay đều phải chết, chó gà không tha.” Nam tử đứng bên cạnh Thủy Nhi gằn giọng nói.
“Ngươi là ai?” Trần Vũ lúc này mới chú ý đến nam tử kia.
“Trần Vũ, ngay cả người quen cũ mà ngươi cũng không nhận ra sao.” Nam tử kia cười quỷ dị.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trần Vũ nhìn nam tử trẻ trung kia, trí nhớ nhanh chóng lướt qua nhưng chưa tìm được câu trả lời.
“Đặng Khanh, ngươi còn nhớ cái tên này chứ?” Nam tử tà tà cười nói.
Trần Vũ nghe nam tử trả lời như thế thì khuôn mặt trở nên khó hiểu. Đặng Khanh vốn là con nuôi kiêm đại đệ tử của cốc chủ Vạn Xà Cốc – Đặng Nguyên Trung. Hai mươi năm về trước tuổi đã ngoài bốn mươi, suốt ngày chuyên tu luyện võ. Nhưng nam tử trước mặt chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi là cùng, hơn nữa khuôn mặt cùng hình dáng cũng biến đổi rất nhiều.
“Không cần phải nhạc nhiên, ta gặp được kỳ ngộ từ Phù Vân Tiên Lộ.”
“Phù Vân Tiên Lộ.” Nghe cái tên này, Trần Vũ và Dương Vĩ ánh mắt nhìn nhau ra vẻ đã hiểu.
“Đặng sư huynh, chuyện xưa của ta và Thủy Nhi với người ngoài không quan hệ. Huynh hãy nể tình năm xưa quen biết tha cho họ một con đường sống.” Trần Vũ khuôn mặt có chút phức tạp nói.
“Dàn trận” Đặng Khanh không đáp lời Trần Vũ mà lên tiếng ra hiệu cho thủ hạ.
“Ngươi…” Trần Vũ khuôn mặt bừng lửa giận.
“uuuuuu……” tiếng kêu của nhạc cụ nào đó vang lên.
“Phì…phì…phì…” Từ mấy chục chiếc giỏ tre, từng con rắn nhỏ màu đỏ bằng đầu ngón cái, thân dài hơn thước lúc nhúc trườn ra khỏi giỏ rồi như tên bắn lao đến mấy bụi Hóa Xà Thảo. Nhìn một đoàn rắn số lượng đến mấy nghìn con nhung nhúc trườn bò xunh quanh khiến cho da đầu người ta tê dại.
“Mọi người đứng yên không được cử động.” Trần Vũ hét lớn.
“Ha…ha…ha, ta muốn xem ngươi làm thế nào thoát khỏi Vạn Xà Trận.” Đặng Khanh cuồng tiếu nói.
Lúc này gần trăm người của Trần gia tiêu cục nắm chặt dây cương để ổn định thân ngựa. Mấy con ngựa lúc này đang trong trạng thái bất an vì đoàn rắn lúc nhúc xunh quanh. Đứng ở trên mặt đất phía sau Trần Vũ là nhóm Tam Đại Nhất Tiểu. Lúc này trên khuôn mặt bốn đứa hiện lên vẻ lo sợ cực độ.
“Chết rồi…chết rồi, lần này sẽ bị rắn cắn chết.” Đại Ngưu lắp bắp nói, đôi chân nó run rẩy như sắp ngã.
Tiểu Cẩu, Đại Cẩu cùng Đại Hắc cũng không khá hơn. Mồ hôi trên mặt mỗi đứa đã túa ra như nước.
Vạn Xà Trận vốn là một “tĩnh trận”, người bị vây trong trận nếu không tạo ra cử động mạnh thì có thể bảo toàn được mạng sống. Nhưng nếu di chuyển hoặc chạy trốn hay tìm cách giết ra khỏi trận sẽ lập tức bị hàng trăm, hàng ngàn con rắn vây công, chết rất thê thảm.
“Đặng Khanh, ngươi đừng ép người quá đáng.” Trần Vũ vẻ mặt hồng lên vì giận dữ.
