Đi cả buổi trời mới tìm được một cây xanh cao lớn, Bảo Ngọc mừng rỡ dùng khinh công phi lên chạc cây, phóng mắt nhìn ra xung quanh.
- Ôi cha ... nơi đây thật là rộng lớn. – Nàng trầm trồ, biết chắc hắn cũng đang ở ngay đằng sau lưng mình thôi. Khả năng khinh công của hai người là hoàn toàn ngang ngửa.
Nơi đây quả thật là một khu vực rộng lớn với bạt ngàn cỏ lau còn cao hơn đầu người. Nếu cứ mãi đi loanh hoang trong đó, nhất định sẽ bị lạc mất. Phía xa xa là dấu tích của dòng sông mà từ đó bọn họ đã tiến vào khu vực này. Chiếc thuyền con bị cỏ lau che kín không còn nhận ra vị trí ở đâu nữa. Thế nhưng ngược lại hướng bờ sông thì cây cối càng lúc càng um tùm hơn. Phía sau rặng cây xanh còn có chút khói toả lên bầu trời.
- Phía đó có người! – Nguyệt Lãnh kết luận.
Đã đi lạc cả ngày hôm qua, bây giờ phát hiện thấy nơi có người sinh sống thì còn gì cao hứng bằng. Bảo Ngọc phi thân xuống khỏi cây cao, dùng khinh công đạp trên ngọn cỏ để mà tiến tới. Bên cạnh nàng, Nguyệt Lãnh cũng theo sát bén gót.
Bọn họ đáp xuống một con đường ngoằng nghèo quanh co. Nói chính xác hơn, là một con đường mòn vạch ngang qua đám lau sậy. Hai người quyết định đi theo lối đó, phải có người thì mới có đường mòn được chứ. Phía trước mặt họ xuất hiện một đại thúc đang khiêng bó cũi. Con người gầy gò, mặc áo nâu sầm nông dân, hai chân không mang giày đang đi cùng hướng với họ.
- Đại thúc, xin cho vãn bối hỏi ... – Bảo Ngọc lên tiếng trước.
Người kia ngay lập tức quay đầu lại.Nguyệt Lãnh nhíu mày. Hắn cũng gọi là đại thúc, lão già kia cũng là đại thúc. Vậy xem ra Bảo Ngọc đánh đồng hắn với lão già kia à.
- Chuyện gì? – Đại thúc nông dân lên tiếng.
- Xin hỏi nơi đây là đâu vậy? Gần đây có thị trấn nào không?
- Nơi đây là thôn Nhất Dạ. Thị trấn gần nhất dĩ nhiên là Châu Đức rồi.
- Ồ thật may quá. Hôm qua vãn bối đi thuyền trên sông, tính ghé qua thị trấn Châu Đức, không ngờ bị kẹt trong đám cỏ lau, đến sáng nay mới thoát ra được. – Bảo Ngọc thở phào.
- Hai người đi vào đầm Nhất Dạ? – Đại thúc nhìn ngắm hai người một lượt rồi mới nói tiếp. – Cũng may là hai huynh đệ đồng hành, nếu như có thêm nữ nhi là nguy rồi?
- Là sao?
Nàng chớp chớp mắt tò mò. “Ta đây lại không phải là nữ nhi sao?”
- Thuỷ triều ở vùng này là bán nhật. Khi trời tối thì thuỷ triều lên ngập khu lau sậy làm thành một cái đầm lầy vô cùng rộng lớn. Khi trời sáng thì thuỷ triều rút xuống mặt đất lại khô cứng vô cùng. Điều thú vị nhất là khi nước ngập thì vùng đất này sẽ thoát ra một loại chướng khí, khiến con người mê man, sinh ra ảo giác. Nhưng loại chướng khí này chỉ có tác dụng một lần, ai đã hít phải thì lần sau chướng khí sẽ không còn tác dụng nữa. Khung cảnh lung linh huyền diệu mà đêm qua hai người thấy, sẽ chẳng gặp lại lần thứ hai trên đời đâu. Vì vậy mới gọi là đầm Nhất Dạ.
