Vân Tấn Y Hương

Chương 12: Lục Quý Hàn: Đi theo đại thiếu nãi nãi

/38


Converter: lacmaitrang

Editor: Aki Re

Gia yến sau khi kết thúc, Lục thái thái bảo Du Uyển ở lại.

Tất cả nha hoàn đều lui ra rất xa, ghế sô pha bên này, mẹ chồng nàng dâu an vị hai bên, phòng khách lộ ra mười phần trống trải.

Du Uyển cúi đầu, nàng có thể đoán được Lục thái thái đại khái sẽ nói cái gì.

"Uyển Uyển, hôm nay ông già dùng giọng điệu quá nặng, nghĩ đến gần đây việc kinh doanh không được thuận lợi, cũng không phải hắn cố ý nhằm vào ngươi, ngươi chớ để ở trong lòng." Lục thái thái dùng thanh âm từ ái trấn an con dâu. Lão gia bảo bà an bài cho Lục Tử Khiêm một nàng dâu, bà ngàn chọn vạn tuyển nhìn trúng Du Uyển, một người con gái dịu dàng xinh đẹp rất có mặt mũi cho gia đình, lại là cô nương yếu đuối có gia thế bần hàn không có người làm chỗ dựa. Đã là người bà chọn, Lục thái thái đối với Du Uyển cũng có vài phần trách nhiệm, bà hi vọng Du Uyển qua cả đời này luôn giữ khuôn phép, đừng trộn lẫn việc của gia môn với nhau, cũng đừng ở giữa việc không công bằng liền bị khinh bỉ.

Việc làm này của Lục gia chính là không đủ công bằng, nhưng Lục gia cũng cho người bình thường khó cầu giàu sang của Du gia vào cửa, kỳ thật rất công bằng.

Lục thái thái tâm bình khí hòa nhìn Du Uyển.

Du Uyển đứng lên, buông thõng tầm mắt nói: "Là ta phá hư quy củ trước, phụ thân giáo huấn là đúng."

Lục thái thái thở dài, vẫy tay ra hiệu gọi Du Uyển ngồi bên cạnh bà, sau đó Du Du cảm khái nói: "Uyển Uyển, bên ngoài bây giờ đều giảng nam nữ bình đẳng, nhưng nào có chân chính bình đẳng đâu, những nữ sinh viên tốt nghiệp kia tìm việc làm cũng không có dễ dàng như nam học sinh, lên ban dễ dàng còn bị người khác khi dễ, cùng đồng nghiệp nam đi gần một chút, khả năng còn sẽ phải nghe lời đàm tiếu. Ngươi nếu còn là cô nương độc thân thì cũng thôi đi, có thể ngươi bây giờ là con dâu Lục gia, lão gia có lo lắng cũng có thể hiểu, ngươi nói có đúng hay không?"

Du Uyển gật đầu, nói: "Mẫu thân yên tâm, ta đã hiểu, khi về ta sẽ nói với Tứ Gia, không còn nhập cổ phần vào việc buôn bán của hắn."

Con dâu chịu nghe lời khuyên, mục đích thuận lợi đạt thành, Lục thái thái hài lòng.

Du Uyển đứng dậy hành lễ, liền rời đi, Tú Nhi còn đang ở trong viện chờ nàng.

Tháng năm ánh nắng mặt trời rực rỡ, Du Uyển tâm tình lại như mây đen đang đến. Đời trước số từ nàng cùng Lục Vinh nói chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay Lục Vinh lại ở trước mặt mọi người khiển trách nàng. Lúc ấy Du Uyển chỉ cảm thấy khó xử, hiện tại tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thật đúng là lòng tham nàng quá lớn, Lục Quý Hàn đáp ứng cho nàng tiền lương, tâm nàng như hoa nở rộ, nghe xong Lục Tử Khiêm nói có thể dùng bản thiết kế đổi lấy cổ phần tương lai có thể lấy hoa hồng, nàng cũng liền nghe theo ý kiến của Lục Tử Khiêm theo hắn đi tìm Lục Quý Hàn bàn điều kiện.

