"Tinh Khí thật dồi dào!"
Đế Thích Thiên cảm nhận được thân thể của mình đang nhanh chóng hấp thu một lượng lớn tnh khí, trong nội tâm không khỏi mừng rỡ và cũng âm thầm cảm thán. Hắn quả thực may mắn nuốt một tu sĩ ở tầng tám Luyện Khí Kì, không ngờ lại ẩn chứa một lương khổng lồ tinh khí như vậy, hâp thu hắn cũng giúp cho thương thế của Đế Thích Thiên khỏi hắn.(Biên: bản trước viết mới tầng 1, giờ nó đã lên tầng 8 rồi o.O)
Không phải là hắn không sợ hãi, trong cơ thể người tu sĩ này ẩn chứa tinh khí, nếu so sánh với lúc trước hắn ăn thịt mấy đại ngô công cùng với Ngô Công Vương thì tinh khí ẩn chứa bên trong đó cũng không kém hơn phần nào cả. Hấp thụ tu sĩ này, những điều khác thì không nói, ít nhất cũng đũ làm cho thương thế của hắn lần này khôi phục một cách triệt để, mà không gặp trở ngại nào cả.
Đế Thích Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt yên lặng vận chuyển công pháp, đem phần yêu lực còn sót lại trong cơ thể chậm rãi di chuyển tới các kinh mạch, tinh khí trong thân thể quay cuồng, xông phá vào trong các kinh mạch, đi theo yêu lực, vận chuyển vài vòng, tất cả đều bị luyện hóa thành từng đạo yêu khí, làm cho yêu lực vốn đang khô kiệt, sau mỗi một vòng vận chuyển liền tăng lên không ít.
Quanh thân thể, mười vạn tám nghìn lỗ chân lông, toàn bộ đều mở ta ra, linh khí trong sơn cốc quay cuồng hướng hắn mà vọt tới, theo lỗ chân lông tiến vào trong kinh mạch, nhanh chóng tràn vào trong cơ thể. Chớp mắt, yêu khí đen kịt đã bao trùm ở bốn phía, làm cho người ta không thể nhìn rõ trong hắc vụ ấy có vật gì.
Tại thời khắc này, Đế Thích Thiên đem khả năng tiêu hóa cường đại của mình triệt để thể sử dụng. Nuốt tươi một con người vào bụng, nếu như bây giờ có người nào tận mắt chứng kiến tình trạng trong bụng Đế Thích Thiên, có thể sẽ nhìn thấy rõ ràng, thi thể của tu sĩ kia đang tiêu tan sạch sẽ, chuyển hóa thành tựng sợi linh khí.
Linh khí trong người bốc lên, một bộ phận linh khí dung nhập đến lục phũ ngủ tạng, trên toàn thân thể mỗi tấc huyết nhục căng cứng, làm cho thân thể Đế Thích Thiên càng thêm to lớn. Trong làn hắc vụ, thân thế Đế Thích Thiên bị kiếm khí cắt thành vô số vết thương nho nhỏ, giờ đã được chữa trị, khép lại với một tốc độ kinh người . Hai bên miệng vết thương tựa hồ như có sinh mạng, tự động ngọ ngậy, chậm rãi tiếp xúc cùng một chỗ với nhau, triệt đệ khôi phục là như lúc ban đầu.
Duy chỉ làm cho Đế Thích Thiên cảm thấy phiền muộn, đó là kiếm khí đi vào trong thân thể hắn quả thực dị thường ngoan cố, hơn nữa lại cùng yêu lực tựa hồ là hai đối thủ đánh nhau một mất một còn vậy, khi gặp mặt nhau thì tuôn ra lực lượng phá hoại to lớn, nếu không có yêu lực trong cơ thể chống đỡ thì Đế Thích Thiên đã táng mạng rồi.
Mặc dù Đế Thích Thiên tự mình vận dụng yêu lực từng chút từng chút đem kiếm khí đó luyện hóa, nhưng trong quá trình luyện hóa lại sinh ra một cảm giác thống khổ, không người nào chịu đựng được.
