Edit: Yunchan
Vân Khâm đã từng tưởng tượng rất nhiều lần tới tình cảnh Mộ Sơ Lương tỉnh lại.
Nàng suy nghĩ về nó rất nhiều, ngay cả trong mơ cũng ôm theo mong đợi.
Chờ đợi đằng đẵng và ảo tưởng không thực tế, chúng dường như đã trở thành chuyện Vân Khâm làm mỗi ngày, cứ như chỉ cần nghĩ về nó thì nàng có thể tràn ngập mong đợi với tương lai.
Song giá nào Vân Khâm cũng không ngờ được, khi tình huống này xảy ra trước mắt thì nàng sẽ trở nên luống cuống thế này.
Tất cả tưởng tượng và suy nghĩ đều bị nhịp tim dồn dập làm cho vỡ tan tành, trong thoáng chốc Vân Khâm như hóa thành một cái xác rỗng đứng cứng ngắc tại chỗ, chỉ biết trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn người đã tỉnh lại.
Mộ Sơ Lương cũng đang nhìn Vân Khâm, nơi đây hoang vắng lại yên tĩnh, chỉ có hai người họ, nên dĩ nhiên tầm mắt của Mộ Sơ Lương khó tránh khỏi rơi lên Vân Khâm.
Ánh mắt của y bình lặng, như gió xuân thổi qua khiến muôn hoa nở rộ. Hòn đảo hoang vắng chỉ có gió biển và hải âu tung cánh này bỗng dưng trở nên ấm áp như nắng ấm giữa mùa đông, xua tan hết mọi lo âu và bất an mà Vân Khâm mang vào từ ngoài động.
Vân Khâm bỗng nhiên bình tĩnh lại, sau đó nàng nghe thấy giọng nhắc nhở nhẹ nhàng của Mộ Sơ lương trong bầu không khí yên lặng này: “Muội bị thương.”
Nét mặt vừa lấy lại bình tĩnh của Vân Khâm lại cứng đờ lần nữa.
Bây giờ nàng mới sực nhớ ra, trong trận chiến đêm qua nàng vác theo vết thương chạy rất lâu, sau đó rớt thẳng xuống cái động này, giờ này có lẽ khắp người nàng toàn là máu me bê bết, thảm không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Vân Khâm dù đối mặt với sự vây đánh của bọn Thập châu ở Không Thiền phái, hay đối mặt với sự truy sát đêm qua vẫn không đổi sắc, vào lúc này lại không chịu nổi phải biến sắc. Trong lúc hoảng hốt, nàng gần như dùng tốc độ nhanh nhất để quay lưng chạy ào ra khỏi động, nhưng vừa ra tới cửa hang, nàng lại cầm lòng không đặng dè dặt quay lại liếc liếc người trong hang, lí nhí nói: “Huynh…”
Mộ Sơ Lương vẫn ngồi tại chỗ, tầm mắt hai người giao nhau, vẫn hiền hòa như gió xuân mưa phùn.
Vân Khâm không cầm lòng được phải giảm nhỏ tiếng lại, dùng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để không làm kinh động làn gió xuân này: “Huynh ở đây chờ muội một chút.”
Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, giọng mang theo ý cười: “Được.”
Nghe thấy câu trả lời này Vân Khâm đã hơi bình tĩnh lại, sau đó vội vàng xông ra ngoài, chạy thục mạng tới bên bờ biển, vốc nước biển lên cọ sạch vết máu trên người mình, nhưng bây giờ không có quần áo để thay, Vân Khâm chẳng còn cách nào khác là rửa luôn y phục, rồi chải vội mái tóc dài đã rối bù của mình, xong xuôi mới lê tấm thân tê liệt đau đớn về lại sơn động với tốc độ tia chớp.
Lúc Vân Khâm trở lại động, tuy trên người vẫn còn vết máu nhưng tóc tai đã không còn rối bù như lúc nãy, nàng cố hết sức giữ nét mặt bình tĩnh, rồi dè dặt ngước mắt nhìn Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ lương nhìn nàng chăm chú, bờ môi còn cong lên nụ cười thấp thoáng.
Y không lên tiếng, nhưng Vân Khâm biết rõ mình phải nói gì.
Nàng bước lên nhưng lại không muốn tới quá gần, cách mấy bước thì dừng lại, mở miệng giải thích: “Muội tên Vân Khâm, là đệ tử của Không Thiền phái, cũng coi như là sư muội của huynh.”
Mộ Sơ Lương nhẹ nhàng gật đầu như đã hiểu.
Thấy thế Vân Khâm bèn nói tiếp: “Huynh hôn mê đã mười một năm, trong thời gian đó có xảy ra vài chuyện, muội sẽ từ từ giải thích cho huynh.”
