Edit: Yunchan
Ngay khi Viêm Châu bắt đầu phong tỏa và lục soát toàn đảo thì Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đã ở lối đi thông tới Sinh Châu.
Lúc này Mộ Sơ Lương đang kiểm tra lại bình dược trong tay, phân loại chúng xong thì nói với Vân Khâm: “Bên này là thuốc trị thương thoa ngoài da, ở đây là thuốc uống, đan dược bên trong đủ cho chúng ta dùng mười ngày, số còn lại có thể mang về cứu người hoặc đề phòng bất trắc, nếu dùng hết thì vẫn còn giấy nợ ở đây, lúc nào cũng có thể tìm Ngụy Chước đòi, ta thấy hắn cũng không phải là người quỵt nợ đâu.”
Vừa nói y vừa giơ số thuốc ở hai tay lên, nhẹ nhướng mày, sau đó không biết y dùng hành động gì mà trên tay chớp lên huỳnh quang, đống đan dược kia đều mất dạng.
Sau đó Mộ Sơ Lương tháo thứ gì đó trên cổ tay xuống.
Đó là một chiếc vòng tay bạc, bên trên không có nhiều hoa văn phức tạp, trông bề ngoài vô cùng giản dị, thứ này vốn giấu dưới ống tay áo của Mộ Sơ Lương, lúc này y lại tháo nó xuống, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh mà lại vô cùng nghiêm túc bắt lấy tay của Vân Khâm, đeo chiếc vòng lên cổ tay của nàng.
Hành động này vô cùng đơn giản, nhưng đối với Vân Khâm một chớp mắt này lại rất dài.
Ánh mắt của Vân Khâm không rời khỏi Mộ Sơ Lương, trời đã về khuya, hai người đứng ở giữa cây cầu treo, bên trên là ánh trăng dìu dịu, bốn về là sương mù bảng lảng, tầm mắt và thời gian đều bị phủ lên một lớp lụa mỏng, chỉ có cảm xúc trên đầu ngón tay và nhiệt độ cơ thể của nhau là chân thực.
Mộ Sơ Lương dung mạo tuấn tú, bờ môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, không có ưu sầu, không có hoang mang, chỉ có chuyên chú, tựa như dồn hết sự chuyên chú của cả một đời. Mái tóc dài của y lòa xòa buông rũ trước ngực, đôi mắt trong suốt được ánh nước giăng phủ cũng xao động khẽ khàng.
Sau cái chớp mắt dài như cả một đời đó, Mộ Sơ Lương mới thả tay Vân Khâm ra, ngước mắt lên lần nữa, nói như lơ đãng: “May mà lúc ta hôn mê họ không tháo chiếc vòng này ra, đây cũng là món đồ năm xưa ta làm ra, bên trong có cất giấu huyền cơ, có thể bỏ những món bình thường vào mà không thấy nặng, tiện lợi hơn là mang theo hành lý. Muội cầm nó, sau này có lẽ sẽ dùng tới.”
“Sư huynh.” Vân Khâm nghe tới đây thì không khỏi lên tiếng cắt ngang lời của Mộ Sơ Lương, nàng không muốn nghe cái câu như đang trăn trối trước lúc lâm chung này chút nào.
Mộ Sơ Lương dường như cũng biết suy nghĩ của Vân Khâm, liếc qua chiếc vòng tay một cái rồi quay lưng đi tiếp: “Nếu ta đoán không sai thì Ngụy Chước chính là đảo chủ của Viêm Châu.”
Vân Khâm ngẩn ra, mặc dù nàng đã lật qua những thứ liên quan tới Thập Châu ở mật thất, nhưng không có nghĩa là kịp đọc hết mọi thứ.
Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Vì một số nguyên nhân nên Viêm Châu không có nữ nhân, do đó từ khi Ngụy Chước chào đời tới nay chưa từng nhìn thấy cô nương.”
Nói rồi y bỗng bật cười, trong giọng nói dường như còn pha thêm sự đồng tình với Ngụy Chước.
Vân Khâm cũng nhanh chóng bắt kịp đề tài của Mộ Sơ Lương, hỏi: “Tại sao?”
“Không biết nữa.” Mộ Sơ Lương lắc đầu ra chiều nghĩ ngợi: “Ta chỉ biết Ngụy Chước là đảo chủ trẻ tuổi nhất trong cả Thập Châu, bất kỳ đảo chủ nào cũng cực kỳ coi trọng hắn, vì dù sao tuổi còn trẻ mà đã đạt tới tu vi này thì hắn cũng đã rất mạnh rồi.”
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương đã hôn mê mười năm, tin tức mà y biết cũng là của mười năm trước, như vậy thì từ mười năm trước Ngụy Chước đã là đảo chủ của Viêm Châu rồi.
