Edit: Yunchan
Điện Thái Huyền bên trong thành Doanh Châu chính là nơi bế quan luyện công của lão đảo chủ năm xưa.
Sau khi lão đảo chủ tạ thế thì nơi này đã bị bỏ hoang, được tân đảo chủ Lương Ung phái người tới canh chừng bên ngoài, thiết lập vô số cơ quan, không cho bất cứ ai lai vãng.
Song có rất ít người biết rằng bên dưới tòa tiểu lâu ở hướng Nam thành Doanh Châu có một mật đạo, đi men theo mật đạo này thì không cần phải vượt qua những trận pháp và cơ quan ấy, có thể tiến thẳng vào trong điện Thái Huyền một cách bình an vô sự.
Thứ mà lão đảo chủ để lại đang nằm ở trong ngăn ngầm của điện Thái Huyền này. Năm xưa lão đảo chủ chỉ nói việc này cho Mộ Sơ Lương biết, là do y tin Mộ Sơ Lương có thể lấy được nó trước khi Thập Châu xảy ra nội loạn, rồi dùng nó để đối phó với Lương Ung. Tiếc thay tới bản thân Mộ Sơ Lương cũng không đoán được mình sẽ bị thương chìm vào giấc ngủ say, mà một giấc này lại kéo dài tận mười một năm.
Hôm nay cuộc nội loạn ở Thập Châu đã chấm dứt, Lương Ung trở thành tân chủ nhân của Thập Châu, và sau mười một năm dốc lòng tìm kiếm, cuối cùng Lương Ung cũng phát hiện ra chuyện lão đảo chủ để lại di vật.
Cục diện này có lẽ là do Mộ Sơ Lương bày ra nhằm đối phó Lương Ung, và cũng có thể Lương Ung vốn đã muốn dẫn họ tới đây, dụ phản tặc lộ diện và rơi vào tử cục.
Vì lúc bọn Vân Khâm bước vào trong điện Thái Huyền, bên trong đã có người chờ sẵn.
Điện Thái Huyền bỏ hoang nhiều năm nhưng có lẽ được trận pháp nào đó bảo vệ nên vẫn giữ lại nguyên trạng.
Đại điện rộng thênh thang, đèn đuốc chiếu sáng cả bốn vách tường, bức họa cổ xưa khắc trên tường hiện lên vô cùng rõ nét dưới ánh đèn.
Mà ở đằng sau chính điện, ngay trung tâm vách đá, bức họa trải dài trên mặt tường đến đó thì ngừng lại, thay vào một hình vẽ đồ sộ.
Nó giống hệt với hình vẽ trên linh thạch mà bọn Vân Khâm dùng để triệu hồi Xích điểu.
Nhưng khác với linh thạch ở chỗ hình vẽ này có màu sắc, sắc vàng óng ả của nó dường như hấp thụ tất cả ánh sáng trong điện, tỏa ra vầng hào quang càng lấp lánh và chói chang hơn, mà trong màu vàng lóa mắt này lại có đường vân hình giọt nước màu xanh da trời, làm dịu đi ánh sáng rực rỡ, tựa như hạt mưa bụi yên ả ở nơi phố thị phồn hoa.
Đầu mày của Vân Khâm cau chặt, sau khi nhìn rõ hình vẽ đó thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Mộ Sơ Lương đang quan sát nét mặt của Vân Khâm nên cũng thấy rõ sự thay đổi này của nàng.
Nhưng vào lúc này, hai tiếng bước chân bỗng vọng tới từ sâu trong đại điện, theo sau đó là hai bóng người thong thả bước ra từ góc tối và màn sa.
Một người trong số đó Vân Khâm đã có dịp gặp mặt, chính là cái vị từng dẫn người của Phượng Lân Châu và Sinh Châu tấn công vào đại điện Không Thiền phái, đảo chủ Vũ Thiện. Người này đã từng so tài với Mai Nhiễm Y một lần, tuy Vân Khâm không biết cảnh giới của lão ta tới đâu, nhưng có một điều nàng rất rõ chính là tới Mai Nhiễm Y cũng không qua nổi một chiêu của lão.
Tuy lúc ấy Mai Nhiễm Y bị thương, sức lực không đủ bền, nhưng thực lực của người này cũng mạnh đến mức khó thể tưởng tượng nổi.
Còn người đứng kế bên Vũ Thiện lại khiến người ta có hơi bất ngờ một tẹo.
Đó là một bé trai ở tuổi nhi đồng, chống trong tay một cây mộc trượng khá dài, choàng trên người một bộ áo bào trắng quá lùng nhùng trông chẳng khác nào đang treo cái bao bố, nhìn rất chi quái dị, thậm chí là có hơi buồn cười. Nhưng nhìn lên gương mặt của bé trai này thì chẳng ai cười nổi, vì vẻ mặt của nó rất bình tĩnh, bình tĩnh như một lão tăng đã có mấy trăm ngàn tuổi, nó dùng vẻ mặt đã trải qua bao nỗi tang thương đó để nhìn trả lại bọn Vân Khâm, mãi tới khi nhìn thẳng vào mắt nó Vân Khâm mới thấy lòng mình chấn động.
