Nam Cung Dạ Hi dạo loanh quanh Mê Huyễn nửa ngày... Khó khăn tìm tới một con Ma thú, luận bàn với nhau xong, Ma thú quỳ xuống cầu xin không giết.
Phân đoạn luận bàn của nàng miễn bàn.
Miên Miên: ... Nắm đấm làm nên tất cả là đây!
Đáng tiếc, Ma thú này đạp phải loại dược nàng cần tìm. Thôi, Ma thú này oan uổng ném mệnh dưới kiếm.
Thực ra thì Nam Cung Dạ Hi có thể dựa vào Lôi nguyên tố luyện đan dược. Nhưng mà nàng lại cảm thấy việc luyện đan quá mất thời gian, nàng đây chỉ thích độc dược... Mà độc dược bán công khai thì nghe hơi mất nhân tính , nên nàng quyết định tìm đánh Ma thú, càn quét Mê Huyễn.
Miên Miên: ... Cả nhà ngươi mới mất nhân tính!
Suốt năm tháng trời Nam Cung Dạ Hi ăn ở tại Mê Huyễn sâm lâm. Ma thú ở đây trải qua quá trình chọn lọc tự nhiên sớm đã không nhịn nổi. Vào một ngày cuối cùng của đợt lạnh khắc nghiệt trong năm, Ma thú không hẹn lập thành quy luật bất thành văn...
Nhìn thấy tên yêu nghiệt đó nhất định phải chạy!
Chúng Ma thú gật đầu, trong đầu âm thầm khắc ghi khuôn mặt của tên yêu nghiệt đó nhưng làm sao cũng không nhớ nổi... Nàng ta quá phổ thông!
Quy luật bất thành văn lại đổi thành... Ngửi thấy thịt tên yêu nghiệt đó nhất định phải chạy ngay đi!
Nam Cung Dạ Hi – tên yêu nghiệt trong lời nói của chúng Ma thú vẫn không hay biết. Nàng nhởn nhơ dạo chơi đâu đó quanh Mê Huyễn.
A, nhà của nàng nha!
Ma thú run rẩy: ... Hu... hu... Nhà của bổn tôn... Nhà của bổn tôn!
Đến một ngày cuối cùng trong năm, nàng nhận thấy không khí không ổn trong sâm lâm này... Ví dụ như, Ma thú ít đi... Giống như là biến mất. Nhưng nàng dùng tinh thần lực dò xét lại có thể cảm nhận được.
Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt làm ngơ với sự kì lạ này, nàng trở lại Vị Ương cung.
Đứng ở một chỗ khuất, thay quần áo, lại trở thành công chúa yếu đuối kia.
Sinh thần Đại công chúa của Nam Cung đế quốc căn bản không có gì nhắc đến... Nam Cung Dạ Hi cũng nhún vai, tự chế mấy loại hảo dược thí nghiệp lên mấy động vật nhỏ đáng thương tự chúc mừng sinh thần mình.
Cung quy nhất định phải được thực hiện một cách chuẩn chỉ nhất. Thân là Hoàng đế, Nam Cung Ngạo Thiên phải có chức trách phụ trách mảng này... Hắn ta giao cho Hoàng hậu.
Nàng cười khẩy, thiếu chút nữa là vị Phụ hoàng này giao cho vị Phùng phi nương nương đắc sủng hậu cung kia kìa.
Nàng là chính chủ, dĩ nhiên là bị cung nữ lôi cái thân già đến Xuân Vũ cung. Đây cũng chỉ là tiểu yến tiệc. Nếu Nam Cung Dạ Hi có thiên phú, địa vị tốt hơn thì các nước chư hầu cũng như ba đế quốc kia sẽ đến hòng giữ quan hệ lâu dài , và tiểu yến tiệc bình thường lại trở thành đại yến tiệc kinh điển.
Nhưng tiểu yến tiệc thì cũng không tránh khỏi việc trở thành hồng môn yến cũng như thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Ví dụ như ngay lúc này...
Vương gia nhị vị tiểu thư không hẹn mà cùng lúc tiến đến với Nhâm gia nhị vị tiểu thư.
Sau khi trải qua việc qua loa chúc mừng Đại công chúa tôn quý của Hoàng thất, bốn vị thiên kim tiểu thư, thiên chi kiêu nữ đây quyết định chạy ra xoát hảo cảm .
