Edit: Yunchan
Chạm phải ánh mắt này của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm trước nay dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không đổi sắc hiếm khi nào không nói được một lời như lúc này.
Sau khi nhìn Vân Khâm, Mộ Sơ Lương lại quay mặt sang nói với Túc Thất đang ngồi một bên với cái giọng không chút khách khí: “Minh Khuynh, người còn cựa quậy nổi chứ?”
Túc Thất không nói gì, chỉ nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng coi như đáp lời.
Mộ Sơ Lương lấy ra một vật rồi ném cho Túc Thất: “Vậy thì tự bôi thuốc đi.”
Túc Thất bắt lấy thuốc trị thương Mộ Sơ Lương ném qua, rồi hướng mắt nhìn sang Vân Khâm, sau đó cũng đành cam phận tự xử lý vết thương cho mình.
Vân Khâm đứng kia cũng sực ngộ ra, khi thấy Mộ Sơ Lương rũ mắt đi tới trước mặt mình thì liền ngoan ngoãn chìa tay ra, mở to mắt nhìn hắn.
Mộ Sơ Lương nhìn bàn tay đang chìa ra mà vẫn không hé răng, cũng không có biểu cảm gì, điều này khiến Vân Khâm có dự cảm không lành tí nào. Trước giờ nàng luôn tưởng mình đã hiểu Mộ Sơ Lương rất nhiều, nhưng giờ nhìn lại nàng mới biết rằng không đủ.
Nín thinh hồi lâu, khi thấy Mộ Sơ Lương không có ý định lấy đồ ra, Vân Khâm đành phải nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, thuốc trị thương của muội đâu?”
Nàng dừng lại chốc lát, nhớ lại tâm trạng của Mộ Sơ Lương lúc này không tốt, e là tới thuốc cũng không có phần mình, thế là nàng bèn ho nhẹ một tiếng, muốn hạ tay xuống: “Muội… muội nhớ hình như muội cũng có thuốc…”
Nàng còn chưa nói hết câu thì bàn tay đang định hạ xuống đã bị Mộ Sơ Lương cầm lấy.
Như để không làm đau Vân Khâm đang bị thương tới thảm hại nên động tác của Mộ Sơ Lương rất nhẹ nhàng, nhưng cách hắn cầm lấy cổ tay lại khiến Vân Khâm cứng đờ người không tài nào cử động, chỉ có thể nhìn hắn ngỡ ngàng.
Mộ Sơ Lương rũ thấp hàng mi nên không thấy rõ cảm xúc, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
Vân Khâm nghe thấy tiếng thở dài này thì lòng bỗng thắt lại.
Mộ Sơ Lương dịu giọng nói: “Muội đang bị thương còn lộn xộn gì hả, đương nhiên phải để ta bôi thuốc cho muội.”
Vân Khâm nghe câu này thì ngoảnh đầu nhìn sang Túc Thất đang chật vật cắn nắp bình để rắc thuốc trị thương: “Nhưng mà…”
Túc Thất đang sầm mặt nhìn hai người bỗng dời mắt đi, vờ như nơi đây chỉ có mình mình.
Mộ Sơ Lương vẫn mềm mỏng nói: “Trước đây hắn từng làm nhiều chuyện còn liều hơn, chút vết thương nhỏ này không hành chết hắn đâu.”
Vân Khâm: “…”
Rốt cuộc cũng được một khoảng bình yên ngắn ngủi, Mộ Sơ Lương bèn mau chóng dẫn hai người tới một khách điếm trong thành. Tuy mọi người đã đồng ý lời thỉnh cầu của Mộ Sơ Lương rằng sẽ không ra tay với Túc Thất trong vòng bảy ngày, nhưng vẫn không hoàn toàn bỏ mặc họ, ba người vừa tới khách điếm chưa bao lâu thì đã xuất hiện hơn một nhân sĩ Trung Nguyên hoặc cao thủ Thiên Cương Minh, nhưng Mộ Sơ Lương lại không rảnh để ý tới họ, Túc Thất và Vân Khâm lại càng không.