- Loại chướng khí đó gây ra ảo giác như thế nào? – Tim Bảo Ngọc đập nghe thình thịch.
- Thôn chúng ta đã tổ chức vô số đám cưới cho các cặp đôi vô tình đi lạc vào đầm Nhất Dạ rồi đó. – Đại thúc mở miệng cười to ha hả. - Ảo giác lung linh kỳ ảo luôn xúi dục người ta làm điều hư hỏng. Ha ha ha...
Đột nhiên Bảo Ngọc và Nguyệt Lãnh đưa mắt nhìn nhau. Rồi sau đó giống như bị điện giật đành phải ngay lập tức nhìn sang hướng khác. “Đêm qua, đêm qua quả thật chỉ là ảo giác mà thôi!” Cả hai cảm thấy có chút nhẹ nhõm trong lòng, rốt cuộc bọn họ cũng không làm ra cái tình tiết không trong sáng gì. Tất cả chỉ là ảo giác ha.
Thế nhưng cả hai lại quên mất, cơ thể Nguyệt Lãnh bách độc bất xâm, toàn bộ hành động của hắn, cũng là do lý trí tỉnh táo điều khiển mà ra.
- Khụ ... – Nguyệt Lãnh chợt ho một tiếng để phá tan bầu không khí. – Đại thúc, đi Châu Đức thì hướng nào?
- Thì là lối ở trước mặt đó.
- Đa ta đại thúc.
Sau đó bọn họ cáo từ rồi nhanh chân rời khỏi. Vị đại thúc kia gợi cho bọn họ nhớ lại nhiều chuyện xấu hổ đêm qua quá.
^_^
Thị trấn Châu Đức tuy không lớn nhưng cũng là nơi tập trung của một vùng thôn quê. Người mua kẻ bán cũng vô cùng nhộn nhịp. Bảo Ngọc thích thú vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên đường. Toàn bộ đều là sản vật địa phương kỳ lạ mà nàng chưa từng thấy qua. Hoàng cung cống phẩm dồi dào, nhưng không phải thứ gì cũng có thể mang vào được. “Ôi chao, đi du ngoạn khắp nơi tìm hiểu địa phương, quả nhiên là một cái ý kiến sáng suốt cực kỳ.”
Tuy rất có hứng thú, nhưng bọn họ đi đường xa nên không phải thứ gì cũng có thể mua đem theo được. Bảo Ngọc đành phải chọn mua vài loại trái cây có hình thù kỳ lạ, nhờ người bán hàng xẻ ra rồi gói vào lá chuối, thưởng thức ngay trên đường. Ban đầu Nguyệt Lãnh không chịu đụng vào. Nhưng do Bảo Ngọc nài ép quá hắn đành miễng cưỡng bốc thử một miếng. Quả nhiên là thanh mát dịu ngọt, tan vào trong miệng liền có tác dụng giải khát cực tốt. Cứ như thế hai người vừa đi vừa ăn hàng, thật mất hết phong phạm hoa hoa công tử mà Bảo Ngọc cố tình tạo ra cho hắn.
Tiểu nhị của khách điếm vừa nhìn thấy hai người là biết ngay người từ xa mới đến. Một thiếu niên mặt mũi thanh tú, y sam đạm bạc, đeo sau lưng một tủ thuốc to, nhìn thế nào cũng là một đại phu. Nam nhân kia mặt mũi lạnh băng, đôi mắt như biết nói “Đừng đến gần ta”. Thế nhưng vì nghề nghiệp của mình, nên tiểu nhị cũng vẫn phải sáp tới.
- Khách quan dùng thiện hay thuê phòng.
- Cho chúng ta hai gian phòng. – Thiếu niên cười tươi như hoa trả lời.
- Dạ được, mời khách quan đi lối này.
Tiểu nhị hưng phấn dẫn đường đi trước, hai người bọn họ nối bước theo sao. Mệt mỏi, thật là mệt mỏi quá! Bọn họ cần nước nóng sau đó là một cái giường để nghỉ ngơi. Tư thế ngủ hôm qua thật không được tốt, vừa mỏi xương sống vừa dễ bị trặc cổ lắm nha.
