Thật là nguy hiểm. Như vậylà đã qua khảo nghiệm rồi sao.
Cô thở phào một cái, coi như thoát khỏi nguy hiểm đầu tiên của công việc.
Vân Thi Ca ngồi vào chiếc ghế sô pha đối diện Lục Hắc Thần cứ tự nhiên ăn sáng.
Lục Hắc Thần đang đọc báo thì cảm giác có người ngồi đối diện thì ngẩng đầu lên. Đầu mày anh nhíu lại, Vân Thi Ca không biết gì vẫn gặm nhấm bó xôi, cô đang rất đói, tối qua bị chuốc rượu no mà vẫn không có miếng thức ăn nào vào bụng.
Lục Hắc Thần nhìn chăm chú cô một lúc rồi nhanh chóng rời tầm mắt về tờ báo trên tay.
Trước giờ thuộc hạ của Lục Hắc Thần có to gan đến đâu cũng không giám ngồi đối diện anh, họ còn không giám ngồi. Vậymà cô gái này lại thản nhiên ngồi trước mặt anh như vậy.
Lục Hắc Thần không thèm nhìn cô thêm lần nữa, nói:“Ai cho phép em ngồi như vậy”.
-“Không cho phép tôi ngồi chẳng lẽ bắt tôi đứng”. Làm người cũng đâu cần ác như vậy.
-“Với lại, anh đâu cần khinh người như vậy, nói chuyện với người khác phải biết tôn trọng một chút chứ, thà nhìn tờ giấy toàn chữ là chữ chứ cũng không nhìn tôi lấy một lần”. Đấy là khinh người.
Cô gái này còn giám giáo huấn anh:“Sao, có ý kiến”.
Phải rồi cô đang là thuộc hạ của Lục Hắc Thần, cô vội bào chữa:“Không, chỉ là...”.
Chẳng lẽ phải đứng ngay sau Lục Hắc Thần. Nghĩ rồi Vân Thi Ca quoăng bó xôi đã ăn gần hết vào sọt rác, nhanh chóng xuất hiện ngay sau lưng Lục Hắc Thần đứng im như một con rôbốt.
Lục Hắc Thần khó hiểu:“Làm gì”.
-“Chẳng phải phải đứng như vậy sao”.
Lục Hắc Thần cũng bó tay lắc đầu một cái:“Ra ghế ngồi đi”. Cócô đứng đằng sau không hiểu sao anh cảm thấy rất áp lực.
Cuối cùng cũng chẳng phải là vẫn được ngồi sao.
Ngồi cả buổi như vậy, đáng lẽ ra là chán nhưng cô lại không hề thấy chán, cô được ngắm gương mặt đẹp trai vầy mà.
Từng đường nét trên gương mặt Lục Hắc Thần cô cũng không biết miêu tả thế nào bởi vì gương mặt này không chê vào đâu được. Để cả ngày ngắm gương mặt tuấn tú như vậy quả thực cô cũng có lời.
Cảbuổi Vân Thi Ca không làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm Lục Hắc Thần. Cảm nhận được ánh mắt đó, Lục Hắc Thần cũng cảm thấy không tự nhiên thỉnh thoảng ngước mắt lên lại bắt gặp khuôn mặt cô gái xinh đẹp đang nhìn mình chằm chằm. Chỉ có cô mới biết cô đang bị Lục Hắc Thần mê hoặc, tim đập thình thịch. Cũng chỉ có anh mới biết anh áp lực thế nào, tim đập nhanh thế nào khi bị cô gái này nhìn không rời mắt.
Bầu không khí im lặng đến nỗi hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Thỉnh thoảng có tiếng lật báo của Lục Hắc Thần. Còn lại là họ nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của mình.
Đến trưa, cuối cùng tiếng nói của Lục Hắc Thần cũng phá tan bầu không khí:“Đi làm đồ ăn đi”.
Vân Thi Ca bức xúc:“Tôi đâu phải người hầu”. Rồi nhanh chóng sửa lại:“Được rồi, để tôi đi nấu”. Anh không ăn đượcráng chịu.
Vân Thi Ca xuống bếp. Có duy nhất hai quả trứng, một ít gạo một ít rau, một ít mắm muối. Cuối cùng là một cái nồi.
Được rồi để cô thử làm món cơm rang. Chỉ là thử, bởi vì cô chưa từng làm. Đối với cô, nấu ăn là một cực hình.
Vên Thi Ca đi vo gạo nấu cơm ngon lành cho vào nồi điện. Cái gì chứ đối với cô cắm cơm là dễ nhất, chỉ cần vo gạo tiếp theo là nồi cơm điên tự xử hết.
