Edit: Va
Beta: Ami
"Chị Tiểu Âm, chị Tiểu Am?"
Tô Nghi Tu nhìn Giang Tiểu Âm vừa về văn phòng còn chưa kịp chào hỏi thì cô đã lập tức vào phòng ngủ của mình, nhíu mày theo sau gõ vang cửa phòng ngủ của cô: "Chị Tiểu Âm, thân thể không thoải mái sao? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị không có việc gì, Nghi Tu, em đi đón khách trước đi, chị lập tức ra liền."
Tuy rằng trong giọng nói của cô có chút thở dốc, nhưng cũng không giống bộ dáng sinh bệnh, ngược lại còn ẩn chứa một chút ảo não cùng quyến rũ.
"Kỳ quái..."
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tô Nghi Tu đặt nghi hoặc ở trong đáy lòng xuống rồi đáp lại: "Dạ chị Tiểu Âm, chỉ có điều là, nếu thân thể không thoải mái thì nhất định phải nói với em, em đến phòng khách đây."
Văn phòng Thiên Sư cũng không phải là một văn phòng lớn, nó nhỏ đến nỗi trước mắt chỉ có hai nhân viên là Giang Tiểu Âm cùng Tô Nghi Tu.
Văn phòng ở một phố cũ, nơi không biết đã trôi qua bao nhiêu năm lịch sử, đoạn đường phố cũ này là chỗ tương đối hẻo lánh trong nội thành, hơn nữa, cái nhà lầu ba tầng này là của một ông lão cho thuê lâu nên tiền thuê cũng không quý.
Lầu một là quán trà. Theo sườn bên cầu thang hướng lên trên, lầu hai chính là văn phòng của Giang Tiểu Âm.
Từ phố nhìn vào chính là một cái cửa sổ lớn của văn phòng, trên cửa pha lê dán 4 chữ "Văn Phòng Thiên Sư". Dưới cửa sổ là một loạt bàn làm việc, mặt trên chỉ để ba chiếc máy tính, ghế dựa có không ít nhưng bình thường cùng lắm cũng chỉ sử dụng hai cái.
Khu vực làm việc với phòng chiêu đãi khách ở bên ngoài bị Giang Tiểu Âm dùng một tấm bình phong mặt mộc cộng thêm một phiến cửa gỗ ngăn cách. Sô pha, bàn trà, TV, máy lọc nước, giá treo áo, mấy bồn cây xanh, một bộ dụng cụ pha trà, còn thêm mấy cái bình hoa giả và đồ cổ, không được gọi là đơn sơ, phong cách của toàn bộ căn phòng chiêu đãi khách này thiên hướng hiện đại hoá xen lẫn với sắc cổ.
Có thể nói, đồ nội thất là thứ chiếm diện tích nhiều nhất trong văn phòng.
Lại nhìn sang phải, khu vực làm việc bên trái bị ngăn cách được dùng như là cửa gỗ bình phong. Phía sau kia là phòng ngủ của Giang Tiểu Âm và nhà vệ sinh của văn phòng cùng với một gian phòng bếp nhỏ đến đáng thương —— chỉ đủ để một cái bếp ga cộng thêm cái tủ lạnh.
Nói thật Tô Nghi Tu đặc biệt đau lòng vì Giang Tiểu Âm, tất cả đồ đạc ở đây đều là một mình cô mang theo tinh thần không sợ chết gắng sức đổi lấy, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không có nhiều tiền để tiêu xài thoải mái một chút.
"Chào anh."
Bước ra từ sau bình phong, ánh mắt Tô Nghi Tu đã thấy được Khúc Cẩn đầu tiên.
Người đàn ông nghiêm cẩn thanh lãnh đang ngồi thẳng ở trên sô pha, mắt kính tơ vàng, bộ dáng văn nhã soái khí trông có chút quen mắt, người đàn ông này tuyệt đối là mẫu người mà rất nhiều cô gái đang theo đuổi bây giờ. Những cô gái đó đều thích loại hình cấm dục này, chỉ có điều, chị Tiểu Âm hẳn là thích loại hình dương quang soái ca này của cậu hơn.
Tô Nghi Tu nghiêm túc suy tư, cậu tin tưởng vô cùng vững chắc là mình đối với Giang Tiểu Âm đặc biệt hơn những người khác.
"Muốn uống trà không?" Cậu cười sang sảng, sau đó đột nhiên phát hiện người đàn ông trên sô pha này cũng không có bóng.
Tại sao chị Tiểu Âm của cậu lại mang một con quỷ về?