Đặng Khanh không để ý đến lời nói của Trần Vũ mà hắn khẽ phất tay làm hiệu.
“Xoạt…xoạt” Mười mấy tên thủ hạ nhanh chóng rút ra trong người một chiếc nỏ dài chừng nửa thước, thân nỏ bằng gỗ mun đen nhánh.
“Thủy Nhi, ngươi nói xem ta nên bắt đầu từ ai đây?” Đặng Khanh cười tà tà hỏi.
“Lão già kia đi.” Thủy Nhi lạnh nhạt trả lời, ngón tay trỏ thẳng về phía Dương Vĩ.
Trần Vũ nhìn tình thế xunh quanh nhận ra hôm nay Trần gia tiêu cục khó thoát một kiếp. Chỉ cần mấy chục người phóng nỏ ngay lập tức đội hình sẽ loạn, hàng nghìn con rắn sẽ bắt đầu vây công.
“uuuuuu..” Tiếng nhạc hiệu lại vang lên. Đoàn rắn lại nhung nhúc di chuyển xunh quanh vòng vây.
“Dương thúc, người có thể xác định được phương vị của kẻ thổi kèn hiệu không?” Trần Vũ lo lắng hỏi.
“Không được, lần này quả thực là rắc rối lớn.” Dương Vĩ vẻ mặt cũng hiện rõ nét lo lắng.
“Lạch cạch” Tiếng tra tên vào nỏ vang lên như tiếng tử thần mời gọi.
Khuôn mặt mỗi người bị vây trong xà trận đang hiện rõ vẻ hoang mang.
“Dừng tay, nếu không Trần mỗ sẽ phá hủy vật này.” Trần Vũ đột nhiên trầm giọng hét lớn.
Trong tay hắn lúc này đã xuất hiện một khối ngọc điêu khắc tinh xảo. Chỉ thấy toàn thân khối ngọc to hơn nắm tay người lớn. Màu ngọc là tử sắc vô cùng hiếm thấy, phần dưới là một khối bằng phẳng vuông vắn, phía trên điêu khắc một con rồng quấn quanh một viên đá hình cầu.
“Long Ấn” Đặng Khanh nhìn thấy vật trên tay Trần Vũ thì khẽ thốt lên. Tiếng nói của hắn tuy nhỏ nhưng với thính lực của Trần Vũ thì làm sao có thể không nghe thấy.
“Quả nhiên các ngươi đến vì vật này.” Trần Vũ khuôn mặt lúc này đã dãn ra một chút.
“Hừ, giao ra Long Ấn ta cho các ngươi chết toàn thây.” Thủy Nhi lúc này lạnh lùng nói.
Trần Vũ ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Nhi, sau đó hướng về phía Đặng Khanh nói: “Nhanh chóng thu hồi xà trận nếu không Trần mỗ có chết cũng phải phá hủy vật này.”
Tình thế biến hóa khiến sắc mặt Đặng Khanh có chút bực mình. Hắn cứ nghĩ rằng vật mình cần tìm nằm trong cỗ xe được bảo vệ cẩn thận kia, không ngờ lại nằm trên người Trần Vũ. Mặc dù là như thế nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười quỷ dị.
“Ha..ha..ha, ngươi có khả năng thì phá hủy cho ta xem. Hôm nay ta cũng muốn chơi đùa với ngươi một chút.” Đặng Khanh điên cuồng cười nói.
Mười chín năm trước.
Bên một dòng suối trên một ốc đảo trù phú, một đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau ngắm nhìn phong cảnh.
Cành lá đung đưa trong gió.
Tiếng nước róc rách len lỏi qua từng kẽ đá.
Ánh chiều tà uể oải hắt xuống nhân gian vài tia nắng yếu ớt.
“Vũ ca, chàng nói xem sau này nếu sinh con gái chúng ta sẽ đặt tên là gì?” Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi vắt chân nơi bờ đá cất tiếng hỏi.
