Edit: Yunchan
“Ta chỉ nói được bao nhiêu thôi, chuyện Nhân giới vốn cũng chẳng liên quan tới ta, lẽ ra ta cũng không nên nói với hai người nhiều chuyện như thế.” Ân Dương thở dài, nhìn Mộ Sơ Lương và Vân Khâm hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Ta hy vọng hai người hiểu.”
Dĩ nhiên Vân Khâm và Mộ Sơ Lương hiểu được suy nghĩ của y, y nói chuyện Huyền giới cho họ là vì đã rơi vào bước đường cùng, không mong Huyền giới nổi lên chiến loạn, nhưng bất kể thế nào đi nữa thì y vẫn là người Huyền giới.
Nếu Nhân giới đánh trả lại Huyền giới thì y chính là tội nhân, hành động này của Ân Dương là sự đánh cược đầy liều lĩnh, do đó càng phải thận trọng hơn nữa.
Nét mặt Vân Khâm đanh lại, gật đầu nói với Ân Dương: “Chúng tôi hiểu, xin đa tạ.”
Ân Dương cũng gật đầu rồi rời khỏi ngay sau đó, song trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Trên đời này chẳng có bức tường nào là không lọt gió, tuy ta đã chặn bức thư của các người lại, nhưng cũng khó tránh tôn chủ phát hiện ra đầu mối, các người nên đi nhanh lên thì hơn.”
Dứt lời y bèn quay lưng đi thẳng.
Vân Khâm và Mộ Sơ Lương dõi mắt nhìn người nọ đi xa, sau đó Vân Khâm quay qua nói với Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, chúng ta về thôi.”
“Cũng được.” Mộ Sơ Lương gật đầu đồng ý, có điều muốn tới trận pháp trong sơn động kia thì có hơi phiền toái đôi chút. Hai người chuẩn bị ra về, nhưng Ân Dương đoán quả không sai, người của Cực Thượng Điện nhạy tin vô cùng, mới đó đã đổ xô tới đây, thậm chí còn nhanh hơn dự tính của họ. Bóng Ân Dương vừa khuất, hai người mới quay gót muốn đi khỏi đây thì chung quanh đã vọng tới tiếng động, tới khi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương dừng bước ngoảnh đầu lại thì đã bị cao thủ Huyền giới bao vây chặt cứng.
Chỉ trong tích tắc cả hai đã nhìn thấu, những cao thủ tụ tập ở bờ sông này khác hẳn với những kẻ tấn công Dĩnh thành hôm ấy, thực lực của họ đều mạnh hơn rất nhiều, chỉ mấy chục người mà đã khiến người ta cảm thấy áp lực tột cùng.
Mà hai người cũng hiểu rõ đây chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu ngay từ đâu Tôn chủ Huyền giới đã phái ra chiến lực hùng mạnh nhường này thì tiếp theo họ phải đối mặt với đợt tấn công còn đáng sợ hơn nữa. Việc họ nên làm hiện tại chẳng nhưng rời khỏi đây mà còn phải đánh bại những cao thủ này nhanh nhất có thể, rồi nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Sự ăn ý của hai người đã tạo thành từ lúc ở đảo Thập Châu, chẳng cần ai lên tiếng mà đồng loạt xuất thủ. Trong tay Vân Khâm phóng ra tia sáng, Mộ Sơ Lương cũng lao về hướng ngược lại, trong một đòn này, bất ngờ thay đối phương lại bị đốn ngã hơn phân nửa.
Hiện giờ Mộ Sơ Lương đang ở thể thần hồn, ra đòn bất phàm, nhưng Vân Khâm lại khẽ cau mày nhận ra điều bất thường.
Sức lực của Mộ Sơ Lương yếu hơn lần trước nàng thấy rất nhiều.
Rời khỏi cơ thể mà còn phải tốn sức để tìm Vân Khâm, sau đó còn mở cửa Huyền giới đưa nàng tới đây, mấy ngày qua Mộ Sơ Lương đã dốc sức quá nhiều, dù hắn chẳng bao giờ chịu nói nhưng Vân Khâm có thể đoán được, dưới tình hình này e là hắn phải mau chóng về lại thân xác mới được.
Vân Khâm chỉ liếc sơ qua đã nhận ra điều bất ổn nên lòng càng muốn thoát khỏi đây nhanh hơn, thế là nàng không giữ sức nữa, mang Vụ Châu ra khởi động sức mạnh băng hàn, chặn mất đường đi của đối thủ, đoạn nắm phắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Mộ Sơ Lương, thấp giọng nói: “Chúng ta đi.”
