Hắn là một trong hai đứa song sinh long phụng nhà Trình sứ quân. Mẫu thân lại là nữ tướng quân uy dũng nhất triều đình. Coi như gia thế của hắn đủ hiển hách đi. Khuôn mặt giống phụ thân, hoa nhường nguyệt thẹn. Khi nam trang thì anh tuấn tiêu sái, khi vận nữ phục thì kiều mị hấp dẫn, so với tỷ tỷ của mình không khác biệt là bao. Chỉ duy nhất có một điều khiến hắn phiền muộn, đó chính là cái tên của mình. Tương Tư cô nương thì nghe còn được, nhưng Tương Tư công tử thì ... :sad:
Từ nhỏ, tỷ đệ của hắn đã là bạn thân của công chúa. Người con gái xinh đẹp hoạt bát đó luôn khiến hắn quý mến. Khi nàng giả nam trang thì cũng dễ thương như khi làm nữ nhi vậy. Hắn luôn yêu thích nàng với bất cứ hình dáng nào. Trên đời này, có lẽ chỉ có nàng mới hợp với hắn mà thôi. Hắn muốn lớn lên mình sẽ lấy Bảo Ngọc làm vợ, nếu nàng nguyện ý, hắn cũng có thể làm thê tử gả cho nàng cũng được. Nhưng Bảo Ngọc chỉ xem lời của hắn như một trò đùa. Không sao, nàng vẫn còn trẻ con, hắn sẽ đợi nàng trưởng thành.
Tỷ tỷ Hoài Lang của Tương Tư cũng có cùng một nỗi khổ giống hắn. Gương mặt hai đứa giống nhau đến nỗi lúc nhỏ mẫu thân cũng không phân biệt. Đến lúc hai người trưởng thành thì mới phát hiện cả hai bị đặt tên nhầm rồi. Hoài Lang, thật là một cái tên chỉ giành cho nam nhân.
Tỷ tỷ của hắn rất giống mẫu thân, lớn lên trở thành một anh thư võ kiệt, trí dũng song toàn. So với hắn, khi mặc nam trang thì có phần còn khí khái oai nghiêm hơn. Việc thừa kế Quách gia quân và Trình phiên thổ, cứ để cho tỷ tỷ cũng được. Mơ ước của hắn là được gả cho công chúa, ở nhà làm hiền thê nhàn nhã không phải lo thứ gì.
Nhưng cuộc đời vốn không bao giờ được như ý. Trong lúc hắn khổ công chờ đợi công chúa trưởng thành, thì nàng lại đem trái tim mình cho một kẻ khác. Xú nam nhân mặt mày tỏ vẻ lạnh lùng cái gì? Còn không biết làm công chúa cười vui vẻ thì có tư cách gì ở bên cạnh nàng chứ.
Được rồi, đấu võ hắn không đánh lại đối phương, vậy thì dùng chút mưu kế để loại bỏ y vậy. Hắn thả mê dược vào phòng Nguyệt Lãnh, dự định mang hắn vào phòng tỷ tỷ mình, vu oan bọn họ. Dù sao tỷ tỷ hung dữ cũng không ai thèm lấy, hắn giúp nàng một đoạn, còn tiện tay đoạt lại Bảo Ngọc.
Kết quả như thế nào? Tên kia quá đáng sợ, đánh hắn thôi còn muốn giết người. Nếu hắn không làm ầm lên kêu cứu, có khi bị diệt khẩu rồi cũng không chừng. “Hu ... hu ... người ta chỉ giỡn thôi mà. Mẫu thân ơi, thả con ra. Xin đừng dụng hình nữa. Hài nhi biết tội rồi.”
