Edit: Yunchan
Vì trước khi đi Mai Nhiễm Y có nói khi nào Vân Khâm đọc hết số sách trong căn phòng này mới được đến tìm y, cho nên Vân Khâm cũng chẳng nóng lòng luyện kiếm ngay mà chỉ ở lì trong căn phòng này.
Trên giá chất hàng đống sách đồ sộ, Vân Khâm cũng chẳng biết mình phải mất bao lâu mới đọc xong hết từng này, nàng chỉ biết mình rất thích đọc chúng.
Vì trong mỗi quyển sách đều có lời chú thích của Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm rất thích nhìn những con chữ đó, khi nhìn vào một con chữ nàng như có thể nhìn thấy hình dáng Mộ Sơ Lương ngồi trước bàn, chuyên tâm viết lách.
Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, mỗi ngày Vân Khâm đều dậy sớm chạy tới căn phòng này, đầu tiên là quét dọn cho sạch sẽ, sau đó thì bắt đầu vùi đầu vào sách. Thuở nhỏ nàng luyện kiếm nên dĩ nhiên cũng đọc kiếm phổ để lớn lên, trong căn phòng này có bao nhiêu là kiếm phổ, dù đọc cả ngày lẫn đêm Vân Khâm cũng phải mất rất nhiều thời gian, nói chi đến chuyện mỗi lần đọc nàng đều mò từng câu từng chữ, tìm kiếm tất cả vết tích mà Mộ Sơ Lương để lại.
Để đọc hết tất cả kiếm phổ trong căn phòng này nàng phải mất tròn một năm.
Trong một năm đó cuộc sống của Vân Khâm trôi qua vô cùng đơn giản, hễ trời rạng sáng thì tới đây đọc sách, tuy nàng chỉ đọc sách nhưng lúc nào cũng xách theo Uẩn Hoa kiếm tới căn phòng này, mặc dù không luyện kiếm nhưng nàng đã tạo thành thói quen đem kiếm bên mình chẳng biết mệt mỏi.
Hôm ấy, Vân Khâm đọc xong quyển sách cuối cùng có liên quan tới kiếm thuật rồi đặt nó về giá sách, sau đó nàng thẩn thờ nhìn mấy dãy kệ đằng sau.
Chú thích của Mộ Sơ Lương giúp đỡ cho nàng rất nhiều, mỗi lần đọc xong một quyển sách, khi về lại nơi ở của đệ tử nàng đều thử luyện kiếm thuật một lát, có rất nhiều chỗ khó mà trước đây nàng không thể lý giải được, sau khi dùng phương pháp trong chú thích của Mộ Sơ Lương thì đều gỡ rối được dễ dàng. Chỉ một năm thôi, nhưng thực lực của nàng so với trước đây đã không còn ở cùng một cấp rồi.
Nàng không khỏi hoài nghi, cuối cùng thì Mộ Sơ Lương biết bao nhiêu thứ và tại sao phải làm việc này, sách trong căn phòng này rốt cuộc đã bị bao nhiêu người đọc qua tới nỗi trang sách cũng phải cong cả lại, cũng không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người được ghi chú của Mộ Sương Lương giúp đỡ.
Chẳng qua có một chuyện nàng luôn không hiểu nổi.
Theo như Mai Sương Mộng nói thì Lăng Quang tông là nơi luyện kiếm đạo, thế thì tại sao trong căn phòng này lại có nhiều loại sách khác như vậy? Và vì sao lúc đó Mai Nhiễm Y bắt nàng phải đọc hết chúng mới được đi tìm y?
Nếu nói phù pháp chú thuật còn có chỗ cần thiết, thì chú thuật đó tại sao lại ở trong đây?
Trong khi Vân Khâm còn đang nghi hoặc thì trong góc chợt vẳng tới tiếng động nhỏ, Vân Khâm vòng qua giá sách đi tới góc phát ra âm thanh thì thấy Uẩn Hoa kiếm đang dựa vào cạnh giá sách, thứ trưng bày trên đó chính là những quyển có liên quan tới chú thuật.