^_^
Họ vẫn như cũ rất ít khi nói chuyện với nhau, bây giờ đầu óc lại càng dễ đi lạc vào thế giới khác. Hai người lại cùng dùng cơm tối trong phòng Nguyệt Lãnh. Phục dùng cho hắn một đống thuốc bù cho ngày hôm qua, châm cứu, luyện công... Sau khi phát hiện trời đã không còn sớm, Bảo Ngọc bắt đầu thu châm chuẩn bị dọn về phòng.
Bóng đêm là đồng loã với tội phạm. Bây giờ chẳng những nàng không tin Nguyệt Lãnh, mà lại càng không tin tưởng chính bản thân mình. Ngoại trừ tình dược, trong túi nàng vẫn còn nhiều thứ thuốc kích thích lắm. (Mấy thứ này nàng chỉ giữ lại dùng để nghiên cứu thôi, không có ý định đem ra hại ngươi đâu. Bị một lần mà còn chưa đủ sợ sao?)
Hắn cũng không có ý giữ nàng lại làm gì, chỉ vươn vai một cái. Sau đó lúc lắc cái cổ, bóp bóp cái vai một chút. Quả thật giữ nguyên một tư thế suốt cả đêm hôm qua, tổn thương xương cốt nặng. Bảo Ngọc quan sát thấy hết, nàng hỏi.
- Đại thúc, sao vậy? – Đại phu thì phải luôn quan tâm đến con bệnh chứ.
- Không có gì. Hơi mỏi vai một chút.
- Để Bảo Ngọc xem.
Nàng bỏ hòm thuốc xuống, tiến đến kiểm tra vai hắn. Quả thật là căng cứng, chắc là mệt mỏi lắm. Đại phu hiểu biết y lý nhiều, tất nhiên là nàng biết phải xử lý tình huống này ra sao. Chính là dùng dầu xoa bóp để cơ bắp hoàn toàn giãn ra hết. Trong thùng thuốc của nàng có một loại dầu mùi hoa cực kỳ thư giãn à nha.
Cổ áo hơi nới lỏng ra. Thứ dầu mùi hoa vừa đổ ra khỏi bình đã lan toả nhẹ nhẹ trong không khí, khiến đầu óc nhẹ nhàng lâng lâng. Đôi bàn tay của Bảo Ngọc giống như có phép thuật thần kỳ, xoa tới đâu, thân thể hắn liền giãn hết ra, tất cả mệt mỏi đều hoàn toàn tan biến. Bức tường cảnh giác trong hắn hoàn toàn sụp xuống, Nguyệt Lãnh thả lỏng cả người, để mặc cho Bảo Ngọc lấy đi tất cả sự cực nhọc trên đôi vai hắn.
Nàng trong lòng thầm mỉm cười, thích thú với ý nghĩ đang ăn đậu ủ một cách công khai trắng trợn. Đôi vai nam nhân rộng lớn, khoẻ mạnh, sinh ra dường như chỉ để gánh vác quốc gia đại sự. Chiếc cổ hắn căng cứng, luôn luôn giữ cho cái đầu ngẩn cao, đôi mắt luôn có thể nhìn thẳng phía trước. Hèn gì mẫu thân thương yêu phụ thân đến vậy, bởi vì được ăn đậu hủ thật là thích thú à nha.
Được đàng chân lên đằng đầu, “Trời ơi, ta còn muốn được thêm nhiều nữa.”
Hắn hơi xuýt xoa một chút.
- Đau hả? – Nàng hỏi. Mới lúc nãy chạm vào chỗ sưng sau gáy của hắn. Cú té ban sáng cũng nặng quá đi.
- Ân. – Hắn nhẹ nhàng trả lời, không kiềm được mang theo một chút nũng nịu.