Thế thì Ngụy Chước của mười năm trước rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Chừng mười tuổi sao? Chừng mười tuổi mà đã là đảo chủ, còn vượt qua lục cảnh? Tu vi của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào, thiên phú xuất chúng bao nhiêu đây?
Vân Khâm nhỏ giọng hỏi: “Hắn là người nhỏ tuổi nhất tiến vào cảnh giới bán thần sao?”
“Cũng gần như vậy.” Mộ Sơ Lương đáp khẽ: “Có lẽ ở Trung Nguyên chỉ có một người là so được với hắn.”
“Là ai?” Vân Khâm hỏi.
Ánh mắt Mộ Sơ Lương có vẻ hoài niệm, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Túc Thất.”
Là người đứng đầu Trung Nguyên chính đạo, minh chủ trẻ tuổi nhất của Thiên Cương Minh, Túc Thất.
Vân Khâm vẫn nhớ người này, khi Không Thiền phái bị Thập Châu bao vây chính y đã dẫn những môn phái khác tới trợ trận, đó là người có thể giao thủ với đảo chủ Phượng Lân Châu Vũ Thiện tu vi cao thâm mà không hề rơi xuống hạ phong. Vân Khâm còn nhớ, nàng từng nhìn thấy người nọ bước ra từ tòa tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương ngủ, nhất định mối quan hệ giữa y và Mộ Sơ Lương không bình thường.
Thấy Vân Khâm không nói gì, Mộ Sơ Lương bèn cười nói: “Ta với Túc Thất cũng coi như bằng hữu, chẳng là không biết bây giờ hắn thế nào.”
Hai người trò chuyện hồi lâu cũng đã đi được hơn nửa cây cầu, ánh lửa chập chờn ở đầu cầu bên kia cho thấy có gì đó đang di động, ánh mắt Vân Khâm hơi tối xuống, Mộ Sơ Lương thì thong thả lấy ra một bình dược, dốc ra hai viên thuốc, rồi nhét vào tay Vân Khâm một viên.
Đây là thuốc y mới lấy từ chỗ Ngụy Chước, y đã giao phần lớn số thuốc cho Vân Khâm, chỉ giữ lại một bình này, vừa hay bây giờ có thể dùng: “Sinh Châu có độc, Viêm châu có dược, dược của Viêm Châu vừa khéo có thể khắc chế độc của Sinh Châu, chúng ta uống viên thuốc này vào có thể giữ cho cơ thể bách độc bất xâm trong một canh giờ.”
Vân Khâm nghe mà sững ra giây lát, sau đó nhanh nhảu uống viên thuốc vào mà không hề nghi ngờ lời Mộ Sơ Lương nói, khi thấy Mộ Sơ Lương cũng uống viên còn lại vào thì mới hỏi: “Sư huynh cố ý ở lại chỗ của Ngụy Chước là vì thứ này sao?”
“Coi như là vậy.” Mộ Sơ Lương đáp: “Nhưng thật ra thì ta cũng muốn trò chuyện với Ngụy Chước một chút.”
“Trò chuyện một chút.”
Mộ Sơ Lương gật đầu, ánh mắt dời lên mặt biển được ánh trăng soi rọi: “Thử xem có thể thuyết phục hắn hay không.”
Thuyết phục chuyện gì?
Vân Khâm không hỏi vì nàng đột nhiên nghĩ tới một thứ.
Khi mới vào tòa lâu đó Mộ Sơ Lương từng hỏi Ngụy Chước vài vấn đề, mà câu cuối cùng y nói là “Ngươi có thể ra ngoài nhìn ngắm một chút.”
Ngắm nhìn gì đây?
Ngắm thế gian muôn mặt, nhìn sinh tử vô thường, xem tất cả những thứ hắn đã từng thấy hoặc chưa từng thấy sao.
“Hắn sẽ thấy thứ hắn muốn thấy.” Mộ Sơ Lương nhẹ giọng nói.
Vân Khâm không biết Ngụy Chước có vì câu nói đó của Mộ Sơ Lương mà ra ngoài tham quan thật không, cũng không biết thứ hắn muốn thấy là gì, nhưng giờ phút này nàng đã nhìn thấy thứ mà mình không muốn thấy.
Vạt nắng sớm chiếu xuống xua dần màn sương mù, ánh lửa ở đầu câu giờ đây cũng dần mờ đi, trái lại bóng người bên cạnh ánh lửa thì dần hiện rõ. Vây quanh đầu cầu là mấy chục tên áo đỏ đang canh giữ, nét mặt của họ lạnh lẽo, chắn ngang ở đầu cầu, mà đứng ở đầu hàng là người mà Vân Khâm đã từng gặp, chính là ông lão hồng y dẫn đầu người Sinh Châu tấn công Không Thiền phái trước đây.
Ánh mắt Vân Khâm trầm xuống, lập tức nắm chặt lấy Uẩn Hoa kiếm trong tay.