Hôm nào tới đây Vân Khâm cũng thả cho Uẩn Hoa kiếm đi rông, thanh kiếm này khác với kiếm thường, hết sức hoạt bát hiếu động, bao giờ cũng chạy nhảy tung tăng khắp cả phòng, nhưng hầu như mỗi lần Vân Khâm muốn xách nó ra về thì luôn tìm thấy nó ở trước giá sách này.
Mới đầu Vân Khâm cũng chẳng để tâm mấy, nhưng hôm nay thì nàng lại khá phân vân.
Dù sao cũng đã xem hết những cuốn có liên quan tới kiếm thuật, bây giờ nàng cũng chẳng biết phải đọc gì tiếp theo, đúng lúc nhìn thấy mấy quyển sách này thì quyết định cầm chúng xuống.
“Ngươi muốn ta đọc cái này hả?” Vân Khâm như có linh cảm, nhìn sang Uẩn Hoa kiếm.
Uẩn Hoa kiếm lập tức nhảy phốc lên bàn nằm nghiêm chỉnh.
Vân Khâm bật cười, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nàng lật đại một quyển trong số đó ra, cúi đầu đọc nghiêm túc.
Quyển sách này cũng hệt như những kiếm phổ mà nàng đọc lúc trước, đâu đâu cũng chi chít ghi chú của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm chẳng hề có hứng thú gì với thể loại này, nhưng nhờ nhìn chữ viết của Mộ Sơ Lương mà lòng nàng cũng tĩnh lại, nghiền ngẫm từng câu từng chữ, chẳng qua càng đọc nàng càng nhận ra quyển sách này có chỗ khác với những quyển trước.
Nàng phát hiện trong quyển sách này ngoài chú thích ra còn có vài ký hiệu kỳ lạ, cách mấy trang sẽ có một ký hiệu, ở những trang có đánh ký hiệu ghi chép trên đó không gì ngoài quy trình rèn đúc, có đao, có kiếm và các loại vũ khí, trong đó cũng có vài thứ lặt vặt như ấm nước, cây trâm, xích sắt linh tinh, bao nhiêu là thứ, tất cả đều có đánh ký hiệu lạ lùng đó.
Vân Khâm đọc tới đây thì lòng lại thắc mắc, nhìn qua Uẩn Hoa kiếm khó hiểu, lẩm bẩm: “Đây là do Mộ Sơ Lương lưu lại à?”
“Tại sao chứ?”
Uẩn Hoa kiếm không biết nói chuyện nên dĩ nhiên không thể trả lời nàng, chân mày nàng xoắn lại, lật tiếp mấy trang sau, sau khi lật qua mấy quyển thì phát hiện tất cả đều có đánh ký hiệu bên trong, tuy lòng nàng khó hiểu, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, chẳng ai có thể giải thích cho nàng biết rốt cuộc thì chúng có ý nghĩa gì và ở đâu ra cả.
Mãi đến khi nàng lật bừa thêm vài trang thì bất ngờ tìm được một tờ giấy mỏng kẹp trong một quyển sách.
Nó trông như một lá bùa, nhưng thứ viết trên nó dường như không phải là bùa chú mà là một dãy số chẳng ăn nhập chút nào.
Dãy số trên giấy có nhóm ba chữ, cũng có nhóm bốn chữ, Vân Khâm đếm sơ qua thì thấy nó có nhiều hơn mười sáu nhóm, bên dưới vài số còn đánh ký hiệu vừa nhìn thấy trong sách lúc nãy, làm người xem rối bù đầu óc, Vân Khâm cầm tờ giấy trong tay suy nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm sao hiểu nổi.
Chẳng biết qua bao lâu nàng mới dứt mắt ra khỏi tờ giấy nọ, lầm bầm trong miệng: “Đây là đồ chủ nhân ngươi để lại thật đó à?”
Nàng đã quen độc thoại với Uẩn Hoa kiếm nên cũng chẳng hy vọng nhận được câu trả lời, bên ngoài cửa sổ trời đã sụp tối, nàng biết hôm nay có ở lại xem cỡ nào cũng không thể nghĩ ra được, nên dứt khoát đứng dậy, dọn dẹp phòng ốc xong thì xách Uẩn Hoa kiếm rời khỏi phòng.