" Rầm rầm rầm ! "
Ngay trong lúc Đế Thích Thiên đang còn hấp thu và luyện hóa linh khí, có Ưng Không trên trời thông tri, vừa dẫn đường, mặt đất vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, dồn dập từ bên ngoài sơn cốc truyền tới, hình như có một nhóm lớn dã thú đang nhanh chóng chạy tới đây. Khiến cho cả mặt đất cũng phải chấn động.
" Ưng Không, đại vương đã bị thương, làm sao ngươi lại có thể rời bỏ hắn mà đi được cơ chứ. Ngươi phải thủ hộ bên cạnh hắn mới phải, nếu trong lúc Đại Vương bị thương mà sinh ra chuyện gì khác thì biết ăn nói làm sao ?"
Bạch Tố Tố khẽ nói.
" Không sai, Ưng Không, lần này có thể vì chuyện sơ sẩy đó mà tạo thành thương tổn cho Đại Vương thì Viên Thiên ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi " Âm thành hào sảng của Viên Tuyệt vang lên.
" Đến sơn cốc rồi, tất cả tộc nhân toàn bộ lưu lại, chúng ta bốn người mau vào đi " Bái Nguyệt gọi lớn một tiếng, "Sưu" một tiếng hạ xuống, nhanh chóng vọt tới hắc vụ phía trước. Bốn người phía sau cũng không nhiều lời, trược tiếp đứng ở bốn phương tám hướng, thủ hộ hắc vụ phía trong. Do đã từng sớm nhìn thấy qua Đế Thích Thiên tu luyện, bọn họ tự nhiên hiểu rõ, bên trong hắc vị này chính là Vương của bọn họ.
Nguyện một đám thú, con thì trợn mắt, hung quang trong mặt lộ ra, hướng về bốn phía quét qua quét lại, không bỏ sót một cành cây ngọn cỏ nào cả.
Đương nhiên, Hỏa Ngưu đang nằm trong sơn cốc cũng không có thoát khỏi ánh mắt của bọn họ. Trên người Hỏa Ngưu bị trong thương khá nặng, vết thương trên người cũng không ít hơn so với Đế Thích Thiên bao nhiêu, chỉ là máu tươi đã khô cứng, miệng vết thương không còn chảy máu nữa, đang nằm trên mặt đất. Trong mắt Hỏa Ngưu lột ra tia sáng u ám, ảm đảm vô cùng, giống như là kẻ đã không còn tính mạng vậy.
Duy nhất có thể nhận biết hắn còn sống, chính là trong mắt của Hỏa Ngưu còn lóe lên những tia bi thống, thần sắc tựa hồ có nhân tính vậy, có thể thấy được, trí tuệ cùng linh tính của nó tuyệt đối không dưới bốn người Bái Nguyệt.
"Đại Vương bởi vì cứu hắn nên mới bị thương ? " Bạch Tố Tố nhìn về phía Hỏa Ngưu, ánh mắt mang theo vẻ bất thiện nói. Tại vì nàng nghĩ, đại vương bị thương hoàn toàn là do Hỏa Ngưu này gây ra.
Bái Nguyệt nhìn sang Hỏa Ngưu, nói : "Bạch Tố Tố, Hỏa Ngưu này có lẽ sẽ trở thành người của chúng ta ". Lang Vương vốn đi theo Đế Thích Thiên đầu tiên, tự nhiên rất rõ, đối với nhựng linh thú có linh tính thì Đế Thích Thiên đều thu phục cả. Đại Vương đều dùng hết sức, thi triển mọi thủ đoạn nhằm thu phục thêm thủ hạ. Chỉ nhìn Hỏa Ngưu vẫn còn chưa chết kia, ý thức vẫn còn tồn tại, hẳn sau này sẽ trở thành huynh đệ với bọn họ rồi.
" Ừ ! "
Ưng Không cùng Viên Thiên nghe được, cũng đều không tự chủ gật đầu một cái, hiển nhiện sự tình này cả hai đều có cái nhìn giống như vậy.
" Hô !"
