Edit: Yunchan
“Người của Quỷ môn tới Không Thiền phái?” Khi nghe Vân Khâm báo lại tin này Mai Sương Mộng không khỏi cau mày, chống cằm nhìn những người bên cạnh như muốn nghe ý kiến của mọi người.
Không Thiền phái bị kẻ gian lẻn vào chẳng phải việc nhỏ, cho nên hiện tại trừ môn chủ Mai Phương Viễn đang lâm bệnh và Mai Nhiễm Y vị sư phụ luôn ru rú trong nhà của Vân Khâm ra, thì những người còn lại đều tập trung trong sảnh này.
Bốn đệ tử còn lại của Không Thiền phái và Mai Sương Mộng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Cận Sương cau mày, cất giọng nặng trĩu: “Lại là Quỷ môn.”
Vân Khâm không hiểu ý của câu này lắm bèn nhỏ giọng hỏi: “Lại là Quỷ môn là sao?”
Hoa Tình bên cạnh không hiểu nên cũng nhìn Cận Sương với vẻ mặt nghi hoặc như Vân Khâm.
Đến đây Cận Sương mới nhớ ra hai người là đệ tử mới, vì vậy than nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Mười năm trước Không Thiền phái từ thịnh chuyển suy cũng là do Quỷ môn.”
Quỷ môn là một tổ chức sát thủ, thế lực cực lớn mạnh, những năm lại đây tuy đã bớt xuất đầu lộ diện nhưng vẫn khiến người đời không dám quên đi sự tồn tại của nó, ngay cả người không quan tâm nhiều về chuyện thế sự như Vân Khâm cũng biết thế lực này hùng mạnh nhường nào, nhưng trước giờ nàng chưa từng biết hóa ra sự sa sút của Không Thiền phái có liên quan tới Quỷ môn.
Nghe Cận Sương nói tới mối liên hệ giữa Không Thiền phái và Quỷ môn, Vân Khâm bất giác nhìn qua Mai Sương Mộng, Mai Sương Mộng biết nàng muốn hỏi điều gì nên lên tiếng giải thích: “Mười năm trước chính tà đại chiến, Không Thiền phái thân là người đứng đầu chính đạo nên đã dẫn đầu mọi người đi tiêu diệt Quỷ môn, nào ngờ lại trúng phải mai phục của bọn chúng, đệ tử môn hạ tử thương vô số, trận chiến ấy cũng khiến cho tính tình của môn chủ thay đổi bất ngờ, sau khi trở về lập tức hạ lệnh giải tán đệ tử ở các đại tông môn, cho nên Không Thiền phái mới có hiện trạng như hôm nay.”
“Tại sao?” Vân Khâm không hiểu, tại sao sau một trận chiến bại môn chủ đã lập tức ra quyết định kỳ lạ như vậy.
Mai Sương Mộng cau mày lắc đầu, Vân Khâm ngoảnh sang những người khác nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ có tiểu sư huynh Lý Bích nãy giờ vẫn ngồi yên lặng trong góc, lúc này uống một hớp trà, nhẹ giọng nói: “Môn chủ nói đại kiếp của Không Thiền phái đã đến, nếu không làm thế thì tất cả mọi người sẽ chết.”
“Là đại kiếp gì?” Hoa Tình cũng chỉ mới nhập môn được một năm như Vân Khâm, nghe đến đây thì không dằn lòng được bèn lên tiếng hỏi.
Lý Bích bị Mai Sương Mộng liếc nhìn nên không nói nữa, trong sảnh lập tức yên ắng lại.
Rốt cuộc Mai Sương Mộng phải nói tiếp: “Người trong Quỷ môn tới đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, mọi người phải đề phòng nghiêm ngặt mới được, mấy ngày này các ngươi phải thận trọng nhiều hơn biết chưa.” Nàng nói tới đây thì nhanh chóng bồi thêm: “Qua lời kể của Vân Khâm lúc nãy thì người Quỷ môn phái tới lần này thực lực không tầm thường, cũng chẳng biết có thân phận gì.”