Vì đồng tử của đứa trẻ này cực nhỏ, nhìn thoáng qua cứ như không hề có tròng đen, khiến người nhìn phải lạnh sống lưng.
Hai người này đứng chặn ngang phía trước chẳng khác nào chia tách ánh sáng ra làm đôi, bọn Vân Khâm lập tức bị họ cản mất đường đi.
“Đại đảo chủ đoán không lầm, các ngươi quả nhiên sẽ tới đây.” Vũ Thiện nhướng mày, nhìn Mộ Sơ Lương một cách dửng dưng.
Mộ Sơ Lương ho nhẹ một tiếng rồi mỉm cười: “Ta đoán cũng không tồi chút nào, đại đảo chủ các ngươi quả nhiên không tới đây.”
“Chỉ có ba tên như các ngươi thì cần gì tới đại đảo chủ đích thân ra tay chứ.” Vũ Thiện chắp tay sau lưng đáp trả với giọng khinh khỉnh.
Vân Khâm ghì chặt lấy Uẩn Hoa kiếm, cố hết sức để giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, nhưng uy áp vô hình trong đại điện cứ ập tới nàng không ngừng, chẳng khác nào vô số lưỡi dao bén đâm vào thân thể, khiến nàng khó lòng cựa quậy.
Nàng chưa bao giờ đối mặt chính diện với đối thủ cao cường nhường này, khi còn ở Không Thiền phái tuy nàng cũng từng gặp Vũ Thiện, nhưng lúc ấy có Mai Nhiễm Y ngăn cản trước mặt, tất cả đều được Mai Nhiễm Y đỡ hết, còn nàng chẳng phải nghênh đón bất kỳ sóng gió nào, huống chi thời điểm đó Vũ Thiện cũng không định ra tay nghiêm túc.
Nhưng bây giờ thì khác, đối thủ mạnh đang đứng ngáng ngay trước mặt, mà họ nhất định phải vượt qua bằng mọi giá, họ nhất định phải tiến vào trong điện, lấy cho bằng được món đồ mà Mộ Sơ Lương dù đánh đổi bằng cả tâm lực và tính mạng của mình cũng không tiếc.
Vân Khâm đã thấy rõ cảnh tượng bên trong đại điện rồi.
Nó ở ngay sau lưng Vũ Thiện và đứa trẻ kia, ngay bên dưới hình vẽ thần bí quen thuộc đó có một thạch đài được chạm trổ hoa văn rối rắm, được bao phủ trong quầng sáng nhạt, mà trên đỉnh chóp của thạch đài đó đang trôi nổi một hạt châu màu xanh biếc tỏa ra thần quang dìu dịu.
Vân Khâm chưa đến đây bao giờ, cũng không biết hạt châu đó là gì, nhưng trong lòng nàng có một thôi thúc mãnh liệt, nó khiến nàng chắc chắn thứ họ muốn tìm chính là hạt châu đó.
Hạt châu đó khiến trong lòng Vân Khâm sinh ra cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Khiến nàng bất giác đi về hướng đó.
Nhưng chỉ mới thả ra một bước, đứa bé trai đứng bên cạnh Vũ Thiện đột nhiên giơ tay lên, nện cây mộc trượng xuống nền đất.
Mặt đất rung lên, cả điện Thái Huyền dường như cũng đang rung chuyển theo đó, tiếng vọng trang nghiêm dội vang khắp đại điện, một vòng thần quang tỏa ra mơ hồ trên người đứa bé nọ, nó tiến lên một bước nhìn thẳng vào bọn Vân Khâm, phong thái không giận mà uy, tựa như thần tiên hạ phàm, uy nghi khó lòng lay chuyển.
Vân Khâm không khỏi dừng bước, đối mặt với nó bằng vẻ mặt mê mang.
Trong tích tắc yên lặng trang nghiêm này, bên cạnh chợt vọng tới một giọng nói: “Phương Vọng.”
Vân Khâm bất giác thoát khỏi cơn rung động, quay lại nhìn Mộ Sơ Lương vừa lên tiếng.
Phương Vọng như hiểu được ý của Mộ Sơ Lương, sắc mặt khẽ biến chốc lát rồi vẫn đặt Mộ Sơ Lương xuống.
Lúc này Mộ Sơ Lương có vẻ đã hồi phục đôi chút, hắn không buồn nhìn hai người ở trước mặt mà chỉ bước tới gần Vân Khâm nhờ sự dìu đỡ của Phương Vọng, cười khẽ xoa xoa trán Vân Khâm: “Sư muội, cho ta mượn lại Uẩn Hoa kiếm đi.”
Vân Khâm che chỗ tóc bị vò rối, nét mặt hãy còn mê mang, nhưng vẫn đưa Uẩn Hoa kiếm tới trước mặt Mộ Sơ Lương chẳng chút chậm trễ.
Mộ Sơ Lương nhận lấy kiếm, cúi đầu nhìn chốc lát rồi lấy đầu ngón tay vuốt nhẹ lên bao kiếm, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Muội đi đi, đi lấy hạt châu đi.”
Khi thốt ra câu này nét mặt của hắn vẫn không đổi, chỉ giơ tay chỉ vào nội điện, chỗ bị Vũ Thiện và bé trai nọ che chắn, Mộ Sơ Lương cứ như thể không nhìn thấy sự tồn tại của họ, nói tiếp: “Đó chính là vật mà chúng ta muốn tìm.”
