Trong lòng Đế Thích Thiên lúc này đã quyết tâm đem Lang vương trở thành thủ hạ đắc lực trong tương lai của mình, tự nhiên không thể trơ mắt ra nhìn Lang vương vì khinh địch mà bị giết chết. Thời khắc cuối cùng này hắn cũng quyết định mình phải ra tay.
Trong võ lâm, cao thủ phi đao vốn vô cùng đáng sợ, nếu là trước kia, bản thân Đế Thích Thiên gặp phải cũng không có khả năng hoàn thủ, nếu không chết thì cũng trọng thương.
Nhưng từ trước tới giờ, trên con đường tu yêu, thực lực của hắn mỗi ngày đều tăng lên. Hổ Khiếu Công ở tầng hai có thể vận dụng yêu lực, thân thể càng cường đại hơn. Đao kiếm bình thường chỉ sợ không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho hắn. Hơn nữa ánh mắt Đế Thích Thiên vô cùng sắc bén, phi đao dù nhanh tới mức nào hắn cũng có thể nhìn ra, không tránh đi, chỉ giơ lên hổ trảo cũng có thể dễ dàng kẹp lấy. (DG: giống Kungfu Panda quá @@)
“Ngao”
Tiếng hổ gầm mang theo vô tận uy hiếp và sự bá đạo, giống như tiếng trống đánh thẳng vào trái tim đám nhân loại kia. Nhìn đến một thân mang khí thế nhiếp nhân của Đế Thích Thiên, đang ở giữa bầy sói oanh kích, Phó Sơn vốn trên người đã mang vô số vết thương, lại bị tiếng hổ gầm khiến cho toàn thân đột nhiên xuất hiện một trận rét run. Hắn quay lại, khiếp sợ nhìn một thân hắc hổ to đến dọa người.
“Sưu.”
Đế Thích Thiên dùng hổ trảo kẹp lấy phi đao, quán chú yêu lực rồi phóng phi đao đi. Phi đao mang theo một tầng hắc khí, như gió lướt tới, nhằm thẳng vào Phó Sơn.
“Aaaaaaaa!”
Phó Sơn trước đó đã đem hết chân khí của cơ thế quán chú đến phi đao, có thể nói muốn nhất kích tất sát nên hiện tại khí lực hoàn toàn hư thoát. Đế Thích Thiên mặc dù chưa từng luyện qua phi đao, chỉ là vung trảo đẩy đao bắn tới mà đã đủ khiến cho Phó Sơn không thể chống đỡ.
Phó Sơn chỉ kịp hét thảm lên một tiếng thất thanh, hai tay che yết hầu, đổ rầm xuống mặt đất, máu theo mười đầu ngón tay phun trào ra bên ngoài.
“Ta hoa mắt sao? Hắc hổ này thật sự thành tinh rồi. Nó lại có thể dùng phi đao, thân thể thì lớn không ngờ, cho dù chưa thành tinh thì cũng sắp đại thành. Mụ nội ơi, Hổ Khâu sơn mạch này sao lại có thứ cọp đáng sợ như vậy. Biết trước thì có đánh chết ta cũng không tới đây.” Mao Nhất Đao vốn nghĩ có thể dễ dàng đem Lang vương thanh toán, không nghĩ tới lúc mấu chốt lại xuất hiện một hắc hổ khủng bố cỡ này. Lúc này trong lòng hắn âm thầm kêu khổ và dương như là vô cùng hối hận.
“Chư vị huynh đệ, lần này chúng ta vây hãm bầy sói, lại nhảy ra một mãnh hổ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Dù sao cũng khó mà thoát chết, hôm nay Mao Nhất Đao ta nguyện cùng mọi người liều mạng.” Mao Nhất Đao chớp mắt, đại đao trong tay vung lên, lớn tiếng kêu. Trong âm thanh hắn còn mang theo một cỗ khí thế vô cùng thảm thiết.
“Đúng, không sai, chúng ta hãy cùng đàn súc sinh này liều mạng.”
“Cho dù chết cũng phải giết mấy con súc sinh này làm đệm lưng.”