Trời ơi, nàng nghĩ muốn phạm tội. Bảo Ngọc đẩy Nguyệt Lãnh gục đầu xuống bàn, hăng hái dùng công phu xoa bóp của mình phát huy hơn nữa. Từ hai vai đi xuống hai cánh tay, ừ đây cũng là nơi hắn mỏi mệt. Từ cổ đi xuống vùng ngực, cái này thì không cần lắm, tuy nhiên làm hắn dễ chịu nha. Bảo Ngọc gồng mình để không phát ra tiếng kêu hắc hắc. Nàng chính là con gái của Thành Lạc Mai, là một sắc lang nữ không hơn không kém. Cứ cười nàng đi, nhưng nàng không thể bỏ tay ra khỏi vòm ngực rắn chắc này được.
Thắt lưng của Nguyệt Lãnh bị nới lỏng hơn ra. Lúc này hắn như một con mèo lười bị người ta làm cho mê mang không còn biết cảnh giác là gì. Dầu xoa bóp đổ trên lưng hắn lành lạnh, bàn tay thần kỳ ấm áp khiến hắn đi lạc vào cõi niếp bàn cực lạc mất rồi. Bụng Bảo Ngọc quặn đau vì phải nín cười, nàng xém chút nữa là cắn phải lưỡi vì cố kềm chế không phát ra tiếng xuýt xoa. Bữa đại tiệc đậu hũ mỹ nam này thật khiến người ta bội thực.
Đột nhiên vài giọt máu nhỏ tong tong xuống sàn. Bảo Ngọc sợ hãi đưa tay bịt mũi lại. Trời ơi, nàng lại cư nhiên ngay lúc này lại bị chảy máu mũi. Phải mau chóng huỷ thi diệt tích, không thể để Nguyệt Lãnh phát hiện ra. Không biết ông trời là hại nàng hay giúp nàng, một cơn gió đột nhiên thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn. Nguyệt Lãnh giống như con chó săn giật mình căng thẳng cảnh giác xung quanh. Căn phòng đột nhiên tồi mò đầy mờ ám.
Lúc này hắn đột ngột hắc xì, cảm giác gai gai lành lạnh khiến cho hắn nhận ra y phục mình đã bị thoát hết một nữa, toàn bộ áo trên đã bị kéo đến thắt lưng. Hắc xì thêm cái nữa, hắn đành phải đem y phục mình mặc vào, kéo lại thẳng thớm đàng hoàng. Đôi mắt sáng quắc của hắn quay lại nhìn Bảo Ngọc, không biết là đang giận dữ hay có ý nghĩ gì khác.
Bảo Ngọc lúc này lui về góc phòng, dùng bóng đêm để che dấu gương mặt mình. Nàng vẫn lấy tay bóp mũi ngăn cho máu không chảy nữa. Thế nhưng con mèo lười đã tỉnh dậy, bây giờ làm sao để thoát khỏi mắt hắn đây. Cả hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau như thi đấu mắt. Chỉ cần mắt hắn chớp một cái thôi, là nàng sẽ dùng khinh công phóng đi ngay. Ăn đậu hủ mà chảy máu mũi như thế này, thì thật mất hết mặt mũi. Sau này thanh danh của nàng sẽ còn gì nữa bây giờ.
Cả hai vừa lúc phát hiện có một người thứ ba vừa áp sát căn phòng. Nguyệt Lãnh liền ngay lập tức tập trung xem xét kẻ mới đến là ai. Tiếng động nhẹ nhàng như mèo hoang này đích thị là người biết võ công, hơi thở nhẹ nhàng trầm ổn cũng đủ thấy nội lực y đủ thịnh. Ngoài cửa sổ phòng, một làn khói mỏng te bị gió đưa luồn qua khe cửa. Mùi hương ngòn ngọt như thế này thì chính là mê hương rồi. Vừa có võ công, vừa có thủ đoạn của người trong giang hồ. Chắc không phải vô duyên vô cớ rỗi hơi mà đi tập kích bọn họ chứ?
Rất tiếc, một người kháng tất cả các loại độc bao gồm cả mê hương, một người máu đang chảy đầy mũi thì thứ này cũng có tác dụng gì đâu. Kẻ mờ ám sau khi chú ý nghe ngóng một lát, xác định căn phòng hoàn toàn im ắng mới bỏ đi. Ngay sau lưng y, Nguyệt Lãnh và Bảo Ngọc đã bám theo sát gót. “Tuy là có thủ đoạn đi, nhưng trình độ võ công vẫn thua xa bọn ta.”