Vân Khâm nhìn theo hướng chỉ của Mộ Sơ Lương, hai người nọ đang đứng chắn ở đó, che mất tầm mắt nàng.
Hai người này đều là cao thủ mạnh hơn Vân Khâm gấp mấy trăm lần, khí tức cường đại như sóng gió kinh hoàng, dường như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể đưa người vào chỗ chết. Vân Khâm ở trước mặt họ chẳng khác nào một con kiến hôi không hề có sức phản kháng, nhưng hôm nay con kiến hôi này lại cất bước đi về phía họ mà chẳng hề sợ hãi.
Mộ Sơ Lương bảo nàng đi thì nàng sẽ đi, không có bất kỳ do dự nào.
Mộ Sơ Lương ở ngay sau lưng Vân Khâm, nhìn theo vóc dáng gầy gò và sống lưng thẳng tắp của cô gái ấy, vẻ mặt bình tĩnh mà yên tâm, hắn dịu giọng nói: “Muội cứ đi tiếp đi, có sư huynh ở đây rồi.”
Vân Khâm ngoái đầu nhìn Mộ Sơ Lương một cái, tựa như muốn ghi tạc nụ cười dịu dàng của hắn vào đáy lòng, rồi nàng gật đầu thật nhẹ, dấn bước tới trước với vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ bước tới một bước uy áp đã ập tới nặng nề, sắc mặt Vân Khâm lúc này đã trắng nhợt, chỉ cảm nhận thấy người mình như bị dao rần, đau nhức toàn thân, tay chân run rẩy khó lòng kiềm chế.
Kẻ trước mặt dường như đã sớm vượt qua cảnh giới của “Người”, đặt chân vào một trình độ cao xa khác rồi.
Nhưng dẫu thế nàng cũng không dừng bước, bởi vì Mộ Sơ Lương đang ở ngay sau lưng nàng.
Hắn nói, có sư huynh ở đây rồi.
Có hắn ở đây, dù là đầm rồng hang cọp cũng có thể xông vào, dù là núi đao biển lửa cũng chẳng có gì đáng sợ.
Ánh mắt Vân Khâm dần lắng xuống, lòng trấn định, bên môi rỉ ra một dòng máu tươi, nhưng nàng không hề thoái lui, đón lấy thần quang mạnh mẽ của hai người đối diện, dấn thêm bước thứ hai.
Ngay khi bước thứ hai này đặt xuống, áo choàng của Vũ Thiện bỗng lay nhẹ, cũng sải ra một bước.
Dòng linh khí như sóng thần bất ngờ xô tới, Vân Khâm bị luồng khí này va vào khiến thân thể lảo đảo, cuối cùng phải lui lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Vũ Thiện cau mày, hừ lạnh một tiếng, toan bước tới gần Vân Khâm lần nữa.
Ngay lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt lão ta như quỷ mị.
Phương Vọng hơi buông mắt, đôi tay nắm chặt lấy đốc kiếm, đứng chắn trước mặt Vũ Thiện như một tảng đá cứng cáp sừng sững.
“Ba chiêu.” Giọng Vũ Thiện sặc mùi khinh thường: “Ngươi chỉ đỡ được ba chiêu của ta là cùng.”
Phương Vọng không đáp mà chỉ trầm mặc giơ trường kiếm lên.
Vũ Thiện vừa dứt lời đã phất ống tay áo ra đòn, thân hình Phương Vọng chợt động dùng trường kiếm để đỡ đòn tấn công của đối phương. Trong nháy mắt huyết quang văng ra tung tóe, y phục của Phương Vọng đã rách bươm la liệt vết máu, nhưng y vẫn không lùi nửa bước, như kiên quyết lấy thân thể mình ra để cản đòn mạnh của Vũ Thiện!
Vân Khâm giơ tay lên lau vết máu trên môi, nhìn hai người giao thủ. Nàng cũng bị một đòn vừa rồi đả thương nhưng không hề nản lòng, sau khi trấn định lại thì ánh mắt càng sáng hơn, bước tiếp về phía nội điện.
Vũ Thiện đang bị Phương Vọng cầm chân, nên kẻ cản đường Vân Khâm hiện tại chỉ còn lại mỗi bé trai quái dị cầm cây mộc trượng đó thôi.
Vân Khâm chỉ còn cách nó mấy bước chân, nàng vẫn bước từng bước một tới trước mà không hề có ý thoái lui, trong khi bé trai kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, mộc trượng đặt ngang trước người, thu lại thần áp quanh thân. Trong lúc Vân Khâm đang kinh ngạc khó hiểu thì đợt sóng kinh hoàng lại phóng ra lần nữa, trong phút chốc, như có ngàn vạn thanh kiếm bén đồng loạt thoát khỏi vòng trói buộc, lao vun vút về hướng Vân Khâm!
Vân Khâm không né tránh, thậm chí còn không lùi lại một bước nào, chỉ cắn môi bước tiếp.