Ai nha... Đại điện hạ như thế nào lại ngồi đây một mình? Vương Loan Tiếu hi hi ha ha cười nói. Bộ dạng chúng ta là hảo tỷ muội của công chúa Hoàng thất vô cùng thành thục, giống như đã làm như vậy rất nhiều lần rồi.
Vương Phượng Tiếu dùng ánh mắt trách cứ muội muội song sinh với mình, nhưng ý vị rõ ràng tỏ ra sự dung túng cùng cưng chiều.
Nhâm gia Nhâm đại tiểu thư Nhâm Khê đứng một bên trầm tĩnh, bộ dạng mười phần thành thục. Không bù cho Tứ muội Nhâm Ca... Ồn ào náo nhiệt không thôi.
Nam Cung Dạ Hi nghĩ, nếu vị Đại hoàng huynh kia không mở miệng nói gì thì chắc mấy nàng định rút luôn Cửu Loan trâm trên đầu nàng.
Các ngươi... Lui xuống. Nam Cung Ngạo Hiên không kiên nhẫn nói.
Vương Phượng Tiếu ủy khuất nói: Thái tử ca ca...
Nam Cung Dạ Hi ồ nhỏ một tiếng... Vương gia Vương Phượng Tiếu, hình như có quan hệ khá gần với Nam Cung hoàng thất đời này.
Đại hoàng huynh nhướng mày, lạnh lùng nói: Có chuyện cần nói?
Vương Phượng Tiếu đỏ mặt cúi đầu: Không... Không... À... Ừm... Thực ra thì mấy tháng trước khi Thái tử ca ca về, Phượng Tiếu đã muốn vấn an...
Ngừng một lúc, vẫn không thấy Vương Phượng Tiếu nói gì... Đại hoàng huynh chậm rãi nói: Ừm.
Cho nên?
Ngươi không nói thì ta biết nói gì a?
Vương Phượng Tiếu xấu hổ nghĩ trong lòng, chiếc khăn thêu phượng minh đã bị vò nát.
Vương Loan Tiếu nhanh nhẹn đáp lời: Thái tử ca ca, Đại tỷ tỷ nàng trước nay vẫn thẹn thùng như vậy. Nàng muốn Thái tử ca ca chỉ điểm chút về Ma pháp sư.
Có vẻ không an lòng, Vương Loan Tiếu bồi thêm một câu nữa: Loan Tiếu cũng muốn Thái tử ca ca chỉ điểm!
Vương Phượng Tiếu trầm mặt xuống.
Nhà họ Vương có hai hoa tỷ muội sinh đôi nên nổi danh khắp kinh thành. Hai người này, khuôn mặt giống nhau đến tám, chín phần. Chỉ khác nhau về tính cách. Đại tiểu thư thì trầm ổn, thành thục, hay ngại ngùng. Nhị tiểu thư lại hoạt bát, năng động, tươi mới...
Mà nghe đâu từ trong cung truyền ra tin tức, Vương Phượng Tiếu sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai, và Vương Loan Tiếu sẽ là Quý phi tương lai... Rõ ràng, quan hệ của hai người này, cũng không mấy tốt đẹp.
Như Hoa âm thầm bổ sung thêm cho Nam Cung Dạ Hi: Tiểu chủ nhân, Như Hoa nghe đâu... Dù Thái tử điện hạ không làm Thái tử nữa thì hai vị Vương gia tiểu thư này... Vẫn sẽ là của Thái tử điện hạ a!
Nam Cung Dạ Hi: ... Không phải đây là thế giới tu luyện, cường giả vi tôn? Đến cả nữ nhân cũng không chịu thua nam nhân, vì cái gì mà hai vị Vương tiểu thư đây muốn hầu hạ Thái tử a?
Như Nguyệt hì hì cười: Hì hì... thực ra thì vẫn còn một tin đồn đang lan truyền khắp hậu cung. Nếu Thái tử chi vị là Vương gia khác ngồi thì... Hai vị Vương tiểu thư vẫn sẽ là Hoàng hậu và Quý phi tương lai.
Nam Cung Dạ Hi tiêu thụ không nổi loại bát quái này. Như Hoa cũng không tha, nói tiếp: Như vậy thì... muốn làm Thái tử là bắt lấy tâm của hai nàng là được a! Mà tiểu chủ nhân người xem, hai vị đây là lưỡng tình tương duyệt với Thái tử điện hạ mất rồi!