Chẳng qua trước khi ra về nàng cũng tiện tay nhét tờ giấy nọ vào người.
Sau khi rời khỏi đó, việc nàng làm trước hết là ăn vài thứ, sau đó mới trở về căn phòng nhỏ của mình.
Khi đi ngang qua bên ngoài đại điện, nàng lại vô tình gặp được Hoa Tình và Mai Sương Mộng đang đi ở phía đối diện.
Hoa Tình ở Không Thiền phái đã được một năm, dù một năm trước có xảy ra vài chuyện, nhưng bọn truy sát Hoa Tình đã bị Không Thiền phái giải quyết nhanh gọn, sau đó chẳng còn phát sinh thêm chuyện nào nữa. Một năm nay Hoa Tình một lòng theo Mai Sương Mộng tu luyện, tu vi một ngày tiến ngàn dặm, so với trước đây cứ tưởng như hai người.
Nhìn lại Vân Khâm, nàng theo Mai Nhiễm Y luyện kiếm, nhưng sau ngày đầu tiên nói được dăm câu với Mai Nhiễm Y xong thì chưa từng gặp lại vị sư phụ trên danh nghĩa này một lần nào nữa, tất cả mọi thứ đều do Vân Khâm học được từ những quyển sách để lại trong phòng Mộ Sơ Lương.
Thấy Vân Khâm ôm Uẩn Hoa kiếm đi tới, Hoa Tình, Mai Sương Mộng và Vân Khâm chào hỏi nhau xong thì cất bước đi tiếp, nhưng Vân Khâm chợt nhớ tới tờ giấy cất trong ngực mình bèn quay lại gọi với theo Mai Sương Mộng: “Sư bá!”
Vân Khâm bái nhập Không Thiền phái làm môn đệ của Mai Nhiễm Y, vì vậy theo lý phải gọi Mai Sương Mộng là sư bá.
Mai Sương Mộng nghe thấy tiếng kêu của Vân Khâm thì quay lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
“Sư bá, ta thấy trong thư phòng của Lăng Quang tông có rất nhiều sách liên quan tới chú thuật.” Vân Khâm chần chừ giây lát rồi mới nói: “Ta nghe nói sách ở đó năm xưa đều do Mộ sư huynh chỉnh lý, vậy Mộ sư huynh có phải rất am hiểu chú thuật hay không?”
Như không ngờ rằng Vân Khâm sẽ nhắc tới Mộ Sơ Lương, Mai Sương Mộng dừng bước lại, hồi tưởng chốc lát mới mỉm cười.
“Ngươi nhắc ta mới nhớ ra, năm xưa Tiểu Mộ quả thật từng có hứng thú với chú thuật, đã từng học hỏi ta một khoảng thời gian.” Nói đoạn tầm mắt Mai Sương Mộng dời tới Uẩn Hoa kiếm trong tay Vân Khâm.
Vân Khâm thấy vẻ mặt của nàng thì cũng nhìn về thanh kiếm trong tay mình.
Đến đây mới nghe Mai Sương Mộng nói tiếp: “Uẩn Hoa kiếm là do y đúc ra.”
Đôi tay đang ôm kiếm của Vân Khâm cứng đờ tại chỗ, lần đầu nàng bàng hoàng tới mức này, lẩm bẩm hỏi: “Uẩn Hoa kiếm… là do y tự đúc ra sao?”
Trước khi gặp Uẩn Hoa kiếm, nàng chưa từng nghe nói có loại kiếm nào có thể nhảy loi choi khắp nơi, tự thi triển kiếm pháp, rồi còn có hành vi y như con người, nàng còn tưởng thanh kiếm này chính là thần binh lợi khí cổ xưa nào đó, nhưng không ngờ nó lại do Mộ Sương Lương chế tạo ra.
Trong khi nàng còn chưa thoát khỏi cơn kinh ngạc, Mai Sương Mộng lại gật đầu tiếp lời: “Đúng vậy, Tiểu Mộ đích thực là thiên tài, lúc đúc ra thanh kiếm này y cùng lắm chỉ mới mười ba tuổi thôi.”
“Mười ba tuổi?” Vân Khâm cảm thấy chuyện mình nghe được hôm nay hình như đã thay đổi ấn tượng của nàng về Mộ Sơ Lương một lần nữa.