Thực lực của những người này khó dò, số lượng cũng nhiều hơn ba mươi tên ở đầu cầu Lưu Châu, hơn nữa ông lão hồng y này còn mạnh mẽ vô cùng, khi đó ngay cả Mai Nhiễm Y cũng khó thể ứng phó, bây giờ không biết họ có giành được chút phần thắng nào hay không.
Không ngờ trận chiếu đầu tiên sau khi rời khỏi Viêm Châu lại hung hiểm như vậy, trong lúc Vân Khâm đang suy tính thì Mộ Sơ Lương bỗng nhìn qua nàng, nói: “Sư muội, lát nữa theo sát ta.”
Vân Khâm sững sờ, cảm thấy câu này rất quen, nàng ngước mắt nhìn lên thì thấy Mộ Sơ Lương mỉm cười dịu dàng: “Ta sẽ bảo vệ muội.”
Vân Khâm sực nhớ lại lúc Mộ Sơ Lương vừa tỉnh dậy chưa thể động đậy, nàng đã từng nói với Mộ Sơ Lương một câu tương tự, nhưng nàng không nghĩ rằng Mộ Sơ Lương vẫn nhớ, còn đặc biệt tìm cơ hội để trả nó lại cho nàng.
“Chúng ta sẽ xông tới nơi đó.” Nét mặt Mộ Sơ Lương nghiêm nghị, quay đầu nhìn về một gò núi trên đảo, ở gò núi đó chẳng có gì cả, chỉ có một cây hòe to lớn, đóa hoa trắng muốt trên cây đưa đẩy trong làn gió sớm, toát lên màu buồn tẻ.
Không hiểu sao Mộ Sơ Lương lại muốn tới đó, nhưng Vân Khâm vẫn gật đầu đánh rụp chẳng hề do dự, rút phăng Uẩn Hoa kiếm ra.
Thanh kiếm ra khỏi bao, phản chiếu ánh trăng tàn còn chưa bị nắng mai đẩy lùi.
Mộ Sơ Lương thấy cử động này của nàng thì cũng nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng nhận lấy bao kiếm trong tay Vân Khâm.
Gió thổi lùa qua khua vang sợi xích, làm cây cầu treo lắc lư chao đảo, sắc mặt hai người trầm xuống, quyết tiến không lùi. Những tên áo đỏ ở đầu cầu cũng yên lặng, sau tiếng ra lệnh của ông lão hồng y thì bắt đầu xông lên cầu treo.
Thân cầu quá hẹp chỉ đủ cho hai người đi sóng vai, lúc này Mộ Sơ Lương đứng trước, Vân Khâm ở sau, tay áo thổi bay phần phật, giao chiến chính diện với bọn hồng y Sinh Châu, cả hai đều không hề tỏ vẻ sợ hãi, trường kiếm vung lên!
Cây cầu treo đột nhiên lung lay dữ dội, nước biển bên dưới dâng lên cuồn cuộn, trên cầu là kiếm quang tung hoành, Phong Khuyết kiếm lại ra khỏi bao, ánh bạc của nó giao thoa với ánh kiếm Uẩn Hoa trong tay Vân Khâm, tấu lên giai điệu sát phạt dưới nắng ban mai.
Bọn hồng y tấn công dồn dập, Mộ Sơ Lương chắn ở trước, chẳng những không lùi mà còn tiến, kiếm ý vô tận tỏa ra quanh thân, kín tới từng tấc từng phân, không ai có thể tấn công vào, mũi kiếm xoay tít, chỉ nghe vài tiếng leng keng vang lên, dây xích run lên theo đó, bóng người đối diện lảo đảo, ngay sau đó đã bị kiếm quang hất bay lên, rơi ùm xuống biển!
Mộ Sơ Lương lại dấn bước tiến lên, Vân Khâm theo sau sát gót, ánh mắt bám sát người nọ, tất cả bọn đánh lén đều không thể tới gần.
Bước chân nhanh hơn, tiếng gió cũng càng mau hơn, trong khoảnh khắc, hai bóng người ngang ngược băng qua cây cầu treo như một luồng sáng, đi băng băng tới đầu cầu, mấy chục tên không cản kịp còn bị kiếm khí đánh dạt ra không ngừng, vô số bóng đỏ rơi ào ào xuống biển.
Phong Khuyết ra khỏi bao, ở trong tay Mộ Sơ Lương vẽ nên khí thế không ai cản nổi!
Lúc này hai người đã gần đi tới điểm cuối của cầu treo, bờ bên kia đã ở ngay trước mắt, thế mà sắc mặt Mộ Sơ Lương lại không hề thả lỏng chút nào, vì đúng lúc này, bóng người trên bờ chợt dịch chuyển, ông lão hồng y yên lặng trông giữ ở đầu cầu nãy giờ rốt cuộc cũng gia nhập vòng chiến!
