Quan Dạ Tuyết đi vào trong phòng, kéo mở rèm cửa, đứa trẻ nằm trên giường vẫn đang ngủ say.
Cô cúi người hẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, Manh Manh dụi đôi mặt ngập nước, non nớt cất tiếng: “Mẹ.”
“Con yêu, thức dậy nào.”
Manh Manh bưng lấy mặt cô: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc.”
“Mẹ rất vui, rất vui khi nhìn thấy Manh Manh.”
Cô bé trên giường hiển nhiên không thể nào hiểu nổi tại sao mẹ nhìn thấy mình lại vui mừng tới nỗi khóc được, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lau nước mắt cho Quan Dạ Tuyết: “Mẹ đừng khóc nhé, Manh Manh ở đây.”
Quan Dạ Tuyết ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Manh Manh, không không thành tiếng.
Cô chết trong bồn tắm, khi tỉnh lại quay về ba năm trước, năm này Manh Manh mới tròn hai tuổi, hôm nay đón sinh nhật. Cảm giác vui mừng khi mất mà tìm lại được khiến cô ôm cô bé trong lòng càng chặt hơn, phản ứng không bình thường của cô dường như dọa tới Manh Manh, nhưng cô bé không hề sợ hãi, ngoan ngoãn ở yên trong lòng cô: “Mẹ ơi đừng khóc, đừng khóc nhé.”
Một lúc lâu sau Quan Dạ Tuyết mới cân bằng được cảm xúc, thay quần áo cho Manh Manh. Cô bé rất phối hợp, kêu giơ tay thì giơ tay, kêu nhấc chân thì nhấc chân.
Manh Manh mặc một bộ váy màu vàng, trên tà váy còn được điểm xuyết những bông hoa mặt trời (Ở mình gọi là hoa mười giờ), cô bé cũng giống hệt một đóa hoa mềm mại, dùng giọng nói mềm nhũn hỏi Quan Dạ Tuyết: “Mẹ ơi, ba có tới đón sinh nhật với Manh Manh không ạ?”
Quan Dạ Tuyết ôm cô bé lên, giấu đi lạnh lẽo nơi đáy mắt, khẽ nói: “Hôm nay ba bận lắm, mẹ dẫn Manh Manh tới công viên được không nào?”
Cô không lừa Manh Manh, ngày này trong kí ức của cô, anh trai Kim Tại Duệ mới chết không lâu, hắn còn đang bận đi an ủi Đan Ngưng, đã sớm quên ngày sinh nhật của Manh Manh ra sau gáy rồi.
Cô bé trong vòng tay cô rất thất vọng, cô nhóc rất ít khi gặp được Kim Tại Duệ, vô cùng kính ngưỡng người ba này. Đối với cô bé mà nói, ngày sinh nhật là cơ hội được gặp ba lớn nhất. Cô bé cạy viên trân châu trên sườn xám của Quan Dạ Tuyết, đôi mắt to tròn ngập nước.
“Ba nói không giữ lời.”
Nếu đổi lại là trước kia, Quan Dạ Tuyết sẽ giận con gái là bánh bao khóc nhè, cũng sẽ giải thích thay cho Kim Tại Duệ, nói với cô bé ba bận công chuyện, phải kiếm tiền mua đồ ăn ngon đồ chơi cho Manh Manh. Váy công chúa xinh đẹp mà cô bé mặc hàng ngày chính là chứng minh ba vất vả làm việc, bảo cô bé đừng oán trách Kim Tại Duệ.
Nhưng lần này Quan Dạ Tuyết chỉ vuốt ve mái tóc của con gái, chẳng có vấn đề gì, cảm giác Manh Manh đối với Kim Tại Duệ là gì chẳng còn quan trọng nữa, rất nhanh cô bé sẽ đổi một người ba khác.
Cô ôm cô bé tới công viên vui chơi nô đùa cả ngày, bón cho cô bé nửa cây kem, Manh Manh quên đi chuyện không vui, cong môi lên bi bô nói chuyện với Quan Dạ Tuyết.
Quan Dạ Tuyết dỗ cô bé đi ngủ, nhìn vào gương mặt ngây thơ hồn nhiên của con gái, nhịn không được mỉm cười.
Những ngày đêm bị Kim Tại Duệ giam cầm, cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày thứ mà cô trân quý nhất còn có thể trở bề bên cạnh cô, lần này cô nhất định bảo vệ con gái mình thật tốt.
*
Khi Kim Tại Duệ nhớ đến sinh nhật của Kim Manh Manh đã trôi qua vài ngày.
Hắn nhìn nụ cười đôi mắt con cong của con gái trong tấm ảnh trên mặt bàn, cau mày lại, hỏi Liêu Tam: “Sinh nhật của tiểu thư sao không thông báo cho tôi.”
Liêu Tam ấp úng: “Cậu đang bầu bạn với đại phu nhân kia.”
Kim Tại Duệ nhếch môi lên, cũng chẳng cảm thấy chột dạ hay tội lỗi, chỉ là sinh nhật của đứa trẻ mà thôi, năm nay không kịp thì sang năm bù lại. Hắn lười biếng tựa lưng ra sau ghế: “Mấy ngày nay Quan Dạ Tuyết không gọi tới?”
Dựa theo hiểu biết của hắn về cô, cô gái này dịu dàng kiên nhẫn, nhưng đang tiếc không có mắt mà yêu phải hắn, cho dù Manh Manh ra đời có chia đi phần lớn tình yêu đối với hắn, nhưng quyến luyến hắn một chút cũng không sửa được.
Cô không thích hắn dùng bạo lực lạnh*, nhưng hắn thích nhìn xem tờ giấy trắng trong thuần khiết này khi nào thì nhiễm bẩn. Cũng trở thành dáng vẻ của những cô gái mà hắn gặp được từ nhỏ tới lớn, điên cuồng, không lễ phép.
*Bạo lực lạnh: là một loại bạo lực, hình thực biểu hiện thông qua thờ ơ, khinh thị, xa cách và lạnh lẽo không quan tâm tới đối phương. (Theo baidu)
Liêu Tam nhìn hắn một cái, thành thật nói: “Không có.”