Mai Sương Mộng ừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Tiếc là sau khi đúc ra Uẩn Hoa kiếm y lại không động vào những thứ này nữa mà chỉ chuyên tâm vào luyện kiếm, còn bận rộn với chuyện của môn phái và gia tộc.”
“Tại sao y không đúc kiếm nữa?” Vân Khâm không hiểu nổi, nàng còn nhớ những quyển sách mình đọc hôm nay hầu như trang nào cũng viết chằng chịt chú thích của Mộ Sơ Lương, còn có rất nhiều ý tưởng và sáng kiến độc đáo của y, mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng Vân Khâm vẫn có thể cảm nhận được niềm yêu thích của Mộ Sơ Lương đối với chú thuật.
Mai Sương Mộng không hiểu sao giọng điệu của Vân Khâm lại có vẻ tiếc nuối đến vậy, nàng chỉ lắc đầu nói: “Có lẽ là vì không thích nữa thôi, huống chi tài năng kiếm thuật của y vượt xa người thường, nếu tốn thời gian lên chú thuật thì thật là đáng tiếc biết bao.”
Vân Khâm cụp mắt gật đầu, Mai Sương Mộng hỏi thăm Vân Khâm tình hình tu luyện hôm nay xong thì không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn Hoa Tình đi khỏi.
Mãi tới khi hai người đi xa rồi, Vân Khâm cũng không nói năng gì nữa, nàng không biết mình phải nói thêm gì, chỉ biết trong lòng vẫn còn hơi băn khoăn.
Chung quanh đã bắt đầu đổ tuyết mỏng, Vân Khâm ngước mắt nhìn bông tuyết bay tơi tả bốn bề mới nhớ mấy ngọn đèn bên trong tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương đang ngủ cần phải thêm dầu. Vì vậy nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói với Uẩn Hoa kiếm trong lòng: “Chúng ta đi thăm chủ nhân của ngươi đi.”
Từ khi chính thức trở thành đệ tử của Không Thiền phái Vân Khâm mới biết, địa phương rộng lớn đằng sau Không Thiền phái mà một đệ tử tạp dịch như nàng chưa từng bước chân vào lúc trước thật ra không phải là nơi vắng vẻ không người lai vãng, mà là nơi do tông chủ và các đệ tử của Không Thiền phái tự trông coi.
Trong đó bao gồm cả tòa lâu mà Mộ Sơ Lương đang ngủ say.
Sau khi Vân Khâm trở thành đệ tử của Không Thiền phái, nghe theo sự sắp xếp của Mai Sương Mộng, cách một khoảng thời gian nàng sẽ tới đây thay dầu trên bốn ngọn đèn, cũng chăm sóc cho Mộ Sơ Lương đang ngủ mê.
Vân Khâm rất thích nơi đây, vì Uẩn Hoa kiếm mà nàng biết tới sự tồn tại của Mộ Sơ Lương, nhờ những quyển sách trong thư phòng của Lăng Quang tông mà nàng dần hiểu được con người này, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Mộ Sơ Lương nàng mới cảm giác được đối phương đang thật sự tồn tại, chứ không phải là một sự tồn tại xa xôi từ lời kể của người khác hay một hình ảnh tưởng tượng trong đầu nàng.
Thời tiết trên núi Không Thiền luôn thất thường, Vân Khâm đi được nửa đường thì gió tuyết đã nổi lớn, nàng trùm kín áo khoác bước nhanh hơn, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng chuông ngân vang thanh thúy trên góc mái hiên.
Mà trong dư âm của tiếng chuông hình như còn pha lẫn một âm thanh khác.
Vân Khâm giật thót, cảm thấy máu toàn thân trở nên khô nóng, mọi giác quan đều mất đi tác dụng trong nháy mắt, tâm trí chỉ khóa chặt vào tòa lâu trước mặt. Nàng đứng đơ ra tại chỗ cố giữ cho mình bình tĩnh, lắng tai nghe rõ âm thanh kia.
Sau đó nàng nghe thấy cửa lâu vang động khe khẽ, phát ra tiếng két.
