Có vẻ như phát giác ra điều gì đó, người phụ nữ bỗng ngồi dậy, nhìn về phía bến cảng, sau khi biết người đàn ông đang đến gần là ai, con ngươi màu xanh da trời bỗng co rút lại.
Nhưng rất nhanh, cô đã nở nụ cười kiều diễm, xóa đi tia nghi hoặc, căng thẳng cùng bất an.
Cô gái tóc vàng đứng dậy, đi đến đầu thuyền, vứt mẩu thuốc lá xuống biển, dáng vẻ nho nhã thở ra ngụm khói trắng, đặc biệt hấp dẫn người.
Sau đó, đôi chân trần nhẹ nhàng nhảy xuống du thuyền, đến trước mặt Lâm Phi, xốc áo rộng thùng thình lên, như biến chiếc áo thành váy, dù lộ ra eo và rốn xinh xắn cô cũng mặc kệ, hành lễ với Lâm Phi.
- Rất vinh hạnh được gặp ngài, thưa ngài Scarpe tôn kính.
Lâm Phi đi đến trước mặt cô gái, mặt không biểu cảm, trực tiếp đi qua, lạnh lùng lên tiếng:
- Andariel, hiện giờ tôi tên Lâm Phi.
Khi Lâm Phi đi qua người cô gái, tản ra một loại khí khiến người ta khiếp sợ. Trong lòng Andariel run rẩy, một loại áp lực vô cớ khiến nụ cười của cô trở nên cứng ngắc.
Nhưng cô vẫn cung kính tiếp tục cúi đầu:
- Vâng, thưa Lâm tiên sinh tôn kính.
Vẻ tự tin ban đầu trên mặt cô gái không còn sót lại chút gì. Cô phát hiện, chỉ có cúi đầu mới khiến cô thả lỏng một chút.
Lâm Phi trực tiếp nhảy lên boong tàu, đi về gian chính trong du thuyền, Andariel đi theo sát phía sau.
- Gâu gâu!!
Một con chó ngao Bra-xin đen như mực từ trong vọt ra, có vẻ ngửi thấy mùi máu tươi nồng ngặc còn dính trên quần áo hắn cùng với một loại cảm giác uy hiếp.
Con chó ngao Braxin trừng đôi mắt đen, nhe răng ra, nước dãi theo đó chảy xuống, nó không ngừng dùng chân đập boong tàu, móng vuốt cào kim loại, phát ra tiếng kêu chói tai.
Chó ngao hung ác cảm nhận được điềm xấu tỏa ra từ người Lâm Phi, nó tiến lên làm tiền tuyến cho chủ nhân của mình.
Lâm Phi dừng bước lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn con chó ngao Braxin này.
Độ nhạy cảm của động vật khiến con chó ngao đã nhận ra nguy hiểm cực lớn từ người đàn ông này, nó theo bản năng lùi một bước, nhưng ý thức được chức trách thủ vệ của mình là không thể sợ sệt, vậy nên nó tăng thêm lòng dũng cảm, không ngừng kêu to lên!
- Kommen!
Andariel thấy sát cơ trong mắt Lâm Phi, thầm nghĩ không ổn, lập tức dùng tiếng Đức ra lệnh cho con chó ngao về bên người cô!
Con chó ngao hiển nhiên được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, không nói nhiều liền vòng qua người Lâm Phi chạy tới bên Andariel, chỉ là nó vẫn nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt hung ác cùng đề phòng, tùy thời cơ chuẩn bị tác chiến.
- Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh, Bacher là đứa bé không hiểu chuyện.
Andariel cúi đầu cầu xin, sợ Lâm Phi giận dữ quay người giết con chó.
Lâm Phi thản nhiên nói:
- Fila Braxin thuần huyết thống, không rẻ, tốt nhất các người hãy quản nghiêm khắc hơn một chút.
- Vâng…
Từng giọt mồ hôi lăng xuống từ chóp mũi cao của Andariel
Gặp quỷ rồi! Cô biết rõ người đàn ông này đã phong bế nội công, sức chiến đấu không lớn như trước, nhưng tại sao bản thân mình vẫn căng thẳng và sợ hãi như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn là kiếp sống truyền kỳ và địa vị siêu phàm trong thế giới ngầm, luôn là đỉnh núi chất đầy tuyết, đè ép trái tim cô sao!