- Ôi cha ... nơi đây thật là rộng lớn. – Nàng trầm trồ, biết chắc hắn cũng đang ở ngay đằng sau lưng mình thôi. Khả năng khinh công của hai người là hoàn toàn ngang ngửa.
Nơi đây quả thật là một khu vực rộng lớn với bạt ngàn cỏ lau còn cao hơn đầu người. Nếu cứ mãi đi loanh hoang trong đó, nhất định sẽ bị lạc mất. Phía xa xa là dấu tích của dòng sông mà từ đó bọn họ đã tiến vào khu vực này. Chiếc thuyền con bị cỏ lau che kín không còn nhận ra vị trí ở đâu nữa. Thế nhưng ngược lại hướng bờ sông thì cây cối càng lúc càng um tùm hơn. Phía sau rặng cây xanh còn có chút khói toả lên bầu trời.
- Phía đó có người! – Nguyệt Lãnh kết luận.
Đã đi lạc cả ngày hôm qua, bây giờ phát hiện thấy nơi có người sinh sống thì còn gì cao hứng bằng. Bảo Ngọc phi thân xuống khỏi cây cao, dùng khinh công đạp trên ngọn cỏ để mà tiến tới. Bên cạnh nàng, Nguyệt Lãnh cũng theo sát bén gót.
Bọn họ đáp xuống một con đường ngoằng nghèo quanh co. Nói chính xác hơn, là một con đường mòn vạch ngang qua đám lau sậy. Hai người quyết định đi theo lối đó, phải có người thì mới có đường mòn được chứ. Phía trước mặt họ xuất hiện một đại thúc đang khiêng bó cũi. Con người gầy gò, mặc áo nâu sầm nông dân, hai chân không mang giày đang đi cùng hướng với họ.
- Đại thúc, xin cho vãn bối hỏi ... – Bảo Ngọc lên tiếng trước.
Người kia ngay lập tức quay đầu lại.Nguyệt Lãnh nhíu mày. Hắn cũng gọi là đại thúc, lão già kia cũng là đại thúc. Vậy xem ra Bảo Ngọc đánh đồng hắn với lão già kia à.
- Chuyện gì? – Đại thúc nông dân lên tiếng.
- Xin hỏi nơi đây là đâu vậy? Gần đây có thị trấn nào không?
- Nơi đây là thôn Nhất Dạ. Thị trấn gần nhất dĩ nhiên là Châu Đức rồi.
- Ồ thật may quá. Hôm qua vãn bối đi thuyền trên sông, tính ghé qua thị trấn Châu Đức, không ngờ bị kẹt trong đám cỏ lau, đến sáng nay mới thoát ra được. – Bảo Ngọc thở phào.
- Hai người đi vào đầm Nhất Dạ? – Đại thúc nhìn ngắm hai người một lượt rồi mới nói tiếp. – Cũng may là hai huynh đệ đồng hành, nếu như có thêm nữ nhi là nguy rồi?
- Là sao?
Nàng chớp chớp mắt tò mò. “Ta đây lại không phải là nữ nhi sao?”
- Thuỷ triều ở vùng này là bán nhật. Khi trời tối thì thuỷ triều lên ngập khu lau sậy làm thành một cái đầm lầy vô cùng rộng lớn. Khi trời sáng thì thuỷ triều rút xuống mặt đất lại khô cứng vô cùng. Điều thú vị nhất là khi nước ngập thì vùng đất này sẽ thoát ra một loại chướng khí, khiến con người mê man, sinh ra ảo giác. Nhưng loại chướng khí này chỉ có tác dụng một lần, ai đã hít phải thì lần sau chướng khí sẽ không còn tác dụng nữa. Khung cảnh lung linh huyền diệu mà đêm qua hai người thấy, sẽ chẳng gặp lại lần thứ hai trên đời đâu. Vì vậy mới gọi là đầm Nhất Dạ.
- Loại chướng khí đó gây ra ảo giác như thế nào? – Tim Bảo Ngọc đập nghe thình thịch.