Đám người Đao Ba nghe được Mao Nhất Đao hô như vậy, trong lòng khí thế bừng bừng dâng lên. Xung quanh toàn sói là sói, vốn không có khả năng thoát ra ngoài. Lại có thêm một hắc hổ vô cùng đáng sợ xuất hiện, ai nấy đều hiểu mọi người đã lâm vào tử lộ.
Đao Ba hét lớn một tiếng, suất lĩnh hơn mười đệ tử còn lại vung trường đao, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Hắn hướng tới Đế Thích Thiên, thi triển khinh công vọt tới, đao vung lên ra một chiêu Lực phách hoa sơn đơn giản. Mặc dù là đơn giản, nhưng hắn lại dồn hết chân khí vào đao này nên khiến cho đao vung lên tạo ra một thứ khí thế vô cùng thảm liệt.
Một đao này dường như có thể đem đại sơn bổ ra làm hai, khí thế sắc bén trong nháy mắt bao trùm lấy Đế Thích Thiên, hiển nhiên Đao Ba tính nước: “được ăn cả, ngã về không.”
“Ngao!!”
Đế Thích Thiên nhìn một đao mang theo uy áp kinh người này bổ xuống, hai mắt lóe lên tinh quang, đối với khí thế của người trước mắt vô cùng ngưng trọng. Dù sao, hắn bây giờ chưa mở ra được yêu phủ, chưa tấn chức lên yêu thú, mặc dù có yêu lực nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị tổn thương vô cùng lớn.
“Người này không muốn sống chăng? Con người quả nhiên có tiềm lực, có thể trong trường tử lộ bộc phát ra khí thế tấn công cường đại đến nhường này. Bất quá, ngươi thử nếm một chút Hổ Khiếu Công của ta xem sao.”
Đế Thích Thiên mặc dù trong lòng thầm than nhưng bản thân cũng không có nửa điểm muốn tránh né. Nếu hắn đã quyết định đi ra, thì sẽ không bỏ chạy. Kinh nghiệm làm người từng dạy cho hắn, nhân loại mặc dù là chúa tể của vạn vật, bọn họ tính thù dai vô cùng đáng sợ. Một khi để họ chạy ra khỏi nơi này, đem sự tình ngày hôm nay kể ra, không chừng sẽ còn nhiều phiền toái hơn.
Làm không gọn gàng chắc chắn người chịu thiệt thòi sẽ chính là bản thân mình.
Người thường hắn không sợ. Nếu là võ lâm cao thủ thì chống đỡ khó khăn hơn nhiều. Còn nếu gặp người tu tiên,với năng lực hắn lúc này chính là vô pháp chống đỡ. Cho nên, hắn vốn là không tính lưu lại người sống.
Hắn gần lên một tiếng, hổ trảo bên phải nâng lên, yêu lực trong cơ thể như nước chảy xuôi, hổ trảo lúc này tỏa ra một tầng hắc khí nhàn nhạt, năm móng vuốt lóa ra quang mang mà đen, lập tức hướng tới trường đao đang bổ xuống đón đường.
“Keng…”
Hổ trảo cùng trường đao kịch liệt va chạm tại chỗ. Đao Ba cả kinh, chỉ cảm thấy một đao này căn bản không phải là chém vào người hắc hổ mà là chém vào một khối kim cương tinh thiết vô cùng rắn chắc, ngay cả da cũng không có một chút thương tổn. Ngược lại, hắn cảm thấy có một cỗ cường lực mạnh mẽ theo hổ trảo truyền tới, đánh mạnh vào thân đao.
“Răng rắc!!!”
Tinh luyện bảo đao lúc này như miếng sắt vụn, gãy tan thành mấy khúc.
“Hừ!!!” Hổ trảo của Đế Thích Thiên cũng không có dừng lại, ở giữa không trung hóa thành một đạo tàn ảnh. Chỉ nghe “phốc xuy” một tiếng, hổ trảo trực tiếp cắm vào ngực Đao Ba, máu tươi cứ thế phun ra. Đao Ba khi chết vẫn mở to hai mắt, vẻ mặt méo mó đi vì kinh hãi, Hiển nhiên trước khi chết hắn cũng không nghĩ rằng hắc hổ trước mắt lại lợi hại đến thế.