“Thủy Nhi, tại sao nàng biết chúng ta sẽ sinh con gái?” Một thanh niên tuấn tú lúc này đang dựa đầu lên vai nữ tử hỏi lại. Thanh niên này chính là Trần Vũ, lúc này hắn mới hai mươi mốt tuổi.
“Hứ…, sau này chắc chắn sẽ là con gái, muội muốn đứa đầu tiên phải là con gái.” Nữ tử nũng nịu nói. Nữ tử này chính là con gái của cốc chủ Vạn Xà Cốc, tên Đặng Thủy Nhi, năm nay mười tám tuổi.
“Phải, phải…đứa đầu tiên sẽ là con gái.” Trần Vũ đành phải cười cười đáp lại.
“Chàng định đặt tên cho con gái của chúng ta là gì?” Thủy Nhi tiếp tục câu chuyện.
“Nếu là con gái thì cứ gọi là Bích Nhu đi.” Trần Vũ mắt lim lim vùi đầu vào mái tóc mềm mại của Thủy Nhi khẽ nói.
“Ai, sao chàng lại bắt đầu ngủ rồi.” Thủy Nhi khẽ gắt.
“Ngày mai ta phải quay về kinh thành rồi.” Trần Vũ giọng nói mang theo chút tiếc nuối.
“Chàng ngủ đi.” Thủy Nhi khẽ cười.
Liếc mắt nhìn tình lang bên cạnh, Thủy Nhi đôi mắt tràn đầy nhu tình. Nàng còn nhớ rõ hai năm về trước, cha nàng từ sa mạc cứu được một thanh niên rồi đưa về cốc chăm sóc. Thanh niên này tên Trần Vũ, mi thanh mục tú, dáng vẻ đường hoàng. Thời gian sinh sống ở trong cốc thanh niên này còn tỏ ra là một người đa mưu túc trí, lễ độ khiêm nhường. Ngay cả chính cha nàng vốn khó tính nhưng đối với người thanh niên này lại tràn đầy hảo cảm.
Như định mệnh an bài, chẳng bao lâu sau lần gặp gỡ đầu tiên. Nàng và hắn đã quấn quýt bên nhau như thần tiên quyến lữ. Tình yêu đầu đời khiến trái tim thiếu nữ của nàng luôn trong trạng thái đập loạn nhịp. Những ngày nàng và hắn bên nhau là những ngày tươi đẹp nhất của nàng từ lúc sinh ra. Mẹ nàng mất sớm, cha nàng lại là cốc chủ nên từ nhỏ tính nàng vốn cô ngạo, thế mà từ ngày gặp hắn nàng đã trở thành một cô gái nhu mì. Đến cha nàng lúc nhận thấy sự thay đổi của nàng cũng lắc đầu khẽ than: ”Nuôi bao năm khôn lớn lại sắp phải để cho người khác được tiện nghi rồi.” Những lúc ấy nàng lại đỏ bừng khuôn mặt. Nếu là trước đây nghe cha nàng nói như vậy nàng đã nhõng nhẽo cãi lại rồi.
“Vũ ca, vì chàng Thủy Nhi có thể làm tất cả.”
…
……
Vân quốc. Kinh thành Vân Đô.
Mười bảy năm trước.
Trời đêm không chút mây mờ.
Trăng sáng vằng vặc.
Giữa hồ Vọng Nguyệt, trong mái đình rêu phong cổ kính, hai bóng người đang đứng đối diện với nhau. Ánh trăng uốn lượn theo từng cột đá rồi hắt vội lên khuôn mặt mỗi người chút ánh sáng bàng bạc.
“Vũ ca, chàng không thể theo muội về Tây Mạc?” Tiếng nữ tử nhẹ nhàng cất lên trong đêm vắng.
“Thủy Nhi, là ta có lỗi với nàng.” Thanh niên kia ngập ngừng cất tiếng.
Hai người này chẳng ai khác chính là Trần Vũ và Thủy Nhi.
“Vũ ca, tim muội giờ này đang rất đau.” Thủy Nhi giọng nói khó khăn phát ra. Nàng đang cố giữ cho nước mắt mình không rơi.