- Thôn chúng ta đã tổ chức vô số đám cưới cho các cặp đôi vô tình đi lạc vào đầm Nhất Dạ rồi đó. – Đại thúc mở miệng cười to ha hả. - Ảo giác lung linh kỳ ảo luôn xúi dục người ta làm điều hư hỏng. Ha ha ha...
Đột nhiên Bảo Ngọc và Nguyệt Lãnh đưa mắt nhìn nhau. Rồi sau đó giống như bị điện giật đành phải ngay lập tức nhìn sang hướng khác. “Đêm qua, đêm qua quả thật chỉ là ảo giác mà thôi!” Cả hai cảm thấy có chút nhẹ nhõm trong lòng, rốt cuộc bọn họ cũng không làm ra cái tình tiết không trong sáng gì. Tất cả chỉ là ảo giác ha.
Thế nhưng cả hai lại quên mất, cơ thể Nguyệt Lãnh bách độc bất xâm, toàn bộ hành động của hắn, cũng là do lý trí tỉnh táo điều khiển mà ra.
- Khụ ... – Nguyệt Lãnh chợt ho một tiếng để phá tan bầu không khí. – Đại thúc, đi Châu Đức thì hướng nào?
- Thì là lối ở trước mặt đó.
- Đa ta đại thúc.
Sau đó bọn họ cáo từ rồi nhanh chân rời khỏi. Vị đại thúc kia gợi cho bọn họ nhớ lại nhiều chuyện xấu hổ đêm qua quá.
^_^
Thị trấn Châu Đức tuy không lớn nhưng cũng là nơi tập trung của một vùng thôn quê. Người mua kẻ bán cũng vô cùng nhộn nhịp. Bảo Ngọc thích thú vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên đường. Toàn bộ đều là sản vật địa phương kỳ lạ mà nàng chưa từng thấy qua. Hoàng cung cống phẩm dồi dào, nhưng không phải thứ gì cũng có thể mang vào được. “Ôi chao, đi du ngoạn khắp nơi tìm hiểu địa phương, quả nhiên là một cái ý kiến sáng suốt cực kỳ.”
Tuy rất có hứng thú, nhưng bọn họ đi đường xa nên không phải thứ gì cũng có thể mua đem theo được. Bảo Ngọc đành phải chọn mua vài loại trái cây có hình thù kỳ lạ, nhờ người bán hàng xẻ ra rồi gói vào lá chuối, thưởng thức ngay trên đường. Ban đầu Nguyệt Lãnh không chịu đụng vào. Nhưng do Bảo Ngọc nài ép quá hắn đành miễng cưỡng bốc thử một miếng. Quả nhiên là thanh mát dịu ngọt, tan vào trong miệng liền có tác dụng giải khát cực tốt. Cứ như thế hai người vừa đi vừa ăn hàng, thật mất hết phong phạm hoa hoa công tử mà Bảo Ngọc cố tình tạo ra cho hắn.
Tiểu nhị của khách điếm vừa nhìn thấy hai người là biết ngay người từ xa mới đến. Một thiếu niên mặt mũi thanh tú, y sam đạm bạc, đeo sau lưng một tủ thuốc to, nhìn thế nào cũng là một đại phu. Nam nhân kia mặt mũi lạnh băng, đôi mắt như biết nói “Đừng đến gần ta”. Thế nhưng vì nghề nghiệp của mình, nên tiểu nhị cũng vẫn phải sáp tới.
- Khách quan dùng thiện hay thuê phòng.
- Cho chúng ta hai gian phòng. – Thiếu niên cười tươi như hoa trả lời.
- Dạ được, mời khách quan đi lối này.
Tiểu nhị hưng phấn dẫn đường đi trước, hai người bọn họ nối bước theo sao. Mệt mỏi, thật là mệt mỏi quá! Bọn họ cần nước nóng sau đó là một cái giường để nghỉ ngơi. Tư thế ngủ hôm qua thật không được tốt, vừa mỏi xương sống vừa dễ bị trặc cổ lắm nha.