Không chỉ không có, những người làm bên nhà cũ báo lại rằng, quãng thời gian này Quan Dạ Tuyết đều không hỏi tới Kim Tại Duệ một câu. Ban sáng cô ra ngoài một chuyến vứt đồ, người nhà họ Kim có thói quen kiểm tra, phát hiện ra đó là quần áo mà hai hôm trước cô mua cho Kim nhị thiếu.
Kim Tại Duệ cười lạnh: “Đây là đang nổi nóng rồi?”
Vì Quan Dạ Tuyết yêu hắn, cho nên hắn đối với tình cảm của cô vô cùng khinh thường. Nói ra lời như vậy, một chút ý định đi dỗ dành Quan Dạ Tuyết cũng không có.
Liêu Tam thở dài một hơi, người được yêu hơn thì chẳng lo ngại gì, dựa theo tính cách dịu dàng không ghi thù của Quan Dạ Tuyết, qua một thời gian nữa chắc sẽ gọi điện thoại cho Kim thiếu thôi.
Nhưng mà sau một tháng, Quan Dạ Tuyết cũng chẳng gọi đến một cuộc nào.
Ngược lại có hôm Kim Tại Duệ uống nhiều, Liêu Tam hỏi hắn đi đâu, hắn yên lặng một lúc rồi nói về nhà.
Trong lòng Liêu Tam rõ ràng, hắn về nhà nhất định chẳng phải là muốn dỗ dành Quan Dạ Tuyết, mà chỉ là thèm muốn cơ thể cô mà thôi.
Kim Tại Duệ bước vào nhà họ Kim, nắm lấy cằm cô, cười mỉa: “Có bản lĩnh rồi đúng không, còn giận dỗi với ông đây đến tận bây giờ, thế nào, có bất mãn thì nói ngay trước mặt đi.”
Hắn cho cô cơ hội để nổi nóng, nhưng cô chẳng hề tức giận. Quan Dạ Tuyết nhìn hắn, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, không giận không vui: “Anh uống say rồi, tôi gọi người nấu canh giã rượu cho anh.”
Cô luôn như vậy, thế nào cũng không nổi giận với hắn, Kim Tại Duệ cực kì không kiên nhẫn, bế bổng cô lên đi vào trong phòng ngủ.
Quan Dạ Tuyết nắm chặt lấy nắm cửa, nói: “Hôm nay tôi không tiện.”
Hắn híp mắt nhìn cô, dường như muốn xuyên qua đôi mắt dịu dàng như nước để nhìn rõ suy nghĩ trong lòng cô.
“Chẳng phải là cuối tháng sao?”
Quan Dạ Tuyết cảm thấy thật buồn cười, điểm hắn hiểurõ ràng cô nhất, có lẽ là kì sinh lý của cô là khi nào.
“Hôm nay không tiện.” Cô nhấn mạnh một lần nữa.
Kim Tại Duệ buôn cô ra, vốn tưởng rằng đã thoát được một kiếm, không ngờ váy cô bị kéo ra, người đàn ông cười lạnh: “Mẹ nó, ai cho cô lá gan dám nói dối trước mặt tôi hả.”
Lời nói dối bị vạch trần, ngón tay hắn khô khốc, Quan Dạ Tuyết bị đối xử như vậy chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt đó hệt như đang nhìn người xa lạ, cũng chẳng quan tâm bị hắn đối xử như thế nào nữa.
Trong lòng Kim Tại Duệ bỗng buồn bực, đẩy cô ra: “Không bằng lòng thì cút.”
Cô cười cười, không sai, quả thực là cười cười với hắn, nhanh nhẹn tách ra khỏi người hắn, bỏ lại Kim Tại Duệ lên không được mà xuống không xong, hắn nặng nề đá lên cửa một cái: “Chết tiệt!”
Sau khi chuyện như thế này xảy ra vài lần, Kim Tại Duệ chẳng để cô trong lòng nữa, cũng biết chuyện này không cứ như vậy mà qua đi.
Người trong nhà không cho đụng, ánh trăng sáng gần đây lại ngấp nghé lên giường của hắn. Nhưng hắn không hề cảm thấy mãn nguyện và vui vẻ như trong tưởng tượng, nhìn thấy Đan Ngưng mắt mày như hoa hắn chỉ thấy một bụng châm chọc.
“Chẳng phải cô rất yêu anh trai tôi sao? Mới được bao lâu, đã bắt đầu kêu dâm trên giường tôi rồi?”
Gương mặt Đan Ngưng đỏ lên, hung dữ trừng hắn: “Kim Tại Duệ, anh lên cơn gì thế!”
Kim Tại Duệ cười châm chọc: “Tình cảm của đám phụ nữ các người, đúng là dễ thay đổi.” nhưng chẳng biết đang nói ai.
Thề thốt chỉ yêu một người, nhưng trong chớp mắt nói không yêu là không yêu nữa. Hắn đóng nút áo lên, lạnh lùng nói: “Hôm nay không có hứng thú, cô đi về đi, rảnh tôi sẽ tìm cô.”
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, khiến người ta hoảng hốt, thấy hắn bỏ đi, Đan Ngưng đuổi theo: “Anh muốn đi đâu?”
Âm thanh của động cơ vang lên, hắn đã rời khỏi rồi.
“Nói đi, rốt cuộc muốn như thế nào?” Ánh mắt hắn mang theo tia phẫn nộ mà quãng thời gian này bị bơ đi, kiềm chế quá tốt, tới bên môi lại hóa thành một nụ cười khẽ: “Quan Dạ Tuyết, dáng vẻ chết không muốn sống này của cô, cố tình muốn chống đối ông đây có phải không, nếu như không sống nổi nữa thì ly hôn.”
Hàng mi của Quan Dạ Tuyết run lên, nhìn thẳng vào lồng ngực cười mỉa, cuối cùng cũng đợi được câu này của hắn, cô nói: “Được thôi, ly hôn.”
Cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trước mặt này, ngay cả nụ cười nhạt bên môi cũng chẳng giữ nổi nữa, Kim Tại Duệ nói: “Quên không nói, ly hôn với tôi, cô đừng hòng muốn cái gì hết, tay trắng cút ra khỏi nhà họ Kim.”
