Ta bị hành động của Thải Ông làm cho hơi ngứa nên không khỏi duỗi tay túm nó ra, "Thải Ông, ta biết ta về trễ, ta cùng ngươi bồi tội. Nhưng hiện giờ ta có chuyện quan trọng cần nói với sư phụ, ngươi đừng nháo."
Thải Ông không nói lời nào, chỉ một lòng chõ đầu nhìn ra sau lưng ta. Lòng ta có việc nên cũng không rảnh lo Thải Ông làm gì, cùng quốc sư nhắc tới một chuyện khác.
"Sư phụ, gần đây đệ tử có nhận được hai viên thuốc, muốn nhờ sư phụ nhìn xem chúng có độc hay không."
Ta lấy hai viên thánh dược trong chuông đồng ra, quốc sư tiếp nhận nó trong tay ta rồi cẩn thận xem xét một hồi, khuôn mặt luôn luôn bình thản của ông ấy chợt lộ ra một tia kinh ngạc, "Đây là thánh dược Bắc Quốc, vài thập niên trước ta đã từng có vinh hạnh gặp qua một viên. Lúc ấy vẫn là lúc tiên đế còn tại vị, người Bắc Quốc đã dâng nó lên làm cống phẩm. Một năm sau tiên đế trúng xà độc, các ngự y bó tay không có biện pháp, cuối cùng là nhờ viên thánh dược mới cứu được người một mạng."
Quốc sư cầm lấy viên thuốc màu đen, "Còn viên thuốc này ——" hắn tiện đà hô gọi Thải Ông, Thải Ông cúi đầu ngửi ngửi viên thuốc màu đen, liền làm bộ muốn nuốt.
Vẫn là quốc sư phất tay đẩy nó ra.
"Không có độc." Quốc sư trả thuốc lại cho ta, sau đó đưa ta bản đồ mật đạo.
Trước khi rời khỏi Thiên Cực Cung, ta hành đại lễ trước mặt quốc sư, hai tay giao điệp, đầu chạm đất, "Đệ tử chào từ biệt sư phụ, lần từ biệt này chỉ mong sư phụ trân trọng thân thể, mọi sự trôi chảy."
Quốc sư không có đáp lại ta, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng sờ đầu ta một cái rồi lại buông ra, hình như có tiếng thở dài vang lên. Ông ấy xoay người bước vào thiền thất, ta chờ đến lúc không còn thấy thân ảnh của quốc sư nữa mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn quanh một lượt.
Ta đã ở chỗ này được ba năm, cẩn thận tính ra còn lâu hơn cả thời gian ta ở trong cung, hiện giờ phải rời khỏi đây cũng là một đi không trở lại, tạm biệt kinh thành từ đây.
Năm ta mười sáu tuổi ấy, ta cùng Lâm Trọng Đàn rời khỏi Cô Tô nhập kinh. Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ khi ta mới vào thành vừa hưng phấn lại thấp thỏm, mang trong lòng bao sự tò mò cùng chờ mong với sự phồn hoa chốn kinh thành.
Thời gian dần trôi, giống như một giấc mộng hoàng lương*, cảnh còn người mất.
(*Giấc mộng hoàng lương: "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi)
Ta không có trực tiếp mang Thải Ông về cung, ta đợi đến khi xuất cung lần nữa sẽ đến Thiên cực cung đón nó. Hiện tại mang về chỉ sợ sẽ làm cho Thái Tử chú ý.
Mấy ngày kế tiếp ta đều yên lặng ở trong cung tính toán kế hoạch rời kinh. Chuyện này kỳ thật rất khó, không chỉ khó ở việc làm thế nào thoát được khỏi mật đạo mà còn làm sao đưa Trang quý phi và Hoàng Thượng ra khỏi cung an toàn.
Một mặt ta vừa lên kế hoạch một mặt vừa ra khỏi cung mỗi ngày. Ta xuất cung là vì xem xem có người theo dõi ta hay không, có đôi khi ta sẽ cố ý đi loanh quanh rồi bảo Tống Nam vòng ra sau xem xét.
