Trước nói đến việc Quân nhi bị bắt nhốt vào phòng củi, vừa lạnh vừa sợ, lại không có Thiên Phong bên cạnh, nàng tủi thân, ngồi khóc.
Nàng sợ cảm giác bị bỏ rơi a. Khi nhỏ, lúc mới 5 tuổi, nàng bị cha mẹ ruột bỏ rơi, cũng là trong phòng củi, nhưng mà là của một nhà thờ. Sau đó, được 8 tuổi thì cha mẹ nuôi đến nhận nàng về làm con, cho nàng ăn học. Nhà cha mẹ nuôi không có phòng củi, nhưng lại rộng lớn, nên nàng có phòng riêng, có nhiều thú bông, nhưng nàng vẫn sợ. Tối nào cũng vậy, nàng đều ngủ không được quá ba tiếng thì lại bị ác mộng làm thức dậy, bất luận thế nào cũng không ngủ lại được. Vì thế nàng mới học nhiều hơn người ta, cũng có thời gian chăm sóc sắc đẹp hơn người ta, tập luyện cầm kỳ thi họa, còn xếp được nhiều sao giấy nữa. Nếu bây giờ có được số sao giấy đó ở đây, nàng nhất định ước Thiên Phong đến bên nàng lúc này. Nàng sợ a.
Đêm đầu tiên đến đây, có Phong ca bên cạnh nàng, nàng mới ngủ ngon được như vậy. Ấm áp, rất ấm áp, còn có mùi hương trên người Phong ca làm nàng có thể ung dung tiến vào mộng đẹp. Bây giờ trong căn phòng này, nàng muốn có chút hơi ấm của Phong ca, nàng gọi tên hắn nhiều lần, thật nhiều lần, cho đến khi nàng ngất đi vẫn gọi tên hắn.
Thiên Phong đang dự tiệc trên Thiên đình, rất phấn khởi vì đã dò hỏi được cách làm Quân nhi thiên trường địa cửu bên hắn, thì bỗng nghe tiếng nàng gọi hắn, còn cảm thấy rất sốt ruột, thấy hoảng sợ, thấy như nàng đang khóc. Hắn biết có chuyện chẳng lành, vội đứng lên, không nói một tiếng xông ra Nam Thiên môn. Ngọc Hoàng đang ngà ngà say, ra lệnh đóng cửa Nam Thiên môn lại, không cho hắn ra, bắt hắn ở lại vui đùa với lão. Hắn trong lòng như lửa đốt, lo lắng cho Quân nhi, cả Ngọc Hoàng cũng không nể nang, phá luôn Nam Thiên môn, bay vội về cung. Ai ngờ, trong cơn say, Ngọc Hoàng nổi giận, truyền lệnh ngừng ngay tiệc, tập hợp thiên binh, chuẩn bị đánh vào cung của Thiên Phong.
Hắn dốc sức bay về, một lòng sợ hãi Quân nhi bị ám hại. Hắn quả là ngu ngốc, bay lên dự tiệc để Quân nhi ở lại, khác nào dâng nàng vào miệng cọp. Việc hỏi cách để nàng Thiên trường địa cửu bên hắn, chỉ cần hắn lên tiếng, thần tiên thập phương sẽ ùn ùn bay tới cung cấp tin tức , chỉ vì hắn quá nôn nóng mà đã hại nàng. Hắn vò đầu bứt tóc, tăng thêm tốc độ, mong mau mau về đến nơi, không ngờ sau lưng có một đại họa sắp kéo đến.
Về đến cung, nhìn đám cung nữ mặt mày tái mét, hắn đã hiểu việc xảy ra. Hắn túm lấy áo Thúy Y, nhấc bổng nàng ta lên, quát to :
– Quân nhi đâu ?
Thúy Y vốn là một cây cỏ nhờ thiên duyên mà tu luyện được thành hình a, vì vậy lá gan nàng rất nhỏ, chỉ cần nhìn thấy Thiên Phong mặt mày đầy sát khí túm áo nàng quát tháo, nàng đã hồn phách muốn tiêu tán, lắp bắp trả lời :
– Nô … nô tỳ nhốt nàng ở … ở … phòng củi phía sau Nguyệt viên !
Hắn không chút khách khí, quăng Thúy Y thẳng vào tường, vội vã xông thẳng vào trong phòng củi. Vừa phá cửa ra là một cảnh tượng đau lòng, Quân nhi nằm ngất trên sàn, nước mắt chảy dài, thân thể mềm nhũn, run lên vì lạnh. Hắn vừa giải huyệt đạo cho nàng, nàng liền run rẩy gọi tên hắn, gọi nhiều lần không dứt. Hắn nắm tay nàng, ôm lấy thân thể nàng, gắt gao giữ lấy nàng, một giọt nước mắt, hình như rơi trúng vào môi nàng, nóng ấm.
