Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

Chương 128: Chương 85.2

/138


Sau khi ăn xong Tạ cô hết sức kiểu cách nói nàng ăn quá no, cho nên do đầu sỏ mang nàng đến đây ăn cơm gây nên Tĩnh Vương Điện hạ lần này phải phụ trách —— phải đưa nàng tản bộ tiêu thực.

Tĩnh Vương Điện hạ hết sức xem thường nhìn thoáng qua mới vừa rồi Hoàng hậu lành lạnh còn ăn lung tung, há miệng muốn bày tỏ phản kháng, đáng tiếc vừa nhìn thấy nàng chống nạnh sưng mặt lên làm ra một bộ uy hiếp dáng vẻ, lập tức cười tràng.

Tạ tiểu cô nương phải dậm chân: "Không được cười, ngươi đứng đắn cho ta một chút, ta đang tức giận!"

Tĩnh Vương Điện hạ vừa cười vừa thẳng khoát tay: "Ta không có cười ta chỉ là lạnh phát run."

Ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời mặt trời chói chang, Tạ tiểu cô lạnh nghiến răng hận không được nhào tới cắn chết hắn, thời điểm đang suy nghĩ tính khả thi cùng tỷ lệ thành công, chỉ chớp mắt lại phát hiện cách đó không xa dưới tàng cây đứng một người.

Tạ Bích Sơ sợ hết hồn, không nhịn được nhẹ nhàng"Ah" một tiếng: "Cảnh Hoan, có người."

Tĩnh Vương Điện hạ theo tầm mắt của nàng nhìn sang, những gì còn lưu lại trên mặt thu lại sạch sẽ, nụ cười nhất thời biến mất, hắn cung kính khom lưng chắp tay, hướng người nọ thi lễ một cái: "Mạc thúc."

Người dưới bóng cây hướng bọn họ từ từ đến gần, Tạ Bích Sơ tò mò quan sát hắn, đây là một lão nhân lớn tuổi hơn, đầy đầu tơ bạc, chòm râu dưới cằm cũng giống vậy tuyết trắng, mặc dù chống một cây gậy, nhưng bản lĩnh như cũ thẳng tắp, ngược lại lại có vẻ gậy này là bị hắn xách ở trên tay .

Hắn nghe thấy Cảnh Hoan gọi, mỉm cười hướng hắn gật đầu một cái, tầm mắt trực tiếp rơi vào Tạ bích Sơ nói: "Vị này chính là được Lăng Vân tự mình dạy dỗ. . . . . ."

Lời của hắn còn chưa nói hết, âm thanh lại giống như bị đập ở trong cổ họng, con ngươi khẽ co rúc lại, tầm mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng, thật lâu cũng không có dời đi, một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Cảnh Hoan, sắc mặt so với vừa rồi nghiêm túc rất nhiều.

Hắn từ từ mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, giọng nói lại hàm chứa khuyên giải cùng thở dài: "Chiêu nhi, đó không phải là lỗi của hắn!"

Lời của hắn nói không giải thích được, Cảnh Hoan lại hoàn toàn hiểu, vẻ mặt bình tĩnh hồi đáp: "Mạc thúc, ta biết rồi."

"Vậy ngươi thì tại sao. . . . . ." Tầm mắt mạc thúc khẽ quét Tạ Bích Sơ, phát hiện Tạ Bích Sơ đối với Cảnh Hoan vô ý thức lệ thuộc vào sau càng lộ vẻ nóng nảy: "Ngươi không thể làm như vậy, ngươi nhanh đưa nàng trở về!"

"Mạc thúc!" Cảnh Hoan cắt đứt lời của hắn, nghiêm túc nhìn hắn: "Mạc thúc, ta đã không nhỏ, trong lòng ta có tính toán."

Mạc thúc kinh ngạc nhìn qua hắn một lúc lâu mới dời ánh mắt đi, thở dài nói: "Mạc thúc già rồi, không quản được ngươi, rất nhiều việc ngươi chỉ có thể tự châm chước, Mạc thúc chỉ muốn nói cho ngươi biết, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, rõ ràng không phải là lỗi của ngươi, ngươi cần gì chú ý như thế? Chiêu nhi, ngươi sống quá mệt mỏi rồi."