Từ khi ta phát hiện trong đám tư binh có người của Thái Tử là ta chỉ mang Tống Nam theo khi đi ra ngoài.
Qua mấy ngày thám thính thì ta cũng biết được chỉ cần ta đi khỏi cung là sẽ có người dõi theo. Ta bắt đầu cố ý cắt đuôi những người đó, có đôi khi vì tránh né bọn họ mà ta sẽ đổi từ đi xe ngựa sang đi bộ bất chợt, đi đến một góc chết rồi nhanh chóng thay đổi áo ngoài, bung dù để đi lẫn vào trong đám người.
Xuất cung đã nhiều ngày ta còn phát hiện một chuyện nữa. Ta từng chính mắt thấy một bá tánh quần áo tả tơi bị vệ binh kinh thành trói đuổi khỏi thành, bá tánh khóc lóc nói mình vốn là dân kinh thành lâu nay, chỉ là gần đây mưa rào liên miên khiến ruộng bị úng không thu hoạch được, mọi đồ vật đáng giá trong nhà đều đã đi cầm cố hết nên mới tới nông nỗi này.
Nhưng vệ binh không thèm nghe lời hắn, trói người một hai bắt đuổi đi. Đã nhiều lần ta thấy người chỉ cần ăn mặc hơi rách nát là đều sẽ bị đuổi như vậy
Ta nhìn những bá tánh bị trói quỳ trước đám vệ binh, chân không tự giác hơi chùn mấy bước, nhưng ta cũng ý thức được nếu ta cứu những người này thì cũng chỉ có thể cứu nhất thời, ta không thể cứu họ cả đời, cũng cứu không nổi những người khác.
Đám vệ binh làm như vậy hẳn là do Thái Tử hạ chỉ, mà Thái Tử làm thế, ta đoán cùng ngôi vị hoàng đế có liên quan.
Hiện giờ Thái Tử là giám quốc, hắn vì muốn văn võ bá quan ủng hộ nên muốn cho kinh thành vẫn có vẻ như thường ngày, ít nhất là không thể để xác chết đói khắp nơi.
"Chủ tử?" Tống Nam ở phía sau chợt gọi.
Ta siết chặt dù trong tay, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói, "Chúng ta ra khỏi thành đi, ngươi đợi lát nữa đi mua chút đồ ăn và phân phát chút bạc cho bọn họ."
Ra khỏi thành, ta bỗng nhiên nhớ tới một người ——
Đoạn Tâm Đình.
Hắn đã bị ta nhốt ở ngoại ô cũng khá lâu rồi, lần trước Nhiếp Văn Nhạc có nói với ta là đã lâu không có qua chỗ Đoạn Tâm Đình xem, không biết giờ hắn ra sao.
Vốn dĩ ta đã định qua chỗ Đoạn Tâm Đình xem khi mới về kinh, nhưng sau đó ta lại bị Thái Tử nhốt lại nên việc này cứ thế trì hoãn đến tận giờ.
Nghĩ đến đây, ta liền bảo Tống Nam đánh xe đi về phía nhà giam Đoạn Tâm Đình.
Đi đến trước cửa nhà, nhìn cửa gỗ cũ kĩ bụi bặm liền biết hẳn đã lâu chưa có ai lại đây thăm nom. Trong nhà im ắng, lu nước trong viện chỉ có nước bẩn, mạng nhện chi chít góc tường. Ta muốn bước vào nhà chính trước, Tống Nam lại đi trước một bước ngăn lại ta.
"Chủ tử, vẫn là để thuộc hạ đi vào trước đi."
Ta biết hắn đang lo lắng điều gì, hắn sợ bên trong là một khối thi thể, sẽ dọa đến ta. Ta vừa định nói chuyện thì cửa nhà chính bỗng giống như có tiếng ai gõ, phát ra tiếng cộc cộc. Tống Nam nhất thời che ở trước mặt ta, ta sửng sốt, ló đầu sau lưng Tống Nam nhìn về phía cửa gian chính.