Quân nhi lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, bỗng thấy có người ôm nàng, huyệt đạo hình như được thông, nàng nhận ra mùi hương ấy, vội gọi tên hắn. Là Phong ca của nàng, hắn đã về cứu nàng a. Trong lúc gọi tên, nàng bỗng thấy mặn chát nơi đầu lưỡi, một giọt nước nóng ấm lắn xuống đến cổ, xuống đến dạ dày thì kết tinh thành một viên ngọc. Nó như thiêu đốt cơ thể nàng, vừa như muốn gắn kết nàng với hắn.
Quân nhi ngất đi đến ba ngày sau thì tỉnh. Trong ba ngày đó, Thiên Phong đã đánh Thúy Y trở lại nguyên hình, nguyên thần tiêu tán. Còn đám nô tỳ hùa theo ả ta, hắn đánh cho giảm hết trăm năm tu luyện. Vừa tỉnh dậy, nàng đã thấy hắn bên nàng. Dùng khăn lau mát cho nàng, run rẩy gọi tên nàng. Vưa thấy nàng tỉnh, hắn ta đã gắt gao ôm nàng, mừng rỡ gọi to tên nàng, trông cứ như một đứa con nít. Rồi hắn cuống quýt đặt lên môi nàng một nụ hôn, bá đạo vẫn là bá đạo a, bàn tay bắt đầu ve vuốt … Nàng đẩy hắn ra, làm nũng một chút :
– Phong ca, Quân nhi vừa mới tỉnh.
Hắn ôn nhu cười, vuốt mái tóc nàng :
– Hảo, đợi nàng khỏe lại phải làm nha hoàn cho ta.
Vừa lúc ấy, thám tử vội chạy vào cấp báo :
– Bẩm Đại Vương, thiên binh thiên tướng do Cửu hoàng tử dẫn đầu đang tiến về phía cung điện của ta.
Hắn nhíu mày, chợt nhớ đã kháng lệnh Ngọc Hoàng ba ngày trước, vội phất tay cho thám tử lui xuống, lặng im nhìn nàng.
Nàng sợ cảm giác bị bỏ rơi a. Khi nhỏ, lúc mới 5 tuổi, nàng bị cha mẹ ruột bỏ rơi, cũng là trong phòng củi, nhưng mà là của một nhà thờ. Sau đó, được 8 tuổi thì cha mẹ nuôi đến nhận nàng về làm con, cho nàng ăn học. Nhà cha mẹ nuôi không có phòng củi, nhưng lại rộng lớn, nên nàng có phòng riêng, có nhiều thú bông, nhưng nàng vẫn sợ. Tối nào cũng vậy, nàng đều ngủ không được quá ba tiếng thì lại bị ác mộng làm thức dậy, bất luận thế nào cũng không ngủ lại được. Vì thế nàng mới học nhiều hơn người ta, cũng có thời gian chăm sóc sắc đẹp hơn người ta, tập luyện cầm kỳ thi họa, còn xếp được nhiều sao giấy nữa. Nếu bây giờ có được số sao giấy đó ở đây, nàng nhất định ước Thiên Phong đến bên nàng lúc này. Nàng sợ a.
Đêm đầu tiên đến đây, có Phong ca bên cạnh nàng, nàng mới ngủ ngon được như vậy. Ấm áp, rất ấm áp, còn có mùi hương trên người Phong ca làm nàng có thể ung dung tiến vào mộng đẹp. Bây giờ trong căn phòng này, nàng muốn có chút hơi ấm của Phong ca, nàng gọi tên hắn nhiều lần, thật nhiều lần, cho đến khi nàng ngất đi vẫn gọi tên hắn.
Thiên Phong đang dự tiệc trên Thiên đình, rất phấn khởi vì đã dò hỏi được cách làm Quân nhi thiên trường địa cửu bên hắn, thì bỗng nghe tiếng nàng gọi hắn, còn cảm thấy rất sốt ruột, thấy hoảng sợ, thấy như nàng đang khóc. Hắn biết có chuyện chẳng lành, vội đứng lên, không nói một tiếng xông ra Nam Thiên môn. Ngọc Hoàng đang ngà ngà say, ra lệnh đóng cửa Nam Thiên môn lại, không cho hắn ra, bắt hắn ở lại vui đùa với lão. Hắn trong lòng như lửa đốt, lo lắng cho Quân nhi, cả Ngọc Hoàng cũng không nể nang, phá luôn Nam Thiên môn, bay vội về cung. Ai ngờ, trong cơn say, Ngọc Hoàng nổi giận, truyền lệnh ngừng ngay tiệc, tập hợp thiên binh, chuẩn bị đánh vào cung của Thiên Phong.