"Cậu thấy được tôi." Khúc Cẩn ngẩng đầu nhìn thiếu niên dương quang đang đứng ở trước mặt anh, thực mau đã đoán được người này là ai. "Cậu là Tô Nghi Tu đúng không? Tôi là Khúc Cẩn, nếu cậu thực tập ở văn phòng này thì cũng nên biết tên của tôi."
À đúng rồi, đây là một uỷ thác mà chị Tiểu Âm tiếp nhận. Lúc trước ở nhà ma kia, anh có kỹ càng tỉ mỉ điều tra qua tư liệu người chết.
Khúc Cẩn, công việc là luật sư, nguyên nhân chết vì trúng độc, thời gian tử vong là một tháng trước.
Chẳng trách khi cậu nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này thì có một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị, thì ra lúc trước bọn họ xác thật là đã gặp qua. Chỉ có điều là, thứ cậu gặp qua chỉ là di ảnh của người này mà thôi.
"Tại sao anh lại muốn đi theo chị Tiểu Âm?" Tô Nghi Tu ngồi ở sô pha đối diện Khúc Cẩn, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười như cũ nhưng trong mắt cậu lại không có nhiều độ ấm. "Vì sao muốn quấn lấy chị ấy? Quỷ hẳn là nên đi đường mà nó nên đi."
Người sống nếu tiếp xúc với quỷ trong khoảng thời gian dài thì sẽ bị tổn hại đến dương khí, kết quả của việc tổn hại quá nhiều dương khí chính là sẽ giảm thọ và dễ dàng sinh bệnh.
"Tôi không hề quấn lấy cô ấy."
Địch ý của Tô Nghi Tu quá mức rõ ràng, nhưng Khúc Cẩn cũng không có để cái địch ý này ở trong lòng. Hai tay anh nắm lại với nhau để ở trên đùi xong lãnh đạm trả lời: "Là cô Giang tự dẫn tôi tới đây, còn vì sao cô ấy làm vậy thì cậu đợi lát nữa rồi hỏi cô ấy đi."
"Tôi biết rồi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi chị Tiểu Âm." Nói xong, Tô Nghi Tu mở hộp dụng cụ pha trà ở bên cạnh, sau đó nấu bình nước ấm rồi cố ý thân thiết hỏi. "Anh Khúc, anh muốn uống trà gì?"
Quỷ không thể ăn cái gì thì tất nhiên là cũng không uống được trà.
Ý thức được chuyện bản thân từ sau khi biến thành quỷ, bất luận là cái gì cũng không giống người sống, đối với đại đa số người mà nói đều là một loại cảm giác thống khổ. Tô Nghi Tu từ nhỏ đã có thể thấy quỷ thì không có khả năng là không biết, đúng là cậu cố ý hỏi như vậy.
Cho dù là tồn tại khả năng nào xúc phạm tới Giang Tiểu Âm, anh cũng đều hoàn toàn chán ghét.
Nếu Khúc Cẩn đi theo Giang Tiểu Âm thì sẽ tổn hại đến dương khí và chiết thọ mệnh của cô ấy, chỉ là nhìn mặt một cái, Khúc Cẩn liền thành công vinh thăng trở thành người cậu chán ghét nhất.
Trò xiếc của Tô Nghi Tu sao Khúc Cẩn lại nhìn không ra, tuy rằng đáy lòng có chút không thoải mái với ánh mắt như vậy, nhưng trên mặt anh vẫn là bộ dáng lạnh nhạt không gợn sóng.
"Trà Long Tĩnh." Khúc Cẩn nâng mi thì vừa vặn liền nhìn thấy Giang Tiểu Âm đã thay xong quần áo và đang đi ra từ phía sau. "Tiểu Âm, thân thể tốt hơn chút nào chưa?"
Tiểu Âm?!
Trong nháy mắt, nụ cười của Tô nghi tu đình trệ, anh híp mắt nhìn chằm chằm biểu tình rõ ràng nhu hòa xuống của Khúc Cẩn, trong đầu óc chỉ đều suy nghĩ con quỷ này có quan hệ gì với chị Tiểu Âm!
Anh còn có mặt mũi hỏi tôi là thân thể đã tốt hơn chút nào chưa sao?
Giang Tiểu Âm liếc trắng Khúc Cẩn một cái, nỗ lực làm bản thân thoạt nhìn không chút khác thường. Nhưng trên thực tế, chỉ cần cô vừa nghe thấy giọng nói của Khúc Cẩn thì đã liền bắt đầu không nhịn được mà nhớ tới chuyện phát sinh ở trên xe buýt.
"Cảm ơn anh Khúc đã quan tâm, thân thể của tôi rất tốt."