Ánh bạc ngợp trời, một đạo kiếm khí đột nhiên vụt sáng bên cạnh Vân Khâm, trên không trung như phát ra tiếng vỡ vụn, sau đó ánh bạc tắt lịm, Phong Khuyết lại rã tan trong gió, thứ biến mất cùng với nó còn có ngàn vạn thanh kiếm vô hình phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Đốm sáng rơi xuống lấp lánh, Mộ Sơ Lương đã đứng bên cạnh Vân Khâm từ lúc nào chẳng hay, Uẩn Hoa kiếm cũng đã ra khỏi bao từ đời nào, hiện đang trôi lơ lửng ở bên cạnh còn phát ra tiếng ong ong thanh thúy, mũi kiếm nhắm thẳng vào bé trai trước mặt.
Đầu mày của bé trai khẽ động, giọng sáng tỏ: “Tâm kiếm.”
“Phải.” Mộ Sơ Lương đáp lại một câu nhẹ bẫng, dùng ánh mắt ra hiệu Vân Khâm cứ đi tiếp.
Vân Khâm không nấn ná chút nào mà bước tiếp ngay lập tức, bé trai nhìn hành động của hai người với gương mặt chẳng biết buồn vui, chỉ cất giọng nhạt nhẽo: “Ngươi có bao nhiêu tâm kiếm.”
Tầm mắt Mộ Sơ Lương khóa chặt trên người nó, đáp với giọng nghiêm túc: “Đủ để bảo vệ cho sư muội của ta.”
Quầng sáng quanh người bé trai rực sáng, giọng bình thản: “Thử xem.”
Sau đó, trong đại điện trỗi lên cuồng phong, vô số đạo kim quang đánh thốc về phía Vân Khâm với đủ mọi góc độ khác nhau!
Lòng Vân Khâm biết rõ không thể kéo dài thêm nữa, toàn thân nàng gồng lên, ngước mắt lên, sau đó co giò chạy bán mạng tới chỗ cất bảo châu ở trung tâm đại điện!
Bé trai tức tốc vung mộc trượng lên, áo bào tung bay, mái tóc dài xõa tung tán loạn, nét mặt nó đanh lại điều khiển tất cả kim quang có sức mạnh hủy diệt đánh tới trước mặt Vân Khâm.
Và song song đó, Mộ Sơ Lương cũng rút phăng kiếm ra, ánh kiếm màu tím nhạt bay chếch tới hệt như thiên thôi giáng thế, quét phá kim quang. Vô số mảnh vụn rơi xuống lả tả, Vân Khâm cũng chạy băng qua màn mưa vụn vỡ này nhắm thẳng về hướng bảo châu.
Bé trai lại khua mộc trượng, đèn đuốc trong đại điện lóe lên, một đòn cực mạnh lại ập tới.
Lần này là một luồng sáng đỏ rực như lửa, trông chẳng khác nào ráng chiều len qua rặng núi rọi xuống thế gian, ánh đèn lại chao đảo, làn sóng rát bỏng cuồn cuộn, kim quang lại bị đốn hạ!
Kiếm quang đỏ rực như đốm lửa thắp sáng bên thân, sắc mặt Vân Khâm càng lúc càng tái nhợt, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định, chạy vượt qua màn kim quang.
Trong phút chốc, trong đại điện sôi trào, hơi thở thần thánh tràn ngập bốn bề, sắc mặt của bé trai lúc này đã đanh lại, cây mộc trượng trong tay nó cứ vung ra liên hoàn, một đòn đánh ra là một lần long trời lở đất.
Nhưng Vân Khâm vẫn bình yên đi tới, chưa từng lui lại nửa bước, Mộ Sơ Lương từ đầu tới cuối đều theo sát bên cạnh Vân Khâm, tâm kiếm lũ lượt ra khỏi vỏ, mỗi một kiếm sẽ đốn hạ một chiêu, trong điện sôi sục uy thế, thần không bất diệt, nhưng không có một tia thần quang nào có thể tới gần Vân Khâm!
Khi thấy Vân Khâm đã tới gần ngay trước mặt, chỉ còn cách nơi đặt bảo châu kia chưa đầy mười bước, bé trai bèn nhướng mày, trong mắt dồn nén lửa giận, sau lưng bất ngờ hiện ra một thần ảnh khổng lồ, thần quang ngùn ngụt, cuốn thốc về phía Vân Khâm và Mộ Sơ Lương như bẻ gãy cành khô!
Mộ Sơ Lương nhác thấy tình hình này thì kiếm quang lại hồi sinh, kiếm quang xanh biếc như cánh bướm linh hoạt bỗng chốc khuấy tung mưa gió. Thần quang trước mặt đột nhiên đại loạn, nhưng cánh bướm cũng không kham nổi lực công phá, bị đánh gãy tan tác. Mộ Sơ Lương bị thần quang này nện trúng làm trượt dài về sau mấy bước, sắc mặt tối tăm u ám, vạt áo đã rách bươm vài chỗ, toàn thân đã tứa máu.
“Sư huynh!” Lòng Vân Khâm chết điếng, lần đầu tiên dừng bước, nhìn người trước mặt mình.
Mộ Sơ Lương không hề quay đầu nhưng vẫn đoán được vẻ mặt của Vân Khâm, hắn ho nhẹ một tiếng, chống kiếm đứng dậy, cất giọng kiên định: “Sư muội, bước tiếp đi.”
