Mới vừa rồi Trần cô nương ở cùng một vị tiến sĩ nào đó sao?
Ta đi sâu vào phía sau kệ sách một lần nữa, nhưng lúc này ở đó đã không một bóng người. Hơn phân nửa khả năng là lúc Trần cô nương rời đi thì người kia đã đi ra từ hướng khác.
Người kia là ai?
Là ai mà lá gan có thể lớn như vậy, dám hẹn hò cùng với Thái Tử trắc phi ở Tàng Thư Các.
Ta ở tầng năm tìm một vòng nhưng cũng không tìm được ai khác nên bèn thu chiếc eo bài vào trong tay áo, sau đó đi xuống thang lầu. Khi ta đi đến tầng hai liền gặp Lâm Trọng Đàn đang từ tầng một đi lên.
Hắn đang nhìn hai quyển sách trong tay, khi nhìn thấy ta thì thần sắc có chút kinh ngạc, sau đó hắn liền hành lễ.
Khi gặp nhau ở ngoài, Lâm Trọng Đàn đều sẽ hành lễ với ta, gọi ta là Cửu hoàng tử, cử chỉ biểu hiện đúng mực như một thần tử và làm như không thân quen với ta
Chỉ khi không có ai hắn mới lén gọi ta là Tiểu Địch.
Ta nhìn Lâm Trọng Đàn hành lễ, mở miệng nói: "Lâm đại nhân, lần trước ta đọc sách có chỗ không rõ, không biết ngươi có rảnh giảng giải cho ta một chút được không?"
"Vi thần nguyện ý vì Cửu hoàng tử phân ưu giải thích nghi hoặc." Lâm Trọng Đàn theo ta đi lên tầng bảy, sau khi xác định bốn bề vắng lặng hắn mới dùng ngữ khí thân cận nói với ta, "Hôm nay lạnh như vậy mà sao còn đến đây? Trên đường đi có thấy lạnh không?"
Hắn duỗi tay đến gần, tựa hồ chuẩn bị sờ mặt ta.
Ta nghĩ đến việc vừa mới gặp Trần cô nương nên theo bản năng tránh tay của Lâm Trọng Đàn, đồng thời tầm mắt hướng qua phía bên hông hắn.
Không có eo bài.
Không có eo bài thì bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý xuất nhập trong cung.
Lâm Trọng Đàn vì thấy ta tránh né mà dừng một chút, hắn chậm rãi đem tay thu hồi, thần sắc thực mau khôi phục như thường, hỏi han chuyện học ghi sổ của ta, "Tiểu Địch không hiểu chỗ nào?"
Ta đặt sách lên bàn rồi mở ra, chỉ mấy chỗ ta thật sự không hiểu cho hắn. Hắn lấy giấy bút ra giải thích cho ta, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bàn tính rất nhỏ.
"Cái bàn tính này tương đối nhẹ, ngày thường có thể dùng để luyện tập." Hắn đưa bàn tính cho ta.
Ta tự hỏi trong chốc lát, sau đó nhận lấy bàn tính, làm bộ như không có việc gì cùng hắn ở chung. Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, nếu còn không rời cung sẽ không kịp giờ khóa cửa cung mất.
Lâm Trọng Đàn lại tỏ vẻ như hắn không có ý rời đi, hắn giảng giải xong cho ta vài chỗ ta chưa hiểu, sau đó liền tiếp tục công việc chỉnh trang sách cổ của mình.
Chỉ là khi hắn làm việc cũng không hẳn là toàn tâm toàn ý, cứ một hai phải nắm lấy tay của ta.
Ta bàng quan hồi lâu, liền thấp giọng hỏi hắn, "Hôm nay ngươi không về sao? Đợi lát nữa chỉ sợ đường đêm khó đi."
Lâm Trọng Đàn lắc lắc đầu, "Hôm nay ta không đi, phải sửa xong quyển sách này đã. Ta muốn tận lực sửa sang hết số sách cổ được giao trước đầu xuân."
Đầu xuân sau cũng là lúc đám tiến sĩ bọn họ được thăng chức quan.
Ta nhìn hắn vài lần, sau đó rút tay ra khỏi tay hắn, "Ta về đây."
Lâm Trọng Đàn nghe vậy liền gác bút xuống, đưa ta đến chân cầu thang tầng bảy, trên đường đi hắn cứ kề sát vào ta, tựa hồ như muốn hôn. Đầu tiên ta muốn tránh đi, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện eo bài kia nên không tránh nữa.
Gương mặt bị hôn khiến ta ngăn không được mà nhíu mày lại, nhưng ta chỉ có thể khống chế bản thân không đẩy hắn ra, sau đó còn tự mình tiến sâu vào trong lòng ngực Lâm Trọng Đàn. Ban đầu hắn ngẩn ra, tiện đà lại bắt đầu hôn quá mức hơn.