Mộ Sơ Lương hiểu ý, cả hai toan chạy khỏi đây, song ngay vào lúc này một luồng sức mạnh khác lạ đột nhiên đánh thốc tới, đó là một loại sức mạnh nóng bỏng hệt như sóng dữ, khiến hàng dương liễu bên bờ sông chao đảo trong cơn cuồng phong, nước sông bị sức nóng của nó làm bốc hơi hóa thành hơi nước mịt mù, mà trong cơn sóng nhiệt nóng rực này là một ông lão mặc áo bào màu tro, lão trông rất gầy, lưng khòng, mặt hằn đầy nếp nhăn, già nua hom hem, nhưng khi lão đứng chắn trước mặt thì lại khiến người ta không tài nào dịch thêm nửa bước.
Đó là loại sức mạnh còn dữ dội hơn cả Lương Ung, người trước mắt này mới là cao thủ thật thụ của Huyền giới, vả lại Mộ Sơ Lương có thể nhìn ra người này tuyệt đối không phải là tôn chủ.
“Là vị hộ pháp nào?” Lòng Vân Khâm chùng xuống, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ.
Ông lão chống gậy bước lên một bước, cất lên chất giọng khàn đục như đao cùn: “Thương Viêm hộ pháp, Văn Tật.”
Nói rồi lão chẳng đợi Vân Khâm nói thêm câu nào đã ngước mắt lên, nhìn xoáy vào nàng bằng cặp mắt màu xám tro: “Ngươi là hậu nhân của Tiêu Chí Ngô.”
Văn Tật không hề nói rõ, nhưng Vân Khâm có thể đoán được Tiêu Chí Ngô mà lão nhắc đến là ai, nàng không tiếp lời, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm tới lão mà cứ bước đi tiếp, nhưng Văn Tật lại chống phập gậy xuống đất, một đợt sóng nhiệt rát bỏng đâm xuyên lòng đất chặn đứng bước chân cả hai, rồi lão lạnh giọng nói: “Tôn chủ tìm ngươi rất lâu rồi, nếu hôm nay ngươi đã chủ động dẫn xác tới thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Sau đó càng nhiều đội quân Huyền giới kéo tới, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương bị kẹt trong biển người chật ních khó lòng phá vòng vây.
Nhưng lúc ông lão nhấc gót bước lên thì một tiếng cười đã chen vào: “Có phải lão đã quên mất rồi không, nàng ấy không tới đây một mình.”
Người lên tiếng là Mộ Sơ Lương.
Hắn luôn im lặng đứng bên cạnh Vân Khâm từ đầu tới giờ, trong mắt Văn Tật chỉ có mỗi Vân Khâm nên cũng chẳng buồn để tâm tới người bên cạnh nàng, mãi tới giờ này lão mới hướng mắt sang Mộ Sơ Lương.
Lúc cánh cửa Huyền giới mở ra, những người tới Nhân giới chẳng một ai toàn thây trở về, nên người Huyền giới cũng chẳng biết được là kẻ nào cản bước Huyền giới còn ép cửa Huyền giới phải đóng lại, do đó dĩ nhiên Văn Tật cũng không biết Mộ Sơ Lương là ai.
Lão khẽ cau mày, chắp tay sau lưng hỏi: “Ngươi tưởng là các ngươi có thể thoát khỏi đây ư?”
“Biết đâu được, có lẽ phải thử một trận xem sao.” Mộ Sơ Lương đáp trả một cách ung dung. Vân Khâm vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đứng sóng vai bên hắn, bạch long sau lưng đã huyễn hóa ra hình hài, hơi nước trong không trung lại kết ra sương giá hóa thành hoa tuyết tuôn rơi lả tả, bên bở sông chẳng mấy chốc đã rơi đầy một lớp sương tuyết.
*
Cùng lúc đó, Dĩnh Thành trong một khoảng bình yên ngắn ngủi đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, Thiên Cương Minh chỉ huy tam môn thất phái hỗ trợ khôi phục lại Dĩnh thành nay đã được hơn phân nửa, mọi người cũng đang sửa soạng rời khỏi đây. Trong khi đó, Ngụy Chước vì cứu người mà bị xách tới Dĩnh thành, rồi lại bị Vân Khâm và Mộ Sơ Lương vứt qua một xó chả thèm quan tâm, giờ đây lại đang nóng nảy hết nước nói.