Nhờ bốn vị thủ hạ thủ hộ, nháy mắt đã trải qua khoảng một thời thần, đột nhiên hắc vụ bắt đầu kịch liệt quay cường, bọn người Bạch Tố Tố chứng kiến biến hóa của yêu khí, lộ ra thần sắc vui mừng. Khi bốn người đang chăm chú nhìn thì hắc vụ biến hóa đang điên cuồng chuyển động, cùng hội tụ lại ở khu trung tâm, thật giống như không khí đột nhiên bành trướng, lại trong nháy mắt co rút trở lại vậy.
Chỉ trong chớp mắt, hắc vụ tan biến, tiêu tán không còn tăm hơi. Bên trong từ từ hiện ra một thân hinh to lớn, sững sửng đứng trên mặt đất, đó chính là một con Hắc Hổ. Thân hình Hắc Hổ dị thường khổng lồ, đích xác không phải là Hổ tộc tầm thường, trên thân tản mát ra khí thế bá vương cường đại, uy nghiêm, trên trán, chữ Vương màu tím không ngừng nhấp nháy.
Chấn Nhiếp Chúng Sinh!
Hắc Hổ này không phải ai khác, chính là Đế Thích Thiên, hắn mở to mắt nhìn bốn người Bạch Tố Tố đang đứng ở bốn góc thủ hộ, trong nội tâm trầm xuống, nói : "Bái Nguyệt, Viên Thiên, có đem theo toàn bộ tộc nhân tới hay không ?"
"Bẩm Đại Vương, tộc nhân của hắn đều đang chờ bên ngoài sơn cốc, chỉ có bốn người chúng ta tiến vào cốc hộ vệ cho ngài. Đại Vương, vết thương của ngài sao rồi ?" Bạch Tố Tố trợn tròn mắt, nhìn xem Đế Thích Thiên, có chút chần chờ hỏi.
" Thương thế của ta không còn gì đáng ngại cả, trong này không thể chứa quá nhiều người được, các ngươi bây giờ lập tức đi ra bên ngoài, điều chỉnh lại đội ngũ, lát nữa sẽ lập tức rời khỏi nơi này thôi." Ánh mắt của Đế Thích Thiên chợt lóe sáng, Chung Vân Phi đã bỏ chạy, hắn cũng không biết rõ đối phương có tìm người khác hỗ trợ hay không, tốt nhất rời đi càng sớm càng tốt.
Bốn người Bái Nguyệt lắng nghe, đều ly khai khỏi sơn cốc để chỉnh đốn lại tộc nhân của mình, chỉ một thoáng sau, trong sơn cốc chỉ còn lại Đế Thích Thiên cùng với Hảo Ngưu tinh quái nữa sống nửa chết đang nằm dưới đất kia.
"Bị thương tâm hại chết ! "
Đế Thích Thiên liếc mắt nhìn thần sắc của Hỏa Ngưu,tựa hồ minh bạch được vì sao Hỏa Ngưu bị như vậy. Yêu quái đã có linh tính, thì sẽ có sự quan tâm gì đó giống như con của mình, vì thế sẽ càng thêm quý trọng tình yêu thương, Tiểu Hỏa Ngưu của Hỏa Ngưu đã bị Chung Vân Phi một kiếm giết chết, bản thân hắn lại cùng với đám tu sĩ đó đại chiến một hồi, cuối cùng cũng minh bạch, rằng không thể có khả năng báo được đại cừu.
Hy vọng vừa mất, trong nội tâm dâng trào cảm giác bi thương cùng tuyệt vọng. Đối với tính mạng đã không còn để vào đâu, vì thế trong mắt của hắn mới có thần sắc như thế kia.