Tuy rằng ta không thấy rõ là thứ gì gõ cửa, nhưng đã có đồ vật phá cửa, liền đại biểu bên trong có người sống.
Ta theo phỏng đoán mà đẩy cửa gian chính ra kiểm tra, hình ảnh bên trong thật khiến ta khiếp sợ. Ta căn bản nhận không ra Đoạn Tâm Đình là người bên trong, hắn trông đầu bù tóc rối, gầy trơ cả xương, cổ tay và cổ chân hắn trông nhỏ đến mức chỉ cần gập một cái là gãy. Bởi vì gầy nên đôi mắt hắn đã to trông càng thêm to, nhìn như hai cái hố đen xì khảm trên khuôn mặt vàng khô của hắn.
Hắn nhìn thấy ta thì hai tròng mắt trừng càng lớn hơn nữa, đầu tiên hắn bò ngược ra sau, theo sau lại bò về phía ta. Trên chân hắn có xiềng xích, bò không được bao xa nên chỉ có thể chới với tay trong không trung.
Phía sau cửa nhà tản ra một mùi tanh tưởi nồng đậm, ngửi rất buồn nôn, ta không thể không dùng khăn che lại miệng mũi. Đoạn Tâm Đình như là không thấy, hắn liền trừng cặp mắt vô hồn lên kêu với ta: "Ăn...... Ăn......"
Mới vừa rồi trước khi ra khỏi thành ta đã mua đồ ăn để định phát cho dân chạy nạn. Giờ vẫn còn thừa chút, hẳn là cho hắn ăn đi.
"Lấy đồ ăn cho hắn." Ta phân phó nói.
Đồ ăn mới vừa đưa tới trước mặt Đoạn Tâm Đình đã bị hắn với tay giật, nhưng hắn thật sự không có sức lực nên tay cứ run run dẫn tới việc đồ ăn vô ý rơi xuống đất. Trong miệng hắn phát ra tiếng e é, sốt ruột dùng hai tay đi nhặt.
Ta thấy hắn định ăn đồ bẩn nên liền bảo: "Rơi rồi đừng ăn, vẫn còn đó."
Đoạn Tâm Đình ngoảnh mặt làm ngơ, hắn nhặt đồ trên đất ăn đến sạch sẽ. Hắn ăn xong lại vươn tay, "Cầu...... Cầu xin ngươi, cho ta ăn! Ăn......!"
Thật chẳng biết làm sao, ta lại bảo thuộc hạ mang đồ ăn thức uống lên, lúc này Đoạn Tâm Đình mới ăn chậm lại chút, ăn xong rồi hắn còn mút từng ngón tay dính đồ ăn lẫn đất cát bẩn thỉu của mình, cứ như thể thứ hắn vừa ăn là cao lương mỹ vị gì ngon lắm.
Tống Nam hơi nghiêng người chắn trước mặt ta, "Chủ tử vẫn là đừng nhìn."
Ta rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Ngươi tìm một người đến đây quét tước sạch sẽ, cũng cho hắn tắm rửa đi. Người lần trước thuê chăm sóc hắn hẳn sẽ không đến nữa đâu, tìm người một lần nữa đi."
Ta nói xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng Đoạn Tâm Đình chợt gọi ta lại.
"Ngươi đừng...... Đi!" Thân thể hắn suy yếu, nói một chữ là thở dốc một lần. Hắn tựa hồ rất sợ ta đi, thanh âm có chút lên cao, "Ta có...... Chuyện quan trọng...... Muốn nói."
Ta không có lời lẽ gì tốt đẹp để mà nói với Đoạn Tâm Đình, vì thế bước chân cũng không dừng lại chút nào, cho đến khi hắn nói ra tên Lâm Trọng Đàn, ta chợt khựng lại.
"Về Lâm...... Trọng Đàn! Chỉ cần ngươi...... Thả ta ra, ta sẽ nói...... Nói chân tướng năm đó!"
Ta dừng lại bước chân.
