Edit: Va
Beta: Su
Sau đó, người đàn ông tựa hồ sẽ hoàn toàn không bao giờ bị hư thận còn làm một lần ở dưới vòi sen phòng tắm cùng với trên giường, Giang Tiểu Âm đến cuối cùng được anh ôm ngủ, cả người đều sắp nhũn ra.
Mệt mỏi quá, di động của cô vẫn còn ở văn phòng, nếu như bị Nghi Tu phát hiện buổi tối cô trộm tăng ca thì phải làm sao bây giờ.
Chuyện cuối cùng cô suy nghĩ trước khi ngủ cư nhiên lại là chuyện này.
Quỷ không cần ngủ. Thế cho nên sau khi Giang Tiểu Âm ngủ, Khúc Cẩn vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn kỹ người trong lòng ngực anh. Hiện tại anh lại càng thêm tò mò, người con gái này rốt cuộc đã trải qua những gì, hoặc là cái dạng gia đình giáo dục gì, mới cho cô khó có thể dùng từ mà miêu tả rõ ràng như vậy.
"Mẹ..."
Cô đang cuộn trọng trong lòng ngực anh, nhẹ giọng gọi mẹ.
Giọng nói kia nghe ra phi thường bi thương lại khuyết thiếu cảm giác an toàn, giống như là ở đứa trẻ lạc mẹ ở siêu thị, một lần lại một lần mà kêu người nhà quan trọng nhất của mình. Hoàn toàn khác với bộ dáng tỉnh táo như lúc ban ngày.
Kiên cường tự tin đến mức hình như cái gì cũng đều không thể đánh ngã được cô.
"Thực xin lỗi... Con không thể..."
Giang Tiểu Âm nói mớ gắt gao mà nắm chặt cánh tay Khúc Cẩn, thoạt nhìn thống khổ đến cực điểm.
"Tôi ở chỗ này." Khúc Cẩn đặt một tay khác lên trên lưng cô, nhẹ nhàng như là dỗ dành đứa trẻ ngủ không an ổn. "Ngoan, cô đã làm rất tốt."
"Thật vậy chăng, con thật sự...."
Giang Tiểu Âm nói mớ đột nhiên trả lời Khúc Cẩn, anh hơi hơi sửng sốt, tiện đà thanh âm ôn nhu mà nói tiếp: "Cô đã làm phi thường tốt, cho nên an tâm nghỉ ngơi một hồi đi."
"Ân... Mẹ, con nhớ mẹ."
"Tôi cũng không phải mẹ cô, tôi là người chồng có côn thịt lớn của cô."
Khúc Cẩn lạnh mặt nói xong những lời này, Giang Tiểu Âm liền không có động tĩnh. Cũng không biết ở trong mộng cô có nghe thấy những lời này hay không, nhưng khi bản thân Khúc Cẩn nói xong những lời này, tâm tình anh lại mạc danh tốt lên không ít.
Lần tiếp theo làm cô, phải khiến cho cô kêu chính mình như vậy. Cảm giác hẳn là sẽ rất kích thích.
Cuối cùng anh quy kết ra toàn bộ những ý tưởng này sẽ rất kích thích.
Giang Tiểu Âm đương nhiên ở trong mộng nghe thấy câu nói kia vô cùng rõ ràng, thế cho nên buổi sáng sau khi cô tỉnh lại cũng không dám nhìn Khúc Cẩn.
"Giấc mơ này quả thực là giấc mơ tệ nhất từ lúc chào đời cho đến giờ."
Bữa sáng, cô ăn cháo mà Tô Nghi Tu mang xuống rồi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Ngay từ lúc đầu, Giang Tiểu Âm là tự mình ở trong cái bếp nhỏ đến đáng thương làm cơm rất đơn giản rồi chắp vá mà ăn. Sau đó, Tô Nghi Tu tới thực tập thật sự là nhìn không được, thế cho nên cậu để cho cô mua nguyên vật liệu còn cậu thì nấu cơm, thuận tay còn làm thêm cho cô một phần.
Dùng lý do thoái thác như vậy, Giang Tiểu Âm mới tiếp nhận phiền toái Tô Nghi Tu làm một ngày 3 bữa cơm cho cô.
"Giấc mơ gì?"
Đêm qua Tô Nghi Tu nhìn Khúc Cẩn làm Giang Tiểu Âm một lần lại thêm một lần, thẳng đến sau khi cô ngủ, tự an ủi bắn rất nhiều lần xong cậu cũng ngủ theo.
"Không có gì..." Giấc mơ cảm thấy thẹn như vậy, Tiểu Âm sao có thể nói cho Tô Nghi Tu.
