Nhất thời, không khí tiêu điều xơ xác, tràn ngập âm thanh tươi mát u nhã, đưa tình ẩn ý. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Một khúc kia ở trên mặt sông lượn lờ, tựa như âm thanh thiên nhiên vọng lại, khiến người nghe xúc động.
Trong đôi mắt Y Vân chỉ có Long Mạc, bên tai cũng chỉ có Thu Thuỷ khúc, nàng thậm chí quên đi trên chiếc thuyền lớn kia còn có một tên ác ma, quên đi trên bờ sông còn có binh lính mai phục. Trong mắt, trong lòng nàng chỉ có hắn, hình ảnh của Đại ca ca này trong suốt những năm tháng qua như cùng nàng lớn lên. Lúc này đây, hình dáng hắn ngồi trên thuyền thổi sáo như thế thật điềm tĩnh, thật yên bình, như nhiều năm về trước. Hắn bạch y thanh khiết trong gió tung bay, đôi mắt hắn trong veo mà sâu thẳm, có một chút u buồn, tất cả mọi thứ vẫn như trước không hề thay đổi.
Nàng cảm giác bản thân dường như là một phần của hắn, vĩnh viễn như vậy. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nguyệt Hạ Hương nghe thấy thủ khúc thì trong lòng không hiểu vì sao căng thẳng, ngày ấy ở Vương phủ, khi Long Mạc thổi Thu Thuỷ khúc nàng cũng không nghĩ nhiều. Lúc này bỗng nhiên nhớ lại thủ khúc vốn là do Y Vân chỉ nàng, mà Long Mạc lại thổi đến xúc động, thông thạo như vậy. Nguyệt Hạ Hương liền nhớ Y Vân đã từng nói qua, thủ khúc này vốn là do một cố nhân dạy nàng, chẳng lẽ? Vị cố nhân kia là Long Mạc, chẳng lẽ hai người trước kia từng quen biết? Phát hiện này làm trong lòng Nguyệt Hạ Hương run lên. Không! Tuyệt đối không thể cho Long Mạc biết người đánh đàn trong Hội Hoa Xuân là Y Vân.
Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Quân Lăng Thiên. Nam tử mang mặt nạ này, làm cho nàng sợ đến phát run, nhưng nàng vẫn là cầu khẩn hắn, không cần phải đem chuyện người hắn cướp ở Hội Hoa Xuân là Y Vân mà không phải là nàng —Nguyệt Hạ Hương nói ra.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, khoé miệng Quân Lăng Thiên cong lên, cười hài hước nói: “Nguyệt tiểu thư, bí mật của ngươi ở chỗ ta rất an toàn. Chỉ là ngươi có chắc rằng nàng sẽ không nói ra sao?” Nói xong, quay đầu nhìn về phía Y Vân trên thuyền.
Long Mạc nhìn ánh mắt Y Vân như có chất chứa chuyện gì sâu lắng.
Nguyệt Hạ Hương cuối cùng cũng không chịu được, hô lớn: “Vương gia mau cứu ta, ta chịu không nổi.”
Tiếng thét chói tai của Nguyệt Hạ Hương phá vỡ khúc nhạc, cũng phá huỷ không khí tốt đẹp giữa hai người trên thuyền.
Nghe thấy tiếng kêu Hương Hương, tâm Long Mạc chợt căng thẳng, vì hắn mới vừa thất thần mà chán nản, vì hắn đắn chìm trong ánh mắt nhẹ nhàng của nàng mà hối hận.
Hương Hương còn nằm trong tay ác nhân, bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn thế nào lại như vậy sơ ý. Hương Hương mới là người hắn yêu, có lẽ hắn chẳng qua trong thời gian ngắn bị tiểu ma hoàn này mê hoặc, dù sao cũng là người trần mắt thịt, mà nàng lại siêu phàm thoát tục như vậy.
Thu hồi cây sáo, Long Mạc lay mái chèo dài hướng đến thuyền lớn.
“Thả người đi.” Long Mạc lạnh lùng hướng Quân Lăng Thiên nói.
“Thật sự là phải ta thả trước sao? Aizz!” thở dài một hơi,”Ai bảo Quân Lăng Thiên ta thương tiếc mỹ nữ như vậy đây? Không thể nhìn chiếc cổ trắng nõn của mỹ nữ bị đặt dưới thanh kiếm sáng loáng đó.” Nói xong, một tay liền đem Nguyệt Hạ Hương xốc lên, từ trên thuyền lớn ném xuống.