Một cây phất trần giáng xuống thu lấy cuồng phong bốn bề, linh lực vô biên bức tới, rồi choang một tiếng thật vang, cây cầu treo chao đảo đột nhiên đứng yên trong thoáng chốc. Mộ Sơ Lương ngừng lại giây lát, Phong Khuyết trong tay giằng co với phất trần của ông lão hồng y, rồi bất thình lình, thân hình y sụp xuống, tấm ván dưới chân vỡ nát!
Mũi chân của Mộ Sơ Lương khó khăn lắm mới tì được lên dây xích, thân hình lảo đảo, ánh mắt y trong vắt như suối, ho khan một tiếng trầm trầm, máu tươi bỗng ứa ra khóe môi nhỏ xuống y phục trắng tinh.
Nhưng Mộ Sơ Lương vẫn không lui dù một bước.
Phất trần đã xé rách y bào, Vân Khâm nhìn vết máu dính trên phất trần mà lòng bất giác níu chặt.
Nàng biết tại sao Mộ Sơ Lương không lui, bởi vì nàng đang ở ngay sau lưng y, vì y đã nói sẽ bảo vệ nàng.
“Sư huynh!” Giọng của Vân Khâm át đi tiếng va chạm leng keng của dây xích, Uẩn Hoa kiếm bắn ra từ sau lưng Mộ Sơ Lương, nhanh như kinh hồng, nhanh hơn cả tiếng thét của nàng, sượt qua thắt lưng của Mộ Sơ Lương, đâm về phía ông lão hồng y!
Ông lão hồng y cảnh giới cao thâm nên dĩ nhiên không sợ chiêu kiếm này, lão hừ lạnh một tiếng, linh lực lại phóng ra từ cơ thể, trong thoáng chốc đã đánh văng Vân Khâm.
Nhưng lão không biết, Mộ Sơ Lương chỉ chờ giờ khắc này.
Nhân lúc lão ta dời đi sự chú ý, Mộ Sơ Lương tức tốc trở tay đâm vút tới, Phong Khuyết kiếm dùng một góc độ quỷ quyệt nhắm vào chỗ hiểm của ông lão hồng y, lão ta có thể khinh một nhát kiếm của Vân Khâm, nhưng không thể coi thường đường kiếm của Mộ Sơ Lương. Khi nhác thấy kiếm đâm tới sắc mặt lão hơi biến, gấp rút lùi lại, Mộ Sơ Lương nhìn thấy cơ hội thì không tấn công nữa, chỉ ho khan một tiếng rồi quay phắt lại bắt lấy cổ tay Vân Khâm, cả hai biến mất trong tiếng gió gào rú.
Biến mất ở đây tất nhiên không phải là biến mất thật sự, chẳng qua vì động tác của họ quá nhanh, nhanh đến mức người ngoài khó thể nhìn ra.
Cổ tay Vân Khâm bị Mộ Sơ Lương cầm siết lấy, sượt qua tai chỉ có tiếng gió mơ hồ, cảnh trí bốn phía đang lùi lại vùn vụt. Nàng không biết họ phải chạy trốn bao lâu, cũng không biết họ phải tới đâu, mãi tới khi Mộ Sơ Lương buông tay nàng ra, dừng chân lại, nàng mới thở hồng hộc thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Lúc này họ đang ở dưới một cây hòe, cây hòe này to lớn mà tươi tốt, trên cây nở đầy hoa hòe trắng muốt, cành lá chằng chịt tua tủa, chung quanh là hoa hòe rụng rơi lả tả, che khuất tất cả tầm nhìn.
Từ đây nhìn lại đầu cầu đã ở rất xa, bóng đỏ ở đầu cầu vẫn còn đó, nhưng lại không hề đuổi theo.
Vân Khâm còn chưa kịp thở phào trong bụng thì đã nghe thấy tiếng ho khan vọng tới, nàng hớt hải ngoảnh đầu, nhìn thấy Mộ Sơ Lương chống tay lên thân cây, che môi ho khẽ, máu tươi rơi xuống từ kẽ tay nhuộm đỏ cánh hoa hòe trắng muốt trên mặt đất, tôn lên màu bi thương kiều diễm.
Lòng Vân Khâm ảm đạm, biết đây là điều không thể tránh khỏi nhưng vẫn thấy ảo não khôn kể.
Nàng trầm mặc đỡ lấy Mộ Sơ Lương, còn chưa kịp lên tiếng thì chợt thấy trong màn hoa rơi lả tả còn có một bóng người khác, một cô gái lạnh lùng thanh thoát mà lại xinh đẹp tuyệt trần tựa như hoa hòe.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng ta lướt qua Vân Khâm, nhìn sang Mộ Sơ Lương.
Đó là ánh mắt nhìn cố nhân.