" Hỏa Ngưu, bổn vương cứu ngươi, là nhìn trúng thiên phú dị bẩm của ngươi, muốn thu ngươi làm thủ hạ. Hiện tại xem ra, bổn vương cứu nhầm một tên phế vật vậy." Đế Thích Thiên đi tới trước mặt Hỏa Ngưu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, cũng không khách khí nói : "Bổn vương không bao giờ thu phế vật, nếu như ngươi còn muốn báo thù, bản thân mình phải đứng lên, ta sẽ cho ngươi lực lượng "
Nói xong câu này, Đế Thích Thiên cũng không nói thêm nữa câu dư thừa nào nữa, một điểm lưu luyến cũng không, xoay người hướng phía ngoài sơn cốc đi đến, cước bộ trầm ổn, phảng phất không thèm để ý sinh tử của Hỏa Ngưu, thậm chí hắn có đi theo hay không cũng không quản. Cứ như vậy mà rời đi khỏi sơn cốc.
" Hào ! "
Nhãn quan u ám của Hỏa Ngưu đột nhien tiêu tán, chuyển biến thành một sự cừu hận, cùng với khát vọng nóng bỏng, trong ánh mắt đã có sắc thái hy vọng.
Phát ra một tiềng gầm nhẹ, Hỏa Ngưu đang nằm trên mặt đất, giãy dụa đứng lên, miệng vết thương trên thân thể vốn đã cứng lại, bây giờ lại vỡ ra, máu tươi văng tung tóe, máu tươi theo vết thương chảy ra. Bốn chân do bởi vì mất quá nhiều máu nên có chút mềm yếu vô lực, nhưng Hỏa Ngưu lại không để ý đến, nhãn quang nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Đế Thích Thiên ly khai, quay đầu nhìn lại phía sau lưng, tiểu Hỏa Ngưu bị vô số kiếm khi cắt nát, cừu hận trong nó càng thêm sâu nặng. Nó từng bước, từng bước di chuyển thân thể, kiên định đi theo phương hướng Đế Thích Thiên rời đi, từ từ đi theo.
Nhân loại cũng thế, có cừu có hận, bởi vì báo thù mà có thể chịu đựng được muôn vàn đau khổ. Động vật cũng như thế, đối với cừu hận một khi đã khắc sâu, thì lại càng không bao giờ quên được.
Bên ngoài sơn cốc, đội ngũ yêu thú lại lần nữa di chuyển, nhanh chóng tiến về phía trước.
Đế Thích Thiên ở bên ngoài sơn cốc, nhìn thấy Hỏa Ngưu lại một lần nữa thức tỉnh, trong mắt lộ ra thần thái khen ngợi. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần Hỏa Ngưu đứng lên, nhất định trong tương lại ở bên cạnh mình sẽ là một sự trợ giúp rất lớn. Cừu hận đối với vấn đề tu luyện cũng là một chất xúc tác rất tốt, làm tăng nhanh tiến độ tu luyện lên.
" Thực lực, ta cần thực lực cường đại "
Đế Thích Thiên yên lặng, hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc trước của chính mình, nếu như không có thực lực cường đại, tại bên trong Nam Man Sơn Mạch thì nửa bước cũng khó mà đi được. Lần này khiến cho hắn cảm thấy thu hoạch là nuốt tươi tên tu sĩ kia, cơ thể con người máu huyết tinh khí, quả thật cực kỳ khổng lồ, nuốt hắn vào, đem lực lượng trong cơ thể tu sĩ bậc tám Luyện Khí kỳ này luyện hóa, chỉ mới hấp thu có năm thành mà thôi.
Dù chỉ là năm thành, nhưng cũng cực kỳ khổng lồ rồi, tương đương với Tu Tiên Giả bậc năm luyện khí kỳ lúc còn sống vậy. Điều này khiến cho thân thể vốn chịu trọng thương, chỉ trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ triệt để khỏi hắn.
"Không được, thực lực hiện tại của ta chỉ là tinh quái mà thôi, cũng chưa có khả năng mở ra Yêu Phủ, đối với tinh khí ẩn chứa bên trong huyết thực, cũng chỉ có thể tinh luyện ra năm thành. Năm thành còn lại cũng không có cách nào đành phải lãng phí mà bỏ qua vậy. Nếu như mở ra Yêu Phủ, tấn chức thành yêu thú mà nói, huyết thực có thể hấp thu tới bảy phần lực lượng linh khí."