Cuối cùng cũng không kịp tiễn biệt Bảo Ngọc. Không biết hai người đó đi đâu, hắn muốn đuổi theo cũng không biết nhắm hướng nào. Để công chúa đi cùng tên mặt lạnh đó, hắn không thể an tâm chút nào. Chỉ không ngờ là một tháng sau, hắn nghe được tin chấn động. Công chúa sẽ bị gả đi Thanh Trà để hoà thân. Lòng hắn tan nát, gạt nước mắt đưa nàng về nhà chồng. Hắn là thần tử, vì quốc gia đại sự nên không có cách nào dám chống lại lệnh vua. Sự việc trọng đại, có thể gây ra chiến tranh giữa hai nước.
Nhưng có tên vô pháp vô thiên, không biết chết là gì chạy tới đối đầu với tứ đại thiên vương, bốn vị tướng quân trong đoàn đưa dâu. Nhìn thái độ liều chết của Nguyệt Lãnh, nhìn những giọt nước mắt của Bảo Ngọc, hắn biết mình đã thua rồi. Việc hắn không dám làm, đã có người làm thế. Bảo Ngọc vì tình riêng, trốn chạy khỏi sứ mệnh quốc gia. Ngay cả những người đuổi bắt, cuối cùng cũng đồng tình bọn họ ở bên nhau. Như vậy hắn còn trông mong gì nữa.
Tỷ tỷ hắn tình nguyện lên đường xuất giá thay công chúa. Hắn thót ruột, chưa từng nghĩ tỷ tỷ sẽ đột ngột đi xa đến như thế, có lẽ cả đời này không thể trở lại. Hắn lo lắng nhìn vào mắt nàng, chợt ồ ra. Thì ra tỷ tỷ cũng đang lo sợ, nhưng nàng lại vì công chúa, vì quốc gia mới nguyện dấn thân mình thôi. Hắn mỉm cười, những nữ nhân bên cạnh hắn đều quá mức cương liệt, dám yêu dám hận, dám nói dám làm. Hắn cũng phải giúp tỷ tỷ một đoạn.
- Đúng vậy, dù sao ở khắp Việt quốc này cũng không ai dám lấy tỷ. Chúng ta đưa nàng đi sang Thanh Trà, trở thành quốc hoạ cho bọn họ đi.
Câu nói của hắn vừa giúp không khí thoải mái hơn, tỷ tỷ cũng hùa theo làm trò, khiến mọi người yên tâm mà đồng ý. Khi tỷ tỷ mặc giá y lên kiệu hoa, cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại một lần, tình cảm quyến luyến không nỡ đi. Hắn lại một lần nữa yếu đuối, không đủ dũng khí kêu tỷ tỷ ở lại.
^_^
Hoài Lang trở thành Bảo Ngọc xuất giá sang Thanh Trà. Bảo Ngọc lại trở thành Hoài Lang, nàng cùng Nguyệt Lãnh sống trên Tụ Nghĩa trại, giữa đảo Tây hồ, cũng rất ít khi qua lại tiếp xúc với người ngoài để tránh bị phát hiện.
Gia đình hắn trở về sống ở đất phong của Trình phiên sứ. Tương Tư vĩnh viễn cũng không được đổi tên, phải bắt đầu tiếp quản Quách gia quân của mẫu thân. Đây là đội thuỷ binh lớn nhất của Việt quốc, phải nói tiếp quản không phải là một công việc dễ dàng, khiến hắn đầu tắt mặt tối suốt ngày không được nghỉ ngơi.
Một năm sau, gia thư của tỷ tỷ được gửi về, chỉ toàn kể chuyện tốt. Nàng bước lên ngai cao hoàng hậu của Thanh Trà. Đúng như gởi gắm của mọi người, trở thành khuynh quốc hoàng hậu, khiến Thanh trà nội loạn một phen, đánh nhau tưng bừng. Cứ như thế mỗi tháng lại có một lá thư, kể về sự yêu sủng của hoàng đế đối với hoàng hậu này.
“Bây giờ hoàng cung của Thanh Trà cũng giống như Việt quốc, chỉ có một mình độc sủng hoàng hậu ta đây.”
“Hoàng đế mới xây cho ta một hành cung mùa hè cực kỳ đồ sộ. Có lẽ chín mười năm nữa cũng không hoàn thành.”