“Lúc đầu là do hai tên đó cầu cạnh ta tới đây cứu người, bây giờ thì hay lắm, cứ quẳng đại ta ở đây rồi chạy mất.” Ngụy Chước đảo qua đảo lại trong ngôi miếu đổ, mà người Thiên Cương Minh thì rất nhiệt tình sốt sắng, thậm chí là nhiệt tình quá mức cần thiết, song song với khôi phục lại Dĩnh thành họ còn quét dọn sửa sang luôn cả ngôi miếu đổ bị bỏ hang nhiều năm này, thậm chí còn mạ lại tượng thần trong miếu, khiến cả trong lẫn ngoài đều bóng loáng, suýt thì đâm mù cả mắt y. Ngụy Chước đành thu tầm mắt về, liếc qua cơ thể gần như chẳng còn tí sức sống nào trên đất, nói với giọng khó chịu: “Còn ném luôn cái cơ thể rách này cho ta bắt ta trông hộ, còn mình thì bớt việc.”
“Họ không phải là người vô tâm như thế, giờ này chưa có tin truyền về có lẽ là đã gặp chuyện gì đó rồi.” Người đợi trong ngôi miếu đổ này ngoài Ngụy Chước ra thì còn Hoàn La nữa, lúc này y đã cạo nhẵn râu trên mặt, trông vào chẳng khác nào một thư sinh trẻ tuổi bình thường, y cầm đao bằng một tay, gượng gạo tránh né ánh mắt tò mò của con gái mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta muốn đi tìm họ.”
Ngụy Chước dừng chân lại, nhìn y lom lom, thấp giọng nói: “Ta biết chứ.”
“Cũng vì vậy nên ta mới tức.” Ngụy Chước càm ràm: “Có chuyện gì cũng chẳng thèm nói cho ta một tiếng trước khi đi.”
“Tiểu Mộ phải đi tìm Vân Khâm.” Hoàn La nói đến đây thì dừng lại như sực nhớ ra gì đó, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Ngụy Chước, nói tiếp: “Hình như ta biết gì đó.”
Ngụy Chước ngẩn ra, hỏi dồn: “Biết gì?”
Hoàn La nói: “Trước khi đi Tiểu Mộ đã nói với ta về một sơn động nào đó, y muốn đi tìm Vân Khâm không chừng sẽ tới sơn động ấy cũng nên, có lẽ họ chưa đi được bao xa đâu, chúng ta lùng kiếm quanh sơn động ấy xem thử có manh mối nào hay không.”
Nghe Hoàn La nói thế Ngụy Chước bèn gật đầu đánh rụp, nhìn xuống cơ thể đang nằm ngây đơ trên đất mà lòng lại phát sầu: “Còn cái xác này thì làm thế nào?”
Hoàn La: “… Mang theo đi.” Nói rồi liếc Ngụy Chước một cái.
Thế là ba người vừa tìm kiếm sơn động ở gần Dĩnh Thành vừa vác theo “xác” của Mộ Sơ Lương, Hoàn La phải trông con gái nên chuyện cõng Mộ Sơ Lương dĩ nhiên rơi lên đầu Ngụy Chước, Ngụy Chước vừa đi vừa mắng mỏ suốt chặng đường, nào là chờ Mộ Sơ Lương quay lại nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Ba người cứ tìm như thế cả một ngày, mãi tới khi tìm tới khu rừng bên ngoài Dĩnh Thành mới phát hiện ra một cái sơn động.
Trong sơn động này là một gian thạch thất, nhìn cách bày biện thì dường như có người ở, vì thứ nào cần đều đủ cả. Ba người nhìn trong phòng khắp lượt, và quả nhiên phát hiện ra dấu vết của linh lực.
“Điệu này thì họ từng tới đây là cái chắc, đúng không?” Ngụy Chước nhìn sang Hoàn La bên cạnh, cau mày hỏi lại: “Nhưng bây giờ họ đi đâu rồi?”
Kỷ Tuyết ở bên nghe tới đây cũng không khỏi lo lắng chen vào: “Cha, họ sẽ không sao chứ?”
Hoàn La lắc đầu, lát sau y mới nói: “Không biết nữa, bây giờ manh mối chỉ có ở đây, thôi thì cứ nán lại đây quan sát thêm chút nữa đi.”