Mọi người gật đầu, Vân Khâm nhớ lại hình như trước khi đi nam tử hắc y đó còn cầm theo thứ gì trên người Mộ Sơ Lương, nàng kể lại chuyện này với mọi, sau đó hỏi: “Trên người Mộ sư huynh có giấu thứ gì quan trọng sao?”
Thế nhưng mọi người chỉ nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu: “Không có.”
Không có thứ gì quan trọng, vậy thì rốt cuộc tên đó lấy cái gì trên người của Mộ Sơ Lương mới được chứ?
Bàn bạc chuyện Quỷ môn xong mọi người đều lần lượt ra về, Mai Sương Mộng thì gọi người mở trận pháp để ngăn người ngoài tiến vào, phòng trường hợp người của Quỷ môn lại đột nhập lần nữa, còn Vân Khâm sau khi về nhà suy tư chốc lát thì mang theo vẻ mặt phức tạp bước nhanh ra ngoài.
Nàng quay lại tòa tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương đang ở.
Người trên giường đá vẫn đang ngủ say mê mệt như nào giờ, Vân Khâm bước tới bên cạnh, cúi đầu nhìn gương mặt của y.
Vân Khâm tự nhủ, tên áo đen đó lẻn vào Không Thiền phái, sau khi bị nàng phát hiện vẫn cố tình nán lại đây, chắc hẳn có mục đích nào đó, mà mục đích đó nằm ngay trên người của Mộ Sơ Lương. Tiếc là chẳng ai biết trên người Mộ Sơ Lương giấu thứ gì cả, thế thì nàng chỉ còn nước tự tới đây điều tra thôi.
Trong khi nàng đang trầm ngâm thì đột nhiên phát hiện dưới cổ áo của Mộ Sơ Lương hình như lấp ló một sợi dây chuyền bạc, trước giờ y phục của y luôn ngay ngắn chỉnh tề, tuy Vân Khâm đã nhìn y rất nhiều lần nhưng chưa từng để ý tới thứ đeo trên cổ, bây giờ quần áo của y bị tên áo đen kia vò cho nhăn nheo, tuy đã được Vân Khâm chỉnh lại nhưng dầu sao cũng khó thể chỉnh tề được như xưa.
Vân Khâm vừa nhìn thấy sợi dây chuyền đó thì bất giác dịch tới một bước, đưa tay ra muốn chạm vào nó.
Nhưng vừa mới giơ tay lên, ánh mắt nàng lại vô thức dời tới đường nét gương mặt được ánh đèn phác họa.
Vân Khâm khựng lại một lát, lẩm nhẩm trong miệng: “Xin lỗi.”
Nàng vẫn thấy chột dạ, nhưng đã tới tận đây rồi thì dĩ nhiên phải điều tra ra mục đích của người nọ cho bằng được. Nàng lén thở chậm lại, dè dặt giơ tay lên, đầu ngón tay sượt qua chiếc cổ ấm áp của đối phương rồi chạm vào sợi dây chuyền bạc.
Ngay khi đầu ngón tay tiếp xúc với vật kia thì Vân Khâm cũng hạ quyết tâm, chậm rãi rút sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo của Mộ Sơ Lương.
Trên sợi dây này vốn dĩ có treo thứ gì đó, nhưng hiện tại vật đó đã biến mất, chỉ còn lại nửa sợi dây bị kéo đứt đang đong đưa trong tay Vân Khâm.
Thứ đó nhất định đã bị tên áo đen lấy đi.
Vân Khâm yên lặng suy nghĩ, nhìn chăm chú vật trong tay, còn chưa kịp làm gì thì chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng cười: “Cô bảo ta không được sờ hắn, hóa ra là muốn tự sờ à?”
Mạch suy tư bị giọng nói này cắt ngang, Vân Khâm nghe má mình nóng lên, sực nhận ra một tay mình còn đang đặt trên người Mộ Sơ Lương. Nàng lật đật rụt tay lại, quay đầu bổ một nhát vào nơi phát ra âm thanh, người nọ bị hù cho một vố bèn tung người nhảy thẳng lên xà nhà.
Vân Khâm ngửa đầu nhìn nam tử hắc y trên xà nhà, cau mày nói: “Rốt cuộc thì ngươi lấy đi thứ gì?”