“Thủy Nhi, hãy cho ta chút thời gian sau đó ta sẽ về Tây Mạc tạ lỗi cùng muội cùng nhạc phụ.” Trần Vũ giọng nói man mác buồn.
“Không được, lần này chàng không theo muội trở về thì mãi mãi sau này đừng bao giờ đặt chân đến Tây Mạc. Cha muội sẽ không tha thứ cho chàng…” Thủy Nhi giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Thủy Nhi, ta…” Trần Vũ rất muốn giải thích nhưng lời vừa ra đến miệng thì không thể thốt ra. Trong lòng hắn lúc này cũng tràn đầy đau khổ. Chỉ vì gia tộc mà hắn phải hi sinh hạnh phúc của bản thân mình. Cuộc đời luôn có những biến số mà người trong cuộc không có hoặc không đủ dũng khí để gạt bỏ. Với hắn lúc này thì sự tồn vong của gia tộc là điều quan trọng nhất.
“Chàng đã có gia đình êm ấm, một người con gái miền hoang dã như muội có lẽ chỉ khiến chàng thêm gánh nặng.” Thủy Nhi quay mặt đi, lẩn tránh ánh mắt của Trần Vũ, giọng nó có phần chua xót.
“Thủy Nhi, những ngày cùng muội ở Tây Mạc là những ngày khắc cốt ghi tâm của Trần Vũ ta. Dù biển cạn đá mòn lòng Trần Vũ ta chỉ có mình muội.” Trần Vũ đột nhiên bước tới ôm lấy Thủy Nhi thì thầm.
Vẫn là vòng tay ấm áp này. Vẫn là nhịp đập rộn ràng này. Vẫn là hơi thở quen thuộc này. Trái tim nàng thời khắc này như muốn tan chảy. Nàng muốn hận, nàng muốn quên đi kẻ đã phụ tình nàng nhưng sao lí trí nàng không chiến thẳng nổi con tim.
“Muội phải trở về…” Thủy Nhi dịu dàng nói, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang an ủi tình lang.
“Không, hãy ở lại với ta, ta không muốn mất nàng thêm lần nào nữa.” Trần Vũ vòng tay càng xiết chặt.
“Vũ ca, chàng biết là không thể.” Thủy Nhi giọng khẽ nói. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má.
Buông tay!
Thật sự phải buông tay sao!
Một tà áo trắng khẽ nhu động, đôi chân nhỏ bé khẽ đạp nhẹ trên từng chiếc lá sen mỏng manh trôi nổi giữa mặt hồ. Thủy Nhi như làn gió thoảng lướt đi trong gió, vóc người tuyệt mĩ, tóc dài tung bay, bạch y như tuyết, nàng lúc này chẳng khác nào cửu thiên tiên nữ rời khỏi nhân gian bay về chín tầng trời.
“Vũ ca, đời này Thủy Nhi chỉ có mình chàng.” Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên vừa gần gũi lại vừa xa xôi giữa đêm trăng vắng lặng.
Trần Vũ ngơ ngác đứng nhìn theo bóng hình nàng mờ dần trong đêm tối. Hắn muốn đuổi theo nàng, giữ chặt tay nàng nhưng hắn đã không thể làm thế.
“Thủy Nhi…” Trần Vũ thầm gọi.
Trên mặt hồ, mùi hương thơm dịu của hoa sen khiến lòng người dịu lại. Những giọt sương đêm vương trên từng cành lá đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh tô điểm mặt hồ. Là giọt sương hay là những giọt nước mắt của ai đó vấn vương lại chốn kinh thành phồn hoa?! Chẳng ai biết được!
“Là Trần gia ta có lỗi với nàng.” Một giọng nói có phần lớn tuổi khẽ vang lên. Không biết tự lúc nào bên cạnh Trần Vũ đã xuất hiện một trung niên trạc tuổi ngũ tuần.
“Cha, người…” Trần Vũ khẽ nói.
Hóa ra người đàn ông trung niên này là Trần Cảnh, gia chủ của Trần gia.
