Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Nói là về nhà trước giờ cơm tối, nhưng Cao Chấn Trạch cũng không có ý tính ăn cơm tối, đầu tiên là tập hợp người trong nhà ở phòng khách, mình thì ngồi ở trên một chiếc sô pha đơn lưng cao, vẻ mặt nghiêm túc.
"Các con cũng đều nghe đến chuyện mới xảy ra gần đây nhỉ?" Cao Chấn Trạch quét mắt một vòng, nhìn vẻ mặt khác nhau trong đám con cái.
Con trai nhỏ Cao Mục Địch ngồi chung một chỗ với mẹ mình, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt một chút. Con gái Cao Văn Tranh, ưu nhã gác chéo chân uống trà, đứng phía sau là luật sư nhã nhặn lịch sự đeo kính mắt gọng bạc. Còn Cao Vũ Sanh, ngồi ở trên chiếc ghế sô pha đơn cách ông xa nhất, mặt không chút thay đổi, như một pho tượng điêu khắc anh tuấn.
Tiểu vệ sĩ không chính quy nhưng rất lợi hại, chắp tay sau lưng đứng sau sô pha. Có lẽ là vì mọi người ai cũng biết anh không chính quy, lần này thế mà không mặc đồ đen cũng chẳng đeo kính đen, mà là mặc một chiếc áo len màu nhạt. Đứng dưới ánh đèn ấm áp, cả người có vẻ rất mềm mại, nếu như là người khác nhìn thấy, đoán chừng còn tưởng là tiểu minh tinh mà Cao Vũ Sanh bao dưỡng.
"Có nghe nói." Cao Mục Địch bị mẹ hắn kéo tay một chút, tâm không cam tình không nguyện mở miệng trả lời.
"Cha, con nghĩ không cần lo lắng chuyện này đâu, không phải chúng ta đã từng làm sáng tỏ rồi sao? Mấy người công nhân mỏ biến mất kia, cũng đâu phải do chúng ta làm, chỉ cần cảnh sát tra rõ, lệnh hạn chế xuất ngoại được bỏ thì không sao nữa." Cao Văn Tranh vẫn luôn làm việc ở Cửu Dật, rõ ràng nhất chuyện gì xảy ra.
Cao Chấn Trạch cũng không được an ủi mấy, ngược lại liếc mắt trừng con gái: "Con nói nhẹ nhàng quá, con biết lúc nào thì cảnh sát tra rõ hả?"
Vốn định hiến cái ân cần, nhưng không nghĩ tới lại bị la một trận, Cao Văn Tranh hơi nhếch môi không nói gì nữa.
Quả thực trong lòng Cao Chấn Trạch không vừa ý lắm, tuy rằng đã sớm tính toán sẽ sớm về hưu để bớt phiêu lưu lại, nhưng chủ động lui về và bị tình thế buộc lui, cảm giác là hoàn toàn khác nhau.
"Cửu Dật phát triển được đến như ngày hôm nay, là do cha từng bước một dốc sức gầy dựng, tuyệt đối không thể vì chút nguy cơ dư luận này mà làm tổn thương đến nguyên khí. Huống hồ lúc trước cha cũng đã nói, sẽ chuẩn bị bồi dưỡng ra một người thừa kế, nhận lấy quyền điều hành Cửu Dật. Nếu không phải là mấy con không ra hồn, một lão già xương cốt lung lay như cha sao phải làm lụng vất vả đến bây giờ."
Địch Thần nghe mà buồn cười, rõ ràng là phải chuyển giao quyền điều hành, lại càng muốn giữ mặt mũi cho mình mà nói là đã sớm có tính toán.
Những người khác trong nhà họ Cao lại không có tâm tình đùa giỡn như Địch Thần, bọn họ nghe được chuyện Cao Chấn Trạch nói muốn tìm người thừa kế, ai cũng dựng tai lên.
Cao Văn Tranh đặt hồng trà đã uống cạn xuống, mẹ kế nhanh chóng siết chặt mấy móng tay sơn đỏ, ngay cả em trai không kiên nhẫn được mấy cũng không tự chủ được ngồi ngay ngắn. Chỉ có Cao Vũ Sanh, bát phong bất động (1), giống như không có liên quan gì đến mình.