“Chìa khóa.” Nam tử hắc y lắc lắc tay, trong lòng bàn tay quả nhiên là một chiếc chìa khóa bạc.
Vân Khâm không hiểu ý đồ của hắn, chỉ nhíu mày nhìn hắn với ánh mắt ngập ngừng, còn nam tử kia thì cười rộ lên ngồi luôn xuống xà nhà, còn đong đưa hai chân: “Lẽ ra cô phải hỏi ta quay lại làm gì mới đúng chứ?”
Vân Khâm không làm theo ý hắn: “Ta phải hỏi ngươi có mục đích gì mới đúng.”
Nam tử cười khẽ, cúi đầu nhìn xuống Vân Khâm: “Ta gặp chút rắc rối nên muốn tìm cô giúp đỡ.”
“Không giúp.” Vân Khâm đáp cộc lốc.
Nụ cười trên mặt nam tử cứng lại, rồi lại cười híp mắt.
Vân Khâm nhìn hắn hờ hững: “Nào có thể loại đi nhờ kẻ địch giúp mình?”
Nam tử nghiêng nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Nếu như ta không phải kẻ địch thì sao?”
Vân Khâm chẳng thèm đếm xỉa tới lời hắn nói, mãi tới khi hắn giơ một tay lên chỉ vào Mộ Sơ Lương đang nằm ngoài thế sự: “Ta là bằng hữu của hắn.”
Nghe thấy câu này ánh mắt Vân Khâm mới thay đổi chút ít.
Nam tử tưởng rằng Vân Khâm đã tin mình, bèn cười cười nhảy khỏi xà nhà, phủi phủi bụi bặm trên quần áo, rồi nhướng mày nói: “Bây giờ thì cô chịu giúp ta rồi chứ?”
Hắn vừa dứt câu, Vân Khâm lập tức vung kiếm tới, mũi kiếm kề lên cổ của nam tử hắc y, Vân Khâm đanh giọng nói: “Ngươi nghĩ ta tin à?”
Nam tử nhất thời không thể động đậy, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào, chỉ có giọng là bất đắc dĩ: “Cô không tin?”
Dĩ nhiên không.
Suốt một năm qua ngày nào Vân Khâm cũng ở lỳ trong thư phòng Lăng Quang tông đọc đủ loại sách, trong những quyển sách đó viết đầy ghi chú của Mộ Sơ Lương, đọc nhiều rồi nàng cũng như nhìn thấy con người y qua nét chữ, rồi nàng lại không cầm lòng được thử đoán xem con người của y trước đây thế nào, nàng phải tốn hết một năm ròng mới góp nhặt được một ảo ảnh mông lung từ những quyển sách chất đầy phòng đó.
Cũng như lời kể của Cận Sương và những người khác, Mộ Sơ Lương đích thực là một con người hoàn hảo, chẳng hề cẩu thả, tính tình nhẫn nại ôn hòa, đĩnh đạc chính trực, là một người hết lòng vì mọi người, không màng tới bản thân, là một đại sư huynh tôn kính của mọi người trong Không Thiền phái.
Dĩ nhiên Vân Khâm cũng từng suy nghĩ một con người hoàn hảo nhường đó sao có thể tạo ra một Uẩn Hoa kiếm bát nháo đến thế, nhưng nó cũng không tổn hại tới hình tượng của y trong lòng Vân Khâm.
Con người đó dường như từ khi sinh ra đã gắn liền với đại nghĩa thiên hạ, chẳng hề có chút vướng mắc nào với những thứ tà môn ngoại đạo hay yêu ma quỷ quái xấu xa hỗn loạn cả.
Do đó Vân Khâm hoàn toàn không tin vào lời của nam tử hắc y này, nàng không hề nghĩ Mộ Sơ Lương lại quen biết với tên sát thủ tà môn miệng mồm ngả ngớn này.
Cho đến khi tên áo đen thở dài ngao ngán, làm bộ lắc đầu: “Xem ra chỉ có thế này thì cô mới tin thôi.”
Hắn nâng một tay lên, gõ gõ vào thanh kiếm đang gác trên cổ mình, lưỡi kiếm dưới ngón tay phát ra tiếng vang lảnh lót, hắn nhếch mày nói: “Uẩn Hoa kiếm, không ngờ ngươi lại bắt tay với người khác đối phó với ta.”