Lúc này Đoạn Tâm Đình giống như phát hiện hy vọng có thể rời khỏi nơi này, thế nhưng một hơi nói hết cả câu, "Kỳ thật người muốn ta giết Lâm Xuân Địch không phải là Lâm Trọng Đàn!"
Thải Ông không nói lời nào, chỉ một lòng chõ đầu nhìn ra sau lưng ta. Lòng ta có việc nên cũng không rảnh lo Thải Ông làm gì, cùng quốc sư nhắc tới một chuyện khác.
"Sư phụ, gần đây đệ tử có nhận được hai viên thuốc, muốn nhờ sư phụ nhìn xem chúng có độc hay không."
Ta lấy hai viên thánh dược trong chuông đồng ra, quốc sư tiếp nhận nó trong tay ta rồi cẩn thận xem xét một hồi, khuôn mặt luôn luôn bình thản của ông ấy chợt lộ ra một tia kinh ngạc, "Đây là thánh dược Bắc Quốc, vài thập niên trước ta đã từng có vinh hạnh gặp qua một viên. Lúc ấy vẫn là lúc tiên đế còn tại vị, người Bắc Quốc đã dâng nó lên làm cống phẩm. Một năm sau tiên đế trúng xà độc, các ngự y bó tay không có biện pháp, cuối cùng là nhờ viên thánh dược mới cứu được người một mạng."
Quốc sư cầm lấy viên thuốc màu đen, "Còn viên thuốc này ——" hắn tiện đà hô gọi Thải Ông, Thải Ông cúi đầu ngửi ngửi viên thuốc màu đen, liền làm bộ muốn nuốt.
Vẫn là quốc sư phất tay đẩy nó ra.
"Không có độc." Quốc sư trả thuốc lại cho ta, sau đó đưa ta bản đồ mật đạo.
Trước khi rời khỏi Thiên Cực Cung, ta hành đại lễ trước mặt quốc sư, hai tay giao điệp, đầu chạm đất, "Đệ tử chào từ biệt sư phụ, lần từ biệt này chỉ mong sư phụ trân trọng thân thể, mọi sự trôi chảy."
Quốc sư không có đáp lại ta, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng sờ đầu ta một cái rồi lại buông ra, hình như có tiếng thở dài vang lên. Ông ấy xoay người bước vào thiền thất, ta chờ đến lúc không còn thấy thân ảnh của quốc sư nữa mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn quanh một lượt.
Ta đã ở chỗ này được ba năm, cẩn thận tính ra còn lâu hơn cả thời gian ta ở trong cung, hiện giờ phải rời khỏi đây cũng là một đi không trở lại, tạm biệt kinh thành từ đây.
Năm ta mười sáu tuổi ấy, ta cùng Lâm Trọng Đàn rời khỏi Cô Tô nhập kinh. Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ khi ta mới vào thành vừa hưng phấn lại thấp thỏm, mang trong lòng bao sự tò mò cùng chờ mong với sự phồn hoa chốn kinh thành.
Thời gian dần trôi, giống như một giấc mộng hoàng lương*, cảnh còn người mất.
(*Giấc mộng hoàng lương: "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi)
Ta không có trực tiếp mang Thải Ông về cung, ta đợi đến khi xuất cung lần nữa sẽ đến Thiên cực cung đón nó. Hiện tại mang về chỉ sợ sẽ làm cho Thái Tử chú ý.
Mấy ngày kế tiếp ta đều yên lặng ở trong cung tính toán kế hoạch rời kinh. Chuyện này kỳ thật rất khó, không chỉ khó ở việc làm thế nào thoát được khỏi mật đạo mà còn làm sao đưa Trang quý phi và Hoàng Thượng ra khỏi cung an toàn.
Một mặt ta vừa lên kế hoạch một mặt vừa ra khỏi cung mỗi ngày. Ta xuất cung là vì xem xem có người theo dõi ta hay không, có đôi khi ta sẽ cố ý đi loanh quanh rồi bảo Tống Nam vòng ra sau xem xét.
Từ khi ta phát hiện trong đám tư binh có người của Thái Tử là ta chỉ mang Tống Nam theo khi đi ra ngoài.