Điện Thái Huyền bên trong thành Doanh Châu chính là nơi bế quan luyện công của lão đảo chủ năm xưa.
Sau khi lão đảo chủ tạ thế thì nơi này đã bị bỏ hoang, được tân đảo chủ Lương Ung phái người tới canh chừng bên ngoài, thiết lập vô số cơ quan, không cho bất cứ ai lai vãng.
Song có rất ít người biết rằng bên dưới tòa tiểu lâu ở hướng Nam thành Doanh Châu có một mật đạo, đi men theo mật đạo này thì không cần phải vượt qua những trận pháp và cơ quan ấy, có thể tiến thẳng vào trong điện Thái Huyền một cách bình an vô sự.
Thứ mà lão đảo chủ để lại đang nằm ở trong ngăn ngầm của điện Thái Huyền này. Năm xưa lão đảo chủ chỉ nói việc này cho Mộ Sơ Lương biết, là do y tin Mộ Sơ Lương có thể lấy được nó trước khi Thập Châu xảy ra nội loạn, rồi dùng nó để đối phó với Lương Ung. Tiếc thay tới bản thân Mộ Sơ Lương cũng không đoán được mình sẽ bị thương chìm vào giấc ngủ say, mà một giấc này lại kéo dài tận mười một năm.
Hôm nay cuộc nội loạn ở Thập Châu đã chấm dứt, Lương Ung trở thành tân chủ nhân của Thập Châu, và sau mười một năm dốc lòng tìm kiếm, cuối cùng Lương Ung cũng phát hiện ra chuyện lão đảo chủ để lại di vật.
Cục diện này có lẽ là do Mộ Sơ Lương bày ra nhằm đối phó Lương Ung, và cũng có thể Lương Ung vốn đã muốn dẫn họ tới đây, dụ phản tặc lộ diện và rơi vào tử cục.
Vì lúc bọn Vân Khâm bước vào trong điện Thái Huyền, bên trong đã có người chờ sẵn.
Điện Thái Huyền bỏ hoang nhiều năm nhưng có lẽ được trận pháp nào đó bảo vệ nên vẫn giữ lại nguyên trạng.
Đại điện rộng thênh thang, đèn đuốc chiếu sáng cả bốn vách tường, bức họa cổ xưa khắc trên tường hiện lên vô cùng rõ nét dưới ánh đèn.
Mà ở đằng sau chính điện, ngay trung tâm vách đá, bức họa trải dài trên mặt tường đến đó thì ngừng lại, thay vào một hình vẽ đồ sộ.
Nó giống hệt với hình vẽ trên linh thạch mà bọn Vân Khâm dùng để triệu hồi Xích điểu.
Nhưng khác với linh thạch ở chỗ hình vẽ này có màu sắc, sắc vàng óng ả của nó dường như hấp thụ tất cả ánh sáng trong điện, tỏa ra vầng hào quang càng lấp lánh và chói chang hơn, mà trong màu vàng lóa mắt này lại có đường vân hình giọt nước màu xanh da trời, làm dịu đi ánh sáng rực rỡ, tựa như hạt mưa bụi yên ả ở nơi phố thị phồn hoa.
Đầu mày của Vân Khâm cau chặt, sau khi nhìn rõ hình vẽ đó thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Mộ Sơ Lương đang quan sát nét mặt của Vân Khâm nên cũng thấy rõ sự thay đổi này của nàng.
Nhưng vào lúc này, hai tiếng bước chân bỗng vọng tới từ sâu trong đại điện, theo sau đó là hai bóng người thong thả bước ra từ góc tối và màn sa.
Một người trong số đó Vân Khâm đã có dịp gặp mặt, chính là cái vị từng dẫn người của Phượng Lân Châu và Sinh Châu tấn công vào đại điện Không Thiền phái, đảo chủ Vũ Thiện. Người này đã từng so tài với Mai Nhiễm Y một lần, tuy Vân Khâm không biết cảnh giới của lão ta tới đâu, nhưng có một điều nàng rất rõ chính là tới Mai Nhiễm Y cũng không qua nổi một chiêu của lão.
Tuy lúc ấy Mai Nhiễm Y bị thương, sức lực không đủ bền, nhưng thực lực của người này cũng mạnh đến mức khó thể tưởng tượng nổi.
Còn người đứng kế bên Vũ Thiện lại khiến người ta có hơi bất ngờ một tẹo.
Đó là một bé trai ở tuổi nhi đồng, chống trong tay một cây mộc trượng khá dài, choàng trên người một bộ áo bào trắng quá lùng nhùng trông chẳng khác nào đang treo cái bao bố, nhìn rất chi quái dị, thậm chí là có hơi buồn cười. Nhưng nhìn lên gương mặt của bé trai này thì chẳng ai cười nổi, vì vẻ mặt của nó rất bình tĩnh, bình tĩnh như một lão tăng đã có mấy trăm ngàn tuổi, nó dùng vẻ mặt đã trải qua bao nỗi tang thương đó để nhìn trả lại bọn Vân Khâm, mãi tới khi nhìn thẳng vào mắt nó Vân Khâm mới thấy lòng mình chấn động.
Vì đồng tử của đứa trẻ này cực nhỏ, nhìn thoáng qua cứ như không hề có tròng đen, khiến người nhìn phải lạnh sống lưng.