“Người Mộ gia vốn định đón huynh về từ Không Thiền phái, ngặt nỗi trên đường đi xảy ra chuyện, chúng ta bị người của Lưu Châu tập kích, bây giờ chúng ta đã lạc mất nhóm Phương Vọng rồi.”
“Đêm qua vì mang huynh thoát khỏi vòng chiến mà Phương Vọng đã ở lại cầm chân bọn Lưu Châu, đồng thời phó thác huynh cho muội, muốn muội mang huynh rời khỏi đó, chờ y phá được vòng vây rồi sẽ tới tìm chúng ta.”
“Kết quả muội vô tình lôi theo huynh té vào cái hang này, đám truy binh không tìm được chúng ta, cho nên mới ra thế này…” Ánh mắt Vân Khâm không biết đặt chỗ nào cho yên, nói xong hết thì đột nhiên dừng lại, chậm rãi liếc Mộ Sơ Lương một cái, nhỏ giọng nói: “Huynh có hiểu muội đang nói gì không?”
Mộ Sơ Lương gật đầu ngay lập tức: “Ta hiểu.” Đối diện với vẻ nghi hoặc của Vân Khâm, Mộ Sơ Lương đáp rất nhanh: “Ta đã nhìn thấy muội.”
Vân Khâm ngớ ra, sực nhớ lại cái liếc mắt kinh hồng của Mộ Sơ Lương vào mấy tháng trước ở đại điện Không Thiền phái, khi đó y ở trong hào quang của vạn thanh kiếm bạc, còn nàng đứng trong bóng mờ của đại điện.
Hóa ra khi đó y có nhìn thấy nàng.
Mộ Sơ Lương như đoán được suy nghĩ của Vân Khâm, cười nói: “Khi đó muội đứng sau lưng Mai sư thúc, ta nhớ.”
Vân Khâm đột nhiên câm nín, lật đật đưa Uẩn Hoa kiếm tới trước mặt Mộ Sơ Lương.
“Thanh kiếm này là của huynh, nó đã giúp muội rất nhiều, bây giờ nên trả về cho nguyên chủ.”
Nhưng Mộ Sơ Lương chỉ nhìn chằm chằm Vân Khâm rồi lắc đầu cười nhạt, không có ý định thu hồi kiếm.
“Vân Khâm sư muội.” Mộ Sơ Lương lại lên tiếng, y thu lại nụ cười, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Không Thiền phái hôm nay vẫn còn như trước chứ?”
Nghe tới đây thần sắc Vân Khâm hơi chùng xuống, hiểu ra ngụ ý trong lời của Mộ Sơ Lương: “Huynh biết Không Thiền phái sẽ xảy ra chuyện sao?”
Mộ Sơ Lương thấy phản ứng của Vân Khâm thì không khỏi ảm đảm: “Xem ra Không Thiền phái đã xảy ra chuyện thật rồi.”
Tiếp đó, Vân Khâm kể lại cho Mộ Sơ Lương những chuyện xảy ra lúc y hôn mê một cách ngắn gọn, bao gồm chuyện mình nhặt được Uẩn Hoa kiếm, cả chuyện của Không Thiền phái và Thập châu. Mộ Sơ Lương nghe Vân Khâm kể, tuy bất lực nhưng cũng không kinh ngạc, như thể đã sớm biết nó sẽ đi đến kết cục này.
Tới khi kể xong mọi chuyện Vân Khâm mới dừng lại, im lặng nhìn Mộ Sơ Lương.
Trút hết ra rồi Vân Khâm mới có thể thoát khỏi cảm giác chơi vơi không chân thật vừa rồi, rốt cuộc nàng đã có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng Mộ Sơ Lương đã tỉnh dậy thật rồi.
Cái người ngủ say suốt mười một năm qua, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi.
Hệt như hiểu biết của nàng từ lời kể của Cận Sương và Nhiễm Tĩnh, y hiền lành nho nhã, ôn hòa đoan chính, ở bên cạnh y khiến cho người ta yên tâm một cách khó hiểu.
Nhưng Vân Khâm còn biết, đây vẫn chưa phải là Mộ Sơ Lương thật sự.
Mộ Sơ Lương chẳng hề né tránh ánh nhìn chăm chú của Vân Khâm, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, y gật đầu nói thản nhiên: “Không sai, ta đã biết trước Không Thiền phái sẽ gặp họa.”
Vân Khâm có lòng nghi vấn, đang định hỏi tiếp thì không xa trên đầu bỗng vọng xuống tiếng động, như thể có ai đó vừa đi ngang qua đây, giẫm lên trên đá dăm. Vân Khâm nghe thấy động tĩnh thì nhất thời im bặt, lắng tai nghe, tiếng bước chân ở xa đang ngày một tới gần, đang hướng về đây.
Tim Vân Khâm giật thót, sắc mặt tối sầm xuống.