Ta bị Lâm Trọng Đàn hôn đến mức hô hấp trở nên khó khăn, ta còn nhận thấy được trên người hắn có sự khác thường, trong lòng ta ngay lập tức nổi lên hỏa khí, vừa định đẩy hắn ra thì hắn đã buông ta ra trước.
Khuôn mặt xưa nay trắng bạch của Lâm Trọng Đàn giờ đây có chút hồng, hắn hơi hơi quay mặt đi, qua một cái chớp mắt liền tự nhiên rời đi mà không nói gì cả. Ta nhìn bóng dáng hắn đi rồi cắn chặt răng xoay người đi xuống dưới.
Ta vừa mới trộm sờ soạng trên người Lâm Trọng Đàn một lần, đều không có phát hiện eo bài.
Hôm sau, ta sai Nữu Hỉ đi hỏi thăm chuyện eo bài, kết quả là không có vị tiến sĩ nào tỏ vẻ mình bị mất cả. Mà Lâm Trọng Đàn cũng ở chạng vạng ngày thứ hai xuất cung.
Ta nhìn chằm chằm eo bài trong tay, cái này là do Công Bộ làm, mà Công Bộ thượng thư chính là tam thúc trước đây của ta.
Nếu Lâm Trọng Đàn đi nhờ tam thúc thì rất có thể sẽ xin được một cái eo bài mới.
Người ở cùng Trần cô nương là Lâm Trọng Đàn sao?
Ngày ấy hắn động dục với ta, thì rất có khả năng hắn dám làm mấy chuyện dơ bẩn ở nơi đọc sách thánh hiền chứ.
Gia thế Trần cô nương rất tốt, tương lai lại là Thái Tử trắc phi, không chừng Lâm Trọng Đàn lại động tâm tư với Trần cô nương, tựa như hắn làm với Đoạn Tâm Đình vậy.
Nghĩ đến khả năng này khiến ta thấy buồn nôn ngay lập tức. Ta ném eo bài xuống, vội vàng đi đến phòng tắm, ta muốn tẩy sạch sẽ tất cả những nơi hắn đã chạm qua.
Đang lúc ta tắm thì Nữu Hỉ tiến lên bẩm báo.
"Cửu hoàng tử, Thái Tử điện hạ đến."
Ta nghe thấy lời này, vừa định bảo Nữu Hỉ nói ta không thoải mái nên không muốn gặp Thái Tử, nhưng lời nói vừa xuất khẩu thì ta lại nghĩ đến chiếc eo bài ta ném trên bàn kia.
"Ngươi thỉnh Thái Tử đến tẩm điện của ta đi, nói là ta đang tắm, lát sẽ quay lại." Ta nói với Nữu Hỉ.
Nữu Hỉ gật đầu.
Trong phòng tắm một lần nữa dư lại một mình ta.
Ta nhìn chằm chằm bóng người trong nước, lấy tay dao động mặt nước, bóng người cũng trong giây lát biến thành tàn ảnh. Có một số việc cho dù ghê tởm ta cũng không thể không làm, ta không thể nhìn Lâm Trọng Đàn từng bước thăng chức được.
Khi ta mặc quần áo chỉnh tề quay trở lại tẩm điện thì quả nhiên nhìn thấy Thái Tử đang mân mê chiếc eo bài kia. Hôm nay hắn ăn mặc diễm lệ bất ngờ, vốn là người có tướng mạo âm nhu, lại thêm quần áo lộng lẫy trông càng khiến hắn giống nữ tử.
Hắn nghe được động tĩnh ta đến liền đặt eo bài lên trên bàn, "Sao đệ đệ lại tắm gội ban ngày?"
"Có chút không thoải mái nên đi tắm thôi." Ta nói với ngữ khí nhàn nhạt.
Thái Tử nhìn chằm chằm ta một hồi, lại cầm lấy eo bài trên bàn lên, "Cô nhớ rõ eo bài này chỉ có tân tiến sĩ năm nay mới có, sao đệ đệ ở trong cung mà cũng có một cái?"
Ta nhìn eo bài trong tay hắn, lại di chuyển mắt qua chỗ khác, cố ý làm bộ không thèm để ý, "Nhặt được ở Tàng Thư Các thôi."
"Nhặt được? Nhưng không có tiến sĩ nào báo làm mất eo bài cả." Thái Tử nói.
Ta giơ tay dùng khăn chà lau mái tóc ướt, xoay người hướng về phía nội điện, "Việc này làm sao ta biết được? Dù sao cũng đúng là ta nhặt được thật."
Ta cố ý muốn để Thái Tử lấy đi chiếc eo bài đó, nhưng ta không nghĩ tới chính là hắn lại tự nhiên đi theo ta vào trong nội điện.