Cảnh Hoan nghe vậy hồi lâu cũng không có nói, mi gian lại tràn đầy kiên định, ngay cả chút ti ti mềm yếu cũng không có, cứ như vậy nhìn thẳng lại Mạc thúc.

Mạc thúc thở dài, quay đầu nhìn về phía Tạ Bích Sơ nói: "Nếu là Lăng Vân tự mình dạy dỗ đệ tử, vậy thì giúp hắn đọc thật kỹ chút sách viện này đi, dù sao hắn trước giờ cũng không có tới, ngươi xem qua rồi, đi nói cho hắn biết, cũng xem như kết tâm nguyện của hắn rồi."

Hắn trầm ngâm một lát, thấy gương mặt Tạ Bích Sơ mờ mịt, hắn ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới cái gì, nói: "Lăng Vân chính là chữ đương kim Tể Tướng Tạ Dịch Giang, cái này thư viện chính là sử dụng chữ hắn đặt tên, cũng coi là. . . . . ."

Cũng như thế, bồi thường hòa đối với hắn, tạ lỗi.

Nhưng lời sau cùng, Mạc thúc mấp máy môi, nhìn vẻ mặt vẻ Tạ Bích Sơ chợt hiểu, cuối cùng vẫn còn không nói ra.

Cuối cùng nhìn Cảnh Hoan một cái, hắn lần nữa thở dài, xoay người rời đi.

Lưu lại Tạ Bích Sơ một bụng nghi vấn, nàng kéo kéo Cảnh Hoan còn đứng ở nguyên địa, tò mò hỏi: "Cảnh Hoan, hắn là ai à? Hắn tại sao bảo ngươi Chiêu nhi a, là nhũ danh của ngươi sao?"

Cảnh Hoan phục hồi tinh thần lại, nhưng ánh mắt có chút sương mù, âm thanh khàn khàn mà hoài niệm: "Hắn a, hắn nguyên là thư đồng cận thân của người thành lập Lăng Vân thư viện, sau khi người thành lập qua đời, vẫn ở lại trong thư viện."

Người thành lập Lăng Vân thư viện, chính là người giận dỗi với tiên hoàng mới tạo dựng thư viện, còn chạy đến cách vách Đại Giác tự đưa người ta chỉnh dung chính là trêu chọc Lão Đầu Nhi kia? Tạ Bích Sơ gãi gãi gò má mập: "Nhưng người tạo dựng Lăng Vân thư viện hắn không phải cha tiên sinh ư, mới vừa rồi. . . . . .

Ừ, Mạc thúc kia vừa mới nói thư viện là dùng chữ cha đặt tên, phụ thân này tại sao cho tới bây giờ đều chưa từng có tới thăm đây?"

"Hắn tại sao không tới ta làm sao biết đây?" Lời nói Cảnh Hoan bật thốt lên, nói xong mới phát hiện giọng nói hơi châm chọc, liếc mắt nhìn ánh mắt Tạ Bích Sơ kinh ngạc, hắn trì hoãn che giấu cảm xúc bình thường nói: "Có thể là sợ xúc cảnh sinh tình đi, dù sao, vợ chưa cưới của Tể Tướng đại nhân chính là trưởng nữ của tiên sinh hắn."

Tin tức thình lình xảy ra khiến Tạ Bích Sơ có chút mụ mị, nàng vì sao cho tới bây giờ cũng không biết chuyện này, người vợ chưa cưới rốt cuộc là từ nơi nào ra nữa , nàng thế nào cho tới bây giờ cũng không biết thì ra là phụ thân mình Nam Thần là song hôn a, nàng vẫn cho là cha mình thông minh con nhà giàu đẹp trai là không thể nào bị tình cảm sở khiên mê, dù ông ấy đối với Tể Tướng phu nhân mặc dù tôn trọng nhưng cũng bình thản.

Nhưng là bây giờ có người nói cho hắn biết, Nam Thần lão gia cư nhiên bởi vì sợ thấy cảnh thương tình đối với


/138

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status