Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Đòn sát thủ che giấu nhiều năm của Cao Chấn Trạch vừa tung ra, tất cả nghi ngờ đã được đập tan ngay lập tức. Ông không có bất cứ quan hệ lợi ích gì với mỏ khai thác Cao Viễn, mối liên kết duy nhất chính là đứa con trai của bà chủ công ty và chính ông ấy. Trách nhiệm và nghĩa vụ của ông với mỏ khai thác Cao Viễn còn không nhiều bằng với Cao Vũ Sanh.
Bác bỏ tin đồn trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, tin tức mượn các loại truyền thông nhanh chóng truyền ra nước ngoài. Cho dù thị trường chứng khoán có tính trì trệ nhất định với tin tức, tối đa là ngày mai còn có ít dao động, rồi sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Nhóm cổ đông của Cửu Dật vô cùng hài lòng với tốc độ phản ứng của bên PR, có đại cổ đông gọi điện cho Cao Chấn Trạch vào ngay đêm đó, khen ông xử lý thật đúng lúc. Cao Chấn Trạch chí đắc ý mãn (1), đương nhiên sẽ không đặt chuyện con trai ăn nói khùng điên bảo ông đi tự thú ở trong lòng.
(1) Chí đắc ý mãn: chí nguyện đã được thực hiện, cảm thấy hài lòng thoả dạ (Baidu).
Nhưng mà, Cửu Dật thoát khỏi phiền phức, lại đẩy Công ty Bản đồ Tiêu Điểm lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Sáng hôm sau, thư ký Trịnh hoảng hoảng hốt hốt gọi điện thoại cho Cao Vũ Sanh: "Bên ngoài toà nhà Tài Phú có mấy người mặc đồ công nhân, nhốn nháo nói muốn đi vào gặp sếp nói chuyện pháp luật."
Những công nhân mỏ còn sống này, tìm Cao Thành nhiều năm không có kết quả, bây giờ cuối cùng cũng biết con trai của Diệp Dung ở đâu. Cha làm con trả, những người suy nghĩ lắc léo lại đi tìm Cao Vũ Sanh trước.
"Bao nhiêu người, chừng bao nhiêu tuổi?" Cao Vũ Sanh đứng bên cửa sổ, nhìn những tia nắng sớm chiếu rọi xuống thành phố. Buổi sáng đầu mùa đông, sương mù vừa mới tan hết, những toà nhà chọc trời mờ mịt xa xa, nổi lên một cái màu vô tình lạnh lẽo.
"A..." Địch Thần rửa mặt xong, vẫn còn chưa dừng ngáp, nhìn thấy bóng lưng cao ngất bên cửa sổ, nhịn không được mọ mọ đi qua, ôm lấy hắn từ phía sau. Gác đầu mình lên vai của ai kia, rồi lại ngáp thêm một cái.
Nếu tính ra thì hai người mới xác lập quan hệ chưa lâu, nhưng Địch Thần lại làm những cử chỉ thân mật này đến quen tay. Thật giống như anh đã sớm luyện trước rồi, chỉ còn chờ ngày Tiểu Thiên Tứ nhảy vào túi áo mình nữa thôi. Địch Thần nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cọ cọ da mặt càng ngày càng dày trên lớp vải đồ bệnh nhân thô ráp.
Cái lạnh đầu đông đã được sự ấm áp xua đi. Cao Vũ Sanh hơi nghiêng đầu, cọ cọ đầu mình với ca ca.
"Tổng cộng có bốn người, tầm tuổi trung niên, nhìn giống như là hai cặp vợ chồng." Thư ký Trịnh trả lời, "Bọn họ nói mình là công nhân của hầm mỏ Cao Viễn, đến tìm sếp để đòi nợ."
"Nói nhân viên không cần để ý, tạm thời anh cũng không cần lại gần bọn họ, cứ để cho bảo vệ của toà nhà xử lý." Cao Vũ Sanh cúp điện thoại, xoay người lại ôm lấy ca ca.
Địch Thần lại đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Chậc, mới sớm tinh mơ đã dính người như thế rồi, làm cho ca ca này khó khăn quá à."
Cao Vũ Sanh bị cái trò người xấu cáo tội trước chọc giận cười lên, rốt cuộc là ai tới cọ ai trước?