“Là ta sợ nàng sẽ gây ra điều gì đó bất lợi cho con nhưng thật không ngờ…” Trần Cảnh khuôn mặt nhu hòa nói.
“Vũ nhi, trở về thôi…” Trần Cảnh giọng nói mang theo niềm quan tâm sâu sắc tới con trai của mình.
Hai bóng người nhanh chóng biến mất khỏi hồ Vọng Nguyệt. Không gian lại trở về với sự yên bình vốn có.
…
……
Vân quốc. Dưới chân núi Trấn Nam.
Hai nhóm người đang đối diện trong trong bầu không khí áp bức khó chịu. Một nhóm mấy chục người trong trang phục dạ hành quỷ dị. Một nhóm là gần trăm bảo tiêu đao kiếm sáng ngời. Tất nhiên đây là nhóm người của Trần gia tiêu cục và Vạn Xà Cốc.
“Thủy Nhi, thật sự là nàng.” Một trung niên trạc tuổi tứ tuần giọng run run lẩm bẩm.
“Bày trận.” Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.
“Vụt…vụt…” mấy chục người trong trang phục dạ hành, lưng đeo giỏ trúc bắt đầu thi triển khinh công đạp trên cành lá nhẹ nhàng di chuyển. Những người này không lao vào tấn công đoàn xe của Trần gia tiêu cục mà di chuyển theo những phương vị khác nhau. Trong chốc lát mấy chục người đã làm thành một vòng vây bao phủ lấy đoàn xe của Trần gia tiêu cục.
“Mọi người cẩn thận.” Dương Vĩ bình tĩnh hô lên.
Gần trăm bảo tiêu thấy nguy mà không loạn, nghe được tiếng nhắc nhở của Dương Vĩ liền ổn định vững chắc thân hình trên lưng ngựa. Trong tay đao kiếm nắm chặt trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bấy giờ đám người của Vạn Xà Cốc vừa ổn định phương vị lập tức xoay người đem giỏ trúc đặt xuống dưới chân mình. Nắp giỏ lật mở, cảm giác âm hàn lan tỏa ra xunh quanh khiến lòng người bất an.
“Phập…phập..” mấy tiếng động khe khẽ vang lên, không biết kẻ nào ra tay, chỉ thấy từng đám cỏ màu đỏ như máu đã cắm sâu vào lòng đất vây quanh đám người Trần gia tiêu cục. Nếu nhìn từ trên cao có thể nhận thấy những đám cỏ này đều được sắp xếp một cách có chủ ý. Bảy bảy bốn mươi chín đám cỏ xếp thành hai hình đa giác lồng vào nhau bao quanh lấy khu vực của Trần gia tiêu cục.
“Là Hóa Xà Thảo.” Trần Vũ giọng nói có phần ngưng trọng.
“Trần Vũ, hôm nay ta muốn xem xem ngươi làm thế nào thoát khỏi Vạn Xà Trận.” Tiếng nói khàn khàn kia cất lên sau đó hai bóng người xuất hiện phía trước con đường lớn.
Một người là một nam tử thân hình dong dỏng cao, mắt ưng mày kiếm, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy mị lực. Tuy nhiên người này làn da lúc trắng lúc xanh có vẻ như đang mang trọng bệnh hoặc đang tu luyện nội công tâm pháp tổn hao thân thể.
Người còn lại là một mỹ phụ kiều diễm tuổi chừng ba mươi, đôi mắt to tròn, lông mày lá liễu cong vút vừa mang chút e thẹn lại vừa ẩn tàng chút sát khí. Khuôn mặt nàng ngũ quan xinh xắn, tóc huyền búi cao, một chiếc trâm phượng bằng lục ngọc được điêu khắc tinh xảo đính gọn gàng trên đầu tóc càng tôn thêm vẻ quý phái. Nàng khoác một chiếc áo choàng màu hồng nhạt, mỏng như cánh ve. Bên trong là tà áo dài màu trắng ôm sát người để lộ ra những đường cong tuyệt đẹp, có thể xem nàng như một vưu vật hiếm có của thế gian.