Mặt có chút nóng lên, Giang Tiểu Âm ngay lập tức ngồi vào bên cạnh Tô Nghi Tu, giả bộ khụ một tiếng mới nói tiếp: "Anh Khúc cũng thấy rồi đấy, nơi này của tôi chỉ nhỏ như vậy, trong khoảng thời gian này, anh có thể miễn cưỡng ở lại văn phòng chứ?"
"Chị Tiểu Âm, nếu không thì để anh Khúc ở chỗ của em đi, lầu ba còn có hai phòng ngủ trống." Tô Nghi Tu nhân lúc Khúc Cẩn chuẩn bị trả lời Giang Tiểu Âm mà xen vào tiếp lời trước.
Lầu ba trên văn phòng là cái nhà ở có ba phòng, trước mắt đã bị Tô Nghi Tu thuê ở rồi.
"Sẽ không gây phiền toái thêm cho em chứ? Uỷ thác này là chị nhận, chị cảm thấy vẫn là nên..."
Giang Tiểu Âm cũng biết khi ở cùng quỷ thì sẽ tổn hại đến dương khí, chính cô giảm thọ cũng thôi không sao, nhưng Nghi Tu không thể giảm thọ cùng cô.
Duỗi tay đánh gãy lời nói của Giang Tiểu Âm, Tô Nghi Tu kéo tay cô nghiêm túc nói: "Chị Tiểu Âm, bây giờ em cũng là một thành viên trong văn phòng, huống chi, từ nhỏ em đã bắt đầu giao tiếp với quỷ, chị không cần lo lắng cho em."
Lòng bàn tay của Tô Nghi Tu rất ấm, tay cô bị cậu nắm chặt nóng đến mức làm tim đập liên hồi.
"Vậy... Vậy tạm thời cứ như vậy đi, chị sẽ tranh thủ sớm hoàn thành ủy thác."
Giang Tiểu Âm có chút hoảng loạn rút tay về. Vì để che dấu chuyện tim minh đập nhanh không bình thường vừa rồi, cô đứng dậy vừa đi đến bên trái văn phòng, vừa dùng giọng điệu có chút chột dạ nói: "Nghi Tu, em lại đây, chị nói cho em về nội dung uỷ thác."
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< 2a này cute vl:v
Beta: Ami
"Chị Tiểu Âm, chị Tiểu Am?"
Tô Nghi Tu nhìn Giang Tiểu Âm vừa về văn phòng còn chưa kịp chào hỏi thì cô đã lập tức vào phòng ngủ của mình, nhíu mày theo sau gõ vang cửa phòng ngủ của cô: "Chị Tiểu Âm, thân thể không thoải mái sao? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị không có việc gì, Nghi Tu, em đi đón khách trước đi, chị lập tức ra liền."
Tuy rằng trong giọng nói của cô có chút thở dốc, nhưng cũng không giống bộ dáng sinh bệnh, ngược lại còn ẩn chứa một chút ảo não cùng quyến rũ.
"Kỳ quái..."
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tô Nghi Tu đặt nghi hoặc ở trong đáy lòng xuống rồi đáp lại: "Dạ chị Tiểu Âm, chỉ có điều là, nếu thân thể không thoải mái thì nhất định phải nói với em, em đến phòng khách đây."
Văn phòng Thiên Sư cũng không phải là một văn phòng lớn, nó nhỏ đến nỗi trước mắt chỉ có hai nhân viên là Giang Tiểu Âm cùng Tô Nghi Tu.
Văn phòng ở một phố cũ, nơi không biết đã trôi qua bao nhiêu năm lịch sử, đoạn đường phố cũ này là chỗ tương đối hẻo lánh trong nội thành, hơn nữa, cái nhà lầu ba tầng này là của một ông lão cho thuê lâu nên tiền thuê cũng không quý.
Lầu một là quán trà. Theo sườn bên cầu thang hướng lên trên, lầu hai chính là văn phòng của Giang Tiểu Âm.
Từ phố nhìn vào chính là một cái cửa sổ lớn của văn phòng, trên cửa pha lê dán 4 chữ "Văn Phòng Thiên Sư". Dưới cửa sổ là một loạt bàn làm việc, mặt trên chỉ để ba chiếc máy tính, ghế dựa có không ít nhưng bình thường cùng lắm cũng chỉ sử dụng hai cái.