Đế Thích Thiên cảm nhận được thân thể của mình đang nhanh chóng hấp thu một lượng lớn tnh khí, trong nội tâm không khỏi mừng rỡ và cũng âm thầm cảm thán. Hắn quả thực may mắn nuốt một tu sĩ ở tầng tám Luyện Khí Kì, không ngờ lại ẩn chứa một lương khổng lồ tinh khí như vậy, hâp thu hắn cũng giúp cho thương thế của Đế Thích Thiên khỏi hắn.(Biên: bản trước viết mới tầng 1, giờ nó đã lên tầng 8 rồi o.O)
Không phải là hắn không sợ hãi, trong cơ thể người tu sĩ này ẩn chứa tinh khí, nếu so sánh với lúc trước hắn ăn thịt mấy đại ngô công cùng với Ngô Công Vương thì tinh khí ẩn chứa bên trong đó cũng không kém hơn phần nào cả. Hấp thụ tu sĩ này, những điều khác thì không nói, ít nhất cũng đũ làm cho thương thế của hắn lần này khôi phục một cách triệt để, mà không gặp trở ngại nào cả.
Đế Thích Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt yên lặng vận chuyển công pháp, đem phần yêu lực còn sót lại trong cơ thể chậm rãi di chuyển tới các kinh mạch, tinh khí trong thân thể quay cuồng, xông phá vào trong các kinh mạch, đi theo yêu lực, vận chuyển vài vòng, tất cả đều bị luyện hóa thành từng đạo yêu khí, làm cho yêu lực vốn đang khô kiệt, sau mỗi một vòng vận chuyển liền tăng lên không ít.
Quanh thân thể, mười vạn tám nghìn lỗ chân lông, toàn bộ đều mở ta ra, linh khí trong sơn cốc quay cuồng hướng hắn mà vọt tới, theo lỗ chân lông tiến vào trong kinh mạch, nhanh chóng tràn vào trong cơ thể. Chớp mắt, yêu khí đen kịt đã bao trùm ở bốn phía, làm cho người ta không thể nhìn rõ trong hắc vụ ấy có vật gì.
Tại thời khắc này, Đế Thích Thiên đem khả năng tiêu hóa cường đại của mình triệt để thể sử dụng. Nuốt tươi một con người vào bụng, nếu như bây giờ có người nào tận mắt chứng kiến tình trạng trong bụng Đế Thích Thiên, có thể sẽ nhìn thấy rõ ràng, thi thể của tu sĩ kia đang tiêu tan sạch sẽ, chuyển hóa thành tựng sợi linh khí.
Linh khí trong người bốc lên, một bộ phận linh khí dung nhập đến lục phũ ngủ tạng, trên toàn thân thể mỗi tấc huyết nhục căng cứng, làm cho thân thể Đế Thích Thiên càng thêm to lớn. Trong làn hắc vụ, thân thế Đế Thích Thiên bị kiếm khí cắt thành vô số vết thương nho nhỏ, giờ đã được chữa trị, khép lại với một tốc độ kinh người . Hai bên miệng vết thương tựa hồ như có sinh mạng, tự động ngọ ngậy, chậm rãi tiếp xúc cùng một chỗ với nhau, triệt đệ khôi phục là như lúc ban đầu.
Duy chỉ làm cho Đế Thích Thiên cảm thấy phiền muộn, đó là kiếm khí đi vào trong thân thể hắn quả thực dị thường ngoan cố, hơn nữa lại cùng yêu lực tựa hồ là hai đối thủ đánh nhau một mất một còn vậy, khi gặp mặt nhau thì tuôn ra lực lượng phá hoại to lớn, nếu không có yêu lực trong cơ thể chống đỡ thì Đế Thích Thiên đã táng mạng rồi.
Mặc dù Đế Thích Thiên tự mình vận dụng yêu lực từng chút từng chút đem kiếm khí đó luyện hóa, nhưng trong quá trình luyện hóa lại sinh ra một cảm giác thống khổ, không người nào chịu đựng được.