- Ôi! Ông trời, thượng đến của con, xem xem ai đã đến, Lâm thân yêu, sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Quả thật khiến người khác kinh ngạc! Tôi đã đi khắp thế giới để tìm anh! Nhưng không ngờ giờ anh lại xuất hiện trên du thuyền của tôi!!
Victor thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh mặc bộ đồ ngủ màu xám, có vẻ mới từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt hưng phấn đi về phía Lâm Phi.
Trên mặt gã trần đầy vẻ kinh hãi cùng vui mừng, thậm chí còn mang theo chút óng ánh nhè nhẹ, thấy Lâm Phi rất cảm động, không lời nào có thể diễn tả!
Không ngờ tới trước mặt Lâm Phi, Victor liền dang rộng cánh tay, có vẻ muốn ôm Lâm Phi!
Nhưng Lâm Phi sắc mặt âm trầm, liền không khách khí đưa tay ra nhanh như chớp, một tay túm lấy cổ Victor!
- Chú!
Andariel sợ hãi kêu lên. Tốc độ của Lâm Phi quá nhanh, cơ bản không để người ta kịp phản ứng!
Chó dữ rống lên tiếng “gâu gâu”, hung tợn dị thường.
- Ách!
Victor cổ bị nhéo, gã cao hơn Lâm Phi gần một cái đầu, nhưng lúc này không dám lỗ mãng, một tay ra ý bảo Andariel đừng đi lên.
Andariel gương mặt lo lắng, chỉ đành ngoãn ngoãn đứng cách đó không xa, một tay ấn con chó đang muốn bổ nhào qua.
- Lâm…
Victor cố gắng lộ ra vẻ mặt tươi cười:
- Tại sao, tôi làm sai điều gì sao?
Lâm Phi ánh mắt lạnh băng, quang mang màu vàng, như sao lóe trên mặt biển, nhưng lại tản ra sát cơ khiến người ta sợ hãi.
Tay của Lâm Phi dần tăng thêm sức mạnh, trầm giọng chất vấn:
- Mày đang giả ngốc với tao sao? Victor…mày quá không hiểu cái gì được gọi là “thỏa mãn” rồi…
- Tôi….tôi không hiểu ý của anh…Lâm…giao tình nhiều năm như vậy…anh cũng nên nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…khụ khụ…
Victor sắc mặt bắt đầu đỏ lên, ho khan.
Lâm Phi không nói lời nào, tiếp tục gia tăng lực đạo ở tay, Victor hô hấp càng ngày càng khó nhọc, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt khẩn cầu.
Lúc này, trong khoang thuyền, năm tùy tùng của Victor cũng vọt ra, năm người ba nam hai nữ, thấy chủ của mình bị một người Hạ Quốc xa lạ túm lấy, không khỏi giận dữ.
- Chủ nhân!
Một người phụ nữ da trắng Đông Âu bỗng rút ra roi dài bằng kim loại màu ánh bạc bên hông, có vẻ giống như một con rắn sáng bóng, phát ra tiếng xé gió trong không khí, xoáy lên từng vòng quỹ tích.
Cô không nói hai lời, quơ roi kim loại qua, khoảng cách lướt qua mấy met, trự tiếp quấn lấy cánh tay trái đang túm lấy Victor của Lâm Phi!
Roi này nhìn có vẻ mềm nhưng kỳ thực rắn chắc vô cùng, qua ma sát sản sinh ra tĩnh điện, giống như có lực hấp thụ, bám chặt vào cánh tay Lâm Phi!
- Mày là ai? Mau buông chủ nhân ra, nếu không cho dùng cánh tay của mày là sắt thép, một giây sau cũng bị tao chặt đứt!
Người phụ nữ tóc nâu vẻ mặt hung ác cười lạnh nói.
Lâm Phi liếc mắt nhìn cánh tay của mình bị roi cuốn, rồi lại liếc nhìn người phụ nữ kia, cười nhạo thành tiếng:
- Victor, đây là người hầu của mày sao? Đúng là uy phong, không ngờ lại muốn cắt đứt một tay của tao?
Victor tỏ ra rất phẫn nộ, nghiêng đầu trừng mắt với người phụ nữ tóc nâu, muốn răn dạy sự vô lễ của cô ta nhưng cơ bản không nói nên lời.
Andariel biết rõ tình huống không ổn, lớn tiếng ra lệnh:
- Eliza! Dừng tay! Thu hồi roi của cô lại!
Eliza căn bản không nghe, giọng điệu lãnh khốc:
- Tiểu thư Andariel yên tâm, hắn không có cơ hội làm thương chủ nhân!