Vì trước khi đi Mai Nhiễm Y có nói khi nào Vân Khâm đọc hết số sách trong căn phòng này mới được đến tìm y, cho nên Vân Khâm cũng chẳng nóng lòng luyện kiếm ngay mà chỉ ở lì trong căn phòng này.
Trên giá chất hàng đống sách đồ sộ, Vân Khâm cũng chẳng biết mình phải mất bao lâu mới đọc xong hết từng này, nàng chỉ biết mình rất thích đọc chúng.
Vì trong mỗi quyển sách đều có lời chú thích của Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm rất thích nhìn những con chữ đó, khi nhìn vào một con chữ nàng như có thể nhìn thấy hình dáng Mộ Sơ Lương ngồi trước bàn, chuyên tâm viết lách.
Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, mỗi ngày Vân Khâm đều dậy sớm chạy tới căn phòng này, đầu tiên là quét dọn cho sạch sẽ, sau đó thì bắt đầu vùi đầu vào sách. Thuở nhỏ nàng luyện kiếm nên dĩ nhiên cũng đọc kiếm phổ để lớn lên, trong căn phòng này có bao nhiêu là kiếm phổ, dù đọc cả ngày lẫn đêm Vân Khâm cũng phải mất rất nhiều thời gian, nói chi đến chuyện mỗi lần đọc nàng đều mò từng câu từng chữ, tìm kiếm tất cả vết tích mà Mộ Sơ Lương để lại.
Để đọc hết tất cả kiếm phổ trong căn phòng này nàng phải mất tròn một năm.
Trong một năm đó cuộc sống của Vân Khâm trôi qua vô cùng đơn giản, hễ trời rạng sáng thì tới đây đọc sách, tuy nàng chỉ đọc sách nhưng lúc nào cũng xách theo Uẩn Hoa kiếm tới căn phòng này, mặc dù không luyện kiếm nhưng nàng đã tạo thành thói quen đem kiếm bên mình chẳng biết mệt mỏi.
Hôm ấy, Vân Khâm đọc xong quyển sách cuối cùng có liên quan tới kiếm thuật rồi đặt nó về giá sách, sau đó nàng thẩn thờ nhìn mấy dãy kệ đằng sau.
Chú thích của Mộ Sơ Lương giúp đỡ cho nàng rất nhiều, mỗi lần đọc xong một quyển sách, khi về lại nơi ở của đệ tử nàng đều thử luyện kiếm thuật một lát, có rất nhiều chỗ khó mà trước đây nàng không thể lý giải được, sau khi dùng phương pháp trong chú thích của Mộ Sơ Lương thì đều gỡ rối được dễ dàng. Chỉ một năm thôi, nhưng thực lực của nàng so với trước đây đã không còn ở cùng một cấp rồi.
Nàng không khỏi hoài nghi, cuối cùng thì Mộ Sơ Lương biết bao nhiêu thứ và tại sao phải làm việc này, sách trong căn phòng này rốt cuộc đã bị bao nhiêu người đọc qua tới nỗi trang sách cũng phải cong cả lại, cũng không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người được ghi chú của Mộ Sương Lương giúp đỡ.
Chẳng qua có một chuyện nàng luôn không hiểu nổi.
Theo như Mai Sương Mộng nói thì Lăng Quang tông là nơi luyện kiếm đạo, thế thì tại sao trong căn phòng này lại có nhiều loại sách khác như vậy? Và vì sao lúc đó Mai Nhiễm Y bắt nàng phải đọc hết chúng mới được đi tìm y?
Nếu nói phù pháp chú thuật còn có chỗ cần thiết, thì chú thuật đó tại sao lại ở trong đây?
Trong khi Vân Khâm còn đang nghi hoặc thì trong góc chợt vẳng tới tiếng động nhỏ, Vân Khâm vòng qua giá sách đi tới góc phát ra âm thanh thì thấy Uẩn Hoa kiếm đang dựa vào cạnh giá sách, thứ trưng bày trên đó chính là những quyển có liên quan tới chú thuật.