“Nội bộ Thanh trà rối ren bất ổn, hoàng đế lại bị nhân dân mắng chửi, tai hoạ khắp nơi. Có lẽ ba chục năm nữa, cũng không dám khởi binh đánh chiếm Việt quốc.”
Cuối thư lúc nào cũng là, “Con đang sống rất vui vẻ. Nhớ mọi người!”
Tương Tư cầm mấy bức thư vừa mới nhận được của tỷ tỷ đến thăm Bảo Ngọc. Ngôi nhà trên Tụ Nghĩa trại bây giờ lúc nào cũng đông vui rộn rã. Có Bảo Ngọc ở đây, nhà họ Thành cũng thường xuyên lui tới chăm nom. Mới hai tuần trước, là đầy tháng đứa con trai đầu lòng của Bảo Ngọc.
Nguyệt Lãnh nói đây không phải là tên thật của hắn, chỉ là một cái danh xưng trong môn phái thôi, vì vậy bọn họ không đặt tên con theo họ Nguyệt. Chữ Hàn bây giờ là dòng họ đế gia, Bảo Ngọc không còn là hoàng tộc vì vậy không thể cho con theo họ Hàn được. Cuối cùng, bọn họ chọn cho hài nhi một cái tên thật đẹp, gọi là Thành Hoài Việt.
“Tỷ Tỷ nghe được cái tên này, nhất định sẽ rất cao hứng”.
Hắn bước đi trên những bậc cấp cao hướng lên Tụ Nghĩa trại. Chợt nghe được tiếng hát cao vút, thánh thót như hoạ mi. Hắn rời khỏi đường chính, vạch lối đi vào khu trồng đầy cây ăn trái của đảo này. Bên cây mận đỏ rực đầy quả chín, là đôi song sinh của nhị quốc cữu. Oanh Oanh đại tiểu thư và Yến Yến nhị tiểu thư. Một người ngồi trên cây cao, hái quả ném xuống, một người đứng dưới đất hứng lấy cho vào giỏ. Hai người cùng một giọng, vừa làm vừa hát. Nụ cười toả sáng của hai nàng khiến hắn ngẩn ngơ.
Giật mình vì có người đột nhiên xuất hiện, Oanh Oanh bật ngửa người, từ trên cây té xuống. Hắn vận hết khinh công bình sinh, nhào tới đỡ nàng. Tương Tư ngồi bệt dưới đất, còn Oanh Oanh thì nằm trong lòng hắn. Yến Yến thấy thế cũng nhào vào lòng hắn ngồi, nàng ôm chặt lấy Oanh Oanh khóc.
- Lúc nãy cứ tưởng tỷ tỷ có chuyện rồi chứ.
- Ngốc quá tỷ tỷ làm sao có chuyện được chứ. Chúng ta hai người một mạng, vĩnh viễn không rời xa. – Oanh Oanh cũng khóc, nhưng nàng cố gắng dỗ dành muội muội.
- Vĩnh viễn không rời xa. – Yến Yến lập lại.
Tương Tư ngẩn người, nhìn hai chú chim nhỏ run rẩy trong lòng mình. “Vĩnh viễn không chia lìa. Thật ý nghĩa!” Tỷ đệ song sinh của bọn họ cũng vì hoàn cảnh nên vẫn phải chia ra. Còn hai nàng, cũng là song thai bị ràng buộc bởi một sợi dây kết nối thân thiết không gì sánh bằng. Được rồi, hắn sẽ giúp bảo vệ sự kết nối thân tình này của họ.
Năm đó Tương Tư mười chín tuổi, Oanh Oanh Yến Yến mới mười bốn. Hắn đành phải chờ một thời gian, cho hai nàng trưởng thành đã.
Ba năm sau, hắn thuận lợi lấy được nhị vị Thành gia tiểu thư vào nhà. Bảo đảm hai người có thể cùng ở chung một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.