Hai người này đứng chặn ngang phía trước chẳng khác nào chia tách ánh sáng ra làm đôi, bọn Vân Khâm lập tức bị họ cản mất đường đi.
“Đại đảo chủ đoán không lầm, các ngươi quả nhiên sẽ tới đây.” Vũ Thiện nhướng mày, nhìn Mộ Sơ Lương một cách dửng dưng.
Mộ Sơ Lương ho nhẹ một tiếng rồi mỉm cười: “Ta đoán cũng không tồi chút nào, đại đảo chủ các ngươi quả nhiên không tới đây.”
“Chỉ có ba tên như các ngươi thì cần gì tới đại đảo chủ đích thân ra tay chứ.” Vũ Thiện chắp tay sau lưng đáp trả với giọng khinh khỉnh.
Vân Khâm ghì chặt lấy Uẩn Hoa kiếm, cố hết sức để giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, nhưng uy áp vô hình trong đại điện cứ ập tới nàng không ngừng, chẳng khác nào vô số lưỡi dao bén đâm vào thân thể, khiến nàng khó lòng cựa quậy.
Nàng chưa bao giờ đối mặt chính diện với đối thủ cao cường nhường này, khi còn ở Không Thiền phái tuy nàng cũng từng gặp Vũ Thiện, nhưng lúc ấy có Mai Nhiễm Y ngăn cản trước mặt, tất cả đều được Mai Nhiễm Y đỡ hết, còn nàng chẳng phải nghênh đón bất kỳ sóng gió nào, huống chi thời điểm đó Vũ Thiện cũng không định ra tay nghiêm túc.
Nhưng bây giờ thì khác, đối thủ mạnh đang đứng ngáng ngay trước mặt, mà họ nhất định phải vượt qua bằng mọi giá, họ nhất định phải tiến vào trong điện, lấy cho bằng được món đồ mà Mộ Sơ Lương dù đánh đổi bằng cả tâm lực và tính mạng của mình cũng không tiếc.
Vân Khâm đã thấy rõ cảnh tượng bên trong đại điện rồi.
Nó ở ngay sau lưng Vũ Thiện và đứa trẻ kia, ngay bên dưới hình vẽ thần bí quen thuộc đó có một thạch đài được chạm trổ hoa văn rối rắm, được bao phủ trong quầng sáng nhạt, mà trên đỉnh chóp của thạch đài đó đang trôi nổi một hạt châu màu xanh biếc tỏa ra thần quang dìu dịu.
Vân Khâm chưa đến đây bao giờ, cũng không biết hạt châu đó là gì, nhưng trong lòng nàng có một thôi thúc mãnh liệt, nó khiến nàng chắc chắn thứ họ muốn tìm chính là hạt châu đó.
Hạt châu đó khiến trong lòng Vân Khâm sinh ra cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Khiến nàng bất giác đi về hướng đó.
Nhưng chỉ mới thả ra một bước, đứa bé trai đứng bên cạnh Vũ Thiện đột nhiên giơ tay lên, nện cây mộc trượng xuống nền đất.
Mặt đất rung lên, cả điện Thái Huyền dường như cũng đang rung chuyển theo đó, tiếng vọng trang nghiêm dội vang khắp đại điện, một vòng thần quang tỏa ra mơ hồ trên người đứa bé nọ, nó tiến lên một bước nhìn thẳng vào bọn Vân Khâm, phong thái không giận mà uy, tựa như thần tiên hạ phàm, uy nghi khó lòng lay chuyển.
Vân Khâm không khỏi dừng bước, đối mặt với nó bằng vẻ mặt mê mang.
Trong tích tắc yên lặng trang nghiêm này, bên cạnh chợt vọng tới một giọng nói: “Phương Vọng.”
Vân Khâm bất giác thoát khỏi cơn rung động, quay lại nhìn Mộ Sơ Lương vừa lên tiếng.
Phương Vọng như hiểu được ý của Mộ Sơ Lương, sắc mặt khẽ biến chốc lát rồi vẫn đặt Mộ Sơ Lương xuống.
Lúc này Mộ Sơ Lương có vẻ đã hồi phục đôi chút, hắn không buồn nhìn hai người ở trước mặt mà chỉ bước tới gần Vân Khâm nhờ sự dìu đỡ của Phương Vọng, cười khẽ xoa xoa trán Vân Khâm: “Sư muội, cho ta mượn lại Uẩn Hoa kiếm đi.”
Vân Khâm che chỗ tóc bị vò rối, nét mặt hãy còn mê mang, nhưng vẫn đưa Uẩn Hoa kiếm tới trước mặt Mộ Sơ Lương chẳng chút chậm trễ.
Mộ Sơ Lương nhận lấy kiếm, cúi đầu nhìn chốc lát rồi lấy đầu ngón tay vuốt nhẹ lên bao kiếm, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Muội đi đi, đi lấy hạt châu đi.”
Khi thốt ra câu này nét mặt của hắn vẫn không đổi, chỉ giơ tay chỉ vào nội điện, chỗ bị Vũ Thiện và bé trai nọ che chắn, Mộ Sơ Lương cứ như thể không nhìn thấy sự tồn tại của họ, nói tiếp: “Đó chính là vật mà chúng ta muốn tìm.”