(1) Bát phong bất động: trong Phật giáo, bát phong hay tám ngọn gió chỉ lợi - suy (được - mất), huỷ - dự (khen - chê), xưng - cơ (tốt - xấu), khổ - nhạc (đau khổ - hạnh phúc). Phật gia dạy bảo, phải tu dưỡng đến bất cứ gió nào trong tám ngọn gió thổi đến thì tâm tình đều không được lung lay (Chùa Hoằng Tháp).
Một luật sư mặc đồ vest đen mang một kẹp văn kiện đi đến, đứng bên cạnh Cao Chấn Trạch: "Chào mọi người, tôi là luật sư tư nhân của Cao tiên sinh, nhận được uỷ thác của Cao tiên sinh, đã sớm tiến hành phân chia quyền thừa kế."
Tất cả mọi người ngừng thở không nói lời nào, chờ luật sư lên tiếng.
Cao Văn Tranh quay đầu lại nhìn nhau với Bạch Duệ, bỗng nhiên mở miệng: "Khoan đã."
Luật sư dừng động tác đọc lại, ý bảo Cao tiểu thư nói.
"Cha, hiện tại chính là thời điểm khó khăn của Cửu Dật, cha muốn giao quyền điều hành ra thì cũng dễ hiểu. Nhưng mà về cổ phần, bây giờ đã chia thì có phải là có hơi sớm hay không?" Lời này của Cao tiểu thư nói đến hợp tình hợp lý, hơn nữa còn là suy tính giùm cha mình, tự nhiên sẽ không bị mắng.
Cao Chấn Trạch vui mừng nhìn cô con gái tri kỷ: "Đúng thế, cha còn chưa chết đâu, đương nhiên sẽ không chia tất cả cổ phần. Nhưng mà người thừa kế cần có quyền phát hiểu ở trong tập đoàn, cổ phần là chắc chắn phải có."
Nói cách khác, chính bản thân ông sẽ giữ lại phần lớn, lấy ra một phần nhỏ chia cho nhóm con cái. Người lấy được định mức nhiều nhất, chính là người thừa kế nhà họ Cao.
Luật sư nhận được ra hiệu của khách hàng, liền bắt đầu đọc văn kiện:
"Cao tiên sinh quyết định lấy ra một nửa cổ phần của công ty, trước tiên là chia cho con cái. Cao Chấn Trạch tiên sinh, chính mình có 32% cổ phần của tập đoàn Cửu Dật, lấy ra một nửa chính là 16% để chia. Trong đó, Cao Văn Tranh 2%, Cao Mục Địch 4%, Cao Vũ Sanh 10%..."
Cao Văn Tranh nghe được mấy chữ này, lập tức siết chặt gậy chống, dựa vào giáo dưỡng cố gắng đợi đến khi đọc xong, lập tức lên tiếng phản đối: "Không được! Dựa vào cái gì mà chia như thế!"
Sắc mặt của mẹ kế tái xanh, hít một hơi, lại nuốt lời muốn nói xuống, để cho Cao Văn Tranh ra mặt.
Địch Thần nhướng mày, nhìn Cao Vũ Sanh nhà mình vẫn vững như núi Thái Sơn như trước, lập tức có một loại cảm giác nổi lên rằng nhà họ Cao này không xứng với Tiểu Thiên Tứ nhà mình. Cách chia như thế, anh cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, dù sao năng lực của Cao Vũ Sanh cũng ở đó, giao Cửu Dật vào trong tay em ấy thì nó mới có đường sống. Nhưng mà Cao Chấn Trạch chia định mức cho con gái và con trai nhỏ lại lệch nhau như thế, này liền có chút khó coi.
"Chậc chậc..." Địch Thần nhịn không được nói khẽ líu lưỡi.
Âm thanh rất nhỏ, những người khác trong nhà họ Cao tự nhiên là không nghe thấy, Cao Vũ Sanh được anh đỡ lưng ghế thì lại nghe rõ ràng. Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết sắc mặt của Địch Thần bây giờ là như thế nào, vô cùng muốn nắm tay anh, lại hôn một cái lên khoé miệng có nụ cười trào phúng kia.
"Tiền là tiền của tôi, chia sao do tôi quyết định, cái gì gọi là dựa vào cái gì?" Cao Chấn Trạch nghe thấy tiếng thét chói tai của con gái, lập tức đen mặt.