Thế lực Quách gia quân hùng mạnh, cùng thân phận Trình phiên sứ của hắn cát cứ một phương, lại trở thành thông gia với đệ nhất gia tộc họ Thành, không tránh khỏi sự nghi kỵ của triều đình. Nên nhớ, năm xưa hoàng đế cũng chỉ là phiên sứ phương bắc, nhờ vào Hàn gia binh và mối thâm tình với Thành gia mà trở thành hoàng đế. Con gái của Thành gia nay cũng đã trở thành hoàng hậu. Phiên sứ và Thành gia là một sự kết hợp nguy hiểm. Hắn bây giờ cũng lặp lại đúng các điều kiện ấy, không thể tránh được cái nhìn e ngại của hoàng tộc và quan lại trong triều.
Quách gia quân bị điều đi canh giữ biên cương phía đông. Thuỷ quân mà bị bắt đi tới vùng sa mạc hẻo lánh, quả thật là sống không nổi. Thành gia vì đứa cháu rể này mà nổi một phen sống gió với triều đình. Cuối cùng đạt được một hiệp nghị, con cháu nhà họ Thành vĩnh viễn không bao giờ tham dự triều chính, không một ai được phép làm quan.
Còn hắn thì sao? Chọn giữa việc tiếp tục làm tướng quân hữu danh vô thực tại biên ải, hay giữ được hai người vợ nhỏ xinh đẹp của mình. Hắn dĩ nhiên chỉ chọn mỹ nhân, không chọn giang sơn. Quách gia quân biến mất, Trình phiên thổ cũng bị tịch biên, nhưng Thành gia lại có được một đội thương thuyền mạnh không ai sánh nổi. Vận tải nam bắc đông tây trong Việt quốc, đều do một tay Thành gia nắm giữ. Một vị trí chi trưởng trong gia tộc, liền do thằng cháu rể họ Trình này nắm giữ. Quyền lực cùng tài lực của hắn bây giờ, so với khi xưa còn có phần lớn mạnh hơn.
Hắn công nhận, không còn quân vụ trên người, hắn sống vui vẻ hơn. Không phải lo sợ chiến tranh xảy ra, không phải sống cuộc đời chém chém, giết giết. Làm thương nhân mới chính là nghề thích hợp với tính cách của hắn.
“Oanh Oanh, Yến Yến ơi. Lão gia tới đây!”:5:
Từ nhỏ, tỷ đệ của hắn đã là bạn thân của công chúa. Người con gái xinh đẹp hoạt bát đó luôn khiến hắn quý mến. Khi nàng giả nam trang thì cũng dễ thương như khi làm nữ nhi vậy. Hắn luôn yêu thích nàng với bất cứ hình dáng nào. Trên đời này, có lẽ chỉ có nàng mới hợp với hắn mà thôi. Hắn muốn lớn lên mình sẽ lấy Bảo Ngọc làm vợ, nếu nàng nguyện ý, hắn cũng có thể làm thê tử gả cho nàng cũng được. Nhưng Bảo Ngọc chỉ xem lời của hắn như một trò đùa. Không sao, nàng vẫn còn trẻ con, hắn sẽ đợi nàng trưởng thành.
Tỷ tỷ Hoài Lang của Tương Tư cũng có cùng một nỗi khổ giống hắn. Gương mặt hai đứa giống nhau đến nỗi lúc nhỏ mẫu thân cũng không phân biệt. Đến lúc hai người trưởng thành thì mới phát hiện cả hai bị đặt tên nhầm rồi. Hoài Lang, thật là một cái tên chỉ giành cho nam nhân.
Tỷ tỷ của hắn rất giống mẫu thân, lớn lên trở thành một anh thư võ kiệt, trí dũng song toàn. So với hắn, khi mặc nam trang thì có phần còn khí khái oai nghiêm hơn. Việc thừa kế Quách gia quân và Trình phiên thổ, cứ để cho tỷ tỷ cũng được. Mơ ước của hắn là được gả cho công chúa, ở nhà làm hiền thê nhàn nhã không phải lo thứ gì.