^_^
Họ vẫn như cũ rất ít khi nói chuyện với nhau, bây giờ đầu óc lại càng dễ đi lạc vào thế giới khác. Hai người lại cùng dùng cơm tối trong phòng Nguyệt Lãnh. Phục dùng cho hắn một đống thuốc bù cho ngày hôm qua, châm cứu, luyện công... Sau khi phát hiện trời đã không còn sớm, Bảo Ngọc bắt đầu thu châm chuẩn bị dọn về phòng.
Bóng đêm là đồng loã với tội phạm. Bây giờ chẳng những nàng không tin Nguyệt Lãnh, mà lại càng không tin tưởng chính bản thân mình. Ngoại trừ tình dược, trong túi nàng vẫn còn nhiều thứ thuốc kích thích lắm. (Mấy thứ này nàng chỉ giữ lại dùng để nghiên cứu thôi, không có ý định đem ra hại ngươi đâu. Bị một lần mà còn chưa đủ sợ sao?)
Hắn cũng không có ý giữ nàng lại làm gì, chỉ vươn vai một cái. Sau đó lúc lắc cái cổ, bóp bóp cái vai một chút. Quả thật giữ nguyên một tư thế suốt cả đêm hôm qua, tổn thương xương cốt nặng. Bảo Ngọc quan sát thấy hết, nàng hỏi.
- Đại thúc, sao vậy? – Đại phu thì phải luôn quan tâm đến con bệnh chứ.
- Không có gì. Hơi mỏi vai một chút.
- Để Bảo Ngọc xem.
Nàng bỏ hòm thuốc xuống, tiến đến kiểm tra vai hắn. Quả thật là căng cứng, chắc là mệt mỏi lắm. Đại phu hiểu biết y lý nhiều, tất nhiên là nàng biết phải xử lý tình huống này ra sao. Chính là dùng dầu xoa bóp để cơ bắp hoàn toàn giãn ra hết. Trong thùng thuốc của nàng có một loại dầu mùi hoa cực kỳ thư giãn à nha.
Cổ áo hơi nới lỏng ra. Thứ dầu mùi hoa vừa đổ ra khỏi bình đã lan toả nhẹ nhẹ trong không khí, khiến đầu óc nhẹ nhàng lâng lâng. Đôi bàn tay của Bảo Ngọc giống như có phép thuật thần kỳ, xoa tới đâu, thân thể hắn liền giãn hết ra, tất cả mệt mỏi đều hoàn toàn tan biến. Bức tường cảnh giác trong hắn hoàn toàn sụp xuống, Nguyệt Lãnh thả lỏng cả người, để mặc cho Bảo Ngọc lấy đi tất cả sự cực nhọc trên đôi vai hắn.
Nàng trong lòng thầm mỉm cười, thích thú với ý nghĩ đang ăn đậu ủ một cách công khai trắng trợn. Đôi vai nam nhân rộng lớn, khoẻ mạnh, sinh ra dường như chỉ để gánh vác quốc gia đại sự. Chiếc cổ hắn căng cứng, luôn luôn giữ cho cái đầu ngẩn cao, đôi mắt luôn có thể nhìn thẳng phía trước. Hèn gì mẫu thân thương yêu phụ thân đến vậy, bởi vì được ăn đậu hủ thật là thích thú à nha.
Được đàng chân lên đằng đầu, “Trời ơi, ta còn muốn được thêm nhiều nữa.”
Hắn hơi xuýt xoa một chút.
- Đau hả? – Nàng hỏi. Mới lúc nãy chạm vào chỗ sưng sau gáy của hắn. Cú té ban sáng cũng nặng quá đi.
- Ân. – Hắn nhẹ nhàng trả lời, không kiềm được mang theo một chút nũng nịu.
Trời ơi, nàng nghĩ muốn phạm tội. Bảo Ngọc đẩy Nguyệt Lãnh gục đầu xuống bàn, hăng hái dùng công phu xoa bóp của mình phát huy hơn nữa. Từ hai vai đi xuống hai cánh tay, ừ đây cũng là nơi hắn mỏi mệt. Từ cổ đi xuống vùng ngực, cái này thì không cần lắm, tuy nhiên làm hắn dễ chịu nha. Bảo Ngọc gồng mình để không phát ra tiếng kêu hắc hắc. Nàng chính là con gái của Thành Lạc Mai, là một sắc lang nữ không hơn không kém. Cứ cười nàng đi, nhưng nàng không thể bỏ tay ra khỏi vòm ngực rắn chắc này được.