Nàng chỉ nghĩ đến việc kiếm nhiều tiền, lại không để ý đến một sự kiện.

Nàng thiết kế còn không có ảnh đâu, Lục Quý Hàn đã đáp ứng thoải mái như vậy, còn không phải bởi vì Lục Quý Hàn đang nhớ thương nàng? Lục Vinh đã xem xét từ góc độ kinh doanh cảm thấy nàng không có tư cách mới cân nhắc đến chuyện này, bởi vậy muốn bóp nát dã tâm của nàng.

Thiết kế của nàng cuối cùng cũng không có tư cách đổi lấy một cái cổ phần của công ty, Du Uyển còn chưa có xác định, giờ trải qua chuyện này, Du Uyển như bị đánh một gậy làm cho thức tỉnh. Nàng muốn cổ phần công ty của Lục Quý Hàn làm cái gì? Mục đích kiếm tiền của nàng là để cùng Lục Tử Khiêm ly hôn, thoát khỏi việc Lục Quý Hàn luôn ngấp nghé, là đoạn tuyệt quan hệ triệt để cùng Lục gia, nếu thật sự cầm cổ phần của Lục Quý Hàn, chẳng phải là cả một đời đều phải cùng Lục Quý Hàn buộc chung một chỗ?

Du Uyển ngửa đầu, bầu trời xanh lam như tẩy sạch lòng của nàng khiến nàng dần dần bình tâm trở lại.

Thúy Trúc hiên, Lục Tử Khiêm một mực chờ đợi Du Uyển, nhìn thấy Du Uyển trở về, hắn lo lắng hỏi nàng: "Thái thái đã nói gì với nàng?"

Du Uyển cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là khuyên ta đừng quá để ý chuyện này."

Nàng cười dịu dàng, khiến Lục Tử Khiêm trong lòng áy náy mười phần, nếu như không phải vì hắn, nàng sẽ không bị lão gia mắng.

"Chuyện thiết kế này, vẫn là thôi đi." Lục Tử Khiêm khó khăn nói, lão gia đã tỏ thái độ, nếu như Du Uyển khư khư cố chấp, hắn sợ Du Uyển sẽ ăn thua thiệt càng nhiều.

Du Uyển còn chưa mở miệng, Lục Quý Hàn đã tới.

Hai vợ chồng nhìn chăm chú một chút, rồi đi ra ngoài nghênh đón.

Lục Quý Hàn một tay đút túi, ánh mắt trước hết rơi trên mặt Du Uyển, hắn dự đoán tiểu nữ nhân khẳng định bị Lão gia tử hù dọa, ở bên ngoài không dám lộ ra ủy khuất, sau khi trở về nhất định sẽ hướng Lục Tử Khiêm khóc lóc kể lể, nước mắt trên mặt điềm đạm đáng yêu. Chỉ là, ý nghĩ trước đó của Lục Quý Hàn đã bị ném đi, chỉ thấy Du Uyển thần sắc bình tĩnh, thân ảnh bé nhỏ đứng bên cạnh Lục Tử Khiêm, xinh đẹp giống như một đóa Hoa Lê.

Nhanh như vậy, Lục Tử Khiêm đã dỗ xong?

"Đại ca đại tẩu, việc này đều tại ta khiến cho các ngươi thêm phiền toái." Khoảng cách rất gần, Lục Quý Hàn chủ động hướng hai vợ chồng bồi tội, giọng điệu cũng coi như thành khẩn.

Lục Tử Khiêm mỉm cười: "Lão Tứ đâu cần làm vậy, là ta cân nhắc không chu toàn, đã quên gia quy."

Nói xong, Lục Tử Khiêm nghiêng người, mời Lục Quý Hàn đi vào.

Lục Quý Hàn vừa đi vừa hừ một tiếng: "Cái gì gia quy? Ta làm sao không nhớ rõ nhà chúng ta có quy định nữ tử không được làm kinh doanh? Phụ thân chính là ở bên ngoài bị chọc tức, về nhà phát tiết ở trên đầu tiểu bối chúng ta, Đại ca không cần nghe lời phụ thân, đại tẩu cứ giúp ta thiết kế trang phục đi?"