Cao Văn Tranh tức giận đến thở dốc thật mạnh, chỉ vào Cao Vũ Sanh nói: "Cha muốn đưa công ty cho Cao Vũ Sanh quản lý, con không có ý kiến, bản kế hoạch lần trước đúng là khả năng của nó hơn một bậc. Nhưng cha muốn giao nhiều cổ phần công ty cho nó như thế, con không đồng ý! Nó chỉ là một đứa con riêng, dựa vào cái gì mà được kế thừa cơ nghiệp mà cha mẹ con dốc sức gầy dựng!"
Trong đầu chỉ toàn hôn hôn bị một tiếng "con riêng" này làm tan biến, ánh mắt Cao Vũ Sanh hơi tối đi, nhìn về phía Cao Văn Tranh như mắc bệnh tâm thần: "Chị hẳn là hỏi ông ấy trước, sao chị lại được chia còn ít hơn Cao Mục Địch."
"Hai chúng tôi cộng lại cũng chẳng nhiều bằng cậu, cậu nói xem tôi phải hỏi ai trước!" Cao Văn Tranh quay đầu lại trừng hắn.
Mẹ kế nghe nói như thế, lập tức mở miệng lên tiếng phụ hoạ: "Đúng vậy Chấn Trạch, mọi người đã nói Vũ Sanh là con riêng trước mặt truyền thông, bây giờ cho con nhiều cổ phần công ty như thế, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười. Hơn nữa, như thế cũng không tốt với tình hình cổ phiếu."
Lời này nói đến vô cùng kỳ cục, Địch Thần nhịn không được cười nhạo: "Thế nào, dân chơi cổ phiếu còn quản xuất thân hả, bảng biểu báo cáo của công ty lên sàn còn có cả tổ tông tám đời của chủ tịch sao?"
Chưa nghe nói qua vì cổ đông là con riêng, mà khiến cho giá cổ phiếu sụt thảm hại. Giống như vì thôn trưởng té cái oạch một cái, khiến cho sản lượng của toàn bộ bí đao trong thôn giảm đi, chẳng hợp logic tẹo nào.
Cao Mục Địch cũng cảm thấy lời mẹ mình nói có chút buồn cười, lấy cùi chỏ đẩy đẩy mẹ mình.
Cao Văn Tranh quay đầu lại, thấy là Địch Thần nói, lập tức càng tức giận hơn: "Một vệ sĩ như anh, chen miệng vào nói cái gì, ra ngoài cửa đứng đi!"
Bình thường cha Cao cũng mang theo vệ sĩ, nhưng mà hôm nay là về nhà, khu biệt thự này lại rất an toàn, liền chỉ mang theo hai người. Hai người mặc đồ đen đều ở phòng khách nhỏ phía ngoài phòng khách, không quấy rầy người trong nhà khách hàng nói chuyện. Chỉ có Địch Thần, vô cùng không có mắt nhìn, không chỉ đứng trong phòng khách lại còn nói lung tung.
"Người có uy hiếp lớn nhất của khách hàng ở ngay trong phòng này, tôi cũng đâu thể ra ngoài đứng được." Lúc Địch Thần nói câu này, cứ thế nhìn chăm chú vào Cao tiểu thư.
Nhớ đến lý do vệ sĩ này được thuê, Cao Vũ Sanh nghẹn tức trong lòng. Bây giờ cô không thể hỏi tiếp ai là người có uy hiếp lớn nhất, đây không thể nghi ngờ gì là tự ôm tảng đá đập xuống chân mình. Hơn nữa, nói qua nói lại thế này, khiến cho tiết tấu nói chuyện của cô rối tung!
"Tiên sinh, cơm tối đã xong rồi." Quản gia đến thông báo, mời mọi người đến phòng ăn dùng cơm tối.
Cao Chấn Trạch đứng lên: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp."
Bàn ăn bằng gỗ dài, Cao Chấn Trạch ngồi ở một chỗ. Mẹ kế ngồi bên tay phải của ông, tiếp theo là Cao Mục Địch; Cao Văn Tranh ngồi bên tay trái ông, tiếp sau là Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh kéo Địch Thần ngồi xuống, nói quản gia lấy thêm một bộ chén đũa tới.