Hôm nào tới đây Vân Khâm cũng thả cho Uẩn Hoa kiếm đi rông, thanh kiếm này khác với kiếm thường, hết sức hoạt bát hiếu động, bao giờ cũng chạy nhảy tung tăng khắp cả phòng, nhưng hầu như mỗi lần Vân Khâm muốn xách nó ra về thì luôn tìm thấy nó ở trước giá sách này.
Mới đầu Vân Khâm cũng chẳng để tâm mấy, nhưng hôm nay thì nàng lại khá phân vân.
Dù sao cũng đã xem hết những cuốn có liên quan tới kiếm thuật, bây giờ nàng cũng chẳng biết phải đọc gì tiếp theo, đúng lúc nhìn thấy mấy quyển sách này thì quyết định cầm chúng xuống.
“Ngươi muốn ta đọc cái này hả?” Vân Khâm như có linh cảm, nhìn sang Uẩn Hoa kiếm.
Uẩn Hoa kiếm lập tức nhảy phốc lên bàn nằm nghiêm chỉnh.
Vân Khâm bật cười, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nàng lật đại một quyển trong số đó ra, cúi đầu đọc nghiêm túc.
Quyển sách này cũng hệt như những kiếm phổ mà nàng đọc lúc trước, đâu đâu cũng chi chít ghi chú của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm chẳng hề có hứng thú gì với thể loại này, nhưng nhờ nhìn chữ viết của Mộ Sơ Lương mà lòng nàng cũng tĩnh lại, nghiền ngẫm từng câu từng chữ, chẳng qua càng đọc nàng càng nhận ra quyển sách này có chỗ khác với những quyển trước.
Nàng phát hiện trong quyển sách này ngoài chú thích ra còn có vài ký hiệu kỳ lạ, cách mấy trang sẽ có một ký hiệu, ở những trang có đánh ký hiệu ghi chép trên đó không gì ngoài quy trình rèn đúc, có đao, có kiếm và các loại vũ khí, trong đó cũng có vài thứ lặt vặt như ấm nước, cây trâm, xích sắt linh tinh, bao nhiêu là thứ, tất cả đều có đánh ký hiệu lạ lùng đó.
Vân Khâm đọc tới đây thì lòng lại thắc mắc, nhìn qua Uẩn Hoa kiếm khó hiểu, lẩm bẩm: “Đây là do Mộ Sơ Lương lưu lại à?”
“Tại sao chứ?”
Uẩn Hoa kiếm không biết nói chuyện nên dĩ nhiên không thể trả lời nàng, chân mày nàng xoắn lại, lật tiếp mấy trang sau, sau khi lật qua mấy quyển thì phát hiện tất cả đều có đánh ký hiệu bên trong, tuy lòng nàng khó hiểu, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, chẳng ai có thể giải thích cho nàng biết rốt cuộc thì chúng có ý nghĩa gì và ở đâu ra cả.
Mãi đến khi nàng lật bừa thêm vài trang thì bất ngờ tìm được một tờ giấy mỏng kẹp trong một quyển sách.
Nó trông như một lá bùa, nhưng thứ viết trên nó dường như không phải là bùa chú mà là một dãy số chẳng ăn nhập chút nào.
Dãy số trên giấy có nhóm ba chữ, cũng có nhóm bốn chữ, Vân Khâm đếm sơ qua thì thấy nó có nhiều hơn mười sáu nhóm, bên dưới vài số còn đánh ký hiệu vừa nhìn thấy trong sách lúc nãy, làm người xem rối bù đầu óc, Vân Khâm cầm tờ giấy trong tay suy nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm sao hiểu nổi.
Chẳng biết qua bao lâu nàng mới dứt mắt ra khỏi tờ giấy nọ, lầm bầm trong miệng: “Đây là đồ chủ nhân ngươi để lại thật đó à?”
Nàng đã quen độc thoại với Uẩn Hoa kiếm nên cũng chẳng hy vọng nhận được câu trả lời, bên ngoài cửa sổ trời đã sụp tối, nàng biết hôm nay có ở lại xem cỡ nào cũng không thể nghĩ ra được, nên dứt khoát đứng dậy, dọn dẹp phòng ốc xong thì xách Uẩn Hoa kiếm rời khỏi phòng.