Một ngày tiêu thụ bát quái Hậu cung, Nam Cung Dạ Hi mở mang kiến thức ra hẳn...
Cái gì mà... Thái tử điện hạ tiêu thụ không nổi! Một người mềm mại như nước, một người nóng bỏng như lửa...
Rồi còn Các Thái tử đều thật có phúc... Làm nữ nhân cũng không sướng gì. Ước gì có thể làm nam nhân! Đây là lời của Như Nguyệt. Như Hoa không nói không có nghĩa là không tán thành.
Tiếp đó là Hai vị Vương tiểu thư này, khuôn mặt giống nhau như vậy... Có khi nào Hoàng đế ăn sẽ chán? Sau đó... A a a! Không nghĩ nữa!
Ồ... Hai vị thân cận này đây đều là những kẻ...
Sao không để hai vị Vương tiểu thư đây cùng nhau trồng bách hợp luôn đi? Nam Cung Dạ Hi phun ra một câu.
Hả!
Hả?
Như Hoa Như Nguyệt mờ mịt nhìn nàng, trong đầu vẫn luẩn quẩn... trồng bách hợp... , trồng bách hợp... ,...
Nam Cung Dạ Hi đen mặt, xua tay: Bỏ đi. Lát nữa còn có trò hay.
Tay nàng không dấu vết ngoắc về phía cuộc vui đằng kia.
Theo ngón tay của nàng, Như Hoa cùng Như Nguyệt nhìn sang liền thấy một màn hay.
Vương Phượng Tiếu đứng một bên, bộ dạng quẫn bức nhưng phẫn uất có nhiều hơn. Vương Loan Tiếu từ lúc nào đã ngã vào lòng Thái tử điện hạ.
Chỉ là... Thái tử điện hạ rất nhanh hất ra, cũng lùi lại phía sau mấy bước, lạnh lùng ngồi trên bảo tọa của mình.
Thái hậu nương nương chắc là nhìn không nổi bèn uy nghiêm nói: Phượng Nhi, Loan Nhi, không cần làm loạn.
Vương Phượng Tiếu cúi đầu xuống: Thái tử ca ca... Chuyện này...
Vương Loan Tiếu đứng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, miệng nói nhỏ: Thái tử ca ca...
Đại hoàng huynh không có phản ứng.
Hiên Nhi, chỉ là hiểu nhầm. Thái hậu nương nương hòa ái cười, vẻ mặt đầy sự khẩn trương.
Nam Cung Dạ Hi không rõ, Thái hậu nương nương đang khẩn trương điều gì... Giống như là...
Nàng cười mấy tiếng, tiếng cười thanh thúy dễ nghe: Hai vị Vương tiểu thư có chuyện hiểu nhầm thì nói sau. Thân thể bổn công chúa không khỏe, nghe không lọt tai.
Mọi người lúc này mới chuyển sự chú ý sang Đại công chúa yếu đuối nằm tựa vào Loan ỷ bên kia – chính chủ của buổi tiệc.
Nhị vị tiểu thư Vương gia lập tức xấu hổ, người ta tuy là phế vật nhưng hôm nay sinh thần người ta thì cũng nên cho chút mặt mũi.
Thực ra thì sinh thần không có quá nhiều tiểu tiết, chỉ là Hoàng cung vốn lề mề, kéo dài thời gian lê thê nên nàng có chút nhàm chán, tựa vào Loan ỷ nghịch mấy lọn tóc.
Nghĩ lại ánh mắt khó hiểu vừa nãy của Thái hậu, nàng mím môi...
Trong lòng rõ ràng vẫn có chút không cam lòng. Cảm giác thế giới này không chân thực, quá giả tạo, quá...
Hoàng hậu nương nương thân là Lục cung chi chủ, đứng lên nói đôi lời về việc mọi người đã đến dự sinh thần của Đại công chúa... Rồi quần thần khách khách khí khí ngươi ngươi ta ta. Sau khi mở màn xong, tiệc chính thức bắt đầu.
Nàng cũng không đặt quá nhiều hy vọng gì ở việc quà tặng sinh thần là trân cầm dị bảo, chỉ mong là mấy thứ hữu dụng trong sinh hoạt hằng ngày.
Nàng bày tỏ, từ ngày xuyên đến đây, không thể hiểu nổi suy nghĩ của loài người ở đây...
Nhất linh căn thì sao? Không phải có linh căn là có tiền đồ?