Vốn là một buổi sáng chẳng yên ổn gì, do người yêu làm loạn lại khôi phục về trạng thái vui vẻ. Cao Vũ Sanh ăn xong bữa sáng, liền bình tĩnh bắt đầu xử lý công việc. Vài ba người gây chuyện chỉ là bắt đầu, tiếp theo đó, sẽ còn có nhiều phiền phức hơn tìm đến cửa, hắn phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Địch Thần không giúp được gì, liền cùng Địch Mông Mông chơi game. Đôi cậu cháu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng chơi game lại rất có thiên phú. Chơi tới gần trưa, Phương Sơ Dương bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
"Xuống dưới đón tôi cái." Phương Sơ Dương nói ngắn gọn.
"!!!" Thế mà người này đã về rồi.
Phương Sơ Dương bước xuống từ trên xe taxi, mệt mỏi xoa xoa vùng giữa hai lông mày. Bận rộn bao nhiêu ngày, cả người vô cùng mệt mỏi, trên mặt có râu mép cọng mọc dài cọng mọc ngắn, quần áo cũng nhăn nhăn nhàu nhàu.
"Chú chui từ cái hốc nào ra thế, bao ngày rồi chưa tắm?" Địch Thần nhìn thấy hắn, liền không nhịn được cười nhạo, "Gọi anh xuống đón chú, có phải là sợ bệnh viện xem chú là mấy người lang thang tống cổ ra ngoài không."
Phương Sơ Dương thò tay ra chùi hai cái trên áo của Địch Thần: "Mặt tôi cũng không rửa đâu, thì sao nào."
"Con moẹ nó, đây là đồ Thiên Tứ mua cho anh, mắc tiền lắm đó!" Địch Thần khoa trương tru lên, né tránh ma trảo của anh em nhà mình, "Nhìn cái bộ dáng chó tha của chú coi, không về nhà nghỉ ngơi đi, mò ra đây làm cái gì?"
Phương Sơ Dương tức giận liếc anh: "Tôi đến thăm mẹ, thăm xong rồi về nhà ngủ. Nói không chừng chuẩn bị phải tra án khép kín rồi, không có nhiều thời gian."
Đang nói, bụng bỗng kêu lên một tiếng "ọc." Hắn mới từ Ngũ Đồng quay về, phong trần mỏi mệt đổi xe chạy thẳng đến đây, còn chưa tìm chỗ ăn sáng.
Sắp tới trưa rồi, bây giờ bệnh viện cũng không còn có đồ ăn sáng nữa. Địch Thần lôi hắn ra quán nhỏ gần cổng mua một tô mì thịt bò, chăm chú nhìn hắn ăn xong tại chỗ: "Có bận rộn hơn nữa thì cũng phải ăn, đã lớn già đầu thế rồi còn không biết chăm sóc cho mình. Ai, nếu sau này anh kết hôn rồi, thì chú phải làm sao bây giờ."
"Khụ khụ khụ..." Phương Sơ Dương bị một hớp nước súp làm sặc, rút khăn giấy ra lau miệng, "Anh có thể đừng nói chuyện lúc tôi ăn cơm không, muốn tôi sặc chết à?"
"Không thể." Địch Thần nói thẳng thừng, cúi đầu nhắn tin cho Cao Vũ Sanh, nói cho hắn biết mình dẫn Phương Sơ Dương đi ăn tô mì thịt bò xong rồi quay về, đừng sốt ruột chờ.
Phương Sơ Dương nghi ngờ nhìn anh: "Mặt trời mọc từ đằng Tây à? Sao bỗng nhiên anh lại nghĩ thông suốt muốn kết hôn vậy, có phải... là vì Cao Vũ Sanh không?"
Trước khi hắn đi công tác, nhìn thấy quan hệ giữa hai người đã khá mập mờ. Nhưng mà tâm tư của Địch Thần lại cứ vùi vào chỗ bế tắc, chắc là sẽ không đồng ý, kiểu gì cũng sẽ tự ôm tự dứt, vừa hút thuốc trên ban công vừa cảm khái, "Anh và em ấy không thể cùng một chỗ đâu không thể."
Nhưng mặc dù như thế, cũng không thể làm chuyện khốn khiếp là tìm phụ nữ kết hôn để khiến cho Cao Vũ Sanh chết tâm được!
"Chắc chắn rồi, ngoại trừ Vũ Sanh ra thì còn có thể là vì ai nữa." Địch Thần vui sướng nói, vung đũa trộm một miếng thịt bò từ trong tô của Phương Sơ Dương. Mới xác định đoạn quan hệ này, anh cũng không có ai để chia sẻ cả, giờ tóm được Phương Sơ Dương, phải xả cho đã mới được.