Ngụy Chước không tán thành lắm, dù có chờ ở đây thì cũng chẳng được gì, thà đi loanh quanh tìm thử có khi còn lần ra nhiều manh mối hơn. Nghĩ rồi y toan lên tiếng góp ý kiến, nhưng đúng lúc này lại ngó thấy nhát kiếm hằn trên bức tường không xa, có lẽ ban đầu nơi đó được treo một bức họa, bây giờ bức họa đó đã bị người ta tháo xuống, chỉ còn lại một nhát kiếm rất cũ, bên trong nhát kiếm còn có thứ gì đó đang chuyển động.
“Nó là gì thế?” Ngụy Chước giơ tay lên muốn chạm vào nhát kiếm ấy, sắc mặt Hoàn La chùng xuống, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn cản Ngụy Chước lại theo trực giác: “Đừng chạm vào.”
Xui là đã trễ, ngón tay của Ngụy Chước đã chạm vào nhát kiếm, còn ngoái đầu lại hỏi với bản mặt lơ tơ mơ: “Đừng chạm vào cái gì?”
Hoàn La lắc đầu chịu thua, nhưng còn chưa kịp nói năng gì thì nơi bị Ngụy Chước chạm vào đã có biến hóa.
Nhát kiếm kia đang mở rộng ra với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chốc lát đã nứt thành một khe hở cao tầm một người, bên trong khe hở đó là khoảng không đen ngòm không thấy điểm tận cùng, vô số luồng khí đang dao động bên trong nó như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ.
Hoàn La hơi biến sắc, cảnh giác che chắn cho con gái ở sau lưng, trong khi Ngụy Chước thì trợn trừng mắt lui lại mấy bước, nhìn đăm đăm vào khe hở kia, thầm dồn lực vào tay phải chực ra đòn.
Dưới cái nhìn chăm chú và đầy căng thẳng của ba người trong gian thạch thất, từ trong bóng tối vô biên đằng sau khe nứt lại có một người bước ra chậm rãi.
Ngụy Chước trừng mắt, Hoàn La và Kỷ Tuyết cũng im bặt, bóng người kia bước vào gian thạch thất, sau đó dần rõ nét hơn và hóa thành diện mạo mà họ quen thuộc.
Chính là Vân Khâm.
Dáng vẻ Vân Khâm lúc này trông nhếch nhác hơn bình thường rất nhiều, máu nhuốm lên áo quần còn vẩy loang lổ lên vạt áo, sắc mặt cũng tái xanh, ánh mắt tỏ rõ sự mệt mỏi, nhìn cứ như vừa trải qua một trận đại chiến vậy. Ngụy Chước thấy rõ bộ dạng của Vân Khâm rồi thì mới buông lỏng cảnh giác, bước lên hỏi dồn: “Sao cô lại chui từ tường ra thế? Còn cái tên quỷ bài bạc đâu?”
Vân Khâm không nói gì, nàng chỉ nhìn chăm chăm vào khe nứt trên tường.
Ngụy Chước thấy cô không đáp thì cũng nhìn theo, Hoàn La và Kỷ Tuyết của đồng loạt hướng mắt về phía đó, và ngay dưới ánh mắt hiếu kỳ của ba người, đằng sau khe nứt lại có ánh sáng lọt ra, sáng hệt như sao, tán loạn và rời rạc như sắp tan đi.
“Món đồ chơi gì thế?” Ngụy Chước không cầm lòng được bèn hỏi vào một câu.
Nét mặt Vân Khâm thoáng thay đổi, quay lại giục: “Cơ thể.”
“Gì cơ?!” Tay chân của Ngụy Chước còn nhanh hơn cả đầu óc, lúc y còn chưa kịp hiểu gì thì tay đã vứt thẳng “Xác” của Mộ Sơ Lương ra, đập ngay vào đốm sáng chập chờn nọ.
Những đốm sáng ấy tụ lại trong cơ thể, mà cũng ngay lúc đó, cơ thể của Mộ Sơ Lương nện đánh bịch xuống đất, phát ra tiếng dội lại nặng trịch khiến cả phòng im phăng phắc.
Bốn người đứng hóa đá tại chỗ, khe nứt trên tường đã dần thu nhỏ lại ngay khi những đốm sáng kia xuất hiện, rồi trở lại hình thù nhát kiếm ban đầu, còn cái người bất tỉnh nhân sự đã nằm trên đất khá lâu thì rốt cuộc cũng ho nhẹ một tiếng, mở mắt ra thì thào: “Ta thấy, ngươi có thể xuống tay nhẹ một chút…”
“Ta chỉ nói được bao nhiêu thôi, chuyện Nhân giới vốn cũng chẳng liên quan tới ta, lẽ ra ta cũng không nên nói với hai người nhiều chuyện như thế.” Ân Dương thở dài, nhìn Mộ Sơ Lương và Vân Khâm hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Ta hy vọng hai người hiểu.”