Sưu!!!
Đúng lúc này, Đế Thích Thiên đột ngột nghe thấy một tiếng như xé gió bên tai, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Mao Nhất Đao bay lên, thân mình nhẹ nhàng như không, cuống cuồng bỏ chạy tháo thân. Khinh công của hắn đúng là kinh khủng, lại thêm uy áp từ Đế Thích Thiên khiến hắn bay như được gắn thêm hỏa lực phía sau. (DG: cái câu cuối là DG chém gió tí )
“Muốn chạy trốn?”
Đế Thích Thiên ánh mắt sắc bén, nhìn Mao Nhất Đao dùng khinh công thượng thừa để bỏ trốn, chỉ một chốc lát sẽ thoát khỏi vòng vây của bầy sói.
“Không được để cho hắn chạy thoát.”
Đế Thích Thiên làm sao có thể để cho hắn qua mắt, hổ trảo hướng bóng của Mao Nhất Đao vung tới, trong cơ thể phóng xuất toàn bộ yêu lực vào trong một trảo này.
“Bá!!!”
Đế Thích Thiên toàn lực đem yêu lực truyền vào hổ trảo đang vung lên. Đột nhiên ở giữa không trung xuất hiện một màn hắc vụ đang vờn quanh một cự đại ảo ảnh hổ trảo, phá không mà tới bằng một loại tốc độ kinh hồn bạt vía, một chiêu đánh thẳng vào lưng của Mao Nhất Đao.
“Aaaaaaaaa”
Đang toàn lực triển khai khinh công để đào tẩu, Mao Nhất Đao chỉ cảm thấy thân thể như bị xé rách, xương cốt trên người không biết bị gãy những nơi nào, không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi phun ra máu tươi, tinh thần của hắn lại dâng cao hơn một chút, tốc độc càng nhanh hơn, toàn lực chạy ra khỏi tầm công kích của bầy sói, hướng vào bên trong núi rừng mà chạy.
Đế Thích Thiên nhìn thấy cảnh đó, trong mắt lộ ra hàn quang, hắn dường như đã xem nhẹ ý chí muốn sống của con người. Nhưng dù sao một trảo vừa rồi hắn dùng đến toàn bộ yêu lực trong cơ thể, Mao Nhất Đao dù có chạy thoát cũng khó mà tránh khỏi cái chết.
“Ngao!!!”
Một tiếng gầm vang vọng khắp sơn mạch, Đế Thích Thiên phóng lên cao, toàn thân tỏa ra một thức khí tức vô cùng bá đạo và uy vũ, một trảo lại một trảo, nhanh chóng đem toàn bộ bang chúng Đại Đao bang làm thịt gọn ghẽ.
Máu tươi nhiễm đầy mặt hắn, hơi thở phả ra lúc này cũng bất giác tràn ngập một mùi huyết tinh.
Đế Thích Thiên là bách thú chi vương, vô song khí phách lúc này bao bọc toàn thân hắn khiến cho khí thế của bậc chúa tể càng dâng cao. Bầy sói hung hãn vốn tràn ngập khí thế bá đạo, lúc này lại quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía Đế Thích Thiên với ánh mắt kính sợ và e ngại.
Hắn xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn lang vương đang quỳ trên mặt đất.
Lang vương quả thực vô cùng kiêu ngạo. Tuy hai chân bị phi đao bắn bị thương không thể đứng lên, nhưng lại thủy chung vẫn ngẩng cao đầu, hơi thở vô cùng cao ngạo không cần che dấu.
“Thần phục hoặc là tử!!!”
Đế Thích Thiên nhìn lang vương, trên người tản mát ra uy áp đế vương, gầm nhẹ một tiếng, nói ra ý của mình. Hắn nói là thú ngữ, phàm là động vật có linh tính đều có thể hiểu được.