"Nhóm vệ sĩ ăn ở bên kia." Cao Văn Tranh chỉ chỉ phòng ăn nhỏ bên cạnh, luật sư và nhóm vệ sĩ đều ở đó.
"Anh ấy không phải là vệ sĩ, là người quan trọng của tôi." Cao Vũ Sanh qua loa trả lời một câu, ý nói quản gia mang đồ ăn ra.
Vừa rồi phân chia gia sản, quản gia đứng ở một bên châm trà nghe không lọt một chữ, tự nhiên đã rõ ràng sau này nhà này sẽ do ai định đoạt. Không chút do dự đưa thêm một bộ chén đũa cho Địch Thần, lại rót thêm một ly rượu đỏ.
Địch Thần vô cùng thản nhiên nhận lấy, cười nói: "Ai nha, ngại ngùng quá, mọi người cứ từ từ mà trò chuyện, không cần để ý đến tôi."
Ai thèm để ý tới anh!
Mấy người nhà họ Cao đều trừng tiểu vệ sĩ được một tấc lại muốn tiến một thước, mà Cao Chấn Trạch là người đứng đầu một nhà, chỉ là nhìn kĩ Địch Thần, liền ngầm cho phép anh ngồi ở đây ăn cơm.
Chính thức dọn đồ ăn lên, một loạt món ăn được mang lên. Bởi vì là họp mặt gia đình, nên mời đầu bếp cao cấp đến nấu ăn, mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo, đợi mọi người vung đũa nếm thử.
Nhưng mà những người đang ngồi đều không muốn ăn uống gì cả, Cao Văn Tranh lại càng thêm tức giận đến ăn không ngon. Chỉ có Địch Thần là ăn đến ngon vô cùng, gắp một cái cánh gà nhét vào miệng rồi cứ thế gặm, thấy ăn ngon lại gắp một miếng cho Cao Vũ Sanh.
Cao Chấn Trạch nhìn tương tác giữa con trai và Địch Thần, bưng lên ly rượu đỏ lắc lắc: "Bạn nhỏ Địch này, chính là Tinh Tinh ca ca mà con tâm tâm niệm niệm muốn tìm nhỉ?"
/Hết chương 122/
Nói là về nhà trước giờ cơm tối, nhưng Cao Chấn Trạch cũng không có ý tính ăn cơm tối, đầu tiên là tập hợp người trong nhà ở phòng khách, mình thì ngồi ở trên một chiếc sô pha đơn lưng cao, vẻ mặt nghiêm túc.
"Các con cũng đều nghe đến chuyện mới xảy ra gần đây nhỉ?" Cao Chấn Trạch quét mắt một vòng, nhìn vẻ mặt khác nhau trong đám con cái.
Con trai nhỏ Cao Mục Địch ngồi chung một chỗ với mẹ mình, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt một chút. Con gái Cao Văn Tranh, ưu nhã gác chéo chân uống trà, đứng phía sau là luật sư nhã nhặn lịch sự đeo kính mắt gọng bạc. Còn Cao Vũ Sanh, ngồi ở trên chiếc ghế sô pha đơn cách ông xa nhất, mặt không chút thay đổi, như một pho tượng điêu khắc anh tuấn.
Tiểu vệ sĩ không chính quy nhưng rất lợi hại, chắp tay sau lưng đứng sau sô pha. Có lẽ là vì mọi người ai cũng biết anh không chính quy, lần này thế mà không mặc đồ đen cũng chẳng đeo kính đen, mà là mặc một chiếc áo len màu nhạt. Đứng dưới ánh đèn ấm áp, cả người có vẻ rất mềm mại, nếu như là người khác nhìn thấy, đoán chừng còn tưởng là tiểu minh tinh mà Cao Vũ Sanh bao dưỡng.
"Có nghe nói." Cao Mục Địch bị mẹ hắn kéo tay một chút, tâm không cam tình không nguyện mở miệng trả lời.
"Cha, con nghĩ không cần lo lắng chuyện này đâu, không phải chúng ta đã từng làm sáng tỏ rồi sao? Mấy người công nhân mỏ biến mất kia, cũng đâu phải do chúng ta làm, chỉ cần cảnh sát tra rõ, lệnh hạn chế xuất ngoại được bỏ thì không sao nữa." Cao Văn Tranh vẫn luôn làm việc ở Cửu Dật, rõ ràng nhất chuyện gì xảy ra.