"Nếu anh đã đồng ý, thì chắc chắn sẽ phụ trách đến cùng. Bây giờ không phải là ở nước Mỹ đã có thể kết hôn à, muốn ở bên nhau cả đời thì chắc chắn là phải lãnh giấy kết hôn một lần."
"Ây, lần này em ấy phẫu thuật, anh không có tư cách ký tên, giờ nghĩ lại mà muốn xông máu. Nếu anh không kết hôn với em ấy, sau này mạng em ấy lại ở trong tay đám người khốn nạn nhà họ Cao kia, vậy thì không được."
"Thiên Tứ rất dính người, một lúc tìm không thấy anh thì sẽ khóc. Sau này chắc chắn ngày nào anh cũng phải ở cùng một chỗ với em ấy, không có ai chăm sóc cho chú cả, chú phải tự chăm sóc mình đó, có biết chưa?"
...
"Lạch cạch," đôi đũa trong tay Phương Sơ Dương rơi trên mặt đất.
Không phải mặt trời mọc từ đằng Tây, mà là người anh em nói chuyện yêu đương của hắn lên cơn rồi.
Khó khăn lắm mới nuốt được hết mấy miếng thịt bò vào trong tâm tư hối hận, Phương Sơ Dương chẳng còn thiết sống nữa bị Địch Thần kéo vào bệnh viện đi thăm mẹ nuôi.
Diêu Hồng Mai ở lầu một, rất dễ tìm. Địch Thần đẩy cửa vào: "Mẹ, mẹ xem ai đến này..."
Trong phòng bệnh không có một ai, không thấy Diêu Hồng Mai đâu. Đúng lúc này y tá đã quay lại, cười cười chào hỏi bọn họ.
"Mẹ tôi đâu rồi?" Địch Thần hỏi.
Lúc này y tá mới nhìn về phía giường, hoảng sợ: "Vừa nãy, vừa nãy còn ở đây mà. Tôi mới đi vệ sinh một cái là đã không thấy tăm hơi đâu nữa."
Mới có mấy phút, chắc chắn chưa ra khỏi bệnh viện. Địch Thần nhanh chóng chạy ra ngoài gọi y tá, để cho họ nói bên trực xem camera. Bệnh viện này phục vụ vô cùng tốt, lập tức báo cho bên quan sát mở camera lên xem.
"Bên chỗ camera nói, thấy đứa nhỏ nhà anh lái xe hơi nhỏ đến, đưa bệnh nhân đi vào thang máy. Bây giờ đang ở lầu ba, trong phòng bệnh VIP."
"Hầy, con thỏ nhỏ chết bầm này, thế mà dám bắt cóc bà ngoại." Địch Thần dở khóc dở cười, cùng Phương Sơ Dương đi lên lầu ba.
Trong phòng suite cao cấp VIP, cô giáo Diêu đẩy cây truyền dịch, đang lên lớp cho bạn nhỏ Cao đắm đuối trong laptop: "Đừng nên lúc nào cũng chơi laptop, phải hoạt động nhiều một chút. Nhìn lâu thì sẽ không tốt cho mắt của em, sẽ bị cận thị, cận thị thì phải đeo mắt kính, bốn con mắt khó nhìn lắm."
Cao tổng bị phê bình, ngoan ngoãn khép laptop lại.
"Vậy mới đúng chứ, đứng đậy tập thể dục chút nào, lắc lắc tay chân một chút. Cho dù là nằm viện, cũng phải có một thời gian biểu đâu vào đó, cụ thể là mấy giờ sẽ làm cái gì, cứ bốn mươi phút lại nghỉ ngơi một chút..."
Lúc Địch Thần bước vào, cô giáo Diêu vẫn đang thao thao bất tuyệt. Cao tổng chưa chuẩn bị lời kịch để đối phó với cô giáo, chỉ có thể yên lặng nghe dạy, tủi thân nhìn sang.
Phương Sơ Dương cố gắng nghẹn cười, đá đá Địch Thần để cho hắn nhanh chóng cứu bạn nhỏ ra khỏi lò.
Địch Thần đá lại một cước, sãi bước đi tới: "Mẹ, Vũ Sanh còn nhỏ, mẹ đừng la em ấy như thế."
Phương Sơ Dương: "..."
Tổng tài hai chục tuổi rồi, còn nhỏ?
Lời này cảnh sát Phương không tài nào hiểu được, nhưng cô giáo Diêu lại hiểu: "Càng nhỏ thì càng phải trông nom, mới nuôi ra được thói quen tốt."