Uy áp đè xuống như núi cao vời vợi, như thủy triều cuồn cuộn dừng lại trên người Lang vương.
Lang vương thân là vương giả trong tộc, tự nhiên không dễ dàng thuần phục, vẫn ngẩng đầu, ánh mắt tản mát ra ngạo khí của bậc vương giả.
“Ngao!!”
Gầm lên một tiếng, khí thế trên người Đế Thích Thiên càng tăng, uy áp đè lên người lang vương khiến cho lang vương đang ngẩng cao đầu cũng không tự chủ bị uy áp này khiến cho phải hạ thấp đầu xuống.
“Ngao ô!!”
Lang vương hiển nhiên không cam lòng khuất phục, thi triển ra toàn bộ lực lượng, dường như muốn chống lại uy áp vô hình này. Nhưng cuối cùng nó vẫn không thể chống lại uy áp mãnh liệt của Đế Thích Thiên, đầu lại cúi thấp xuống hơn một chút.
Rốt cục,lang vương tựa hồ cũng hiểu không thể không thuần phục, đành thuận theo cúi đầu xuống.
“Ngao ô!!”
Lang vương quỳ rạp trên mặt đất, đem đầu hướng về phía Đế Thích Thiên điểm vài cái (giống như vái lạy ấy), rồi nằm ở dưới chân hắn, hiển nhiên là tỏ rõ sự thần phục.
Động vật so với nhân loại đơn giản hơn nhiều. Bọn chúng chỉ tuân theo một cái pháp tắc: Cường giả vi tôn. Hiện tại Đế Thích Thiên rõ ràng là cường giả ở đây, hướng hắn thần phục không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Có linh tính, nó có thể cảm giác được nếu hôm nay không thần phục theo quy tắc kia, đợi nó cuối cùng không phải là kết quả tốt đẹp gì. Bản thân nó cũng không muốn chết nên hiển nhiên sẽ chọn thần phục.
Đế Thích Thiên nhìn đến,cuối cùng đem uy áp bá đạo của mình thu liễm lại. Hắn cũng không sợ Lang vương phản bội mình. Trong thế giới động vật, một khi đã thần phục thì sẽ trung thành tuyệt đối, không bao giờ phản bội. Cái này khác xa so với con người.
Trong võ lâm, cao thủ phi đao vốn vô cùng đáng sợ, nếu là trước kia, bản thân Đế Thích Thiên gặp phải cũng không có khả năng hoàn thủ, nếu không chết thì cũng trọng thương.
Nhưng từ trước tới giờ, trên con đường tu yêu, thực lực của hắn mỗi ngày đều tăng lên. Hổ Khiếu Công ở tầng hai có thể vận dụng yêu lực, thân thể càng cường đại hơn. Đao kiếm bình thường chỉ sợ không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho hắn. Hơn nữa ánh mắt Đế Thích Thiên vô cùng sắc bén, phi đao dù nhanh tới mức nào hắn cũng có thể nhìn ra, không tránh đi, chỉ giơ lên hổ trảo cũng có thể dễ dàng kẹp lấy. (DG: giống Kungfu Panda quá @@)
“Ngao”
Tiếng hổ gầm mang theo vô tận uy hiếp và sự bá đạo, giống như tiếng trống đánh thẳng vào trái tim đám nhân loại kia. Nhìn đến một thân mang khí thế nhiếp nhân của Đế Thích Thiên, đang ở giữa bầy sói oanh kích, Phó Sơn vốn trên người đã mang vô số vết thương, lại bị tiếng hổ gầm khiến cho toàn thân đột nhiên xuất hiện một trận rét run. Hắn quay lại, khiếp sợ nhìn một thân hắc hổ to đến dọa người.
“Sưu.”
Đế Thích Thiên dùng hổ trảo kẹp lấy phi đao, quán chú yêu lực rồi phóng phi đao đi. Phi đao mang theo một tầng hắc khí, như gió lướt tới, nhằm thẳng vào Phó Sơn.
“Aaaaaaaa!”