- Cô…
Không đợi Andariel nói gì nữa, Eliza đã kéo mạnh cây roi!
Sợi dây sắc bén như lưỡi đao xẹt qua cánh tay Lâm Phi, trong nháy mắt, chiếc áo sơ mi bên ngoài đã bị cắt, chạm tới da thịt bên trong!
Nhưng Lâm Phi cơ bản không chút sứt mẻ, tùy ý sợi tơ kim loại xẹt qua da hắn, thậm chí lúc sợi tơ bởi ma sát mà sinh ra nhiệt độ cao như lửa!
Eliza bởi vô cùng dùng sức, khi kéo roi về, cả người lùi lại mấy bước!
Nhưng khi thấy da thịt lộ ra từ chiếc áo sơ mi bị cắt trên cánh tay Lâm Phi, chỉ có chút vết dây hằn nhàn nhạt, cơ bản không bị tổn thương!
- Không….sao có thể?
Không chỉ có Eliza không nói nên lời, mà bốn người còn lại cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Phải biết rằng sợi tơ kim lọai của Eliza đã từng cắt nát ống pháo thép của địch. Chẳng lẽ thân thể của người đàn ông này còn kiên cố hơn hợp kim?
Lâm Phi nheo mắt, nhìn Victor nói:
- Từ sức mạnh mà phán đoán, đã tới cấp Bạch Ngân, chậc chậc…người hầu cấp Bạch Ngân, Victor, hơn một năm nay nhân tài mày mời chào không ít đấy.
Victor như đã chết, nhắm hai mắt lại, chờ Lâm Phi cho gã một kích cuối cùng.
Nhưng lúc này, Lâm Phi lỏng tay trái, rồi đẩy Victor ra.
- Khụ khụ..
Victor há miệng hô hấp lấy hô hấp để, cảm kích nhìn Lâm Phi:
- Lâm…rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến anh tức giận thế này?
Ánh mắt Lâm Phi thâm thúy khó lường, hắn tin mình không để lộ bất cứ sơ hở nào, vừa rồi quả thực chỉ dùng sát khí đối mặt với Victor.
Nhưng Victor không phản kháng, có vẻ không làm việc gì trái với lương tâm, lẽ nào là mình đoán sai, việc này không có liên quan gì tới Victor?
Nhưng rất nhanh, cô đã nở nụ cười kiều diễm, xóa đi tia nghi hoặc, căng thẳng cùng bất an.
Cô gái tóc vàng đứng dậy, đi đến đầu thuyền, vứt mẩu thuốc lá xuống biển, dáng vẻ nho nhã thở ra ngụm khói trắng, đặc biệt hấp dẫn người.
Sau đó, đôi chân trần nhẹ nhàng nhảy xuống du thuyền, đến trước mặt Lâm Phi, xốc áo rộng thùng thình lên, như biến chiếc áo thành váy, dù lộ ra eo và rốn xinh xắn cô cũng mặc kệ, hành lễ với Lâm Phi.
- Rất vinh hạnh được gặp ngài, thưa ngài Scarpe tôn kính.
Lâm Phi đi đến trước mặt cô gái, mặt không biểu cảm, trực tiếp đi qua, lạnh lùng lên tiếng:
- Andariel, hiện giờ tôi tên Lâm Phi.
Khi Lâm Phi đi qua người cô gái, tản ra một loại khí khiến người ta khiếp sợ. Trong lòng Andariel run rẩy, một loại áp lực vô cớ khiến nụ cười của cô trở nên cứng ngắc.
Nhưng cô vẫn cung kính tiếp tục cúi đầu:
- Vâng, thưa Lâm tiên sinh tôn kính.
Vẻ tự tin ban đầu trên mặt cô gái không còn sót lại chút gì. Cô phát hiện, chỉ có cúi đầu mới khiến cô thả lỏng một chút.
Lâm Phi trực tiếp nhảy lên boong tàu, đi về gian chính trong du thuyền, Andariel đi theo sát phía sau.
- Gâu gâu!!
Một con chó ngao Bra-xin đen như mực từ trong vọt ra, có vẻ ngửi thấy mùi máu tươi nồng ngặc còn dính trên quần áo hắn cùng với một loại cảm giác uy hiếp.
Con chó ngao Braxin trừng đôi mắt đen, nhe răng ra, nước dãi theo đó chảy xuống, nó không ngừng dùng chân đập boong tàu, móng vuốt cào kim loại, phát ra tiếng kêu chói tai.