Đây là đảo của Thập châu, người xuất hiện ở đây nếu không phải là nhóm Phương Vọng Mộ gia trốn thoát được đêm qua thì nhất định chính là người của Thập châu. Đêm qua họ có thể trốn ở đây an toàn là dựa cả vào đêm tối, kẻ địch không thể nào phát hiện ra hành tung của họ, nhưng bây giờ chúng lại mò tới, chỉ cần nhìn thoáng qua là phát hiện ra huyệt động này ngay.
Chỗ này không thể ẩn núp được nữa, họ nhất định phải trốn khỏi đây trước, nếu để bọn chúng túa vào trong hang thì chẳng còn đường thoát nữa.
Nghĩ rồi Vân Khâm vội quay đầu nói khẽ với Mộ Sơ Lương: “Mộ sư huynh, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Mộ Sơ Lương cũng phát hiện ra động tĩnh của đối phương, nhưng y không nghe theo Vân Khâm ngay, chỉ lắc đầu nói đều đều: “Muội đi trước đi, ta sẽ ở lại đây.”
Thấy Vân Khâm tần ngần không chịu đi, y bèn cười nói tiếp: “Ta là sư huynh, phải do ta bảo vệ muội mới đúng.”
Vân Khâm bỏ ngoài tai, chỉ vung tay ra cầm lấy cổ tay y.
Ánh mắt Mộ Sơ Lương lóe lên, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.
Vân Khâm cầm lấy tay y thì thấy cánh tay y chẳng có chút sức lực nào, xụi xuống mềm nhũn.
Lúc này Vân Khâm mới hiểu tại sao nãy giờ y không hề động đậy, vì sao thời điểm này y không chịu đi với mình, nàng lẩm bẩm nói: “Huynh còn chưa hồi phục?”
Mộ Sơ Lương thấy bị đoán ra thì cũng không giấu diếm nữa, đành bất đắc dĩ nói: “Vừa tỉnh lại nên chưa thể cử động thôi.”
Không ngờ tới lúc nguy cấp lại gặp tình huống này, làm Vân Khâm bất giác nhớ lại lúc bọn Thập châu dùng âm luật để thao túng cơ thể của Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương đã ngủ say mười năm, thế mà thứ âm luật kỳ dị đó cũng có thể điều khiển cơ thể y thi triển được kiếm pháp đáng sợ nhường ấy, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nhớ tới nó, Vân Khâm nhất thời hạ quyết tâm, thuận thế ôm Mộ Sơ Lương tới bên cạnh.
Cơ thể của Mộ Sơ Lương đúng là không có sức, mềm rũ dựa lên người Vân Khâm hệt như lúc hôn mê.
Khác chăng là bây giờ y đã tỉnh, và cũng không ngờ Vân Khâm lại không nói không rằng làm ra hành động này, hơi thở của y hơi chậm lại, đang muốn lên tiếng thì chợt nghe thiếu nữ bên cạnh thả ra một câu cộc lốc: “Sư huynh, đắc tội.”
Mộ Sơ Lương thật tình không quen bị người ta đối đãi thế này, đành phải thở dài nói: “Sư muội, muội cõng ta sẽ không đi được đâu.”
Chuyện khẩn cấp nên dĩ nhiên Vân Khâm cũng chẳng hơi đâu nghe y nói, nhưng nàng biết Mộ Sơ Lương để tâm nên đành giải thích nhanh gọn: “Sư huynh không cần phải lo đâu.”
Mộ Sơ Lương còn chưa đáp lại, Vân Khâm đã chặn luôn: “Cả đoạn đường tới đây toàn là muội cõng huynh thôi.”
Mộ Sơ Lương: “…”
Ngay vào lúc Mộ Sơ Lương không biết là nên lo lắng hay tranh cãi, thì trên đầu lại phát ra âm thanh, có rất nhiều đất cát lọt qua khe đá rơi xuống bên chân Vân Khâm, hai người gần như ngẩng đầu lên cùng một lúc, thấy ở cửa động đã có bóng người thoáng qua.
Mới nấn ná một lát mà bây giờ muốn ra khỏi động cũng không kịp nữa rồi.
Sắc mặt Vân Khâm đanh lại, ôm Mộ Sơ Lương càng chặt hơn, giảm thấp âm lượng: “Sư huynh, ôm chặc muội, muội cõng huynh xông ra.”
“…” Mộ Sơ Lương không hề muốn ôm chặc Vân Khâm, thậm chí y còn chẳng nhúc nhích nổi, nhưng đã tới giờ phút này thì y cũng chẳng thể so đo thêm nữa, chỉ nói với Vân Khâm: “Uẩn Hoa kiếm.”
Nhưng đúng lúc này, mấy tên bạch y nhân bên ngoài đã tìm ra cửa hang, bọn chúng đang rầm rập túa vào động, nhuyễn kiếm chói mắt đã trờ tới trước mặt cả hai.