Sau khi trầy trật xử lý hết vết thương trên người cho Vân Khâm rồi Mộ Sơ Lương mới rút tay về, lấy một bộ xiêm y phủ thêm cho Vân Khâm, sau đó đứng dậy thu dọn thuốc trị thương trên bàn.
Vân Khâm ngồi im thin thít trong phòng, mãi tới lúc này mới dám nhìn rõ vẻ mặt của Mộ Sơ Lương.
Trước mặt người bên cạnh Mộ Sơ Lương rất hay cười, là kiểu cười ôn tồn nhã nhặn, hiền hòa như gió ấm, nhưng khi không cười, chẳng biết có phải vì quá mức an tĩnh hay không mà lại trông có chút u sầu. Hiện tại Túc Thất đang ở ngay phòng kế bên để chữa thương cho mình nên chỉ có hai người họ trong phòng này, Vân Khâm nhìn bóng lưng đang thu dọn thuốc của Mộ Sơ Lương hồi lâu, rốt cuộc cũng mở lời: “Sư huynh, muội xin lỗi.”
“Sao?” Mộ Sơ Lương thấp giọng hỏi ngược lại: “Muội xin lỗi chuyện gì?”
Vân Khâm lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Để cho sư huynh lo lắng.”
Mộ Sơ Lương thở dài một tiếng.
Vân Khâm sợ nhất là dáng vẻ này của Mộ Sơ Lương, nàng đang há miệng muốn nói thì Mộ Sơ Lương đã trở lại trước mặt nàng, lắc đầu nói: “Nghĩ kỹ lại, hình như ta cũng không có lý do để tức giận.”
Vân Khâm im bặt, tuy nói thế nhưng phản ứng của Mộ Sơ Lương lại chẳng có vẻ gì là không giận hết.
Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Ta nghe tin Minh Khuynh xảy ra chuyện khi đang ở ngoài Sương thành, sau khi biết tin ta đoán ngay muội nhất định sẽ chạy tới đó. Muội có Vụ Châu, đủ khả năng để ra lệnh cho bạch long gấp rút lên đường, chặng đường mà người khác phải đi mất ba ngày thì muội chỉ cần một ngày, cho nên ta đã thử đoán xem tới nơi rồi muội sẽ làm gì.”
Vân Khâm nghiêm túc lắng nghe, không chen vào cắt ngang lời hắn.
Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Nhưng dù nghĩ đến mấy ta cũng biết Trung Nguyên không thể bỏ qua cho Minh Khuynh, còn muội cũng không đời nào ngồi nhìn, ta đã nghĩ tới vô số tình huống, nhưng chỉ một tình huống là có khả năng xảy ra.”
Hắn nói tới đây thì nét mặt thoáng thay đổi, nhìn thẳng vào mắt Vân Khâm: “Muội sẽ ra tay trợ giúp Minh Khuynh, sau đó chiến đấu tới chết cùng hắn.”
Vân Khâm muốn nói gì đó để bào chữa, nhưng lời tới bên mép đã nghẹn.
“Cho nên ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo với Phương Vọng dẫn người của Mộ gia tới trước, rồi gửi tin xin thủ lệnh của Mai sư thúc, sau đó ta ráo riết cưỡi ngựa tới đây, không dám dừng lại dù chỉ chốc lát.”
Rốt cuộc Vân Khâm đã hiểu được lời Mộ Sơ Lương nói, cũng hiểu vì sao hắn bảo mình không tức giận nhưng lại có nét mặt đó.
Nàng ngập ngừng chốc lát rồi lẩm bẩm nói: “Thật ra thì năm mươi năm qua muội đã từng trải qua rất nhiều trận chiến thế này rồi, sư huynh yên tâm đi, muội sẽ không dễ gặp chuyện đâu.”
“Ta đã từng nghe những chuyện đó, cũng biết thực lực của muội và Minh Khuynh, biết để cầm cự mấy ngày đối với muội là không khó.” Nói tới đây, trong giọng của hắn đã pha thêm mấy phần bất lực: “Nhưng dù vậy, ta vẫn lo lắng.”