Địch Mông Mông ở một bên xem náo nhiệt, xé một bịch khoai tây chiên, "rộp rộp rộp rộp."
Diêu Hồng Mai quay đầu qua lập tức, trừng cháu ngoại đang ăn đồ ăn vặt: "Mới không nhìn con là đã bắt đầu ăn vặt rồi, thứ này có bao nhiêu chất bảo quản đó, ăn rồi sẽ biến thành thây ma. Không được ăn nữa, đi qua đây học thuộc Đường Thi Tam Bách Thủ cho bà."
Tiểu Địch tiên sinh nằm không cũng trúng đạn, vô cùng hối hận đã dẫn bà ngoại đến thăm mợ.
Phương Sơ Dương nhìn thấy không có chuyện gì, mượn phòng tắm trong phòng suite đi rửa mặt. Địch Thần đưa cho hắn một bộ quần áo sạch, nói hắn cứ tắm đi: "Mất công đợi chú về nhà lại lười rồi không chịu tắm cho sạch."
Phương Sơ Dương hơi không tình nguyện, đi tắm trước mặt em dâu, cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
"Đi tắm nhanh đi, nhìn như con khỉ dính bùn thế này, chờ Địch Kiến Quốc về lại tẩn cho một trận bây giờ." Cô giáo Diêu giơ giơ cây truyền dịch trong tay.
"..." Phương Sơ Dương không còn cách nào, chỉ đành đi vào tắm.
Tiếng nước "ào ào" truyền đến, cô giáo Diêu vô cùng hài lòng, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đã thu thập tất cả mọi người rồi, chỉ còn có Địch Thần.
Địch Thần lập tức ý thức được mẹ mình muốn làm gì: "Mẹ, dạo này Mông Mông đang học toán, con dạy không tốt, tài nghệ của mẹ cao thế, thôi mẹ dạy cho nó đi."
Hai mắt Diêu Hồng Mai sáng lên: "Được thôi."
Tiểu Địch tiên sinh trúng đạn lần hai: "Ơ cậu?"
Đang ồn ào, bàn lễ tân thông báo là Triệu Tử An đến thăm. Đoán chừng là do hôm qua tiết lộ chút tin tức cho Quý Tiện Ngư, nên nhanh chóng cử Triệu Tử An tới cảm ơn một chút.
Người này đã quen bệnh viện này rồi, nhanh chóng đã tới, vẻ mặt tươi cười bỏ một đống đồ trên bàn: "Quý tổng bảo tôi mang theo chút đồ đến, nói là đợi cậu khoẻ, rồi sẽ mời cậu đến nhà hàng mới mở uống rượu."
"Chú Triệu." Địch Mông Mông rất thích cái chú luôn cười híp mắt này, nhìn thấy hắn thì lập tức nhào đến, để tránh được thời gian dạy học toán kinh khủng của bà ngoại.
"Cái thằng bé này, đang học mà." Cô giáo Diêu vô cùng không vui, đi tới muốn bắt học sinh cúp cua, nhìn thấy Triệu Tử An mặc đồ vest đi giày da, ngạc nhiên một chút, bỗng nhiên nhếch miệng cười, "Triệu Bân, đến rồi đó à!"
Nụ cười trên mặt Triệu Tử An cứng lại trong nháy mắt.
Sắc mặt Địch Thần chợt đổi, đứng dậy đi đến: "Mẹ, mẹ vừa gọi anh ta là gì?"
"Triệu Bân đó, mẹ thấy cậu này rồi, A Nguyệt có trộm dẫn mẹ đi nhìn cậu ấy." Diêu Hồng Mai kéo Địch Thần, nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Triệu Tử An mờ mịt: "Dì đây là..."
Địch Thần nhìn hắn thật kỹ, không nhìn ra sơ hở gì: "Xin lỗi, mẹ tôi mắc bệnh Alzheimer."
"Thì ra là thế." Triệu Tử An hiểu rõ, hắn cũng nhìn ra Diêu Hồng Mai không bình thường lắm, liền cười cười nói: "Dì à, dì nhận nhầm người rồi." Quý Tiện Ngư muốn hắn đưa lời thì cũng đã đưa xong, liền nói tạm biệt với Cao Vũ Sanh, tiện tay xoa đầu Địch Mông Mông, xoay người muốn chạy.
Diêu Hồng Mai vốn đang ngơ ngác giơ cây truyền dịch, bỗng nhiên kéo hắn lại: "Không được, không cho cậu đi, A Nguyệt của chúng tôi mang thai rồi, cậu phải kết hôn với nó!"