Ngay khi Viêm Châu bắt đầu phong tỏa và lục soát toàn đảo thì Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đã ở lối đi thông tới Sinh Châu.
Lúc này Mộ Sơ Lương đang kiểm tra lại bình dược trong tay, phân loại chúng xong thì nói với Vân Khâm: “Bên này là thuốc trị thương thoa ngoài da, ở đây là thuốc uống, đan dược bên trong đủ cho chúng ta dùng mười ngày, số còn lại có thể mang về cứu người hoặc đề phòng bất trắc, nếu dùng hết thì vẫn còn giấy nợ ở đây, lúc nào cũng có thể tìm Ngụy Chước đòi, ta thấy hắn cũng không phải là người quỵt nợ đâu.”
Vừa nói y vừa giơ số thuốc ở hai tay lên, nhẹ nhướng mày, sau đó không biết y dùng hành động gì mà trên tay chớp lên huỳnh quang, đống đan dược kia đều mất dạng.
Sau đó Mộ Sơ Lương tháo thứ gì đó trên cổ tay xuống.
Đó là một chiếc vòng tay bạc, bên trên không có nhiều hoa văn phức tạp, trông bề ngoài vô cùng giản dị, thứ này vốn giấu dưới ống tay áo của Mộ Sơ Lương, lúc này y lại tháo nó xuống, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh mà lại vô cùng nghiêm túc bắt lấy tay của Vân Khâm, đeo chiếc vòng lên cổ tay của nàng.
Hành động này vô cùng đơn giản, nhưng đối với Vân Khâm một chớp mắt này lại rất dài.
Ánh mắt của Vân Khâm không rời khỏi Mộ Sơ Lương, trời đã về khuya, hai người đứng ở giữa cây cầu treo, bên trên là ánh trăng dìu dịu, bốn về là sương mù bảng lảng, tầm mắt và thời gian đều bị phủ lên một lớp lụa mỏng, chỉ có cảm xúc trên đầu ngón tay và nhiệt độ cơ thể của nhau là chân thực.
Mộ Sơ Lương dung mạo tuấn tú, bờ môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, không có ưu sầu, không có hoang mang, chỉ có chuyên chú, tựa như dồn hết sự chuyên chú của cả một đời. Mái tóc dài của y lòa xòa buông rũ trước ngực, đôi mắt trong suốt được ánh nước giăng phủ cũng xao động khẽ khàng.
Sau cái chớp mắt dài như cả một đời đó, Mộ Sơ Lương mới thả tay Vân Khâm ra, ngước mắt lên lần nữa, nói như lơ đãng: “May mà lúc ta hôn mê họ không tháo chiếc vòng này ra, đây cũng là món đồ năm xưa ta làm ra, bên trong có cất giấu huyền cơ, có thể bỏ những món bình thường vào mà không thấy nặng, tiện lợi hơn là mang theo hành lý. Muội cầm nó, sau này có lẽ sẽ dùng tới.”
“Sư huynh.” Vân Khâm nghe tới đây thì không khỏi lên tiếng cắt ngang lời của Mộ Sơ Lương, nàng không muốn nghe cái câu như đang trăn trối trước lúc lâm chung này chút nào.
Mộ Sơ Lương dường như cũng biết suy nghĩ của Vân Khâm, liếc qua chiếc vòng tay một cái rồi quay lưng đi tiếp: “Nếu ta đoán không sai thì Ngụy Chước chính là đảo chủ của Viêm Châu.”
Vân Khâm ngẩn ra, mặc dù nàng đã lật qua những thứ liên quan tới Thập Châu ở mật thất, nhưng không có nghĩa là kịp đọc hết mọi thứ.
Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Vì một số nguyên nhân nên Viêm Châu không có nữ nhân, do đó từ khi Ngụy Chước chào đời tới nay chưa từng nhìn thấy cô nương.”
Nói rồi y bỗng bật cười, trong giọng nói dường như còn pha thêm sự đồng tình với Ngụy Chước.
Vân Khâm cũng nhanh chóng bắt kịp đề tài của Mộ Sơ Lương, hỏi: “Tại sao?”
“Không biết nữa.” Mộ Sơ Lương lắc đầu ra chiều nghĩ ngợi: “Ta chỉ biết Ngụy Chước là đảo chủ trẻ tuổi nhất trong cả Thập Châu, bất kỳ đảo chủ nào cũng cực kỳ coi trọng hắn, vì dù sao tuổi còn trẻ mà đã đạt tới tu vi này thì hắn cũng đã rất mạnh rồi.”
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương đã hôn mê mười năm, tin tức mà y biết cũng là của mười năm trước, như vậy thì từ mười năm trước Ngụy Chước đã là đảo chủ của Viêm Châu rồi.