Cao Chấn Trạch cũng không được an ủi mấy, ngược lại liếc mắt trừng con gái: "Con nói nhẹ nhàng quá, con biết lúc nào thì cảnh sát tra rõ hả?"
Vốn định hiến cái ân cần, nhưng không nghĩ tới lại bị la một trận, Cao Văn Tranh hơi nhếch môi không nói gì nữa.
Quả thực trong lòng Cao Chấn Trạch không vừa ý lắm, tuy rằng đã sớm tính toán sẽ sớm về hưu để bớt phiêu lưu lại, nhưng chủ động lui về và bị tình thế buộc lui, cảm giác là hoàn toàn khác nhau.
"Cửu Dật phát triển được đến như ngày hôm nay, là do cha từng bước một dốc sức gầy dựng, tuyệt đối không thể vì chút nguy cơ dư luận này mà làm tổn thương đến nguyên khí. Huống hồ lúc trước cha cũng đã nói, sẽ chuẩn bị bồi dưỡng ra một người thừa kế, nhận lấy quyền điều hành Cửu Dật. Nếu không phải là mấy con không ra hồn, một lão già xương cốt lung lay như cha sao phải làm lụng vất vả đến bây giờ."
Địch Thần nghe mà buồn cười, rõ ràng là phải chuyển giao quyền điều hành, lại càng muốn giữ mặt mũi cho mình mà nói là đã sớm có tính toán.
Những người khác trong nhà họ Cao lại không có tâm tình đùa giỡn như Địch Thần, bọn họ nghe được chuyện Cao Chấn Trạch nói muốn tìm người thừa kế, ai cũng dựng tai lên.
Cao Văn Tranh đặt hồng trà đã uống cạn xuống, mẹ kế nhanh chóng siết chặt mấy móng tay sơn đỏ, ngay cả em trai không kiên nhẫn được mấy cũng không tự chủ được ngồi ngay ngắn. Chỉ có Cao Vũ Sanh, bát phong bất động (1), giống như không có liên quan gì đến mình.
(1) Bát phong bất động: trong Phật giáo, bát phong hay tám ngọn gió chỉ lợi - suy (được - mất), huỷ - dự (khen - chê), xưng - cơ (tốt - xấu), khổ - nhạc (đau khổ - hạnh phúc). Phật gia dạy bảo, phải tu dưỡng đến bất cứ gió nào trong tám ngọn gió thổi đến thì tâm tình đều không được lung lay (Chùa Hoằng Tháp).
Một luật sư mặc đồ vest đen mang một kẹp văn kiện đi đến, đứng bên cạnh Cao Chấn Trạch: "Chào mọi người, tôi là luật sư tư nhân của Cao tiên sinh, nhận được uỷ thác của Cao tiên sinh, đã sớm tiến hành phân chia quyền thừa kế."
Tất cả mọi người ngừng thở không nói lời nào, chờ luật sư lên tiếng.
Cao Văn Tranh quay đầu lại nhìn nhau với Bạch Duệ, bỗng nhiên mở miệng: "Khoan đã."
Luật sư dừng động tác đọc lại, ý bảo Cao tiểu thư nói.
"Cha, hiện tại chính là thời điểm khó khăn của Cửu Dật, cha muốn giao quyền điều hành ra thì cũng dễ hiểu. Nhưng mà về cổ phần, bây giờ đã chia thì có phải là có hơi sớm hay không?" Lời này của Cao tiểu thư nói đến hợp tình hợp lý, hơn nữa còn là suy tính giùm cha mình, tự nhiên sẽ không bị mắng.
Cao Chấn Trạch vui mừng nhìn cô con gái tri kỷ: "Đúng thế, cha còn chưa chết đâu, đương nhiên sẽ không chia tất cả cổ phần. Nhưng mà người thừa kế cần có quyền phát hiểu ở trong tập đoàn, cổ phần là chắc chắn phải có."
Nói cách khác, chính bản thân ông sẽ giữ lại phần lớn, lấy ra một phần nhỏ chia cho nhóm con cái. Người lấy được định mức nhiều nhất, chính là người thừa kế nhà họ Cao.