Phó Sơn trước đó đã đem hết chân khí của cơ thế quán chú đến phi đao, có thể nói muốn nhất kích tất sát nên hiện tại khí lực hoàn toàn hư thoát. Đế Thích Thiên mặc dù chưa từng luyện qua phi đao, chỉ là vung trảo đẩy đao bắn tới mà đã đủ khiến cho Phó Sơn không thể chống đỡ.
Phó Sơn chỉ kịp hét thảm lên một tiếng thất thanh, hai tay che yết hầu, đổ rầm xuống mặt đất, máu theo mười đầu ngón tay phun trào ra bên ngoài.
“Ta hoa mắt sao? Hắc hổ này thật sự thành tinh rồi. Nó lại có thể dùng phi đao, thân thể thì lớn không ngờ, cho dù chưa thành tinh thì cũng sắp đại thành. Mụ nội ơi, Hổ Khâu sơn mạch này sao lại có thứ cọp đáng sợ như vậy. Biết trước thì có đánh chết ta cũng không tới đây.” Mao Nhất Đao vốn nghĩ có thể dễ dàng đem Lang vương thanh toán, không nghĩ tới lúc mấu chốt lại xuất hiện một hắc hổ khủng bố cỡ này. Lúc này trong lòng hắn âm thầm kêu khổ và dương như là vô cùng hối hận.
“Chư vị huynh đệ, lần này chúng ta vây hãm bầy sói, lại nhảy ra một mãnh hổ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Dù sao cũng khó mà thoát chết, hôm nay Mao Nhất Đao ta nguyện cùng mọi người liều mạng.” Mao Nhất Đao chớp mắt, đại đao trong tay vung lên, lớn tiếng kêu. Trong âm thanh hắn còn mang theo một cỗ khí thế vô cùng thảm thiết.
“Đúng, không sai, chúng ta hãy cùng đàn súc sinh này liều mạng.”
“Cho dù chết cũng phải giết mấy con súc sinh này làm đệm lưng.”
Đám người Đao Ba nghe được Mao Nhất Đao hô như vậy, trong lòng khí thế bừng bừng dâng lên. Xung quanh toàn sói là sói, vốn không có khả năng thoát ra ngoài. Lại có thêm một hắc hổ vô cùng đáng sợ xuất hiện, ai nấy đều hiểu mọi người đã lâm vào tử lộ.
Đao Ba hét lớn một tiếng, suất lĩnh hơn mười đệ tử còn lại vung trường đao, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Hắn hướng tới Đế Thích Thiên, thi triển khinh công vọt tới, đao vung lên ra một chiêu Lực phách hoa sơn đơn giản. Mặc dù là đơn giản, nhưng hắn lại dồn hết chân khí vào đao này nên khiến cho đao vung lên tạo ra một thứ khí thế vô cùng thảm liệt.
Một đao này dường như có thể đem đại sơn bổ ra làm hai, khí thế sắc bén trong nháy mắt bao trùm lấy Đế Thích Thiên, hiển nhiên Đao Ba tính nước: “được ăn cả, ngã về không.”
“Ngao!!”
Đế Thích Thiên nhìn một đao mang theo uy áp kinh người này bổ xuống, hai mắt lóe lên tinh quang, đối với khí thế của người trước mắt vô cùng ngưng trọng. Dù sao, hắn bây giờ chưa mở ra được yêu phủ, chưa tấn chức lên yêu thú, mặc dù có yêu lực nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị tổn thương vô cùng lớn.
“Người này không muốn sống chăng? Con người quả nhiên có tiềm lực, có thể trong trường tử lộ bộc phát ra khí thế tấn công cường đại đến nhường này. Bất quá, ngươi thử nếm một chút Hổ Khiếu Công của ta xem sao.”
Đế Thích Thiên mặc dù trong lòng thầm than nhưng bản thân cũng không có nửa điểm muốn tránh né. Nếu hắn đã quyết định đi ra, thì sẽ không bỏ chạy. Kinh nghiệm làm người từng dạy cho hắn, nhân loại mặc dù là chúa tể của vạn vật, bọn họ tính thù dai vô cùng đáng sợ. Một khi để họ chạy ra khỏi nơi này, đem sự tình ngày hôm nay kể ra, không chừng sẽ còn nhiều phiền toái hơn.