Ta đi sâu vào phía sau kệ sách một lần nữa, nhưng lúc này ở đó đã không một bóng người. Hơn phân nửa khả năng là lúc Trần cô nương rời đi thì người kia đã đi ra từ hướng khác.
Người kia là ai?
Là ai mà lá gan có thể lớn như vậy, dám hẹn hò cùng với Thái Tử trắc phi ở Tàng Thư Các.
Ta ở tầng năm tìm một vòng nhưng cũng không tìm được ai khác nên bèn thu chiếc eo bài vào trong tay áo, sau đó đi xuống thang lầu. Khi ta đi đến tầng hai liền gặp Lâm Trọng Đàn đang từ tầng một đi lên.
Hắn đang nhìn hai quyển sách trong tay, khi nhìn thấy ta thì thần sắc có chút kinh ngạc, sau đó hắn liền hành lễ.
Khi gặp nhau ở ngoài, Lâm Trọng Đàn đều sẽ hành lễ với ta, gọi ta là Cửu hoàng tử, cử chỉ biểu hiện đúng mực như một thần tử và làm như không thân quen với ta
Chỉ khi không có ai hắn mới lén gọi ta là Tiểu Địch.
Ta nhìn Lâm Trọng Đàn hành lễ, mở miệng nói: "Lâm đại nhân, lần trước ta đọc sách có chỗ không rõ, không biết ngươi có rảnh giảng giải cho ta một chút được không?"
"Vi thần nguyện ý vì Cửu hoàng tử phân ưu giải thích nghi hoặc." Lâm Trọng Đàn theo ta đi lên tầng bảy, sau khi xác định bốn bề vắng lặng hắn mới dùng ngữ khí thân cận nói với ta, "Hôm nay lạnh như vậy mà sao còn đến đây? Trên đường đi có thấy lạnh không?"
Hắn duỗi tay đến gần, tựa hồ chuẩn bị sờ mặt ta.
Ta nghĩ đến việc vừa mới gặp Trần cô nương nên theo bản năng tránh tay của Lâm Trọng Đàn, đồng thời tầm mắt hướng qua phía bên hông hắn.
Không có eo bài.
Không có eo bài thì bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý xuất nhập trong cung.
Lâm Trọng Đàn vì thấy ta tránh né mà dừng một chút, hắn chậm rãi đem tay thu hồi, thần sắc thực mau khôi phục như thường, hỏi han chuyện học ghi sổ của ta, "Tiểu Địch không hiểu chỗ nào?"
Ta đặt sách lên bàn rồi mở ra, chỉ mấy chỗ ta thật sự không hiểu cho hắn. Hắn lấy giấy bút ra giải thích cho ta, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bàn tính rất nhỏ.
"Cái bàn tính này tương đối nhẹ, ngày thường có thể dùng để luyện tập." Hắn đưa bàn tính cho ta.
Ta tự hỏi trong chốc lát, sau đó nhận lấy bàn tính, làm bộ như không có việc gì cùng hắn ở chung. Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, nếu còn không rời cung sẽ không kịp giờ khóa cửa cung mất.
Lâm Trọng Đàn lại tỏ vẻ như hắn không có ý rời đi, hắn giảng giải xong cho ta vài chỗ ta chưa hiểu, sau đó liền tiếp tục công việc chỉnh trang sách cổ của mình.
Chỉ là khi hắn làm việc cũng không hẳn là toàn tâm toàn ý, cứ một hai phải nắm lấy tay của ta.
Ta bàng quan hồi lâu, liền thấp giọng hỏi hắn, "Hôm nay ngươi không về sao? Đợi lát nữa chỉ sợ đường đêm khó đi."
Lâm Trọng Đàn lắc lắc đầu, "Hôm nay ta không đi, phải sửa xong quyển sách này đã. Ta muốn tận lực sửa sang hết số sách cổ được giao trước đầu xuân."
Đầu xuân sau cũng là lúc đám tiến sĩ bọn họ được thăng chức quan.
Ta nhìn hắn vài lần, sau đó rút tay ra khỏi tay hắn, "Ta về đây."
Lâm Trọng Đàn nghe vậy liền gác bút xuống, đưa ta đến chân cầu thang tầng bảy, trên đường đi hắn cứ kề sát vào ta, tựa hồ như muốn hôn. Đầu tiên ta muốn tránh đi, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện eo bài kia nên không tránh nữa.
Gương mặt bị hôn khiến ta ngăn không được mà nhíu mày lại, nhưng ta chỉ có thể khống chế bản thân không đẩy hắn ra, sau đó còn tự mình tiến sâu vào trong lòng ngực Lâm Trọng Đàn. Ban đầu hắn ngẩn ra, tiện đà lại bắt đầu hôn quá mức hơn.