" Rầm rầm rầm ! "
Ngay trong lúc Đế Thích Thiên đang còn hấp thu và luyện hóa linh khí, có Ưng Không trên trời thông tri, vừa dẫn đường, mặt đất vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, dồn dập từ bên ngoài sơn cốc truyền tới, hình như có một nhóm lớn dã thú đang nhanh chóng chạy tới đây. Khiến cho cả mặt đất cũng phải chấn động.
" Ưng Không, đại vương đã bị thương, làm sao ngươi lại có thể rời bỏ hắn mà đi được cơ chứ. Ngươi phải thủ hộ bên cạnh hắn mới phải, nếu trong lúc Đại Vương bị thương mà sinh ra chuyện gì khác thì biết ăn nói làm sao ?"
Bạch Tố Tố khẽ nói.
" Không sai, Ưng Không, lần này có thể vì chuyện sơ sẩy đó mà tạo thành thương tổn cho Đại Vương thì Viên Thiên ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi " Âm thành hào sảng của Viên Tuyệt vang lên.
" Đến sơn cốc rồi, tất cả tộc nhân toàn bộ lưu lại, chúng ta bốn người mau vào đi " Bái Nguyệt gọi lớn một tiếng, "Sưu" một tiếng hạ xuống, nhanh chóng vọt tới hắc vụ phía trước. Bốn người phía sau cũng không nhiều lời, trược tiếp đứng ở bốn phương tám hướng, thủ hộ hắc vụ phía trong. Do đã từng sớm nhìn thấy qua Đế Thích Thiên tu luyện, bọn họ tự nhiên hiểu rõ, bên trong hắc vị này chính là Vương của bọn họ.
Nguyện một đám thú, con thì trợn mắt, hung quang trong mặt lộ ra, hướng về bốn phía quét qua quét lại, không bỏ sót một cành cây ngọn cỏ nào cả.
Đương nhiên, Hỏa Ngưu đang nằm trong sơn cốc cũng không có thoát khỏi ánh mắt của bọn họ. Trên người Hỏa Ngưu bị trong thương khá nặng, vết thương trên người cũng không ít hơn so với Đế Thích Thiên bao nhiêu, chỉ là máu tươi đã khô cứng, miệng vết thương không còn chảy máu nữa, đang nằm trên mặt đất. Trong mắt Hỏa Ngưu lột ra tia sáng u ám, ảm đảm vô cùng, giống như là kẻ đã không còn tính mạng vậy.
Duy nhất có thể nhận biết hắn còn sống, chính là trong mắt của Hỏa Ngưu còn lóe lên những tia bi thống, thần sắc tựa hồ có nhân tính vậy, có thể thấy được, trí tuệ cùng linh tính của nó tuyệt đối không dưới bốn người Bái Nguyệt.
"Đại Vương bởi vì cứu hắn nên mới bị thương ? " Bạch Tố Tố nhìn về phía Hỏa Ngưu, ánh mắt mang theo vẻ bất thiện nói. Tại vì nàng nghĩ, đại vương bị thương hoàn toàn là do Hỏa Ngưu này gây ra.
Bái Nguyệt nhìn sang Hỏa Ngưu, nói : "Bạch Tố Tố, Hỏa Ngưu này có lẽ sẽ trở thành người của chúng ta ". Lang Vương vốn đi theo Đế Thích Thiên đầu tiên, tự nhiên rất rõ, đối với nhựng linh thú có linh tính thì Đế Thích Thiên đều thu phục cả. Đại Vương đều dùng hết sức, thi triển mọi thủ đoạn nhằm thu phục thêm thủ hạ. Chỉ nhìn Hỏa Ngưu vẫn còn chưa chết kia, ý thức vẫn còn tồn tại, hẳn sau này sẽ trở thành huynh đệ với bọn họ rồi.
" Ừ ! "
Ưng Không cùng Viên Thiên nghe được, cũng đều không tự chủ gật đầu một cái, hiển nhiện sự tình này cả hai đều có cái nhìn giống như vậy.
" Hô !"