Không khách khí chút nào ngồi trên ghế sa lon, Lục Quý Hàn dùng ánh mắt phân biệt nhìn về phía hai vợ chồng.

Lục Tử Khiêm ho khan một cái, nhìn Du Uyển nói: "Ta vừa mới cùng ngươi Đại tẩu thương lượng, kỳ thật..."

Du Uyển bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy lời hắn, đối Lục Quý Hàn nói: "Tứ Gia, ta nghĩ chỉ muốn học thiết kế thời trang, ta không muốn cổ phần của công ty, ngài nhìn có thể hay không dựa theo lời ngươi nói trước đó, trước hết để cho ta thử việc ba tháng, khi thử việc mỗi tháng ta đều sẽ giao cho ngài bản thiết kế, ngài lại phát tiền lương cho ta?"

Lục Tử Khiêm an vị ở bên cạnh nàng, nghe vậy nhíu nhíu mày.

Hai vợ chồng rõ ràng có ý nghĩ khác nhau, Lục Quý Hàn tạm thời không nói chuyện, dù bận vẫn ung dung quan sát hai người, nhất là Du Uyển. Theo như Lục Quý Hàn biết, Du Uyển là tiểu nữ nhân truyền thống đối với trượng phu nói gì nghe nấy, hiện tại Du Uyển dám cùng Lục Tử Khiêm đối nghịch, thậm chí bị Lão gia tử trách cứ cũng không để vào mắt, Lục Quý Hàn thật sự thấy bất ngờ.

Cổ phần hoặc tiền lương, đối với Lục Quý Hàn chuyện này cũng không có khác nhau mấy, tất cả đều là dùng để dụ dỗ nữ nhân của hắn.

Du Uyển thái độ rất rõ ràng, Lục Quý Hàn hỏi Lục Tử Khiêm: "Đại ca cũng nghĩ như vậy?"

Lục Tử Khiêm khó xử nhìn Du Uyển một chút.

Du Uyển nghĩ đến hắn ở bữa tiệc trầm mặc, nam nhân ở thời khắc mấu chốt không muốn giữ gìn nàng, nàng vì sao còn phải để ý tới thái độ của hắn? Chẳng lẽ nàng để ý, từ đây Lục Tử Khiêm liền sẽ thích nàng, cùng nàng chân chính làm vợ chồng sao?

Du Uyển đi về phía Lục Quý Hàn ra điều kiện: "Lần này, hi vọng Tứ Gia bảo vệ bí mật thật tốt, nếu phụ thân đến hỏi, để tránh phiền phức mong Tứ Gia thay ta nói dối, liền nói những cái thiết kế kia ta cũng không bị ràng buộc bắt phải đưa cho ngài."

Lục Quý Hàn cười nói: "Việc nhỏ, ta không có vấn đề, kia, chúng ta nói rõ rồi? Đại ca thấy thế nào?"

Lục Tử Khiêm chỉ có thể đồng ý, nếu không chính mình lại khiến thê tử giận.

Lục Quý Hàn sau khi đi, Du Uyển trực tiếp trở về hậu viện.

Lục Tử Khiêm đi theo nàng tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Du Uyển cúi đầu loay hoay khâu kim, hắn thấp giọng giải thích rõ: "Ta không phải không muốn nói giúp nàng, chỉ là sợ tương lai có chuyện xảy ra, lão gia lại không vui."

Du Uyển trên tay khâu kim không ngừng, giống như đang nói chuyện phiếm: "Ta cũng không phải nhất định muốn có người ra mặt, chỉ là ngươi thường xuyên ra ngoài, ta ở nhà một mình quá khó chịu, muốn tìm một ít chuyện làm. Ta từ nhỏ đã quen thuộc với khâu kim, Tứ Gia nếu để ta đi hỗ trợ tính chuyện sổ sách, ta sẽ không đi, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nhẫn, duy chỉ có khâu kim, ta thật sự rất thích."

Âm sắc nàng nhu hòa, êm tai nói, tâm Lục Tử Khiêm bất tri bất giác mềm nhũn.

