Ta theo bản năng đẩy tay hắn ra, Thái Tử nhẹ nhếch môi, cũng không tức giận mà lại khụy chân xuống ngồi quỳ cạnh ta, ngay sau đó hắn dang tay muốn kéo ta vào trong lồng ngực.
Ta lập tức giãy giụa muốn tránh, chỉ là vì ta đã ghé vào nơi này ngủ được một lúc lâu rồi nên chân đã sớm tê rần, vùng vẫy ngược lại khiến ta ngã ngược ra sau.
Thái Tử tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của ta, nhưng ta không muốn để hắn chạm vào nên vẫn hất hắn ra, hắn chết sống không muốn buông, cuối cùng kết cục biến thành ta cùng hắn lăn lộn một vòng, hắn đè ở trên người ta.
Thân hình hắn so với ta cao lớn hơn nhiều, nằm dưới người hắn khiến ta cảm thấy áp lực không thôi.
Bởi vậy mà ta càng thêm căm ghét hắn, nhưng ta không dám đánh hắn như cách ta đối xử với Lâm Trọng Đàn, rốt cuộc hắn là Thái Tử, mạng của ta vẫn là do hắn tùy thời định đoạt.
Thái Tử giống như tường đá lù lù bất động, ta chỉ có thể gian nan lật người qua, giãy giụa bò lên phía trước. Nhưng bò không được hai bước liền nghe Thái Tử cười phụt một tiếng.
Hắn nắm lấy eo ta, mạnh mẽ kéo ta trở về, môi cũng dán vào bên tai ta, "Đệ đệ có giãy cũng đừng để phát ra tiếng quá lớn, kẻo lại động làm quý phi tỉnh giấc đấy."
Động tác của ta bỗng nhiên dừng lại, trong lòng càng cảm thấy bị sỉ nhục. Ta nhìn về phía Trang quý phi trên giường, thân thể nàng suy yếu, hiện giờ vẫn ngủ liên miên chứ chưa có bị ta đánh thức.
Lời của Lâm Trọng Đàn thật sự đúng phần nào, những tháng ngày an ổn do ta ảo tưởng ra thật sự không duy trì được bao lâu.
Bên cạnh giường trong nội điện có điểm một chiếc đèn nhỏ, mùi Long Tiên Hương trên người Thái Tử nhẹ len lỏi vào trong khoang mũi ta, ta nắm chặt quyền, đè nặng thanh âm nói: "Ngươi buông ta ra, có chuyện cần nói cũng không phải nói ở chỗ này."
Thái Tử nghe vậy nhưng cũng chẳng hề buông tay, ngón tay hắn ngả ngớn đụng chạm lên gương mặt ta, "Đệ đệ, tối nay phụ hoàng chỉ để mình ngươi ở lại trong điện, hai người đã nói chuyện gì?"
Hắn quả nhiên là vì chuyện này mà tới.
"Phụ hoàng hỏi ta tình hình của mẫu phi thôi."
Ngón tay của Thái Tử khựng lại "Còn chuyện gì nữa không?"
Ta quay mặt sang một bên, "Không có, phụ hoàng chỉ nói nhiêu đó thôi. Ngươi cũng biết phụ hoàng đang bệnh mà, người không nói được mấy."
"Cô biết, nhưng cô cũng biết phụ hoàng tin ngươi. Đệ đệ, cô tự nhận mình đối đãi với ngươi không tồi, sau này cô đăng cơ rồi cũng vẫn sẽ đối xử với ngươi trước sau như một, ngươi cho rằng lão tứ thật lòng đối tốt với ngươi sao, hắn làm vậy chỉ vì phụ hoàng sủng ái ngươi khiến ngươi có lợi với hắn thôi. Nếu có một ngày ngươi không còn tác dụng nữa thì ngươi nghĩ xem hắn sẽ làm gì?"
Thái Tử nói làm lòng ta uất ức, "Vậy còn ngươi? Ngươi thì có gì mà tốt."