Vân Khâm nghe rõ ý Mộ Sơ Lương, nhanh chóng rút Uẩn Hoa kiếm bên hông ra, đang muốn vung kiếm thì bỗng nghe thấy giọng nhắc nhở của Mộ Sơ Lương: “Bao kiếm.”
Nghe câu này Vân Khâm nhất thời khó hiểu, nhưng Mộ Sơ Lương đã nói thì nàng cũng không nghi ngờ, quăng kiếm sang bên, rút bao kiếm lạnh buốt bên hông ra.
Song song với hành động này của Vân Khâm, Uẩn Hoa kiếm bị quăng đi lại không rơi xuống đất mà đánh một vòng trên không, rồi phóng thẳng vào lũ bạch y nhân! Kiếm quang chói lòa bỗng bùng lên, Vân Khâm cầm bao kiếm trong tay, gấp rút thoát khỏi thế tấn công của kẻ địch, cắm đầu xông ra ngoài giữa màn kiếm trận, tầm mắt của Mộ Sơ Lương dừng lại trong bóng kiếm, cất giọng: “Mai Ảnh kiếm quyết tứ thức!”
Vân Khâm không có kiếm trong tay nên tất nhiên không thể thi triển kiếm quyết này, trong lúc nàng đang thắc mắc thì sau lưng bỗng ùa tới một đạo kiếm khí quen thuộc, Vân Khâm quay lưng nhìn mới phát hiện kẻ đang thi triển Mai Ảnh kiếm quyết, chính là Uẩn Hoa kiếm!
Kiếm quang hiện lên rạch ra một đường ráng đỏ, uy lực đáng sợ, lòng Vân Khâm biết đây là cơ hội hiếm có, chưa đợi Mộ Sơ Lương nhắc nhở đã tung người chạy đi. Đằng sau bãi đá có một khu rừng, Vân Khâm biết đó là nơi ẩn nấp duy nhất hiện tại, họ chỉ có thể chạy về hướng đó.
Nhưng dù cho Uẩn Hoa kiếm ra đòn mạnh mẽ, thì thực lực của đối phương vẫn rất đáng gờm, có vài tên trong số đó vẫn đuổi theo họ, Vân Khâm chỉ nghe tiếng gió sượt qua tai, kiếm quang lướt qua sau lưng, hoàn cảnh hệt như đêm qua!
Điều khác duy nhất chính là Mộ Sơ Lương tỉnh lại rồi.
“Sư muội, bao kiếm.” Mộ Sơ Lương bất đắc dĩ dựa lên người Vân Khâm, lên tiếng nhắc lại.
Vân Khâm không hiểu ý y, chỉ biết cúi đầu nhìn vào bao kiếm trong tay, nàng còn chưa nhìn ra đầu mối gì thì đã thấy mu bàn tay trĩu nặng, một bàn tay lành lạnh khác đã phủ lên mu bàn tay nàng.
Tay của Mộ Sơ Lương vẫn vô lực, nhưng lại kéo tay Vân Khâm chậm rãi giơ bao kiếm lên.
Mấy tên bạch y nhân sau lưng vẫn còn đuổi theo rất rát, sắp đuổi tới gần hai người, nhưng vào giờ khắc này, Vân Khâm bỗng dừng bước lại theo Mộ Sơ Lương, thấy trong lòng thoắt cái đã bình tĩnh lại.
Hai người tựa sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Vân Khâm chỉ hơi ghé mắt đã thấy rõ Mộ Sơ Lương lúc này.
Đôi mắt của Mộ Sơ Lương sâu hút không thấy đáy, kiếm quang như mưa, hai người đứng trong màn mưa kiếm mà không né tránh, tay áo lộng gió, đập vào nhau phần phật. Sau đó, trong lòng bàn tay Mộ Sơ Lương thả ra linh lực, tụ lại trong bao kiếm, nhưng Mộ Sơ Lương đã hôn mê quá lâu, thực lực hiện tại bị tổn hao quá lớn, Vân Khâm thấy vậy cũng thả linh lực ra theo y, sức mạnh của hai người hòa vào nhau, tiếng gió nổi lên trong thoáng chốc, cuồng phong lốc xoáy dần tụ thành trong tay họ!
Sau đó, Vân Khâm nghe người bên cạnh cất giọng: “Phong Khuyết!”
Phong Khuyết là gì, lòng Vân Khâm hoang mang nghi hoặc.
Nhưng một khắc sau, nàng đã nhìn thấy Phong Khuyết.
Phong Khuyết là một thanh kiếm, một thanh kiếm vô hình.
Nó đột ngột xuất hiện trong bao kiếm rỗng của Uẩn Hoa kiếm, xuất ra theo kiếm ý rung trời động đất, nhất thời, lôi đình nổi giận, sóng biển cuồn dâng, bốn bề chao đảo!