Qua mấy ngày thám thính thì ta cũng biết được chỉ cần ta đi khỏi cung là sẽ có người dõi theo. Ta bắt đầu cố ý cắt đuôi những người đó, có đôi khi vì tránh né bọn họ mà ta sẽ đổi từ đi xe ngựa sang đi bộ bất chợt, đi đến một góc chết rồi nhanh chóng thay đổi áo ngoài, bung dù để đi lẫn vào trong đám người.
Xuất cung đã nhiều ngày ta còn phát hiện một chuyện nữa. Ta từng chính mắt thấy một bá tánh quần áo tả tơi bị vệ binh kinh thành trói đuổi khỏi thành, bá tánh khóc lóc nói mình vốn là dân kinh thành lâu nay, chỉ là gần đây mưa rào liên miên khiến ruộng bị úng không thu hoạch được, mọi đồ vật đáng giá trong nhà đều đã đi cầm cố hết nên mới tới nông nỗi này.
Nhưng vệ binh không thèm nghe lời hắn, trói người một hai bắt đuổi đi. Đã nhiều lần ta thấy người chỉ cần ăn mặc hơi rách nát là đều sẽ bị đuổi như vậy
Ta nhìn những bá tánh bị trói quỳ trước đám vệ binh, chân không tự giác hơi chùn mấy bước, nhưng ta cũng ý thức được nếu ta cứu những người này thì cũng chỉ có thể cứu nhất thời, ta không thể cứu họ cả đời, cũng cứu không nổi những người khác.
Đám vệ binh làm như vậy hẳn là do Thái Tử hạ chỉ, mà Thái Tử làm thế, ta đoán cùng ngôi vị hoàng đế có liên quan.
Hiện giờ Thái Tử là giám quốc, hắn vì muốn văn võ bá quan ủng hộ nên muốn cho kinh thành vẫn có vẻ như thường ngày, ít nhất là không thể để xác chết đói khắp nơi.
"Chủ tử?" Tống Nam ở phía sau chợt gọi.
Ta siết chặt dù trong tay, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói, "Chúng ta ra khỏi thành đi, ngươi đợi lát nữa đi mua chút đồ ăn và phân phát chút bạc cho bọn họ."
Ra khỏi thành, ta bỗng nhiên nhớ tới một người ——
Đoạn Tâm Đình.
Hắn đã bị ta nhốt ở ngoại ô cũng khá lâu rồi, lần trước Nhiếp Văn Nhạc có nói với ta là đã lâu không có qua chỗ Đoạn Tâm Đình xem, không biết giờ hắn ra sao.
Vốn dĩ ta đã định qua chỗ Đoạn Tâm Đình xem khi mới về kinh, nhưng sau đó ta lại bị Thái Tử nhốt lại nên việc này cứ thế trì hoãn đến tận giờ.
Nghĩ đến đây, ta liền bảo Tống Nam đánh xe đi về phía nhà giam Đoạn Tâm Đình.
Đi đến trước cửa nhà, nhìn cửa gỗ cũ kĩ bụi bặm liền biết hẳn đã lâu chưa có ai lại đây thăm nom. Trong nhà im ắng, lu nước trong viện chỉ có nước bẩn, mạng nhện chi chít góc tường. Ta muốn bước vào nhà chính trước, Tống Nam lại đi trước một bước ngăn lại ta.
"Chủ tử, vẫn là để thuộc hạ đi vào trước đi."
Ta biết hắn đang lo lắng điều gì, hắn sợ bên trong là một khối thi thể, sẽ dọa đến ta. Ta vừa định nói chuyện thì cửa nhà chính bỗng giống như có tiếng ai gõ, phát ra tiếng cộc cộc. Tống Nam nhất thời che ở trước mặt ta, ta sửng sốt, ló đầu sau lưng Tống Nam nhìn về phía cửa gian chính.
Tuy rằng ta không thấy rõ là thứ gì gõ cửa, nhưng đã có đồ vật phá cửa, liền đại biểu bên trong có người sống.