"Tốt a, liền theo ý tứ nàng." Lục Tử Khiêm cười nói.

Du Uyển lúc này mới nhìn hắn một cái: "Cảm ơn."

Lục Tử Khiêm nói: "Chúng ta là vợ chồng, không cần khách khí như vậy."

Đoan Ngọ qua đi, mọi người trong Lục gia lúc này lại bắt đầu bận bịu cho việc kinh doanh, công tác.

Đại di thái, Nhị di thái cùng Lục thái thái chơi vài ván bài, Lục thái thái lại tiếp tục sai người đi mời con dâu.

Du Uyển mang theo túi tiền đi đến phó cục.

Mới đánh nửa vòng, Nhị di thái liền cười hỏi Du Uyển: "Uyển Uyển thật sự muốn nhập cổ phần kinh doanh với Lão Tứ sao? Ai, trong tay của ta cũng có ít tiền, mặc dù không nhiều, nhưng để vậy không làm gì cũng lãng phí, ngươi có thể hay không thay ta hỏi Lão Tứ một chút, để hắn cũng chia cho ta một chút cổ phần?"

Đại di thái một bên bắt bài một bên nhìn chằm chằm Du Uyển.

Lục thái thái chỉ nhìn bài trước mặt mình.

Du Uyển hổ thẹn nói: "Trước đó Tam muội cùng Tứ Gia cũng khoe ta thêu tốt, ta bị bọn hắn thổi phồng đến mức lâng lâng, không nghĩ nhiều liền đáp ứng chuyện nhập cổ phần, về sau bị Đại thiếu gia dạy dỗ một trận, ta mới kịp thời tỉnh ngộ. Trước đó mấy ngày ta đã nói với Tứ Gia rõ ràng, công ty Tứ Gia nếu cần, ta sẽ tận lực giúp một tay làm chút việc tuỳ theo khả năng của mình, nhập cổ phần coi như không cần. Nhị di thái nếu thật sự muốn nhập cổ phần, vẫn là trực tiếp đi nói với Tứ Gia đi."

Thanh âm nàng mềm nhũn, bên trong lựa lời từ chối làm cho Nhị di thái trong lòng muốn gì phải bịt lại.

Lục thái thái khóe miệng lộ ra một tia cười, xem ra con dâu đã bị Lục Tử Khiêm kiểm điểm qua.

Nhị di thái thử dò không ra, hướng người cùng phe là Đại di thái đưa mắt liếc qua một cái.

Đại di thái so với Nhị di thái thông minh hơn một chút, Du Uyển đã nói thẳng không còn nhập cổ phần, nàng nếu dài dòng nữa, sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.

"Ân, như này cũng tốt, chúng ta là nữ nhân a, cùng một chỗ đánh bài nghe kịch, không thể so với hạnh phúc khi được kinh doanh?" Đại di thái nói như vậy.

Nhị di thái nghe xong hung hăng trừng nàng một chút, tiện tay ném ra một trương Yêu Kê, đập cho cả bàn đều chấn động theo.

"Hồ." Du Uyển ý tứ không tốt lắm đẩy ngã bài của mình.

Lục thái thái cười, con mắt Nhị di thái đều trợn tròn!

Lúc ván bài kết thúc, Du Uyển đánh giá mình kiếm lời tầm mười khối, Lục thái thái thắng nhiều nhất.

Nhắm ngay lúc Lục thái thái tâm tình đang tốt vì vừa thắng nhiều, Du Uyển nhỏ giọng xin chỉ thị: "Mẫu thân, trước Đoan Ngọ ta về nhà, phát hiện Phượng Lúc cùng Phượng Làm đều đã lớn, mắt mẹ ta không được tốt, ta nghĩ sáng mai đi lấy một ít vải thô làm hai kiện y phục cho hai đệ đệ, ngài có thể cho chứ?"

Tình cảm tỷ đệ tốt, Lục thái thái cười nói: "Nhà chúng ta mở cửa hàng tơ lụa, ngươi cần gì phải đi lấy bên ngoài cho khó khăn, ta bảo người ta đưa ít vài sa tanh bên kia cho ngươi."