Tiếp theo, cô lấy rau đi rửa rồi thái thái băm băm thật lâu cho đến khi rau thật nát.
Cơm chín cô nấy cơm cho vào cái nồi duy nhất, bỏ rau, đập trứng. Cuối cùng là cho gia vị, cô cho hết lượng mắm còn lại trong trai, cho hết lượng muối trong lọ và bắt đầu đảo. Đến khi cho ra một món cơmthơm vàng. Nấu ăn cũng chẳng có gì khó.
Cô lấy hai cái tô duy nhất trong tủ đổ cơm vào bê lên phòng cho Lục Hắc Thần. Hai tay mỗitay một cái tô. Cô đưa cho Lục Hắc Thần một cái tô giữ cho mình một cái:“Anh ăn đi, đảm bảo là ngon, tuy là lần đầu tiên làm cơm nhưng mùi vị chắc chắn không tồi”. Lần đầu tiên làm cơm nhưng mùi vị chắc chắn không tồi, nghe câu này phát ra từ miệng cô thì chắc chắn có vấn đề.
Cô chờ đợi Lục Hắc Thần ăn xong rồi khen ngợi cô mới vừa lòng.
Lục Hắc Thần xúc thìa cơm đầu tiên bỏ vào miệng. Đầu mày anh khẽ nhíu mày quả thực quá quá là không tồi...
Vân Thi Ca thì háo hức:“Thế nào, rất ngon đúng không”. Lục Hắc Thần miễn cưỡng gật đầu một cái.
Cô cũng phải thử mùi vị món ăn của cô. Khi thìa cơm được đưa vào miệng, Vân Thi Ca khô,g khỏi ho sặc sụa. Rau sống, trứng sống còn gia vị thì quá mặn.
Lần đầu tiên cô được ăn món ăn có khẩu vị như thế này.
Cô lén nhìn lên Lục Hắc Thần, anh không nhịn được bật cười vui vẻ.
Có Nghĩa là cô đang bị chế giễu.
Lục Hắc Thần cũng biết cười sao, chẳng phải hắn chỉ biết cười đểu thôi sao. Mặc dù đang rất tức giận nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lục Hắc Thần cô cũng thấy vui lây.
Cô thở phào một cái, coi như thoát khỏi nguy hiểm đầu tiên của công việc.
Vân Thi Ca ngồi vào chiếc ghế sô pha đối diện Lục Hắc Thần cứ tự nhiên ăn sáng.
Lục Hắc Thần đang đọc báo thì cảm giác có người ngồi đối diện thì ngẩng đầu lên. Đầu mày anh nhíu lại, Vân Thi Ca không biết gì vẫn gặm nhấm bó xôi, cô đang rất đói, tối qua bị chuốc rượu no mà vẫn không có miếng thức ăn nào vào bụng.
Lục Hắc Thần nhìn chăm chú cô một lúc rồi nhanh chóng rời tầm mắt về tờ báo trên tay.
Trước giờ thuộc hạ của Lục Hắc Thần có to gan đến đâu cũng không giám ngồi đối diện anh, họ còn không giám ngồi. Vậymà cô gái này lại thản nhiên ngồi trước mặt anh như vậy.
Lục Hắc Thần không thèm nhìn cô thêm lần nữa, nói:“Ai cho phép em ngồi như vậy”.
-“Không cho phép tôi ngồi chẳng lẽ bắt tôi đứng”. Làm người cũng đâu cần ác như vậy.
-“Với lại, anh đâu cần khinh người như vậy, nói chuyện với người khác phải biết tôn trọng một chút chứ, thà nhìn tờ giấy toàn chữ là chữ chứ cũng không nhìn tôi lấy một lần”. Đấy là khinh người.
Cô gái này còn giám giáo huấn anh:“Sao, có ý kiến”.
Phải rồi cô đang là thuộc hạ của Lục Hắc Thần, cô vội bào chữa:“Không, chỉ là...”.
Chẳng lẽ phải đứng ngay sau Lục Hắc Thần. Nghĩ rồi Vân Thi Ca quoăng bó xôi đã ăn gần hết vào sọt rác, nhanh chóng xuất hiện ngay sau lưng Lục Hắc Thần đứng im như một con rôbốt.
Lục Hắc Thần khó hiểu:“Làm gì”.
-“Chẳng phải phải đứng như vậy sao”.