Cô trả lời một câu cho có lệ, sau đó trên mặt lập tức có chút hồng cúi đầu bắt đầu chú tâm ăn cháo.
Đại khái biết cô mơ thấy cái gì, Tô Nghi Tu ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị Tiểu Âm của cậu xong lại nhìn về phía Khúc Cẩn đang ngồi đọc sách bên cạnh bàn.
"Anh Khúc, sao đêm qua anh lại không đến chỗ tôi?"
"Phốc ——"
Vấn đề của Tô Nghi Tu làm Giang Tiểu Âm không nhịn được mà phun cháo trong miệng ra ngoài.
"Chị Tiểu Âm, chị làm sao vậy?" Anh lập tức lấy khăn giấy đang để gần tầm tay qua để lau miệng cho Giang Tiểu Âm, hơn nữa nhìn như hoàn toàn vô tình mà dùng ngón tay cái cọ cọ qua môi của cô: "Là bởi vì ăn quá gấp nên bị sặc hay sao?"
Nếu đã có người tìm một cái cớ tốt cho cô thì tất nhiên Giang Tiểu Âm liền gật đầu tỏ vẻ xác thật là mình bị sặc.
"Không cần gấp gáp, không ai giành ăn với chị."
"Ân ân."
Giang Tiểu Âm cũng không biết vì sao chính cô lại chột dạ, cô cúi đầu liếc mắt nhìn biểu tình không hề dao động của Khúc Cẩn một cái, trong lòng mạc danh một chút tư vị cũng đều không có.
"Quên mất." Đầu Khúc Cẩn từ đầu tới đuôi cũng không có nâng một chút.
Anh căn bản là không muốn nói cái gì đó cùng với Tô Nghi Tu, cho dù anh có thể cảm giác được Tô Nghi Tu đã biết chút gì đó.
"Vậy tối hôm nay anh Khúc cũng đừng quên a." Tô Nghi Tu một chút cũng không ngại thái độ này của Khúc Cẩn, chỉ sang sảng cười nhắc nhở nói: "Đêm qua tôi cũng đã chuẩn bị tốt phòng ngủ cho anh Khúc, sau khi tan tầm chúng ta cùng nhau đi lên có được không?"
"Ân."
Việc này tạm thời cho qua đi, sau khi bận rộn cả ngày Giang Tiểu Âm hôm nay cũng không có ý định tăng ca.
"Nghi Tu, em chờ một lát."
Giang Tiểu Âm thu thập bàn làm việc, nói một câu với Tô Nghi Tu xong liền lôi kéo Khúc Cẩn vào phòng ngủ của mình.
"Bây giờ nói toàn bộ chuyện anh biết cho tôi." Cô dựa vào trên cửa nhìn chằm chằm Khúc Cẩn: "Nếu là giao dịch, tôi hy vọng anh có thể giữ lời hứa không lừa gạt tôi."
Chuyện trước kia kỳ thật rất đơn giản, bản thân Khúc Cẩn cũng có chút thật không rõ ràng.
Sau khi anh chết thì biến thành quỷ bị nhốt ở trong cái phòng kia, tuy rằng vẫn duy trì lý trí nhưng thời gian càng dài, anh có thể cảm giác được lý trí của mình đã bắt đầu dần dần bị oán khí thay thế.
Thẳng đến mấy ngày trước, ba anh vì lưu giữ kỷ niệm cho anh nên vẫn luôn nộp tiền điện thoại, chiếc điện thoại được giữ lại trong phòng kia đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Một số điện thoại anh chưa bao giờ gặp qua.
Tin nhắn nói cho anh biết, 3 ngày sau sẽ có một cô gái đến chỗ anh diệt quỷ. Nếu không muốn biến mất như vậy thì nhất định phải nghĩ cách giao hợp cùng cô ấy, làm như vậy, chính anh còn có thể khôi phục lý trí, hơn nữa sẽ không bị nhốt ở trong căn phòng đó nữa.
"Cho nên bởi vì một cái tin nhắn không rõ từ đâu đến như vậy, anh liền làm theo?"
Giang Tiểu Âm cũng không biết bây giờ tâm tình của mình là như thế nào. Tựa hồ có một tầng mạng nhện ở phía sau cô, lặng yên không một tiếng động mà tới gần cô.
Cảm thấy bản thân xác thật đuối lý, Khúc Cẩn khó nhịn nghiêng đầu né tránh tầm mắt của Giang Tiểu Âm.