Vân Khâm ngẩn ra, ngay lúc này Uẩn Hoa kiếm bỗng run lên hệt như có phản ứng với lời hắn nói. Vân Khâm bèn nới lỏng tay theo phản xạ, thì thấy Uẩn Hoa kiếm cọ cọ lên người nam tử hệt như cún con, chuôi kiếm còn huých nhẹ vào gấu quần của đối phương, bộ dạng rất chi là thân thiết.
Vân Khâm: “…”
Nàng chợt cảm thấy những hiểu biết của mình về Mộ Sơ Lương suốt một năm qua hình như đang bị bẻ ngoặc sang một hướng hoàn toàn sai lầm.
*
“Sao vẫn chưa nói gì thế?” Nam tử hắc y nhân lúc Vân Khâm thộn mặt ra đã nhanh tay khép cửa tiểu lâu lại, bấy giờ mới ngoái đầu háy mắt cười với Vân Khâm: “Cô đã tin ta là bằng hữu của Tiểu Mộ chưa?”
Uẩn Hoa kiếm đã biến thành cún, bây giờ Vân Khâm có muốn không tin cũng khó, nàng giương mắt nhìn nam tử hắc y lom lom, sau đó thấp giọng hỏi: “Làm sao hai người lại thành bằng hữu?”
“Ờ thì?” Nam tử hắc y nhún vai: “Bọn ta quen nhau từ nhỏ.”
Hắn đi tới một góc ngồi xuống ghế, sau đó vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, dài giọng nói: “Lại đây ngồi?”
Vân Khâm vẫn còn giữ khoảng cách với hắn, nhưng khi nghe thấy câu này thì vẫn dè dặt bước tới.
So với đề phòng cảnh giác thì nàng vẫn muốn nghe nhiều chuyện từ người đàn ông này hơn.
Còn nam tử hắc y khi thấy Vân Khâm ngồi vào chỗ đối diện mình thì mới chống cằm cười nói: “Ta tên là Hắc Y, là Hắc Y trong tứ đại hộ pháp của Quỷ môn.”
Cái tên này dĩ nhiên Vân Khâm đã từng nghe, mà nó cũng rất hợp với hắn.
Nàng cứ như vô tình đảo mắt ngó nghiêng bộ y phục đen thui trên người hắn hồi lâu, rồi yên lặng chờ đối phương nói tiếp.
Hắc Y chẳng vội, chỉ khoan thai nói: “Cô nghe thấy tên ta bao giờ chưa? Nhìn cô có vẻ không sợ ta chút nào?”
Thật ra thì Vân Khâm đã nghe về Quỷ môn từ lâu, cũng biết cao thủ trong Quỷ môn gồm có thập đại sát thủ và tứ đại hộ pháp, những người này đều ra tay tàn nhẫn, thập đại sát thủ thì khá tốt, nếu không có nhiệm vụ thì tuyệt đối không tự tiện động thủ, còn tứ đại hộ pháp thì thường xuyên gây chuyện với các đại môn phái, vô cùng khó chơi.
Nhưng trong đó lại có một người ngoại lệ.
“Sư bá đã từng kể cho ta biết rồi.” Vân Khâm nhìn trả lại Hắc Y, nói thản nhiên: “Quỷ môn tứ đại hộ pháp, lần lượt lấy tên là Bạch Phát, Hồng Trang, Bích Nhãn và Hắc Y, thực lực của bốn người này đều đáng gờm, công pháp sử dụng cũng hết sức xảo quyệt cổ quái, nếu gặp phải thì nhất định phải cẩn thận. Chẳng qua trong số đó Hắc Y là yếu nhất, nếu gặp trúng Hắc Y thì không cẩn thận cũng được.”
Hắc Y: “…”
Vân Khâm nhìn Hắc Y như đang nghiền ngẫm gì đó.
Hắc Y lập tức nổi cáu: “Còn không phải tiểu gia đây cố tình tha cho bọn chúng sao! Nếu ta mà xuống tay tàn ác thì chúng nghĩ mình còn mạng để truyền bá bậy bạ à?!”