Vân Khâm nghe hắn thốt ra câu này thì bỗng thừ ra, nàng nhìn chằm chằm bàn tay đang buông thõng bên người của Mộ Sơ Lương, sau đó đánh bạo giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy.
Người càng thông minh thì càng lo nghĩ sâu xa, càng không dễ dàng để lộ tiếng lòng với ai khác, vì đối với họ đó là một thứ lá chắn bảo vệ. Càng để cho người khác biết nhiều về mình thì càng đặt bản thân vào nguy hiểm, nhưng bây giờ, Mộ Sơ Lương lại nói với nàng những lời trong lòng mình.
Đó chẳng khác nào lột ra một lớp mặt nạ mềm mại nhất, rồi dè dặt phơi trần bản thân trước mặt nàng, không có giấu diếm cũng không kiêng dè, chỉ muốn để nàng biết mà thôi.
Hắn quan tâm nàng, còn quan tâm hơn cả nàng tưởng tượng.
Vì vậy nàng cũng phải chăm sóc cho bản thân thật kỹ, để trái tim đi lạc vào tay nàng không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Vân Khâm thầm hứa với lòng mình như thế.
Lúc này Mộ Sơ Lương mới chịu cười, nói ra câu này xong hắn cũng trở lại với dáng vẻ bình thường, đứng lên nói: “Ta đi xem Minh Khuynh một chút, muội ở đây chờ ta.”
Vân Khâm biết tuy ngoài miệng Mộ Sơ Lương nói cứng nhưng lòng thì vẫn lo cho an nguy của Túc Thất, nàng nhanh nhảu gật đầu rồi đưa mắt nhìn Mộ Sơ Lương rời khỏi phòng.
Nhưng chưa được bao lâu thì Mộ Sơ Lương đã về lại phòng, có điều sau lưng lại có thêm một Túc Thất đã băng bó vết thương và thay bộ y phục sạch sẽ. Túc Thất trầm mặc bước vào phòng, Mộ Sơ Lương ra hiệu cho y ngồi xuống, sau đó mới quay người khép cửa phòng lại, còn tiện thể giăng thêm một tầng trận pháp, lúc này mới quay đầu lại nói: “Nếu hai người đều đã cử động được rồi thì bây giờ ta sẽ nói thẳng.”
Vân Khâm biết hắn muốn bàn chính sự nên nhanh chóng gật đầu rồi nghiêm túc lắng nghe, Mộ Sơ Lương nhìn qua hai người rồi mới nói tiếp: “Chúng ta chỉ có bảy ngày để thuyết phục Thiên Cương Minh và Trung Nguyên đổi ý.”
Túc Thất nói nhàn nhạt: “Thân phận của ta vốn đúng như lời họ nói, ngươi định làm gì để khiến họ tha cho phản đồ Minh Khuynh khơi lên trận nội loạn năm xưa đây?”
Mộ Sơ Lương: “Chuyện của mấy mươi năm trước bây giờ đã không thể nói rõ, ta cũng không có chứng cứ để chứng minh nó là vở kịch do Vô Ưu cốc thiết lập, lợi dụng danh nghĩa của ngươi để gây ra cuộc nội loạn kia. Nhưng chuyện hiện tại chúng ta vẫn còn cơ hội để điều tra rõ.”
Nghe đến đây Vân Khâm lập tức hiểu ý Mộ Sơ Lương: “Ý sư huynh là chúng ta nên điều tra chuyện hơn ba trăm người chết trước mặt Minh chủ đúng không?”
“Phải.” Mộ Sơ Lương gật đầu, dường như ban nãy hắn đã bàn luận với Túc Thất nên cũng nắm được tình hình, bèn nói nhanh: “Minh Khuynh, ngươi nói hơn ba trăm người đó không phải do ngươi giết, mà là khi ngươi tới gần đã bị người Huyền giới dùng một loại sức mạnh kỳ lạ giết chết, vì mọi người đứng cách quá xa, không nhìn rõ nên mới hiểu lầm đúng chứ.”
Nói tới đây Vân Khâm đã hiểu kết quả mà Mộ Sơ Lương muốn đạt tới.