Thần sắc anh phức tạp giải thích nói: "Không chỉ có như thế, lúc tôi còn sống có tìm được một quyển sách cổ trong phòng ba tôi, sách cổ kia có cùng loại nội dung, chẳng qua càng tỉ mỉ hơn một chút. Mặt trên của nó giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ loại quỷ mị âm uế tồn tại nếu cùng người có mệnh cách thuần âm giao hợp thì liền có thể trở nên càng mạnh, nếu gặp được người càng đặc thù, thậm chí sẽ có khả năng trở thành lệ quỷ không sợ đạo thuật."
"Sao có thể..." Giang Tiểu Âm nghe Khúc Cẩn nói xong, cắn móng tay lẩm bẩm tự nói: "Bát tự của tôi không phải thuần âm, nếu là thuần âm thì sao có thể không nhìn thấy quỷ."
"Tin nhắn kia phi thường đúng, nói cô gái sẽ xuất hiện vào 3 ngày sau chính là người thuần mệnh âm."
Khúc Cẩn vươn tay muốn sờ đỉnh đầu Giang Tiểu Âm, nhưng nghĩ nghĩ lại thu hồi tay: "Hơn nữa, kết quả xác thật là như trong tin nhắn và sách cổ."
Nhắm mắt lại, Giang Tiểu Âm hít sâu vài lần, chờ lúc cô lại lần nữa mở to mắt, biến trở lại bộ dáng bình tĩnh khi làm việc.
"Tôi đã biết, còn chuyện gì khác không?"
"Tôi chỉ biết có như vậy."
Khúc Cẩn trả lời rất kiên quyết, nhưng Giang Tiểu Âm vẫn chú ý tới trong mắt anh chợt lóe mà qua sự do dự.
Rốt cuộc anh còn đang che giấu cái gì?
"Điện thoại của anh vẫn còn ở trong căn phòng kia sao?" Cô vừa hỏi vừa mở tủ quần áo ra rồi lấy từ bên trong một chiếc áo khoác mỏng: "Chút nữa, anh cùng Nghi Tu lên lầu ba nghỉ ngơi, tôi muốn ra ngoài một chuyến."
Lời editor: Thật sự xin lỗi các nàng, Va quá hậu đậu nên sau khi edit đã làm mất bản edit, rồi sau đó quá bận nên không edit được, đến giờ mới có thời gian. Các nàng đọc truyện vui vẻ nhé ^^
Beta: Su
Sau đó, người đàn ông tựa hồ sẽ hoàn toàn không bao giờ bị hư thận còn làm một lần ở dưới vòi sen phòng tắm cùng với trên giường, Giang Tiểu Âm đến cuối cùng được anh ôm ngủ, cả người đều sắp nhũn ra.
Mệt mỏi quá, di động của cô vẫn còn ở văn phòng, nếu như bị Nghi Tu phát hiện buổi tối cô trộm tăng ca thì phải làm sao bây giờ.
Chuyện cuối cùng cô suy nghĩ trước khi ngủ cư nhiên lại là chuyện này.
Quỷ không cần ngủ. Thế cho nên sau khi Giang Tiểu Âm ngủ, Khúc Cẩn vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn kỹ người trong lòng ngực anh. Hiện tại anh lại càng thêm tò mò, người con gái này rốt cuộc đã trải qua những gì, hoặc là cái dạng gia đình giáo dục gì, mới cho cô khó có thể dùng từ mà miêu tả rõ ràng như vậy.
"Mẹ..."
Cô đang cuộn trọng trong lòng ngực anh, nhẹ giọng gọi mẹ.
Giọng nói kia nghe ra phi thường bi thương lại khuyết thiếu cảm giác an toàn, giống như là ở đứa trẻ lạc mẹ ở siêu thị, một lần lại một lần mà kêu người nhà quan trọng nhất của mình. Hoàn toàn khác với bộ dáng tỉnh táo như lúc ban ngày.
Kiên cường tự tin đến mức hình như cái gì cũng đều không thể đánh ngã được cô.
"Thực xin lỗi... Con không thể..."
Giang Tiểu Âm nói mớ gắt gao mà nắm chặt cánh tay Khúc Cẩn, thoạt nhìn thống khổ đến cực điểm.
"Tôi ở chỗ này." Khúc Cẩn đặt một tay khác lên trên lưng cô, nhẹ nhàng như là dỗ dành đứa trẻ ngủ không an ổn. "Ngoan, cô đã làm rất tốt."
"Thật vậy chăng, con thật sự...."
Giang Tiểu Âm nói mớ đột nhiên trả lời Khúc Cẩn, anh hơi hơi sửng sốt, tiện đà thanh âm ôn nhu mà nói tiếp: "Cô đã làm phi thường tốt, cho nên an tâm nghỉ ngơi một hồi đi."