Vân Khâm nhìn theo hướng chỉ của Mộ Sơ Lương, hai người nọ đang đứng chắn ở đó, che mất tầm mắt nàng.
Hai người này đều là cao thủ mạnh hơn Vân Khâm gấp mấy trăm lần, khí tức cường đại như sóng gió kinh hoàng, dường như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể đưa người vào chỗ chết. Vân Khâm ở trước mặt họ chẳng khác nào một con kiến hôi không hề có sức phản kháng, nhưng hôm nay con kiến hôi này lại cất bước đi về phía họ mà chẳng hề sợ hãi.
Mộ Sơ Lương bảo nàng đi thì nàng sẽ đi, không có bất kỳ do dự nào.
Mộ Sơ Lương ở ngay sau lưng Vân Khâm, nhìn theo vóc dáng gầy gò và sống lưng thẳng tắp của cô gái ấy, vẻ mặt bình tĩnh mà yên tâm, hắn dịu giọng nói: “Muội cứ đi tiếp đi, có sư huynh ở đây rồi.”
Vân Khâm ngoái đầu nhìn Mộ Sơ Lương một cái, tựa như muốn ghi tạc nụ cười dịu dàng của hắn vào đáy lòng, rồi nàng gật đầu thật nhẹ, dấn bước tới trước với vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ bước tới một bước uy áp đã ập tới nặng nề, sắc mặt Vân Khâm lúc này đã trắng nhợt, chỉ cảm nhận thấy người mình như bị dao rần, đau nhức toàn thân, tay chân run rẩy khó lòng kiềm chế.
Kẻ trước mặt dường như đã sớm vượt qua cảnh giới của “Người”, đặt chân vào một trình độ cao xa khác rồi.
Nhưng dẫu thế nàng cũng không dừng bước, bởi vì Mộ Sơ Lương đang ở ngay sau lưng nàng.
Hắn nói, có sư huynh ở đây rồi.
Có hắn ở đây, dù là đầm rồng hang cọp cũng có thể xông vào, dù là núi đao biển lửa cũng chẳng có gì đáng sợ.
Ánh mắt Vân Khâm dần lắng xuống, lòng trấn định, bên môi rỉ ra một dòng máu tươi, nhưng nàng không hề thoái lui, đón lấy thần quang mạnh mẽ của hai người đối diện, dấn thêm bước thứ hai.
Ngay khi bước thứ hai này đặt xuống, áo choàng của Vũ Thiện bỗng lay nhẹ, cũng sải ra một bước.
Dòng linh khí như sóng thần bất ngờ xô tới, Vân Khâm bị luồng khí này va vào khiến thân thể lảo đảo, cuối cùng phải lui lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Vũ Thiện cau mày, hừ lạnh một tiếng, toan bước tới gần Vân Khâm lần nữa.
Ngay lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt lão ta như quỷ mị.
Phương Vọng hơi buông mắt, đôi tay nắm chặt lấy đốc kiếm, đứng chắn trước mặt Vũ Thiện như một tảng đá cứng cáp sừng sững.
“Ba chiêu.” Giọng Vũ Thiện sặc mùi khinh thường: “Ngươi chỉ đỡ được ba chiêu của ta là cùng.”
Phương Vọng không đáp mà chỉ trầm mặc giơ trường kiếm lên.
Vũ Thiện vừa dứt lời đã phất ống tay áo ra đòn, thân hình Phương Vọng chợt động dùng trường kiếm để đỡ đòn tấn công của đối phương. Trong nháy mắt huyết quang văng ra tung tóe, y phục của Phương Vọng đã rách bươm la liệt vết máu, nhưng y vẫn không lùi nửa bước, như kiên quyết lấy thân thể mình ra để cản đòn mạnh của Vũ Thiện!
Vân Khâm giơ tay lên lau vết máu trên môi, nhìn hai người giao thủ. Nàng cũng bị một đòn vừa rồi đả thương nhưng không hề nản lòng, sau khi trấn định lại thì ánh mắt càng sáng hơn, bước tiếp về phía nội điện.
Vũ Thiện đang bị Phương Vọng cầm chân, nên kẻ cản đường Vân Khâm hiện tại chỉ còn lại mỗi bé trai quái dị cầm cây mộc trượng đó thôi.
Vân Khâm chỉ còn cách nó mấy bước chân, nàng vẫn bước từng bước một tới trước mà không hề có ý thoái lui, trong khi bé trai kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, mộc trượng đặt ngang trước người, thu lại thần áp quanh thân. Trong lúc Vân Khâm đang kinh ngạc khó hiểu thì đợt sóng kinh hoàng lại phóng ra lần nữa, trong phút chốc, như có ngàn vạn thanh kiếm bén đồng loạt thoát khỏi vòng trói buộc, lao vun vút về hướng Vân Khâm!
Vân Khâm không né tránh, thậm chí còn không lùi lại một bước nào, chỉ cắn môi bước tiếp.