Cô càng cảm thấy buồn cười hơn, tuy nói đổi lại người khác được sống lại một lần, có lẽ sẽ mưu đồ làm sao để ngược gã cặn bã này, phần tại sản nên có được thì sẽ không lấy thiếu. Nhưng cô biết, đối tượng là Kim Tại Duệ thì không dùng được, chiếm không được lợi ích nào. Cô không thể lãng phí thời gian trên người hắn nữa, phải nhân lúc hắn chưa phát hiện bản thân mình có tình cảm với cô, nhanh chóng rời khỏi hắn.
“Được, một xu tôi cũng không cần, ly hôn.”
Thần sắc của hắn đã không thể dùng thờ ơ để hình dung nữa rồi, khó coi đến mức dọa người: “Cô nghĩ kĩ rồi, Kim Manh Manh cô cũng đừng hòng mang đi.”
“Tôi sẽ không để Manh Manh lại cho anh.”
Nghe cô nói vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là thở phào một hơi, từ trên cao nhìn xuống cô, nhếch môi: “Cho nên nói cho tôi biết quyết định của cô.”
Đáp án của cô lại là một sấp văn kiện ném lên trước mặt hắn.
Là một bản thỏa thuận ly hôn, bên trong còn kèm theo chứng cứ làm loạn của Kim Tại Duệ và Đan Ngưng. Kim Tại Duệ nhịn không được nhìn cô, bất ngờ là, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tức giận, mà là hoảng loạn không biết từ đâu tới, sao cô lại phát hiện ra được, cho nên hoàn toàn thất vọng về hắn rồi sao.
Hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh nhu hòa của cô: “Kí tên đi, Kim Tại Duệ. Anh coi như tôi đang uy hiếp anh cũng được, cầu xin anh cũng xong, chúng ta đến với nhau trong vui vẻ, chia tay nhau trong hòa bình không được sao. Anh lừa tôi nhiều năm như vậy, tôi chưa từng trách anh, cho dù Quan Dạ Tuyết có lỗi với tất cả người trong thiên hạ, cũng chưa từng có lỗi với anh. Sau này anh sẽ có những đứa con khác, Đan Ngưng hoặc những người phụ nữ khác, bọn họ đều vui vẻ sinh cho anh. Tôi chỉ có Manh Manh, cái gì tôi cũng không cần, nhưng con bé là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Cô thấp giọng cười khẽ: “Tôi biết anh chưa từng sợ người nào uy hiếp, tôi với anh lôi nhau ra tòa cũng không nhất định sẽ thắng. Nhưng mà Kim Tại Duệ, anh phải bảo vệ Đan Ngưng cho tốt đúng chứ, anh không cần danh tiếng, nhưng cô ta cần. Thời niên thiếu anh chỉ yêu một người, bây giờ anh nỡ để cô ta chịu đựng những thứ này sao, còn có cố phiếu nhà họ Kim, anh cả không còn nữa, anh đã đồng ý sẽ bảo vệ nhà họ Kim cơ mà. Buông tha cho tôi đi, cũng buông ta cho chính bản thân anh, có được không?”
Trái tim hắn như bị người ta đấm một cú, hồi lâu, hắn vô thức thuận theo bản năng con tim, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Anh không bằng lòng ly hôn, đừng nói vì anh yêu tôi đấy nhé.”
Đối diện với ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ của Quan Dạ Tuyết, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nhếch nhác: “Cô đừng tự mình đa tình quá mức.”
“Vậy thì ly hôn.”
“Không!” Bản thân hắn cũng không biết đang cố chấp cái gì, đối với hắn mà nói, rõ ràng đây là chuyện tốt không phải sao, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào ngốc như vậy, một xu cũng không cần đã rời khỏi hắn.
Nhưng hắn lại không muốn gật đầu, thậm chí trong mắt con vằn lên tơ máu, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Tại sao nói không yêu là không yêu nữa đây, sao lại đối xử với hắn như thế. Không khóc cũng không ồn ào, chỉ muốn rời khỏi hắn.
Đối mặt với ánh mắt sạch sẽ lại thờ ơ của cô, Kim Tại Duệ hoảng loạn chạy trốn.
Hắn không thừa nhận yêu cô, chỉ là không cam lòng mà thôi. Quan Dạ Tuyết cho rằng bản thân mình là cái gì chứ, là một kẻ đáng thương bị hắn lừa từ đầu đến cuối mà thôi.
Nhưng từ đó về sau, cô nhìn thấy hắn, luôn yên lặng lấy thỏa thuận ly hôn ra, mà những bức ảnh ôm ấp của Kim Tại Duệ và Đan Ngưng bị cô bán một phần cho truyền thông.
“Cô con mẹ nó điên rồi!”
Nghĩ tới ánh mắt của người trong công ty nhà họ Kim, Kim Tại Duệ phiền chán vô cùng. Anh trai hắn mới chết được bao lâu, mà hắn đã lăn lộn với chị dâu mình, nói thế nào cũng không dễ nghe.
Quan Dạ Tuyết chớp mắt: “Ly hôn.”
“Đừng hòng!”
Chuyện này càng ngày càng lớn, danh tiếng của Đan Ngưng thối không thể tả được. Khóc nức nở, dùng những lời trù dập độc ác nhất để mắng Quan Dạ Tuyết. Kim Tại Duệ nhịn không được lại đi tìm cô, cô vẫn bày ra khuôn mặt như nước Giang Nam, dáng vẻ nhu nhu nhược nhược: “Ly hôn.”
Ly hôn ly hôn ly hôn……Có phải trong lòng cô chỉ có hai chữ này không hả, được thôi, ngược lại hắn muốn nhìn xem, rời khỏi hắn Quan Dạ Tuyết có thể sống nổi không. Hắn muốn tới lúc đó cô khóc lóc quay về cầu xin hắn!
“Ly thì ly.” Hắn lạnh lùng nói.
Ngày Quan Dạ Tuyết lấy được chứng nhận ly hôn, cô nởnụ cười vui vẻ nhất trong quãng thời gian này. Cô cầm tay Kim Manh Manh, bước đi dưới ánh mặt trời, chẳng đem theo bất cứ thứ gì, cũng không hề quay đầu lại một lần.
Hắn đứng trong góc tối nhìn cô, thế nhưng có mấy lần xúc động muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn xuống, chỉ dùng ánh mắt thờ ơ nhìn bọn họ, bước ra khỏi sinh mệnh của hắn.