Hắn luôn miệng nói đối đãi ta không tồi, nhưng chính hắn từng cầm tù ta, sau đó hạ độc mẫu phi của ta, từng việc một không có việc nào tốt, hắn chẳng qua là...... Là......
Ta nói không nên lời.
Ta nghẹn tức đến mức khó có thể mở miệng, Ngón tay Thái Tử chuyển từ khẽ chạm mặt ta thành vuốt ve sau cổ, "Cô đối đãi ngươi không tốt sao? Sự tình của Trang quý phi cô đã nói qua, chỉ cần ngươi ở đây là nàng sẽ không có việc gì. Chờ cô đăng cơ thì nàng chính là thái phi, tự nhiên có thể an hưởng hậu sinh. Tuy mẫu hậu hận nàng nhưng cô tuyệt đối sẽ giữ được nàng, nhưng tiền đề là đệ đệ phải làm một thị quân vương cho cô."
"Ngươi nằm mơ!"
"Vậy đệ đệ không muốn mẫu phi mình sống tốt nữa sao?"
Ta cắn chặt khớp hàm, Thái Tử dùng tính mạng Trang quý phi để uy hiếp ta, ta không còn cách nào.
Không, cũng không phải là không có cách, Lâm Trọng Đàn đã cho ta hai viên thánh dược của Bắc Quốc.
Ta không nói gì, có lẽ là Thái Tử cho rằng ta đã nhận mệnh, hắn dùng toàn bộ tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy ta như vuốt một con mèo nghe lời.
"Đệ đệ, cởi quần áo ra ngay tại đây cho cô." Hắn nói.
Ta quay đầu, gần như là không dám tin mà nhìn hắn, Trang quý phi vẫn còn ở bên cạnh mà!
Nhưng ánh mắt Thái Tử rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, hắn còn cúi đầu thân mật nói: "Sao còn không mau cởi? Chẳng lẽ muốn cô tự tay cởi cho sao?"
Toàn thân ta run rẩy, trước đây ta có thể ỷ vào Hoàng Thượng mà gọi Thái Tử là cẩu cẩu, nhưng hiện giờ ta không thể dựa dẫm ai được nữa, thậm chí không chỉ có tính mạng Trang quý phi mà chỉ sợ cả mạng của Hoàng Thượng cũng đang ở trong tay Thái Tử.
Hoàng Thượng không phải là phụ thân thân sinh của hắn, loại người tàn nhẫn độc ác như hắn thì dù Hoàng Thượng có đối đãi với hắn vô cùng tốt hắn cũng sẽ không để vào mắt.
Ta cắn môi, cắn đến lúc nếm được mùi máu tươi mới chậm rãi buông ra, giờ ta như cá nằm trên thớt, ta không thể không mềm giọng cầu xin hắn, "Đừng...... Ở đây được không, cầu... cầu xin ngươi."
Thái Tử đồng ý cùng ta đến nam điện.
Toàn bộ cung Hoa Dương im ắng như là chỉ có ta và hắn, đến cả cung nhân thường ngày gác đêm cũng không thấy đâu.
Thái Tử ngồi trên ghế thái sư đối diện ta, hứng thú mà nhìn sang. Tay của ta đặt trên đai lưng, chậm chạp không hạ được quyết tâm, cho đến khi hắn nhẹ nhàng chịp một tiếng.
Ta biết Thái Tử có chút mất kiên nhẫn, ta không muốn nhìn mặt hắn nên chỉ có thể chịu đựng nỗi thống khổ mà nhắm mắt lại rồi bắt đầu thoát quần áo của mình. Ta không biết có nên cảm tạ tháng ngày bị mù tạm thời không nữa, giờ ta nhắm mắt cởi quần áo rất thuần thục, chỉ mất một lúc là tất cả hoa phục đều rơi dưới chân ta.
Nam điện yên tĩnh, thời tiết kinh thành ban đêm đã có chút lạnh lẽo, da thịt tiếp xúc với không khí không khỏi nổi lên một tầng da gà. Ta không nghe thấy Thái Tử phát ra bất kì âm thanh gì, nhưng ta cũng biết hắn chưa đi.