Ánh bạc ngợp trời, một đạo kiếm khí đột nhiên vụt sáng bên cạnh Vân Khâm, trên không trung như phát ra tiếng vỡ vụn, sau đó ánh bạc tắt lịm, Phong Khuyết lại rã tan trong gió, thứ biến mất cùng với nó còn có ngàn vạn thanh kiếm vô hình phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Đốm sáng rơi xuống lấp lánh, Mộ Sơ Lương đã đứng bên cạnh Vân Khâm từ lúc nào chẳng hay, Uẩn Hoa kiếm cũng đã ra khỏi bao từ đời nào, hiện đang trôi lơ lửng ở bên cạnh còn phát ra tiếng ong ong thanh thúy, mũi kiếm nhắm thẳng vào bé trai trước mặt.
Đầu mày của bé trai khẽ động, giọng sáng tỏ: “Tâm kiếm.”
“Phải.” Mộ Sơ Lương đáp lại một câu nhẹ bẫng, dùng ánh mắt ra hiệu Vân Khâm cứ đi tiếp.
Vân Khâm không nấn ná chút nào mà bước tiếp ngay lập tức, bé trai nhìn hành động của hai người với gương mặt chẳng biết buồn vui, chỉ cất giọng nhạt nhẽo: “Ngươi có bao nhiêu tâm kiếm.”
Tầm mắt Mộ Sơ Lương khóa chặt trên người nó, đáp với giọng nghiêm túc: “Đủ để bảo vệ cho sư muội của ta.”
Quầng sáng quanh người bé trai rực sáng, giọng bình thản: “Thử xem.”
Sau đó, trong đại điện trỗi lên cuồng phong, vô số đạo kim quang đánh thốc về phía Vân Khâm với đủ mọi góc độ khác nhau!
Lòng Vân Khâm biết rõ không thể kéo dài thêm nữa, toàn thân nàng gồng lên, ngước mắt lên, sau đó co giò chạy bán mạng tới chỗ cất bảo châu ở trung tâm đại điện!
Bé trai tức tốc vung mộc trượng lên, áo bào tung bay, mái tóc dài xõa tung tán loạn, nét mặt nó đanh lại điều khiển tất cả kim quang có sức mạnh hủy diệt đánh tới trước mặt Vân Khâm.
Và song song đó, Mộ Sơ Lương cũng rút phăng kiếm ra, ánh kiếm màu tím nhạt bay chếch tới hệt như thiên thôi giáng thế, quét phá kim quang. Vô số mảnh vụn rơi xuống lả tả, Vân Khâm cũng chạy băng qua màn mưa vụn vỡ này nhắm thẳng về hướng bảo châu.
Bé trai lại khua mộc trượng, đèn đuốc trong đại điện lóe lên, một đòn cực mạnh lại ập tới.
Lần này là một luồng sáng đỏ rực như lửa, trông chẳng khác nào ráng chiều len qua rặng núi rọi xuống thế gian, ánh đèn lại chao đảo, làn sóng rát bỏng cuồn cuộn, kim quang lại bị đốn hạ!
Kiếm quang đỏ rực như đốm lửa thắp sáng bên thân, sắc mặt Vân Khâm càng lúc càng tái nhợt, nhưng ánh mắt lại càng thêm kiên định, chạy vượt qua màn kim quang.
Trong phút chốc, trong đại điện sôi trào, hơi thở thần thánh tràn ngập bốn bề, sắc mặt của bé trai lúc này đã đanh lại, cây mộc trượng trong tay nó cứ vung ra liên hoàn, một đòn đánh ra là một lần long trời lở đất.
Nhưng Vân Khâm vẫn bình yên đi tới, chưa từng lui lại nửa bước, Mộ Sơ Lương từ đầu tới cuối đều theo sát bên cạnh Vân Khâm, tâm kiếm lũ lượt ra khỏi vỏ, mỗi một kiếm sẽ đốn hạ một chiêu, trong điện sôi sục uy thế, thần không bất diệt, nhưng không có một tia thần quang nào có thể tới gần Vân Khâm!
Khi thấy Vân Khâm đã tới gần ngay trước mặt, chỉ còn cách nơi đặt bảo châu kia chưa đầy mười bước, bé trai bèn nhướng mày, trong mắt dồn nén lửa giận, sau lưng bất ngờ hiện ra một thần ảnh khổng lồ, thần quang ngùn ngụt, cuốn thốc về phía Vân Khâm và Mộ Sơ Lương như bẻ gãy cành khô!
Mộ Sơ Lương nhác thấy tình hình này thì kiếm quang lại hồi sinh, kiếm quang xanh biếc như cánh bướm linh hoạt bỗng chốc khuấy tung mưa gió. Thần quang trước mặt đột nhiên đại loạn, nhưng cánh bướm cũng không kham nổi lực công phá, bị đánh gãy tan tác. Mộ Sơ Lương bị thần quang này nện trúng làm trượt dài về sau mấy bước, sắc mặt tối tăm u ám, vạt áo đã rách bươm vài chỗ, toàn thân đã tứa máu.
“Sư huynh!” Lòng Vân Khâm chết điếng, lần đầu tiên dừng bước, nhìn người trước mặt mình.
Mộ Sơ Lương không hề quay đầu nhưng vẫn đoán được vẻ mặt của Vân Khâm, hắn ho nhẹ một tiếng, chống kiếm đứng dậy, cất giọng kiên định: “Sư muội, bước tiếp đi.”
/102
|