Vân Khâm đã từng tưởng tượng rất nhiều lần tới tình cảnh Mộ Sơ Lương tỉnh lại.
Nàng suy nghĩ về nó rất nhiều, ngay cả trong mơ cũng ôm theo mong đợi.
Chờ đợi đằng đẵng và ảo tưởng không thực tế, chúng dường như đã trở thành chuyện Vân Khâm làm mỗi ngày, cứ như chỉ cần nghĩ về nó thì nàng có thể tràn ngập mong đợi với tương lai.
Song giá nào Vân Khâm cũng không ngờ được, khi tình huống này xảy ra trước mắt thì nàng sẽ trở nên luống cuống thế này.
Tất cả tưởng tượng và suy nghĩ đều bị nhịp tim dồn dập làm cho vỡ tan tành, trong thoáng chốc Vân Khâm như hóa thành một cái xác rỗng đứng cứng ngắc tại chỗ, chỉ biết trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn người đã tỉnh lại.
Mộ Sơ Lương cũng đang nhìn Vân Khâm, nơi đây hoang vắng lại yên tĩnh, chỉ có hai người họ, nên dĩ nhiên tầm mắt của Mộ Sơ Lương khó tránh khỏi rơi lên Vân Khâm.
Ánh mắt của y bình lặng, như gió xuân thổi qua khiến muôn hoa nở rộ. Hòn đảo hoang vắng chỉ có gió biển và hải âu tung cánh này bỗng dưng trở nên ấm áp như nắng ấm giữa mùa đông, xua tan hết mọi lo âu và bất an mà Vân Khâm mang vào từ ngoài động.
Vân Khâm bỗng nhiên bình tĩnh lại, sau đó nàng nghe thấy giọng nhắc nhở nhẹ nhàng của Mộ Sơ lương trong bầu không khí yên lặng này: “Muội bị thương.”
Nét mặt vừa lấy lại bình tĩnh của Vân Khâm lại cứng đờ lần nữa.
Bây giờ nàng mới sực nhớ ra, trong trận chiến đêm qua nàng vác theo vết thương chạy rất lâu, sau đó rớt thẳng xuống cái động này, giờ này có lẽ khắp người nàng toàn là máu me bê bết, thảm không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Vân Khâm dù đối mặt với sự vây đánh của bọn Thập châu ở Không Thiền phái, hay đối mặt với sự truy sát đêm qua vẫn không đổi sắc, vào lúc này lại không chịu nổi phải biến sắc. Trong lúc hoảng hốt, nàng gần như dùng tốc độ nhanh nhất để quay lưng chạy ào ra khỏi động, nhưng vừa ra tới cửa hang, nàng lại cầm lòng không đặng dè dặt quay lại liếc liếc người trong hang, lí nhí nói: “Huynh…”
Mộ Sơ Lương vẫn ngồi tại chỗ, tầm mắt hai người giao nhau, vẫn hiền hòa như gió xuân mưa phùn.
Vân Khâm không cầm lòng được phải giảm nhỏ tiếng lại, dùng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để không làm kinh động làn gió xuân này: “Huynh ở đây chờ muội một chút.”
Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, giọng mang theo ý cười: “Được.”
Nghe thấy câu trả lời này Vân Khâm đã hơi bình tĩnh lại, sau đó vội vàng xông ra ngoài, chạy thục mạng tới bên bờ biển, vốc nước biển lên cọ sạch vết máu trên người mình, nhưng bây giờ không có quần áo để thay, Vân Khâm chẳng còn cách nào khác là rửa luôn y phục, rồi chải vội mái tóc dài đã rối bù của mình, xong xuôi mới lê tấm thân tê liệt đau đớn về lại sơn động với tốc độ tia chớp.
Lúc Vân Khâm trở lại động, tuy trên người vẫn còn vết máu nhưng tóc tai đã không còn rối bù như lúc nãy, nàng cố hết sức giữ nét mặt bình tĩnh, rồi dè dặt ngước mắt nhìn Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ lương nhìn nàng chăm chú, bờ môi còn cong lên nụ cười thấp thoáng.
Y không lên tiếng, nhưng Vân Khâm biết rõ mình phải nói gì.
Nàng bước lên nhưng lại không muốn tới quá gần, cách mấy bước thì dừng lại, mở miệng giải thích: “Muội tên Vân Khâm, là đệ tử của Không Thiền phái, cũng coi như là sư muội của huynh.”
Mộ Sơ Lương nhẹ nhàng gật đầu như đã hiểu.
Thấy thế Vân Khâm bèn nói tiếp: “Huynh hôn mê đã mười một năm, trong thời gian đó có xảy ra vài chuyện, muội sẽ từ từ giải thích cho huynh.”
“Người Mộ gia vốn định đón huynh về từ Không Thiền phái, ngặt nỗi trên đường đi xảy ra chuyện, chúng ta bị người của Lưu Châu tập kích, bây giờ chúng ta đã lạc mất nhóm Phương Vọng rồi.”