Ta không nhịn được ôm chặt thân mình, ta hận chính mình vô dụng.
"Bỏ tay xuống, không được che." Thái Tử nói.
Ta lập tức giãy giụa muốn tránh, chỉ là vì ta đã ghé vào nơi này ngủ được một lúc lâu rồi nên chân đã sớm tê rần, vùng vẫy ngược lại khiến ta ngã ngược ra sau.
Thái Tử tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của ta, nhưng ta không muốn để hắn chạm vào nên vẫn hất hắn ra, hắn chết sống không muốn buông, cuối cùng kết cục biến thành ta cùng hắn lăn lộn một vòng, hắn đè ở trên người ta.
Thân hình hắn so với ta cao lớn hơn nhiều, nằm dưới người hắn khiến ta cảm thấy áp lực không thôi.
Bởi vậy mà ta càng thêm căm ghét hắn, nhưng ta không dám đánh hắn như cách ta đối xử với Lâm Trọng Đàn, rốt cuộc hắn là Thái Tử, mạng của ta vẫn là do hắn tùy thời định đoạt.
Thái Tử giống như tường đá lù lù bất động, ta chỉ có thể gian nan lật người qua, giãy giụa bò lên phía trước. Nhưng bò không được hai bước liền nghe Thái Tử cười phụt một tiếng.
Hắn nắm lấy eo ta, mạnh mẽ kéo ta trở về, môi cũng dán vào bên tai ta, "Đệ đệ có giãy cũng đừng để phát ra tiếng quá lớn, kẻo lại động làm quý phi tỉnh giấc đấy."
Động tác của ta bỗng nhiên dừng lại, trong lòng càng cảm thấy bị sỉ nhục. Ta nhìn về phía Trang quý phi trên giường, thân thể nàng suy yếu, hiện giờ vẫn ngủ liên miên chứ chưa có bị ta đánh thức.
Lời của Lâm Trọng Đàn thật sự đúng phần nào, những tháng ngày an ổn do ta ảo tưởng ra thật sự không duy trì được bao lâu.
Bên cạnh giường trong nội điện có điểm một chiếc đèn nhỏ, mùi Long Tiên Hương trên người Thái Tử nhẹ len lỏi vào trong khoang mũi ta, ta nắm chặt quyền, đè nặng thanh âm nói: "Ngươi buông ta ra, có chuyện cần nói cũng không phải nói ở chỗ này."
Thái Tử nghe vậy nhưng cũng chẳng hề buông tay, ngón tay hắn ngả ngớn đụng chạm lên gương mặt ta, "Đệ đệ, tối nay phụ hoàng chỉ để mình ngươi ở lại trong điện, hai người đã nói chuyện gì?"
Hắn quả nhiên là vì chuyện này mà tới.
"Phụ hoàng hỏi ta tình hình của mẫu phi thôi."
Ngón tay của Thái Tử khựng lại "Còn chuyện gì nữa không?"
Ta quay mặt sang một bên, "Không có, phụ hoàng chỉ nói nhiêu đó thôi. Ngươi cũng biết phụ hoàng đang bệnh mà, người không nói được mấy."
"Cô biết, nhưng cô cũng biết phụ hoàng tin ngươi. Đệ đệ, cô tự nhận mình đối đãi với ngươi không tồi, sau này cô đăng cơ rồi cũng vẫn sẽ đối xử với ngươi trước sau như một, ngươi cho rằng lão tứ thật lòng đối tốt với ngươi sao, hắn làm vậy chỉ vì phụ hoàng sủng ái ngươi khiến ngươi có lợi với hắn thôi. Nếu có một ngày ngươi không còn tác dụng nữa thì ngươi nghĩ xem hắn sẽ làm gì?"
Thái Tử nói làm lòng ta uất ức, "Vậy còn ngươi? Ngươi thì có gì mà tốt."
Hắn luôn miệng nói đối đãi ta không tồi, nhưng chính hắn từng cầm tù ta, sau đó hạ độc mẫu phi của ta, từng việc một không có việc nào tốt, hắn chẳng qua là...... Là......