Nguyên chủ lại bị giết chết với lý do là Lôi linh căn? Thế giới này có độc!
Họ... đang che giấu điều gì đó.
Phân đoạn luận bàn của nàng miễn bàn.
Miên Miên: ... Nắm đấm làm nên tất cả là đây!
Đáng tiếc, Ma thú này đạp phải loại dược nàng cần tìm. Thôi, Ma thú này oan uổng ném mệnh dưới kiếm.
Thực ra thì Nam Cung Dạ Hi có thể dựa vào Lôi nguyên tố luyện đan dược. Nhưng mà nàng lại cảm thấy việc luyện đan quá mất thời gian, nàng đây chỉ thích độc dược... Mà độc dược bán công khai thì nghe hơi mất nhân tính , nên nàng quyết định tìm đánh Ma thú, càn quét Mê Huyễn.
Miên Miên: ... Cả nhà ngươi mới mất nhân tính!
Suốt năm tháng trời Nam Cung Dạ Hi ăn ở tại Mê Huyễn sâm lâm. Ma thú ở đây trải qua quá trình chọn lọc tự nhiên sớm đã không nhịn nổi. Vào một ngày cuối cùng của đợt lạnh khắc nghiệt trong năm, Ma thú không hẹn lập thành quy luật bất thành văn...
Nhìn thấy tên yêu nghiệt đó nhất định phải chạy!
Chúng Ma thú gật đầu, trong đầu âm thầm khắc ghi khuôn mặt của tên yêu nghiệt đó nhưng làm sao cũng không nhớ nổi... Nàng ta quá phổ thông!
Quy luật bất thành văn lại đổi thành... Ngửi thấy thịt tên yêu nghiệt đó nhất định phải chạy ngay đi!
Nam Cung Dạ Hi – tên yêu nghiệt trong lời nói của chúng Ma thú vẫn không hay biết. Nàng nhởn nhơ dạo chơi đâu đó quanh Mê Huyễn.
A, nhà của nàng nha!
Ma thú run rẩy: ... Hu... hu... Nhà của bổn tôn... Nhà của bổn tôn!
Đến một ngày cuối cùng trong năm, nàng nhận thấy không khí không ổn trong sâm lâm này... Ví dụ như, Ma thú ít đi... Giống như là biến mất. Nhưng nàng dùng tinh thần lực dò xét lại có thể cảm nhận được.
Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt làm ngơ với sự kì lạ này, nàng trở lại Vị Ương cung.
Đứng ở một chỗ khuất, thay quần áo, lại trở thành công chúa yếu đuối kia.
Sinh thần Đại công chúa của Nam Cung đế quốc căn bản không có gì nhắc đến... Nam Cung Dạ Hi cũng nhún vai, tự chế mấy loại hảo dược thí nghiệp lên mấy động vật nhỏ đáng thương tự chúc mừng sinh thần mình.
Cung quy nhất định phải được thực hiện một cách chuẩn chỉ nhất. Thân là Hoàng đế, Nam Cung Ngạo Thiên phải có chức trách phụ trách mảng này... Hắn ta giao cho Hoàng hậu.
Nàng cười khẩy, thiếu chút nữa là vị Phụ hoàng này giao cho vị Phùng phi nương nương đắc sủng hậu cung kia kìa.
Nàng là chính chủ, dĩ nhiên là bị cung nữ lôi cái thân già đến Xuân Vũ cung. Đây cũng chỉ là tiểu yến tiệc. Nếu Nam Cung Dạ Hi có thiên phú, địa vị tốt hơn thì các nước chư hầu cũng như ba đế quốc kia sẽ đến hòng giữ quan hệ lâu dài , và tiểu yến tiệc bình thường lại trở thành đại yến tiệc kinh điển.
Nhưng tiểu yến tiệc thì cũng không tránh khỏi việc trở thành hồng môn yến cũng như thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Ví dụ như ngay lúc này...
Vương gia nhị vị tiểu thư không hẹn mà cùng lúc tiến đến với Nhâm gia nhị vị tiểu thư.
Sau khi trải qua việc qua loa chúc mừng Đại công chúa tôn quý của Hoàng thất, bốn vị thiên kim tiểu thư, thiên chi kiêu nữ đây quyết định chạy ra xoát hảo cảm .
Ai nha... Đại điện hạ như thế nào lại ngồi đây một mình? Vương Loan Tiếu hi hi ha ha cười nói. Bộ dạng chúng ta là hảo tỷ muội của công chúa Hoàng thất vô cùng thành thục, giống như đã làm như vậy rất nhiều lần rồi.