Nhưng cuộc đời vốn không bao giờ được như ý. Trong lúc hắn khổ công chờ đợi công chúa trưởng thành, thì nàng lại đem trái tim mình cho một kẻ khác. Xú nam nhân mặt mày tỏ vẻ lạnh lùng cái gì? Còn không biết làm công chúa cười vui vẻ thì có tư cách gì ở bên cạnh nàng chứ.
Được rồi, đấu võ hắn không đánh lại đối phương, vậy thì dùng chút mưu kế để loại bỏ y vậy. Hắn thả mê dược vào phòng Nguyệt Lãnh, dự định mang hắn vào phòng tỷ tỷ mình, vu oan bọn họ. Dù sao tỷ tỷ hung dữ cũng không ai thèm lấy, hắn giúp nàng một đoạn, còn tiện tay đoạt lại Bảo Ngọc.
Kết quả như thế nào? Tên kia quá đáng sợ, đánh hắn thôi còn muốn giết người. Nếu hắn không làm ầm lên kêu cứu, có khi bị diệt khẩu rồi cũng không chừng. “Hu ... hu ... người ta chỉ giỡn thôi mà. Mẫu thân ơi, thả con ra. Xin đừng dụng hình nữa. Hài nhi biết tội rồi.”
Cuối cùng cũng không kịp tiễn biệt Bảo Ngọc. Không biết hai người đó đi đâu, hắn muốn đuổi theo cũng không biết nhắm hướng nào. Để công chúa đi cùng tên mặt lạnh đó, hắn không thể an tâm chút nào. Chỉ không ngờ là một tháng sau, hắn nghe được tin chấn động. Công chúa sẽ bị gả đi Thanh Trà để hoà thân. Lòng hắn tan nát, gạt nước mắt đưa nàng về nhà chồng. Hắn là thần tử, vì quốc gia đại sự nên không có cách nào dám chống lại lệnh vua. Sự việc trọng đại, có thể gây ra chiến tranh giữa hai nước.
Nhưng có tên vô pháp vô thiên, không biết chết là gì chạy tới đối đầu với tứ đại thiên vương, bốn vị tướng quân trong đoàn đưa dâu. Nhìn thái độ liều chết của Nguyệt Lãnh, nhìn những giọt nước mắt của Bảo Ngọc, hắn biết mình đã thua rồi. Việc hắn không dám làm, đã có người làm thế. Bảo Ngọc vì tình riêng, trốn chạy khỏi sứ mệnh quốc gia. Ngay cả những người đuổi bắt, cuối cùng cũng đồng tình bọn họ ở bên nhau. Như vậy hắn còn trông mong gì nữa.
Tỷ tỷ hắn tình nguyện lên đường xuất giá thay công chúa. Hắn thót ruột, chưa từng nghĩ tỷ tỷ sẽ đột ngột đi xa đến như thế, có lẽ cả đời này không thể trở lại. Hắn lo lắng nhìn vào mắt nàng, chợt ồ ra. Thì ra tỷ tỷ cũng đang lo sợ, nhưng nàng lại vì công chúa, vì quốc gia mới nguyện dấn thân mình thôi. Hắn mỉm cười, những nữ nhân bên cạnh hắn đều quá mức cương liệt, dám yêu dám hận, dám nói dám làm. Hắn cũng phải giúp tỷ tỷ một đoạn.
- Đúng vậy, dù sao ở khắp Việt quốc này cũng không ai dám lấy tỷ. Chúng ta đưa nàng đi sang Thanh Trà, trở thành quốc hoạ cho bọn họ đi.
Câu nói của hắn vừa giúp không khí thoải mái hơn, tỷ tỷ cũng hùa theo làm trò, khiến mọi người yên tâm mà đồng ý. Khi tỷ tỷ mặc giá y lên kiệu hoa, cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại một lần, tình cảm quyến luyến không nỡ đi. Hắn lại một lần nữa yếu đuối, không đủ dũng khí kêu tỷ tỷ ở lại.