Thắt lưng của Nguyệt Lãnh bị nới lỏng hơn ra. Lúc này hắn như một con mèo lười bị người ta làm cho mê mang không còn biết cảnh giác là gì. Dầu xoa bóp đổ trên lưng hắn lành lạnh, bàn tay thần kỳ ấm áp khiến hắn đi lạc vào cõi niếp bàn cực lạc mất rồi. Bụng Bảo Ngọc quặn đau vì phải nín cười, nàng xém chút nữa là cắn phải lưỡi vì cố kềm chế không phát ra tiếng xuýt xoa. Bữa đại tiệc đậu hũ mỹ nam này thật khiến người ta bội thực.
Đột nhiên vài giọt máu nhỏ tong tong xuống sàn. Bảo Ngọc sợ hãi đưa tay bịt mũi lại. Trời ơi, nàng lại cư nhiên ngay lúc này lại bị chảy máu mũi. Phải mau chóng huỷ thi diệt tích, không thể để Nguyệt Lãnh phát hiện ra. Không biết ông trời là hại nàng hay giúp nàng, một cơn gió đột nhiên thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn. Nguyệt Lãnh giống như con chó săn giật mình căng thẳng cảnh giác xung quanh. Căn phòng đột nhiên tồi mò đầy mờ ám.
Lúc này hắn đột ngột hắc xì, cảm giác gai gai lành lạnh khiến cho hắn nhận ra y phục mình đã bị thoát hết một nữa, toàn bộ áo trên đã bị kéo đến thắt lưng. Hắc xì thêm cái nữa, hắn đành phải đem y phục mình mặc vào, kéo lại thẳng thớm đàng hoàng. Đôi mắt sáng quắc của hắn quay lại nhìn Bảo Ngọc, không biết là đang giận dữ hay có ý nghĩ gì khác.
Bảo Ngọc lúc này lui về góc phòng, dùng bóng đêm để che dấu gương mặt mình. Nàng vẫn lấy tay bóp mũi ngăn cho máu không chảy nữa. Thế nhưng con mèo lười đã tỉnh dậy, bây giờ làm sao để thoát khỏi mắt hắn đây. Cả hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau như thi đấu mắt. Chỉ cần mắt hắn chớp một cái thôi, là nàng sẽ dùng khinh công phóng đi ngay. Ăn đậu hủ mà chảy máu mũi như thế này, thì thật mất hết mặt mũi. Sau này thanh danh của nàng sẽ còn gì nữa bây giờ.
Cả hai vừa lúc phát hiện có một người thứ ba vừa áp sát căn phòng. Nguyệt Lãnh liền ngay lập tức tập trung xem xét kẻ mới đến là ai. Tiếng động nhẹ nhàng như mèo hoang này đích thị là người biết võ công, hơi thở nhẹ nhàng trầm ổn cũng đủ thấy nội lực y đủ thịnh. Ngoài cửa sổ phòng, một làn khói mỏng te bị gió đưa luồn qua khe cửa. Mùi hương ngòn ngọt như thế này thì chính là mê hương rồi. Vừa có võ công, vừa có thủ đoạn của người trong giang hồ. Chắc không phải vô duyên vô cớ rỗi hơi mà đi tập kích bọn họ chứ?
Rất tiếc, một người kháng tất cả các loại độc bao gồm cả mê hương, một người máu đang chảy đầy mũi thì thứ này cũng có tác dụng gì đâu. Kẻ mờ ám sau khi chú ý nghe ngóng một lát, xác định căn phòng hoàn toàn im ắng mới bỏ đi. Ngay sau lưng y, Nguyệt Lãnh và Bảo Ngọc đã bám theo sát gót. “Tuy là có thủ đoạn đi, nhưng trình độ võ công vẫn thua xa bọn ta.”
/31
|