Chẳng qua trước khi ra về nàng cũng tiện tay nhét tờ giấy nọ vào người.
Sau khi rời khỏi đó, việc nàng làm trước hết là ăn vài thứ, sau đó mới trở về căn phòng nhỏ của mình.
Khi đi ngang qua bên ngoài đại điện, nàng lại vô tình gặp được Hoa Tình và Mai Sương Mộng đang đi ở phía đối diện.
Hoa Tình ở Không Thiền phái đã được một năm, dù một năm trước có xảy ra vài chuyện, nhưng bọn truy sát Hoa Tình đã bị Không Thiền phái giải quyết nhanh gọn, sau đó chẳng còn phát sinh thêm chuyện nào nữa. Một năm nay Hoa Tình một lòng theo Mai Sương Mộng tu luyện, tu vi một ngày tiến ngàn dặm, so với trước đây cứ tưởng như hai người.
Nhìn lại Vân Khâm, nàng theo Mai Nhiễm Y luyện kiếm, nhưng sau ngày đầu tiên nói được dăm câu với Mai Nhiễm Y xong thì chưa từng gặp lại vị sư phụ trên danh nghĩa này một lần nào nữa, tất cả mọi thứ đều do Vân Khâm học được từ những quyển sách để lại trong phòng Mộ Sơ Lương.
Thấy Vân Khâm ôm Uẩn Hoa kiếm đi tới, Hoa Tình, Mai Sương Mộng và Vân Khâm chào hỏi nhau xong thì cất bước đi tiếp, nhưng Vân Khâm chợt nhớ tới tờ giấy cất trong ngực mình bèn quay lại gọi với theo Mai Sương Mộng: “Sư bá!”
Vân Khâm bái nhập Không Thiền phái làm môn đệ của Mai Nhiễm Y, vì vậy theo lý phải gọi Mai Sương Mộng là sư bá.
Mai Sương Mộng nghe thấy tiếng kêu của Vân Khâm thì quay lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
“Sư bá, ta thấy trong thư phòng của Lăng Quang tông có rất nhiều sách liên quan tới chú thuật.” Vân Khâm chần chừ giây lát rồi mới nói: “Ta nghe nói sách ở đó năm xưa đều do Mộ sư huynh chỉnh lý, vậy Mộ sư huynh có phải rất am hiểu chú thuật hay không?”
Như không ngờ rằng Vân Khâm sẽ nhắc tới Mộ Sơ Lương, Mai Sương Mộng dừng bước lại, hồi tưởng chốc lát mới mỉm cười.
“Ngươi nhắc ta mới nhớ ra, năm xưa Tiểu Mộ quả thật từng có hứng thú với chú thuật, đã từng học hỏi ta một khoảng thời gian.” Nói đoạn tầm mắt Mai Sương Mộng dời tới Uẩn Hoa kiếm trong tay Vân Khâm.
Vân Khâm thấy vẻ mặt của nàng thì cũng nhìn về thanh kiếm trong tay mình.
Đến đây mới nghe Mai Sương Mộng nói tiếp: “Uẩn Hoa kiếm là do y đúc ra.”
Đôi tay đang ôm kiếm của Vân Khâm cứng đờ tại chỗ, lần đầu nàng bàng hoàng tới mức này, lẩm bẩm hỏi: “Uẩn Hoa kiếm… là do y tự đúc ra sao?”
Trước khi gặp Uẩn Hoa kiếm, nàng chưa từng nghe nói có loại kiếm nào có thể nhảy loi choi khắp nơi, tự thi triển kiếm pháp, rồi còn có hành vi y như con người, nàng còn tưởng thanh kiếm này chính là thần binh lợi khí cổ xưa nào đó, nhưng không ngờ nó lại do Mộ Sương Lương chế tạo ra.
Trong khi nàng còn chưa thoát khỏi cơn kinh ngạc, Mai Sương Mộng lại gật đầu tiếp lời: “Đúng vậy, Tiểu Mộ đích thực là thiên tài, lúc đúc ra thanh kiếm này y cùng lắm chỉ mới mười ba tuổi thôi.”
“Mười ba tuổi?” Vân Khâm cảm thấy chuyện mình nghe được hôm nay hình như đã thay đổi ấn tượng của nàng về Mộ Sơ Lương một lần nữa.