Người này hình như căn bản không xem người khác là con người.
Long Mạc duỗi tay tiếp được, Nguyệt Hạ Hương bổ nhào vào lòng Long Mạc, nũng nịu khóc lên.
Y Vân đứng bất động ở mũi thuyền, đôi mắt trong suốt nhìn đôi nam nữ ôm nhau, tâm không biết đã bay về đâu.
Ánh tà dương nở rộ rực rỡ lần cuối, rồi ẩn vào chân trời. Sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, đêm sớm buông, cũng như trong lòng Y Vân sớm đã tràn ngập bóng tối.
Quân Lăng Thiên đứng trước mũi tàu, nhìn về Y Vân, môi của hắn khẽ nhếch lên, cười rất là khoan khoái. Không biết ẩn bên dưới mặt nạ đó là một vẻ mặt đắc ý vênh váo đến mức nào. Nàng lại một lần nữa rơi vào tay hắn, nghĩ đến điều này, Y Vân đã cảm thấy giống như mây đen phủ kín bầu trời.
“Mạc Vương gia, hiện tại cũng không phải thời gian cho các ngươi tình tự, còn không đem tiểu nha hoàn của ngươi lên đây. Chẳng lẽ muốn đổi ý?” Quân Lăng Thiên sắc bén nói. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Long Mạc đẩy Nguyệt Hạ Hương ra, nói: “Quân Lăng Thiên, Bổn vương không phải là không giữ chữ tín với ngươi, nhưng bổn vương thật sự không thể đem tiểu nha hoàn này giao vào bàn tay ma quỷ của ngươi.”Nói xong, vung tay lên, binh lính mai phục tại trên bở nhanh chóng xông ra. Mỗi người tay cầm cung, nhắm thẳng vào Quân Lăng Thiên.
Cung tiễn của Vương phủ không phải chỉ để trang trí, chỉ đợi Long Mạc tiếp tục ra hiệu, liền đem Quân Lăng Thiên vạn tiễn xuyên tâm.
“Mạc Vương gia, tại hạ thật coi thường ngươi.” Quân Lăng Thiên nói xong cười lớn, trong tiếng cười ẩn chứa lãnh ý, cùng bóng tối trước mắt càng toả ra không khí đáng sợ.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi có nhiều tội ác như vậy, Bổn vương hôm nay muốn ngươi vạn kiếp bất phục.*Muôn đời muốn kiếp không trở lại được*” Thanh âm Long Mạc sắc bén như tiếng kiếm ra khỏi vỏ.
“Ta cười cái gì, ngươi tựa hồ nên hỏi Vương phi tôn quý của ngươi một chút?” Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
“Vương gia, người này hắn cho ta ăn một viên dược, không biết là dạng độc dược gì.” Nguyệt Hạ Hương nâng lên gương mặt tiều tuỵ, thê thảm nói.
“Mạc Vương gia, ngươi không tín nhiệm tại hạ, tại hạ chẳng lẽ liền tin tưởng ngươi sao? Phi của ngươi tuy là trong tay ngươi, nhưng nếu không có giải dược của tại hại, hai ngày sau, chỉ còn một cỗ thi thể. Hơn nữa giải dược không có trên người ta, ngươi dù có giết ta cũng vô dụng,”Quân Lăng Thiên hung ác nói.
“Ngươi, ngươi thật sự là ngoan độc.” Long Mạc oán hận nói.
“Quá khen.” Quân Lăng Thiên âm lãnh nói, đối với lời chỉ trích ngoan độc lại xem như đang khen người, có lẽ trên đời không có mấy người.
Long Mạc không nói gì nhìn Y Vân,
Y Vân thần sắc bình thản, nhẹ nhàng cười yếu ớt, nụ cười kia như sương mù che đi mặt nước, trong không khí sát ý dày đặc này càng làm cho lòng người sinh lo lắng. Kết quả như vậy ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu. Y Vân bước từng bước nhìn như nhẹ nhàng, nhưng trong lòng là cực kỳ nặng trĩu.
“Muội muội, không thể.”
Trong nước bỗng nhiên vọt lên một người, kiếm trong tay hướng đến Quân Lăng Thiên. Chính là Đinh Lang ca ca của Y Vân, hoá ra hắn đã sớm lặn xuống dưới nước, chỉ đợi tìm cơ hội bắt lấy Quân Lăng Thiên.