Trước kia đều là giả vờ say, nhưng đêm đó, hắn thực sự say rồi, nổi cơn tam bành nhất từ trước tới nay: “Cút, tất cả cút hết cho tôi…..”
Liêu Tam tới đón hắn, nhưng bị hắn ôm chặt lấy, thấp giọng gọi “Dạ Tuyết”. Hết tiếng này tới tiếng khác, phẫn nộ, tình cảm, nghiến răng nghiến lợi, tới cuối cùng, vậy mà là ấm ức.
“Đồ lừa đảo, tại sao không yêu tôi nữa…..” say tới nỗi không còn tỉnh táo nữa, những lời trong đáy lòng hắn cũng biểu lộ ra ngoài, thực ra hắn luôn hiểu được, trên thế giới này người trân trọng hắn chỉ có mình cô.
Liêu Tam: “….Nhị thiếu, tôi không phải phu nhân.”
Cô ấy đã rời đi rồi.
*
Kim Tại Duệ vốn cho rằng, sau khi rời khỏi hắn, Quan Dạ Tuyết sẽ quay lại giới giải trí, dù sao giấc mơ của cô chỉ có thứ này.
Chỉ cần cô quay lại, hắn sẽ có thể một tay che trời khống chết sinh mệnh của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về câu xin hắn.
Nhưng hắn đợi đến mùa thu lá rụng, thì nhận được một tin tức____
Quan Dạ Tuyết dẫn theo con gái tới một thành phố ven biển, trong bản đồ, nơi đó và Ổ thành gần như là hai đầu đối lập, xa xôi như chân trời góc bể.
Tàn thuốc làm bỏng ngón tay hắn, hắn phát cuồng. Phát triển không nằm trong tầm khống chế, càng khiến hắn hoang mang hơn. Tại sao giấc mộng cô không cần nữa, cũng muốn tránh hắn như rắn độc?
Trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng, đột nhiên bị buộc nhận rõ một hiện thực.
Cô không còn yêu hắn nữa.
Cho nên lá mặt lá trái với hắn, biết hắn ăn mềm không ăn cứng, lợi dụng sự cuồng vọng của hắn, dùng dao cùn mài tới khi hắn ly hôn, sau đó rời đi thật xa, thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, cả đời này không bao giờ gặp lại.
Tâm trạng hắn buồn bực, không cẩn thận đâm vào dải phân cách, khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã là hai tháng sau, đôi mắt hắn mơ hồ, nhìn về phía khuỷu tay được bó chặt của mình, giật mình hồi lâu.
“Nhị thiếu, cậu tỉnh rồi.”
Phải rồi, tỉnh rồi, người tỉnh lại là Kim Tại Duệ chết trong nhà giam ngày hôm đó.
Hắn thấp giọng cười cười, càng cười càng lớn tiếng.
Đối với Quan Dạ Tuyết mà nói, đời này là bảo bối mất đi mà có lại được. Đối với hắn mà nói, càng là như vậy. Khiến hắn cảm thấy may mắn nhất là, con gái ruột của hắn vẫn còn sống, mội thứ còn có thể cứu vãn được.
Cho dù hiện giờ tình hình không được tốt, Quan Dạ Tuyết đã không còn là vợ của hắn nữa.
“Đúng là đồ ngu.” Khóe môi mỏng của Kim Tại Duệ cong lên, dùng giọng nói âm u lạnh lẽo đánh giá bản thân một năm trước đã đồng ý ly hôn.
Đan Ngưng vui mừng chạy tới, bị hắn đạp một phát.
“Cút, ông đây không rảnh xử lý cô. Liêu Tam, đặt vé tới thành phố Bạch Vĩnh.”
Liêu Tam cảm thấy nhị thiếu tỉnh lại khí thế lạnh lẽo hơn, lộ ra hơi thở rét buốt, vội vàng đi làm. Đan Ngưng cắn răng, giận dữ nói: “Anh phát điên cái gì, Bạch Vĩnh xa như vậy, anh tới đó làm gì hả?”
Hắn quay đầu, cười lạnh nói: “Đương nhiên đi….đưa người tôi yêu về nhà.”
Đan Ngưng nhìn hắn như gặp quỷ, hắn nói Quan Dạ Tuyết là gì của hắn?
Đôi chân dài của người đàn ông sải tới, túm lấy đầu ả, dịu dàng nói bên tai ả: “Còn về cô, đợi tôi đưa cô ấy về nhà, sẽ tính sổ với cô sau.”
Hắn búng tay một cái, dưới ánh mắt đau đớn và hoảng sợ của Đan Ngưng, hắn nở nụ cười giống như ác quỷ giẫm lên máu tươi trở về: “Trói đại phu nhân lại, nhốt ở ban công tầng hai trong biệt thự, chặn miệng cô ta, mỗi ngày cho một bữa cơm giữ mạng, cho tới khi tôi quay về.”
Người đàn ông sượt qua gò má toát mồ hôi lạnh của ả, nói: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cô ấy bằng lòng quay về bên cạnh tôi, nếu không, bể bơi dưới tầng, chính là chốn đi về cuối cùng của cô.”
Hắn cười ha ha đi khỏi, nhưng không có người nào nhìn thấy nơi khóe mắt hắn cười ra giọt lệ.
Nếu sớm biết sống chán chê đi rồi chết có thể nhìn nhìn thấy cô, hắn sớm cầm dao đâm ngược vào tim mình.
Ông trời không có mắt, lại để loại cầm thú như hắn, âm hồn không tan đi theo cô một kiếp nữa. Nghĩ tới Quan Dạ Tuyết, hắn vừa yêu vừa đau xót, vẫn chưa xuất phát, nhưng hắn đã vô cùng đồng cảm với cô. Nhìn thấy hắn, cô sẽ bị dọa sợ nhỉ?
Nhưng tới giây phút hắn nhìn thấy Quan Dạ Tuyết, không thể nào cười nổi nữa.
Cô bước đi trong biển hoa uất kim hương (hoa tuy-líp) ở Bạch Vĩnh, làm nũng trong lòng một người đàn ông, trong mắt sáng lấp lánh như sao trời. Kim Tại Duệ lạnh lùng nhìn gương mặt tươi cười của cô, trong miệng gần như bị gắn cắn tới bật máu.
Trong mắt Quan Dạ Tuyết tràn ngập yêu thương chân thành.