Hắn dốc sức bay về, một lòng sợ hãi Quân nhi bị ám hại. Hắn quả là ngu ngốc, bay lên dự tiệc để Quân nhi ở lại, khác nào dâng nàng vào miệng cọp. Việc hỏi cách để nàng Thiên trường địa cửu bên hắn, chỉ cần hắn lên tiếng, thần tiên thập phương sẽ ùn ùn bay tới cung cấp tin tức , chỉ vì hắn quá nôn nóng mà đã hại nàng. Hắn vò đầu bứt tóc, tăng thêm tốc độ, mong mau mau về đến nơi, không ngờ sau lưng có một đại họa sắp kéo đến.
Về đến cung, nhìn đám cung nữ mặt mày tái mét, hắn đã hiểu việc xảy ra. Hắn túm lấy áo Thúy Y, nhấc bổng nàng ta lên, quát to :
– Quân nhi đâu ?
Thúy Y vốn là một cây cỏ nhờ thiên duyên mà tu luyện được thành hình a, vì vậy lá gan nàng rất nhỏ, chỉ cần nhìn thấy Thiên Phong mặt mày đầy sát khí túm áo nàng quát tháo, nàng đã hồn phách muốn tiêu tán, lắp bắp trả lời :
– Nô … nô tỳ nhốt nàng ở … ở … phòng củi phía sau Nguyệt viên !
Hắn không chút khách khí, quăng Thúy Y thẳng vào tường, vội vã xông thẳng vào trong phòng củi. Vừa phá cửa ra là một cảnh tượng đau lòng, Quân nhi nằm ngất trên sàn, nước mắt chảy dài, thân thể mềm nhũn, run lên vì lạnh. Hắn vừa giải huyệt đạo cho nàng, nàng liền run rẩy gọi tên hắn, gọi nhiều lần không dứt. Hắn nắm tay nàng, ôm lấy thân thể nàng, gắt gao giữ lấy nàng, một giọt nước mắt, hình như rơi trúng vào môi nàng, nóng ấm.
Quân nhi lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, bỗng thấy có người ôm nàng, huyệt đạo hình như được thông, nàng nhận ra mùi hương ấy, vội gọi tên hắn. Là Phong ca của nàng, hắn đã về cứu nàng a. Trong lúc gọi tên, nàng bỗng thấy mặn chát nơi đầu lưỡi, một giọt nước nóng ấm lắn xuống đến cổ, xuống đến dạ dày thì kết tinh thành một viên ngọc. Nó như thiêu đốt cơ thể nàng, vừa như muốn gắn kết nàng với hắn.
Quân nhi ngất đi đến ba ngày sau thì tỉnh. Trong ba ngày đó, Thiên Phong đã đánh Thúy Y trở lại nguyên hình, nguyên thần tiêu tán. Còn đám nô tỳ hùa theo ả ta, hắn đánh cho giảm hết trăm năm tu luyện. Vừa tỉnh dậy, nàng đã thấy hắn bên nàng. Dùng khăn lau mát cho nàng, run rẩy gọi tên nàng. Vưa thấy nàng tỉnh, hắn ta đã gắt gao ôm nàng, mừng rỡ gọi to tên nàng, trông cứ như một đứa con nít. Rồi hắn cuống quýt đặt lên môi nàng một nụ hôn, bá đạo vẫn là bá đạo a, bàn tay bắt đầu ve vuốt … Nàng đẩy hắn ra, làm nũng một chút :
– Phong ca, Quân nhi vừa mới tỉnh.
Hắn ôn nhu cười, vuốt mái tóc nàng :
– Hảo, đợi nàng khỏe lại phải làm nha hoàn cho ta.
Vừa lúc ấy, thám tử vội chạy vào cấp báo :
– Bẩm Đại Vương, thiên binh thiên tướng do Cửu hoàng tử dẫn đầu đang tiến về phía cung điện của ta.
Hắn nhíu mày, chợt nhớ đã kháng lệnh Ngọc Hoàng ba ngày trước, vội phất tay cho thám tử lui xuống, lặng im nhìn nàng.
/24
|