Quân Lăng Thiên đem tay áo phất một cái, liền đánh bay kiếm của Đinh Lang. Nhanh như gió, trong khoảnh khắc tay Đinh Lang trống rỗng, người cũng ngã lên thuyền nhỏ.
Đinh Lang là thị vệ đứng đầu của Long Mạc, đối mặt một chút liền thua dưới tay Quân Lăng Thiên.
“Long Mạc, ngươi không cần tính mạng Vương phi ngươi sao?”
Y Vân quay đầu nói: “Phong ca ca, sau này Y Vân đi rồi, mẫu thân liền giao cho ngươi chiếu cố.” Nói xong đi đến ven mép thuyền, nhìn Quân Lăng Thiên trên thuyền lớn nói: “Ngươi nhanh đem giải dược giao ra.”
“Tại hạ đã nói qua, giải dược không có ở trên người, nếu cô nương đi theo tại hạ, ngày mai tất có người mang giải dược tới.” Nói xong một mảnh lụa đen trong tay bay tới, quấn lấy cái eo nhỏ nhắn của Y Vân, hướng đến thuyền lớn.
Mọi người trơ mắt nhìn Y Vân bị bắt đi.
Mái chèo dài trong tay Quân Lăng Thiên khẽ động, thuyền kia liền nhanh chóng rời đi, một người có thể điều khiển một chiếc thuyền lớn như vậy, mọi người bất giác kinh hãi.
Đôi mắt Long Mạc nhìn chằm chằm chiếc thuyền càng ngày càng xa, trong lòng có cảm giác buồn bã mất mát.
Trên thuyền kia, hai bóng người một trắng một đen dần dần cùng cảnh chiều hôm hoà tan vào nhau, hắn lại ở chỗ này si ngốc nhìn.
“Vương gia, Vương gia.” Nguyệt Hạ Hương kêu liền vài tiếng, hắn đều không có nghe thấy, hình như linh hồn đã bay mất.
Loại cảm giác bị xem nhẹ này làm Nguyệt Hạ Hương cực kỳ khó chịu, nàng ở mép thuyền nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm sợ hãi, ý là muốn Long Mạc chú ý.
Nhưng do sau khi bị cướp đi, thân mình mệt mỏi mềm nhũn, nên lại ngã vào trong nước.
“A!” Nguyệt Hạ Hương thảm thiết kêu to, “Vương gia, cứu ta, ta không biết bơi!” Nước sông lạnh lẽo nháy mắt liền bao phủ lấy Nguyệt Hạ Hương đang giãy giụa.
Không biết bơi? Trong một khắc Nguyệt Hạ Hương ngã vào trong nước, âm thanh thét chói tai kia đánh thức ý thức Long Mạc. Nhưng mà không biết bơi, những lời này lại làm cho tâm Long Mạc một lần nữa mê muội.
Long Mạc sẽ không quên nhiều năm trước ở Lăng Hà bị chìm trong nước, chính là được nàng cứu, đó cũng là lúc bọn họ gặp nhau. Qua nhiều năm như vậy, hắn một mực cảm động và nhớ nhung ơn cứu mạng của nàng, nhưng mà, nàng lại nói nàng không biết bơi.
Long Mạc nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hạ Hương đang vùng vẫy trong nước, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Nàng là ai? Nàng không phải nàng? Không phải nàng!
Nguyệt Hạ Hương đang vùng vẫy trong nước kia quyết không phải là nàng, nàng trong nước cũng như cá trong nước, nàng có thể bơi lội đắc ý, nàng như thế nào lại chật vật giãy giụa như vậy.
Đinh Lang nhảy xuống nước, đem Nguyệt Hạ Hương cứu lên.
Cả người Nguyệt Hạ Hương ướt đẫm, run rẩy nằm trên thuyền, từ miệng phun ra mấy ngụm nước.
“Vương gia, Hương Hương rất lạnh.” Đúng nha, nước sông mùa xuân, cùng với trời vừa tối, nước liền tự nhiên lạnh lẽo. Nếu Vương gia có thể ôm lấy nàng, sưởi ấm nàng, nàng lần này rơi xuống nước sẽ không vô ích, Nguyệt Hạ Hương đắc ý nghĩ.
Nhưng mà Long Mạc vẫn thẳng tắp đứng ở đó, không nói lời nào, như bị ma ám.
