Quả thực, hai hôm sau Thuyên Đình hạ độc thủ với Quân nhi.
Lúc ấy, Thiên Phong đi ra ngoài, tham dự cái gì gọi là tiệc chia buồn dành cho hắn, do các trưởng lão Ma giới lập ra. Nghe nói, hắn đi hai ngày hai đêm mới về.
Thừa dịp, Thuyên Đình sai nô tỳ thân tín, Phiến nhi đi mời nữ tử áo trắng ấy qua dùng chung với nàng ta một bữa cơm. Phiến nhi vừa đi đến Nghinh Thiên viện, đã thấy một bạch y nữ tử đang ngồi vẽ tranh, nhưng bút pháp và cách vẽ thực khác, tuy diễm lệ nhưng hoàn toàn đi ngược lại các quy tắc trong thư họa, không tránh khỏi có chút tự phụ về công chúa nhà mình và khinh thường nàng ta [Ai dà, cái đấy là vẽ Manga đấy nàng ạ … Quân nhi : không chấp nhất với người không biết, ngoan ngoãn đi, tỷ mua kẹo hồ lô cho muội] Lạnh nhạt, Phiến nhi cất tiếng, mời mà như bắt ép người khác :
– Bạch y tiểu thư, công chúa chúng tôi muốn mời ngươi dùng một bữa cơm với nàng, nhân tiện nhờ ngươi dạy bảo các quy tắc trong Phong Nguyệt cung.
Trái với dự đoán của Thuyên Đình, trái với cả suy nghĩ của Phiến nhi, nàng đứng dậy, để lại tờ giấy lên trên bàn đá trong viện, ra hiệu nhờ dẫn đường. Tuy nhiên, chút bối rối vụt qua kẽmắt rồi biến mất, nàng ta lãnh đạm xoay gót, dẫn Quân nhi về phía Đình viên.
Một mâm cơm toàn sơn hào hải vị đã được bày sẵn. Thuyên Đình ngồi sẵn bên bàn từ trước, thấy nàng vào chỉ cười nhạt một cái chào hỏi. Quân nhi vẻ mặt khó đoán, cúi xuống hành lễ:
– Nô tỳ tham kiến công chúa !
Chữ công chúa thốt ra từ miệng nữ tử này khiến Thuyên Đình nàng ta thập phần khó chịu, muốn ra tay mau mau một chút. Nhưng rồi, vẫn đeo chiếc mặt nạ tươi cười, nàng ta mời Quân nhi ngồi xuống. Rót cho Quân nhi một chung trà, nàng ta tươi cười, mời nàng:
– Không cần khách khí như thế, Quân muội, ta lớn hơn muội một tuổi, ta gọi muội như thế nhé. Muội uống chén trà lấy lại sức đã, rồi sau đó nhập yến cùng ta.
– Quân nhi tạ ơn tỷ tỷ-nói rồi, nàng uống một hớp trà.
Một khoảnh khắc trôi qua, ly trà bỗng rơi xuống, sắc mặt Quân nhi trắng bệch, rồi nàng ngã xuống sàn. Cửu Đình viên vốn đã đóng một khắc sau khi nàng bước vào. Căn bản, nàng đang tiến dần vào Quỷ Môn quan mà không ai biết trừ người của Đình viên.
Phong ca, muội thấy khó thở lắm, muội thấy tối lắm, muội sợ. Lạnh lắm. Phong ca, huynh đang ở đâu ? Muội muốn gặp huynh lần nữa trước khi chết.
Thuyên Đình bật cười điên dại, nàng ta đã thành công.
– Vĩnh biệt ngươi. Tuy ta muốn chừa cho ngươi một con đường sống nhưng ngươi lại bức ta phải hại ngươi. Vậy thì, ngươi cứ đi chết đi, ta sẽ vứt ngươi cho thú hoang ăn thịt. Chúng chắc sẽ đội ơn ta lắm lắm.
– Chỉ sợ, người bị giết là ngươi.
Giọng nói băng lạnh vang lên, Thuyên Đình giật bắn người quay lại. Một bóng người phi thân qua lối cửa sổ, nhẹ đáp xuống bên cạnh Quân nhi. Mùi hương ấy, chính là hắn. Nàng … cuối cùng cũng đợi được hắn đến bên nàng lần cuối. Nàng mệt mỏi, muốn ngủ. Nàng chỉ cần trong vòng tay của hắn là sẽ ngoan như một con mèo nhỏ, ngủ say, thật say. Một viên Hoàn Mệnh Huyết đơn rơi vào miệng nàng cùng một giọt máu của hắn. Đến dạ dày, hội tụ cùng viên ngọc kia bỗng khiến nàng biến chuyển dữ dội. Một luồng hơi nóng xông lên khắp các huyết mạch, phong tỏa từng kinh mạch của nàng, xâm nhập vào huyệt đạo. Từ Quỷ Môn quan, bỗng như có ai túm lấy, nàng lại quay trở về. Trên đường về, nàng gặp một lão nương mặt đẹp như ngọc, nhìn theo nàng nói với lại một câu :
– Duyên phận do ngươi, đừng buông xuôi, chỉ hồng vẫn còn buộc, ngươi và hắn bất luận thế nào cũng sẽ tìm ra nhau.