“Thật là nàng…Thủy Nhi.” Trần Vũ vẻ mặt không kiềm chế được nét vui mừng.
“Thủy Nhi không phải cái tên ngươi thích gọi là gọi. Hôm nay ta đến đây để thực hiện lời hứa của mình mười bảy năm về trước.” Thủy Nhi lạnh nhạt nói.
“Thủy Nhi, nàng…” Trần Vũ tâm thần chợt động.
“Thủy Nhi, lỗi lầm của ta ta sẽ tự mình gánh chịu. Những người này không có liên quan, nàng hãy để họ đi.” Trần Vũ dịu dọng.
“Hừ, tất cả người của Trần gia hôm nay đều phải chết, chó gà không tha.” Nam tử đứng bên cạnh Thủy Nhi gằn giọng nói.
“Ngươi là ai?” Trần Vũ lúc này mới chú ý đến nam tử kia.
“Trần Vũ, ngay cả người quen cũ mà ngươi cũng không nhận ra sao.” Nam tử kia cười quỷ dị.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trần Vũ nhìn nam tử trẻ trung kia, trí nhớ nhanh chóng lướt qua nhưng chưa tìm được câu trả lời.
“Đặng Khanh, ngươi còn nhớ cái tên này chứ?” Nam tử tà tà cười nói.
Trần Vũ nghe nam tử trả lời như thế thì khuôn mặt trở nên khó hiểu. Đặng Khanh vốn là con nuôi kiêm đại đệ tử của cốc chủ Vạn Xà Cốc – Đặng Nguyên Trung. Hai mươi năm về trước tuổi đã ngoài bốn mươi, suốt ngày chuyên tu luyện võ. Nhưng nam tử trước mặt chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi là cùng, hơn nữa khuôn mặt cùng hình dáng cũng biến đổi rất nhiều.
“Không cần phải nhạc nhiên, ta gặp được kỳ ngộ từ Phù Vân Tiên Lộ.”
“Phù Vân Tiên Lộ.” Nghe cái tên này, Trần Vũ và Dương Vĩ ánh mắt nhìn nhau ra vẻ đã hiểu.
“Đặng sư huynh, chuyện xưa của ta và Thủy Nhi với người ngoài không quan hệ. Huynh hãy nể tình năm xưa quen biết tha cho họ một con đường sống.” Trần Vũ khuôn mặt có chút phức tạp nói.
“Dàn trận” Đặng Khanh không đáp lời Trần Vũ mà lên tiếng ra hiệu cho thủ hạ.
“Ngươi…” Trần Vũ khuôn mặt bừng lửa giận.
“uuuuuu……” tiếng kêu của nhạc cụ nào đó vang lên.
“Phì…phì…phì…” Từ mấy chục chiếc giỏ tre, từng con rắn nhỏ màu đỏ bằng đầu ngón cái, thân dài hơn thước lúc nhúc trườn ra khỏi giỏ rồi như tên bắn lao đến mấy bụi Hóa Xà Thảo. Nhìn một đoàn rắn số lượng đến mấy nghìn con nhung nhúc trườn bò xunh quanh khiến cho da đầu người ta tê dại.
“Mọi người đứng yên không được cử động.” Trần Vũ hét lớn.
“Ha…ha…ha, ta muốn xem ngươi làm thế nào thoát khỏi Vạn Xà Trận.” Đặng Khanh cuồng tiếu nói.
Lúc này gần trăm người của Trần gia tiêu cục nắm chặt dây cương để ổn định thân ngựa. Mấy con ngựa lúc này đang trong trạng thái bất an vì đoàn rắn lúc nhúc xunh quanh. Đứng ở trên mặt đất phía sau Trần Vũ là nhóm Tam Đại Nhất Tiểu. Lúc này trên khuôn mặt bốn đứa hiện lên vẻ lo sợ cực độ.
“Chết rồi…chết rồi, lần này sẽ bị rắn cắn chết.” Đại Ngưu lắp bắp nói, đôi chân nó run rẩy như sắp ngã.