^_^
Hoài Lang trở thành Bảo Ngọc xuất giá sang Thanh Trà. Bảo Ngọc lại trở thành Hoài Lang, nàng cùng Nguyệt Lãnh sống trên Tụ Nghĩa trại, giữa đảo Tây hồ, cũng rất ít khi qua lại tiếp xúc với người ngoài để tránh bị phát hiện.
Gia đình hắn trở về sống ở đất phong của Trình phiên sứ. Tương Tư vĩnh viễn cũng không được đổi tên, phải bắt đầu tiếp quản Quách gia quân của mẫu thân. Đây là đội thuỷ binh lớn nhất của Việt quốc, phải nói tiếp quản không phải là một công việc dễ dàng, khiến hắn đầu tắt mặt tối suốt ngày không được nghỉ ngơi.
Một năm sau, gia thư của tỷ tỷ được gửi về, chỉ toàn kể chuyện tốt. Nàng bước lên ngai cao hoàng hậu của Thanh Trà. Đúng như gởi gắm của mọi người, trở thành khuynh quốc hoàng hậu, khiến Thanh trà nội loạn một phen, đánh nhau tưng bừng. Cứ như thế mỗi tháng lại có một lá thư, kể về sự yêu sủng của hoàng đế đối với hoàng hậu này.
“Bây giờ hoàng cung của Thanh Trà cũng giống như Việt quốc, chỉ có một mình độc sủng hoàng hậu ta đây.”
“Hoàng đế mới xây cho ta một hành cung mùa hè cực kỳ đồ sộ. Có lẽ chín mười năm nữa cũng không hoàn thành.”
“Nội bộ Thanh trà rối ren bất ổn, hoàng đế lại bị nhân dân mắng chửi, tai hoạ khắp nơi. Có lẽ ba chục năm nữa, cũng không dám khởi binh đánh chiếm Việt quốc.”
Cuối thư lúc nào cũng là, “Con đang sống rất vui vẻ. Nhớ mọi người!”
Tương Tư cầm mấy bức thư vừa mới nhận được của tỷ tỷ đến thăm Bảo Ngọc. Ngôi nhà trên Tụ Nghĩa trại bây giờ lúc nào cũng đông vui rộn rã. Có Bảo Ngọc ở đây, nhà họ Thành cũng thường xuyên lui tới chăm nom. Mới hai tuần trước, là đầy tháng đứa con trai đầu lòng của Bảo Ngọc.
Nguyệt Lãnh nói đây không phải là tên thật của hắn, chỉ là một cái danh xưng trong môn phái thôi, vì vậy bọn họ không đặt tên con theo họ Nguyệt. Chữ Hàn bây giờ là dòng họ đế gia, Bảo Ngọc không còn là hoàng tộc vì vậy không thể cho con theo họ Hàn được. Cuối cùng, bọn họ chọn cho hài nhi một cái tên thật đẹp, gọi là Thành Hoài Việt.
“Tỷ Tỷ nghe được cái tên này, nhất định sẽ rất cao hứng”.
Hắn bước đi trên những bậc cấp cao hướng lên Tụ Nghĩa trại. Chợt nghe được tiếng hát cao vút, thánh thót như hoạ mi. Hắn rời khỏi đường chính, vạch lối đi vào khu trồng đầy cây ăn trái của đảo này. Bên cây mận đỏ rực đầy quả chín, là đôi song sinh của nhị quốc cữu. Oanh Oanh đại tiểu thư và Yến Yến nhị tiểu thư. Một người ngồi trên cây cao, hái quả ném xuống, một người đứng dưới đất hứng lấy cho vào giỏ. Hai người cùng một giọng, vừa làm vừa hát. Nụ cười toả sáng của hai nàng khiến hắn ngẩn ngơ.