Ta bị Lâm Trọng Đàn hôn đến mức hô hấp trở nên khó khăn, ta còn nhận thấy được trên người hắn có sự khác thường, trong lòng ta ngay lập tức nổi lên hỏa khí, vừa định đẩy hắn ra thì hắn đã buông ta ra trước.
Khuôn mặt xưa nay trắng bạch của Lâm Trọng Đàn giờ đây có chút hồng, hắn hơi hơi quay mặt đi, qua một cái chớp mắt liền tự nhiên rời đi mà không nói gì cả. Ta nhìn bóng dáng hắn đi rồi cắn chặt răng xoay người đi xuống dưới.
Ta vừa mới trộm sờ soạng trên người Lâm Trọng Đàn một lần, đều không có phát hiện eo bài.
Hôm sau, ta sai Nữu Hỉ đi hỏi thăm chuyện eo bài, kết quả là không có vị tiến sĩ nào tỏ vẻ mình bị mất cả. Mà Lâm Trọng Đàn cũng ở chạng vạng ngày thứ hai xuất cung.
Ta nhìn chằm chằm eo bài trong tay, cái này là do Công Bộ làm, mà Công Bộ thượng thư chính là tam thúc trước đây của ta.
Nếu Lâm Trọng Đàn đi nhờ tam thúc thì rất có thể sẽ xin được một cái eo bài mới.
Người ở cùng Trần cô nương là Lâm Trọng Đàn sao?
Ngày ấy hắn động dục với ta, thì rất có khả năng hắn dám làm mấy chuyện dơ bẩn ở nơi đọc sách thánh hiền chứ.
Gia thế Trần cô nương rất tốt, tương lai lại là Thái Tử trắc phi, không chừng Lâm Trọng Đàn lại động tâm tư với Trần cô nương, tựa như hắn làm với Đoạn Tâm Đình vậy.
Nghĩ đến khả năng này khiến ta thấy buồn nôn ngay lập tức. Ta ném eo bài xuống, vội vàng đi đến phòng tắm, ta muốn tẩy sạch sẽ tất cả những nơi hắn đã chạm qua.
Đang lúc ta tắm thì Nữu Hỉ tiến lên bẩm báo.
"Cửu hoàng tử, Thái Tử điện hạ đến."
Ta nghe thấy lời này, vừa định bảo Nữu Hỉ nói ta không thoải mái nên không muốn gặp Thái Tử, nhưng lời nói vừa xuất khẩu thì ta lại nghĩ đến chiếc eo bài ta ném trên bàn kia.
"Ngươi thỉnh Thái Tử đến tẩm điện của ta đi, nói là ta đang tắm, lát sẽ quay lại." Ta nói với Nữu Hỉ.
Nữu Hỉ gật đầu.
Trong phòng tắm một lần nữa dư lại một mình ta.
Ta nhìn chằm chằm bóng người trong nước, lấy tay dao động mặt nước, bóng người cũng trong giây lát biến thành tàn ảnh. Có một số việc cho dù ghê tởm ta cũng không thể không làm, ta không thể nhìn Lâm Trọng Đàn từng bước thăng chức được.
Khi ta mặc quần áo chỉnh tề quay trở lại tẩm điện thì quả nhiên nhìn thấy Thái Tử đang mân mê chiếc eo bài kia. Hôm nay hắn ăn mặc diễm lệ bất ngờ, vốn là người có tướng mạo âm nhu, lại thêm quần áo lộng lẫy trông càng khiến hắn giống nữ tử.
Hắn nghe được động tĩnh ta đến liền đặt eo bài lên trên bàn, "Sao đệ đệ lại tắm gội ban ngày?"
"Có chút không thoải mái nên đi tắm thôi." Ta nói với ngữ khí nhàn nhạt.
Thái Tử nhìn chằm chằm ta một hồi, lại cầm lấy eo bài trên bàn lên, "Cô nhớ rõ eo bài này chỉ có tân tiến sĩ năm nay mới có, sao đệ đệ ở trong cung mà cũng có một cái?"
Ta nhìn eo bài trong tay hắn, lại di chuyển mắt qua chỗ khác, cố ý làm bộ không thèm để ý, "Nhặt được ở Tàng Thư Các thôi."
"Nhặt được? Nhưng không có tiến sĩ nào báo làm mất eo bài cả." Thái Tử nói.
Ta giơ tay dùng khăn chà lau mái tóc ướt, xoay người hướng về phía nội điện, "Việc này làm sao ta biết được? Dù sao cũng đúng là ta nhặt được thật."
Ta cố ý muốn để Thái Tử lấy đi chiếc eo bài đó, nhưng ta không nghĩ tới chính là hắn lại tự nhiên đi theo ta vào trong nội điện.
/106
|