Vương Phượng Tiếu dùng ánh mắt trách cứ muội muội song sinh với mình, nhưng ý vị rõ ràng tỏ ra sự dung túng cùng cưng chiều.
Nhâm gia Nhâm đại tiểu thư Nhâm Khê đứng một bên trầm tĩnh, bộ dạng mười phần thành thục. Không bù cho Tứ muội Nhâm Ca... Ồn ào náo nhiệt không thôi.
Nam Cung Dạ Hi nghĩ, nếu vị Đại hoàng huynh kia không mở miệng nói gì thì chắc mấy nàng định rút luôn Cửu Loan trâm trên đầu nàng.
Các ngươi... Lui xuống. Nam Cung Ngạo Hiên không kiên nhẫn nói.
Vương Phượng Tiếu ủy khuất nói: Thái tử ca ca...
Nam Cung Dạ Hi ồ nhỏ một tiếng... Vương gia Vương Phượng Tiếu, hình như có quan hệ khá gần với Nam Cung hoàng thất đời này.
Đại hoàng huynh nhướng mày, lạnh lùng nói: Có chuyện cần nói?
Vương Phượng Tiếu đỏ mặt cúi đầu: Không... Không... À... Ừm... Thực ra thì mấy tháng trước khi Thái tử ca ca về, Phượng Tiếu đã muốn vấn an...
Ngừng một lúc, vẫn không thấy Vương Phượng Tiếu nói gì... Đại hoàng huynh chậm rãi nói: Ừm.
Cho nên?
Ngươi không nói thì ta biết nói gì a?
Vương Phượng Tiếu xấu hổ nghĩ trong lòng, chiếc khăn thêu phượng minh đã bị vò nát.
Vương Loan Tiếu nhanh nhẹn đáp lời: Thái tử ca ca, Đại tỷ tỷ nàng trước nay vẫn thẹn thùng như vậy. Nàng muốn Thái tử ca ca chỉ điểm chút về Ma pháp sư.
Có vẻ không an lòng, Vương Loan Tiếu bồi thêm một câu nữa: Loan Tiếu cũng muốn Thái tử ca ca chỉ điểm!
Vương Phượng Tiếu trầm mặt xuống.
Nhà họ Vương có hai hoa tỷ muội sinh đôi nên nổi danh khắp kinh thành. Hai người này, khuôn mặt giống nhau đến tám, chín phần. Chỉ khác nhau về tính cách. Đại tiểu thư thì trầm ổn, thành thục, hay ngại ngùng. Nhị tiểu thư lại hoạt bát, năng động, tươi mới...
Mà nghe đâu từ trong cung truyền ra tin tức, Vương Phượng Tiếu sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai, và Vương Loan Tiếu sẽ là Quý phi tương lai... Rõ ràng, quan hệ của hai người này, cũng không mấy tốt đẹp.
Như Hoa âm thầm bổ sung thêm cho Nam Cung Dạ Hi: Tiểu chủ nhân, Như Hoa nghe đâu... Dù Thái tử điện hạ không làm Thái tử nữa thì hai vị Vương gia tiểu thư này... Vẫn sẽ là của Thái tử điện hạ a!
Nam Cung Dạ Hi: ... Không phải đây là thế giới tu luyện, cường giả vi tôn? Đến cả nữ nhân cũng không chịu thua nam nhân, vì cái gì mà hai vị Vương tiểu thư đây muốn hầu hạ Thái tử a?
Như Nguyệt hì hì cười: Hì hì... thực ra thì vẫn còn một tin đồn đang lan truyền khắp hậu cung. Nếu Thái tử chi vị là Vương gia khác ngồi thì... Hai vị Vương tiểu thư vẫn sẽ là Hoàng hậu và Quý phi tương lai.
Nam Cung Dạ Hi tiêu thụ không nổi loại bát quái này. Như Hoa cũng không tha, nói tiếp: Như vậy thì... muốn làm Thái tử là bắt lấy tâm của hai nàng là được a! Mà tiểu chủ nhân người xem, hai vị đây là lưỡng tình tương duyệt với Thái tử điện hạ mất rồi!
Một ngày tiêu thụ bát quái Hậu cung, Nam Cung Dạ Hi mở mang kiến thức ra hẳn...