Nhiều năm về trước, cô cùng nhìn hắn như vậy.
Cô cúi người hẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, Manh Manh dụi đôi mặt ngập nước, non nớt cất tiếng: “Mẹ.”
“Con yêu, thức dậy nào.”
Manh Manh bưng lấy mặt cô: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc.”
“Mẹ rất vui, rất vui khi nhìn thấy Manh Manh.”
Cô bé trên giường hiển nhiên không thể nào hiểu nổi tại sao mẹ nhìn thấy mình lại vui mừng tới nỗi khóc được, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lau nước mắt cho Quan Dạ Tuyết: “Mẹ đừng khóc nhé, Manh Manh ở đây.”
Quan Dạ Tuyết ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Manh Manh, không không thành tiếng.
Cô chết trong bồn tắm, khi tỉnh lại quay về ba năm trước, năm này Manh Manh mới tròn hai tuổi, hôm nay đón sinh nhật. Cảm giác vui mừng khi mất mà tìm lại được khiến cô ôm cô bé trong lòng càng chặt hơn, phản ứng không bình thường của cô dường như dọa tới Manh Manh, nhưng cô bé không hề sợ hãi, ngoan ngoãn ở yên trong lòng cô: “Mẹ ơi đừng khóc, đừng khóc nhé.”
Một lúc lâu sau Quan Dạ Tuyết mới cân bằng được cảm xúc, thay quần áo cho Manh Manh. Cô bé rất phối hợp, kêu giơ tay thì giơ tay, kêu nhấc chân thì nhấc chân.
Manh Manh mặc một bộ váy màu vàng, trên tà váy còn được điểm xuyết những bông hoa mặt trời (Ở mình gọi là hoa mười giờ), cô bé cũng giống hệt một đóa hoa mềm mại, dùng giọng nói mềm nhũn hỏi Quan Dạ Tuyết: “Mẹ ơi, ba có tới đón sinh nhật với Manh Manh không ạ?”
Quan Dạ Tuyết ôm cô bé lên, giấu đi lạnh lẽo nơi đáy mắt, khẽ nói: “Hôm nay ba bận lắm, mẹ dẫn Manh Manh tới công viên được không nào?”
Cô không lừa Manh Manh, ngày này trong kí ức của cô, anh trai Kim Tại Duệ mới chết không lâu, hắn còn đang bận đi an ủi Đan Ngưng, đã sớm quên ngày sinh nhật của Manh Manh ra sau gáy rồi.
Cô bé trong vòng tay cô rất thất vọng, cô nhóc rất ít khi gặp được Kim Tại Duệ, vô cùng kính ngưỡng người ba này. Đối với cô bé mà nói, ngày sinh nhật là cơ hội được gặp ba lớn nhất. Cô bé cạy viên trân châu trên sườn xám của Quan Dạ Tuyết, đôi mắt to tròn ngập nước.
“Ba nói không giữ lời.”
Nếu đổi lại là trước kia, Quan Dạ Tuyết sẽ giận con gái là bánh bao khóc nhè, cũng sẽ giải thích thay cho Kim Tại Duệ, nói với cô bé ba bận công chuyện, phải kiếm tiền mua đồ ăn ngon đồ chơi cho Manh Manh. Váy công chúa xinh đẹp mà cô bé mặc hàng ngày chính là chứng minh ba vất vả làm việc, bảo cô bé đừng oán trách Kim Tại Duệ.
Nhưng lần này Quan Dạ Tuyết chỉ vuốt ve mái tóc của con gái, chẳng có vấn đề gì, cảm giác Manh Manh đối với Kim Tại Duệ là gì chẳng còn quan trọng nữa, rất nhanh cô bé sẽ đổi một người ba khác.
Cô ôm cô bé tới công viên vui chơi nô đùa cả ngày, bón cho cô bé nửa cây kem, Manh Manh quên đi chuyện không vui, cong môi lên bi bô nói chuyện với Quan Dạ Tuyết.
Quan Dạ Tuyết dỗ cô bé đi ngủ, nhìn vào gương mặt ngây thơ hồn nhiên của con gái, nhịn không được mỉm cười.
Những ngày đêm bị Kim Tại Duệ giam cầm, cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày thứ mà cô trân quý nhất còn có thể trở bề bên cạnh cô, lần này cô nhất định bảo vệ con gái mình thật tốt.
*
Khi Kim Tại Duệ nhớ đến sinh nhật của Kim Manh Manh đã trôi qua vài ngày.
Hắn nhìn nụ cười đôi mắt con cong của con gái trong tấm ảnh trên mặt bàn, cau mày lại, hỏi Liêu Tam: “Sinh nhật của tiểu thư sao không thông báo cho tôi.”
Liêu Tam ấp úng: “Cậu đang bầu bạn với đại phu nhân kia.”
Kim Tại Duệ nhếch môi lên, cũng chẳng cảm thấy chột dạ hay tội lỗi, chỉ là sinh nhật của đứa trẻ mà thôi, năm nay không kịp thì sang năm bù lại. Hắn lười biếng tựa lưng ra sau ghế: “Mấy ngày nay Quan Dạ Tuyết không gọi tới?”
Dựa theo hiểu biết của hắn về cô, cô gái này dịu dàng kiên nhẫn, nhưng đang tiếc không có mắt mà yêu phải hắn, cho dù Manh Manh ra đời có chia đi phần lớn tình yêu đối với hắn, nhưng quyến luyến hắn một chút cũng không sửa được.
Cô không thích hắn dùng bạo lực lạnh*, nhưng hắn thích nhìn xem tờ giấy trắng trong thuần khiết này khi nào thì nhiễm bẩn. Cũng trở thành dáng vẻ của những cô gái mà hắn gặp được từ nhỏ tới lớn, điên cuồng, không lễ phép.
*Bạo lực lạnh: là một loại bạo lực, hình thực biểu hiện thông qua thờ ơ, khinh thị, xa cách và lạnh lẽo không quan tâm tới đối phương. (Theo baidu)
Liêu Tam nhìn hắn một cái, thành thật nói: “Không có.”
Không chỉ không có, những người làm bên nhà cũ báo lại rằng, quãng thời gian này Quan Dạ Tuyết đều không hỏi tới Kim Tại Duệ một câu. Ban sáng cô ra ngoài một chuyến vứt đồ, người nhà họ Kim có thói quen kiểm tra, phát hiện ra đó là quần áo mà hai hôm trước cô mua cho Kim nhị thiếu.