Luật sư nhận được ra hiệu của khách hàng, liền bắt đầu đọc văn kiện:
"Cao tiên sinh quyết định lấy ra một nửa cổ phần của công ty, trước tiên là chia cho con cái. Cao Chấn Trạch tiên sinh, chính mình có 32% cổ phần của tập đoàn Cửu Dật, lấy ra một nửa chính là 16% để chia. Trong đó, Cao Văn Tranh 2%, Cao Mục Địch 4%, Cao Vũ Sanh 10%..."
Cao Văn Tranh nghe được mấy chữ này, lập tức siết chặt gậy chống, dựa vào giáo dưỡng cố gắng đợi đến khi đọc xong, lập tức lên tiếng phản đối: "Không được! Dựa vào cái gì mà chia như thế!"
Sắc mặt của mẹ kế tái xanh, hít một hơi, lại nuốt lời muốn nói xuống, để cho Cao Văn Tranh ra mặt.
Địch Thần nhướng mày, nhìn Cao Vũ Sanh nhà mình vẫn vững như núi Thái Sơn như trước, lập tức có một loại cảm giác nổi lên rằng nhà họ Cao này không xứng với Tiểu Thiên Tứ nhà mình. Cách chia như thế, anh cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, dù sao năng lực của Cao Vũ Sanh cũng ở đó, giao Cửu Dật vào trong tay em ấy thì nó mới có đường sống. Nhưng mà Cao Chấn Trạch chia định mức cho con gái và con trai nhỏ lại lệch nhau như thế, này liền có chút khó coi.
"Chậc chậc..." Địch Thần nhịn không được nói khẽ líu lưỡi.
Âm thanh rất nhỏ, những người khác trong nhà họ Cao tự nhiên là không nghe thấy, Cao Vũ Sanh được anh đỡ lưng ghế thì lại nghe rõ ràng. Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết sắc mặt của Địch Thần bây giờ là như thế nào, vô cùng muốn nắm tay anh, lại hôn một cái lên khoé miệng có nụ cười trào phúng kia.
"Tiền là tiền của tôi, chia sao do tôi quyết định, cái gì gọi là dựa vào cái gì?" Cao Chấn Trạch nghe thấy tiếng thét chói tai của con gái, lập tức đen mặt.
Cao Văn Tranh tức giận đến thở dốc thật mạnh, chỉ vào Cao Vũ Sanh nói: "Cha muốn đưa công ty cho Cao Vũ Sanh quản lý, con không có ý kiến, bản kế hoạch lần trước đúng là khả năng của nó hơn một bậc. Nhưng cha muốn giao nhiều cổ phần công ty cho nó như thế, con không đồng ý! Nó chỉ là một đứa con riêng, dựa vào cái gì mà được kế thừa cơ nghiệp mà cha mẹ con dốc sức gầy dựng!"
Trong đầu chỉ toàn hôn hôn bị một tiếng "con riêng" này làm tan biến, ánh mắt Cao Vũ Sanh hơi tối đi, nhìn về phía Cao Văn Tranh như mắc bệnh tâm thần: "Chị hẳn là hỏi ông ấy trước, sao chị lại được chia còn ít hơn Cao Mục Địch."
"Hai chúng tôi cộng lại cũng chẳng nhiều bằng cậu, cậu nói xem tôi phải hỏi ai trước!" Cao Văn Tranh quay đầu lại trừng hắn.
Mẹ kế nghe nói như thế, lập tức mở miệng lên tiếng phụ hoạ: "Đúng vậy Chấn Trạch, mọi người đã nói Vũ Sanh là con riêng trước mặt truyền thông, bây giờ cho con nhiều cổ phần công ty như thế, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười. Hơn nữa, như thế cũng không tốt với tình hình cổ phiếu."
Lời này nói đến vô cùng kỳ cục, Địch Thần nhịn không được cười nhạo: "Thế nào, dân chơi cổ phiếu còn quản xuất thân hả, bảng biểu báo cáo của công ty lên sàn còn có cả tổ tông tám đời của chủ tịch sao?"
Chưa nghe nói qua vì cổ đông là con riêng, mà khiến cho giá cổ phiếu sụt thảm hại. Giống như vì thôn trưởng té cái oạch một cái, khiến cho sản lượng của toàn bộ bí đao trong thôn giảm đi, chẳng hợp logic tẹo nào.