Suốt mấy chục năm qua Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đã làm rất nhiều chuyện vì Trung Nguyên, nếu hơn ba trăm người này không phải do Túc Thất giết thì mọi người có thể cân nhắc lại thân phận phản đồ của y, không chừng có thể điều tra lại chuyện xảy ra cách đây mấy mươi năm cũng nên.
Mà mấu chốt của tất cả chính là điều tra ra cái sức mạnh thần bí giết chết hơn ba trăm người lúc ấy.
Hoặc nói cách khác là phải tra ra Huyền giới, cũng tìm được người của Huyền giới.
Chỉ cần dụ người Huyền giới ra tay, rồi xâu chuỗi với tình trạng tử vong của hơn ba trăm con người ấy, thế thì sự thật có thể phơi bày rồi.
Nhưng mà cuối cùng thì Huyền giới ở đâu, phải tới đó bằng cách nào? Mà người của Huyền giới đang ở đâu trong nhân giới này mới được chứ?
Vân Khâm và Túc Thất đồng thời nhìn về phía Mộ Sơ Lương, trông cái dáng chắc ăn này của hắn thì không chừng đã tìm ra cách rồi cũng nên.
Tiếc thay họ lại quên béng mất một chuyện, dù Mộ Sơ Lương không nắm chắc thì cũng luôn giữ nguyên cái dáng tỉnh bơ đáng tin như hiện tại, thế nên khi chạm phải ánh mắt tin cậy của hai người, Mộ Sơ Lương bèn lắc đầu đầy vô tội: “Ta không biết.”
“Thần cũng biết chuyện này chứ?” Túc Thất thuận miệng hỏi.
Vân Khâm nghe thấy câu này mới hiểu thì ra Túc Thất đã biết thân phận của Mộ Sơ Lương từ đầu rồi, cho nên lúc Mộ Sơ Lương xảy ra chuyện vào năm mươi năm trước Túc Thất mới nói với nàng câu ấy, bảo rằng chỉ cần nàng chịu chờ thì biết đâu Mộ Sơ Lương sẽ trở lại.
Mộ Sơ Lương phớt lờ câu móc mỉa này của Túc Thất: “Ta là vị thần đầu tiên biết đến sự tồn tại của Huyền giới, thế là đã tài lắm rồi.”
Túc Thất không hề có ý định khen tặng hắn.
Mộ Sơ Lương cũng chẳng đợi y khen, nói tiếp luôn: “Nhưng ta còn biết được vài chuyện có lẽ sẽ có ích cho cuộc tìm kiếm Huyền giới này.”
“Là gì?” Túc Thất vẫn trưng ra cái mặt lạnh như tiền bất hợp tác, nên Vân Khâm đành phải chủ động hỏi chen vào một câu.
Mộ Sơ Lương cười nói: “Mới đây ta có ghé qua Phong gia, Phong Diêu Sở nói rằng hắn nghi ngờ thân phận của Hoa Chi, còn bảo dường như cô ta đang đợi ai đó tới tìm mình. Giờ đây thế lực của Thập Châu đã bị tiêu diệt, người Hoa Chi đang đợi không thể nào là Thập Châu, cô ta cũng không có liên lạc với Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc, từ đó ta đoán rằng… có lẽ người cô ta đang đợi, chính là Huyền giới.”
Vân Khâm hỏi tới: “Vậy là chúng ta phải đi tìm Hoa Chi cô nương, chờ người Huyền giới tới đón cô ấy đi sao?”
“Ta không biết người cô ta đang đợi bao lâu mới đến, nhưng chúng ta có một cách khiến cho cô ta chủ động dẫn chúng ta đi tìm.” Nói đến đây nét mặt của Mộ Sơ Lương có hơi thay đổi, hắn nói: “Nhưng phải mau lên, vì chúng ta chỉ có bảy ngày, hơn nữa…”
Giọng hắn nhỏ xuống rồi chợt đứt đoạn, sau đó mới miễn cưỡng thốt ra câu cuối: “Thời gian của Phong Diêu Sở không còn nhiều.”