Rồi nàng ngất đi.
Hai ngày sau, nàng thức dậy, thấy toàn thân có chân khí cùng nội lực thâm hậu. Hắn cùng một đại phu đang thậm thụt bàn tính bên chiếc bàn trong sảnh trước. Vẻ mặt hai người vừa kinh ngạc vừa hân hoan. Bàn tính, tranh cãi rất dữ dội. Nàng đi ra, bám tay lên cửa. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác quay lại, thấy nàng đang khó nhọc bước đến, vội quát lên ” Không được tiến ! ” rồi đến đỡ nàng ngồi vào bàn. Vị đại phu kia bắt mạch cho nàng, không khỏi kinh ngạc kêu khẽ một tiếng. Mạch của nàng sau khi trúng kịch độc không ngờ vẫn bình thường, lại có cả chân khí đang cuồn cuộn chảy trong khí huyết, nội công nàng cao đến khó dò, e chỉ thua mỗi Thiên Phong. Nàng bây giờ, đã đạt đến cảnh giới của tiên tử tu luyện mấy ngàn năm.
Lại nói về Thuyên Đình, sau khi bị đem trả về Thiên cung, đã khóc lóc đòi Ngọc Hoàng làm cho ra lẽ. Ngọc Hoàng thương con, muốn phát quân liều chết đánh vào Phong Nguyệt cung, nhưng bị Cửu hoàng tử can lại :
– Phụ hoàng, xin người vạn lần đừng làm vậy. Hài nhi không muốn phải tự tay an táng cho Thuyên Đình đâu. Tốt nhất là ém nhẹm chuyện này đi, viện lý do hủy hôn ước, sau đó lựa chọn một kẻ vừa ý gả Thuyên Đình cho người đó.
Chuyện đến nước này, đành thế thôi. Nhưng lão không cam tâm nhìn nữ hài tử của mình bị ức hiếp, nuôi một mối hận trong lòng.
Hai tháng sau, Thuyên Đình xuất giá, nghe nói gả cho một đại tướng quân Thiên giới. Từ nay, Phong Nguyệt cung cũng yên tĩnh được một chút, để Thiên Phong hắn lo lắng cho Quân nhi. Chỉ sợ, yên ắng như thế là lúc trước khi phong ba nổi lên
Lúc ấy, Thiên Phong đi ra ngoài, tham dự cái gì gọi là tiệc chia buồn dành cho hắn, do các trưởng lão Ma giới lập ra. Nghe nói, hắn đi hai ngày hai đêm mới về.
Thừa dịp, Thuyên Đình sai nô tỳ thân tín, Phiến nhi đi mời nữ tử áo trắng ấy qua dùng chung với nàng ta một bữa cơm. Phiến nhi vừa đi đến Nghinh Thiên viện, đã thấy một bạch y nữ tử đang ngồi vẽ tranh, nhưng bút pháp và cách vẽ thực khác, tuy diễm lệ nhưng hoàn toàn đi ngược lại các quy tắc trong thư họa, không tránh khỏi có chút tự phụ về công chúa nhà mình và khinh thường nàng ta [Ai dà, cái đấy là vẽ Manga đấy nàng ạ … Quân nhi : không chấp nhất với người không biết, ngoan ngoãn đi, tỷ mua kẹo hồ lô cho muội] Lạnh nhạt, Phiến nhi cất tiếng, mời mà như bắt ép người khác :
– Bạch y tiểu thư, công chúa chúng tôi muốn mời ngươi dùng một bữa cơm với nàng, nhân tiện nhờ ngươi dạy bảo các quy tắc trong Phong Nguyệt cung.
Trái với dự đoán của Thuyên Đình, trái với cả suy nghĩ của Phiến nhi, nàng đứng dậy, để lại tờ giấy lên trên bàn đá trong viện, ra hiệu nhờ dẫn đường. Tuy nhiên, chút bối rối vụt qua kẽmắt rồi biến mất, nàng ta lãnh đạm xoay gót, dẫn Quân nhi về phía Đình viên.
Một mâm cơm toàn sơn hào hải vị đã được bày sẵn. Thuyên Đình ngồi sẵn bên bàn từ trước, thấy nàng vào chỉ cười nhạt một cái chào hỏi. Quân nhi vẻ mặt khó đoán, cúi xuống hành lễ:
– Nô tỳ tham kiến công chúa !
Chữ công chúa thốt ra từ miệng nữ tử này khiến Thuyên Đình nàng ta thập phần khó chịu, muốn ra tay mau mau một chút. Nhưng rồi, vẫn đeo chiếc mặt nạ tươi cười, nàng ta mời Quân nhi ngồi xuống. Rót cho Quân nhi một chung trà, nàng ta tươi cười, mời nàng:
– Không cần khách khí như thế, Quân muội, ta lớn hơn muội một tuổi, ta gọi muội như thế nhé. Muội uống chén trà lấy lại sức đã, rồi sau đó nhập yến cùng ta.