Kim Tại Duệ cười lạnh: “Đây là đang nổi nóng rồi?”
Vì Quan Dạ Tuyết yêu hắn, cho nên hắn đối với tình cảm của cô vô cùng khinh thường. Nói ra lời như vậy, một chút ý định đi dỗ dành Quan Dạ Tuyết cũng không có.
Liêu Tam thở dài một hơi, người được yêu hơn thì chẳng lo ngại gì, dựa theo tính cách dịu dàng không ghi thù của Quan Dạ Tuyết, qua một thời gian nữa chắc sẽ gọi điện thoại cho Kim thiếu thôi.
Nhưng mà sau một tháng, Quan Dạ Tuyết cũng chẳng gọi đến một cuộc nào.
Ngược lại có hôm Kim Tại Duệ uống nhiều, Liêu Tam hỏi hắn đi đâu, hắn yên lặng một lúc rồi nói về nhà.
Trong lòng Liêu Tam rõ ràng, hắn về nhà nhất định chẳng phải là muốn dỗ dành Quan Dạ Tuyết, mà chỉ là thèm muốn cơ thể cô mà thôi.
Kim Tại Duệ bước vào nhà họ Kim, nắm lấy cằm cô, cười mỉa: “Có bản lĩnh rồi đúng không, còn giận dỗi với ông đây đến tận bây giờ, thế nào, có bất mãn thì nói ngay trước mặt đi.”
Hắn cho cô cơ hội để nổi nóng, nhưng cô chẳng hề tức giận. Quan Dạ Tuyết nhìn hắn, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, không giận không vui: “Anh uống say rồi, tôi gọi người nấu canh giã rượu cho anh.”
Cô luôn như vậy, thế nào cũng không nổi giận với hắn, Kim Tại Duệ cực kì không kiên nhẫn, bế bổng cô lên đi vào trong phòng ngủ.
Quan Dạ Tuyết nắm chặt lấy nắm cửa, nói: “Hôm nay tôi không tiện.”
Hắn híp mắt nhìn cô, dường như muốn xuyên qua đôi mắt dịu dàng như nước để nhìn rõ suy nghĩ trong lòng cô.
“Chẳng phải là cuối tháng sao?”
Quan Dạ Tuyết cảm thấy thật buồn cười, điểm hắn hiểurõ ràng cô nhất, có lẽ là kì sinh lý của cô là khi nào.
“Hôm nay không tiện.” Cô nhấn mạnh một lần nữa.
Kim Tại Duệ buôn cô ra, vốn tưởng rằng đã thoát được một kiếm, không ngờ váy cô bị kéo ra, người đàn ông cười lạnh: “Mẹ nó, ai cho cô lá gan dám nói dối trước mặt tôi hả.”
Lời nói dối bị vạch trần, ngón tay hắn khô khốc, Quan Dạ Tuyết bị đối xử như vậy chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt đó hệt như đang nhìn người xa lạ, cũng chẳng quan tâm bị hắn đối xử như thế nào nữa.
Trong lòng Kim Tại Duệ bỗng buồn bực, đẩy cô ra: “Không bằng lòng thì cút.”
Cô cười cười, không sai, quả thực là cười cười với hắn, nhanh nhẹn tách ra khỏi người hắn, bỏ lại Kim Tại Duệ lên không được mà xuống không xong, hắn nặng nề đá lên cửa một cái: “Chết tiệt!”
Sau khi chuyện như thế này xảy ra vài lần, Kim Tại Duệ chẳng để cô trong lòng nữa, cũng biết chuyện này không cứ như vậy mà qua đi.
Người trong nhà không cho đụng, ánh trăng sáng gần đây lại ngấp nghé lên giường của hắn. Nhưng hắn không hề cảm thấy mãn nguyện và vui vẻ như trong tưởng tượng, nhìn thấy Đan Ngưng mắt mày như hoa hắn chỉ thấy một bụng châm chọc.
“Chẳng phải cô rất yêu anh trai tôi sao? Mới được bao lâu, đã bắt đầu kêu dâm trên giường tôi rồi?”
Gương mặt Đan Ngưng đỏ lên, hung dữ trừng hắn: “Kim Tại Duệ, anh lên cơn gì thế!”
Kim Tại Duệ cười châm chọc: “Tình cảm của đám phụ nữ các người, đúng là dễ thay đổi.” nhưng chẳng biết đang nói ai.
Thề thốt chỉ yêu một người, nhưng trong chớp mắt nói không yêu là không yêu nữa. Hắn đóng nút áo lên, lạnh lùng nói: “Hôm nay không có hứng thú, cô đi về đi, rảnh tôi sẽ tìm cô.”
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, khiến người ta hoảng hốt, thấy hắn bỏ đi, Đan Ngưng đuổi theo: “Anh muốn đi đâu?”
Âm thanh của động cơ vang lên, hắn đã rời khỏi rồi.
“Nói đi, rốt cuộc muốn như thế nào?” Ánh mắt hắn mang theo tia phẫn nộ mà quãng thời gian này bị bơ đi, kiềm chế quá tốt, tới bên môi lại hóa thành một nụ cười khẽ: “Quan Dạ Tuyết, dáng vẻ chết không muốn sống này của cô, cố tình muốn chống đối ông đây có phải không, nếu như không sống nổi nữa thì ly hôn.”
Hàng mi của Quan Dạ Tuyết run lên, nhìn thẳng vào lồng ngực cười mỉa, cuối cùng cũng đợi được câu này của hắn, cô nói: “Được thôi, ly hôn.”
Cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trước mặt này, ngay cả nụ cười nhạt bên môi cũng chẳng giữ nổi nữa, Kim Tại Duệ nói: “Quên không nói, ly hôn với tôi, cô đừng hòng muốn cái gì hết, tay trắng cút ra khỏi nhà họ Kim.”
Cô càng cảm thấy buồn cười hơn, tuy nói đổi lại người khác được sống lại một lần, có lẽ sẽ mưu đồ làm sao để ngược gã cặn bã này, phần tại sản nên có được thì sẽ không lấy thiếu. Nhưng cô biết, đối tượng là Kim Tại Duệ thì không dùng được, chiếm không được lợi ích nào. Cô không thể lãng phí thời gian trên người hắn nữa, phải nhân lúc hắn chưa phát hiện bản thân mình có tình cảm với cô, nhanh chóng rời khỏi hắn.
