Vắt Sữa Vào Bình (Sắc)

CHƯƠNG 10

/238


 

CHƯƠNG 10 

 

Từ Du Trật chỉ cần ngửi thấy mùi thôi đã rấtmuốn uống sữa, nhưng Từ Hành Anh vẫn còn dựa trên vai hắn nức nở không ngừng.

 

Từ Du Trật nhịn không được đưa mũi đến gần nơi phát ra mùi sữa, đầu cúi càng lúc càng thấp, đến lúc sắp chạm vào ngực của Từ Hành Anh, hắn mới chợt dừng động tác.

 

Từ Du Trật định thần lại, tɾong lòng thầm chửi bản thân không đúng mực, nếu chậm hơn một bước, có khi mặt hắn đã dán lên ngực Từ Hành Anh luôn rồi 

 

Nhưng hắn không thể kiểm soát được mũi của mình.

 

Hắn muốn tìm ra bằng được.

 

Mùi này thật sự giống với mùi sữa mà hắn đã uống.

 

Từ Hành Anh đắm chìm tɾong đau xót không thể tự kìm chế, cô khóc như mưa rơi, thân thể mềm mại dựa vào người hắn mà run rẩy.

 

Nhìn Từ Hành Anh như vậy, nhịp tim của Từ Du Trật không chịu được mà đập ma͙nh, cánh tay hắn bị bộ ngực lớn đang run rẩy cọ vào làm cho ngứa ngáy.

 

Từ Du Trật không dám cử động.

 

Phải mất một lúc sau, Từ Hành Anh mới bình tĩnh lại, cô biết mình thất thố, vốn dĩ muốn nói xin lỗi với Từ Du Trật, dù sao thì ngoài là chú cô ra thì hắn còn là chủ tịch của một công ty, lúc trước cô còn sợ hắn.

 

Nhưng lại nghĩ đến những lời nói của Từ Du Trật, nếu bây giờ cô xin lỗi thì thật kỳ lạ, hắn là người để cô dựa vào vai hắn trước.

 

Từ Hành Anh lau đi nước mắt trên mặt, khuôn mặt cô ửng hồng, ánh mắt còn mang the0 sương mù tươi cười nhìn Từ Du Trật  "Chú nhỏ, cháu đã hiểu rồi."

 

Thật mềm mại.

 

Không giống chút nào với dáng người của cô.

 

Từ Du Trật mặt không thay đổi, hướng sang một bên, nhẹ giọng nói  "Ừ, ở nhà thì không cần phải thận trọng quá làm gì."

 

Từ Du Trật đứng dậy, ý vị thâm trường nói  "Cũng không phải sợ, cháu có lẽ sẽ thí¢h cô ấy."

 

Cô ấy?

 

Từ Hành Anh sửng sốt hai giây mới nhận ra "cô ấy" mà hắn đang nói đến là ai.

 

Là thím nhỏ?

 

Cô nghe nói thím nhỏ là thiên kim của tập đoàn Lý Lạc, cô ấy nhỏ hơn Từ Du Trật hai tuổi, trước đây có the0 đuổi Từ Du Trật, tuy rằng bị hắn từ chối, nhưng Từ Du Trật trở về lại trực tiếp cùng cô ấy kết hôn.

 

Nói không chừng chú nhỏ đối với cô ấy cũng có cảm tình, nếu không thì chú nhỏ đã không trở về nước rồi kết hôn.

 

Nhưng kết hôn đã được mấy năm nhưng hai người lại không hề gặp nhaụ

 

Từ Hành Anh vẫn ngồi tại chỗ, cụp mắt xuống, cô không ngừng suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người họ.

 

Cô đối với chú nhỏ...

 

Từ Hành Anh có chút khổ sở, cô không muốn phải đối mặt với người thím nhỏ mà cô chưa từng gặp qua lần nào.

 

Nhưng dù có thế nào thì vẫn phải gặp.

 

Thời điểm Từ Du Trật và Từ Hành Anh đi vào phòng ăn, lúc này Lý Lạc đã ở chỗ cửa nhà.

 

Dì Chu ra đón  "Bà chủ."

 

Lý Lạc mặc một bộ váy màu đen bó sát, phô ra hết dáng người thướt tha vô cùng yêu kiều, Lý Lạc mỉm cười gật đầu  "Dì Chụ"

 

Từ Hành Anh đứng bên cạnh Từ Du Trật, lúc này cô đã hiểu tại sao Từ Du Trật lại nói rằng cô hẳn là sẽ thí¢h Lý Lạc.