Dĩ nhiên Vân Khâm và Mộ Sơ Lương hiểu được suy nghĩ của y, y nói chuyện Huyền giới cho họ là vì đã rơi vào bước đường cùng, không mong Huyền giới nổi lên chiến loạn, nhưng bất kể thế nào đi nữa thì y vẫn là người Huyền giới.
Nếu Nhân giới đánh trả lại Huyền giới thì y chính là tội nhân, hành động này của Ân Dương là sự đánh cược đầy liều lĩnh, do đó càng phải thận trọng hơn nữa.
Nét mặt Vân Khâm đanh lại, gật đầu nói với Ân Dương: “Chúng tôi hiểu, xin đa tạ.”
Ân Dương cũng gật đầu rồi rời khỏi ngay sau đó, song trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Trên đời này chẳng có bức tường nào là không lọt gió, tuy ta đã chặn bức thư của các người lại, nhưng cũng khó tránh tôn chủ phát hiện ra đầu mối, các người nên đi nhanh lên thì hơn.”
Dứt lời y bèn quay lưng đi thẳng.
Vân Khâm và Mộ Sơ Lương dõi mắt nhìn người nọ đi xa, sau đó Vân Khâm quay qua nói với Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, chúng ta về thôi.”
“Cũng được.” Mộ Sơ Lương gật đầu đồng ý, có điều muốn tới trận pháp trong sơn động kia thì có hơi phiền toái đôi chút. Hai người chuẩn bị ra về, nhưng Ân Dương đoán quả không sai, người của Cực Thượng Điện nhạy tin vô cùng, mới đó đã đổ xô tới đây, thậm chí còn nhanh hơn dự tính của họ. Bóng Ân Dương vừa khuất, hai người mới quay gót muốn đi khỏi đây thì chung quanh đã vọng tới tiếng động, tới khi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương dừng bước ngoảnh đầu lại thì đã bị cao thủ Huyền giới bao vây chặt cứng.
Chỉ trong tích tắc cả hai đã nhìn thấu, những cao thủ tụ tập ở bờ sông này khác hẳn với những kẻ tấn công Dĩnh thành hôm ấy, thực lực của họ đều mạnh hơn rất nhiều, chỉ mấy chục người mà đã khiến người ta cảm thấy áp lực tột cùng.
Mà hai người cũng hiểu rõ đây chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu ngay từ đâu Tôn chủ Huyền giới đã phái ra chiến lực hùng mạnh nhường này thì tiếp theo họ phải đối mặt với đợt tấn công còn đáng sợ hơn nữa. Việc họ nên làm hiện tại chẳng nhưng rời khỏi đây mà còn phải đánh bại những cao thủ này nhanh nhất có thể, rồi nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Sự ăn ý của hai người đã tạo thành từ lúc ở đảo Thập Châu, chẳng cần ai lên tiếng mà đồng loạt xuất thủ. Trong tay Vân Khâm phóng ra tia sáng, Mộ Sơ Lương cũng lao về hướng ngược lại, trong một đòn này, bất ngờ thay đối phương lại bị đốn ngã hơn phân nửa.
Hiện giờ Mộ Sơ Lương đang ở thể thần hồn, ra đòn bất phàm, nhưng Vân Khâm lại khẽ cau mày nhận ra điều bất thường.
Sức lực của Mộ Sơ Lương yếu hơn lần trước nàng thấy rất nhiều.
Rời khỏi cơ thể mà còn phải tốn sức để tìm Vân Khâm, sau đó còn mở cửa Huyền giới đưa nàng tới đây, mấy ngày qua Mộ Sơ Lương đã dốc sức quá nhiều, dù hắn chẳng bao giờ chịu nói nhưng Vân Khâm có thể đoán được, dưới tình hình này e là hắn phải mau chóng về lại thân xác mới được.
Vân Khâm chỉ liếc sơ qua đã nhận ra điều bất ổn nên lòng càng muốn thoát khỏi đây nhanh hơn, thế là nàng không giữ sức nữa, mang Vụ Châu ra khởi động sức mạnh băng hàn, chặn mất đường đi của đối thủ, đoạn nắm phắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Mộ Sơ Lương, thấp giọng nói: “Chúng ta đi.”