“Đêm qua vì mang huynh thoát khỏi vòng chiến mà Phương Vọng đã ở lại cầm chân bọn Lưu Châu, đồng thời phó thác huynh cho muội, muốn muội mang huynh rời khỏi đó, chờ y phá được vòng vây rồi sẽ tới tìm chúng ta.”
“Kết quả muội vô tình lôi theo huynh té vào cái hang này, đám truy binh không tìm được chúng ta, cho nên mới ra thế này…” Ánh mắt Vân Khâm không biết đặt chỗ nào cho yên, nói xong hết thì đột nhiên dừng lại, chậm rãi liếc Mộ Sơ Lương một cái, nhỏ giọng nói: “Huynh có hiểu muội đang nói gì không?”
Mộ Sơ Lương gật đầu ngay lập tức: “Ta hiểu.” Đối diện với vẻ nghi hoặc của Vân Khâm, Mộ Sơ Lương đáp rất nhanh: “Ta đã nhìn thấy muội.”
Vân Khâm ngớ ra, sực nhớ lại cái liếc mắt kinh hồng của Mộ Sơ Lương vào mấy tháng trước ở đại điện Không Thiền phái, khi đó y ở trong hào quang của vạn thanh kiếm bạc, còn nàng đứng trong bóng mờ của đại điện.
Hóa ra khi đó y có nhìn thấy nàng.
Mộ Sơ Lương như đoán được suy nghĩ của Vân Khâm, cười nói: “Khi đó muội đứng sau lưng Mai sư thúc, ta nhớ.”
Vân Khâm đột nhiên câm nín, lật đật đưa Uẩn Hoa kiếm tới trước mặt Mộ Sơ Lương.
“Thanh kiếm này là của huynh, nó đã giúp muội rất nhiều, bây giờ nên trả về cho nguyên chủ.”
Nhưng Mộ Sơ Lương chỉ nhìn chằm chằm Vân Khâm rồi lắc đầu cười nhạt, không có ý định thu hồi kiếm.
“Vân Khâm sư muội.” Mộ Sơ Lương lại lên tiếng, y thu lại nụ cười, hỏi với vẻ nghiêm túc: “Không Thiền phái hôm nay vẫn còn như trước chứ?”
Nghe tới đây thần sắc Vân Khâm hơi chùng xuống, hiểu ra ngụ ý trong lời của Mộ Sơ Lương: “Huynh biết Không Thiền phái sẽ xảy ra chuyện sao?”
Mộ Sơ Lương thấy phản ứng của Vân Khâm thì không khỏi ảm đảm: “Xem ra Không Thiền phái đã xảy ra chuyện thật rồi.”
Tiếp đó, Vân Khâm kể lại cho Mộ Sơ Lương những chuyện xảy ra lúc y hôn mê một cách ngắn gọn, bao gồm chuyện mình nhặt được Uẩn Hoa kiếm, cả chuyện của Không Thiền phái và Thập châu. Mộ Sơ Lương nghe Vân Khâm kể, tuy bất lực nhưng cũng không kinh ngạc, như thể đã sớm biết nó sẽ đi đến kết cục này.
Tới khi kể xong mọi chuyện Vân Khâm mới dừng lại, im lặng nhìn Mộ Sơ Lương.
Trút hết ra rồi Vân Khâm mới có thể thoát khỏi cảm giác chơi vơi không chân thật vừa rồi, rốt cuộc nàng đã có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng Mộ Sơ Lương đã tỉnh dậy thật rồi.
Cái người ngủ say suốt mười một năm qua, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi.
Hệt như hiểu biết của nàng từ lời kể của Cận Sương và Nhiễm Tĩnh, y hiền lành nho nhã, ôn hòa đoan chính, ở bên cạnh y khiến cho người ta yên tâm một cách khó hiểu.
Nhưng Vân Khâm còn biết, đây vẫn chưa phải là Mộ Sơ Lương thật sự.
Mộ Sơ Lương chẳng hề né tránh ánh nhìn chăm chú của Vân Khâm, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, y gật đầu nói thản nhiên: “Không sai, ta đã biết trước Không Thiền phái sẽ gặp họa.”
Vân Khâm có lòng nghi vấn, đang định hỏi tiếp thì không xa trên đầu bỗng vọng xuống tiếng động, như thể có ai đó vừa đi ngang qua đây, giẫm lên trên đá dăm. Vân Khâm nghe thấy động tĩnh thì nhất thời im bặt, lắng tai nghe, tiếng bước chân ở xa đang ngày một tới gần, đang hướng về đây.
Tim Vân Khâm giật thót, sắc mặt tối sầm xuống.