Ta theo phỏng đoán mà đẩy cửa gian chính ra kiểm tra, hình ảnh bên trong thật khiến ta khiếp sợ. Ta căn bản nhận không ra Đoạn Tâm Đình là người bên trong, hắn trông đầu bù tóc rối, gầy trơ cả xương, cổ tay và cổ chân hắn trông nhỏ đến mức chỉ cần gập một cái là gãy. Bởi vì gầy nên đôi mắt hắn đã to trông càng thêm to, nhìn như hai cái hố đen xì khảm trên khuôn mặt vàng khô của hắn.
Hắn nhìn thấy ta thì hai tròng mắt trừng càng lớn hơn nữa, đầu tiên hắn bò ngược ra sau, theo sau lại bò về phía ta. Trên chân hắn có xiềng xích, bò không được bao xa nên chỉ có thể chới với tay trong không trung.
Phía sau cửa nhà tản ra một mùi tanh tưởi nồng đậm, ngửi rất buồn nôn, ta không thể không dùng khăn che lại miệng mũi. Đoạn Tâm Đình như là không thấy, hắn liền trừng cặp mắt vô hồn lên kêu với ta: "Ăn...... Ăn......"
Mới vừa rồi trước khi ra khỏi thành ta đã mua đồ ăn để định phát cho dân chạy nạn. Giờ vẫn còn thừa chút, hẳn là cho hắn ăn đi.
"Lấy đồ ăn cho hắn." Ta phân phó nói.
Đồ ăn mới vừa đưa tới trước mặt Đoạn Tâm Đình đã bị hắn với tay giật, nhưng hắn thật sự không có sức lực nên tay cứ run run dẫn tới việc đồ ăn vô ý rơi xuống đất. Trong miệng hắn phát ra tiếng e é, sốt ruột dùng hai tay đi nhặt.
Ta thấy hắn định ăn đồ bẩn nên liền bảo: "Rơi rồi đừng ăn, vẫn còn đó."
Đoạn Tâm Đình ngoảnh mặt làm ngơ, hắn nhặt đồ trên đất ăn đến sạch sẽ. Hắn ăn xong lại vươn tay, "Cầu...... Cầu xin ngươi, cho ta ăn! Ăn......!"
Thật chẳng biết làm sao, ta lại bảo thuộc hạ mang đồ ăn thức uống lên, lúc này Đoạn Tâm Đình mới ăn chậm lại chút, ăn xong rồi hắn còn mút từng ngón tay dính đồ ăn lẫn đất cát bẩn thỉu của mình, cứ như thể thứ hắn vừa ăn là cao lương mỹ vị gì ngon lắm.
Tống Nam hơi nghiêng người chắn trước mặt ta, "Chủ tử vẫn là đừng nhìn."
Ta rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Ngươi tìm một người đến đây quét tước sạch sẽ, cũng cho hắn tắm rửa đi. Người lần trước thuê chăm sóc hắn hẳn sẽ không đến nữa đâu, tìm người một lần nữa đi."
Ta nói xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng Đoạn Tâm Đình chợt gọi ta lại.
"Ngươi đừng...... Đi!" Thân thể hắn suy yếu, nói một chữ là thở dốc một lần. Hắn tựa hồ rất sợ ta đi, thanh âm có chút lên cao, "Ta có...... Chuyện quan trọng...... Muốn nói."
Ta không có lời lẽ gì tốt đẹp để mà nói với Đoạn Tâm Đình, vì thế bước chân cũng không dừng lại chút nào, cho đến khi hắn nói ra tên Lâm Trọng Đàn, ta chợt khựng lại.
"Về Lâm...... Trọng Đàn! Chỉ cần ngươi...... Thả ta ra, ta sẽ nói...... Nói chân tướng năm đó!"
Ta dừng lại bước chân.
Lúc này Đoạn Tâm Đình giống như phát hiện hy vọng có thể rời khỏi nơi này, thế nhưng một hơi nói hết cả câu, "Kỳ thật người muốn ta giết Lâm Xuân Địch không phải là Lâm Trọng Đàn!"
/106
|