Thế thì Ngụy Chước của mười năm trước rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Chừng mười tuổi sao? Chừng mười tuổi mà đã là đảo chủ, còn vượt qua lục cảnh? Tu vi của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào, thiên phú xuất chúng bao nhiêu đây?
Vân Khâm nhỏ giọng hỏi: “Hắn là người nhỏ tuổi nhất tiến vào cảnh giới bán thần sao?”
“Cũng gần như vậy.” Mộ Sơ Lương đáp khẽ: “Có lẽ ở Trung Nguyên chỉ có một người là so được với hắn.”
“Là ai?” Vân Khâm hỏi.
Ánh mắt Mộ Sơ Lương có vẻ hoài niệm, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Túc Thất.”
Là người đứng đầu Trung Nguyên chính đạo, minh chủ trẻ tuổi nhất của Thiên Cương Minh, Túc Thất.
Vân Khâm vẫn nhớ người này, khi Không Thiền phái bị Thập Châu bao vây chính y đã dẫn những môn phái khác tới trợ trận, đó là người có thể giao thủ với đảo chủ Phượng Lân Châu Vũ Thiện tu vi cao thâm mà không hề rơi xuống hạ phong. Vân Khâm còn nhớ, nàng từng nhìn thấy người nọ bước ra từ tòa tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương ngủ, nhất định mối quan hệ giữa y và Mộ Sơ Lương không bình thường.
Thấy Vân Khâm không nói gì, Mộ Sơ Lương bèn cười nói: “Ta với Túc Thất cũng coi như bằng hữu, chẳng là không biết bây giờ hắn thế nào.”
Hai người trò chuyện hồi lâu cũng đã đi được hơn nửa cây cầu, ánh lửa chập chờn ở đầu cầu bên kia cho thấy có gì đó đang di động, ánh mắt Vân Khâm hơi tối xuống, Mộ Sơ Lương thì thong thả lấy ra một bình dược, dốc ra hai viên thuốc, rồi nhét vào tay Vân Khâm một viên.
Đây là thuốc y mới lấy từ chỗ Ngụy Chước, y đã giao phần lớn số thuốc cho Vân Khâm, chỉ giữ lại một bình này, vừa hay bây giờ có thể dùng: “Sinh Châu có độc, Viêm châu có dược, dược của Viêm Châu vừa khéo có thể khắc chế độc của Sinh Châu, chúng ta uống viên thuốc này vào có thể giữ cho cơ thể bách độc bất xâm trong một canh giờ.”
Vân Khâm nghe mà sững ra giây lát, sau đó nhanh nhảu uống viên thuốc vào mà không hề nghi ngờ lời Mộ Sơ Lương nói, khi thấy Mộ Sơ Lương cũng uống viên còn lại vào thì mới hỏi: “Sư huynh cố ý ở lại chỗ của Ngụy Chước là vì thứ này sao?”
“Coi như là vậy.” Mộ Sơ Lương đáp: “Nhưng thật ra thì ta cũng muốn trò chuyện với Ngụy Chước một chút.”
“Trò chuyện một chút.”
Mộ Sơ Lương gật đầu, ánh mắt dời lên mặt biển được ánh trăng soi rọi: “Thử xem có thể thuyết phục hắn hay không.”
Thuyết phục chuyện gì?
Vân Khâm không hỏi vì nàng đột nhiên nghĩ tới một thứ.
Khi mới vào tòa lâu đó Mộ Sơ Lương từng hỏi Ngụy Chước vài vấn đề, mà câu cuối cùng y nói là “Ngươi có thể ra ngoài nhìn ngắm một chút.”
Ngắm nhìn gì đây?
Ngắm thế gian muôn mặt, nhìn sinh tử vô thường, xem tất cả những thứ hắn đã từng thấy hoặc chưa từng thấy sao.
“Hắn sẽ thấy thứ hắn muốn thấy.” Mộ Sơ Lương nhẹ giọng nói.
Vân Khâm không biết Ngụy Chước có vì câu nói đó của Mộ Sơ Lương mà ra ngoài tham quan thật không, cũng không biết thứ hắn muốn thấy là gì, nhưng giờ phút này nàng đã nhìn thấy thứ mà mình không muốn thấy.
Vạt nắng sớm chiếu xuống xua dần màn sương mù, ánh lửa ở đầu câu giờ đây cũng dần mờ đi, trái lại bóng người bên cạnh ánh lửa thì dần hiện rõ. Vây quanh đầu cầu là mấy chục tên áo đỏ đang canh giữ, nét mặt của họ lạnh lẽo, chắn ngang ở đầu cầu, mà đứng ở đầu hàng là người mà Vân Khâm đã từng gặp, chính là ông lão hồng y dẫn đầu người Sinh Châu tấn công Không Thiền phái trước đây.
Ánh mắt Vân Khâm trầm xuống, lập tức nắm chặt lấy Uẩn Hoa kiếm trong tay.