Nhờ bốn vị thủ hạ thủ hộ, nháy mắt đã trải qua khoảng một thời thần, đột nhiên hắc vụ bắt đầu kịch liệt quay cường, bọn người Bạch Tố Tố chứng kiến biến hóa của yêu khí, lộ ra thần sắc vui mừng. Khi bốn người đang chăm chú nhìn thì hắc vụ biến hóa đang điên cuồng chuyển động, cùng hội tụ lại ở khu trung tâm, thật giống như không khí đột nhiên bành trướng, lại trong nháy mắt co rút trở lại vậy.
Chỉ trong chớp mắt, hắc vụ tan biến, tiêu tán không còn tăm hơi. Bên trong từ từ hiện ra một thân hinh to lớn, sững sửng đứng trên mặt đất, đó chính là một con Hắc Hổ. Thân hình Hắc Hổ dị thường khổng lồ, đích xác không phải là Hổ tộc tầm thường, trên thân tản mát ra khí thế bá vương cường đại, uy nghiêm, trên trán, chữ Vương màu tím không ngừng nhấp nháy.
Chấn Nhiếp Chúng Sinh!
Hắc Hổ này không phải ai khác, chính là Đế Thích Thiên, hắn mở to mắt nhìn bốn người Bạch Tố Tố đang đứng ở bốn góc thủ hộ, trong nội tâm trầm xuống, nói : "Bái Nguyệt, Viên Thiên, có đem theo toàn bộ tộc nhân tới hay không ?"
"Bẩm Đại Vương, tộc nhân của hắn đều đang chờ bên ngoài sơn cốc, chỉ có bốn người chúng ta tiến vào cốc hộ vệ cho ngài. Đại Vương, vết thương của ngài sao rồi ?" Bạch Tố Tố trợn tròn mắt, nhìn xem Đế Thích Thiên, có chút chần chờ hỏi.
" Thương thế của ta không còn gì đáng ngại cả, trong này không thể chứa quá nhiều người được, các ngươi bây giờ lập tức đi ra bên ngoài, điều chỉnh lại đội ngũ, lát nữa sẽ lập tức rời khỏi nơi này thôi." Ánh mắt của Đế Thích Thiên chợt lóe sáng, Chung Vân Phi đã bỏ chạy, hắn cũng không biết rõ đối phương có tìm người khác hỗ trợ hay không, tốt nhất rời đi càng sớm càng tốt.
Bốn người Bái Nguyệt lắng nghe, đều ly khai khỏi sơn cốc để chỉnh đốn lại tộc nhân của mình, chỉ một thoáng sau, trong sơn cốc chỉ còn lại Đế Thích Thiên cùng với Hảo Ngưu tinh quái nữa sống nửa chết đang nằm dưới đất kia.
"Bị thương tâm hại chết ! "
Đế Thích Thiên liếc mắt nhìn thần sắc của Hỏa Ngưu,tựa hồ minh bạch được vì sao Hỏa Ngưu bị như vậy. Yêu quái đã có linh tính, thì sẽ có sự quan tâm gì đó giống như con của mình, vì thế sẽ càng thêm quý trọng tình yêu thương, Tiểu Hỏa Ngưu của Hỏa Ngưu đã bị Chung Vân Phi một kiếm giết chết, bản thân hắn lại cùng với đám tu sĩ đó đại chiến một hồi, cuối cùng cũng minh bạch, rằng không thể có khả năng báo được đại cừu.
Hy vọng vừa mất, trong nội tâm dâng trào cảm giác bi thương cùng tuyệt vọng. Đối với tính mạng đã không còn để vào đâu, vì thế trong mắt của hắn mới có thần sắc như thế kia.