Khu vực làm việc với phòng chiêu đãi khách ở bên ngoài bị Giang Tiểu Âm dùng một tấm bình phong mặt mộc cộng thêm một phiến cửa gỗ ngăn cách. Sô pha, bàn trà, TV, máy lọc nước, giá treo áo, mấy bồn cây xanh, một bộ dụng cụ pha trà, còn thêm mấy cái bình hoa giả và đồ cổ, không được gọi là đơn sơ, phong cách của toàn bộ căn phòng chiêu đãi khách này thiên hướng hiện đại hoá xen lẫn với sắc cổ.
Có thể nói, đồ nội thất là thứ chiếm diện tích nhiều nhất trong văn phòng.
Lại nhìn sang phải, khu vực làm việc bên trái bị ngăn cách được dùng như là cửa gỗ bình phong. Phía sau kia là phòng ngủ của Giang Tiểu Âm và nhà vệ sinh của văn phòng cùng với một gian phòng bếp nhỏ đến đáng thương —— chỉ đủ để một cái bếp ga cộng thêm cái tủ lạnh.
Nói thật Tô Nghi Tu đặc biệt đau lòng vì Giang Tiểu Âm, tất cả đồ đạc ở đây đều là một mình cô mang theo tinh thần không sợ chết gắng sức đổi lấy, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không có nhiều tiền để tiêu xài thoải mái một chút.
"Chào anh."
Bước ra từ sau bình phong, ánh mắt Tô Nghi Tu đã thấy được Khúc Cẩn đầu tiên.
Người đàn ông nghiêm cẩn thanh lãnh đang ngồi thẳng ở trên sô pha, mắt kính tơ vàng, bộ dáng văn nhã soái khí trông có chút quen mắt, người đàn ông này tuyệt đối là mẫu người mà rất nhiều cô gái đang theo đuổi bây giờ. Những cô gái đó đều thích loại hình cấm dục này, chỉ có điều, chị Tiểu Âm hẳn là thích loại hình dương quang soái ca này của cậu hơn.
Tô Nghi Tu nghiêm túc suy tư, cậu tin tưởng vô cùng vững chắc là mình đối với Giang Tiểu Âm đặc biệt hơn những người khác.
"Muốn uống trà không?" Cậu cười sang sảng, sau đó đột nhiên phát hiện người đàn ông trên sô pha này cũng không có bóng.
Tại sao chị Tiểu Âm của cậu lại mang một con quỷ về?
"Cậu thấy được tôi." Khúc Cẩn ngẩng đầu nhìn thiếu niên dương quang đang đứng ở trước mặt anh, thực mau đã đoán được người này là ai. "Cậu là Tô Nghi Tu đúng không? Tôi là Khúc Cẩn, nếu cậu thực tập ở văn phòng này thì cũng nên biết tên của tôi."
À đúng rồi, đây là một uỷ thác mà chị Tiểu Âm tiếp nhận. Lúc trước ở nhà ma kia, anh có kỹ càng tỉ mỉ điều tra qua tư liệu người chết.
Khúc Cẩn, công việc là luật sư, nguyên nhân chết vì trúng độc, thời gian tử vong là một tháng trước.
Chẳng trách khi cậu nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này thì có một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị, thì ra lúc trước bọn họ xác thật là đã gặp qua. Chỉ có điều là, thứ cậu gặp qua chỉ là di ảnh của người này mà thôi.
"Tại sao anh lại muốn đi theo chị Tiểu Âm?" Tô Nghi Tu ngồi ở sô pha đối diện Khúc Cẩn, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười như cũ nhưng trong mắt cậu lại không có nhiều độ ấm. "Vì sao muốn quấn lấy chị ấy? Quỷ hẳn là nên đi đường mà nó nên đi."
Người sống nếu tiếp xúc với quỷ trong khoảng thời gian dài thì sẽ bị tổn hại đến dương khí, kết quả của việc tổn hại quá nhiều dương khí chính là sẽ giảm thọ và dễ dàng sinh bệnh.
"Tôi không hề quấn lấy cô ấy."
Địch ý của Tô Nghi Tu quá mức rõ ràng, nhưng Khúc Cẩn cũng không có để cái địch ý này ở trong lòng. Hai tay anh nắm lại với nhau để ở trên đùi xong lãnh đạm trả lời: "Là cô Giang tự dẫn tôi tới đây, còn vì sao cô ấy làm vậy thì cậu đợi lát nữa rồi hỏi cô ấy đi."
"Tôi biết rồi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi chị Tiểu Âm." Nói xong, Tô Nghi Tu mở hộp dụng cụ pha trà ở bên cạnh, sau đó nấu bình nước ấm rồi cố ý thân thiết hỏi. "Anh Khúc, anh muốn uống trà gì?"