Giật mình vì có người đột nhiên xuất hiện, Oanh Oanh bật ngửa người, từ trên cây té xuống. Hắn vận hết khinh công bình sinh, nhào tới đỡ nàng. Tương Tư ngồi bệt dưới đất, còn Oanh Oanh thì nằm trong lòng hắn. Yến Yến thấy thế cũng nhào vào lòng hắn ngồi, nàng ôm chặt lấy Oanh Oanh khóc.
- Lúc nãy cứ tưởng tỷ tỷ có chuyện rồi chứ.
- Ngốc quá tỷ tỷ làm sao có chuyện được chứ. Chúng ta hai người một mạng, vĩnh viễn không rời xa. – Oanh Oanh cũng khóc, nhưng nàng cố gắng dỗ dành muội muội.
- Vĩnh viễn không rời xa. – Yến Yến lập lại.
Tương Tư ngẩn người, nhìn hai chú chim nhỏ run rẩy trong lòng mình. “Vĩnh viễn không chia lìa. Thật ý nghĩa!” Tỷ đệ song sinh của bọn họ cũng vì hoàn cảnh nên vẫn phải chia ra. Còn hai nàng, cũng là song thai bị ràng buộc bởi một sợi dây kết nối thân thiết không gì sánh bằng. Được rồi, hắn sẽ giúp bảo vệ sự kết nối thân tình này của họ.
Năm đó Tương Tư mười chín tuổi, Oanh Oanh Yến Yến mới mười bốn. Hắn đành phải chờ một thời gian, cho hai nàng trưởng thành đã.
Ba năm sau, hắn thuận lợi lấy được nhị vị Thành gia tiểu thư vào nhà. Bảo đảm hai người có thể cùng ở chung một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.
Thế lực Quách gia quân hùng mạnh, cùng thân phận Trình phiên sứ của hắn cát cứ một phương, lại trở thành thông gia với đệ nhất gia tộc họ Thành, không tránh khỏi sự nghi kỵ của triều đình. Nên nhớ, năm xưa hoàng đế cũng chỉ là phiên sứ phương bắc, nhờ vào Hàn gia binh và mối thâm tình với Thành gia mà trở thành hoàng đế. Con gái của Thành gia nay cũng đã trở thành hoàng hậu. Phiên sứ và Thành gia là một sự kết hợp nguy hiểm. Hắn bây giờ cũng lặp lại đúng các điều kiện ấy, không thể tránh được cái nhìn e ngại của hoàng tộc và quan lại trong triều.
Quách gia quân bị điều đi canh giữ biên cương phía đông. Thuỷ quân mà bị bắt đi tới vùng sa mạc hẻo lánh, quả thật là sống không nổi. Thành gia vì đứa cháu rể này mà nổi một phen sống gió với triều đình. Cuối cùng đạt được một hiệp nghị, con cháu nhà họ Thành vĩnh viễn không bao giờ tham dự triều chính, không một ai được phép làm quan.
Còn hắn thì sao? Chọn giữa việc tiếp tục làm tướng quân hữu danh vô thực tại biên ải, hay giữ được hai người vợ nhỏ xinh đẹp của mình. Hắn dĩ nhiên chỉ chọn mỹ nhân, không chọn giang sơn. Quách gia quân biến mất, Trình phiên thổ cũng bị tịch biên, nhưng Thành gia lại có được một đội thương thuyền mạnh không ai sánh nổi. Vận tải nam bắc đông tây trong Việt quốc, đều do một tay Thành gia nắm giữ. Một vị trí chi trưởng trong gia tộc, liền do thằng cháu rể họ Trình này nắm giữ. Quyền lực cùng tài lực của hắn bây giờ, so với khi xưa còn có phần lớn mạnh hơn.
Hắn công nhận, không còn quân vụ trên người, hắn sống vui vẻ hơn. Không phải lo sợ chiến tranh xảy ra, không phải sống cuộc đời chém chém, giết giết. Làm thương nhân mới chính là nghề thích hợp với tính cách của hắn.
“Oanh Oanh, Yến Yến ơi. Lão gia tới đây!”:5:
/31
|