Làm không gọn gàng chắc chắn người chịu thiệt thòi sẽ chính là bản thân mình.
Người thường hắn không sợ. Nếu là võ lâm cao thủ thì chống đỡ khó khăn hơn nhiều. Còn nếu gặp người tu tiên,với năng lực hắn lúc này chính là vô pháp chống đỡ. Cho nên, hắn vốn là không tính lưu lại người sống.
Hắn gần lên một tiếng, hổ trảo bên phải nâng lên, yêu lực trong cơ thể như nước chảy xuôi, hổ trảo lúc này tỏa ra một tầng hắc khí nhàn nhạt, năm móng vuốt lóa ra quang mang mà đen, lập tức hướng tới trường đao đang bổ xuống đón đường.
“Keng…”
Hổ trảo cùng trường đao kịch liệt va chạm tại chỗ. Đao Ba cả kinh, chỉ cảm thấy một đao này căn bản không phải là chém vào người hắc hổ mà là chém vào một khối kim cương tinh thiết vô cùng rắn chắc, ngay cả da cũng không có một chút thương tổn. Ngược lại, hắn cảm thấy có một cỗ cường lực mạnh mẽ theo hổ trảo truyền tới, đánh mạnh vào thân đao.
“Răng rắc!!!”
Tinh luyện bảo đao lúc này như miếng sắt vụn, gãy tan thành mấy khúc.
“Hừ!!!” Hổ trảo của Đế Thích Thiên cũng không có dừng lại, ở giữa không trung hóa thành một đạo tàn ảnh. Chỉ nghe “phốc xuy” một tiếng, hổ trảo trực tiếp cắm vào ngực Đao Ba, máu tươi cứ thế phun ra. Đao Ba khi chết vẫn mở to hai mắt, vẻ mặt méo mó đi vì kinh hãi, Hiển nhiên trước khi chết hắn cũng không nghĩ rằng hắc hổ trước mắt lại lợi hại đến thế.
Sưu!!!
Đúng lúc này, Đế Thích Thiên đột ngột nghe thấy một tiếng như xé gió bên tai, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Mao Nhất Đao bay lên, thân mình nhẹ nhàng như không, cuống cuồng bỏ chạy tháo thân. Khinh công của hắn đúng là kinh khủng, lại thêm uy áp từ Đế Thích Thiên khiến hắn bay như được gắn thêm hỏa lực phía sau. (DG: cái câu cuối là DG chém gió tí )
“Muốn chạy trốn?”
Đế Thích Thiên ánh mắt sắc bén, nhìn Mao Nhất Đao dùng khinh công thượng thừa để bỏ trốn, chỉ một chốc lát sẽ thoát khỏi vòng vây của bầy sói.
“Không được để cho hắn chạy thoát.”
Đế Thích Thiên làm sao có thể để cho hắn qua mắt, hổ trảo hướng bóng của Mao Nhất Đao vung tới, trong cơ thể phóng xuất toàn bộ yêu lực vào trong một trảo này.
“Bá!!!”
Đế Thích Thiên toàn lực đem yêu lực truyền vào hổ trảo đang vung lên. Đột nhiên ở giữa không trung xuất hiện một màn hắc vụ đang vờn quanh một cự đại ảo ảnh hổ trảo, phá không mà tới bằng một loại tốc độ kinh hồn bạt vía, một chiêu đánh thẳng vào lưng của Mao Nhất Đao.
“Aaaaaaaaa”
Đang toàn lực triển khai khinh công để đào tẩu, Mao Nhất Đao chỉ cảm thấy thân thể như bị xé rách, xương cốt trên người không biết bị gãy những nơi nào, không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi phun ra máu tươi, tinh thần của hắn lại dâng cao hơn một chút, tốc độc càng nhanh hơn, toàn lực chạy ra khỏi tầm công kích của bầy sói, hướng vào bên trong núi rừng mà chạy.