“Người của Quỷ môn tới Không Thiền phái?” Khi nghe Vân Khâm báo lại tin này Mai Sương Mộng không khỏi cau mày, chống cằm nhìn những người bên cạnh như muốn nghe ý kiến của mọi người.
Không Thiền phái bị kẻ gian lẻn vào chẳng phải việc nhỏ, cho nên hiện tại trừ môn chủ Mai Phương Viễn đang lâm bệnh và Mai Nhiễm Y vị sư phụ luôn ru rú trong nhà của Vân Khâm ra, thì những người còn lại đều tập trung trong sảnh này.
Bốn đệ tử còn lại của Không Thiền phái và Mai Sương Mộng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Cận Sương cau mày, cất giọng nặng trĩu: “Lại là Quỷ môn.”
Vân Khâm không hiểu ý của câu này lắm bèn nhỏ giọng hỏi: “Lại là Quỷ môn là sao?”
Hoa Tình bên cạnh không hiểu nên cũng nhìn Cận Sương với vẻ mặt nghi hoặc như Vân Khâm.
Đến đây Cận Sương mới nhớ ra hai người là đệ tử mới, vì vậy than nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Mười năm trước Không Thiền phái từ thịnh chuyển suy cũng là do Quỷ môn.”
Quỷ môn là một tổ chức sát thủ, thế lực cực lớn mạnh, những năm lại đây tuy đã bớt xuất đầu lộ diện nhưng vẫn khiến người đời không dám quên đi sự tồn tại của nó, ngay cả người không quan tâm nhiều về chuyện thế sự như Vân Khâm cũng biết thế lực này hùng mạnh nhường nào, nhưng trước giờ nàng chưa từng biết hóa ra sự sa sút của Không Thiền phái có liên quan tới Quỷ môn.
Nghe Cận Sương nói tới mối liên hệ giữa Không Thiền phái và Quỷ môn, Vân Khâm bất giác nhìn qua Mai Sương Mộng, Mai Sương Mộng biết nàng muốn hỏi điều gì nên lên tiếng giải thích: “Mười năm trước chính tà đại chiến, Không Thiền phái thân là người đứng đầu chính đạo nên đã dẫn đầu mọi người đi tiêu diệt Quỷ môn, nào ngờ lại trúng phải mai phục của bọn chúng, đệ tử môn hạ tử thương vô số, trận chiến ấy cũng khiến cho tính tình của môn chủ thay đổi bất ngờ, sau khi trở về lập tức hạ lệnh giải tán đệ tử ở các đại tông môn, cho nên Không Thiền phái mới có hiện trạng như hôm nay.”
“Tại sao?” Vân Khâm không hiểu, tại sao sau một trận chiến bại môn chủ đã lập tức ra quyết định kỳ lạ như vậy.
Mai Sương Mộng cau mày lắc đầu, Vân Khâm ngoảnh sang những người khác nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ có tiểu sư huynh Lý Bích nãy giờ vẫn ngồi yên lặng trong góc, lúc này uống một hớp trà, nhẹ giọng nói: “Môn chủ nói đại kiếp của Không Thiền phái đã đến, nếu không làm thế thì tất cả mọi người sẽ chết.”
“Là đại kiếp gì?” Hoa Tình cũng chỉ mới nhập môn được một năm như Vân Khâm, nghe đến đây thì không dằn lòng được bèn lên tiếng hỏi.
Lý Bích bị Mai Sương Mộng liếc nhìn nên không nói nữa, trong sảnh lập tức yên ắng lại.
Rốt cuộc Mai Sương Mộng phải nói tiếp: “Người trong Quỷ môn tới đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, mọi người phải đề phòng nghiêm ngặt mới được, mấy ngày này các ngươi phải thận trọng nhiều hơn biết chưa.” Nàng nói tới đây thì nhanh chóng bồi thêm: “Qua lời kể của Vân Khâm lúc nãy thì người Quỷ môn phái tới lần này thực lực không tầm thường, cũng chẳng biết có thân phận gì.”
Mọi người gật đầu, Vân Khâm nhớ lại hình như trước khi đi nam tử hắc y đó còn cầm theo thứ gì trên người Mộ Sơ Lương, nàng kể lại chuyện này với mọi, sau đó hỏi: “Trên người Mộ sư huynh có giấu thứ gì quan trọng sao?”