“Được, một xu tôi cũng không cần, ly hôn.”
Thần sắc của hắn đã không thể dùng thờ ơ để hình dung nữa rồi, khó coi đến mức dọa người: “Cô nghĩ kĩ rồi, Kim Manh Manh cô cũng đừng hòng mang đi.”
“Tôi sẽ không để Manh Manh lại cho anh.”
Nghe cô nói vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là thở phào một hơi, từ trên cao nhìn xuống cô, nhếch môi: “Cho nên nói cho tôi biết quyết định của cô.”
Đáp án của cô lại là một sấp văn kiện ném lên trước mặt hắn.
Là một bản thỏa thuận ly hôn, bên trong còn kèm theo chứng cứ làm loạn của Kim Tại Duệ và Đan Ngưng. Kim Tại Duệ nhịn không được nhìn cô, bất ngờ là, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tức giận, mà là hoảng loạn không biết từ đâu tới, sao cô lại phát hiện ra được, cho nên hoàn toàn thất vọng về hắn rồi sao.
Hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh nhu hòa của cô: “Kí tên đi, Kim Tại Duệ. Anh coi như tôi đang uy hiếp anh cũng được, cầu xin anh cũng xong, chúng ta đến với nhau trong vui vẻ, chia tay nhau trong hòa bình không được sao. Anh lừa tôi nhiều năm như vậy, tôi chưa từng trách anh, cho dù Quan Dạ Tuyết có lỗi với tất cả người trong thiên hạ, cũng chưa từng có lỗi với anh. Sau này anh sẽ có những đứa con khác, Đan Ngưng hoặc những người phụ nữ khác, bọn họ đều vui vẻ sinh cho anh. Tôi chỉ có Manh Manh, cái gì tôi cũng không cần, nhưng con bé là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Cô thấp giọng cười khẽ: “Tôi biết anh chưa từng sợ người nào uy hiếp, tôi với anh lôi nhau ra tòa cũng không nhất định sẽ thắng. Nhưng mà Kim Tại Duệ, anh phải bảo vệ Đan Ngưng cho tốt đúng chứ, anh không cần danh tiếng, nhưng cô ta cần. Thời niên thiếu anh chỉ yêu một người, bây giờ anh nỡ để cô ta chịu đựng những thứ này sao, còn có cố phiếu nhà họ Kim, anh cả không còn nữa, anh đã đồng ý sẽ bảo vệ nhà họ Kim cơ mà. Buông tha cho tôi đi, cũng buông ta cho chính bản thân anh, có được không?”
Trái tim hắn như bị người ta đấm một cú, hồi lâu, hắn vô thức thuận theo bản năng con tim, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Anh không bằng lòng ly hôn, đừng nói vì anh yêu tôi đấy nhé.”
Đối diện với ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ của Quan Dạ Tuyết, hắn đột nhiên cảm thấy có chút nhếch nhác: “Cô đừng tự mình đa tình quá mức.”
“Vậy thì ly hôn.”
“Không!” Bản thân hắn cũng không biết đang cố chấp cái gì, đối với hắn mà nói, rõ ràng đây là chuyện tốt không phải sao, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào ngốc như vậy, một xu cũng không cần đã rời khỏi hắn.
Nhưng hắn lại không muốn gật đầu, thậm chí trong mắt con vằn lên tơ máu, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Tại sao nói không yêu là không yêu nữa đây, sao lại đối xử với hắn như thế. Không khóc cũng không ồn ào, chỉ muốn rời khỏi hắn.
Đối mặt với ánh mắt sạch sẽ lại thờ ơ của cô, Kim Tại Duệ hoảng loạn chạy trốn.
Hắn không thừa nhận yêu cô, chỉ là không cam lòng mà thôi. Quan Dạ Tuyết cho rằng bản thân mình là cái gì chứ, là một kẻ đáng thương bị hắn lừa từ đầu đến cuối mà thôi.
Nhưng từ đó về sau, cô nhìn thấy hắn, luôn yên lặng lấy thỏa thuận ly hôn ra, mà những bức ảnh ôm ấp của Kim Tại Duệ và Đan Ngưng bị cô bán một phần cho truyền thông.
“Cô con mẹ nó điên rồi!”
Nghĩ tới ánh mắt của người trong công ty nhà họ Kim, Kim Tại Duệ phiền chán vô cùng. Anh trai hắn mới chết được bao lâu, mà hắn đã lăn lộn với chị dâu mình, nói thế nào cũng không dễ nghe.
Quan Dạ Tuyết chớp mắt: “Ly hôn.”
“Đừng hòng!”
Chuyện này càng ngày càng lớn, danh tiếng của Đan Ngưng thối không thể tả được. Khóc nức nở, dùng những lời trù dập độc ác nhất để mắng Quan Dạ Tuyết. Kim Tại Duệ nhịn không được lại đi tìm cô, cô vẫn bày ra khuôn mặt như nước Giang Nam, dáng vẻ nhu nhu nhược nhược: “Ly hôn.”
Ly hôn ly hôn ly hôn……Có phải trong lòng cô chỉ có hai chữ này không hả, được thôi, ngược lại hắn muốn nhìn xem, rời khỏi hắn Quan Dạ Tuyết có thể sống nổi không. Hắn muốn tới lúc đó cô khóc lóc quay về cầu xin hắn!
“Ly thì ly.” Hắn lạnh lùng nói.
Ngày Quan Dạ Tuyết lấy được chứng nhận ly hôn, cô nởnụ cười vui vẻ nhất trong quãng thời gian này. Cô cầm tay Kim Manh Manh, bước đi dưới ánh mặt trời, chẳng đem theo bất cứ thứ gì, cũng không hề quay đầu lại một lần.
Hắn đứng trong góc tối nhìn cô, thế nhưng có mấy lần xúc động muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn xuống, chỉ dùng ánh mắt thờ ơ nhìn bọn họ, bước ra khỏi sinh mệnh của hắn.
Trước kia đều là giả vờ say, nhưng đêm đó, hắn thực sự say rồi, nổi cơn tam bành nhất từ trước tới nay: “Cút, tất cả cút hết cho tôi…..”