Một khúc kia ở trên mặt sông lượn lờ, tựa như âm thanh thiên nhiên vọng lại, khiến người nghe xúc động.
Trong đôi mắt Y Vân chỉ có Long Mạc, bên tai cũng chỉ có Thu Thuỷ khúc, nàng thậm chí quên đi trên chiếc thuyền lớn kia còn có một tên ác ma, quên đi trên bờ sông còn có binh lính mai phục. Trong mắt, trong lòng nàng chỉ có hắn, hình ảnh của Đại ca ca này trong suốt những năm tháng qua như cùng nàng lớn lên. Lúc này đây, hình dáng hắn ngồi trên thuyền thổi sáo như thế thật điềm tĩnh, thật yên bình, như nhiều năm về trước. Hắn bạch y thanh khiết trong gió tung bay, đôi mắt hắn trong veo mà sâu thẳm, có một chút u buồn, tất cả mọi thứ vẫn như trước không hề thay đổi.
Nàng cảm giác bản thân dường như là một phần của hắn, vĩnh viễn như vậy. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nguyệt Hạ Hương nghe thấy thủ khúc thì trong lòng không hiểu vì sao căng thẳng, ngày ấy ở Vương phủ, khi Long Mạc thổi Thu Thuỷ khúc nàng cũng không nghĩ nhiều. Lúc này bỗng nhiên nhớ lại thủ khúc vốn là do Y Vân chỉ nàng, mà Long Mạc lại thổi đến xúc động, thông thạo như vậy. Nguyệt Hạ Hương liền nhớ Y Vân đã từng nói qua, thủ khúc này vốn là do một cố nhân dạy nàng, chẳng lẽ? Vị cố nhân kia là Long Mạc, chẳng lẽ hai người trước kia từng quen biết? Phát hiện này làm trong lòng Nguyệt Hạ Hương run lên. Không! Tuyệt đối không thể cho Long Mạc biết người đánh đàn trong Hội Hoa Xuân là Y Vân.
Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Quân Lăng Thiên. Nam tử mang mặt nạ này, làm cho nàng sợ đến phát run, nhưng nàng vẫn là cầu khẩn hắn, không cần phải đem chuyện người hắn cướp ở Hội Hoa Xuân là Y Vân mà không phải là nàng —Nguyệt Hạ Hương nói ra.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, khoé miệng Quân Lăng Thiên cong lên, cười hài hước nói: “Nguyệt tiểu thư, bí mật của ngươi ở chỗ ta rất an toàn. Chỉ là ngươi có chắc rằng nàng sẽ không nói ra sao?” Nói xong, quay đầu nhìn về phía Y Vân trên thuyền.
Long Mạc nhìn ánh mắt Y Vân như có chất chứa chuyện gì sâu lắng.
Nguyệt Hạ Hương cuối cùng cũng không chịu được, hô lớn: “Vương gia mau cứu ta, ta chịu không nổi.”
Tiếng thét chói tai của Nguyệt Hạ Hương phá vỡ khúc nhạc, cũng phá huỷ không khí tốt đẹp giữa hai người trên thuyền.
Nghe thấy tiếng kêu Hương Hương, tâm Long Mạc chợt căng thẳng, vì hắn mới vừa thất thần mà chán nản, vì hắn đắn chìm trong ánh mắt nhẹ nhàng của nàng mà hối hận.
Hương Hương còn nằm trong tay ác nhân, bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn thế nào lại như vậy sơ ý. Hương Hương mới là người hắn yêu, có lẽ hắn chẳng qua trong thời gian ngắn bị tiểu ma hoàn này mê hoặc, dù sao cũng là người trần mắt thịt, mà nàng lại siêu phàm thoát tục như vậy.
Thu hồi cây sáo, Long Mạc lay mái chèo dài hướng đến thuyền lớn.
“Thả người đi.” Long Mạc lạnh lùng hướng Quân Lăng Thiên nói.
“Thật sự là phải ta thả trước sao? Aizz!” thở dài một hơi,”Ai bảo Quân Lăng Thiên ta thương tiếc mỹ nữ như vậy đây? Không thể nhìn chiếc cổ trắng nõn của mỹ nữ bị đặt dưới thanh kiếm sáng loáng đó.” Nói xong, một tay liền đem Nguyệt Hạ Hương xốc lên, từ trên thuyền lớn ném xuống.