Ta nói không nên lời.
Ta nghẹn tức đến mức khó có thể mở miệng, Ngón tay Thái Tử chuyển từ khẽ chạm mặt ta thành vuốt ve sau cổ, "Cô đối đãi ngươi không tốt sao? Sự tình của Trang quý phi cô đã nói qua, chỉ cần ngươi ở đây là nàng sẽ không có việc gì. Chờ cô đăng cơ thì nàng chính là thái phi, tự nhiên có thể an hưởng hậu sinh. Tuy mẫu hậu hận nàng nhưng cô tuyệt đối sẽ giữ được nàng, nhưng tiền đề là đệ đệ phải làm một thị quân vương cho cô."
"Ngươi nằm mơ!"
"Vậy đệ đệ không muốn mẫu phi mình sống tốt nữa sao?"
Ta cắn chặt khớp hàm, Thái Tử dùng tính mạng Trang quý phi để uy hiếp ta, ta không còn cách nào.
Không, cũng không phải là không có cách, Lâm Trọng Đàn đã cho ta hai viên thánh dược của Bắc Quốc.
Ta không nói gì, có lẽ là Thái Tử cho rằng ta đã nhận mệnh, hắn dùng toàn bộ tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy ta như vuốt một con mèo nghe lời.
"Đệ đệ, cởi quần áo ra ngay tại đây cho cô." Hắn nói.
Ta quay đầu, gần như là không dám tin mà nhìn hắn, Trang quý phi vẫn còn ở bên cạnh mà!
Nhưng ánh mắt Thái Tử rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, hắn còn cúi đầu thân mật nói: "Sao còn không mau cởi? Chẳng lẽ muốn cô tự tay cởi cho sao?"
Toàn thân ta run rẩy, trước đây ta có thể ỷ vào Hoàng Thượng mà gọi Thái Tử là cẩu cẩu, nhưng hiện giờ ta không thể dựa dẫm ai được nữa, thậm chí không chỉ có tính mạng Trang quý phi mà chỉ sợ cả mạng của Hoàng Thượng cũng đang ở trong tay Thái Tử.
Hoàng Thượng không phải là phụ thân thân sinh của hắn, loại người tàn nhẫn độc ác như hắn thì dù Hoàng Thượng có đối đãi với hắn vô cùng tốt hắn cũng sẽ không để vào mắt.
Ta cắn môi, cắn đến lúc nếm được mùi máu tươi mới chậm rãi buông ra, giờ ta như cá nằm trên thớt, ta không thể không mềm giọng cầu xin hắn, "Đừng...... Ở đây được không, cầu... cầu xin ngươi."
Thái Tử đồng ý cùng ta đến nam điện.
Toàn bộ cung Hoa Dương im ắng như là chỉ có ta và hắn, đến cả cung nhân thường ngày gác đêm cũng không thấy đâu.
Thái Tử ngồi trên ghế thái sư đối diện ta, hứng thú mà nhìn sang. Tay của ta đặt trên đai lưng, chậm chạp không hạ được quyết tâm, cho đến khi hắn nhẹ nhàng chịp một tiếng.
Ta biết Thái Tử có chút mất kiên nhẫn, ta không muốn nhìn mặt hắn nên chỉ có thể chịu đựng nỗi thống khổ mà nhắm mắt lại rồi bắt đầu thoát quần áo của mình. Ta không biết có nên cảm tạ tháng ngày bị mù tạm thời không nữa, giờ ta nhắm mắt cởi quần áo rất thuần thục, chỉ mất một lúc là tất cả hoa phục đều rơi dưới chân ta.
Nam điện yên tĩnh, thời tiết kinh thành ban đêm đã có chút lạnh lẽo, da thịt tiếp xúc với không khí không khỏi nổi lên một tầng da gà. Ta không nghe thấy Thái Tử phát ra bất kì âm thanh gì, nhưng ta cũng biết hắn chưa đi.
Ta không nhịn được ôm chặt thân mình, ta hận chính mình vô dụng.
"Bỏ tay xuống, không được che." Thái Tử nói.
/106
|