Chó ngao hung ác cảm nhận được điềm xấu tỏa ra từ người Lâm Phi, nó tiến lên làm tiền tuyến cho chủ nhân của mình.
Lâm Phi dừng bước lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn con chó ngao Braxin này.
Độ nhạy cảm của động vật khiến con chó ngao đã nhận ra nguy hiểm cực lớn từ người đàn ông này, nó theo bản năng lùi một bước, nhưng ý thức được chức trách thủ vệ của mình là không thể sợ sệt, vậy nên nó tăng thêm lòng dũng cảm, không ngừng kêu to lên!
- Kommen!
Andariel thấy sát cơ trong mắt Lâm Phi, thầm nghĩ không ổn, lập tức dùng tiếng Đức ra lệnh cho con chó ngao về bên người cô!
Con chó ngao hiển nhiên được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, không nói nhiều liền vòng qua người Lâm Phi chạy tới bên Andariel, chỉ là nó vẫn nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt hung ác cùng đề phòng, tùy thời cơ chuẩn bị tác chiến.
- Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh, Bacher là đứa bé không hiểu chuyện.
Andariel cúi đầu cầu xin, sợ Lâm Phi giận dữ quay người giết con chó.
Lâm Phi thản nhiên nói:
- Fila Braxin thuần huyết thống, không rẻ, tốt nhất các người hãy quản nghiêm khắc hơn một chút.
- Vâng…
Từng giọt mồ hôi lăng xuống từ chóp mũi cao của Andariel
Gặp quỷ rồi! Cô biết rõ người đàn ông này đã phong bế nội công, sức chiến đấu không lớn như trước, nhưng tại sao bản thân mình vẫn căng thẳng và sợ hãi như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn là kiếp sống truyền kỳ và địa vị siêu phàm trong thế giới ngầm, luôn là đỉnh núi chất đầy tuyết, đè ép trái tim cô sao!
- Ôi! Ông trời, thượng đến của con, xem xem ai đã đến, Lâm thân yêu, sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Quả thật khiến người khác kinh ngạc! Tôi đã đi khắp thế giới để tìm anh! Nhưng không ngờ giờ anh lại xuất hiện trên du thuyền của tôi!!
Victor thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh mặc bộ đồ ngủ màu xám, có vẻ mới từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt hưng phấn đi về phía Lâm Phi.
Trên mặt gã trần đầy vẻ kinh hãi cùng vui mừng, thậm chí còn mang theo chút óng ánh nhè nhẹ, thấy Lâm Phi rất cảm động, không lời nào có thể diễn tả!
Không ngờ tới trước mặt Lâm Phi, Victor liền dang rộng cánh tay, có vẻ muốn ôm Lâm Phi!
Nhưng Lâm Phi sắc mặt âm trầm, liền không khách khí đưa tay ra nhanh như chớp, một tay túm lấy cổ Victor!
- Chú!
Andariel sợ hãi kêu lên. Tốc độ của Lâm Phi quá nhanh, cơ bản không để người ta kịp phản ứng!
Chó dữ rống lên tiếng “gâu gâu”, hung tợn dị thường.
- Ách!
Victor cổ bị nhéo, gã cao hơn Lâm Phi gần một cái đầu, nhưng lúc này không dám lỗ mãng, một tay ra ý bảo Andariel đừng đi lên.
Andariel gương mặt lo lắng, chỉ đành ngoãn ngoãn đứng cách đó không xa, một tay ấn con chó đang muốn bổ nhào qua.
- Lâm…
Victor cố gắng lộ ra vẻ mặt tươi cười:
- Tại sao, tôi làm sai điều gì sao?
Lâm Phi ánh mắt lạnh băng, quang mang màu vàng, như sao lóe trên mặt biển, nhưng lại tản ra sát cơ khiến người ta sợ hãi.
Tay của Lâm Phi dần tăng thêm sức mạnh, trầm giọng chất vấn:
- Mày đang giả ngốc với tao sao? Victor…mày quá không hiểu cái gì được gọi là “thỏa mãn” rồi…
- Tôi….tôi không hiểu ý của anh…Lâm…giao tình nhiều năm như vậy…anh cũng nên nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…khụ khụ…
Victor sắc mặt bắt đầu đỏ lên, ho khan.