Thế nhưng mọi người chỉ nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu: “Không có.”
Không có thứ gì quan trọng, vậy thì rốt cuộc tên đó lấy cái gì trên người của Mộ Sơ Lương mới được chứ?
Bàn bạc chuyện Quỷ môn xong mọi người đều lần lượt ra về, Mai Sương Mộng thì gọi người mở trận pháp để ngăn người ngoài tiến vào, phòng trường hợp người của Quỷ môn lại đột nhập lần nữa, còn Vân Khâm sau khi về nhà suy tư chốc lát thì mang theo vẻ mặt phức tạp bước nhanh ra ngoài.
Nàng quay lại tòa tiểu lâu mà Mộ Sơ Lương đang ở.
Người trên giường đá vẫn đang ngủ say mê mệt như nào giờ, Vân Khâm bước tới bên cạnh, cúi đầu nhìn gương mặt của y.
Vân Khâm tự nhủ, tên áo đen đó lẻn vào Không Thiền phái, sau khi bị nàng phát hiện vẫn cố tình nán lại đây, chắc hẳn có mục đích nào đó, mà mục đích đó nằm ngay trên người của Mộ Sơ Lương. Tiếc là chẳng ai biết trên người Mộ Sơ Lương giấu thứ gì cả, thế thì nàng chỉ còn nước tự tới đây điều tra thôi.
Trong khi nàng đang trầm ngâm thì đột nhiên phát hiện dưới cổ áo của Mộ Sơ Lương hình như lấp ló một sợi dây chuyền bạc, trước giờ y phục của y luôn ngay ngắn chỉnh tề, tuy Vân Khâm đã nhìn y rất nhiều lần nhưng chưa từng để ý tới thứ đeo trên cổ, bây giờ quần áo của y bị tên áo đen kia vò cho nhăn nheo, tuy đã được Vân Khâm chỉnh lại nhưng dầu sao cũng khó thể chỉnh tề được như xưa.
Vân Khâm vừa nhìn thấy sợi dây chuyền đó thì bất giác dịch tới một bước, đưa tay ra muốn chạm vào nó.
Nhưng vừa mới giơ tay lên, ánh mắt nàng lại vô thức dời tới đường nét gương mặt được ánh đèn phác họa.
Vân Khâm khựng lại một lát, lẩm nhẩm trong miệng: “Xin lỗi.”
Nàng vẫn thấy chột dạ, nhưng đã tới tận đây rồi thì dĩ nhiên phải điều tra ra mục đích của người nọ cho bằng được. Nàng lén thở chậm lại, dè dặt giơ tay lên, đầu ngón tay sượt qua chiếc cổ ấm áp của đối phương rồi chạm vào sợi dây chuyền bạc.
Ngay khi đầu ngón tay tiếp xúc với vật kia thì Vân Khâm cũng hạ quyết tâm, chậm rãi rút sợi dây chuyền ra khỏi cổ áo của Mộ Sơ Lương.
Trên sợi dây này vốn dĩ có treo thứ gì đó, nhưng hiện tại vật đó đã biến mất, chỉ còn lại nửa sợi dây bị kéo đứt đang đong đưa trong tay Vân Khâm.
Thứ đó nhất định đã bị tên áo đen lấy đi.
Vân Khâm yên lặng suy nghĩ, nhìn chăm chú vật trong tay, còn chưa kịp làm gì thì chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng cười: “Cô bảo ta không được sờ hắn, hóa ra là muốn tự sờ à?”
Mạch suy tư bị giọng nói này cắt ngang, Vân Khâm nghe má mình nóng lên, sực nhận ra một tay mình còn đang đặt trên người Mộ Sơ Lương. Nàng lật đật rụt tay lại, quay đầu bổ một nhát vào nơi phát ra âm thanh, người nọ bị hù cho một vố bèn tung người nhảy thẳng lên xà nhà.
Vân Khâm ngửa đầu nhìn nam tử hắc y trên xà nhà, cau mày nói: “Rốt cuộc thì ngươi lấy đi thứ gì?”
