Nàng siết y phục của hắn, từ từ bước tới gần hắn. Hơi thở quen thuộc khiến cả người nàng hơi run lên, không biết là do đau đớn hay là vì kích động, đốt ngón tay nàng bị cọ xát một chút, có chút đau rát. Tuy nhiên không thể so sánh được khi nàng đụng vào đầu ngón tay hắn, tựa như có thứ gì đó ấm áp truyền tới, vuốt lên nơi nàng bị thương.Nàng bước tới trước mặt hắn, hai tay ôm cổ hắn, ngẩng mặt chuẩn xác hôn cằm hắn, sau đó nhón chân lên, từng tấc dời lên trên, cuối cùng ngậm lấy cội nguồn của ngọt ngào và thống khổ.Trong bóng tối hình như vang lên một âm thanh “phanh” nhẹ nhàng, cuối cùng cây cung lý trí rốt cuộc gãy lìa. Người bị hôn kia nhanh chóng đổi khách thành chủ, một tay nâng ót nàng lên, một tay ôm chắc vòng eo của nàng. Dùng sức ôm nàng lên áp lên trên vách tường bên cạnh, cả người đè lên nàng. Hơi thở nóng rực như lửa cháy bao phủ hoàn toàn lấy nàng, đến hít thở cũng là một tham vọng quá đáng.Hắn hôn cấp bách như vậy, khắc sâu, thương tiếc, lại tuyệt vọng, tựa như phải cáo biệt từ đây, cho nên trước khi chuẩn bị đi muốn mang đi tất cả tình ý của nàng, cũng để lại cho nàng lời chúc phúc.Hơi thở của hắn nghiêm túc cẩn thận ngấm dần nơi hắn chưa từng đặt chân tới, viết lên sự dịu dàng của hắn. Môi của hắn triền miên mà lưu luyến vuốt ve khát vọng ngọt ngào của hắn, khắc lên tình ý mà hắn không thể nào thổ lộ ra.Những yêu hận chưa bao giờ được nói ra, những bí mật được giấu kín trong từng hành động trong nháy mắt không còn trói buộc, dung nham không chút kiêng kỵ gì mà phun ra.Áo lót mùa hè mỏng nhẹ mềm mại, khí nóng từ lòng bàn tay hắn dễ dàng xuyên qua tựa như sắt nung thiêu đốt da thịt nàng.Hô hấp của Cảnh Hoan càng ngày càng dồn dập, ngón tay linh
/138
|