Cái gì mà... Thái tử điện hạ tiêu thụ không nổi! Một người mềm mại như nước, một người nóng bỏng như lửa...
Rồi còn Các Thái tử đều thật có phúc... Làm nữ nhân cũng không sướng gì. Ước gì có thể làm nam nhân! Đây là lời của Như Nguyệt. Như Hoa không nói không có nghĩa là không tán thành.
Tiếp đó là Hai vị Vương tiểu thư này, khuôn mặt giống nhau như vậy... Có khi nào Hoàng đế ăn sẽ chán? Sau đó... A a a! Không nghĩ nữa!
Ồ... Hai vị thân cận này đây đều là những kẻ...
Sao không để hai vị Vương tiểu thư đây cùng nhau trồng bách hợp luôn đi? Nam Cung Dạ Hi phun ra một câu.
Hả!
Hả?
Như Hoa Như Nguyệt mờ mịt nhìn nàng, trong đầu vẫn luẩn quẩn... trồng bách hợp... , trồng bách hợp... ,...
Nam Cung Dạ Hi đen mặt, xua tay: Bỏ đi. Lát nữa còn có trò hay.
Tay nàng không dấu vết ngoắc về phía cuộc vui đằng kia.
Theo ngón tay của nàng, Như Hoa cùng Như Nguyệt nhìn sang liền thấy một màn hay.
Vương Phượng Tiếu đứng một bên, bộ dạng quẫn bức nhưng phẫn uất có nhiều hơn. Vương Loan Tiếu từ lúc nào đã ngã vào lòng Thái tử điện hạ.
Chỉ là... Thái tử điện hạ rất nhanh hất ra, cũng lùi lại phía sau mấy bước, lạnh lùng ngồi trên bảo tọa của mình.
Thái hậu nương nương chắc là nhìn không nổi bèn uy nghiêm nói: Phượng Nhi, Loan Nhi, không cần làm loạn.
Vương Phượng Tiếu cúi đầu xuống: Thái tử ca ca... Chuyện này...
Vương Loan Tiếu đứng một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, miệng nói nhỏ: Thái tử ca ca...
Đại hoàng huynh không có phản ứng.
Hiên Nhi, chỉ là hiểu nhầm. Thái hậu nương nương hòa ái cười, vẻ mặt đầy sự khẩn trương.
Nam Cung Dạ Hi không rõ, Thái hậu nương nương đang khẩn trương điều gì... Giống như là...
Nàng cười mấy tiếng, tiếng cười thanh thúy dễ nghe: Hai vị Vương tiểu thư có chuyện hiểu nhầm thì nói sau. Thân thể bổn công chúa không khỏe, nghe không lọt tai.
Mọi người lúc này mới chuyển sự chú ý sang Đại công chúa yếu đuối nằm tựa vào Loan ỷ bên kia – chính chủ của buổi tiệc.
Nhị vị tiểu thư Vương gia lập tức xấu hổ, người ta tuy là phế vật nhưng hôm nay sinh thần người ta thì cũng nên cho chút mặt mũi.
Thực ra thì sinh thần không có quá nhiều tiểu tiết, chỉ là Hoàng cung vốn lề mề, kéo dài thời gian lê thê nên nàng có chút nhàm chán, tựa vào Loan ỷ nghịch mấy lọn tóc.
Nghĩ lại ánh mắt khó hiểu vừa nãy của Thái hậu, nàng mím môi...
Trong lòng rõ ràng vẫn có chút không cam lòng. Cảm giác thế giới này không chân thực, quá giả tạo, quá...
Hoàng hậu nương nương thân là Lục cung chi chủ, đứng lên nói đôi lời về việc mọi người đã đến dự sinh thần của Đại công chúa... Rồi quần thần khách khách khí khí ngươi ngươi ta ta. Sau khi mở màn xong, tiệc chính thức bắt đầu.
Nàng cũng không đặt quá nhiều hy vọng gì ở việc quà tặng sinh thần là trân cầm dị bảo, chỉ mong là mấy thứ hữu dụng trong sinh hoạt hằng ngày.
Nàng bày tỏ, từ ngày xuyên đến đây, không thể hiểu nổi suy nghĩ của loài người ở đây...
Nhất linh căn thì sao? Không phải có linh căn là có tiền đồ?
Nguyên chủ lại bị giết chết với lý do là Lôi linh căn? Thế giới này có độc!
Họ... đang che giấu điều gì đó.
/11
|