Đây là đảo của Thập châu, người xuất hiện ở đây nếu không phải là nhóm Phương Vọng Mộ gia trốn thoát được đêm qua thì nhất định chính là người của Thập châu. Đêm qua họ có thể trốn ở đây an toàn là dựa cả vào đêm tối, kẻ địch không thể nào phát hiện ra hành tung của họ, nhưng bây giờ chúng lại mò tới, chỉ cần nhìn thoáng qua là phát hiện ra huyệt động này ngay.
Chỗ này không thể ẩn núp được nữa, họ nhất định phải trốn khỏi đây trước, nếu để bọn chúng túa vào trong hang thì chẳng còn đường thoát nữa.
Nghĩ rồi Vân Khâm vội quay đầu nói khẽ với Mộ Sơ Lương: “Mộ sư huynh, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Mộ Sơ Lương cũng phát hiện ra động tĩnh của đối phương, nhưng y không nghe theo Vân Khâm ngay, chỉ lắc đầu nói đều đều: “Muội đi trước đi, ta sẽ ở lại đây.”
Thấy Vân Khâm tần ngần không chịu đi, y bèn cười nói tiếp: “Ta là sư huynh, phải do ta bảo vệ muội mới đúng.”
Vân Khâm bỏ ngoài tai, chỉ vung tay ra cầm lấy cổ tay y.
Ánh mắt Mộ Sơ Lương lóe lên, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.
Vân Khâm cầm lấy tay y thì thấy cánh tay y chẳng có chút sức lực nào, xụi xuống mềm nhũn.
Lúc này Vân Khâm mới hiểu tại sao nãy giờ y không hề động đậy, vì sao thời điểm này y không chịu đi với mình, nàng lẩm bẩm nói: “Huynh còn chưa hồi phục?”
Mộ Sơ Lương thấy bị đoán ra thì cũng không giấu diếm nữa, đành bất đắc dĩ nói: “Vừa tỉnh lại nên chưa thể cử động thôi.”
Không ngờ tới lúc nguy cấp lại gặp tình huống này, làm Vân Khâm bất giác nhớ lại lúc bọn Thập châu dùng âm luật để thao túng cơ thể của Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương đã ngủ say mười năm, thế mà thứ âm luật kỳ dị đó cũng có thể điều khiển cơ thể y thi triển được kiếm pháp đáng sợ nhường ấy, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nhớ tới nó, Vân Khâm nhất thời hạ quyết tâm, thuận thế ôm Mộ Sơ Lương tới bên cạnh.
Cơ thể của Mộ Sơ Lương đúng là không có sức, mềm rũ dựa lên người Vân Khâm hệt như lúc hôn mê.
Khác chăng là bây giờ y đã tỉnh, và cũng không ngờ Vân Khâm lại không nói không rằng làm ra hành động này, hơi thở của y hơi chậm lại, đang muốn lên tiếng thì chợt nghe thiếu nữ bên cạnh thả ra một câu cộc lốc: “Sư huynh, đắc tội.”
Mộ Sơ Lương thật tình không quen bị người ta đối đãi thế này, đành phải thở dài nói: “Sư muội, muội cõng ta sẽ không đi được đâu.”
Chuyện khẩn cấp nên dĩ nhiên Vân Khâm cũng chẳng hơi đâu nghe y nói, nhưng nàng biết Mộ Sơ Lương để tâm nên đành giải thích nhanh gọn: “Sư huynh không cần phải lo đâu.”
Mộ Sơ Lương còn chưa đáp lại, Vân Khâm đã chặn luôn: “Cả đoạn đường tới đây toàn là muội cõng huynh thôi.”
Mộ Sơ Lương: “…”
Ngay vào lúc Mộ Sơ Lương không biết là nên lo lắng hay tranh cãi, thì trên đầu lại phát ra âm thanh, có rất nhiều đất cát lọt qua khe đá rơi xuống bên chân Vân Khâm, hai người gần như ngẩng đầu lên cùng một lúc, thấy ở cửa động đã có bóng người thoáng qua.
Mới nấn ná một lát mà bây giờ muốn ra khỏi động cũng không kịp nữa rồi.
Sắc mặt Vân Khâm đanh lại, ôm Mộ Sơ Lương càng chặt hơn, giảm thấp âm lượng: “Sư huynh, ôm chặc muội, muội cõng huynh xông ra.”
“…” Mộ Sơ Lương không hề muốn ôm chặc Vân Khâm, thậm chí y còn chẳng nhúc nhích nổi, nhưng đã tới giờ phút này thì y cũng chẳng thể so đo thêm nữa, chỉ nói với Vân Khâm: “Uẩn Hoa kiếm.”
Nhưng đúng lúc này, mấy tên bạch y nhân bên ngoài đã tìm ra cửa hang, bọn chúng đang rầm rập túa vào động, nhuyễn kiếm chói mắt đã trờ tới trước mặt cả hai.