Mộ Sơ Lương hiểu ý, cả hai toan chạy khỏi đây, song ngay vào lúc này một luồng sức mạnh khác lạ đột nhiên đánh thốc tới, đó là một loại sức mạnh nóng bỏng hệt như sóng dữ, khiến hàng dương liễu bên bờ sông chao đảo trong cơn cuồng phong, nước sông bị sức nóng của nó làm bốc hơi hóa thành hơi nước mịt mù, mà trong cơn sóng nhiệt nóng rực này là một ông lão mặc áo bào màu tro, lão trông rất gầy, lưng khòng, mặt hằn đầy nếp nhăn, già nua hom hem, nhưng khi lão đứng chắn trước mặt thì lại khiến người ta không tài nào dịch thêm nửa bước.
Đó là loại sức mạnh còn dữ dội hơn cả Lương Ung, người trước mắt này mới là cao thủ thật thụ của Huyền giới, vả lại Mộ Sơ Lương có thể nhìn ra người này tuyệt đối không phải là tôn chủ.
“Là vị hộ pháp nào?” Lòng Vân Khâm chùng xuống, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ.
Ông lão chống gậy bước lên một bước, cất lên chất giọng khàn đục như đao cùn: “Thương Viêm hộ pháp, Văn Tật.”
Nói rồi lão chẳng đợi Vân Khâm nói thêm câu nào đã ngước mắt lên, nhìn xoáy vào nàng bằng cặp mắt màu xám tro: “Ngươi là hậu nhân của Tiêu Chí Ngô.”
Văn Tật không hề nói rõ, nhưng Vân Khâm có thể đoán được Tiêu Chí Ngô mà lão nhắc đến là ai, nàng không tiếp lời, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm tới lão mà cứ bước đi tiếp, nhưng Văn Tật lại chống phập gậy xuống đất, một đợt sóng nhiệt rát bỏng đâm xuyên lòng đất chặn đứng bước chân cả hai, rồi lão lạnh giọng nói: “Tôn chủ tìm ngươi rất lâu rồi, nếu hôm nay ngươi đã chủ động dẫn xác tới thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Sau đó càng nhiều đội quân Huyền giới kéo tới, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương bị kẹt trong biển người chật ních khó lòng phá vòng vây.
Nhưng lúc ông lão nhấc gót bước lên thì một tiếng cười đã chen vào: “Có phải lão đã quên mất rồi không, nàng ấy không tới đây một mình.”
Người lên tiếng là Mộ Sơ Lương.
Hắn luôn im lặng đứng bên cạnh Vân Khâm từ đầu tới giờ, trong mắt Văn Tật chỉ có mỗi Vân Khâm nên cũng chẳng buồn để tâm tới người bên cạnh nàng, mãi tới giờ này lão mới hướng mắt sang Mộ Sơ Lương.
Lúc cánh cửa Huyền giới mở ra, những người tới Nhân giới chẳng một ai toàn thây trở về, nên người Huyền giới cũng chẳng biết được là kẻ nào cản bước Huyền giới còn ép cửa Huyền giới phải đóng lại, do đó dĩ nhiên Văn Tật cũng không biết Mộ Sơ Lương là ai.
Lão khẽ cau mày, chắp tay sau lưng hỏi: “Ngươi tưởng là các ngươi có thể thoát khỏi đây ư?”
“Biết đâu được, có lẽ phải thử một trận xem sao.” Mộ Sơ Lương đáp trả một cách ung dung. Vân Khâm vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đứng sóng vai bên hắn, bạch long sau lưng đã huyễn hóa ra hình hài, hơi nước trong không trung lại kết ra sương giá hóa thành hoa tuyết tuôn rơi lả tả, bên bở sông chẳng mấy chốc đã rơi đầy một lớp sương tuyết.
*
Cùng lúc đó, Dĩnh Thành trong một khoảng bình yên ngắn ngủi đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, Thiên Cương Minh chỉ huy tam môn thất phái hỗ trợ khôi phục lại Dĩnh thành nay đã được hơn phân nửa, mọi người cũng đang sửa soạng rời khỏi đây. Trong khi đó, Ngụy Chước vì cứu người mà bị xách tới Dĩnh thành, rồi lại bị Vân Khâm và Mộ Sơ Lương vứt qua một xó chả thèm quan tâm, giờ đây lại đang nóng nảy hết nước nói.