Đế Thích Thiên nhìn thấy cảnh đó, trong mắt lộ ra hàn quang, hắn dường như đã xem nhẹ ý chí muốn sống của con người. Nhưng dù sao một trảo vừa rồi hắn dùng đến toàn bộ yêu lực trong cơ thể, Mao Nhất Đao dù có chạy thoát cũng khó mà tránh khỏi cái chết.
“Ngao!!!”
Một tiếng gầm vang vọng khắp sơn mạch, Đế Thích Thiên phóng lên cao, toàn thân tỏa ra một thức khí tức vô cùng bá đạo và uy vũ, một trảo lại một trảo, nhanh chóng đem toàn bộ bang chúng Đại Đao bang làm thịt gọn ghẽ.
Máu tươi nhiễm đầy mặt hắn, hơi thở phả ra lúc này cũng bất giác tràn ngập một mùi huyết tinh.
Đế Thích Thiên là bách thú chi vương, vô song khí phách lúc này bao bọc toàn thân hắn khiến cho khí thế của bậc chúa tể càng dâng cao. Bầy sói hung hãn vốn tràn ngập khí thế bá đạo, lúc này lại quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía Đế Thích Thiên với ánh mắt kính sợ và e ngại.
Hắn xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn lang vương đang quỳ trên mặt đất.
Lang vương quả thực vô cùng kiêu ngạo. Tuy hai chân bị phi đao bắn bị thương không thể đứng lên, nhưng lại thủy chung vẫn ngẩng cao đầu, hơi thở vô cùng cao ngạo không cần che dấu.
“Thần phục hoặc là tử!!!”
Đế Thích Thiên nhìn lang vương, trên người tản mát ra uy áp đế vương, gầm nhẹ một tiếng, nói ra ý của mình. Hắn nói là thú ngữ, phàm là động vật có linh tính đều có thể hiểu được.
Uy áp đè xuống như núi cao vời vợi, như thủy triều cuồn cuộn dừng lại trên người Lang vương.
Lang vương thân là vương giả trong tộc, tự nhiên không dễ dàng thuần phục, vẫn ngẩng đầu, ánh mắt tản mát ra ngạo khí của bậc vương giả.
“Ngao!!”
Gầm lên một tiếng, khí thế trên người Đế Thích Thiên càng tăng, uy áp đè lên người lang vương khiến cho lang vương đang ngẩng cao đầu cũng không tự chủ bị uy áp này khiến cho phải hạ thấp đầu xuống.
“Ngao ô!!”
Lang vương hiển nhiên không cam lòng khuất phục, thi triển ra toàn bộ lực lượng, dường như muốn chống lại uy áp vô hình này. Nhưng cuối cùng nó vẫn không thể chống lại uy áp mãnh liệt của Đế Thích Thiên, đầu lại cúi thấp xuống hơn một chút.
Rốt cục,lang vương tựa hồ cũng hiểu không thể không thuần phục, đành thuận theo cúi đầu xuống.
“Ngao ô!!”
Lang vương quỳ rạp trên mặt đất, đem đầu hướng về phía Đế Thích Thiên điểm vài cái (giống như vái lạy ấy), rồi nằm ở dưới chân hắn, hiển nhiên là tỏ rõ sự thần phục.
Động vật so với nhân loại đơn giản hơn nhiều. Bọn chúng chỉ tuân theo một cái pháp tắc: Cường giả vi tôn. Hiện tại Đế Thích Thiên rõ ràng là cường giả ở đây, hướng hắn thần phục không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Có linh tính, nó có thể cảm giác được nếu hôm nay không thần phục theo quy tắc kia, đợi nó cuối cùng không phải là kết quả tốt đẹp gì. Bản thân nó cũng không muốn chết nên hiển nhiên sẽ chọn thần phục.
Đế Thích Thiên nhìn đến,cuối cùng đem uy áp bá đạo của mình thu liễm lại. Hắn cũng không sợ Lang vương phản bội mình. Trong thế giới động vật, một khi đã thần phục thì sẽ trung thành tuyệt đối, không bao giờ phản bội. Cái này khác xa so với con người.
/158
|