Thực lực của những người này khó dò, số lượng cũng nhiều hơn ba mươi tên ở đầu cầu Lưu Châu, hơn nữa ông lão hồng y này còn mạnh mẽ vô cùng, khi đó ngay cả Mai Nhiễm Y cũng khó thể ứng phó, bây giờ không biết họ có giành được chút phần thắng nào hay không.
Không ngờ trận chiếu đầu tiên sau khi rời khỏi Viêm Châu lại hung hiểm như vậy, trong lúc Vân Khâm đang suy tính thì Mộ Sơ Lương bỗng nhìn qua nàng, nói: “Sư muội, lát nữa theo sát ta.”
Vân Khâm sững sờ, cảm thấy câu này rất quen, nàng ngước mắt nhìn lên thì thấy Mộ Sơ Lương mỉm cười dịu dàng: “Ta sẽ bảo vệ muội.”
Vân Khâm sực nhớ lại lúc Mộ Sơ Lương vừa tỉnh dậy chưa thể động đậy, nàng đã từng nói với Mộ Sơ Lương một câu tương tự, nhưng nàng không nghĩ rằng Mộ Sơ Lương vẫn nhớ, còn đặc biệt tìm cơ hội để trả nó lại cho nàng.
“Chúng ta sẽ xông tới nơi đó.” Nét mặt Mộ Sơ Lương nghiêm nghị, quay đầu nhìn về một gò núi trên đảo, ở gò núi đó chẳng có gì cả, chỉ có một cây hòe to lớn, đóa hoa trắng muốt trên cây đưa đẩy trong làn gió sớm, toát lên màu buồn tẻ.
Không hiểu sao Mộ Sơ Lương lại muốn tới đó, nhưng Vân Khâm vẫn gật đầu đánh rụp chẳng hề do dự, rút phăng Uẩn Hoa kiếm ra.
Thanh kiếm ra khỏi bao, phản chiếu ánh trăng tàn còn chưa bị nắng mai đẩy lùi.
Mộ Sơ Lương thấy cử động này của nàng thì cũng nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng nhận lấy bao kiếm trong tay Vân Khâm.
Gió thổi lùa qua khua vang sợi xích, làm cây cầu treo lắc lư chao đảo, sắc mặt hai người trầm xuống, quyết tiến không lùi. Những tên áo đỏ ở đầu cầu cũng yên lặng, sau tiếng ra lệnh của ông lão hồng y thì bắt đầu xông lên cầu treo.
Thân cầu quá hẹp chỉ đủ cho hai người đi sóng vai, lúc này Mộ Sơ Lương đứng trước, Vân Khâm ở sau, tay áo thổi bay phần phật, giao chiến chính diện với bọn hồng y Sinh Châu, cả hai đều không hề tỏ vẻ sợ hãi, trường kiếm vung lên!
Cây cầu treo đột nhiên lung lay dữ dội, nước biển bên dưới dâng lên cuồn cuộn, trên cầu là kiếm quang tung hoành, Phong Khuyết kiếm lại ra khỏi bao, ánh bạc của nó giao thoa với ánh kiếm Uẩn Hoa trong tay Vân Khâm, tấu lên giai điệu sát phạt dưới nắng ban mai.
Bọn hồng y tấn công dồn dập, Mộ Sơ Lương chắn ở trước, chẳng những không lùi mà còn tiến, kiếm ý vô tận tỏa ra quanh thân, kín tới từng tấc từng phân, không ai có thể tấn công vào, mũi kiếm xoay tít, chỉ nghe vài tiếng leng keng vang lên, dây xích run lên theo đó, bóng người đối diện lảo đảo, ngay sau đó đã bị kiếm quang hất bay lên, rơi ùm xuống biển!
Mộ Sơ Lương lại dấn bước tiến lên, Vân Khâm theo sau sát gót, ánh mắt bám sát người nọ, tất cả bọn đánh lén đều không thể tới gần.
Bước chân nhanh hơn, tiếng gió cũng càng mau hơn, trong khoảnh khắc, hai bóng người ngang ngược băng qua cây cầu treo như một luồng sáng, đi băng băng tới đầu cầu, mấy chục tên không cản kịp còn bị kiếm khí đánh dạt ra không ngừng, vô số bóng đỏ rơi ào ào xuống biển.
Phong Khuyết ra khỏi bao, ở trong tay Mộ Sơ Lương vẽ nên khí thế không ai cản nổi!
Lúc này hai người đã gần đi tới điểm cuối của cầu treo, bờ bên kia đã ở ngay trước mắt, thế mà sắc mặt Mộ Sơ Lương lại không hề thả lỏng chút nào, vì đúng lúc này, bóng người trên bờ chợt dịch chuyển, ông lão hồng y yên lặng trông giữ ở đầu cầu nãy giờ rốt cuộc cũng gia nhập vòng chiến!