Quỷ không thể ăn cái gì thì tất nhiên là cũng không uống được trà.
Ý thức được chuyện bản thân từ sau khi biến thành quỷ, bất luận là cái gì cũng không giống người sống, đối với đại đa số người mà nói đều là một loại cảm giác thống khổ. Tô Nghi Tu từ nhỏ đã có thể thấy quỷ thì không có khả năng là không biết, đúng là cậu cố ý hỏi như vậy.
Cho dù là tồn tại khả năng nào xúc phạm tới Giang Tiểu Âm, anh cũng đều hoàn toàn chán ghét.
Nếu Khúc Cẩn đi theo Giang Tiểu Âm thì sẽ tổn hại đến dương khí và chiết thọ mệnh của cô ấy, chỉ là nhìn mặt một cái, Khúc Cẩn liền thành công vinh thăng trở thành người cậu chán ghét nhất.
Trò xiếc của Tô Nghi Tu sao Khúc Cẩn lại nhìn không ra, tuy rằng đáy lòng có chút không thoải mái với ánh mắt như vậy, nhưng trên mặt anh vẫn là bộ dáng lạnh nhạt không gợn sóng.
"Trà Long Tĩnh." Khúc Cẩn nâng mi thì vừa vặn liền nhìn thấy Giang Tiểu Âm đã thay xong quần áo và đang đi ra từ phía sau. "Tiểu Âm, thân thể tốt hơn chút nào chưa?"
Tiểu Âm?!
Trong nháy mắt, nụ cười của Tô nghi tu đình trệ, anh híp mắt nhìn chằm chằm biểu tình rõ ràng nhu hòa xuống của Khúc Cẩn, trong đầu óc chỉ đều suy nghĩ con quỷ này có quan hệ gì với chị Tiểu Âm!
Anh còn có mặt mũi hỏi tôi là thân thể đã tốt hơn chút nào chưa sao?
Giang Tiểu Âm liếc trắng Khúc Cẩn một cái, nỗ lực làm bản thân thoạt nhìn không chút khác thường. Nhưng trên thực tế, chỉ cần cô vừa nghe thấy giọng nói của Khúc Cẩn thì đã liền bắt đầu không nhịn được mà nhớ tới chuyện phát sinh ở trên xe buýt.
"Cảm ơn anh Khúc đã quan tâm, thân thể của tôi rất tốt."
Mặt có chút nóng lên, Giang Tiểu Âm ngay lập tức ngồi vào bên cạnh Tô Nghi Tu, giả bộ khụ một tiếng mới nói tiếp: "Anh Khúc cũng thấy rồi đấy, nơi này của tôi chỉ nhỏ như vậy, trong khoảng thời gian này, anh có thể miễn cưỡng ở lại văn phòng chứ?"
"Chị Tiểu Âm, nếu không thì để anh Khúc ở chỗ của em đi, lầu ba còn có hai phòng ngủ trống." Tô Nghi Tu nhân lúc Khúc Cẩn chuẩn bị trả lời Giang Tiểu Âm mà xen vào tiếp lời trước.
Lầu ba trên văn phòng là cái nhà ở có ba phòng, trước mắt đã bị Tô Nghi Tu thuê ở rồi.
"Sẽ không gây phiền toái thêm cho em chứ? Uỷ thác này là chị nhận, chị cảm thấy vẫn là nên..."
Giang Tiểu Âm cũng biết khi ở cùng quỷ thì sẽ tổn hại đến dương khí, chính cô giảm thọ cũng thôi không sao, nhưng Nghi Tu không thể giảm thọ cùng cô.
Duỗi tay đánh gãy lời nói của Giang Tiểu Âm, Tô Nghi Tu kéo tay cô nghiêm túc nói: "Chị Tiểu Âm, bây giờ em cũng là một thành viên trong văn phòng, huống chi, từ nhỏ em đã bắt đầu giao tiếp với quỷ, chị không cần lo lắng cho em."
Lòng bàn tay của Tô Nghi Tu rất ấm, tay cô bị cậu nắm chặt nóng đến mức làm tim đập liên hồi.
"Vậy... Vậy tạm thời cứ như vậy đi, chị sẽ tranh thủ sớm hoàn thành ủy thác."
Giang Tiểu Âm có chút hoảng loạn rút tay về. Vì để che dấu chuyện tim minh đập nhanh không bình thường vừa rồi, cô đứng dậy vừa đi đến bên trái văn phòng, vừa dùng giọng điệu có chút chột dạ nói: "Nghi Tu, em lại đây, chị nói cho em về nội dung uỷ thác."
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< 2a này cute vl:v
/42
|