“Lúc đầu là do hai tên đó cầu cạnh ta tới đây cứu người, bây giờ thì hay lắm, cứ quẳng đại ta ở đây rồi chạy mất.” Ngụy Chước đảo qua đảo lại trong ngôi miếu đổ, mà người Thiên Cương Minh thì rất nhiệt tình sốt sắng, thậm chí là nhiệt tình quá mức cần thiết, song song với khôi phục lại Dĩnh thành họ còn quét dọn sửa sang luôn cả ngôi miếu đổ bị bỏ hang nhiều năm này, thậm chí còn mạ lại tượng thần trong miếu, khiến cả trong lẫn ngoài đều bóng loáng, suýt thì đâm mù cả mắt y. Ngụy Chước đành thu tầm mắt về, liếc qua cơ thể gần như chẳng còn tí sức sống nào trên đất, nói với giọng khó chịu: “Còn ném luôn cái cơ thể rách này cho ta bắt ta trông hộ, còn mình thì bớt việc.”
“Họ không phải là người vô tâm như thế, giờ này chưa có tin truyền về có lẽ là đã gặp chuyện gì đó rồi.” Người đợi trong ngôi miếu đổ này ngoài Ngụy Chước ra thì còn Hoàn La nữa, lúc này y đã cạo nhẵn râu trên mặt, trông vào chẳng khác nào một thư sinh trẻ tuổi bình thường, y cầm đao bằng một tay, gượng gạo tránh né ánh mắt tò mò của con gái mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta muốn đi tìm họ.”
Ngụy Chước dừng chân lại, nhìn y lom lom, thấp giọng nói: “Ta biết chứ.”
“Cũng vì vậy nên ta mới tức.” Ngụy Chước càm ràm: “Có chuyện gì cũng chẳng thèm nói cho ta một tiếng trước khi đi.”
“Tiểu Mộ phải đi tìm Vân Khâm.” Hoàn La nói đến đây thì dừng lại như sực nhớ ra gì đó, ngước mắt lên nhìn thẳng vào Ngụy Chước, nói tiếp: “Hình như ta biết gì đó.”
Ngụy Chước ngẩn ra, hỏi dồn: “Biết gì?”
Hoàn La nói: “Trước khi đi Tiểu Mộ đã nói với ta về một sơn động nào đó, y muốn đi tìm Vân Khâm không chừng sẽ tới sơn động ấy cũng nên, có lẽ họ chưa đi được bao xa đâu, chúng ta lùng kiếm quanh sơn động ấy xem thử có manh mối nào hay không.”
Nghe Hoàn La nói thế Ngụy Chước bèn gật đầu đánh rụp, nhìn xuống cơ thể đang nằm ngây đơ trên đất mà lòng lại phát sầu: “Còn cái xác này thì làm thế nào?”
Hoàn La: “… Mang theo đi.” Nói rồi liếc Ngụy Chước một cái.
Thế là ba người vừa tìm kiếm sơn động ở gần Dĩnh Thành vừa vác theo “xác” của Mộ Sơ Lương, Hoàn La phải trông con gái nên chuyện cõng Mộ Sơ Lương dĩ nhiên rơi lên đầu Ngụy Chước, Ngụy Chước vừa đi vừa mắng mỏ suốt chặng đường, nào là chờ Mộ Sơ Lương quay lại nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Ba người cứ tìm như thế cả một ngày, mãi tới khi tìm tới khu rừng bên ngoài Dĩnh Thành mới phát hiện ra một cái sơn động.
Trong sơn động này là một gian thạch thất, nhìn cách bày biện thì dường như có người ở, vì thứ nào cần đều đủ cả. Ba người nhìn trong phòng khắp lượt, và quả nhiên phát hiện ra dấu vết của linh lực.
“Điệu này thì họ từng tới đây là cái chắc, đúng không?” Ngụy Chước nhìn sang Hoàn La bên cạnh, cau mày hỏi lại: “Nhưng bây giờ họ đi đâu rồi?”
Kỷ Tuyết ở bên nghe tới đây cũng không khỏi lo lắng chen vào: “Cha, họ sẽ không sao chứ?”
Hoàn La lắc đầu, lát sau y mới nói: “Không biết nữa, bây giờ manh mối chỉ có ở đây, thôi thì cứ nán lại đây quan sát thêm chút nữa đi.”