Người này hình như căn bản không xem người khác là con người.
Long Mạc duỗi tay tiếp được, Nguyệt Hạ Hương bổ nhào vào lòng Long Mạc, nũng nịu khóc lên.
Y Vân đứng bất động ở mũi thuyền, đôi mắt trong suốt nhìn đôi nam nữ ôm nhau, tâm không biết đã bay về đâu.
Ánh tà dương nở rộ rực rỡ lần cuối, rồi ẩn vào chân trời. Sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, đêm sớm buông, cũng như trong lòng Y Vân sớm đã tràn ngập bóng tối.
Quân Lăng Thiên đứng trước mũi tàu, nhìn về Y Vân, môi của hắn khẽ nhếch lên, cười rất là khoan khoái. Không biết ẩn bên dưới mặt nạ đó là một vẻ mặt đắc ý vênh váo đến mức nào. Nàng lại một lần nữa rơi vào tay hắn, nghĩ đến điều này, Y Vân đã cảm thấy giống như mây đen phủ kín bầu trời.
“Mạc Vương gia, hiện tại cũng không phải thời gian cho các ngươi tình tự, còn không đem tiểu nha hoàn của ngươi lên đây. Chẳng lẽ muốn đổi ý?” Quân Lăng Thiên sắc bén nói. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Long Mạc đẩy Nguyệt Hạ Hương ra, nói: “Quân Lăng Thiên, Bổn vương không phải là không giữ chữ tín với ngươi, nhưng bổn vương thật sự không thể đem tiểu nha hoàn này giao vào bàn tay ma quỷ của ngươi.”Nói xong, vung tay lên, binh lính mai phục tại trên bở nhanh chóng xông ra. Mỗi người tay cầm cung, nhắm thẳng vào Quân Lăng Thiên.
Cung tiễn của Vương phủ không phải chỉ để trang trí, chỉ đợi Long Mạc tiếp tục ra hiệu, liền đem Quân Lăng Thiên vạn tiễn xuyên tâm.
“Mạc Vương gia, tại hạ thật coi thường ngươi.” Quân Lăng Thiên nói xong cười lớn, trong tiếng cười ẩn chứa lãnh ý, cùng bóng tối trước mắt càng toả ra không khí đáng sợ.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi có nhiều tội ác như vậy, Bổn vương hôm nay muốn ngươi vạn kiếp bất phục.*Muôn đời muốn kiếp không trở lại được*” Thanh âm Long Mạc sắc bén như tiếng kiếm ra khỏi vỏ.
“Ta cười cái gì, ngươi tựa hồ nên hỏi Vương phi tôn quý của ngươi một chút?” Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng nói.
“Vương gia, người này hắn cho ta ăn một viên dược, không biết là dạng độc dược gì.” Nguyệt Hạ Hương nâng lên gương mặt tiều tuỵ, thê thảm nói.
“Mạc Vương gia, ngươi không tín nhiệm tại hạ, tại hạ chẳng lẽ liền tin tưởng ngươi sao? Phi của ngươi tuy là trong tay ngươi, nhưng nếu không có giải dược của tại hại, hai ngày sau, chỉ còn một cỗ thi thể. Hơn nữa giải dược không có trên người ta, ngươi dù có giết ta cũng vô dụng,”Quân Lăng Thiên hung ác nói.
“Ngươi, ngươi thật sự là ngoan độc.” Long Mạc oán hận nói.
“Quá khen.” Quân Lăng Thiên âm lãnh nói, đối với lời chỉ trích ngoan độc lại xem như đang khen người, có lẽ trên đời không có mấy người.
Long Mạc không nói gì nhìn Y Vân,
Y Vân thần sắc bình thản, nhẹ nhàng cười yếu ớt, nụ cười kia như sương mù che đi mặt nước, trong không khí sát ý dày đặc này càng làm cho lòng người sinh lo lắng. Kết quả như vậy ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu. Y Vân bước từng bước nhìn như nhẹ nhàng, nhưng trong lòng là cực kỳ nặng trĩu.
“Muội muội, không thể.”
Trong nước bỗng nhiên vọt lên một người, kiếm trong tay hướng đến Quân Lăng Thiên. Chính là Đinh Lang ca ca của Y Vân, hoá ra hắn đã sớm lặn xuống dưới nước, chỉ đợi tìm cơ hội bắt lấy Quân Lăng Thiên.