Cao Mục Địch cũng cảm thấy lời mẹ mình nói có chút buồn cười, lấy cùi chỏ đẩy đẩy mẹ mình.
Cao Văn Tranh quay đầu lại, thấy là Địch Thần nói, lập tức càng tức giận hơn: "Một vệ sĩ như anh, chen miệng vào nói cái gì, ra ngoài cửa đứng đi!"
Bình thường cha Cao cũng mang theo vệ sĩ, nhưng mà hôm nay là về nhà, khu biệt thự này lại rất an toàn, liền chỉ mang theo hai người. Hai người mặc đồ đen đều ở phòng khách nhỏ phía ngoài phòng khách, không quấy rầy người trong nhà khách hàng nói chuyện. Chỉ có Địch Thần, vô cùng không có mắt nhìn, không chỉ đứng trong phòng khách lại còn nói lung tung.
"Người có uy hiếp lớn nhất của khách hàng ở ngay trong phòng này, tôi cũng đâu thể ra ngoài đứng được." Lúc Địch Thần nói câu này, cứ thế nhìn chăm chú vào Cao tiểu thư.
Nhớ đến lý do vệ sĩ này được thuê, Cao Vũ Sanh nghẹn tức trong lòng. Bây giờ cô không thể hỏi tiếp ai là người có uy hiếp lớn nhất, đây không thể nghi ngờ gì là tự ôm tảng đá đập xuống chân mình. Hơn nữa, nói qua nói lại thế này, khiến cho tiết tấu nói chuyện của cô rối tung!
"Tiên sinh, cơm tối đã xong rồi." Quản gia đến thông báo, mời mọi người đến phòng ăn dùng cơm tối.
Cao Chấn Trạch đứng lên: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp."
Bàn ăn bằng gỗ dài, Cao Chấn Trạch ngồi ở một chỗ. Mẹ kế ngồi bên tay phải của ông, tiếp theo là Cao Mục Địch; Cao Văn Tranh ngồi bên tay trái ông, tiếp sau là Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh kéo Địch Thần ngồi xuống, nói quản gia lấy thêm một bộ chén đũa tới.
"Nhóm vệ sĩ ăn ở bên kia." Cao Văn Tranh chỉ chỉ phòng ăn nhỏ bên cạnh, luật sư và nhóm vệ sĩ đều ở đó.
"Anh ấy không phải là vệ sĩ, là người quan trọng của tôi." Cao Vũ Sanh qua loa trả lời một câu, ý nói quản gia mang đồ ăn ra.
Vừa rồi phân chia gia sản, quản gia đứng ở một bên châm trà nghe không lọt một chữ, tự nhiên đã rõ ràng sau này nhà này sẽ do ai định đoạt. Không chút do dự đưa thêm một bộ chén đũa cho Địch Thần, lại rót thêm một ly rượu đỏ.
Địch Thần vô cùng thản nhiên nhận lấy, cười nói: "Ai nha, ngại ngùng quá, mọi người cứ từ từ mà trò chuyện, không cần để ý đến tôi."
Ai thèm để ý tới anh!
Mấy người nhà họ Cao đều trừng tiểu vệ sĩ được một tấc lại muốn tiến một thước, mà Cao Chấn Trạch là người đứng đầu một nhà, chỉ là nhìn kĩ Địch Thần, liền ngầm cho phép anh ngồi ở đây ăn cơm.
Chính thức dọn đồ ăn lên, một loạt món ăn được mang lên. Bởi vì là họp mặt gia đình, nên mời đầu bếp cao cấp đến nấu ăn, mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo, đợi mọi người vung đũa nếm thử.
Nhưng mà những người đang ngồi đều không muốn ăn uống gì cả, Cao Văn Tranh lại càng thêm tức giận đến ăn không ngon. Chỉ có Địch Thần là ăn đến ngon vô cùng, gắp một cái cánh gà nhét vào miệng rồi cứ thế gặm, thấy ăn ngon lại gắp một miếng cho Cao Vũ Sanh.
Cao Chấn Trạch nhìn tương tác giữa con trai và Địch Thần, bưng lên ly rượu đỏ lắc lắc: "Bạn nhỏ Địch này, chính là Tinh Tinh ca ca mà con tâm tâm niệm niệm muốn tìm nhỉ?"
/Hết chương 122/
/132
|