“Chìa khóa.” Nam tử hắc y lắc lắc tay, trong lòng bàn tay quả nhiên là một chiếc chìa khóa bạc.
Vân Khâm không hiểu ý đồ của hắn, chỉ nhíu mày nhìn hắn với ánh mắt ngập ngừng, còn nam tử kia thì cười rộ lên ngồi luôn xuống xà nhà, còn đong đưa hai chân: “Lẽ ra cô phải hỏi ta quay lại làm gì mới đúng chứ?”
Vân Khâm không làm theo ý hắn: “Ta phải hỏi ngươi có mục đích gì mới đúng.”
Nam tử cười khẽ, cúi đầu nhìn xuống Vân Khâm: “Ta gặp chút rắc rối nên muốn tìm cô giúp đỡ.”
“Không giúp.” Vân Khâm đáp cộc lốc.
Nụ cười trên mặt nam tử cứng lại, rồi lại cười híp mắt.
Vân Khâm nhìn hắn hờ hững: “Nào có thể loại đi nhờ kẻ địch giúp mình?”
Nam tử nghiêng nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Nếu như ta không phải kẻ địch thì sao?”
Vân Khâm chẳng thèm đếm xỉa tới lời hắn nói, mãi tới khi hắn giơ một tay lên chỉ vào Mộ Sơ Lương đang nằm ngoài thế sự: “Ta là bằng hữu của hắn.”
Nghe thấy câu này ánh mắt Vân Khâm mới thay đổi chút ít.
Nam tử tưởng rằng Vân Khâm đã tin mình, bèn cười cười nhảy khỏi xà nhà, phủi phủi bụi bặm trên quần áo, rồi nhướng mày nói: “Bây giờ thì cô chịu giúp ta rồi chứ?”
Hắn vừa dứt câu, Vân Khâm lập tức vung kiếm tới, mũi kiếm kề lên cổ của nam tử hắc y, Vân Khâm đanh giọng nói: “Ngươi nghĩ ta tin à?”
Nam tử nhất thời không thể động đậy, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào, chỉ có giọng là bất đắc dĩ: “Cô không tin?”
Dĩ nhiên không.
Suốt một năm qua ngày nào Vân Khâm cũng ở lỳ trong thư phòng Lăng Quang tông đọc đủ loại sách, trong những quyển sách đó viết đầy ghi chú của Mộ Sơ Lương, đọc nhiều rồi nàng cũng như nhìn thấy con người y qua nét chữ, rồi nàng lại không cầm lòng được thử đoán xem con người của y trước đây thế nào, nàng phải tốn hết một năm ròng mới góp nhặt được một ảo ảnh mông lung từ những quyển sách chất đầy phòng đó.
Cũng như lời kể của Cận Sương và những người khác, Mộ Sơ Lương đích thực là một con người hoàn hảo, chẳng hề cẩu thả, tính tình nhẫn nại ôn hòa, đĩnh đạc chính trực, là một người hết lòng vì mọi người, không màng tới bản thân, là một đại sư huynh tôn kính của mọi người trong Không Thiền phái.
Dĩ nhiên Vân Khâm cũng từng suy nghĩ một con người hoàn hảo nhường đó sao có thể tạo ra một Uẩn Hoa kiếm bát nháo đến thế, nhưng nó cũng không tổn hại tới hình tượng của y trong lòng Vân Khâm.
Con người đó dường như từ khi sinh ra đã gắn liền với đại nghĩa thiên hạ, chẳng hề có chút vướng mắc nào với những thứ tà môn ngoại đạo hay yêu ma quỷ quái xấu xa hỗn loạn cả.
Do đó Vân Khâm hoàn toàn không tin vào lời của nam tử hắc y này, nàng không hề nghĩ Mộ Sơ Lương lại quen biết với tên sát thủ tà môn miệng mồm ngả ngớn này.
Cho đến khi tên áo đen thở dài ngao ngán, làm bộ lắc đầu: “Xem ra chỉ có thế này thì cô mới tin thôi.”
Hắn nâng một tay lên, gõ gõ vào thanh kiếm đang gác trên cổ mình, lưỡi kiếm dưới ngón tay phát ra tiếng vang lảnh lót, hắn nhếch mày nói: “Uẩn Hoa kiếm, không ngờ ngươi lại bắt tay với người khác đối phó với ta.”