Vân Khâm nghe rõ ý Mộ Sơ Lương, nhanh chóng rút Uẩn Hoa kiếm bên hông ra, đang muốn vung kiếm thì bỗng nghe thấy giọng nhắc nhở của Mộ Sơ Lương: “Bao kiếm.”
Nghe câu này Vân Khâm nhất thời khó hiểu, nhưng Mộ Sơ Lương đã nói thì nàng cũng không nghi ngờ, quăng kiếm sang bên, rút bao kiếm lạnh buốt bên hông ra.
Song song với hành động này của Vân Khâm, Uẩn Hoa kiếm bị quăng đi lại không rơi xuống đất mà đánh một vòng trên không, rồi phóng thẳng vào lũ bạch y nhân! Kiếm quang chói lòa bỗng bùng lên, Vân Khâm cầm bao kiếm trong tay, gấp rút thoát khỏi thế tấn công của kẻ địch, cắm đầu xông ra ngoài giữa màn kiếm trận, tầm mắt của Mộ Sơ Lương dừng lại trong bóng kiếm, cất giọng: “Mai Ảnh kiếm quyết tứ thức!”
Vân Khâm không có kiếm trong tay nên tất nhiên không thể thi triển kiếm quyết này, trong lúc nàng đang thắc mắc thì sau lưng bỗng ùa tới một đạo kiếm khí quen thuộc, Vân Khâm quay lưng nhìn mới phát hiện kẻ đang thi triển Mai Ảnh kiếm quyết, chính là Uẩn Hoa kiếm!
Kiếm quang hiện lên rạch ra một đường ráng đỏ, uy lực đáng sợ, lòng Vân Khâm biết đây là cơ hội hiếm có, chưa đợi Mộ Sơ Lương nhắc nhở đã tung người chạy đi. Đằng sau bãi đá có một khu rừng, Vân Khâm biết đó là nơi ẩn nấp duy nhất hiện tại, họ chỉ có thể chạy về hướng đó.
Nhưng dù cho Uẩn Hoa kiếm ra đòn mạnh mẽ, thì thực lực của đối phương vẫn rất đáng gờm, có vài tên trong số đó vẫn đuổi theo họ, Vân Khâm chỉ nghe tiếng gió sượt qua tai, kiếm quang lướt qua sau lưng, hoàn cảnh hệt như đêm qua!
Điều khác duy nhất chính là Mộ Sơ Lương tỉnh lại rồi.
“Sư muội, bao kiếm.” Mộ Sơ Lương bất đắc dĩ dựa lên người Vân Khâm, lên tiếng nhắc lại.
Vân Khâm không hiểu ý y, chỉ biết cúi đầu nhìn vào bao kiếm trong tay, nàng còn chưa nhìn ra đầu mối gì thì đã thấy mu bàn tay trĩu nặng, một bàn tay lành lạnh khác đã phủ lên mu bàn tay nàng.
Tay của Mộ Sơ Lương vẫn vô lực, nhưng lại kéo tay Vân Khâm chậm rãi giơ bao kiếm lên.
Mấy tên bạch y nhân sau lưng vẫn còn đuổi theo rất rát, sắp đuổi tới gần hai người, nhưng vào giờ khắc này, Vân Khâm bỗng dừng bước lại theo Mộ Sơ Lương, thấy trong lòng thoắt cái đã bình tĩnh lại.
Hai người tựa sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Vân Khâm chỉ hơi ghé mắt đã thấy rõ Mộ Sơ Lương lúc này.
Đôi mắt của Mộ Sơ Lương sâu hút không thấy đáy, kiếm quang như mưa, hai người đứng trong màn mưa kiếm mà không né tránh, tay áo lộng gió, đập vào nhau phần phật. Sau đó, trong lòng bàn tay Mộ Sơ Lương thả ra linh lực, tụ lại trong bao kiếm, nhưng Mộ Sơ Lương đã hôn mê quá lâu, thực lực hiện tại bị tổn hao quá lớn, Vân Khâm thấy vậy cũng thả linh lực ra theo y, sức mạnh của hai người hòa vào nhau, tiếng gió nổi lên trong thoáng chốc, cuồng phong lốc xoáy dần tụ thành trong tay họ!
Sau đó, Vân Khâm nghe người bên cạnh cất giọng: “Phong Khuyết!”
Phong Khuyết là gì, lòng Vân Khâm hoang mang nghi hoặc.
Nhưng một khắc sau, nàng đã nhìn thấy Phong Khuyết.
Phong Khuyết là một thanh kiếm, một thanh kiếm vô hình.
Nó đột ngột xuất hiện trong bao kiếm rỗng của Uẩn Hoa kiếm, xuất ra theo kiếm ý rung trời động đất, nhất thời, lôi đình nổi giận, sóng biển cuồn dâng, bốn bề chao đảo!
/102
|