Một cây phất trần giáng xuống thu lấy cuồng phong bốn bề, linh lực vô biên bức tới, rồi choang một tiếng thật vang, cây cầu treo chao đảo đột nhiên đứng yên trong thoáng chốc. Mộ Sơ Lương ngừng lại giây lát, Phong Khuyết trong tay giằng co với phất trần của ông lão hồng y, rồi bất thình lình, thân hình y sụp xuống, tấm ván dưới chân vỡ nát!
Mũi chân của Mộ Sơ Lương khó khăn lắm mới tì được lên dây xích, thân hình lảo đảo, ánh mắt y trong vắt như suối, ho khan một tiếng trầm trầm, máu tươi bỗng ứa ra khóe môi nhỏ xuống y phục trắng tinh.
Nhưng Mộ Sơ Lương vẫn không lui dù một bước.
Phất trần đã xé rách y bào, Vân Khâm nhìn vết máu dính trên phất trần mà lòng bất giác níu chặt.
Nàng biết tại sao Mộ Sơ Lương không lui, bởi vì nàng đang ở ngay sau lưng y, vì y đã nói sẽ bảo vệ nàng.
“Sư huynh!” Giọng của Vân Khâm át đi tiếng va chạm leng keng của dây xích, Uẩn Hoa kiếm bắn ra từ sau lưng Mộ Sơ Lương, nhanh như kinh hồng, nhanh hơn cả tiếng thét của nàng, sượt qua thắt lưng của Mộ Sơ Lương, đâm về phía ông lão hồng y!
Ông lão hồng y cảnh giới cao thâm nên dĩ nhiên không sợ chiêu kiếm này, lão hừ lạnh một tiếng, linh lực lại phóng ra từ cơ thể, trong thoáng chốc đã đánh văng Vân Khâm.
Nhưng lão không biết, Mộ Sơ Lương chỉ chờ giờ khắc này.
Nhân lúc lão ta dời đi sự chú ý, Mộ Sơ Lương tức tốc trở tay đâm vút tới, Phong Khuyết kiếm dùng một góc độ quỷ quyệt nhắm vào chỗ hiểm của ông lão hồng y, lão ta có thể khinh một nhát kiếm của Vân Khâm, nhưng không thể coi thường đường kiếm của Mộ Sơ Lương. Khi nhác thấy kiếm đâm tới sắc mặt lão hơi biến, gấp rút lùi lại, Mộ Sơ Lương nhìn thấy cơ hội thì không tấn công nữa, chỉ ho khan một tiếng rồi quay phắt lại bắt lấy cổ tay Vân Khâm, cả hai biến mất trong tiếng gió gào rú.
Biến mất ở đây tất nhiên không phải là biến mất thật sự, chẳng qua vì động tác của họ quá nhanh, nhanh đến mức người ngoài khó thể nhìn ra.
Cổ tay Vân Khâm bị Mộ Sơ Lương cầm siết lấy, sượt qua tai chỉ có tiếng gió mơ hồ, cảnh trí bốn phía đang lùi lại vùn vụt. Nàng không biết họ phải chạy trốn bao lâu, cũng không biết họ phải tới đâu, mãi tới khi Mộ Sơ Lương buông tay nàng ra, dừng chân lại, nàng mới thở hồng hộc thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Lúc này họ đang ở dưới một cây hòe, cây hòe này to lớn mà tươi tốt, trên cây nở đầy hoa hòe trắng muốt, cành lá chằng chịt tua tủa, chung quanh là hoa hòe rụng rơi lả tả, che khuất tất cả tầm nhìn.
Từ đây nhìn lại đầu cầu đã ở rất xa, bóng đỏ ở đầu cầu vẫn còn đó, nhưng lại không hề đuổi theo.
Vân Khâm còn chưa kịp thở phào trong bụng thì đã nghe thấy tiếng ho khan vọng tới, nàng hớt hải ngoảnh đầu, nhìn thấy Mộ Sơ Lương chống tay lên thân cây, che môi ho khẽ, máu tươi rơi xuống từ kẽ tay nhuộm đỏ cánh hoa hòe trắng muốt trên mặt đất, tôn lên màu bi thương kiều diễm.
Lòng Vân Khâm ảm đạm, biết đây là điều không thể tránh khỏi nhưng vẫn thấy ảo não khôn kể.
Nàng trầm mặc đỡ lấy Mộ Sơ Lương, còn chưa kịp lên tiếng thì chợt thấy trong màn hoa rơi lả tả còn có một bóng người khác, một cô gái lạnh lùng thanh thoát mà lại xinh đẹp tuyệt trần tựa như hoa hòe.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng ta lướt qua Vân Khâm, nhìn sang Mộ Sơ Lương.
Đó là ánh mắt nhìn cố nhân.
/102
|