/Hết chương 111/
Đòn sát thủ che giấu nhiều năm của Cao Chấn Trạch vừa tung ra, tất cả nghi ngờ đã được đập tan ngay lập tức. Ông không có bất cứ quan hệ lợi ích gì với mỏ khai thác Cao Viễn, mối liên kết duy nhất chính là đứa con trai của bà chủ công ty và chính ông ấy. Trách nhiệm và nghĩa vụ của ông với mỏ khai thác Cao Viễn còn không nhiều bằng với Cao Vũ Sanh.
Bác bỏ tin đồn trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ, tin tức mượn các loại truyền thông nhanh chóng truyền ra nước ngoài. Cho dù thị trường chứng khoán có tính trì trệ nhất định với tin tức, tối đa là ngày mai còn có ít dao động, rồi sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Nhóm cổ đông của Cửu Dật vô cùng hài lòng với tốc độ phản ứng của bên PR, có đại cổ đông gọi điện cho Cao Chấn Trạch vào ngay đêm đó, khen ông xử lý thật đúng lúc. Cao Chấn Trạch chí đắc ý mãn (1), đương nhiên sẽ không đặt chuyện con trai ăn nói khùng điên bảo ông đi tự thú ở trong lòng.
(1) Chí đắc ý mãn: chí nguyện đã được thực hiện, cảm thấy hài lòng thoả dạ (Baidu).
Nhưng mà, Cửu Dật thoát khỏi phiền phức, lại đẩy Công ty Bản đồ Tiêu Điểm lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Sáng hôm sau, thư ký Trịnh hoảng hoảng hốt hốt gọi điện thoại cho Cao Vũ Sanh: "Bên ngoài toà nhà Tài Phú có mấy người mặc đồ công nhân, nhốn nháo nói muốn đi vào gặp sếp nói chuyện pháp luật."
Những công nhân mỏ còn sống này, tìm Cao Thành nhiều năm không có kết quả, bây giờ cuối cùng cũng biết con trai của Diệp Dung ở đâu. Cha làm con trả, những người suy nghĩ lắc léo lại đi tìm Cao Vũ Sanh trước.
"Bao nhiêu người, chừng bao nhiêu tuổi?" Cao Vũ Sanh đứng bên cửa sổ, nhìn những tia nắng sớm chiếu rọi xuống thành phố. Buổi sáng đầu mùa đông, sương mù vừa mới tan hết, những toà nhà chọc trời mờ mịt xa xa, nổi lên một cái màu vô tình lạnh lẽo.
"A..." Địch Thần rửa mặt xong, vẫn còn chưa dừng ngáp, nhìn thấy bóng lưng cao ngất bên cửa sổ, nhịn không được mọ mọ đi qua, ôm lấy hắn từ phía sau. Gác đầu mình lên vai của ai kia, rồi lại ngáp thêm một cái.
Nếu tính ra thì hai người mới xác lập quan hệ chưa lâu, nhưng Địch Thần lại làm những cử chỉ thân mật này đến quen tay. Thật giống như anh đã sớm luyện trước rồi, chỉ còn chờ ngày Tiểu Thiên Tứ nhảy vào túi áo mình nữa thôi. Địch Thần nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cọ cọ da mặt càng ngày càng dày trên lớp vải đồ bệnh nhân thô ráp.
Cái lạnh đầu đông đã được sự ấm áp xua đi. Cao Vũ Sanh hơi nghiêng đầu, cọ cọ đầu mình với ca ca.
"Tổng cộng có bốn người, tầm tuổi trung niên, nhìn giống như là hai cặp vợ chồng." Thư ký Trịnh trả lời, "Bọn họ nói mình là công nhân của hầm mỏ Cao Viễn, đến tìm sếp để đòi nợ."
"Nói nhân viên không cần để ý, tạm thời anh cũng không cần lại gần bọn họ, cứ để cho bảo vệ của toà nhà xử lý." Cao Vũ Sanh cúp điện thoại, xoay người lại ôm lấy ca ca.
Địch Thần lại đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Chậc, mới sớm tinh mơ đã dính người như thế rồi, làm cho ca ca này khó khăn quá à."
Cao Vũ Sanh bị cái trò người xấu cáo tội trước chọc giận cười lên, rốt cuộc là ai tới cọ ai trước?
