Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

Chương 131: Cặn Bã

/138


Cẩm Tú tiểu cô nương trợn to hai mắt, vẻ mặt thành thật nói: “Chủ tử người nhớ nhầm rồi... trong cung không có ai sinh non, mà là Chu Qúy Nhân có thay rồi.”

Tạ Bích Sơ nhắm nghiền mắt lại định nói lo ai có thai làm gì, vợ nhỏ của hoàng đế cặn bã có con liên quan gì tới à, người làm vợ lớn là nàng đây vốn là để bài biện thôi có được không. Hơn nữa nàng vẫn còn đang bị cấm túc mà, chỉ là lời nói của Cẩm Tú vòng một vòng nàng đột nhiên phản ứng kịp. Mở mắt nói: “Chu quý nhân? Chu Tĩnh Tuệ?”

Cẩm Tú gật đầu một cái: “Chính là nàng.”

Tạ Bích Sơ lên tình thần, nàng đã nói rồi, kịch tình đại thần sao lại vứt bỏ con gái ruột chứ. Thục phi có thai thì sao, ông trời cũng sẽ không để cho nàng sinh ra. Đứa nhỏ đầu tiên của Hođế nhất định là do nữ chính sinh rồi. Không thì vòng sáng của người ta chỉ để treo lên cho đẹp hay sao?

Chỉ là ngẫm lại đứa nhỏ này của Chu Tĩnh Tuệ này tới không biết là tốt hay không tốt đây. Tạ Bích Sơ hứng thú hỏi: “Thai này của nàng cũng là do lần trước bệ hạ trúng tình dược mới có thôi, chỉ sợ trong lòng bệ hạ có vướng mắc.”

Nhưng Cẩm Đoạn nghe vậy lại nói: “Nô tỳ ngược lại không cảm thấy như vậy, thai của Thục phi? Thai không còn bệ hạ đang đau lòng, Chu quý nhân vừa vặn có thai lúc này. Nếu như hoàng thượng thương tiếc quá khứ. Dù sao nếu như thai này sinh ra chính là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng thượng, theo lý là nên được sủng. Nếu không có tin Hoàng thượng muốn tới đây nhưng vừa nghe Chu quý nhân có thai lập tức qua kia.”

Tạ Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn Cẩm Đoạn, thấy trong mắt nàng tràn đầy lo lắng, nghĩ tới là thấy Hoàng đế làm mất thể diện của nàng mà đi xem trọng một quý nhân, lo lắng nàng sau này bị một quý nhân giẫm dưới chân.

Trong lòng Tạ hoàng hậu ấm áp, mặc dù có chút xem thường nhưng vẫn trấn an một câu: “Rốt cuộc cũng là đứa bé của bệ hạ. Bệ hạ đã lên ngôi gần ba năm nhưng đến giờ mới có, trong lòng đương nhiên sẽ gấp gáp. Nhưng mà không quan tâm hắn có coi trọng thai này không, chuyện này căn bản cũng chưa xong, các ngươi cứ nhìn xem sao.”

Chuyện này đúng thật là chưa xong.

Hoàng đế phong Chu Tĩnh Tuệ làm quý nhân. Chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sau hậu cung ba năm tuyển người vào, nhiều chị em gì đó đối với hậu cung mà nói thì là chuyện vô thưởng vô chuyện. Huống chi lúc ban đầu Hoàng đế điều Chu Tĩnh Tuệ đến ngự tiền tất cả mọi người đã chuẩn bị sớm rồi.

Nhưng mà có thai rồi thì chuyện này không giống nữa rồi.

Chu Tĩnh Tuệ có thai căn bản là đang đánh vào mặt tất cả những người từng được Hoàng đế sủng hạnh.

Nàng mới đi theo Hoàng đế chưa tới nửa năm, được sủng hạnh cũng mới chưa được hai tháng, hơn nữa chỉ được lâm hạnh một lần kết quả lại là có rồi.

Điều này chúng cung tần bách hoa khắp hậu cung vào cung hai ba năm được lâm hạnh nhiều lần sao nhịn được?

Thục phi vừa sảy thai càng nôn nóng, Hoàng đế chân trước vừa bước tới Lâm Khuê cung của Chu Tĩnh Tuệ thì chân sau Thục phi đã đi qua. Sau khi thình an hoàng đế, lập tức mang bộ dạng khuyên nhủ Chu Tĩnh Tuệ nhỏ giọng nói: “Muội muội là người có phúc, theo lý là tỷ tỷ không nên tới xem ngươi. Nhưng tỷ tỷ đau lòng ngươi, cho nên chỉ có thể tới mong dính được chút hỉ khí của ngươi, muội muội luôn thiện lương hào phóng, thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ không từ chối tỷ tỷ đâu đúng không?”

Hoàng đế ngồi bên cạnh nhìn, mặc dù vẻ mặt vẫn không phong phú nhưng rõ ràng là lộ ra chút biểu tình thương tiếc. Trong tình huống như vậy Chu Tĩnh Tuệ cho dù trong lòng đã muốn bóp chết Thục phi nhưng trên mặt vẫn phải bày ra bộ mặt lương thiện hiểu ý người khác không để ý gì.

Trận đầu Thục phi báo thắng, sau khi quan tâm hỏi thăm tình huống của Chu Tĩnh Tuệ lại nói cho nàng một số chú ý thông dụng trong thời gian đầu mang thai cho nàng, hành động như vậy dĩ nhiên được đổi với vẻ mặt hài lòng của hoàng đế bệ hạ.

Thục phi liếc hoàng đế bệ hạ một cái, cảm thấy độ lửa không chênh lệch lắm, cuối cùng nghiêm túc nói với Chu Tĩnh Tuệ: “Mặc dù tỷ tỷ chỉ cho muội nhiều như vậy, nhưng tốt nhất là muội muội nên cho thái y tới đây bắt mạch. Tỷ tỷ lo lắng ngày đó người và bệ hạ đều là trúng tình dược....”

Nàng nói tới chỗ này giống như đột nhiên phản kịp được mình đang nói gì, hoảng sợ trợn to mắt, đưa tay che miệng lại, “Phù phù” một tiếng quỳ trước mặt hoàng đế bệ hạ vang lên, nàng vừa rơi lệ vừa lắp bắp nói: “Nô tì, nô tì lỡ lời, xin hoàng thượng thứ tội....”

Sắc mặt hoàng đế mặc dù không ổn nhưng vẫn vẫy vẫy tay miễn tội cho nàng. Dù sao cũng không phải lỗi của Thục phi, chỉ là nhờ sự nhắc nhở của Thục phi khiến suy nghĩ của hắn cũng thay đổi.

Hoàng đế bệ hạ quả thật là bắt đầu nóng nảy vì vấn đề con cháu này rồi. Nếu không ngày hôm đó cũng sẽ không chạy đến Trường Hoa cung yêu cầu Tạ Bích Sơ quản lý hậu cung. Cũng là vì hắn biết chỉ có Tạ Bích Sơ trông coi cung quyền mới không xuống tay với con cháu của hắn.

Cho nên lúc trên đường đi Trường Hoa cung nghe nói Chu Tĩnh Tuệ có thai, Hoàng đế lập tức mừng như điên liều mạng bắt đầu đi vòng về Lâm Khê cung. Nhưng lại bị Thục phi dội cho một chậu nước như vậy, đầu óc hắn cũng bình tĩnh, tỉnh táo lại.

Thục phi nói ra vấn đề này cực kỳ sắc bén, tình dược rốt cuộc


/138

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status