 

Dáng người cô ấy rấtchuẩn nhưng khuôn mặt lại có vẻ non nớt.

 

Khí chất rấttuyệt, chỉ cần nhìn dáng người thôi cũng biết cô ấy đẹp đến mức nào.

 

Trong lúc đang suy nghĩ, Lý Lạc đã đi đến trước mặt bọn họ, cười khẽ  "Đã lâu không gặp, Du Trật ca."

 

"Đã lâu không gặp, Lý Lạc." Từ Du Trật vẫn lãnh đạm không khác thường ngày.

 

Lý Lạc đi đến bên cạnh Từ Hành Anh, vẻ mặt ôn hòa, nụ cười còn tươi hơn trước  "Xin chào Hành Anh, tôi là Lý Lạc."

 

Đến gần hơn, Từ Hành Anh cảm thấy thím nhỏ này đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

 

Từ Hành Anh cũng cười the0  "Thím nhỏ."

 

Lý Lạc nghe thấy xưng hô của cô, nhìn Từ Du Trật một cái, người kia vẫn không có biểu tình gì, Lý Lạc xua xua tay  "Không cần gọi tôi là thím nhỏ, gọi tên tôi là được rồi."

 

Từ Hành Anh kinh ngạc nhìn cô, không phải là thím nhỏ thí¢h chú nhỏ sao? Tình huống bây giờ có điều không đúng lắm/

 

Từ Du Trật nhìn thoáng qua cửa sổ, đưa tay lên xoa đầu Từ Hành Anh  "Không cần gọi cô ấy là thím nhỏ, gọi bằng tên hoặc gọi cô ấy là chị là được/"

 

Hắn cố ý muốn bọn họ biết nhaụ

 

Từ Hành Anh còn bị bất ngờ bởi cách nói chuyện của hai người, không hề giống một cặp vợ chồng, cho nên cô cũng không chú ý đến hành động thân mật của Từ Du Trật với mình.

 

Trên thực tế, Lý Lạc và Từ Du Trật là cùng thế hệ, nhưng Từ Hành Anh vẫn nghe lời Từ Du Trật gọi Lý Lạc là chị.

 

Lý Lạc đáp lại một tiếng, suy nghĩ về hành động xoa đầu của Từ Du Trật đối với Từ Hành Anh ban nãy.

 

Lý Lạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ tre0 trên tường, đối với Từ Hành Anh và Từ Du Trật nói  "Em tạm thời đang có việc phải làm, Du Trật ca, hôm nay em sẽ không ăn cơm ở nhà, ngày mai đến công ty em sẽ nói chuyện này với anh, hai người cùng nhau ăn cơm đi nhé."

 

Vẫn còn có người đang đợi Lý bằng không người đấy sẽ ghen tị, đêm nay lại muốn làm ầm ĩ lên.

 

"Được."

 

"Được, tạm biệt chị Lý Lạc."

 

"Tạm biệt "

 

Lý Lạc đi đến một chiếc xe ô tô đậu ở dưới một gốc cây lớn, mở cửa sau ra rồi ngồi vào.

 

Lý Lạch nhìn người đàn ông đang ngồi ở một bên.

 

"Còn tức giận sao? Em đi một lúc rồi nhanh chóng trở về mà." Lý Lạc ngồi gần lại nhìn hắn.

 

Bàn tay mềm mại sờ lên mặt người đàn ông  "Cún con, đừng tức giận nữa, được không?"

 

Người đàn ông được sờ mặt, vẻ mặt ủy khuất vùi vào tɾong lòng ngực Lý Lạc  "Hắn là chồng em."

 

"Chỉ là chồng trên danh nghĩa." Lý Lạc sửa lại cho đúng.

 

"Thế thì anh là gì của em?" Người đàn ông ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi.

 

"...." Lý Lạc thở dài.

 

Giây tiếp the0 "a" lên một tiếng, chiếc váy bó sát đã bị người đàn ông vén lên cao, tɾong nháy mắt bộ ngực trắng như tuyết lập tức lưu lại một vết hằn đỏ.

 

Lý Lạc vội vàng trả lời hắn  "Nhóc là tiểu chó săn của chị gái a."

 

"Vậy thì chị gái an ủi em được không?" Người đàn ông ngẩng đầu, không ngừng liếm cổ Lý Lạc.

 

"Được, chị gái an ủi giúp tiểu chó săn."

 


/238

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status