Chạm phải ánh mắt này của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm trước nay dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không đổi sắc hiếm khi nào không nói được một lời như lúc này.
Sau khi nhìn Vân Khâm, Mộ Sơ Lương lại quay mặt sang nói với Túc Thất đang ngồi một bên với cái giọng không chút khách khí: “Minh Khuynh, người còn cựa quậy nổi chứ?”
Túc Thất không nói gì, chỉ nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng coi như đáp lời.
Mộ Sơ Lương lấy ra một vật rồi ném cho Túc Thất: “Vậy thì tự bôi thuốc đi.”
Túc Thất bắt lấy thuốc trị thương Mộ Sơ Lương ném qua, rồi hướng mắt nhìn sang Vân Khâm, sau đó cũng đành cam phận tự xử lý vết thương cho mình.
Vân Khâm đứng kia cũng sực ngộ ra, khi thấy Mộ Sơ Lương rũ mắt đi tới trước mặt mình thì liền ngoan ngoãn chìa tay ra, mở to mắt nhìn hắn.
Mộ Sơ Lương nhìn bàn tay đang chìa ra mà vẫn không hé răng, cũng không có biểu cảm gì, điều này khiến Vân Khâm có dự cảm không lành tí nào. Trước giờ nàng luôn tưởng mình đã hiểu Mộ Sơ Lương rất nhiều, nhưng giờ nhìn lại nàng mới biết rằng không đủ.
Nín thinh hồi lâu, khi thấy Mộ Sơ Lương không có ý định lấy đồ ra, Vân Khâm đành phải nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, thuốc trị thương của muội đâu?”
Nàng dừng lại chốc lát, nhớ lại tâm trạng của Mộ Sơ Lương lúc này không tốt, e là tới thuốc cũng không có phần mình, thế là nàng bèn ho nhẹ một tiếng, muốn hạ tay xuống: “Muội… muội nhớ hình như muội cũng có thuốc…”
Nàng còn chưa nói hết câu thì bàn tay đang định hạ xuống đã bị Mộ Sơ Lương cầm lấy.
Như để không làm đau Vân Khâm đang bị thương tới thảm hại nên động tác của Mộ Sơ Lương rất nhẹ nhàng, nhưng cách hắn cầm lấy cổ tay lại khiến Vân Khâm cứng đờ người không tài nào cử động, chỉ có thể nhìn hắn ngỡ ngàng.
Mộ Sơ Lương rũ thấp hàng mi nên không thấy rõ cảm xúc, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
Vân Khâm nghe thấy tiếng thở dài này thì lòng bỗng thắt lại.
Mộ Sơ Lương dịu giọng nói: “Muội đang bị thương còn lộn xộn gì hả, đương nhiên phải để ta bôi thuốc cho muội.”
Vân Khâm nghe câu này thì ngoảnh đầu nhìn sang Túc Thất đang chật vật cắn nắp bình để rắc thuốc trị thương: “Nhưng mà…”
Túc Thất đang sầm mặt nhìn hai người bỗng dời mắt đi, vờ như nơi đây chỉ có mình mình.
Mộ Sơ Lương vẫn mềm mỏng nói: “Trước đây hắn từng làm nhiều chuyện còn liều hơn, chút vết thương nhỏ này không hành chết hắn đâu.”
Vân Khâm: “…”
Rốt cuộc cũng được một khoảng bình yên ngắn ngủi, Mộ Sơ Lương bèn mau chóng dẫn hai người tới một khách điếm trong thành. Tuy mọi người đã đồng ý lời thỉnh cầu của Mộ Sơ Lương rằng sẽ không ra tay với Túc Thất trong vòng bảy ngày, nhưng vẫn không hoàn toàn bỏ mặc họ, ba người vừa tới khách điếm chưa bao lâu thì đã xuất hiện hơn một nhân sĩ Trung Nguyên hoặc cao thủ Thiên Cương Minh, nhưng Mộ Sơ Lương lại không rảnh để ý tới họ, Túc Thất và Vân Khâm lại càng không.