Lâm Phi không nói lời nào, tiếp tục gia tăng lực đạo ở tay, Victor hô hấp càng ngày càng khó nhọc, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt khẩn cầu.
Lúc này, trong khoang thuyền, năm tùy tùng của Victor cũng vọt ra, năm người ba nam hai nữ, thấy chủ của mình bị một người Hạ Quốc xa lạ túm lấy, không khỏi giận dữ.
- Chủ nhân!
Một người phụ nữ da trắng Đông Âu bỗng rút ra roi dài bằng kim loại màu ánh bạc bên hông, có vẻ giống như một con rắn sáng bóng, phát ra tiếng xé gió trong không khí, xoáy lên từng vòng quỹ tích.
Cô không nói hai lời, quơ roi kim loại qua, khoảng cách lướt qua mấy met, trự tiếp quấn lấy cánh tay trái đang túm lấy Victor của Lâm Phi!
Roi này nhìn có vẻ mềm nhưng kỳ thực rắn chắc vô cùng, qua ma sát sản sinh ra tĩnh điện, giống như có lực hấp thụ, bám chặt vào cánh tay Lâm Phi!
- Mày là ai? Mau buông chủ nhân ra, nếu không cho dùng cánh tay của mày là sắt thép, một giây sau cũng bị tao chặt đứt!
Người phụ nữ tóc nâu vẻ mặt hung ác cười lạnh nói.
Lâm Phi liếc mắt nhìn cánh tay của mình bị roi cuốn, rồi lại liếc nhìn người phụ nữ kia, cười nhạo thành tiếng:
- Victor, đây là người hầu của mày sao? Đúng là uy phong, không ngờ lại muốn cắt đứt một tay của tao?
Victor tỏ ra rất phẫn nộ, nghiêng đầu trừng mắt với người phụ nữ tóc nâu, muốn răn dạy sự vô lễ của cô ta nhưng cơ bản không nói nên lời.
Andariel biết rõ tình huống không ổn, lớn tiếng ra lệnh:
- Eliza! Dừng tay! Thu hồi roi của cô lại!
Eliza căn bản không nghe, giọng điệu lãnh khốc:
- Tiểu thư Andariel yên tâm, hắn không có cơ hội làm thương chủ nhân!
- Cô…
Không đợi Andariel nói gì nữa, Eliza đã kéo mạnh cây roi!
Sợi dây sắc bén như lưỡi đao xẹt qua cánh tay Lâm Phi, trong nháy mắt, chiếc áo sơ mi bên ngoài đã bị cắt, chạm tới da thịt bên trong!
Nhưng Lâm Phi cơ bản không chút sứt mẻ, tùy ý sợi tơ kim loại xẹt qua da hắn, thậm chí lúc sợi tơ bởi ma sát mà sinh ra nhiệt độ cao như lửa!
Eliza bởi vô cùng dùng sức, khi kéo roi về, cả người lùi lại mấy bước!
Nhưng khi thấy da thịt lộ ra từ chiếc áo sơ mi bị cắt trên cánh tay Lâm Phi, chỉ có chút vết dây hằn nhàn nhạt, cơ bản không bị tổn thương!
- Không….sao có thể?
Không chỉ có Eliza không nói nên lời, mà bốn người còn lại cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Phải biết rằng sợi tơ kim lọai của Eliza đã từng cắt nát ống pháo thép của địch. Chẳng lẽ thân thể của người đàn ông này còn kiên cố hơn hợp kim?
Lâm Phi nheo mắt, nhìn Victor nói:
- Từ sức mạnh mà phán đoán, đã tới cấp Bạch Ngân, chậc chậc…người hầu cấp Bạch Ngân, Victor, hơn một năm nay nhân tài mày mời chào không ít đấy.
Victor như đã chết, nhắm hai mắt lại, chờ Lâm Phi cho gã một kích cuối cùng.
Nhưng lúc này, Lâm Phi lỏng tay trái, rồi đẩy Victor ra.
- Khụ khụ..
Victor há miệng hô hấp lấy hô hấp để, cảm kích nhìn Lâm Phi:
- Lâm…rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến anh tức giận thế này?
Ánh mắt Lâm Phi thâm thúy khó lường, hắn tin mình không để lộ bất cứ sơ hở nào, vừa rồi quả thực chỉ dùng sát khí đối mặt với Victor.
Nhưng Victor không phản kháng, có vẻ không làm việc gì trái với lương tâm, lẽ nào là mình đoán sai, việc này không có liên quan gì tới Victor?
/765
|