Vốn là một buổi sáng chẳng yên ổn gì, do người yêu làm loạn lại khôi phục về trạng thái vui vẻ. Cao Vũ Sanh ăn xong bữa sáng, liền bình tĩnh bắt đầu xử lý công việc. Vài ba người gây chuyện chỉ là bắt đầu, tiếp theo đó, sẽ còn có nhiều phiền phức hơn tìm đến cửa, hắn phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Địch Thần không giúp được gì, liền cùng Địch Mông Mông chơi game. Đôi cậu cháu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng chơi game lại rất có thiên phú. Chơi tới gần trưa, Phương Sơ Dương bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
"Xuống dưới đón tôi cái." Phương Sơ Dương nói ngắn gọn.
"!!!" Thế mà người này đã về rồi.
Phương Sơ Dương bước xuống từ trên xe taxi, mệt mỏi xoa xoa vùng giữa hai lông mày. Bận rộn bao nhiêu ngày, cả người vô cùng mệt mỏi, trên mặt có râu mép cọng mọc dài cọng mọc ngắn, quần áo cũng nhăn nhăn nhàu nhàu.
"Chú chui từ cái hốc nào ra thế, bao ngày rồi chưa tắm?" Địch Thần nhìn thấy hắn, liền không nhịn được cười nhạo, "Gọi anh xuống đón chú, có phải là sợ bệnh viện xem chú là mấy người lang thang tống cổ ra ngoài không."
Phương Sơ Dương thò tay ra chùi hai cái trên áo của Địch Thần: "Mặt tôi cũng không rửa đâu, thì sao nào."
"Con moẹ nó, đây là đồ Thiên Tứ mua cho anh, mắc tiền lắm đó!" Địch Thần khoa trương tru lên, né tránh ma trảo của anh em nhà mình, "Nhìn cái bộ dáng chó tha của chú coi, không về nhà nghỉ ngơi đi, mò ra đây làm cái gì?"
Phương Sơ Dương tức giận liếc anh: "Tôi đến thăm mẹ, thăm xong rồi về nhà ngủ. Nói không chừng chuẩn bị phải tra án khép kín rồi, không có nhiều thời gian."
Đang nói, bụng bỗng kêu lên một tiếng "ọc." Hắn mới từ Ngũ Đồng quay về, phong trần mỏi mệt đổi xe chạy thẳng đến đây, còn chưa tìm chỗ ăn sáng.
Sắp tới trưa rồi, bây giờ bệnh viện cũng không còn có đồ ăn sáng nữa. Địch Thần lôi hắn ra quán nhỏ gần cổng mua một tô mì thịt bò, chăm chú nhìn hắn ăn xong tại chỗ: "Có bận rộn hơn nữa thì cũng phải ăn, đã lớn già đầu thế rồi còn không biết chăm sóc cho mình. Ai, nếu sau này anh kết hôn rồi, thì chú phải làm sao bây giờ."
"Khụ khụ khụ..." Phương Sơ Dương bị một hớp nước súp làm sặc, rút khăn giấy ra lau miệng, "Anh có thể đừng nói chuyện lúc tôi ăn cơm không, muốn tôi sặc chết à?"
"Không thể." Địch Thần nói thẳng thừng, cúi đầu nhắn tin cho Cao Vũ Sanh, nói cho hắn biết mình dẫn Phương Sơ Dương đi ăn tô mì thịt bò xong rồi quay về, đừng sốt ruột chờ.
Phương Sơ Dương nghi ngờ nhìn anh: "Mặt trời mọc từ đằng Tây à? Sao bỗng nhiên anh lại nghĩ thông suốt muốn kết hôn vậy, có phải... là vì Cao Vũ Sanh không?"
Trước khi hắn đi công tác, nhìn thấy quan hệ giữa hai người đã khá mập mờ. Nhưng mà tâm tư của Địch Thần lại cứ vùi vào chỗ bế tắc, chắc là sẽ không đồng ý, kiểu gì cũng sẽ tự ôm tự dứt, vừa hút thuốc trên ban công vừa cảm khái, "Anh và em ấy không thể cùng một chỗ đâu không thể."
Nhưng mặc dù như thế, cũng không thể làm chuyện khốn khiếp là tìm phụ nữ kết hôn để khiến cho Cao Vũ Sanh chết tâm được!
"Chắc chắn rồi, ngoại trừ Vũ Sanh ra thì còn có thể là vì ai nữa." Địch Thần vui sướng nói, vung đũa trộm một miếng thịt bò từ trong tô của Phương Sơ Dương. Mới xác định đoạn quan hệ này, anh cũng không có ai để chia sẻ cả, giờ tóm được Phương Sơ Dương, phải xả cho đã mới được.