"Ân... Mẹ, con nhớ mẹ."
"Tôi cũng không phải mẹ cô, tôi là người chồng có côn thịt lớn của cô."
Khúc Cẩn lạnh mặt nói xong những lời này, Giang Tiểu Âm liền không có động tĩnh. Cũng không biết ở trong mộng cô có nghe thấy những lời này hay không, nhưng khi bản thân Khúc Cẩn nói xong những lời này, tâm tình anh lại mạc danh tốt lên không ít.
Lần tiếp theo làm cô, phải khiến cho cô kêu chính mình như vậy. Cảm giác hẳn là sẽ rất kích thích.
Cuối cùng anh quy kết ra toàn bộ những ý tưởng này sẽ rất kích thích.
Giang Tiểu Âm đương nhiên ở trong mộng nghe thấy câu nói kia vô cùng rõ ràng, thế cho nên buổi sáng sau khi cô tỉnh lại cũng không dám nhìn Khúc Cẩn.
"Giấc mơ này quả thực là giấc mơ tệ nhất từ lúc chào đời cho đến giờ."
Bữa sáng, cô ăn cháo mà Tô Nghi Tu mang xuống rồi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Ngay từ lúc đầu, Giang Tiểu Âm là tự mình ở trong cái bếp nhỏ đến đáng thương làm cơm rất đơn giản rồi chắp vá mà ăn. Sau đó, Tô Nghi Tu tới thực tập thật sự là nhìn không được, thế cho nên cậu để cho cô mua nguyên vật liệu còn cậu thì nấu cơm, thuận tay còn làm thêm cho cô một phần.
Dùng lý do thoái thác như vậy, Giang Tiểu Âm mới tiếp nhận phiền toái Tô Nghi Tu làm một ngày 3 bữa cơm cho cô.
"Giấc mơ gì?"
Đêm qua Tô Nghi Tu nhìn Khúc Cẩn làm Giang Tiểu Âm một lần lại thêm một lần, thẳng đến sau khi cô ngủ, tự an ủi bắn rất nhiều lần xong cậu cũng ngủ theo.
"Không có gì..." Giấc mơ cảm thấy thẹn như vậy, Tiểu Âm sao có thể nói cho Tô Nghi Tu.
Cô trả lời một câu cho có lệ, sau đó trên mặt lập tức có chút hồng cúi đầu bắt đầu chú tâm ăn cháo.
Đại khái biết cô mơ thấy cái gì, Tô Nghi Tu ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị Tiểu Âm của cậu xong lại nhìn về phía Khúc Cẩn đang ngồi đọc sách bên cạnh bàn.
"Anh Khúc, sao đêm qua anh lại không đến chỗ tôi?"
"Phốc ——"
Vấn đề của Tô Nghi Tu làm Giang Tiểu Âm không nhịn được mà phun cháo trong miệng ra ngoài.
"Chị Tiểu Âm, chị làm sao vậy?" Anh lập tức lấy khăn giấy đang để gần tầm tay qua để lau miệng cho Giang Tiểu Âm, hơn nữa nhìn như hoàn toàn vô tình mà dùng ngón tay cái cọ cọ qua môi của cô: "Là bởi vì ăn quá gấp nên bị sặc hay sao?"
Nếu đã có người tìm một cái cớ tốt cho cô thì tất nhiên Giang Tiểu Âm liền gật đầu tỏ vẻ xác thật là mình bị sặc.
"Không cần gấp gáp, không ai giành ăn với chị."
"Ân ân."
Giang Tiểu Âm cũng không biết vì sao chính cô lại chột dạ, cô cúi đầu liếc mắt nhìn biểu tình không hề dao động của Khúc Cẩn một cái, trong lòng mạc danh một chút tư vị cũng đều không có.
"Quên mất." Đầu Khúc Cẩn từ đầu tới đuôi cũng không có nâng một chút.
Anh căn bản là không muốn nói cái gì đó cùng với Tô Nghi Tu, cho dù anh có thể cảm giác được Tô Nghi Tu đã biết chút gì đó.
"Vậy tối hôm nay anh Khúc cũng đừng quên a." Tô Nghi Tu một chút cũng không ngại thái độ này của Khúc Cẩn, chỉ sang sảng cười nhắc nhở nói: "Đêm qua tôi cũng đã chuẩn bị tốt phòng ngủ cho anh Khúc, sau khi tan tầm chúng ta cùng nhau đi lên có được không?"
"Ân."