Sau khi trầy trật xử lý hết vết thương trên người cho Vân Khâm rồi Mộ Sơ Lương mới rút tay về, lấy một bộ xiêm y phủ thêm cho Vân Khâm, sau đó đứng dậy thu dọn thuốc trị thương trên bàn.
Vân Khâm ngồi im thin thít trong phòng, mãi tới lúc này mới dám nhìn rõ vẻ mặt của Mộ Sơ Lương.
Trước mặt người bên cạnh Mộ Sơ Lương rất hay cười, là kiểu cười ôn tồn nhã nhặn, hiền hòa như gió ấm, nhưng khi không cười, chẳng biết có phải vì quá mức an tĩnh hay không mà lại trông có chút u sầu. Hiện tại Túc Thất đang ở ngay phòng kế bên để chữa thương cho mình nên chỉ có hai người họ trong phòng này, Vân Khâm nhìn bóng lưng đang thu dọn thuốc của Mộ Sơ Lương hồi lâu, rốt cuộc cũng mở lời: “Sư huynh, muội xin lỗi.”
“Sao?” Mộ Sơ Lương thấp giọng hỏi ngược lại: “Muội xin lỗi chuyện gì?”
Vân Khâm lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Để cho sư huynh lo lắng.”
Mộ Sơ Lương thở dài một tiếng.
Vân Khâm sợ nhất là dáng vẻ này của Mộ Sơ Lương, nàng đang há miệng muốn nói thì Mộ Sơ Lương đã trở lại trước mặt nàng, lắc đầu nói: “Nghĩ kỹ lại, hình như ta cũng không có lý do để tức giận.”
Vân Khâm im bặt, tuy nói thế nhưng phản ứng của Mộ Sơ Lương lại chẳng có vẻ gì là không giận hết.
Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Ta nghe tin Minh Khuynh xảy ra chuyện khi đang ở ngoài Sương thành, sau khi biết tin ta đoán ngay muội nhất định sẽ chạy tới đó. Muội có Vụ Châu, đủ khả năng để ra lệnh cho bạch long gấp rút lên đường, chặng đường mà người khác phải đi mất ba ngày thì muội chỉ cần một ngày, cho nên ta đã thử đoán xem tới nơi rồi muội sẽ làm gì.”
Vân Khâm nghiêm túc lắng nghe, không chen vào cắt ngang lời hắn.
Mộ Sơ Lương nói tiếp: “Nhưng dù nghĩ đến mấy ta cũng biết Trung Nguyên không thể bỏ qua cho Minh Khuynh, còn muội cũng không đời nào ngồi nhìn, ta đã nghĩ tới vô số tình huống, nhưng chỉ một tình huống là có khả năng xảy ra.”
Hắn nói tới đây thì nét mặt thoáng thay đổi, nhìn thẳng vào mắt Vân Khâm: “Muội sẽ ra tay trợ giúp Minh Khuynh, sau đó chiến đấu tới chết cùng hắn.”
Vân Khâm muốn nói gì đó để bào chữa, nhưng lời tới bên mép đã nghẹn.
“Cho nên ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo với Phương Vọng dẫn người của Mộ gia tới trước, rồi gửi tin xin thủ lệnh của Mai sư thúc, sau đó ta ráo riết cưỡi ngựa tới đây, không dám dừng lại dù chỉ chốc lát.”
Rốt cuộc Vân Khâm đã hiểu được lời Mộ Sơ Lương nói, cũng hiểu vì sao hắn bảo mình không tức giận nhưng lại có nét mặt đó.
Nàng ngập ngừng chốc lát rồi lẩm bẩm nói: “Thật ra thì năm mươi năm qua muội đã từng trải qua rất nhiều trận chiến thế này rồi, sư huynh yên tâm đi, muội sẽ không dễ gặp chuyện đâu.”
“Ta đã từng nghe những chuyện đó, cũng biết thực lực của muội và Minh Khuynh, biết để cầm cự mấy ngày đối với muội là không khó.” Nói tới đây, trong giọng của hắn đã pha thêm mấy phần bất lực: “Nhưng dù vậy, ta vẫn lo lắng.”