Mai Sương Mộng ừ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Tiếc là sau khi đúc ra Uẩn Hoa kiếm y lại không động vào những thứ này nữa mà chỉ chuyên tâm vào luyện kiếm, còn bận rộn với chuyện của môn phái và gia tộc.”
“Tại sao y không đúc kiếm nữa?” Vân Khâm không hiểu nổi, nàng còn nhớ những quyển sách mình đọc hôm nay hầu như trang nào cũng viết chằng chịt chú thích của Mộ Sơ Lương, còn có rất nhiều ý tưởng và sáng kiến độc đáo của y, mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng Vân Khâm vẫn có thể cảm nhận được niềm yêu thích của Mộ Sơ Lương đối với chú thuật.
Mai Sương Mộng không hiểu sao giọng điệu của Vân Khâm lại có vẻ tiếc nuối đến vậy, nàng chỉ lắc đầu nói: “Có lẽ là vì không thích nữa thôi, huống chi tài năng kiếm thuật của y vượt xa người thường, nếu tốn thời gian lên chú thuật thì thật là đáng tiếc biết bao.”
Vân Khâm cụp mắt gật đầu, Mai Sương Mộng hỏi thăm Vân Khâm tình hình tu luyện hôm nay xong thì không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn Hoa Tình đi khỏi.
Mãi tới khi hai người đi xa rồi, Vân Khâm cũng không nói năng gì nữa, nàng không biết mình phải nói thêm gì, chỉ biết trong lòng vẫn còn hơi băn khoăn.
Chung quanh đã bắt đầu đổ tuyết mỏng, Vân Khâm ngước mắt nhìn bông tuyết bay tơi tả bốn bề mới nhớ mấy ngọn đèn bên trong tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương đang ngủ cần phải thêm dầu. Vì vậy nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói với Uẩn Hoa kiếm trong lòng: “Chúng ta đi thăm chủ nhân của ngươi đi.”
Từ khi chính thức trở thành đệ tử của Không Thiền phái Vân Khâm mới biết, địa phương rộng lớn đằng sau Không Thiền phái mà một đệ tử tạp dịch như nàng chưa từng bước chân vào lúc trước thật ra không phải là nơi vắng vẻ không người lai vãng, mà là nơi do tông chủ và các đệ tử của Không Thiền phái tự trông coi.
Trong đó bao gồm cả tòa lâu mà Mộ Sơ Lương đang ngủ say.
Sau khi Vân Khâm trở thành đệ tử của Không Thiền phái, nghe theo sự sắp xếp của Mai Sương Mộng, cách một khoảng thời gian nàng sẽ tới đây thay dầu trên bốn ngọn đèn, cũng chăm sóc cho Mộ Sơ Lương đang ngủ mê.
Vân Khâm rất thích nơi đây, vì Uẩn Hoa kiếm mà nàng biết tới sự tồn tại của Mộ Sơ Lương, nhờ những quyển sách trong thư phòng của Lăng Quang tông mà nàng dần hiểu được con người này, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Mộ Sơ Lương nàng mới cảm giác được đối phương đang thật sự tồn tại, chứ không phải là một sự tồn tại xa xôi từ lời kể của người khác hay một hình ảnh tưởng tượng trong đầu nàng.
Thời tiết trên núi Không Thiền luôn thất thường, Vân Khâm đi được nửa đường thì gió tuyết đã nổi lớn, nàng trùm kín áo khoác bước nhanh hơn, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng chuông ngân vang thanh thúy trên góc mái hiên.
Mà trong dư âm của tiếng chuông hình như còn pha lẫn một âm thanh khác.
Vân Khâm giật thót, cảm thấy máu toàn thân trở nên khô nóng, mọi giác quan đều mất đi tác dụng trong nháy mắt, tâm trí chỉ khóa chặt vào tòa lâu trước mặt. Nàng đứng đơ ra tại chỗ cố giữ cho mình bình tĩnh, lắng tai nghe rõ âm thanh kia.
Sau đó nàng nghe thấy cửa lâu vang động khe khẽ, phát ra tiếng két.
/102
|