Tiểu Cẩu, Đại Cẩu cùng Đại Hắc cũng không khá hơn. Mồ hôi trên mặt mỗi đứa đã túa ra như nước.
Vạn Xà Trận vốn là một “tĩnh trận”, người bị vây trong trận nếu không tạo ra cử động mạnh thì có thể bảo toàn được mạng sống. Nhưng nếu di chuyển hoặc chạy trốn hay tìm cách giết ra khỏi trận sẽ lập tức bị hàng trăm, hàng ngàn con rắn vây công, chết rất thê thảm.
“Đặng Khanh, ngươi đừng ép người quá đáng.” Trần Vũ vẻ mặt hồng lên vì giận dữ.
Đặng Khanh không để ý đến lời nói của Trần Vũ mà hắn khẽ phất tay làm hiệu.
“Xoạt…xoạt” Mười mấy tên thủ hạ nhanh chóng rút ra trong người một chiếc nỏ dài chừng nửa thước, thân nỏ bằng gỗ mun đen nhánh.
“Thủy Nhi, ngươi nói xem ta nên bắt đầu từ ai đây?” Đặng Khanh cười tà tà hỏi.
“Lão già kia đi.” Thủy Nhi lạnh nhạt trả lời, ngón tay trỏ thẳng về phía Dương Vĩ.
Trần Vũ nhìn tình thế xunh quanh nhận ra hôm nay Trần gia tiêu cục khó thoát một kiếp. Chỉ cần mấy chục người phóng nỏ ngay lập tức đội hình sẽ loạn, hàng nghìn con rắn sẽ bắt đầu vây công.
“uuuuuu..” Tiếng nhạc hiệu lại vang lên. Đoàn rắn lại nhung nhúc di chuyển xunh quanh vòng vây.
“Dương thúc, người có thể xác định được phương vị của kẻ thổi kèn hiệu không?” Trần Vũ lo lắng hỏi.
“Không được, lần này quả thực là rắc rối lớn.” Dương Vĩ vẻ mặt cũng hiện rõ nét lo lắng.
“Lạch cạch” Tiếng tra tên vào nỏ vang lên như tiếng tử thần mời gọi.
Khuôn mặt mỗi người bị vây trong xà trận đang hiện rõ vẻ hoang mang.
“Dừng tay, nếu không Trần mỗ sẽ phá hủy vật này.” Trần Vũ đột nhiên trầm giọng hét lớn.
Trong tay hắn lúc này đã xuất hiện một khối ngọc điêu khắc tinh xảo. Chỉ thấy toàn thân khối ngọc to hơn nắm tay người lớn. Màu ngọc là tử sắc vô cùng hiếm thấy, phần dưới là một khối bằng phẳng vuông vắn, phía trên điêu khắc một con rồng quấn quanh một viên đá hình cầu.
“Long Ấn” Đặng Khanh nhìn thấy vật trên tay Trần Vũ thì khẽ thốt lên. Tiếng nói của hắn tuy nhỏ nhưng với thính lực của Trần Vũ thì làm sao có thể không nghe thấy.
“Quả nhiên các ngươi đến vì vật này.” Trần Vũ khuôn mặt lúc này đã dãn ra một chút.
“Hừ, giao ra Long Ấn ta cho các ngươi chết toàn thây.” Thủy Nhi lúc này lạnh lùng nói.
Trần Vũ ánh mắt phức tạp nhìn Thủy Nhi, sau đó hướng về phía Đặng Khanh nói: “Nhanh chóng thu hồi xà trận nếu không Trần mỗ có chết cũng phải phá hủy vật này.”
Tình thế biến hóa khiến sắc mặt Đặng Khanh có chút bực mình. Hắn cứ nghĩ rằng vật mình cần tìm nằm trong cỗ xe được bảo vệ cẩn thận kia, không ngờ lại nằm trên người Trần Vũ. Mặc dù là như thế nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười quỷ dị.
“Ha..ha..ha, ngươi có khả năng thì phá hủy cho ta xem. Hôm nay ta cũng muốn chơi đùa với ngươi một chút.” Đặng Khanh điên cuồng cười nói.
/27
|