Vân Khâm nghe hắn thốt ra câu này thì bỗng thừ ra, nàng nhìn chằm chằm bàn tay đang buông thõng bên người của Mộ Sơ Lương, sau đó đánh bạo giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy.
Người càng thông minh thì càng lo nghĩ sâu xa, càng không dễ dàng để lộ tiếng lòng với ai khác, vì đối với họ đó là một thứ lá chắn bảo vệ. Càng để cho người khác biết nhiều về mình thì càng đặt bản thân vào nguy hiểm, nhưng bây giờ, Mộ Sơ Lương lại nói với nàng những lời trong lòng mình.
Đó chẳng khác nào lột ra một lớp mặt nạ mềm mại nhất, rồi dè dặt phơi trần bản thân trước mặt nàng, không có giấu diếm cũng không kiêng dè, chỉ muốn để nàng biết mà thôi.
Hắn quan tâm nàng, còn quan tâm hơn cả nàng tưởng tượng.
Vì vậy nàng cũng phải chăm sóc cho bản thân thật kỹ, để trái tim đi lạc vào tay nàng không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Vân Khâm thầm hứa với lòng mình như thế.
Lúc này Mộ Sơ Lương mới chịu cười, nói ra câu này xong hắn cũng trở lại với dáng vẻ bình thường, đứng lên nói: “Ta đi xem Minh Khuynh một chút, muội ở đây chờ ta.”
Vân Khâm biết tuy ngoài miệng Mộ Sơ Lương nói cứng nhưng lòng thì vẫn lo cho an nguy của Túc Thất, nàng nhanh nhảu gật đầu rồi đưa mắt nhìn Mộ Sơ Lương rời khỏi phòng.
Nhưng chưa được bao lâu thì Mộ Sơ Lương đã về lại phòng, có điều sau lưng lại có thêm một Túc Thất đã băng bó vết thương và thay bộ y phục sạch sẽ. Túc Thất trầm mặc bước vào phòng, Mộ Sơ Lương ra hiệu cho y ngồi xuống, sau đó mới quay người khép cửa phòng lại, còn tiện thể giăng thêm một tầng trận pháp, lúc này mới quay đầu lại nói: “Nếu hai người đều đã cử động được rồi thì bây giờ ta sẽ nói thẳng.”
Vân Khâm biết hắn muốn bàn chính sự nên nhanh chóng gật đầu rồi nghiêm túc lắng nghe, Mộ Sơ Lương nhìn qua hai người rồi mới nói tiếp: “Chúng ta chỉ có bảy ngày để thuyết phục Thiên Cương Minh và Trung Nguyên đổi ý.”
Túc Thất nói nhàn nhạt: “Thân phận của ta vốn đúng như lời họ nói, ngươi định làm gì để khiến họ tha cho phản đồ Minh Khuynh khơi lên trận nội loạn năm xưa đây?”
Mộ Sơ Lương: “Chuyện của mấy mươi năm trước bây giờ đã không thể nói rõ, ta cũng không có chứng cứ để chứng minh nó là vở kịch do Vô Ưu cốc thiết lập, lợi dụng danh nghĩa của ngươi để gây ra cuộc nội loạn kia. Nhưng chuyện hiện tại chúng ta vẫn còn cơ hội để điều tra rõ.”
Nghe đến đây Vân Khâm lập tức hiểu ý Mộ Sơ Lương: “Ý sư huynh là chúng ta nên điều tra chuyện hơn ba trăm người chết trước mặt Minh chủ đúng không?”
“Phải.” Mộ Sơ Lương gật đầu, dường như ban nãy hắn đã bàn luận với Túc Thất nên cũng nắm được tình hình, bèn nói nhanh: “Minh Khuynh, ngươi nói hơn ba trăm người đó không phải do ngươi giết, mà là khi ngươi tới gần đã bị người Huyền giới dùng một loại sức mạnh kỳ lạ giết chết, vì mọi người đứng cách quá xa, không nhìn rõ nên mới hiểu lầm đúng chứ.”
Nói tới đây Vân Khâm đã hiểu kết quả mà Mộ Sơ Lương muốn đạt tới.