Việc này tạm thời cho qua đi, sau khi bận rộn cả ngày Giang Tiểu Âm hôm nay cũng không có ý định tăng ca.
"Nghi Tu, em chờ một lát."
Giang Tiểu Âm thu thập bàn làm việc, nói một câu với Tô Nghi Tu xong liền lôi kéo Khúc Cẩn vào phòng ngủ của mình.
"Bây giờ nói toàn bộ chuyện anh biết cho tôi." Cô dựa vào trên cửa nhìn chằm chằm Khúc Cẩn: "Nếu là giao dịch, tôi hy vọng anh có thể giữ lời hứa không lừa gạt tôi."
Chuyện trước kia kỳ thật rất đơn giản, bản thân Khúc Cẩn cũng có chút thật không rõ ràng.
Sau khi anh chết thì biến thành quỷ bị nhốt ở trong cái phòng kia, tuy rằng vẫn duy trì lý trí nhưng thời gian càng dài, anh có thể cảm giác được lý trí của mình đã bắt đầu dần dần bị oán khí thay thế.
Thẳng đến mấy ngày trước, ba anh vì lưu giữ kỷ niệm cho anh nên vẫn luôn nộp tiền điện thoại, chiếc điện thoại được giữ lại trong phòng kia đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Một số điện thoại anh chưa bao giờ gặp qua.
Tin nhắn nói cho anh biết, 3 ngày sau sẽ có một cô gái đến chỗ anh diệt quỷ. Nếu không muốn biến mất như vậy thì nhất định phải nghĩ cách giao hợp cùng cô ấy, làm như vậy, chính anh còn có thể khôi phục lý trí, hơn nữa sẽ không bị nhốt ở trong căn phòng đó nữa.
"Cho nên bởi vì một cái tin nhắn không rõ từ đâu đến như vậy, anh liền làm theo?"
Giang Tiểu Âm cũng không biết bây giờ tâm tình của mình là như thế nào. Tựa hồ có một tầng mạng nhện ở phía sau cô, lặng yên không một tiếng động mà tới gần cô.
Cảm thấy bản thân xác thật đuối lý, Khúc Cẩn khó nhịn nghiêng đầu né tránh tầm mắt của Giang Tiểu Âm.
Thần sắc anh phức tạp giải thích nói: "Không chỉ có như thế, lúc tôi còn sống có tìm được một quyển sách cổ trong phòng ba tôi, sách cổ kia có cùng loại nội dung, chẳng qua càng tỉ mỉ hơn một chút. Mặt trên của nó giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ loại quỷ mị âm uế tồn tại nếu cùng người có mệnh cách thuần âm giao hợp thì liền có thể trở nên càng mạnh, nếu gặp được người càng đặc thù, thậm chí sẽ có khả năng trở thành lệ quỷ không sợ đạo thuật."
"Sao có thể..." Giang Tiểu Âm nghe Khúc Cẩn nói xong, cắn móng tay lẩm bẩm tự nói: "Bát tự của tôi không phải thuần âm, nếu là thuần âm thì sao có thể không nhìn thấy quỷ."
"Tin nhắn kia phi thường đúng, nói cô gái sẽ xuất hiện vào 3 ngày sau chính là người thuần mệnh âm."
Khúc Cẩn vươn tay muốn sờ đỉnh đầu Giang Tiểu Âm, nhưng nghĩ nghĩ lại thu hồi tay: "Hơn nữa, kết quả xác thật là như trong tin nhắn và sách cổ."
Nhắm mắt lại, Giang Tiểu Âm hít sâu vài lần, chờ lúc cô lại lần nữa mở to mắt, biến trở lại bộ dáng bình tĩnh khi làm việc.
"Tôi đã biết, còn chuyện gì khác không?"
"Tôi chỉ biết có như vậy."
Khúc Cẩn trả lời rất kiên quyết, nhưng Giang Tiểu Âm vẫn chú ý tới trong mắt anh chợt lóe mà qua sự do dự.
Rốt cuộc anh còn đang che giấu cái gì?
"Điện thoại của anh vẫn còn ở trong căn phòng kia sao?" Cô vừa hỏi vừa mở tủ quần áo ra rồi lấy từ bên trong một chiếc áo khoác mỏng: "Chút nữa, anh cùng Nghi Tu lên lầu ba nghỉ ngơi, tôi muốn ra ngoài một chuyến."
Lời editor: Thật sự xin lỗi các nàng, Va quá hậu đậu nên sau khi edit đã làm mất bản edit, rồi sau đó quá bận nên không edit được, đến giờ mới có thời gian. Các nàng đọc truyện vui vẻ nhé ^^
/42
|