Vân Khâm ngẩn ra, ngay lúc này Uẩn Hoa kiếm bỗng run lên hệt như có phản ứng với lời hắn nói. Vân Khâm bèn nới lỏng tay theo phản xạ, thì thấy Uẩn Hoa kiếm cọ cọ lên người nam tử hệt như cún con, chuôi kiếm còn huých nhẹ vào gấu quần của đối phương, bộ dạng rất chi là thân thiết.
Vân Khâm: “…”
Nàng chợt cảm thấy những hiểu biết của mình về Mộ Sơ Lương suốt một năm qua hình như đang bị bẻ ngoặc sang một hướng hoàn toàn sai lầm.
*
“Sao vẫn chưa nói gì thế?” Nam tử hắc y nhân lúc Vân Khâm thộn mặt ra đã nhanh tay khép cửa tiểu lâu lại, bấy giờ mới ngoái đầu háy mắt cười với Vân Khâm: “Cô đã tin ta là bằng hữu của Tiểu Mộ chưa?”
Uẩn Hoa kiếm đã biến thành cún, bây giờ Vân Khâm có muốn không tin cũng khó, nàng giương mắt nhìn nam tử hắc y lom lom, sau đó thấp giọng hỏi: “Làm sao hai người lại thành bằng hữu?”
“Ờ thì?” Nam tử hắc y nhún vai: “Bọn ta quen nhau từ nhỏ.”
Hắn đi tới một góc ngồi xuống ghế, sau đó vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, dài giọng nói: “Lại đây ngồi?”
Vân Khâm vẫn còn giữ khoảng cách với hắn, nhưng khi nghe thấy câu này thì vẫn dè dặt bước tới.
So với đề phòng cảnh giác thì nàng vẫn muốn nghe nhiều chuyện từ người đàn ông này hơn.
Còn nam tử hắc y khi thấy Vân Khâm ngồi vào chỗ đối diện mình thì mới chống cằm cười nói: “Ta tên là Hắc Y, là Hắc Y trong tứ đại hộ pháp của Quỷ môn.”
Cái tên này dĩ nhiên Vân Khâm đã từng nghe, mà nó cũng rất hợp với hắn.
Nàng cứ như vô tình đảo mắt ngó nghiêng bộ y phục đen thui trên người hắn hồi lâu, rồi yên lặng chờ đối phương nói tiếp.
Hắc Y chẳng vội, chỉ khoan thai nói: “Cô nghe thấy tên ta bao giờ chưa? Nhìn cô có vẻ không sợ ta chút nào?”
Thật ra thì Vân Khâm đã nghe về Quỷ môn từ lâu, cũng biết cao thủ trong Quỷ môn gồm có thập đại sát thủ và tứ đại hộ pháp, những người này đều ra tay tàn nhẫn, thập đại sát thủ thì khá tốt, nếu không có nhiệm vụ thì tuyệt đối không tự tiện động thủ, còn tứ đại hộ pháp thì thường xuyên gây chuyện với các đại môn phái, vô cùng khó chơi.
Nhưng trong đó lại có một người ngoại lệ.
“Sư bá đã từng kể cho ta biết rồi.” Vân Khâm nhìn trả lại Hắc Y, nói thản nhiên: “Quỷ môn tứ đại hộ pháp, lần lượt lấy tên là Bạch Phát, Hồng Trang, Bích Nhãn và Hắc Y, thực lực của bốn người này đều đáng gờm, công pháp sử dụng cũng hết sức xảo quyệt cổ quái, nếu gặp phải thì nhất định phải cẩn thận. Chẳng qua trong số đó Hắc Y là yếu nhất, nếu gặp trúng Hắc Y thì không cẩn thận cũng được.”
Hắc Y: “…”
Vân Khâm nhìn Hắc Y như đang nghiền ngẫm gì đó.
Hắc Y lập tức nổi cáu: “Còn không phải tiểu gia đây cố tình tha cho bọn chúng sao! Nếu ta mà xuống tay tàn ác thì chúng nghĩ mình còn mạng để truyền bá bậy bạ à?!”
/102
|