" Hỏa Ngưu, bổn vương cứu ngươi, là nhìn trúng thiên phú dị bẩm của ngươi, muốn thu ngươi làm thủ hạ. Hiện tại xem ra, bổn vương cứu nhầm một tên phế vật vậy." Đế Thích Thiên đi tới trước mặt Hỏa Ngưu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, cũng không khách khí nói : "Bổn vương không bao giờ thu phế vật, nếu như ngươi còn muốn báo thù, bản thân mình phải đứng lên, ta sẽ cho ngươi lực lượng "
Nói xong câu này, Đế Thích Thiên cũng không nói thêm nữa câu dư thừa nào nữa, một điểm lưu luyến cũng không, xoay người hướng phía ngoài sơn cốc đi đến, cước bộ trầm ổn, phảng phất không thèm để ý sinh tử của Hỏa Ngưu, thậm chí hắn có đi theo hay không cũng không quản. Cứ như vậy mà rời đi khỏi sơn cốc.
" Hào ! "
Nhãn quan u ám của Hỏa Ngưu đột nhien tiêu tán, chuyển biến thành một sự cừu hận, cùng với khát vọng nóng bỏng, trong ánh mắt đã có sắc thái hy vọng.
Phát ra một tiềng gầm nhẹ, Hỏa Ngưu đang nằm trên mặt đất, giãy dụa đứng lên, miệng vết thương trên thân thể vốn đã cứng lại, bây giờ lại vỡ ra, máu tươi văng tung tóe, máu tươi theo vết thương chảy ra. Bốn chân do bởi vì mất quá nhiều máu nên có chút mềm yếu vô lực, nhưng Hỏa Ngưu lại không để ý đến, nhãn quang nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Đế Thích Thiên ly khai, quay đầu nhìn lại phía sau lưng, tiểu Hỏa Ngưu bị vô số kiếm khi cắt nát, cừu hận trong nó càng thêm sâu nặng. Nó từng bước, từng bước di chuyển thân thể, kiên định đi theo phương hướng Đế Thích Thiên rời đi, từ từ đi theo.
Nhân loại cũng thế, có cừu có hận, bởi vì báo thù mà có thể chịu đựng được muôn vàn đau khổ. Động vật cũng như thế, đối với cừu hận một khi đã khắc sâu, thì lại càng không bao giờ quên được.
Bên ngoài sơn cốc, đội ngũ yêu thú lại lần nữa di chuyển, nhanh chóng tiến về phía trước.
Đế Thích Thiên ở bên ngoài sơn cốc, nhìn thấy Hỏa Ngưu lại một lần nữa thức tỉnh, trong mắt lộ ra thần thái khen ngợi. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần Hỏa Ngưu đứng lên, nhất định trong tương lại ở bên cạnh mình sẽ là một sự trợ giúp rất lớn. Cừu hận đối với vấn đề tu luyện cũng là một chất xúc tác rất tốt, làm tăng nhanh tiến độ tu luyện lên.
" Thực lực, ta cần thực lực cường đại "
Đế Thích Thiên yên lặng, hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc trước của chính mình, nếu như không có thực lực cường đại, tại bên trong Nam Man Sơn Mạch thì nửa bước cũng khó mà đi được. Lần này khiến cho hắn cảm thấy thu hoạch là nuốt tươi tên tu sĩ kia, cơ thể con người máu huyết tinh khí, quả thật cực kỳ khổng lồ, nuốt hắn vào, đem lực lượng trong cơ thể tu sĩ bậc tám Luyện Khí kỳ này luyện hóa, chỉ mới hấp thu có năm thành mà thôi.
Dù chỉ là năm thành, nhưng cũng cực kỳ khổng lồ rồi, tương đương với Tu Tiên Giả bậc năm luyện khí kỳ lúc còn sống vậy. Điều này khiến cho thân thể vốn chịu trọng thương, chỉ trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ triệt để khỏi hắn.
"Không được, thực lực hiện tại của ta chỉ là tinh quái mà thôi, cũng chưa có khả năng mở ra Yêu Phủ, đối với tinh khí ẩn chứa bên trong huyết thực, cũng chỉ có thể tinh luyện ra năm thành. Năm thành còn lại cũng không có cách nào đành phải lãng phí mà bỏ qua vậy. Nếu như mở ra Yêu Phủ, tấn chức thành yêu thú mà nói, huyết thực có thể hấp thu tới bảy phần lực lượng linh khí."
/158
|