Du Uyển vội nói: "Mẫu thân tốt với ta, ta xin ghi nhận trong tâm, chỉ là bọn hắn là hai đứa trẻ tinh nghịch hiếu động, một kiện quần áo mới chưa dùng được mấy ngày đã rách, dù mặc chất liệu tốt như thế nào cũng bị hỏng, ta vẫn chọn cho bọn hắn mặc vải thô đi, sa tanh dùng tốt, mẹ ta lại nói ta không hiểu chuyện."

Lục thái thái cùng Tống thị đã gặp qua mấy lần, cũng biết rõ Tống thị có tính tình đôn hậu cần kiệm, con dâu đã kiên trì nói đến vậy, bà cũng chỉ có thể đồng ý.

Du Uyển nhẹ nhàng thở ra.

Ban đêm nàng cùng Lục Tử Khiêm nói chuyện, đồng thời cũng nói rõ nàng muốn đi hiệu sách nhìn xem, dù sao tạp chí mua về Lục Tử Khiêm sẽ nhìn thấy.

Lục Tử Khiêm biết được thê tử muốn đi dạo phố, từ trong ví tiền lấy ra năm mươi khối tiền lẻ đưa cho nàng: " Sách tiếng nước ngoài đều quý, nàng mang nhiều tiền chút."

Du Uyển không muốn nhận của hắn, dễ dàng cười nói: "Trong tay của ta có tiền, ngày hôm nay thắng được mười ba khối."

Nàng cười đến đắc ý, mắt hạnh linh động giống như hai dòng nước suối trong vắt.

Lục Tử Khiêm thấy liền thất thần.

Du Uyển thấy, kịp thời làm mặt khác.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Khiêm ửng đỏ, thấy Du Uyển cầm túi tiền trên bàn trang điểm, hắn đi qua, đem năm mươi khối nhét vào: "Mang nhiều tiền một chút cũng không sao."

Du Uyển không muốn vì năm mươi đồng tiền cùng hắn đẩy tới đẩy lui, sáng ngày thứ hai Lục Tử Khiêm vào phòng vệ sinh lúc rửa mặt, Du Uyển lại đem năm mươi khối trả lại ví tiền của hắn.

Lục Tử Khiêm cũng không phát giác, cơm nước xong xuôi liền đi làm.

Du Uyển đợi đến lúc Lục Vinh ra cửa, mới đi chính viện hướng Lục thái thái thỉnh an, sau đó dẫn Tú Nhi ra cửa.

Xe kéo đưa hai chủ tớ vững vàng chạy về phía trước, đối diện với một chiếc xe hơi màu đen đang lái tới.

"Hình như là Tứ Gia." Tú Nhi nhìn qua trong ôtô, nghi hoặc nói, thời gian này, Tứ Gia hẳn là mới rời nhà không lâu mới đúng, tại sao lại trở về rồi?

Du Uyển nhìn sang, toa xe ngồi phía sau quả nhiên là Lục Quý Hàn.

Lục Quý Hàn cũng nhìn thấy nàng.

Ô tô cùng xe kéo cấp tốc gặp thoáng qua.

Lục Quý Hàn đột nhiên không muốn cầm đồ vật về nhà, phân phó lái xe: "Quay đầu."

Tiểu nữ nhân không thể tuỳ tiện ra khỏi cửa, hắn ngược lại muốn xem xem ngày hôm nay nàng sẽ đi chỗ nào.

Xe ô tô màu đen lập tức thay đổi phương hướng.

Lục Quý Hàn hướng trước mặt xe kéo nhếch cằm tự đắc: "Đi theo, đừng gần quá."

Lái xe làm theo.

Phía trước xe hơi là thủy tinh, Lục Quý Hàn nhìn xe kéo thấy rất rõ ràng, Du Uyển ngồi bên trong xe kéo căn bản không biết mình bị người để mắt tới.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Đêm nay đổi mới tương đối sớm, hắc hắc, cầu khen ngợi nha, thuận tiện sớm chúc mọi người tết Trung Thu vui vẻ!

Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~

- ---oOo----

/38

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status