"Nếu anh đã đồng ý, thì chắc chắn sẽ phụ trách đến cùng. Bây giờ không phải là ở nước Mỹ đã có thể kết hôn à, muốn ở bên nhau cả đời thì chắc chắn là phải lãnh giấy kết hôn một lần."
"Ây, lần này em ấy phẫu thuật, anh không có tư cách ký tên, giờ nghĩ lại mà muốn xông máu. Nếu anh không kết hôn với em ấy, sau này mạng em ấy lại ở trong tay đám người khốn nạn nhà họ Cao kia, vậy thì không được."
"Thiên Tứ rất dính người, một lúc tìm không thấy anh thì sẽ khóc. Sau này chắc chắn ngày nào anh cũng phải ở cùng một chỗ với em ấy, không có ai chăm sóc cho chú cả, chú phải tự chăm sóc mình đó, có biết chưa?"
...
"Lạch cạch," đôi đũa trong tay Phương Sơ Dương rơi trên mặt đất.
Không phải mặt trời mọc từ đằng Tây, mà là người anh em nói chuyện yêu đương của hắn lên cơn rồi.
Khó khăn lắm mới nuốt được hết mấy miếng thịt bò vào trong tâm tư hối hận, Phương Sơ Dương chẳng còn thiết sống nữa bị Địch Thần kéo vào bệnh viện đi thăm mẹ nuôi.
Diêu Hồng Mai ở lầu một, rất dễ tìm. Địch Thần đẩy cửa vào: "Mẹ, mẹ xem ai đến này..."
Trong phòng bệnh không có một ai, không thấy Diêu Hồng Mai đâu. Đúng lúc này y tá đã quay lại, cười cười chào hỏi bọn họ.
"Mẹ tôi đâu rồi?" Địch Thần hỏi.
Lúc này y tá mới nhìn về phía giường, hoảng sợ: "Vừa nãy, vừa nãy còn ở đây mà. Tôi mới đi vệ sinh một cái là đã không thấy tăm hơi đâu nữa."
Mới có mấy phút, chắc chắn chưa ra khỏi bệnh viện. Địch Thần nhanh chóng chạy ra ngoài gọi y tá, để cho họ nói bên trực xem camera. Bệnh viện này phục vụ vô cùng tốt, lập tức báo cho bên quan sát mở camera lên xem.
"Bên chỗ camera nói, thấy đứa nhỏ nhà anh lái xe hơi nhỏ đến, đưa bệnh nhân đi vào thang máy. Bây giờ đang ở lầu ba, trong phòng bệnh VIP."
"Hầy, con thỏ nhỏ chết bầm này, thế mà dám bắt cóc bà ngoại." Địch Thần dở khóc dở cười, cùng Phương Sơ Dương đi lên lầu ba.
Trong phòng suite cao cấp VIP, cô giáo Diêu đẩy cây truyền dịch, đang lên lớp cho bạn nhỏ Cao đắm đuối trong laptop: "Đừng nên lúc nào cũng chơi laptop, phải hoạt động nhiều một chút. Nhìn lâu thì sẽ không tốt cho mắt của em, sẽ bị cận thị, cận thị thì phải đeo mắt kính, bốn con mắt khó nhìn lắm."
Cao tổng bị phê bình, ngoan ngoãn khép laptop lại.
"Vậy mới đúng chứ, đứng đậy tập thể dục chút nào, lắc lắc tay chân một chút. Cho dù là nằm viện, cũng phải có một thời gian biểu đâu vào đó, cụ thể là mấy giờ sẽ làm cái gì, cứ bốn mươi phút lại nghỉ ngơi một chút..."
Lúc Địch Thần bước vào, cô giáo Diêu vẫn đang thao thao bất tuyệt. Cao tổng chưa chuẩn bị lời kịch để đối phó với cô giáo, chỉ có thể yên lặng nghe dạy, tủi thân nhìn sang.
Phương Sơ Dương cố gắng nghẹn cười, đá đá Địch Thần để cho hắn nhanh chóng cứu bạn nhỏ ra khỏi lò.
Địch Thần đá lại một cước, sãi bước đi tới: "Mẹ, Vũ Sanh còn nhỏ, mẹ đừng la em ấy như thế."
Phương Sơ Dương: "..."
Tổng tài hai chục tuổi rồi, còn nhỏ?
Lời này cảnh sát Phương không tài nào hiểu được, nhưng cô giáo Diêu lại hiểu: "Càng nhỏ thì càng phải trông nom, mới nuôi ra được thói quen tốt."
Địch Mông Mông ở một bên xem náo nhiệt, xé một bịch khoai tây chiên, "rộp rộp rộp rộp."