– Quân nhi tạ ơn tỷ tỷ-nói rồi, nàng uống một hớp trà.
Một khoảnh khắc trôi qua, ly trà bỗng rơi xuống, sắc mặt Quân nhi trắng bệch, rồi nàng ngã xuống sàn. Cửu Đình viên vốn đã đóng một khắc sau khi nàng bước vào. Căn bản, nàng đang tiến dần vào Quỷ Môn quan mà không ai biết trừ người của Đình viên.
Phong ca, muội thấy khó thở lắm, muội thấy tối lắm, muội sợ. Lạnh lắm. Phong ca, huynh đang ở đâu ? Muội muốn gặp huynh lần nữa trước khi chết.
Thuyên Đình bật cười điên dại, nàng ta đã thành công.
– Vĩnh biệt ngươi. Tuy ta muốn chừa cho ngươi một con đường sống nhưng ngươi lại bức ta phải hại ngươi. Vậy thì, ngươi cứ đi chết đi, ta sẽ vứt ngươi cho thú hoang ăn thịt. Chúng chắc sẽ đội ơn ta lắm lắm.
– Chỉ sợ, người bị giết là ngươi.
Giọng nói băng lạnh vang lên, Thuyên Đình giật bắn người quay lại. Một bóng người phi thân qua lối cửa sổ, nhẹ đáp xuống bên cạnh Quân nhi. Mùi hương ấy, chính là hắn. Nàng … cuối cùng cũng đợi được hắn đến bên nàng lần cuối. Nàng mệt mỏi, muốn ngủ. Nàng chỉ cần trong vòng tay của hắn là sẽ ngoan như một con mèo nhỏ, ngủ say, thật say. Một viên Hoàn Mệnh Huyết đơn rơi vào miệng nàng cùng một giọt máu của hắn. Đến dạ dày, hội tụ cùng viên ngọc kia bỗng khiến nàng biến chuyển dữ dội. Một luồng hơi nóng xông lên khắp các huyết mạch, phong tỏa từng kinh mạch của nàng, xâm nhập vào huyệt đạo. Từ Quỷ Môn quan, bỗng như có ai túm lấy, nàng lại quay trở về. Trên đường về, nàng gặp một lão nương mặt đẹp như ngọc, nhìn theo nàng nói với lại một câu :
– Duyên phận do ngươi, đừng buông xuôi, chỉ hồng vẫn còn buộc, ngươi và hắn bất luận thế nào cũng sẽ tìm ra nhau.
Rồi nàng ngất đi.
Hai ngày sau, nàng thức dậy, thấy toàn thân có chân khí cùng nội lực thâm hậu. Hắn cùng một đại phu đang thậm thụt bàn tính bên chiếc bàn trong sảnh trước. Vẻ mặt hai người vừa kinh ngạc vừa hân hoan. Bàn tính, tranh cãi rất dữ dội. Nàng đi ra, bám tay lên cửa. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác quay lại, thấy nàng đang khó nhọc bước đến, vội quát lên ” Không được tiến ! ” rồi đến đỡ nàng ngồi vào bàn. Vị đại phu kia bắt mạch cho nàng, không khỏi kinh ngạc kêu khẽ một tiếng. Mạch của nàng sau khi trúng kịch độc không ngờ vẫn bình thường, lại có cả chân khí đang cuồn cuộn chảy trong khí huyết, nội công nàng cao đến khó dò, e chỉ thua mỗi Thiên Phong. Nàng bây giờ, đã đạt đến cảnh giới của tiên tử tu luyện mấy ngàn năm.
Lại nói về Thuyên Đình, sau khi bị đem trả về Thiên cung, đã khóc lóc đòi Ngọc Hoàng làm cho ra lẽ. Ngọc Hoàng thương con, muốn phát quân liều chết đánh vào Phong Nguyệt cung, nhưng bị Cửu hoàng tử can lại :
– Phụ hoàng, xin người vạn lần đừng làm vậy. Hài nhi không muốn phải tự tay an táng cho Thuyên Đình đâu. Tốt nhất là ém nhẹm chuyện này đi, viện lý do hủy hôn ước, sau đó lựa chọn một kẻ vừa ý gả Thuyên Đình cho người đó.
Chuyện đến nước này, đành thế thôi. Nhưng lão không cam tâm nhìn nữ hài tử của mình bị ức hiếp, nuôi một mối hận trong lòng.
Hai tháng sau, Thuyên Đình xuất giá, nghe nói gả cho một đại tướng quân Thiên giới. Từ nay, Phong Nguyệt cung cũng yên tĩnh được một chút, để Thiên Phong hắn lo lắng cho Quân nhi. Chỉ sợ, yên ắng như thế là lúc trước khi phong ba nổi lên
/24
|