Liêu Tam tới đón hắn, nhưng bị hắn ôm chặt lấy, thấp giọng gọi “Dạ Tuyết”. Hết tiếng này tới tiếng khác, phẫn nộ, tình cảm, nghiến răng nghiến lợi, tới cuối cùng, vậy mà là ấm ức.
“Đồ lừa đảo, tại sao không yêu tôi nữa…..” say tới nỗi không còn tỉnh táo nữa, những lời trong đáy lòng hắn cũng biểu lộ ra ngoài, thực ra hắn luôn hiểu được, trên thế giới này người trân trọng hắn chỉ có mình cô.
Liêu Tam: “….Nhị thiếu, tôi không phải phu nhân.”
Cô ấy đã rời đi rồi.
*
Kim Tại Duệ vốn cho rằng, sau khi rời khỏi hắn, Quan Dạ Tuyết sẽ quay lại giới giải trí, dù sao giấc mơ của cô chỉ có thứ này.
Chỉ cần cô quay lại, hắn sẽ có thể một tay che trời khống chết sinh mệnh của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về câu xin hắn.
Nhưng hắn đợi đến mùa thu lá rụng, thì nhận được một tin tức____
Quan Dạ Tuyết dẫn theo con gái tới một thành phố ven biển, trong bản đồ, nơi đó và Ổ thành gần như là hai đầu đối lập, xa xôi như chân trời góc bể.
Tàn thuốc làm bỏng ngón tay hắn, hắn phát cuồng. Phát triển không nằm trong tầm khống chế, càng khiến hắn hoang mang hơn. Tại sao giấc mộng cô không cần nữa, cũng muốn tránh hắn như rắn độc?
Trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng, đột nhiên bị buộc nhận rõ một hiện thực.
Cô không còn yêu hắn nữa.
Cho nên lá mặt lá trái với hắn, biết hắn ăn mềm không ăn cứng, lợi dụng sự cuồng vọng của hắn, dùng dao cùn mài tới khi hắn ly hôn, sau đó rời đi thật xa, thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, cả đời này không bao giờ gặp lại.
Tâm trạng hắn buồn bực, không cẩn thận đâm vào dải phân cách, khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã là hai tháng sau, đôi mắt hắn mơ hồ, nhìn về phía khuỷu tay được bó chặt của mình, giật mình hồi lâu.
“Nhị thiếu, cậu tỉnh rồi.”
Phải rồi, tỉnh rồi, người tỉnh lại là Kim Tại Duệ chết trong nhà giam ngày hôm đó.
Hắn thấp giọng cười cười, càng cười càng lớn tiếng.
Đối với Quan Dạ Tuyết mà nói, đời này là bảo bối mất đi mà có lại được. Đối với hắn mà nói, càng là như vậy. Khiến hắn cảm thấy may mắn nhất là, con gái ruột của hắn vẫn còn sống, mội thứ còn có thể cứu vãn được.
Cho dù hiện giờ tình hình không được tốt, Quan Dạ Tuyết đã không còn là vợ của hắn nữa.
“Đúng là đồ ngu.” Khóe môi mỏng của Kim Tại Duệ cong lên, dùng giọng nói âm u lạnh lẽo đánh giá bản thân một năm trước đã đồng ý ly hôn.
Đan Ngưng vui mừng chạy tới, bị hắn đạp một phát.
“Cút, ông đây không rảnh xử lý cô. Liêu Tam, đặt vé tới thành phố Bạch Vĩnh.”
Liêu Tam cảm thấy nhị thiếu tỉnh lại khí thế lạnh lẽo hơn, lộ ra hơi thở rét buốt, vội vàng đi làm. Đan Ngưng cắn răng, giận dữ nói: “Anh phát điên cái gì, Bạch Vĩnh xa như vậy, anh tới đó làm gì hả?”
Hắn quay đầu, cười lạnh nói: “Đương nhiên đi….đưa người tôi yêu về nhà.”
Đan Ngưng nhìn hắn như gặp quỷ, hắn nói Quan Dạ Tuyết là gì của hắn?
Đôi chân dài của người đàn ông sải tới, túm lấy đầu ả, dịu dàng nói bên tai ả: “Còn về cô, đợi tôi đưa cô ấy về nhà, sẽ tính sổ với cô sau.”
Hắn búng tay một cái, dưới ánh mắt đau đớn và hoảng sợ của Đan Ngưng, hắn nở nụ cười giống như ác quỷ giẫm lên máu tươi trở về: “Trói đại phu nhân lại, nhốt ở ban công tầng hai trong biệt thự, chặn miệng cô ta, mỗi ngày cho một bữa cơm giữ mạng, cho tới khi tôi quay về.”
Người đàn ông sượt qua gò má toát mồ hôi lạnh của ả, nói: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cô ấy bằng lòng quay về bên cạnh tôi, nếu không, bể bơi dưới tầng, chính là chốn đi về cuối cùng của cô.”
Hắn cười ha ha đi khỏi, nhưng không có người nào nhìn thấy nơi khóe mắt hắn cười ra giọt lệ.
Nếu sớm biết sống chán chê đi rồi chết có thể nhìn nhìn thấy cô, hắn sớm cầm dao đâm ngược vào tim mình.
Ông trời không có mắt, lại để loại cầm thú như hắn, âm hồn không tan đi theo cô một kiếp nữa. Nghĩ tới Quan Dạ Tuyết, hắn vừa yêu vừa đau xót, vẫn chưa xuất phát, nhưng hắn đã vô cùng đồng cảm với cô. Nhìn thấy hắn, cô sẽ bị dọa sợ nhỉ?
Nhưng tới giây phút hắn nhìn thấy Quan Dạ Tuyết, không thể nào cười nổi nữa.
Cô bước đi trong biển hoa uất kim hương (hoa tuy-líp) ở Bạch Vĩnh, làm nũng trong lòng một người đàn ông, trong mắt sáng lấp lánh như sao trời. Kim Tại Duệ lạnh lùng nhìn gương mặt tươi cười của cô, trong miệng gần như bị gắn cắn tới bật máu.
Trong mắt Quan Dạ Tuyết tràn ngập yêu thương chân thành.
Nhiều năm về trước, cô cùng nhìn hắn như vậy.
/42
|