Diêu Hồng Mai quay đầu qua lập tức, trừng cháu ngoại đang ăn đồ ăn vặt: "Mới không nhìn con là đã bắt đầu ăn vặt rồi, thứ này có bao nhiêu chất bảo quản đó, ăn rồi sẽ biến thành thây ma. Không được ăn nữa, đi qua đây học thuộc Đường Thi Tam Bách Thủ cho bà."
Tiểu Địch tiên sinh nằm không cũng trúng đạn, vô cùng hối hận đã dẫn bà ngoại đến thăm mợ.
Phương Sơ Dương nhìn thấy không có chuyện gì, mượn phòng tắm trong phòng suite đi rửa mặt. Địch Thần đưa cho hắn một bộ quần áo sạch, nói hắn cứ tắm đi: "Mất công đợi chú về nhà lại lười rồi không chịu tắm cho sạch."
Phương Sơ Dương hơi không tình nguyện, đi tắm trước mặt em dâu, cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
"Đi tắm nhanh đi, nhìn như con khỉ dính bùn thế này, chờ Địch Kiến Quốc về lại tẩn cho một trận bây giờ." Cô giáo Diêu giơ giơ cây truyền dịch trong tay.
"..." Phương Sơ Dương không còn cách nào, chỉ đành đi vào tắm.
Tiếng nước "ào ào" truyền đến, cô giáo Diêu vô cùng hài lòng, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đã thu thập tất cả mọi người rồi, chỉ còn có Địch Thần.
Địch Thần lập tức ý thức được mẹ mình muốn làm gì: "Mẹ, dạo này Mông Mông đang học toán, con dạy không tốt, tài nghệ của mẹ cao thế, thôi mẹ dạy cho nó đi."
Hai mắt Diêu Hồng Mai sáng lên: "Được thôi."
Tiểu Địch tiên sinh trúng đạn lần hai: "Ơ cậu?"
Đang ồn ào, bàn lễ tân thông báo là Triệu Tử An đến thăm. Đoán chừng là do hôm qua tiết lộ chút tin tức cho Quý Tiện Ngư, nên nhanh chóng cử Triệu Tử An tới cảm ơn một chút.
Người này đã quen bệnh viện này rồi, nhanh chóng đã tới, vẻ mặt tươi cười bỏ một đống đồ trên bàn: "Quý tổng bảo tôi mang theo chút đồ đến, nói là đợi cậu khoẻ, rồi sẽ mời cậu đến nhà hàng mới mở uống rượu."
"Chú Triệu." Địch Mông Mông rất thích cái chú luôn cười híp mắt này, nhìn thấy hắn thì lập tức nhào đến, để tránh được thời gian dạy học toán kinh khủng của bà ngoại.
"Cái thằng bé này, đang học mà." Cô giáo Diêu vô cùng không vui, đi tới muốn bắt học sinh cúp cua, nhìn thấy Triệu Tử An mặc đồ vest đi giày da, ngạc nhiên một chút, bỗng nhiên nhếch miệng cười, "Triệu Bân, đến rồi đó à!"
Nụ cười trên mặt Triệu Tử An cứng lại trong nháy mắt.
Sắc mặt Địch Thần chợt đổi, đứng dậy đi đến: "Mẹ, mẹ vừa gọi anh ta là gì?"
"Triệu Bân đó, mẹ thấy cậu này rồi, A Nguyệt có trộm dẫn mẹ đi nhìn cậu ấy." Diêu Hồng Mai kéo Địch Thần, nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Triệu Tử An mờ mịt: "Dì đây là..."
Địch Thần nhìn hắn thật kỹ, không nhìn ra sơ hở gì: "Xin lỗi, mẹ tôi mắc bệnh Alzheimer."
"Thì ra là thế." Triệu Tử An hiểu rõ, hắn cũng nhìn ra Diêu Hồng Mai không bình thường lắm, liền cười cười nói: "Dì à, dì nhận nhầm người rồi." Quý Tiện Ngư muốn hắn đưa lời thì cũng đã đưa xong, liền nói tạm biệt với Cao Vũ Sanh, tiện tay xoa đầu Địch Mông Mông, xoay người muốn chạy.
Diêu Hồng Mai vốn đang ngơ ngác giơ cây truyền dịch, bỗng nhiên kéo hắn lại: "Không được, không cho cậu đi, A Nguyệt của chúng tôi mang thai rồi, cậu phải kết hôn với nó!"
/Hết chương 111/
/132
|