Suốt mấy chục năm qua Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đã làm rất nhiều chuyện vì Trung Nguyên, nếu hơn ba trăm người này không phải do Túc Thất giết thì mọi người có thể cân nhắc lại thân phận phản đồ của y, không chừng có thể điều tra lại chuyện xảy ra cách đây mấy mươi năm cũng nên.
Mà mấu chốt của tất cả chính là điều tra ra cái sức mạnh thần bí giết chết hơn ba trăm người lúc ấy.
Hoặc nói cách khác là phải tra ra Huyền giới, cũng tìm được người của Huyền giới.
Chỉ cần dụ người Huyền giới ra tay, rồi xâu chuỗi với tình trạng tử vong của hơn ba trăm con người ấy, thế thì sự thật có thể phơi bày rồi.
Nhưng mà cuối cùng thì Huyền giới ở đâu, phải tới đó bằng cách nào? Mà người của Huyền giới đang ở đâu trong nhân giới này mới được chứ?
Vân Khâm và Túc Thất đồng thời nhìn về phía Mộ Sơ Lương, trông cái dáng chắc ăn này của hắn thì không chừng đã tìm ra cách rồi cũng nên.
Tiếc thay họ lại quên béng mất một chuyện, dù Mộ Sơ Lương không nắm chắc thì cũng luôn giữ nguyên cái dáng tỉnh bơ đáng tin như hiện tại, thế nên khi chạm phải ánh mắt tin cậy của hai người, Mộ Sơ Lương bèn lắc đầu đầy vô tội: “Ta không biết.”
“Thần cũng biết chuyện này chứ?” Túc Thất thuận miệng hỏi.
Vân Khâm nghe thấy câu này mới hiểu thì ra Túc Thất đã biết thân phận của Mộ Sơ Lương từ đầu rồi, cho nên lúc Mộ Sơ Lương xảy ra chuyện vào năm mươi năm trước Túc Thất mới nói với nàng câu ấy, bảo rằng chỉ cần nàng chịu chờ thì biết đâu Mộ Sơ Lương sẽ trở lại.
Mộ Sơ Lương phớt lờ câu móc mỉa này của Túc Thất: “Ta là vị thần đầu tiên biết đến sự tồn tại của Huyền giới, thế là đã tài lắm rồi.”
Túc Thất không hề có ý định khen tặng hắn.
Mộ Sơ Lương cũng chẳng đợi y khen, nói tiếp luôn: “Nhưng ta còn biết được vài chuyện có lẽ sẽ có ích cho cuộc tìm kiếm Huyền giới này.”
“Là gì?” Túc Thất vẫn trưng ra cái mặt lạnh như tiền bất hợp tác, nên Vân Khâm đành phải chủ động hỏi chen vào một câu.
Mộ Sơ Lương cười nói: “Mới đây ta có ghé qua Phong gia, Phong Diêu Sở nói rằng hắn nghi ngờ thân phận của Hoa Chi, còn bảo dường như cô ta đang đợi ai đó tới tìm mình. Giờ đây thế lực của Thập Châu đã bị tiêu diệt, người Hoa Chi đang đợi không thể nào là Thập Châu, cô ta cũng không có liên lạc với Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc, từ đó ta đoán rằng… có lẽ người cô ta đang đợi, chính là Huyền giới.”
Vân Khâm hỏi tới: “Vậy là chúng ta phải đi tìm Hoa Chi cô nương, chờ người Huyền giới tới đón cô ấy đi sao?”
“Ta không biết người cô ta đang đợi bao lâu mới đến, nhưng chúng ta có một cách khiến cho cô ta chủ động dẫn chúng ta đi tìm.” Nói đến đây nét mặt của Mộ Sơ Lương có hơi thay đổi, hắn nói: “Nhưng phải mau lên, vì chúng ta chỉ có bảy ngày, hơn nữa…”
Giọng hắn nhỏ xuống rồi chợt đứt đoạn, sau đó mới miễn cưỡng thốt ra câu cuối: “Thời gian của Phong Diêu Sở không còn nhiều.”
/102
|