Lục Hắc Thần cũng bó tay lắc đầu một cái:“Ra ghế ngồi đi”. Cócô đứng đằng sau không hiểu sao anh cảm thấy rất áp lực.
Cuối cùng cũng chẳng phải là vẫn được ngồi sao.
Ngồi cả buổi như vậy, đáng lẽ ra là chán nhưng cô lại không hề thấy chán, cô được ngắm gương mặt đẹp trai vầy mà.
Từng đường nét trên gương mặt Lục Hắc Thần cô cũng không biết miêu tả thế nào bởi vì gương mặt này không chê vào đâu được. Để cả ngày ngắm gương mặt tuấn tú như vậy quả thực cô cũng có lời.
Cảbuổi Vân Thi Ca không làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm Lục Hắc Thần. Cảm nhận được ánh mắt đó, Lục Hắc Thần cũng cảm thấy không tự nhiên thỉnh thoảng ngước mắt lên lại bắt gặp khuôn mặt cô gái xinh đẹp đang nhìn mình chằm chằm. Chỉ có cô mới biết cô đang bị Lục Hắc Thần mê hoặc, tim đập thình thịch. Cũng chỉ có anh mới biết anh áp lực thế nào, tim đập nhanh thế nào khi bị cô gái này nhìn không rời mắt.
Bầu không khí im lặng đến nỗi hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Thỉnh thoảng có tiếng lật báo của Lục Hắc Thần. Còn lại là họ nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của mình.
Đến trưa, cuối cùng tiếng nói của Lục Hắc Thần cũng phá tan bầu không khí:“Đi làm đồ ăn đi”.
Vân Thi Ca bức xúc:“Tôi đâu phải người hầu”. Rồi nhanh chóng sửa lại:“Được rồi, để tôi đi nấu”. Anh không ăn đượcráng chịu.
Vân Thi Ca xuống bếp. Có duy nhất hai quả trứng, một ít gạo một ít rau, một ít mắm muối. Cuối cùng là một cái nồi.
Được rồi để cô thử làm món cơm rang. Chỉ là thử, bởi vì cô chưa từng làm. Đối với cô, nấu ăn là một cực hình.
Vên Thi Ca đi vo gạo nấu cơm ngon lành cho vào nồi điện. Cái gì chứ đối với cô cắm cơm là dễ nhất, chỉ cần vo gạo tiếp theo là nồi cơm điên tự xử hết.
Tiếp theo, cô lấy rau đi rửa rồi thái thái băm băm thật lâu cho đến khi rau thật nát.
Cơm chín cô nấy cơm cho vào cái nồi duy nhất, bỏ rau, đập trứng. Cuối cùng là cho gia vị, cô cho hết lượng mắm còn lại trong trai, cho hết lượng muối trong lọ và bắt đầu đảo. Đến khi cho ra một món cơmthơm vàng. Nấu ăn cũng chẳng có gì khó.
Cô lấy hai cái tô duy nhất trong tủ đổ cơm vào bê lên phòng cho Lục Hắc Thần. Hai tay mỗitay một cái tô. Cô đưa cho Lục Hắc Thần một cái tô giữ cho mình một cái:“Anh ăn đi, đảm bảo là ngon, tuy là lần đầu tiên làm cơm nhưng mùi vị chắc chắn không tồi”. Lần đầu tiên làm cơm nhưng mùi vị chắc chắn không tồi, nghe câu này phát ra từ miệng cô thì chắc chắn có vấn đề.
Cô chờ đợi Lục Hắc Thần ăn xong rồi khen ngợi cô mới vừa lòng.
Lục Hắc Thần xúc thìa cơm đầu tiên bỏ vào miệng. Đầu mày anh khẽ nhíu mày quả thực quá quá là không tồi...
Vân Thi Ca thì háo hức:“Thế nào, rất ngon đúng không”. Lục Hắc Thần miễn cưỡng gật đầu một cái.
Cô cũng phải thử mùi vị món ăn của cô. Khi thìa cơm được đưa vào miệng, Vân Thi Ca khô,g khỏi ho sặc sụa. Rau sống, trứng sống còn gia vị thì quá mặn.
Lần đầu tiên cô được ăn món ăn có khẩu vị như thế này.
Cô lén nhìn lên Lục Hắc Thần, anh không nhịn được bật cười vui vẻ.
Có Nghĩa là cô đang bị chế giễu.
Lục Hắc Thần cũng biết cười sao, chẳng phải hắn chỉ biết cười đểu thôi sao. Mặc dù đang rất tức giận nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lục Hắc Thần cô cũng thấy vui lây.
/13
|