Ngụy Chước không tán thành lắm, dù có chờ ở đây thì cũng chẳng được gì, thà đi loanh quanh tìm thử có khi còn lần ra nhiều manh mối hơn. Nghĩ rồi y toan lên tiếng góp ý kiến, nhưng đúng lúc này lại ngó thấy nhát kiếm hằn trên bức tường không xa, có lẽ ban đầu nơi đó được treo một bức họa, bây giờ bức họa đó đã bị người ta tháo xuống, chỉ còn lại một nhát kiếm rất cũ, bên trong nhát kiếm còn có thứ gì đó đang chuyển động.
“Nó là gì thế?” Ngụy Chước giơ tay lên muốn chạm vào nhát kiếm ấy, sắc mặt Hoàn La chùng xuống, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn cản Ngụy Chước lại theo trực giác: “Đừng chạm vào.”
Xui là đã trễ, ngón tay của Ngụy Chước đã chạm vào nhát kiếm, còn ngoái đầu lại hỏi với bản mặt lơ tơ mơ: “Đừng chạm vào cái gì?”
Hoàn La lắc đầu chịu thua, nhưng còn chưa kịp nói năng gì thì nơi bị Ngụy Chước chạm vào đã có biến hóa.
Nhát kiếm kia đang mở rộng ra với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chốc lát đã nứt thành một khe hở cao tầm một người, bên trong khe hở đó là khoảng không đen ngòm không thấy điểm tận cùng, vô số luồng khí đang dao động bên trong nó như muốn nuốt chửng lấy mọi thứ.
Hoàn La hơi biến sắc, cảnh giác che chắn cho con gái ở sau lưng, trong khi Ngụy Chước thì trợn trừng mắt lui lại mấy bước, nhìn đăm đăm vào khe hở kia, thầm dồn lực vào tay phải chực ra đòn.
Dưới cái nhìn chăm chú và đầy căng thẳng của ba người trong gian thạch thất, từ trong bóng tối vô biên đằng sau khe nứt lại có một người bước ra chậm rãi.
Ngụy Chước trừng mắt, Hoàn La và Kỷ Tuyết cũng im bặt, bóng người kia bước vào gian thạch thất, sau đó dần rõ nét hơn và hóa thành diện mạo mà họ quen thuộc.
Chính là Vân Khâm.
Dáng vẻ Vân Khâm lúc này trông nhếch nhác hơn bình thường rất nhiều, máu nhuốm lên áo quần còn vẩy loang lổ lên vạt áo, sắc mặt cũng tái xanh, ánh mắt tỏ rõ sự mệt mỏi, nhìn cứ như vừa trải qua một trận đại chiến vậy. Ngụy Chước thấy rõ bộ dạng của Vân Khâm rồi thì mới buông lỏng cảnh giác, bước lên hỏi dồn: “Sao cô lại chui từ tường ra thế? Còn cái tên quỷ bài bạc đâu?”
Vân Khâm không nói gì, nàng chỉ nhìn chăm chăm vào khe nứt trên tường.
Ngụy Chước thấy cô không đáp thì cũng nhìn theo, Hoàn La và Kỷ Tuyết của đồng loạt hướng mắt về phía đó, và ngay dưới ánh mắt hiếu kỳ của ba người, đằng sau khe nứt lại có ánh sáng lọt ra, sáng hệt như sao, tán loạn và rời rạc như sắp tan đi.
“Món đồ chơi gì thế?” Ngụy Chước không cầm lòng được bèn hỏi vào một câu.
Nét mặt Vân Khâm thoáng thay đổi, quay lại giục: “Cơ thể.”
“Gì cơ?!” Tay chân của Ngụy Chước còn nhanh hơn cả đầu óc, lúc y còn chưa kịp hiểu gì thì tay đã vứt thẳng “Xác” của Mộ Sơ Lương ra, đập ngay vào đốm sáng chập chờn nọ.
Những đốm sáng ấy tụ lại trong cơ thể, mà cũng ngay lúc đó, cơ thể của Mộ Sơ Lương nện đánh bịch xuống đất, phát ra tiếng dội lại nặng trịch khiến cả phòng im phăng phắc.
Bốn người đứng hóa đá tại chỗ, khe nứt trên tường đã dần thu nhỏ lại ngay khi những đốm sáng kia xuất hiện, rồi trở lại hình thù nhát kiếm ban đầu, còn cái người bất tỉnh nhân sự đã nằm trên đất khá lâu thì rốt cuộc cũng ho nhẹ một tiếng, mở mắt ra thì thào: “Ta thấy, ngươi có thể xuống tay nhẹ một chút…”
/102
|