Quân Lăng Thiên đem tay áo phất một cái, liền đánh bay kiếm của Đinh Lang. Nhanh như gió, trong khoảnh khắc tay Đinh Lang trống rỗng, người cũng ngã lên thuyền nhỏ.
Đinh Lang là thị vệ đứng đầu của Long Mạc, đối mặt một chút liền thua dưới tay Quân Lăng Thiên.
“Long Mạc, ngươi không cần tính mạng Vương phi ngươi sao?”
Y Vân quay đầu nói: “Phong ca ca, sau này Y Vân đi rồi, mẫu thân liền giao cho ngươi chiếu cố.” Nói xong đi đến ven mép thuyền, nhìn Quân Lăng Thiên trên thuyền lớn nói: “Ngươi nhanh đem giải dược giao ra.”
“Tại hạ đã nói qua, giải dược không có ở trên người, nếu cô nương đi theo tại hạ, ngày mai tất có người mang giải dược tới.” Nói xong một mảnh lụa đen trong tay bay tới, quấn lấy cái eo nhỏ nhắn của Y Vân, hướng đến thuyền lớn.
Mọi người trơ mắt nhìn Y Vân bị bắt đi.
Mái chèo dài trong tay Quân Lăng Thiên khẽ động, thuyền kia liền nhanh chóng rời đi, một người có thể điều khiển một chiếc thuyền lớn như vậy, mọi người bất giác kinh hãi.
Đôi mắt Long Mạc nhìn chằm chằm chiếc thuyền càng ngày càng xa, trong lòng có cảm giác buồn bã mất mát.
Trên thuyền kia, hai bóng người một trắng một đen dần dần cùng cảnh chiều hôm hoà tan vào nhau, hắn lại ở chỗ này si ngốc nhìn.
“Vương gia, Vương gia.” Nguyệt Hạ Hương kêu liền vài tiếng, hắn đều không có nghe thấy, hình như linh hồn đã bay mất.
Loại cảm giác bị xem nhẹ này làm Nguyệt Hạ Hương cực kỳ khó chịu, nàng ở mép thuyền nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm sợ hãi, ý là muốn Long Mạc chú ý.
Nhưng do sau khi bị cướp đi, thân mình mệt mỏi mềm nhũn, nên lại ngã vào trong nước.
“A!” Nguyệt Hạ Hương thảm thiết kêu to, “Vương gia, cứu ta, ta không biết bơi!” Nước sông lạnh lẽo nháy mắt liền bao phủ lấy Nguyệt Hạ Hương đang giãy giụa.
Không biết bơi? Trong một khắc Nguyệt Hạ Hương ngã vào trong nước, âm thanh thét chói tai kia đánh thức ý thức Long Mạc. Nhưng mà không biết bơi, những lời này lại làm cho tâm Long Mạc một lần nữa mê muội.
Long Mạc sẽ không quên nhiều năm trước ở Lăng Hà bị chìm trong nước, chính là được nàng cứu, đó cũng là lúc bọn họ gặp nhau. Qua nhiều năm như vậy, hắn một mực cảm động và nhớ nhung ơn cứu mạng của nàng, nhưng mà, nàng lại nói nàng không biết bơi.
Long Mạc nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hạ Hương đang vùng vẫy trong nước, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Nàng là ai? Nàng không phải nàng? Không phải nàng!
Nguyệt Hạ Hương đang vùng vẫy trong nước kia quyết không phải là nàng, nàng trong nước cũng như cá trong nước, nàng có thể bơi lội đắc ý, nàng như thế nào lại chật vật giãy giụa như vậy.
Đinh Lang nhảy xuống nước, đem Nguyệt Hạ Hương cứu lên.
Cả người Nguyệt Hạ Hương ướt đẫm, run rẩy nằm trên thuyền, từ miệng phun ra mấy ngụm nước.
“Vương gia, Hương Hương rất lạnh.” Đúng nha, nước sông mùa xuân, cùng với trời vừa tối, nước liền tự nhiên lạnh lẽo. Nếu Vương gia có thể ôm lấy nàng, sưởi ấm nàng, nàng lần này rơi xuống nước sẽ không vô ích, Nguyệt Hạ Hương đắc ý nghĩ.
Nhưng mà Long Mạc vẫn thẳng tắp đứng ở đó, không nói lời nào, như bị ma ám.
/101
|